“Đáng tiếc quá, tối nay tôi có việc phải làm rồi.” Kha Dữ kéo khẩu trang xuống, nở nụ cười đầy công nghiệp.
Thương Lục kinh ngạc, “Vậy à.” Hắn bất đắc dĩ nhún vai, cũng không muốn miễn cưỡng Kha Dữ làm gì, chỉ có chút tiếc nuối nói, “Nếu thế tôi đành đi một mình vậy.”
Sau khi thấy hắn đã đi xa hai mét, Kha Dữ mới bừng tỉnh, nếu đối phương đã nhất quyết, dù thế nào cũng phải đi xem bằng được, anh ở bên cạnh có thể giúp hắn bình tĩnh hơn một chút.
“Chờ đã!” Anh gọi với Thương Lục.
“Sao vậy?”
“Tôi đi cùng cậu.”
Thương Lục nhướng mày, “Chẳng phải anh có việc phải làm sao?”
“Sao, không được à?” Khẩu trang bị ngón tay kéo xuống, Kha Dữ lộ ra biểu cảm cười như không cười, “Vậy tôi đi trước đây.”
Thương Lục kéo anh lại, bất đắc dĩ thở dài, “Thầy Kha, anh thật sự biết dùng chiêu lạt mềm buộc chặt đấy.”
Kha Dữ nghiêng đầu một cái, “Quá khen rồi.”
Trong thành phố gần thôn đều chỉ có rạp chiếu phim nhỏ, dùng để xem bộ phim điện ảnh bom tấn này của Lật Sơn thì thật lãng phí, Thương Lục chọn trung tâm GC trong khu đô thị nên phải bắt xe để đến đó.
Hai người cùng ngồi vào ghế sau của taxi, suốt ba mươi phút trên xe, toàn bộ thời gian của Thương Lục đều dùng để nhắn tin trên Wechat, thỉnh thoảng liếc bên cạnh một cái, phát hiện Kha Dữ đã nghiêng đầu lên cửa sổ xe, ngủ thiếp đi. Có lẽ do khó thở, anh không đeo khẩu trang lên hoàn chỉnh, để miệng mũi lộ hết ra ngoài.
Sau khi ngủ vẫn là dáng vẻ lạnh lùng mọi khi, hàng lông mi dài thẳng tắp tạo thành bóng đen dưới đôi mắt, gió đêm từ bên cửa sổ ghế lái ùa vào mang theo cảm giác mát mẻ. Theo nhịp biến đổi đèn giao thông mà rẽ hay thẳng, liên tục thổi tung mái tóc trên trán của anh.
“Bác tài, cảm phiền đóng cửa sổ lại giúp tôi.” Thanh âm trầm thấp mang theo sự từ tốn của Thương Lục, cùng với tiếng ma sát khi cửa sổ được kéo lên, nhẹ nhàng thẩm thấu vào trong giấc ngủ nông của Kha Dữ.
Xe dừng ở cổng chính trung tâm mua sắm, Thương Lục quét mã trả tiền, sau khi xuống xe mới phát hiện Kha Dữ không chỉ đeo khẩu trang che đến kín mít, mà thuận tiện kéo cả mũ áo hoodie màu đen lên, trên mũi còn đeo thêm một chiếc kính màu bạc không biết biến ra từ nơi nào. Hắn chưa kịp hỏi gì, Kha Dữ đã nói trước:
“Tôi lạnh.” Giải thích vì sao lại đội mũ.
“Tôi bị cận.” Và lý do phải đeo kính.
Thương Lục: “...”
Được rồi.
《Sơn》 là một bộ phim điện ảnh hư cấu được quay chụp theo chủ nghĩa hiện thực, đồng thời cũng mang tính biểu tượng đầy mạnh mẽ, đến nỗi từ khi được công chiếu đến nay, các nhà phê bình điện ảnh luôn tranh cãi không ngớt về việc nó mang tính hiện thực hay **.
Cốt truyện kể về câu chuyện của một bộ lạc miền núi cuối cùng dưới nền văn minh hiện đại, gồm hai ngôi làng một xanh một đỏ từ lúc đầu đấu tranh nội bộ cho đến khi cả hai liên thủ chống địch, cuối cùng chết hết chỉ còn lại một người duy nhất. Cả bộ phim mang đầy tính thẩm mỹ của bạo lực và vẻ đẹp của bi kịch cổ điển. Chính bởi vì câu chuyện quá mức đẫm máu và nặng nề như vậy, nhà sản xuất đã từ bỏ các suất chiếu trong Tết.
Thực tế đã chứng minh, đây là một chiến lược chính xác, gần một tháng sau phát hành, xu hướng phòng vé vẫn tiếp tục tăng, kể cả không phải ngày cuối tuần, các buổi chiếu đêm vẫn kín hết chỗ, cần phải xếp hàng thì may ra có cơ hội vào xem.
Thương Lục đi ngang tấm poster phun sơn khổng lồ, năm diễn viên chính đều nằm trên đó. Kha Dữ ở vị trí thứ hai từ trái sang, trên mặt bôi đậm màu, trong tay cầm dao găm tạo tư thế chiến đấu, mặt không có cảm xúc gì, đôi mắt vô cùng sắc bén.
Thương Lục liếc mắt, thờ ơ. Liếc mắt, thoáng nhìn thấy Kha Dữ âm thầm cong môi.
“Anh cười cái gì?”
Kha Dữ hạ khóe môi đang cười, huýt sáo khe khẽ, “Không có gì.”
Bộ phim rất dài, chừng hai tiếng rưỡi, nhân vật của Kha Dữ xuất hiện trong khoảng hai mươi phút. Vai diễn của anh là thợ săn trẻ tuổi nhất và giỏi nhất trong bộ lạc. Khi xuất hiện, tiếng huýt sáo vang lên, hòa với tiếng trống dồn dập, anh giống như một con nai, vừa nhanh nhẹn lại nhẹ nhàng bước qua những cây đại thụ bị đổ mục nát, vượt qua núi rừng, vượt qua những tia sáng trong khu rừng rậm, vượt qua cả những mũi tên xuyên gió mà đến của kẻ thù.
Trong rạp chiếu phim tối om vang lên những tiếng xôn xao.
“Là Kha Dữ kìa!”
“Oa, tôi phấn khích quá, dáng người đẹp quá đi mất...”
Kha Dữ nhấp một ngụm coca, cúi người gật đầu với một fan phía trước đang không ngừng kích động, rồi dịu dàng thở dài một tiếng.
Bạn fan quả nhiên không phụ sự kỳ vọng, hoàn toàn không nhận ra anh.
Cảnh quay mà Lật Sơn dành cho anh tràn ngập sự ưu ái. Anh giơ dao lên đâm xuống kẻ thù của mình, con dao găm tẩm độc lạnh lùng tỏa sáng, máu tươi bắn tung tóe trên mặt, rồi anh đột nhiên biến mất, chờ đợi lần săn giết tiếp theo. Anh trầm lặng ít nói nhưng không gì không làm được: cứu người, ám sát thủ lĩnh của quân địch, từ trong sự hỗn loạn của cuộc chiến lại nhẹ nhàng linh hoạt nhặt được một con dê con yếu ớt —— Chỉ cần anh ra mặt, nhất định có thể biến nguy thành an.
Đêm trước khi đại chiến diễn ra, anh ngồi một mình trên cành cây khổng lồ, thổi một khúc bằng lá cây dưới ánh trăng. Đây là khúc nhạc duy nhất có giai điệu trong cả bộ phim, giống như ánh trăng đêm ấy, thấm đẫm nỗi buồn trong suốt.
Cuối phim, anh là người cuối cùng bị giết.
Lật Sơn đã cho ra một cảnh phim đẹp đến tận cùng, trong dòng suối trong vắt, anh bơi một cách uyển chuyển nhẹ nhàng. Máu nhuộm đỏ cả dòng sông, lại nhanh chóng loãng ra, người xem biết anh muốn thuận theo dòng chảy để thoát ra khỏi núi, sợ hãi thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa kịp thở ra, một âm thanh xé gió —— Một lưỡi câu khổng lồ xuyên gió mà đến! Chỉ trong nháy mắt, móc câu đã đánh gãy xương sống rồi khoét vào máu thịt, anh bị nhấc bổng lên trên như một con cá. Ống kính nhìn xuống từ một góc độ cực đoan, đầu và hai tay của anh rũ xuống giống như một tiêu bản bị đóng đinh vào màn hình.
Không ai biết về cái chết của người thợ săn như gió này, giống như sau khi anh chết, cũng không có ai tiếc thương phúng viếng cho bộ lạc.
Mọi bi kịch ập đến một cách vội vàng và bất ngờ, nhưng Lật Sơn lại xử lý nhẹ nhàng uyển chuyển, mọi âm thanh đều biến mất, trong tĩnh lặng, chỉ còn lại những âm điệu tự nhiên của tiếng gió, tiếng chim hót cùng ánh tà dương tươi đẹp.
Mãi cho đến khi bài hát cuối phim kết thúc, khán giả mới lần lượt rời khỏi rạp phim. Ngoài buổi chiếu ra mắt, đây là lần đầu tiên Kha Dữ xem bộ phim này trong rạp chiếu phim, bỏ qua sự khách sáo hoặc kén chọn của các nhà phê bình phim, đồng nghiệp và truyền thông, anh nghiêm túc thu hết mọi phản ứng vào mắt mình.
Đây là bộ phim khó nhất mà anh từng thực hiện, có rất nhiều cảnh hành động: chạy trốn, đánh nhau, bắn cung, chém giết, đến cảnh cuối cùng bơi trong suối, anh đã yêu cầu huấn luyện viên liên tục chỉnh sửa tư thế và sức mạnh của mình mới miễn cưỡng đạt đến yêu cầu của Lật Sơn theo ý cảnh “giống như hoa rơi nước chảy, ưu nhã mà tàn bại”.
“Thế nào?” Anh nhìn về phía Thương Lục, ánh mắt có phần thản nhiên.
“Cũng không tệ, nhưng tiết tấu có vấn đề, tôi nghĩ ông ấy là đã xóa đi khá nhiều cảnh quay.”
Kha Dữ thừa nhận nói: “Đúng vậy, nghe nói bộ phim nguyên bản dài bốn tiếng, được chia thành hai phần.”
Đây là kết quả sau khi trải qua xét duyệt cùng với vấn đề thương mại hóa, trên thực tế, đĩa blu-ray chứa bản dài bốn tiếng của đạo diễn đã được chế tác xong, chỉ chờ sau khi phim được chiếu xong tại rạp thì sẽ phát hành trên các nền tảng và trang web lớn.
Đây là một rạp chiếu phim rất lớn, nhưng trên lối ra về sau khi kết thúc bộ phim vẫn đang chật kín người, tất cả đều đang thảo luận về bộ phim. Bỗng có người va vào Kha Dữ, Thương Lục tay mắt nhanh nhẹn lập tức kéo lấy anh, vòng tay qua đỡ vai anh lại, nghe có người nói bên tai, “Vai diễn này của Kha Dữ cũng được đấy chứ, Lật Sơn quả nhiên coi anh ta như con trai mà quay chụp.”
“Nghiêm túc chút đi, con trai cái gì chứ, phải gọi là tình yêu đích thực mới đúng!”
Mấy nữ sinh cùng nhau nháy mắt ra hiệu cười lớn.
Thương Lục cảm thấy cái tên Kha Dữ này nghe có phần quen tai, sau một lúc mới nhớ ra chính là đối thủ của “chồng” mà Thương Minh Bảo nhắc tới, “Kha Dữ diễn vai nào vậy?”
Kha Dữ: “...”
Mặc dù thấy câu hỏi kỳ lạ, nhưng anh vẫn trả lời: “Chính là cái tên sát nhân, cái người chết cuối cùng đó.”
Chưa đợi Thương Lục kịp nói gì, anh đã ho nhẹ một cái, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Cậu cảm thấy anh ta diễn thế nào?”
Thương Lục trả lời hời hợt, “Toàn bộ những cảnh hay trong cả bộ phim coi như đều bị anh ta lãng phí hết.”
Đang bước chân đột nhiên khựng lại, Kha Dữ dùng sức nắm chặt cốc giấy chứa coca đã trống không, cười cười, “Phải vậy không.”
“Đạo diễn rất thiên vị anh ta, mặc dù tổng thời lượng lên sóng không quá hai mươi phút, nhưng chúng hầu như đều là những cảnh quay tốt nhất, kể cả cảnh quay cuối cùng cũng thế, cái chết của anh ta mang tính biểu trưng cực kỳ lớn, người xem có thể sẽ quên bộ phim này, nhưng nhất định sẽ nhớ kỹ nhân vật này.”
Kha Dữ “Ừ” một tiếng.
“Thật ra anh ta có rất nhiều không gian để phát huy, nhưng mà...” Thương Lục dừng lại, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: “Về biểu hiện của anh ta, cho tôi cảm giác như kiểu ——”
“Là cái gì?”
“Thiếu trí tưởng tượng.”
Bốn chữ này của hắn từ trên cao rớt xuống không chút để ý, lúc quay đầu nhìn lại, không biết bắt đầu từ khi nào, Kha Dữ đã hơi cúi đầu. Đôi lông mày rũ xuống che giấu tất cả cảm xúc bên trong, Thương Lục chỉ có thể hỏi: “Sao vậy?”
Kha Dữ thở nhẹ một hơi, đuổi theo bước chân của hắn, nhẹ giọng nói: “Còn không?”
“Nhưng cũng có ưu điểm.” Thương Lục bình luận một cách khách quan, “Anh ta trước máy quay thực sự rất đẹp, tôi có thể hiểu được tại sao Lật Sơn lại thích anh ta đến vậy.”
“Cậu có từng xem qua những bộ phim khác của Lật Sơn hay chưa?”
“Chưa từng.”
“Vì sao? Ông ấy là đạo diễn giỏi nhất Trung Quốc mà.”
“Ông ta rất thương mại hóa, trước đây hồi tôi còn ở nước ngoài…”
“Nước ngoài?”
Thương Lục thiếu chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi, ho khan một tiếng rồi bình tĩnh nói: “Trên trang web của nước ngoài, xem những bộ phim cũ khá nhiều.”
“Lật Sơn đúng là rất thích quay anh ta.” Kha Dữ không cảm xúc nói.
“Ừm, có lẽ Lật Sơn không phù hợp với anh ta, hạt giống tốt thì cần phải được tôi luyện.”
“Lật Sơn? Không tôi luyện được?” Giống như đang nghe kể một câu chuyện gì đó mới lạ vậy.
Người hâm mộ điện ảnh cả nước đều biết rằng, Lật Sơn là đạo diễn đào tạo diễn viên giỏi nhất Trung Quốc, bất cứ ai được ông ấy hướng dẫn đều có thể tiến bộ thần tốc —— Kha Dữ tự giễu mà nghĩ, ừm, bất cứ người nào, ngoại trừ một người tên Kha Dữ.
Thương Lục hờ hững nói: “Ông ấy không tìm thấy ở diễn viên này —— Anh ta tên là Kha Dữ phải không? Không thấy được gốc rễ vấn đề của anh ta.”
Kha Dữ ném cốc giấy vào thùng rác, “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, có lẽ anh ta là người đặc biệt, không thuốc nào chữa được.”
“Cơ mà thầy Kha nè —— Anh với anh ta trông rất giống nhau.” Thương Lục đứng ở lối vào thang cuốn đợi anh, hai tay đút vào túi quần, trong đám người đang đổ xô lên xuống, hắn nổi bật như hạc giữa bầy gà, cực kỳ bắt mắt.
Kha Dữ đến gần, đột nhiên nghe thấy lời này của hắn thì thầm bên tai, tim phút chốc đập thình thịch. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, chỉ thấy một nụ cười tinh nghịch trên khóe miệng hắn.
“Vậy sao?” Kha Dữ cũng không cãi lại, ngược lại còn bình tĩnh nói đùa, “Vậy cậu cảm thấy tôi có thể tiến vào giới giải trí không?”
“Kỹ thuật diễn của anh tốt hơn anh ta.”
Kha Dữ cười một tiếng, có lẽ là càng nghĩ càng buồn cười, nên không thể nhịn được mà cười một cách sảng khoái dưới lớp khẩu trang, nhưng tay nắm thang cuốn lại bất giác dùng thêm sức.
“Anh không tin à?” Thương Lục dừng bước chân, vô cùng tự tin hỏi: “Sáng ngày mai anh có thể đi theo tôi không?”
Kha Dữ liếc nhìn hắn một cái, “Cậu nói chuyện đứng đắn một chút.”
“Tôi làm sao.” Thương Lục cúi đầu, bật cười, “Anh có thể lợi dụng tôi để mượn vị trí hôn môi giả, thế mà không cho phép tôi không đứng đắn?”
Kha Dữ thầm niệm trong lòng ba lần: “Cậu ta là mỹ nam, đây chỉ là bản năng nghề nghiệp của cậu ta thôi”, mới kìm nén được nhịp tim bất giác đập nhanh, trào phúng nói: “Tôi đắt giá lắm.”
“Đắt giá cỡ nào? Sáu mươi tệ một ngày cho một cửa hàng, tôi lại cho anh thêm hai lon coca nữa, đủ chưa?” Mặc dù là giọng điệu mang theo tươi cười, nhưng âm thanh lại trầm thấp, lúc nói đến hai chữ “đủ chưa”, vào lỗ tai của Kha Dữ gần như đã biến thành mập mờ không rõ.
Kha Dữ im lặng tránh xa hắn ra, “Cậu muốn làm gì?”
“Bổ sung cảnh quay.”
Tận đến khi cửa phòng bị gõ lúc ba giờ sáng, Kha Dữ mới nhận ra “bổ sung cảnh quay” mà Thương Lục nói là hoàn toàn nghiêm túc, thậm chí bảng phân cảnh cũng đã viết xong rồi.
Thương Lục kinh ngạc, “Vậy à.” Hắn bất đắc dĩ nhún vai, cũng không muốn miễn cưỡng Kha Dữ làm gì, chỉ có chút tiếc nuối nói, “Nếu thế tôi đành đi một mình vậy.”
Sau khi thấy hắn đã đi xa hai mét, Kha Dữ mới bừng tỉnh, nếu đối phương đã nhất quyết, dù thế nào cũng phải đi xem bằng được, anh ở bên cạnh có thể giúp hắn bình tĩnh hơn một chút.
“Chờ đã!” Anh gọi với Thương Lục.
“Sao vậy?”
“Tôi đi cùng cậu.”
Thương Lục nhướng mày, “Chẳng phải anh có việc phải làm sao?”
“Sao, không được à?” Khẩu trang bị ngón tay kéo xuống, Kha Dữ lộ ra biểu cảm cười như không cười, “Vậy tôi đi trước đây.”
Thương Lục kéo anh lại, bất đắc dĩ thở dài, “Thầy Kha, anh thật sự biết dùng chiêu lạt mềm buộc chặt đấy.”
Kha Dữ nghiêng đầu một cái, “Quá khen rồi.”
Trong thành phố gần thôn đều chỉ có rạp chiếu phim nhỏ, dùng để xem bộ phim điện ảnh bom tấn này của Lật Sơn thì thật lãng phí, Thương Lục chọn trung tâm GC trong khu đô thị nên phải bắt xe để đến đó.
Hai người cùng ngồi vào ghế sau của taxi, suốt ba mươi phút trên xe, toàn bộ thời gian của Thương Lục đều dùng để nhắn tin trên Wechat, thỉnh thoảng liếc bên cạnh một cái, phát hiện Kha Dữ đã nghiêng đầu lên cửa sổ xe, ngủ thiếp đi. Có lẽ do khó thở, anh không đeo khẩu trang lên hoàn chỉnh, để miệng mũi lộ hết ra ngoài.
Sau khi ngủ vẫn là dáng vẻ lạnh lùng mọi khi, hàng lông mi dài thẳng tắp tạo thành bóng đen dưới đôi mắt, gió đêm từ bên cửa sổ ghế lái ùa vào mang theo cảm giác mát mẻ. Theo nhịp biến đổi đèn giao thông mà rẽ hay thẳng, liên tục thổi tung mái tóc trên trán của anh.
“Bác tài, cảm phiền đóng cửa sổ lại giúp tôi.” Thanh âm trầm thấp mang theo sự từ tốn của Thương Lục, cùng với tiếng ma sát khi cửa sổ được kéo lên, nhẹ nhàng thẩm thấu vào trong giấc ngủ nông của Kha Dữ.
Xe dừng ở cổng chính trung tâm mua sắm, Thương Lục quét mã trả tiền, sau khi xuống xe mới phát hiện Kha Dữ không chỉ đeo khẩu trang che đến kín mít, mà thuận tiện kéo cả mũ áo hoodie màu đen lên, trên mũi còn đeo thêm một chiếc kính màu bạc không biết biến ra từ nơi nào. Hắn chưa kịp hỏi gì, Kha Dữ đã nói trước:
“Tôi lạnh.” Giải thích vì sao lại đội mũ.
“Tôi bị cận.” Và lý do phải đeo kính.
Thương Lục: “...”
Được rồi.
《Sơn》 là một bộ phim điện ảnh hư cấu được quay chụp theo chủ nghĩa hiện thực, đồng thời cũng mang tính biểu tượng đầy mạnh mẽ, đến nỗi từ khi được công chiếu đến nay, các nhà phê bình điện ảnh luôn tranh cãi không ngớt về việc nó mang tính hiện thực hay **.
Cốt truyện kể về câu chuyện của một bộ lạc miền núi cuối cùng dưới nền văn minh hiện đại, gồm hai ngôi làng một xanh một đỏ từ lúc đầu đấu tranh nội bộ cho đến khi cả hai liên thủ chống địch, cuối cùng chết hết chỉ còn lại một người duy nhất. Cả bộ phim mang đầy tính thẩm mỹ của bạo lực và vẻ đẹp của bi kịch cổ điển. Chính bởi vì câu chuyện quá mức đẫm máu và nặng nề như vậy, nhà sản xuất đã từ bỏ các suất chiếu trong Tết.
Thực tế đã chứng minh, đây là một chiến lược chính xác, gần một tháng sau phát hành, xu hướng phòng vé vẫn tiếp tục tăng, kể cả không phải ngày cuối tuần, các buổi chiếu đêm vẫn kín hết chỗ, cần phải xếp hàng thì may ra có cơ hội vào xem.
Thương Lục đi ngang tấm poster phun sơn khổng lồ, năm diễn viên chính đều nằm trên đó. Kha Dữ ở vị trí thứ hai từ trái sang, trên mặt bôi đậm màu, trong tay cầm dao găm tạo tư thế chiến đấu, mặt không có cảm xúc gì, đôi mắt vô cùng sắc bén.
Thương Lục liếc mắt, thờ ơ. Liếc mắt, thoáng nhìn thấy Kha Dữ âm thầm cong môi.
“Anh cười cái gì?”
Kha Dữ hạ khóe môi đang cười, huýt sáo khe khẽ, “Không có gì.”
Bộ phim rất dài, chừng hai tiếng rưỡi, nhân vật của Kha Dữ xuất hiện trong khoảng hai mươi phút. Vai diễn của anh là thợ săn trẻ tuổi nhất và giỏi nhất trong bộ lạc. Khi xuất hiện, tiếng huýt sáo vang lên, hòa với tiếng trống dồn dập, anh giống như một con nai, vừa nhanh nhẹn lại nhẹ nhàng bước qua những cây đại thụ bị đổ mục nát, vượt qua núi rừng, vượt qua những tia sáng trong khu rừng rậm, vượt qua cả những mũi tên xuyên gió mà đến của kẻ thù.
Trong rạp chiếu phim tối om vang lên những tiếng xôn xao.
“Là Kha Dữ kìa!”
“Oa, tôi phấn khích quá, dáng người đẹp quá đi mất...”
Kha Dữ nhấp một ngụm coca, cúi người gật đầu với một fan phía trước đang không ngừng kích động, rồi dịu dàng thở dài một tiếng.
Bạn fan quả nhiên không phụ sự kỳ vọng, hoàn toàn không nhận ra anh.
Cảnh quay mà Lật Sơn dành cho anh tràn ngập sự ưu ái. Anh giơ dao lên đâm xuống kẻ thù của mình, con dao găm tẩm độc lạnh lùng tỏa sáng, máu tươi bắn tung tóe trên mặt, rồi anh đột nhiên biến mất, chờ đợi lần săn giết tiếp theo. Anh trầm lặng ít nói nhưng không gì không làm được: cứu người, ám sát thủ lĩnh của quân địch, từ trong sự hỗn loạn của cuộc chiến lại nhẹ nhàng linh hoạt nhặt được một con dê con yếu ớt —— Chỉ cần anh ra mặt, nhất định có thể biến nguy thành an.
Đêm trước khi đại chiến diễn ra, anh ngồi một mình trên cành cây khổng lồ, thổi một khúc bằng lá cây dưới ánh trăng. Đây là khúc nhạc duy nhất có giai điệu trong cả bộ phim, giống như ánh trăng đêm ấy, thấm đẫm nỗi buồn trong suốt.
Cuối phim, anh là người cuối cùng bị giết.
Lật Sơn đã cho ra một cảnh phim đẹp đến tận cùng, trong dòng suối trong vắt, anh bơi một cách uyển chuyển nhẹ nhàng. Máu nhuộm đỏ cả dòng sông, lại nhanh chóng loãng ra, người xem biết anh muốn thuận theo dòng chảy để thoát ra khỏi núi, sợ hãi thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa kịp thở ra, một âm thanh xé gió —— Một lưỡi câu khổng lồ xuyên gió mà đến! Chỉ trong nháy mắt, móc câu đã đánh gãy xương sống rồi khoét vào máu thịt, anh bị nhấc bổng lên trên như một con cá. Ống kính nhìn xuống từ một góc độ cực đoan, đầu và hai tay của anh rũ xuống giống như một tiêu bản bị đóng đinh vào màn hình.
Không ai biết về cái chết của người thợ săn như gió này, giống như sau khi anh chết, cũng không có ai tiếc thương phúng viếng cho bộ lạc.
Mọi bi kịch ập đến một cách vội vàng và bất ngờ, nhưng Lật Sơn lại xử lý nhẹ nhàng uyển chuyển, mọi âm thanh đều biến mất, trong tĩnh lặng, chỉ còn lại những âm điệu tự nhiên của tiếng gió, tiếng chim hót cùng ánh tà dương tươi đẹp.
Mãi cho đến khi bài hát cuối phim kết thúc, khán giả mới lần lượt rời khỏi rạp phim. Ngoài buổi chiếu ra mắt, đây là lần đầu tiên Kha Dữ xem bộ phim này trong rạp chiếu phim, bỏ qua sự khách sáo hoặc kén chọn của các nhà phê bình phim, đồng nghiệp và truyền thông, anh nghiêm túc thu hết mọi phản ứng vào mắt mình.
Đây là bộ phim khó nhất mà anh từng thực hiện, có rất nhiều cảnh hành động: chạy trốn, đánh nhau, bắn cung, chém giết, đến cảnh cuối cùng bơi trong suối, anh đã yêu cầu huấn luyện viên liên tục chỉnh sửa tư thế và sức mạnh của mình mới miễn cưỡng đạt đến yêu cầu của Lật Sơn theo ý cảnh “giống như hoa rơi nước chảy, ưu nhã mà tàn bại”.
“Thế nào?” Anh nhìn về phía Thương Lục, ánh mắt có phần thản nhiên.
“Cũng không tệ, nhưng tiết tấu có vấn đề, tôi nghĩ ông ấy là đã xóa đi khá nhiều cảnh quay.”
Kha Dữ thừa nhận nói: “Đúng vậy, nghe nói bộ phim nguyên bản dài bốn tiếng, được chia thành hai phần.”
Đây là kết quả sau khi trải qua xét duyệt cùng với vấn đề thương mại hóa, trên thực tế, đĩa blu-ray chứa bản dài bốn tiếng của đạo diễn đã được chế tác xong, chỉ chờ sau khi phim được chiếu xong tại rạp thì sẽ phát hành trên các nền tảng và trang web lớn.
Đây là một rạp chiếu phim rất lớn, nhưng trên lối ra về sau khi kết thúc bộ phim vẫn đang chật kín người, tất cả đều đang thảo luận về bộ phim. Bỗng có người va vào Kha Dữ, Thương Lục tay mắt nhanh nhẹn lập tức kéo lấy anh, vòng tay qua đỡ vai anh lại, nghe có người nói bên tai, “Vai diễn này của Kha Dữ cũng được đấy chứ, Lật Sơn quả nhiên coi anh ta như con trai mà quay chụp.”
“Nghiêm túc chút đi, con trai cái gì chứ, phải gọi là tình yêu đích thực mới đúng!”
Mấy nữ sinh cùng nhau nháy mắt ra hiệu cười lớn.
Thương Lục cảm thấy cái tên Kha Dữ này nghe có phần quen tai, sau một lúc mới nhớ ra chính là đối thủ của “chồng” mà Thương Minh Bảo nhắc tới, “Kha Dữ diễn vai nào vậy?”
Kha Dữ: “...”
Mặc dù thấy câu hỏi kỳ lạ, nhưng anh vẫn trả lời: “Chính là cái tên sát nhân, cái người chết cuối cùng đó.”
Chưa đợi Thương Lục kịp nói gì, anh đã ho nhẹ một cái, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Cậu cảm thấy anh ta diễn thế nào?”
Thương Lục trả lời hời hợt, “Toàn bộ những cảnh hay trong cả bộ phim coi như đều bị anh ta lãng phí hết.”
Đang bước chân đột nhiên khựng lại, Kha Dữ dùng sức nắm chặt cốc giấy chứa coca đã trống không, cười cười, “Phải vậy không.”
“Đạo diễn rất thiên vị anh ta, mặc dù tổng thời lượng lên sóng không quá hai mươi phút, nhưng chúng hầu như đều là những cảnh quay tốt nhất, kể cả cảnh quay cuối cùng cũng thế, cái chết của anh ta mang tính biểu trưng cực kỳ lớn, người xem có thể sẽ quên bộ phim này, nhưng nhất định sẽ nhớ kỹ nhân vật này.”
Kha Dữ “Ừ” một tiếng.
“Thật ra anh ta có rất nhiều không gian để phát huy, nhưng mà...” Thương Lục dừng lại, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói: “Về biểu hiện của anh ta, cho tôi cảm giác như kiểu ——”
“Là cái gì?”
“Thiếu trí tưởng tượng.”
Bốn chữ này của hắn từ trên cao rớt xuống không chút để ý, lúc quay đầu nhìn lại, không biết bắt đầu từ khi nào, Kha Dữ đã hơi cúi đầu. Đôi lông mày rũ xuống che giấu tất cả cảm xúc bên trong, Thương Lục chỉ có thể hỏi: “Sao vậy?”
Kha Dữ thở nhẹ một hơi, đuổi theo bước chân của hắn, nhẹ giọng nói: “Còn không?”
“Nhưng cũng có ưu điểm.” Thương Lục bình luận một cách khách quan, “Anh ta trước máy quay thực sự rất đẹp, tôi có thể hiểu được tại sao Lật Sơn lại thích anh ta đến vậy.”
“Cậu có từng xem qua những bộ phim khác của Lật Sơn hay chưa?”
“Chưa từng.”
“Vì sao? Ông ấy là đạo diễn giỏi nhất Trung Quốc mà.”
“Ông ta rất thương mại hóa, trước đây hồi tôi còn ở nước ngoài…”
“Nước ngoài?”
Thương Lục thiếu chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi, ho khan một tiếng rồi bình tĩnh nói: “Trên trang web của nước ngoài, xem những bộ phim cũ khá nhiều.”
“Lật Sơn đúng là rất thích quay anh ta.” Kha Dữ không cảm xúc nói.
“Ừm, có lẽ Lật Sơn không phù hợp với anh ta, hạt giống tốt thì cần phải được tôi luyện.”
“Lật Sơn? Không tôi luyện được?” Giống như đang nghe kể một câu chuyện gì đó mới lạ vậy.
Người hâm mộ điện ảnh cả nước đều biết rằng, Lật Sơn là đạo diễn đào tạo diễn viên giỏi nhất Trung Quốc, bất cứ ai được ông ấy hướng dẫn đều có thể tiến bộ thần tốc —— Kha Dữ tự giễu mà nghĩ, ừm, bất cứ người nào, ngoại trừ một người tên Kha Dữ.
Thương Lục hờ hững nói: “Ông ấy không tìm thấy ở diễn viên này —— Anh ta tên là Kha Dữ phải không? Không thấy được gốc rễ vấn đề của anh ta.”
Kha Dữ ném cốc giấy vào thùng rác, “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, có lẽ anh ta là người đặc biệt, không thuốc nào chữa được.”
“Cơ mà thầy Kha nè —— Anh với anh ta trông rất giống nhau.” Thương Lục đứng ở lối vào thang cuốn đợi anh, hai tay đút vào túi quần, trong đám người đang đổ xô lên xuống, hắn nổi bật như hạc giữa bầy gà, cực kỳ bắt mắt.
Kha Dữ đến gần, đột nhiên nghe thấy lời này của hắn thì thầm bên tai, tim phút chốc đập thình thịch. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, chỉ thấy một nụ cười tinh nghịch trên khóe miệng hắn.
“Vậy sao?” Kha Dữ cũng không cãi lại, ngược lại còn bình tĩnh nói đùa, “Vậy cậu cảm thấy tôi có thể tiến vào giới giải trí không?”
“Kỹ thuật diễn của anh tốt hơn anh ta.”
Kha Dữ cười một tiếng, có lẽ là càng nghĩ càng buồn cười, nên không thể nhịn được mà cười một cách sảng khoái dưới lớp khẩu trang, nhưng tay nắm thang cuốn lại bất giác dùng thêm sức.
“Anh không tin à?” Thương Lục dừng bước chân, vô cùng tự tin hỏi: “Sáng ngày mai anh có thể đi theo tôi không?”
Kha Dữ liếc nhìn hắn một cái, “Cậu nói chuyện đứng đắn một chút.”
“Tôi làm sao.” Thương Lục cúi đầu, bật cười, “Anh có thể lợi dụng tôi để mượn vị trí hôn môi giả, thế mà không cho phép tôi không đứng đắn?”
Kha Dữ thầm niệm trong lòng ba lần: “Cậu ta là mỹ nam, đây chỉ là bản năng nghề nghiệp của cậu ta thôi”, mới kìm nén được nhịp tim bất giác đập nhanh, trào phúng nói: “Tôi đắt giá lắm.”
“Đắt giá cỡ nào? Sáu mươi tệ một ngày cho một cửa hàng, tôi lại cho anh thêm hai lon coca nữa, đủ chưa?” Mặc dù là giọng điệu mang theo tươi cười, nhưng âm thanh lại trầm thấp, lúc nói đến hai chữ “đủ chưa”, vào lỗ tai của Kha Dữ gần như đã biến thành mập mờ không rõ.
Kha Dữ im lặng tránh xa hắn ra, “Cậu muốn làm gì?”
“Bổ sung cảnh quay.”
Tận đến khi cửa phòng bị gõ lúc ba giờ sáng, Kha Dữ mới nhận ra “bổ sung cảnh quay” mà Thương Lục nói là hoàn toàn nghiêm túc, thậm chí bảng phân cảnh cũng đã viết xong rồi.
Danh sách chương