Tần Trí Viễn thật sự không đáp lại được.

Tật xấu của Cố Ngôn vẫn vậy, lúc trước khi hai người còn thuộc dạng quan hệ bao dưỡng, hắn ở trên giường so với kim chủ còn tích cực hơn. Tần Trí Viễn trước thì cảm thấy mới mẻ, bây giờ nhớ lại, người nào đó chắc có âm mưu từ sẵn rồi.

Nhưng cũng có lợi. Tương lai nếu bọn họ cãi vã, gã chỉ cần nói một câu “Sau này đừng mơ tưởng leo lên giường của anh”, là có thể đâm trúng tử huyệt của Cố Ngôn.

Tần Trí Viễn ngẫm nghĩ, cảm thấy buồn cười, vừa cởi đồ của Cố Ngôn vừa nói: “Đây dù sao cũng là bệnh viện, cho dù cách âm tốt em cũng đừng có kêu lớn quá.”

Này là ngầm đồng ý hắn giở trò lưu manh ư.

Cố Ngôn nghe xong để thể hiện quyết tâm của mình, lập tức lấy miệng che miệng Tần Trí Viễn.

Thời tiết đã chuyển ấm, hai người lại dây dưa hôn nhau, trên người rất nhanh nóng bừng. Đợi đến lúc quần áo cởi gần hết, Cố Ngôn kéo chăn trùm lên, cúi người chui vào trong.

Tần Trí Viễn hít sâu, nhìn trong chăn nhấp nhô, đáy mắt nhiễm một tầng sắc dục. Không lâu sau, giọng gã khàn khàn, khó khăn kiềm chết gọi: “Cố Ngôn!”

Cố Ngôn từ trong chăn ló ra, liếm môi nháy mắt với Tần Trí Viễn: “Em đã kiểm tra, nơi đó của anh sinh long hoạt hổ, không bị thương.”

Tần Trí Viễn bị hắn khơi mào, đưa tay kéo người vào trong lòng: “Vậy em còn không tiếp tục?”

Cố Ngôn lại cố tình chậm lại.

Chậm rãi liếm ngón tay, chậm rãi bôi trơn, chậm chậm… khiến Tần Trí Viễn muốn trực tiếp đè hắn ra. Hắn dang hai chân, chủ động ngồi lên trên Tần Trí Viễn để cho vật cứng đã kiểm tra đủ tiêu chuẩn kia từng chút tiến vào bên trong.

Tuy rằng đã bôi trơn nhưng nơi đó lâu không bị xâm nhập, trở nên nhỏ hẹp lại chặt chẽ, Cố Ngôn nhất thời chịu không nổi kích thích như vậy, kêu lên: “A…”

Hắn chỉ kêu một tiếng, lập tức lấy tay che miệng mình, khó nhịn đưa đẩy thắt lưng, khiến Tần Trí Viễn càng vào sâu trong cơ thể hắn hơn.

Thống khổ cùng vui sướng không ngừng luân phiên.

Cố Ngôn mạnh mẽ đong đưa thắt lưng, đôi mắt khép hờ, trên trán toát ra mồ hôi.

Tần Trí Viễn hôn lên thái dương hắn, vừa luật động bên trong vừa kéo tay Cố Ngôn xuống, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trong lòng bàn tay ấy.

Phía sau Cố Ngôn đặc biệt mẫn cảm, thân thể không khỏi run lên, khàn khàn nói: “Đừng…”

Tần Trí Viễn nhất quyết không buông tha, không những không buông tay hắn ngược lại còn liếm lung tung.

Cố Ngôn duy trì không được, thất thần mở to hai mắt, lưng căng cứng một chút rồi ngã vào lòng Tần Trí Viễn.

Bộ vị hai người vẫn liền nhau nóng như lửa đốt.

Tần Trí Viễn cảm thấy một trận rung động, hôn tay phải Cố Ngôn, tay gã đặt giữ lấy thắt lưng Cố Ngôn ra vào mấy cái, rất nhanh ở trong cơ thể Cố Ngôn đạt tới cao trào.

Cố Ngôn nghỉ một lúc mới hồi phục, xoa thắt lưng đứng lên: “Em dọn dẹp giường.”

Tần Trí Viễn ôm hắn không cho đi: “Ngủ với anh một lúc đi.”

Cố Ngôn lại lần nữa nằm xuống, mơ mơ màng màng cắn vai Tần Trí Viễn: “Tỉnh ngủ thì lại làm một lần nữa à?”

Tần Trí Viễn không lên tiếng.

Nhưng trán Cố Ngôn bị gã gõ một cái, nhỏ giọng kêu rên: “Có gì cứ việc nói thẳng, làm gì mà giận chứ?”

Tần Trí Viễn không biết nên tức hay cười, kéo chăn đắp lên cơ thẻ đầm đìa mồ hôi của hai người, nói: “Ngủ!”

Cố Ngôn lúc này mới thành thật ngủ cả một buổi chiều.

Sau cái ngày hắn đem Tần Trí Viễn ăn sạch, Lâm Gia Duệ tựa như không việc gì xuất hiện.

Lâm công tử mang một giỏ hoa quả tới thăm bệnh, thuận tiện thông báo với Cố Ngôn phim bắt đầu quay tiếp. Chỉ nhìn vẻ mặt lãnh đạm của cậu ta thật đúng là đoán không ra đã từng xảy ra chuyện gì, cũng không biết cậu ta thu phục chú mình thế nào hay là chú cậu ta thu phục cậu ta nữa.

Cố Ngôn mặc dù quan hệ với Lâm Gia Duệ không tồi, nhưng cũng không có cách hỏi đến chuyện riêng tư của cậu ta, chỉ quan tâm một chút tới thân thể cậu ta.

Lâm Gia Duệ nhìn ra ngoài cửa sổ, cười lạnh: “Tôi thật tình nguyện có ai đó đánh mình.”

Sau không nói gì thêm, chỉ hỏi đến vết thương của Tần Trí Viễn rồi cùng Cố Ngôn nói một chút chuyện công việc.

Ngày hôm sau Cố Ngôn trở về đoàn làm phim.

Cũng may Lâm Gia Duệ biết hắn phải chăm sóc người bệnh, nên cố tình chậm tiến độ quay phim, để hắn có chút thời gian chạy hai nơi. Thân thể Tần Trí Viễn hồi phục rất nhanh, hai tuần sau thì xuất viện.

Ngày xuất viện, Cố Ngôn cố ý đến đón gã, chạy qua chạy lại làm thủ tục, nhìn trời vẫn còn sớm Tần Trí Viễn liền giục hắn đi kiểm tra tay phải.

Lúc trước Cố Ngôn vẫn tiếp nhận trị liệu nhưng gần đây Tần Trí Viễn nhập viện nên đành bỏ qua vụ này. Tần Trí Viễn đặc biệt để bụng tới chuyện tay phải của hắn, Cố Ngôn nghĩ muốn nhàn hạ cũng không được, đành phải để Tần Trí Viễn chờ trong phòng khám, mình thì đi làm kiểm tra.

Bác sĩ trưởng vẫn là người trung niên dễ gần kia, sau khi kết thúc kiểm tra vừa viết bệnh án vừa nói với Cố Ngôn: “Tay phải cậu tốt hơn rồi, không còn gì đáng ngại nữa, chỉ cần định kì tới khám thôi. Đương nhiên không có khả năng hồi phục hoàn toàn nhưng cơ bản, các chức năng đều khôi phục, đối với cuộc sống bình thường hàng ngày không ảnh hưởng gì.”

Bác sĩ dừng một chút, liếc mắt nhìn ghi chép cũ trên bệnh án, hỏi: “Cậu lúc trước vẫn rất phối hợp điều trị, sao lại có một thời gian không đến thế? Mỗi lần đều hẹn trước thời gian rồi lại bỏ qua, thậm chí còn thay cả số điện thoại…”

Cố Ngôn mặt không đỏ, hơi không hụt, ngay cả mắt cũng không chớp, bình tĩnh đáp: “Công việc bận quá ạ, không tìm được thời gian rảnh.”

Bác sĩ xuyên qua đôi kính dày nhìn hắn: “Người trẻ tuổi xây dựng sự nghiệp là tốt nhưng phải chú ý sức khỏe, phải nhớ rõ định kì đến kiểm tra.”

Cố Ngôn đồng ý, thủy chung mỉm cười.

Tình yêu và sự nghiệp giống nhau, trước khi đạt được kết quả thì cần phải trả giá.

Cũng không thể không chịu cố gắng chờ người khác đến giao trái tim cho mình, phải không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện