Năm 2019, hẳn là mới là năm đầu tiên Diệp Phi thật sự ở cạnh Lê Tiện Nam, thật sự không có chia xa, năm đầu tiên không cần lo lắng về sau này.

Từ năm nay, đề tài luôn đề cập đến “Sự nóng lên của toàn cầu”, Diệp Phi nhìn thấy rất nhiều, thậm chí cũng cảm thấy mùa đông này không lạnh đến như vậy.

Tết năm ấy Diệp Phi nghỉ sớm, tuy rằng vào thế kỷ 21 dòng chảy tư bản biến động hỗn loạn không thôi, nhưng 21 carat vẫn cứ vẫn duy trì tâm nguyện ban đầu, là một nhóm người thật sự yêu thích vị trí này.

Lê Tiện Nam luôn là đến đón cô tan tầm đúng giờ, khi đó cũng là một đoạn đáng mong chờ.

Công việc của Lê Tiện Nam không quá bận rộn, anh rất ít khi nói với cô quá nhiều về chuyện công việc, nhưng thỉnh thoảng có một số việc luôn có thể bắt bóng bắt gió.

Diệp Phi biết được loáng thoáng trong khoảng thời gian đó trên mạng lan truyền tin nóng nói Ngô Ngàn Như và Lê Hãn ly hôn, sau khi tiến hành một loạt quá trình phân chia tài sản, bởi vì liên quan đến tranh chấp quá nhiều, kiện tụng kéo dài đến gần nửa năm.

Thỉnh thoảng Diệp Phi hỏi Triệu Tây Mi, vẻ mặt u sầu nói, “Chị nói xem, không phải là anh không nói cho em biết, anh ấy bí mật bị phá sản đó chứ?”
Nhưng nhìn xem, người này vẫn luôn là dáng vẻ như vậy, trời sinh đã có khí chất tự phụ thanh cao, nếu có thể thật sự ở độ tuổi này, Diệp Phi luôn dễ dàng suy nghĩ lung tung.

“Sao có thể được chứ, một thời gian trước chị không nghe nói nói anh ấy đầu tư mấy hạng mục, nhưng cũng có nghe anh trai chị nói qua, em yên tâm đi, ai cũng có khả năng phá sản, nhưn Lê Tiện Nam thì sẽ không.

” Triệu Tây Mi cười trấn an cô.

“Sao mà chị có thể chắc chắn như thế?” Diệp Phi buồn bực.

Đúng lúc công việc ngày đó không quá bận rộn, Triệu Tây Mi kỳ thật cũng không thích ở một mình, Diệp Phi có một phòng làm việc độc lập, thiết kế rất ấm áp, Triệu Tây Mi thường xuyên đến đây viết bản thảo, cô ấy không phát ra tiếng động gì, Diệp Phi cũng quen với chuyện này.

“Chị lén nói với em chuyện này.


Triệu Tây Mi liếc mắt kiểm tra một lượt, đóng cửa phòng làm việc lại.

“Sao chị còn thần bí như vậy?” Diệp Phi cười, nhìn Triệu Tây Mi giống như một đặc vụ.

“Em có còn nhớ, sau lưng 21 carat có một vòng đầu tư không?” Triệu Tây Mi suy nghĩ rồi nói, “Có thể là đã lâu lắm rồi, chuyện năm 2014? Lúc ấy, bước đi đầu tiên của một công ty nhỏ rất khó khăn, nhưng đột nhiên có thêm một vốn lớn để ra mắt.


“Hình như nhớ có chuyện như vậy.


Diệp Phi ôm ly nước ấm, ngồi trên ghế sô pha cùng Triệu Tây Mi, giống như đang thì thầm nói chuyện phiếm.

“Đó chính là Lê Tiện Nam đầu tư, mấy năm nay lợi nhuận và cổ phần của Công nghệ Panda cũng có một phần coi như là của anh ấy,” Triệu Tây Mi nói, “Nhưng mà điều chị muốn nói không phải cái này.


“Đó là gì?” Diệp Phi nhìn biểu cảm sắp kể chuyện xưa của cô ấy, cũng không kìm lòng được căng thẳng, giống như cô ấy muốn nói chuyện lớn gì đó.

“Khi đó Lê Tiện Nam đầu tư rất nhiều, nhưng một công ty internet nhỏ như vậy căn bản không nằm trong phạm trù của anh ấy, anh ấy không thiếu một cái hạng mục này, nhưng mà anh ấy vẫn đầu tư, kỳ thật anh ấy chưa bao giờ nói đến nguyên nhân một cách tỉ mỉ, nhưng đại khái cũng có thể đoán được, Phi Phi, em có tài hoa, kinh nghiệm thực tập năm đó chỉ là điểm cộng cho em, Lê Tiện Nam chính là vì muốn thêm một vài nét bút bắt mắt trên sơ yếu lý lịch của em, với anh ấy mà nói, kỳ thật làm rất làm điều thừa, nhưng anh ấy vẫn tình nguyện.

” Triệu Tây Mi nói, “Vậy sẽ nói cho chị biết, biết rõ là không thể mà vẫn làm, là sự chân thành của anh ấy.


Diệp Phi không biết có một đoạn chuyện cũ như vậy, quả thật, nếu lúc ấy không có khoản đầu tư kia, thì 21 carat căn bản không thể nào trổ hết tài năng ở trong dòng chảy tư bản kia được, mà quá trình thử nghiệm kia, cũng biến thành viên đá kê chân đầu tiên để Diệp Phi đi về phía trước.


Biết rõ là không thể mà vẫn làm, nó cũng không chỉ là một khoản đầu tư.

Là khi đó có lẽ anh đã đưa ra quyết định cho sau này, biết rõ không thể làm, cũng biết rõ hai người ở bên nhau có bao nhiêu khó khăn gian khổ, nhưng kể từ khi đó anh cũng đã đưa ra quyết định.

Sau khi Diệp Phi nhận ra được, rất lâu cũng chưa phản ứng lại.

“Cho nên chị cảm thấy, Lê Tiện Nam yêu em nhiều hơn so với chúng ta tưởng tượng, anh ấy làm sao nỡ để em sống cuộc sống bình thường được.

” Triệu Tây Mi trấn an cô, “Cho nên em cứ yên tâm đi, anh ấy vì em nên cũng không có khả năng phá sản, yên tâm nha.


Triệu Tây Mi đứng dậy tiếp tục đi viết bài, Diệp Phi ngồi ở trên sô pha, đầu óc chậm chạp một lúc rất lâu.

Điện thoại đúng lúc rung lên một chút, Diệp Phi mở ra xem, là tin nhắn trên WeChat Lê Tiện Nam gửi cho cô: Vừa họp xong.

Diệp Phi ôm điện thoại trả lời anh: Vậy anh tới đón em tan tầm đi.

Diệp Phi nhanh chóng xử lý một vài công việc trong ta, cầm áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài, đi tới cửa lại vòng ngược trở về, “Đúng rồi, khi nào thì chúng ta nghỉ ăn Tết?”
“Chắc là mấy ngày nữa? Nếu em muốn nghỉ sớm thì cứ nghỉ trước đi, cuối năm dự án cũng không có tiến triển gì.


“Được, cảm ơn.


Diệp Phi đợi một lúc, ôm áo khoác đi xuống lầu, bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy có một chiếc xe màu đen dừng ở trước cửa công ty, người đàn ông với dáng người cao lơn dựa vào ở bên cạnh xe cúi đầu nhìn điện thoại.

Là mùa đông, mùa xuân còn chưa tới, gió tháng một vẫn khô lạnh, bên ngoài âu phục anh mặc thêm một chiếc áo gió dáng dài, dáng người phóng khoáng ưu việt, trên cổ thắt cà vạt tối màu, cổ áo gài chỉnh tề.

Diệp Phi ôm áo khoác cũng không kịp mặc, nhìn thấy bóng dangs của anh, trái tim lập tức mềm mại đi, tâm trạng của một ngày vội vàng cũng trở nên vui mừng nhảy nhót.

Rất giống một đêm khuya lạnh lẽo của mấy năm trước, anh cho cô một phần ấm áp, rồi sau đó làm cho tất cả những đêm đông của cô đều trở nên ấm áp vì có anh.

“Sao lại không mặc áo khoác vào?”
Lê Tiện Nam thấy cô chạy tới, giang hai tay ra ôm lấy cô, trên người Diệp Phi mặc một chiếc áo len mỏng mềm mại, nhiễm nhiệt độ trên người cô.

Anh dứt khoát ôm cô vào lòng, trở tay mở cửa xe ra, “Lên xe nào, đừng để bị cảm.


“Lê Tiện Nam,” Diệp Phi ở trong lòng anh ngẩng đầu lên, hơi thở ra đều biến thành khói trắng mịn, nhưng cô cũng không lạnh một chút nào.

“Ừm?”
Diệp Phi cũng không có ý định nói cho anh biết, nhìn anh lại cong môi cười rộ lên, cọ cọ vào trong lòng anh, tự mình mở cửa xe ra bước lê, kết quả trên ghế phụ đặt một bó hoa hồng đỏ, còn có một ly cà phê nóng.

“Anh nghĩ gì mà lại đổi hoa thế?” Diệp Phi ôm vào trong ngực, cúi đầu ngửi ngửi, “Em còn tưởng rằng anh chỉ biết tặng hoa cẩm tú cầu.


“Bởi vì anh đã trở lại.


” Trước khi Lê Tiện Nam lái xe đưa cho cô ly cà phê nóng, nói giỡn với cô, “Đây không phải là năm nay vừa mới có loại giới hạn theo mùa, anh bảo Kha Kỳ đi mua trước, vừa vặn còn nóng.


Diệp Phi cầm ở trong tay sưởi ấm một chút, đặt ly cà phê ở trên dĩa phía trước, sau đó thừa dịp trước khi Lê Tiện Nam lái xe, nắm tay phải của anh ở trong lòng bàn tay.

“Làm sao vậy?” Lê Tiện Nam nghiêng đầu hỏi cô, “Lạnh à?”
“Không.

” Diệp Phi nhìn anh, nghĩ đến những lời Triệu Tây Mi nói, muôn vàn cảm xúc mềm mại dâng lên trong lòng.

Lê Tiện Nam chậm rãi lái xe ra ngoài, tình hình giao thông bên này rất thuận lợi, anh cũng để một tay cho cô nắm.

“Đúng rồi, sắp đến Tết, không phải là mấy ngày trước nghe em nói muốn mua một thỏi son sao?” Lê Tiện Nam chậm rãi lái xe hỏi cô, “Đã mua cho em rồi, trong hộp để đồ trước mặt, em thử xem.


Diệp Phi buông tay anh ra đi lấy, quả nhiên nhìn thấy ở bên trong có một thỏi son môi mới tinh, Diệp Phi mở ra thử thử, theo bản năng mà muốn kéo kính chiếu hậu trước xuống soi.

Kết quả kéo gương chiếu hậu xuống, trên đó có một chiếc nhẫn kim cương.

Lê Tiện Nam khẽ cười.

Diệp Phi gỡ xuống, đeo chiếc nhẫn lên trên tay, sau đó cười hỏi anh, “Vẫn là cuộc hẹn hàng tháng sao?”
“Lần này có thể tự mình tặng cho em.

” Lê Tiện Nam cười nhẹ một tiếng, nói, “Lần đó anh đến Hồng Kông rất nhiều lần, cũng chưa từng gặp được ngươi, kết quả sau đó mới biết được, ngay cả Tiểu Tây Giao em cũng rất ít khi đến.


“Bởi vì nơi đó rất giống Tây Giao…… Em đi thì sẽ nhớ anh rất nhều.


Khi nhắc tới chuyện đó, Diệp Phi vẫn sẽ cảm thấy có một chút chua xót, cô tiết chế cảm xúc, nói đùa với anh, “Gần đây anh cũng không bận gì sao? Anh rảnh rỗi như vậy, e thật sự rất lo lắng rằng anh sắp phá sản.


“Nếu anh sắp phá sản, em nuôi anh?”
“Cũng không phải không được, em có nhà có kim cương, chỉ cần anh đừng quá phá của, em vẫn có thể nuôi nổi anh.


Diệp Phi cảm thấy mình giống như một con khủng long nhỏ đang cất giấu kho báu, có một cái rương kho báu nho nhỏ, bên trong cất đầy kim cương và quà anh tặng.

Lê Tiện Nam cũng giả vờ đứng đắn, nói đùa với cô cũng cảm thấy trái tim mềm mại hơn, thừa dịp đèn đỏ, tay trái anh cầm vô lăng, tay phải nắm chặt cổ tay trái của cô.

“Đúng vậy, anh cũng chỉ cần nửa giường của em, với điều kiện tiên quyết là Phi Phi của chúng ta phải ở trên giường.


Nói xong, Lê Tiện Nam quay đầu lại nhìn cô.


Ngày đó mới hơn bốn giờ chiều, ánh mắt anh nhìn về phía cô cất giấu ý cười cưng chiều, nhưng lúc này Diệp Phi cũng hiểu được, đó không phải là cưng chiều, không phải là yêu thích, mà là thiên vị.

Khi đó Diệp Phi không rảnh chuyện nấu cơm lắm, bởi vì nhịp sống ở Hồng Kông rất nhanh, cô không có thời gian để làm mấy chuyện này, lúc ở Anh, cô cũng chỉ biết làm một vài món ăn đơn giản.

Lê Tiện Nam cũng không nỡ để cô vào phòng bếp, nhưng anh thật sự cũng không biết làm lắm, khi đó cố ý gọi một đầu bếp tới dạy, Lê Tiện Nam cũng chỉ nghe được vài câu, nói là học xong rồi.

Kết quả thật sự đi làm, vẻ ngoài cũng không tệ lắm, Diệp Phi khen anh thật giỏi, Lê Tiện Nam bán tính bán nghi nếm một miếng, dở khóc dở cười, rút đôi đũa rút trong tay cô ra, “Anh gọi bên ngoài đưa đến.


Không đợi cô trả lời, Lê Tiện Nam đã thu dọn đồ trên bàn đi, bây giờ giao hàng càng ngày càng thuận tiện, Lê Tiện Nam gọi vài món ở nơi hai người thường đến, quay lại nhìn cô cảm thấy buồn cười, “Có chuyện gì xảy ra với em vậy, mặn như vậy còn ăn.


“Bởi vì là lần đầu tiên anh làm, tốt xấu gì cũng phải cổ vũ anh một chút, như vậy về sau chuyện nấu cơm sẽ giao cho anh!” Diệp Phi ngồi ở bên bàn ăn, là thật sự chỉ xem những lời này chỉ như lời nói đùa.

Lê Tiện Nam cũng không nghiêm túc, nói giỡn với cô là được, làm đầu bếp nấu ăn tại nhà cho em, dù sao như thế nào cũng không bằng em, em là một tiến sĩ, làm sao có thể để em vào phòng bếp được?
Hai má Diệp Phi nóng lên, cảm thấy tiến sĩ cũng sắp bị anh trêu chọc.

Đúng lúc lúc này đồ ăn bên ngoài được đưa đến, Diệp Phi đẩy anh ra mặc dép lê đi lấy, trong phòng rất nóng, bên ngoài rất lạnh, Diệp Phi nghĩ chỉ đi vài bước, vì thế cũng chỉ mặc chiếc áo hơi mỏng chạy ra.

Sau khi lấy đồ xong, cô xoay người đi lên những phiến đá xanh, lại nhìn thấy Lê Tiện Nam cầm một chiếc áo khoác đi ra đón cô.

Chỉ vài bước chân như vậy, anh vẫn không đành lòng để cô dính một chút gió lạnh.

Kia ngày đó chắc là bởi vì Diệp Phi tan tầm sớm, hai người ăn cơm cũng khá sớm, trời còn chưa tối.

Lê Tiện Nam nhớ tới có một bộ phim còn chưa xem xong cùng cô.

Diệp Phi cũng đã quên, số bộ phim mà hai người xem không ít, cô cũng đi đến gần chọn, “Xem cái nào đây?”
Lê Tiện Nam rút một cái đĩa ra, trên bìa đĩa là một cây cầu, Jesse và Hi Lâm gặp lại nhau, ngày đó trước khi kết thúc, hai người cùng nhau ngắm hoàng hôn.

Đây hẳn là chính là dáng vẻ của “nhà” mà Diệp Phi tưởng tượng ra từ thật lâu trước kia, ấm áp là thứ yếu, là có người đặt mình ở trong lòng để yêu, vĩnh viễn không cần lo lắng ngày mai bất an.

Diệp Phi được Lê Tiện Nam ôm vào trong lòng, anh cũng không chán, tuy rằng hệ thống sưởi ở Tây Giao đầy đủ, nhưng anh vẫn tìm một cái chăn mỏng đắp lên trên đùi cô, Diệp Phi không muốn, dùng cái chăn mỏng kia quấn luôn cả anh lại.

Trong đó có một câu thoại ——
“Lúc còn trẻ luôn cho rằng có thể gặp gỡ rất nhiều rất nhiều người, rồi sau đó cậu sẽ hiểu được, cái gọi là cơ duyên, kỳ thật thật sự cũng chỉ có vài lần như vậy thôi.


Khi nghe thấy câu thoại này, Diệp Phi nhìn về phía anh theo bản năng.

Trong phòng rất tối, vì xem phim cùng cô, Lê Tiện Nam tắt hết tất cả đèn trong phòng đi, chỉ để lại đèn hành lang nhỏ nhỏ trong sân.

Ánh đèn hành lang rất ấm áp, phản chiếu vào hồ nước lấp lánh trong sân, cá Koi khi thì bơi lội, làm cho mặt nước nổi lên từng gợn sóng nhỏ.

Hoàng hôn bên ngoài đã sắp kết thúc, đầy trời màu vàng xám và màu xanh đậm giao nhau, đó là một loại hiu quạnh có độ bão hòa độ cực kỳ cao, giống như một trong những khung hình tinh xảo nhất trong phim Hồng Kông.

Mà Lê Tiện Nam cảm nhận được ánh mắt cô, anh cúi đầu, không hỏi cô, một chút ánh sáng phản chiếu trong mắt anh, cúi người hôn lên môi cô, Diệp Phi bật cười rộ lên, đùa giỡn với anh ở trên sô pha, cuối cùng bị anh đặt ở mép ghế sô pha.

“Lê Tiện Nam, em muốn xem phim.

” Cô cố ý nhẹ giọng nhìn anh nói, mái tóc dài buộc lên đã lỏng lẻo, nhẹ nhàng móc một cái, dây buộc tóc đã rơi ra, mái tóc dài mềm mại xõa ra trên vai, làn da trắng sứ, giống như xương quai xanh cánh bướm.

Cô không còn trẻ tuổi ngây ngô giống khi đó, nhưng bởi vì được anh yêu, nên cả người cũng mềm mại đi, giống như một khối ngọc trắng tinh không tì vết, tỏa ra ánh sáng ấm áp trong suốt.

Lê Tiện Nam không nói lời nào, tiến đến gần hôn cô.

Lời thoại đang chậm rãi phát ra ——

“Cậu không thể thay thế được bất kỳ người nào……”
Diệp Phi kéo tấm chăn mỏng, nhân lúc anh buông cô ra, cô ngửa người dựa vào trên sô pha, nghiêm túc nhìn vào mắt anh.

Ánh sáng mông lung như vậy, một chút ánh sáng nhạt nhẽo cũng theo hình ảnh hiện lên.

Những ánh sáng bị cắt chợt lóe lên đó, xẹt qua sống mũi thẳng tắp của anh, hiện lên đôi mắt sâu thẳm mà gợi cảm của anh.

Vào lúc bình minh bắt đầu, tình yêu của cô cũng theo đó thức tỉnh cùng với ánh nắng ban mai.

Hoàng hôn mặt trời lặn, tình yêu của cô sôi sục vào giữa đêm khuya.

“Lê Tiện Nam, em cũng rất yêu anh.

” Cô chậm rãi nói từng chữ một.

“Sao lại tỏ tình thế?” Lê Tiện Nam khẽ cười, hôn lên má cô, “Phi Phi của chúng ta lại không có cảm giác an toàn sao?”
“Không phải, là anh quá thân thuộc với em…… Em luôn cảm thấy, em có thể làm rất ít chuyện vì anh, anh cũng không cho em cho tặng đồ cho anh, không bằng……”
“Không bằng?” Lê Tiện Nam hỏi tiếp.

“Vậy không bằng mỗi ngày em đều nói với anh một câu em rất yêu anh là được rồi.

” Diệp Phi cười rộ lên, ôm lấy cổ anh tiến lại gần hôn lên môi anh, còn giả vờ nghiêm túc nói, “Không còn gì khác, tiền của em đều phải tích cóp, lỡ như ngày nào đó anh thật sự phá sản, em vẫn có thể có tài sản riêng của chúng ta……”
“Không có lương tâm, mỗi ngày đều ngóng trông anh phá sản.

” Đáy mắt Lê Tiện Nam có ý cười, tay vỗ vào trên đùi cô, tiến về phía trước, dừng lại bên hông cô nhéo một cái, Diệp Phi giật mình, muốn đánh vào tay anh.

Lê Tiện Nam không thể không buông ra, trở tay nắm lấy cổ tay cô đẩy lên trên, khi hôn cô, lúc đầu cô còn hơi nhạy cảm, theo bản năng dịch ra phía sau một chút.

Hai người quấn chung một cái chăn mỏng, hơi ấm đã bị phóng đại tràn ngập.

Hơi thở của anh cọ qua cổ cô, Diệp Phi cảm thấy vành tai cũng đang nóng lên.

“Lê Tiện Nam……” Em yếu ớt đẩy đẩy anh, có chút mơ màng nhắc nhở anh, “Còn chưa xem phim xong, là anh muốn xem.


Nó giống như một chút hờn dỗi.

“Được rồi, xem phim, em còn có tâm trạng để xem?” Lê Tiện Nam ngẩng đầu, trong đôi sâu thẳm mập mờ có ánh sáng lờ mờ, tay anh nắm lấy cổ tay của cô, “Phi Phi, còn muốn xem phim không?”
Hai má Diệp Phi nóng lên, không rút tay về được, dứt khoát xoay mặt sang bên cạnh, vùi vào trên gối tựa ở sô pha, trong giọng nói có sự ngượng ngùng, “Lê Tiện Nam!”
Lê Tiện Nam cười rộ lên, buông cổ tay của cô ra, cúi người xoay mặt cô lại, hai ngón tay nhéo má cô, nhìn màu hồng nhạt trên mặt cô, khẽ cười, một nụ hôn sâu.

Rồi sau đó vuốt ve mặt cô, “Tập trung xem phim.


Bộ phim kia nói, cái gọi là cơ duyên, kỳ thật thật sự cũng chỉ có vài lần mà thôi.

Thật ra có một vài người cũng vậy, sẽ chỉ gặp được một lần trong cuộc đời, cũng là người yêu độc nhất vô nhị, là một nửa hoàn mỹ nhất, là một nửa phù hợp với linh hồn của cô.

Cũng may mắn trong đêm tuyệt đẹp đó, gặp được một người tốt đẹp như mùa xuân, dạy cô cách yêu, cũng yêu cô, cũng được cô yêu như vậy.

Luôn luôn bình an, cũng thật sự vắng anh không vui.

Hơn nữa, trên thế giới này cũng không còn một Lê Tiện Nam nào nữa.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện