Edit: Meohoangngungoc

Mà công chúa A Dữ lúc này cũng nhận ra được thâm ý của Phi Yến, trong lúc nhất thời đôi đũa quý giá đẹp đẽ nắm ở trong tay cũng trở nên gượng gạo mất tự nhiên.

Nhưng Vệ Tuyên thị lại phản ứng rất nhanh, mỉm cười buông đôi đũa bằng ngà voi xuống nhìn Phi Yến cười nói: “ Vẫn là muội muội hiểu biết sâu rộng, đã nhận ra huyền cơ của những món ngon này, bằng không thì chẳng phải chúng ta bỏ lỡ mất?” nói xong cũng bắt chước theo bộ dáng rửa tay, dùng lá cây chà lau hai tay, sau đó dùng tay bốc cơm ăn.

Có hai vị phu nhân đứng đầu Hoài Nam đi đầu, các nhóm phu nhân khá cũng không còn rụt rè, đều noi theo, trong lúc nhất thời không khí trở nên thật hòa thuận vui vẻ.

Cơm chiều xong là đến lúc thực hiện phong tục tắm rửa của người Bá Di. Bởi vì ngày mai là ngày vui của Nữ vương, cho nên khách khứa đến chúc mừng đều được đưa vào vùng suối thánh địa của địa Phương để tắm rửa thay quần áo, qua ngày hôm sau thì cũng đã sạch sẽ nhẹ nhàng cũng là lúc lễ mừng thọ bắt đầu, cũng không có thời gian tắm rửa nữa.

Suối này chính là suối nước lạnh, dân bản xứ đều tắm ở đó, chẳng qua vì chiếu cố cho thói quen của người Trung Nguyên, nên dùng đá cuội xây thành từng ao nhỏ, cũng nhờ đó mà tạo nên vách ngăn làm cho dòng nước trở nên ấm áp hơn nhiều.

Nữ tử nơi này đều rất lanh lợi xinh xắn, da dẻ nõn nà giống như em bé mới sinh, nghe nói đều là vì thường xuyên được tắm rửa tại dòng suối thánh địa này.

Bảo Châu sợ trắc phi lại muốn nhập gia tùy tục, tắm rửa bằng nước suối lạnh nên vội vàng nói: “Trắc phi không thể lấy thân thể của mình ra đùa giỡn được, nước suối kia lạnh như băng, vạn lần không thể tắm rửa được!”

Phi Yến từ nhỏ đã có những sở thích không giống với các nử tử bình thường, đối với các loại trang sức cũng không yêu thích mấy, nha hoàn thân cận trước đây là Uyên Ương cũng là người tập võ, cho nên không thành thạo các thể loại ăn mặc phục sức, không giống với Bảo Châu này, đối với các loại trang sức son phấn vô cùng tinh thông, làm cho nàng cũng trở nên tinh tế hơn hẳn, thường xuyên được mọi người trầm trồ hâm mộ về phong cách ăn mặc trong những dịp tụ hội, thật ra nàng làm sao có thể thành thạo được những việc ấy, tất cả đều là công lao của thị nữ Bảo Châu mà thôi.

Lúc đầu Phi Yến thực sự không thích Bảo Châu là mấy, chỉ cảm thấy nàng ta chẳng qua cũng chỉ là người Kiêu vương bố trí bên cạnh mình để giám thị mà thôi. Nhưng sống chung thời gian dài, lại rất thích tính tình của tiểu nha đầu này, tính ra nàng cũng tầm tuổi của Kính Nhu, nhưng lại biết thu xếp lo liệu mọi việc cực kỳ chu đáo giỏi giang, tuy rằng nàng lúc trước nàng có chút bất đồng với Kiêu vương, nhưng mỗi lần cùng hắn làm việc tạo em bé xong, sau đó nhìn thấy nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn muốn đỏ hồng lên, có thể thấy được cũng là một cô nương ngây thơ thiện lương.

Bây giờ quan hệ của Phi Yến cùng Kiêu vương đã dịu đi, Bảo Châu không còn chuyện gì để đau đầu nữa, cho nên quan hệ đối với Phi Yến càng thêm thân cận.

Cho nên nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của Bảo Châu lúc này, Phi Yến nhịn không được trêu ghẹo nói: “Trời đã trở nên ấm áp, gột rửa nước suối lạnh thì đã làm sao?Nhưng bây giờ đã là buổi tối, tuy khôngsợ lạnh nhưng không được mở cửa số. Phải đề phòng cẩn mật một chút, nơi đây có phong tục nếu ban đêm cô gái để cửa mở đó chính là ý mời nam nhân đến, đến lúc đó, có khi đang nửa đêm giật mình thức giấc lại sờ thấy một nam tử tuấn tú đang nằm trên giường mình.

Ban đầu Bảo Châu đã bị chính tập tục Di hôn của địa Phương Bá Di làm dọa cho sợ hãi, lúc này nghe lời Phi Yến nói, đó hoàn toàn là sự thật. Chỉ biết trừng mắt ôm ngực nói: “ Việc này… vậy bây giờ phải làm như thế nào đây!”

Đến khi tắm rửa quay về xong, lúc chuẩn bị đi nghỉ, Phi Yến buồn cười nhìn Bảo Châu chỉ huy bọn thị nữ đem bàn ghế ở tầng dưới tiểu lầu lên trên lầu rồi sau đó dùng chặn cửa phòng lại. Lại để ở trên bàn chỗ để quần áo hai cái bình hoa lớn, nếu có người ngoài đẩy cửa xông vào thì bình hoa sẽ bị đẩy ngã xuống.

Phi Yến nhìn thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng cũng do mình nói hưu nói vượn dọa đến cô gáinhỏ này, làm cho nàng bài trí như vậy mới yên tâm được.

Mà toàn bộ bên ngoài Chiêm Nguyệt lâu này đều có thủ vệ của Bá Di, bên cạnh tiểu lâu lại có Tiếu Thanh cùng Đậu Dũng dắt theo tinh binh gác, có mọc cánh cũng không thể đột nhập vào trong viện được.

Vào ban đêm khi đi ngủ, Phi Yến ngủ ở phòng trong, còn Bảo Châu thì nằm trên tiểu tháp ở ngay tại gian ngoài, đề phòng ban đêm trắc phi muốn uống nước hay đi giải.

Đến một nơi xa lạ khó tránh khỏi trằn trọc khó ngủ.

Phi Yến nằm ở trên giường, nhất thời nghĩ đến Kiêu vương lúc này hẳn là còn đang ở trong thư phòng cặm cụi bên án thư, khóe miệng bất giấc nhếch lên, nàng trốn đi theo Bạch Lộ Sơn, ngoại trừ Phàn Cảnh nàng chưa bao giờ nghĩ mình có thể ở chung với một người nam nhân khác mà tâm đầu ý hợp như vậy.

Nam nhân kia cứ như là một thanh sắt bén nhọn vậy, cứ như vậy thẳng tắp xâm nhập vào nội tâm chính mình, đúng là ngay cả kháng cự cũng không thể.

không biết từ lúc nào bên ngoài đã đổ mưa, nằm yên nghe tiếng mưa rớt trên lá chuối tây một hồi, Phi Yến ngồi dậy, đỉnh chóp lư hương hắt ra ánh sáng nhạt chiếu lên đồ dùng để đi tiểu đêm. Tuy rằng ánh sáng mỏng manh nhưng vào đêm cũng tiện lợi không ít.

“Bảo Châu......” Phi Yến cất tiếng gọi thị nữ, chuẩn bị đứng dậy uống chút nước, nhưng gọi hai ba tiếng vẫn không nghe gian ngoài có động tĩnh nào.

Bảo Châu xưa nay lanh lợi, chưa bao giờ tham ngủ, đi theo bên cạnh mình lâu như vậy, chỉ cần Kiêu vương không ở trong phòng, có khi nàng chưa lên tiếng gọi, chỉ cần bước chân xuống giường nà thôi, Bảo Châu đều đã tỉnh lại lưu loát đứng dậy, hôm nay đây là làm sao vậy? Đột nhiên Phi Yến ngưi thấy được trong phòng, ngoài mùi huân hương do thị nữ châm, còn có một cỗ mùi khác lạ ….chính là mùi Truy mộng thảo

Lúc trước Đặng Hoài Nhu biểu diễn khống chế thổ long (*), chính là dùng loại mê dược này cho thổ long uống!

(*) Thổ long là một loại rắn đất ở địa phương, rất hung thú dữ và khó thuần hóa.

Nhưng mà…Vì sao mình ngưởi thấy được mùi Truy mộng thảo đậm đặc như vậy nhưng vẫn tỉnh táo như cũ? Phi Yến còn không kịp suy tư, cái bàn gần cánh cửa lại hơi hơi lung lay, bình hoa kia ngã nhào xuống, rơi trên tấm thảm lông lạc đà.

Có người vụng trộm xâm nhập Chiêm Nguyệt lâu!

Đây là trực giác đầu tiên của Phi Yến! nàng muốn lên tiếng gọi người, lại không biết bên ngoài có bao nhiêu người đã trúng mê dược, cho dù lên tiếng kêu cứu, thị vệ từ dưới lầu chạy lên đến nơi, e là mình cũng đã bị kẻ xấu làm hại…

Ngay khi trong đầu lóe lên ý nghĩ đó, thì thân thể nàng đã hành động trước, nàng nhanh chóng đứng dậy đem một cái bát trà nhè nhẹ gác lại ở bên cửa sổ dưới mái hiên, mới vừa rồi trận mưa kia tuy rằng đã ngừng, nhưng dưới mái hiên vẫn còn ít nước mưa nhỏ tí tách. Sau khi làm xong, nàng mở cái rương lớn tối hôm qua vừa lấy hết vật phẩm ra ngoài, nhẹ nhàng chui vào trốn ở bên trong.

Qua khe hở, nàng cẩn thận quan sát hết thảy động tĩnh trong phòng. Chỉ thấy có hai thân mình ăn mặc quái dị đen tuyền nhanh chóng tiến vào. Sau khi xem xét Bảo Châu đang nằm bất tỉnh, người thứ nhất cầm một cái bao tải thật to nhanh chóng chui vào phòng trong, nhưng khi nhìn thấy trên giường trống không thì không khỏi sửng sốt, một người khác cũng vừa đi vào sau, lập tức trấn tĩnh, cặp mắt lộ ra sau tấm vải đen che mặt lóe lên hai luồng hung quang, nhanh chóng nhìn quét bốn phía. Xem bộ dáng là chắc chắn Phi Yến đang ở trong phòng, một người trong đó rất nhanh đã phát hiện ra chiếc rương gỗ, đang chuẩn bị tiến đến mở rương, Phi Yến vẫn không nhúc nhích nín thở mặc cho người nọ đang tiến đến, chỉ cảm thấy tim mình đều muốn nhảy ra ngoài. Đúng lúc này ngoài cửa sổ đột nhiên phát ra tiếng “ choang” thanh thúy, sau đó là tiếng binh lính dưới lầu hét lớn: “ Người nào?”

Vốn dĩ mới rồi Phi Yến đặt chén trà bên dưới mái hiên cửa sổ, một lúc sau chén trà đựng đầy nước mưa nên nặng hơn, liền một đường rơi xuống đất. Quả nhiên là kinh động đến thị vệ.

Ngay sau đó là thanh âm của Tiếu Thanh dẫn quân lính tầng tầng lớp lớp bủa vây lên lầu.

Hai người kia thấy tình thế không ổn, lập tức liếc mắt ra hiệu, không thể tiếp tục tìm kiếm xem Phi Yến trốn chỗ nào, liền ném bao tải trong tay vọt ra phòng ngoài, men theo khoảng trống ở cửa sổ hành lang lầu hai, dùng đồ trang bị quái dị đeo sẵn ở phía sau nhảy ra ngoài bay lên trời, mất hút trong đêm đen.

Lúc Tiếu Thanh xông lên lầu, nhìn không thấy người đâu, nhưng lại thấy cửa phòng Trắc phi mở toang, lập tức xông vào, lại nhìn thấy Bảo Châu đang hôn mê bất tỉnh liền chấn động, lập tức miệng gọi Trắc phi chân cũng cùng lúc vọt vào bên trong.

Phi Yến biết mình đã vô sự, lúc này mới từ trong rương lên tiếng: “ Tiếu tướng quân, ta ở trong này.”

Tiếu Thanh vốn nhìn chiếc giường kia trống rỗng, trong lòng hoảng hốt, nghĩ đến bộ dạng tức giận Kiêu vương khi biết tin tức Trắc phi gặp nạn, hai chân muốn cứng lại, đúng lúc này nghe được âm thanh nhẹnhàng của Phi Yến, giống như được sống lại ngàn lần, lập tức nhào đến cái rương gỗ mở ra, nhìn thấy Phi Yến hoàn hảo không tổn hao gì ngồi ở trong rương, trái tim sắp bị rớt ra ngoài kia cuối cùng cũng ngoan ngoãn quay về trong lồng ngực.

“Mạt tướng thất trách, làm cho trắc phi suýt nữa gặp nạn, xin hãy trắc phi trách phạt!” Nhìn cái bao tải to đang nằm trên mặt đất, Tiếu Thanh không nói hai lời lập tức quỳ xuống, trong lòng hổ thẹn vô cùng.

Phi Yến chỉnh trang lại quần áo của mình nói: “Tiểu lâu này do thị vệ trấn giữ, vốn là không có lỗ hổng nào, không ngờ bọn đạo tặc kia lại “bay” vào, cũng không thể trách ngươi được.”

Nếu nàng không nhìn lầm. Thiết kế hai người kia sử dụng chính là cơ quan phi cánh của A Đại, vật ấy kì thật chính là lợi dụng sợi xích sắt đặc chế, bắn mạnh vào chỗ bám cố định rồi lợi dụng tốc độ gió cùng kiến trúc địa hình chênh lệch để thi triển công phu, nhưng trò này chỉ là tạm bợ nên không thể sánh được với khinh công tuyệt đỉnh của hiệp khách được khổ luyện.

Tiếu Thanh sai người đi thăm dò, quả nhiên ở một góc hành lang phát hiện có dấu vết của lợi khí được bắn tới. Mà vừa hay một bên Chiêm Nguyệt lâu chính là tòa núi cao, lợi dụng vừa rồi có mưa to che giấu, lại từ trên núi cao một đường lướt đến đây thì quả nhiên rất khó bị người phát hiện.

Mới rồi hai hắc y nhân hướng tới núi lớn quay về bằng đường cũ, Đậu Dũng cùng Tiếu Thanh chia nhau mang theo một đội nhân mã đuổi theo hướng ấy, Đậu Dũng này thường được Kiêu vương phái đi tiên phong, giục ngựa tốc độ cực nhanh, lực cánh tay khỏe kinh người, thế nên vừa đuổi vừa mới tới nửa đường bay đã bắt kịp, liền chém đứt sợi xích sắt, hai hắc y nhân liền từ không trung hạ cánh, nhất thời tiếp đất rồi cùng nhau hôn mê bất tỉnh

Đợi đến lúc thị nữ Bảo Châu đang trúng thuốc mê được hắt nước lạnh vào mặt tỉnh lại rồi, Tiếu Thanh mặt mũi âm trầm,đang chuẩn bị xuống lầu chất vấn thị vệ Bá Di quốc. Nhưng lại bị Phi Yến ngăn lại: “ Nếu ta đoán không nhầm, việc này cũng không phải do Bá Di quốc làm, nếu vì vậy mà sinh ra hiểu lầm không đáng có với Bá Di thì há không phải trúng kế kẻ thù ư, một hồi nữa ngươi hãy thẩm vấn hai hắc y nhân kia, còn không tới một canh giờ nữa là trời sáng, vẫn là chớ để lộ ra, yên lặng theo dõi biến động!”

Tiếu Thanh nghe vậy, vội vàng vâng dạ, liền dẫn thị vệ lui xuống.

Trời vừa sáng, các vị tân khách đều lục tục đi đến hoàng cung tham gia lễ mừng.

Nữ vương Bá Di quốc này tuổi đã không còn trẻ, tuy tuổi ngoài bốn mươi nhưng dáng vẻ rất thanh tao, không hổ danh là nữ nhân đứng đầu nữ quốc. Nàng mặc áo bào bách hoa lễ, trang phục truyền thống của Bá Di quốc, ngồi ngăn ngắn ở trên tháp cao mỉm cười nhìn chư vị quan khách bằng hữu.

Nhưng nhìn quanh một vòng lại phát hiện cái ghế vốn phải có Kiêu vương trắc phi ngồi ngay ngắn trênđó lại trống trơn không có ai.

Mày phượng khẽ cau lại, hỏi nữ quan đứng bên cạnh: “ Gia quyến Kiêu vương vì sao lại không đến đúng giờ?” Nữ quan bên cạnh chính là người đêm qua bồi yến, cũng hơi nhíu mi, nhỏ giọng nói: “ Hạ quan sớm đã phái người đến hỏi, nhưng bọn thị vệ bên Kiêu vương phủ kia vẻ mặt tuy vô cùng lo lắng nhưng lại ấp úng không chịu nói rõ nguyên do.”

Đúng lúc này, Vệ Tuyên thị bên kia cũng nhìn sang chiếc ghế dựa trống không, khóe miệng hơi nhếch lên cười nói: “ Nữ quyến của Nhị điện hạ đại Tề, quả nhiên là quý giá hơn người, phải đến trễ hơn mộtchút cũng là lẽ thường…. Nữ vương, lần này ta đến đây ngoại trừ việc chúc lễ cho ngài, nhưng cũng là vì ngài mà tiến cử một vị cao nhân.”

Nữ vương Bá Di nghe vậy nhướng mày nói: “Trong mắt bổn vương tất cả đều là quý nhân, không biết người là đang nói đến vị phu nhân nào?”

Vệ Tuyên thị cố ý tạm dừng một chút, cười nói: “Dám hỏi Nữ vương thường xuyên ngao du bốn bể, lại rất ái mộ về các Phương thức cầm binh mới mẻ, gặp gỡ không ít kì nhân anh hào, lại không biết Nữ vương có từng nghe qua Gia Cát thư sinh dưới trướng Định Bắc Hầu?”

Bá Di nữ vương nghe vậy, hai mắt sáng ngời, nàng tự biết mình thân ở phía nam, lại không may binh kém tướng mỏng, không thể tự mình làm chủ đất nước, chỉ có thể phụ thuộc vào nước lớn hơn, trong lòng vẫn khát vọng có thể chỉnh đốn được lực lượng của Bá Di. Nàng từng đi qua Phương bắc, đương nhiên có nghe qua đủ loại sự tích của Gia Cát thư sinh, nghe nói nữ quân sư này thật đúng là kỳ nữ, cho nên trong lòng đối với vị nữ tử này tò mò không thôi.

Vệ Tuyên thị cũng đã sớm nghe ngóng được tâm tư của vị nữ vương này, lập tức cười hướng đến người bên cạnh mình chỉ chỉ: “Vị này là A Dữ công chúa, là thê tử của Phàn Cảnh, cũng chính là danh trấn giang bắc Gia Cát thư sinh.”

Vừa nói anh mắt Vệ Tuyện Thị vừa nhìn chằm chằm vào công chúa A Dữ ra hiệu, chỉ thấy A Dữ công chúa liếc nhanh về chiếc ghế dựa trống rỗng kia một cái, tự tin khẽ cười nói: “Nam Lộc công phu nhân thật nhanh mồm nhanh miệng, chẳng qua chỉ là hư danh thô thiển, có gì tốt mà dám khoe khoang trước mặt nữ vương.

Bạch Lộ Sơn thiếu thốn mọi bề, trong đó cần nhất là lương thực. Phàn Cảnh xưa nay tính tình kêu ngạo, không chịu qua lại thân cận với quan lại các quận huyện Phương bắc, thế nên mỗi lần qua lại các trạm gác đều bị làm khó dễ, khiến cho lương thảo bị thiếu thốn cự kỳ, năm trước đã bắt đầu khinh nhờn, năm nay thì hoàn toàn bị lấn áp, sớm đã không thể chống đỡ. Bá Di này chính là đất lành,nếu đi theo đường biển có thể thẳng tới vùng duyên hải phía bắc, lại không bị các quan viên trên đất bằng gây khó dễ, có thể giảm không ít áp lực cho Phàn Cảnh.

A Dữ công chúa tự nhận dung mạo không thua kém Úy Trì Phi Yến, mà Phàn Cảnh đối với Phi Yến kia nhớ mãi không quên, chẳng qua cũng bởi vì tài hoa của nàng mà thôi. Vì so với Phi Yến, vài năm nay A Dữ siêng năng trau dồi binh thư, lại học bộ dáng Phi Yến trước kia thu xếp an bài các sự vụ ở hậu quân. Nàng tin chắc Phàn lang không thể rời xa mình được.

một ngày nào đó, nàng tin Phàn lang hoàn toàn có thể hiểu được, nữ nhân Úy Trì Phi Yến kia cũng chẳng có gì hơn người, chẳng qua chỉ là một nữ tử có chút tài hoa mà thôi!

Mà A Dữ nàng đây, hoàn toàn có thừa điều đó!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện