Editor: Lê Thị Ngọc Huyền 

Cửa xe mở ra, một chân Cảnh Tâm vẫn để trên xe, tóc dài xoã phía sau lưng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cứ mềm nhũn ôm cổ anh như vậy, trên đùi đột nhiên ngứa, cô nhảy ra tránh ra, thân thể ngả về sau một chút, Tần Sâm phản ứng nhanh chóng ôm thắt lưng cô lại, cúi đầu nhìn lướt qua Bố Duệ ở bên chân.

Bố Duệ ngẩng đầu, thè lưỡi vui sướng ngoắc ngoắc cái đuôi.

Cảnh Tâm cúi đầu nhìn, cười duyên nói: “Bố Duệ đến chào mừng bọn tao sao?”

Bố Duệ quẫy quẫy đuôi, kêu ngao ngao vài tiếng.

Tần Sâm có chút bắt đắc dĩ, phải đem cô từ trên xe mang xuống dưới, cô bé này còn không yên, ôm chặt cổ anh thì thôi đi, lại cọ loạn ở cổ anh, hô hấp tinh tế mềm mại phun lên cổ anh, làm anh có chút nóng, anh hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ đầu của cô, nhỏ giọng dụ dỗ: “Vào nhà trước được không?”

Đầu Cảnh Tâm ngả trên vai anh, buồn bực nói: “không cần.”

một tay Tần Sâm vẫn để bên hông cô, một tay chống vào thân xe, cúi đầu nhìn cô.

cô nhỏ giọng kêu tên của anh: “Tần Sâm…”

“Ừ?”

cô ôm cổ anh, ngửa đầu nhìn anh, hai má ửng đỏ, ánh mắt có một tầng sương, nhỏ giọng làm nũng: “anh nói đi, anh thích em sao?”

Tần Sâm chăm chú nhìn ánh mắt của cô, cúi đầu khẽ hôn lên môi cô, nụ hôn này từ nông đến sâu, đầu tiên ở môi cô nhẹ nhàng mân mê, ở trên môi cô thong thả liếm liếm, một giây kế tiếp lại dùng lực ngậm mút.

Hai tay anh nâng mặt cô lên, trực tiếp cạy mở môi của cô, đầu lưỡi tham lam tiến vào, bá đạo quấn lấy đầu lưỡi của cô, tập trung tinh thần thâm tình hôn.

Cảnh Tâm nức nở ra tiếng, một chân vẫn đang ở trên xe, chân sau bị chêu chọc đã sắp không đứng thẳng nổi, lúc anh hôn lên tai cô thì đầu gối bỗng nhiên mềm nhũn, cả người trượt xuống, thân thể ngả về sau, tay vẫn còn đang ôm cổ anh không buông, Tần Sâm kịp thời bảo về đầu của cô, hai người song song quay ngược về trên xe.

cô bị hoảng sợ, ợ rượu, mùi rượu nồng nặc sộc lên mũi, Tần Sâm ở ngay phía trên cô, bị sặc chịu không được, nhíu mày nhìn cô, “Lần sau còn uống nhiều như vậy không?”

cô không nói lời nào, cười khanh khách.

một giây kế tiếp, chân dài quấn lên hông anh.

Tần Sâm chăm chú nhìn cô, dùng thanh âm trầm thấp cám dỗ hỏi: “Em xác định muốn ở chỗ này?”

Chân quấn ngang hông anh bất động, ở bên hông anh cọ cọ lên xuống vài cái, giống như một yêu tinh câu dẫn anh.

Đúng là mẹ nó đòi mạng, nào còn tâm tư để ý xem đây là đâu.

Dù sao đều là ở nhà anh.

Bố Duệ vẫn đang ngồi chồm hổm ở bên xe, thè lưỡi nhìn hai người.

Tần Sâm hít một hơi thật sâu, quay đầu ra dấu tay với nó, Bố Duệ ô một tiếng, chậm dãi rời khỏi…

Ghế ngồi được hạ về phía sau, cửa xe đóng lại.

Tần sâm đem người cô kéo lên, đẩy ngã, đè thân thể xuống.

Ở trên xe thật sự không thoải mái, thời tiết rất nóng, mặc dù đã hạ kính xe xuống, nhưng vẫn thấy oi bức, Cảnh Tâm có chút khó chịu, tay chân cũng không biết để đâu, chỉ có thể sít sao quấn lấy anh, dưới thân chợt lạnh, đã có chút tỉnh rượu, giọng nói run run: “Đừng ở trong này nữa mà…”

Hơi thở Tần Sâm hỗn loạn, ở bên tai cô cười nhẹ: “Đây là em tự tìm, không có đường đổi ý đâu.”

anh cúi đầu hôn môi cô, Cảnh Tâm quay đầu tránh đi, anh dùng sức giữ người cô, hôn sâu.

cô khó chịu túm tóc anh, bị một tay anh chế trụ áp lên đỉnh đầu, một tay sờ khoá kéo váy cô, khoá kéo rất nhỏ, ẩn đi không tìm được, anh thở hổn hển làm mãi không được, mạnh mẽ dùng sức, tiếng vải bị xé rách.

Cảnh Tâm xoay người mở to mắt nhìn anh, lại thanh tỉnh hơn mấy phần, thẹn quá thành giận: “anh thậtsự xé!”

Tuy rằng cô đã từng nói qua với anh có thể tuỳ tiện xé, nhưng anh chưa từng xé qua, anh ở trên giường là một người đàn ông rất có kiên nhẫn, có thể trêu chọc cô đến khóc thì mới cho cô, lần này sao lại xé vậy? Cái váy này cô mới mua, mới mặc một lần, hôm nay là lần thứ hai.

anh ngại cô ầm ỹ, lại cúi đầu hôn cô, sau đó tuột sạch sẽ váy khỏi người cô.

Điều hoà không mở, mồ hôi theo chiếc cằm khêu gợi của anh chảy xuống, nhỏ từng giọt từng giọt xuống người cô, đôi môi theo dọc theo xương quai xanh tinh xảo một đường đi xuống, cô theo phản xạ kẹp chặt hai chân, bị anh dùng lực mở ra, Cảnh Tâm giùng giằng muốn đứng dậy, anh giữ chặt bắp đùi trắng mịn của cô, cúi đầu hôn xuống, đầu óc cô nổ oanh một cái, nháy mắt kêu ra tiếng.

Bên trong xe tối om, chỉ có chút ánh sáng của trăng chiếu vào, cô cảm thấy mình như sắp chết, hai chân mạnh mẽ run lên, không nhịn được muốn khóc.

Tần Sâm ngồi dậy, nắm chặt hông của cô, dùng sức đẩy mạnh.

Thắt lưng Cảnh Tâm mạnh mẽ cong lên, kiều mị “A” một tiếng.

….

Mọi thứ yên tĩnh trở lại.

Ánh mắt Cảnh Tâm tan rã, chăm chú nhìn trần xe, cảm thấy mình đã quên mất đây là đâu.

trên người cả hai tất cả đều là mồ hôi, nhất là anh, như là vừa tắm xong, mồ hôi từ trên mặt anh nhỏxuống, rơi xuống má cô.

anh vuốt ve mái tóc xộc xệch của cô, cười nhẹ một tiếng, khẽ hôn lên môi cô, giọng nói cực thấp: “Kích thích không?”

cô đã dần dần hoàn hồn, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt mờ tối đầy mồ hôi của anh, thân thể cường tráng anh tuấn, gợi cảm không chịu được, lúc này, cô đã hoàn toàn tỉnh rượu, chỉ là thấy mệt chết đi được, tuỳ ý để anh hôn môi, vuốt ve hai má cô.

“Tần Sân…”

“Ừ?”

cô há miệng thở dốc, tay xoa gương mặt đầy mồ hôi của anh, cô hỏi: “anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em…”

anh cầm tay cô, lại cúi xuống hôn môi cô, nhỏ giọng nói: “Còn cần trả lời sao?”

….

Tần Sâm mặc quần vào, thấy cái váy kia không thể mặc được nữa, trực tiếp lấy áo sơ mi mặc lên người cô, may mắn áo sơ mi đủ dài, che khuất đùi, anh đứng ở ngoài xe, cởi trần, bắp thịt và đường cong của anh cô nhìn không xót tí gì, chỗ hình xăm ở eo lộ ra hơn phân nửa, mồ hôi chưa khô, cả người tràn đầy hơi thở nam tính.

Bên trong xe một cảnh hỗn độn, mùi vị ám muội, Cảnh Tâm co chân, cúi đầu đỏ mặt.

Giống như cô gợi lên ngọn lửa chiến tranh không bằng.

Tần Sâm xoay người ôm lấy cô, đóng cửa xe.

Bố Duệ đánh hơi được đã chạy tới, chạy quanh hai người, Cảnh Tâm xấu hổ chịu không được: “anh bảo Bố Duệ về ổ của nó đi…”

Vừa rồi trên xe không mặc quần áo, bây giờ trên người cô đều là hương vị của anh, Bố Duệ chắc chắn sẽ ngửi thấy…

Khoé miệng Tần Sâm tà mị nhếch lên, bảo Bố Duệ đi.

Tần Sâm đem người ôm vào phóng tắm thì liền bị đuổi ra ngoài, Cảnh Tâm nhìn mình trong gương, vốc nước vỗ vỗ lên mặt, thật sự là quá điên cuồng.

Bởi vì phải gội đầu, cô tắm rất lâu, gần một tiếng mới chầm chậm đi ra.

Tần Sâm lười biếng dựa vào ghế sô pha, trước mặt là một ly rượu, hẳn là anh đã sớm tắm xong, tóc đãkhô, khăn lông phủ trên đầu, cả người vô cùng gợi cảm.

anh vẫy vẫy tay với cô, Cảnh Tâm cầm máy sấy ngồi trước mặt anh, rất tự nhiên đưa cho anh: “Giúp em sấy tóc đi.”

Tần Sâm cười nhẹ, ngồi thẳng lưng lên bắt đầu sấy tóc cho cô.

Cảnh Tâm bình thường rất ít khi tự mình gội đầu, bình thường toàn đi đến tiệm làm đầu, mỗi lần đều do chuyên gia tóc làm, tóc dài mềm mại đen bóng, rủ xuống bên hông như tơ lụa, Tần Sâm rất thích mái tóc dài của cô, động tác trên tay rất nhẹ rất chậm, giống như đang đùa nghịch tóc của cô.

cô ngồi trong lòng anh, gió thổi ấm áp khiến cô buồn ngủ, không ngừng gật gù.

Tần Sâm điều chỉnh vị trí, đem đầu cô đặt lên đùi, chờ anh sấy khô tóc, cô đã đã gối trên đùi anh ngủ.

Khoé miệng anh cong lên, bế cô về phòng.

…..

Ngày hôm sau, khi Cảnh Tâm tỉnh lại Tần Sâm đã đi làm, hôm nay cô không phải quay phim, có thể ở nhà nghỉ ngơi.

không biết bên Chu Nghi Ninh quay phim thế nào, cô rửa mặt thay quần áo xong, chuẩn bị đi đến đoàn làm phim xem, vừa mới chuẩn bị đi ra cửa Thẩm Gia gọi điện thoại tới.

Thẩm Gia nói: “Bên Hoa Thần có một bộ phim điện ảnh muốn cho em làm khách mời.”

Cảnh Tâm hỏi: “Bộ điện ảnh nào vậy?”

Thẩm Gia cười cười: “Là một bộ phim tình yêu <Nhớ mãi không quên>, đã đến giai đoạn hậu kỳ, vốn nhân vật khách mời này là của Phương Phương nhưng không phải cô ta lại tham gia <Minh phi truyền kỳ> của Tinh Vũ sao? Tiến độ quay phim bên kia rất nhanh, cô ta liền bỏ bên này. Vai diễn này mặc dù phân cảnh diễn ít, nhưng khá đặc sắc, bằng không với nhân khí của cô ta cũng sẽ không nhận vai khách mời này.”

Cảnh Tâm nghĩ một chút, hỏi một câu: “Em có cần thử vai không?”

Thẩm Gia nở nụ cười: “Em cảm thấy là sao?”

Cảnh Tâm nghĩ đến Tần Sâm, này.. không phải anh sắp xếp chứ? cô hỏi: “Khi nào em bắt đầu quay?”

Thẩm Gia nói: “không phải bây giờ, chị nói trước với em một tiếng, có thể tháng sau mới bắt đầu quay đi, cảnh quay không nhiề lắm, đoán chừng mười ngày là quay xong.”

Cảnh Tâm a một tiếng: “Vậy, em sẽ nghe theo sắp xếp của chị.”

Thẩm Gia gần đây bận việc, trên cơ bản gần đây Cảnh Tâm đều ở bên chỗ Tần Sâm, nên cô cũng khôngthể giống như trước cứ rảnh là có thể đến nhà cô ấy, Thẩm Gia cười cười: “Em cùng Tần Sâm vẫn tốt chứ?”

Lúc trước Cảnh Tâm cùng Tần Sâm ở chung một chỗ, nhiề ít thì cũng có phần do cô xúi giục, cô cũng biết Cảnh Tâm thích Tần Sâm, chỉ là cô với Tần Sâm tiếp xúc ít, không biết người đàn ông này rốt cuộc thế nào, đối với cô ấy có thật lòng hay không, dẫn dắt Cảnh Tâm nhiều năm như vậy, nhìn cô ấy từ lúc mới là cô bé mười mấy tuổi cho đến ngày hôm nay, quả thật cũng không dễ gì.

Cảnh Tâm cười cười: “Bọn em tốt lắm.”

thật sự cảm thấy rất tốt.

May mắn lúc trước cô không do dự.

thật tốt.

Tiểu Thất mua cơm đến cho cô, sau khi ăn cơm xong Cảnh Tâm bảo Tiểu Thất đưa mình đến đoàn làm phim, vừa đến bên kia, liền nghe thấy tiếng mắng người của Từ đạo diễn.

Ừ, người bị mắng vẫn là Chu Nghi Ninh.

Từ đạo diễn thấy Cảnh Tam, vẫy tay với cô: “Cảnh Tâm, cô đến đúng lúc, cô lại đây chỉ bảo cho con bé Chu Nghi Ninh này đi.”

Cảnh Tâm: “…”

Từ đạo diễn rất coi trọng cô nha, sao không trực tiếp bảo Quý Đống Dương chỉ bảo giúp Chu Nghi Ninh chứ?

Cảnh Tâm cùng Chu Nghi Ninh đi vào phòng nghỉ, Chu Nghi Ninh mặc một bộ cung trang phức tạp, ngồi ở đó phát sầu, vỗ vỗ mặt thở dài: “Tôi thật sự đã suy nghĩ rất kỹ, kịch bản tôi cũng chú tâm xem, chẳng lẽ tôi thật sự không hợp với đóng phim?”

Cảnh Tâm hoỉ một câu: “Lúc trước cô đi thử vai Từ đạo diễn nói gì?”

Chu Nghi Ninh: “Từ đạo diễn không nói gì, nhưng nhìn mặt ông ấy có vẻ là tạm được.”

Cảnh Tâm đang muốn nói, cửa phòng nghỉ xuất hiện có một thân ảnh cao lớn, Quý Đông Dương mặc trang phục màu vàng kim đang dựa ở cửa, cô lặng đi một chút, gọi một tiếng: “anh Đông.”

Quý Đông Dương nhìn cô một cái, thấp giọng ừ một tiếng.

Sau đó quét mắt về phía Chu Nghi Ninh: “cô lại đây, chúng ta tập khớp kịch bản.”

Chu Nghi Ninh ngẩng đầu nhìn anh một cái, theo bản năng cự tuyệt: “không cần.”

Quá ngu ngốc/ đe doạ!

Cảnh Tâm trừng mắt liếc cô ấy một cái, Quý Đông Dương giúp cô ấy khớp kịch bản là chuyện không dễ có được nha, sao lại không cần chứ!

cô đứng lên, đứng trước mặt Quý Đông Dương cười cười: “Em đi ra ngoài, hai người cứ từ từ khớp kịch bản nha.”

Chu Nghi Ninh ở phía sau cô kêu: “Ơ ơ ơ—“

Cảnh Tâm đi xem một vòng ở đoàn làm phim, Thẩm Gia lại gọi điện thoại chô cô: “Chị đã gửi kịch bản đến hộp thư của em, em xem trước một chút, đừng quên hai ngày nữa phải chụp hình cho một tạp chí, còn có <Giải thoát> cũng bắt đầu tuyên truyền rồi đấy.”

“Lát nữa về em sẽ xem ngay.” Cảnh Tâm cười cười, “Yên tâm đi, em không quên đâu.”

Cúp điện thoại, Cảnh Tâm đi về.

Cảnh Tâm vừa từ trên xe bước xuống, Bố Duệ đã chạy đến chào đón cô, cô xoay người sờ sờ đầu nó, nói với Tiểu Thất: “cô đi về trước đi, có việc tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.”

Vào trong gara, bước chân của cô ngừng một chút, đi sang bên kia nhìn một cái, chiếc xe tối hôm qua.. Vẫn ở đó.

Tần Sâm hôm nay đi một chiếc xe khác.

không biết chiếc xe này đã dọn dẹp chưa…

Nghĩ đến chuyện tối qua, hai má Cảnh Tâm bắt đầu nóng lên, nhanh chóng đi khỏi hiện trường.

cô ở thư phòng của Tần Sâm in kịch bản ra, dứt khoát làm tổ ở thư phòng anh xem kịch bản, chính là một nhân vật khách mời, lời kịch rất ít, lên hình cũng ít, nhưng tính cách nhân vật này rất nổi bật, cũng không phải là một nhân vật bình hoa.

Cảnh Tâm khi xem kịch bản có một thói quen, cô thích đem lời thoại cũng như vai diễn của người đóng chung với mình nghiền ngẫm một lần, như vậy sẽ giúp cô nắm rõ được nhân vật của mình hơn.

cô đang cầm kịch bản, nhìn mê mẩn.

Tần Sâm hôm nay có một hội nghị, hội nghị vừa chấm dứt không về công ty, trực tiếp về nhà.

Trong nhà rất im lặng, Cảnh Tâm hình như không ở nhà.

Như thế nào lại không nói với anh một tiếng.

Bố Duệ ngẩng đầu nhìn anh, thè lưỡi ngoắc đuôi đi về hướng lầu hai, quay đầu nhìn anh một cái, sau đó chạy lên tầng.

Khoé miệng Tần Sâm cong lên, theo sau.

Bố Duệ dừng lại ở thư phòng, ngửa đầu nhìn anh, lại nhìn cánh cửa đang đóng chặt.

Tần Sâm xoay người sờ sờ đầu nó, đẩy cửa ra.

Cảnh Tâm ngẩng đầu có chút kinh ngạc mừng rỡ: “Sao anh đã về rồi?”

Quả nhiên là ở đây.

Bố Duệ kêu ngao ngao một cái, Tần Sâm cười đi qua: “Sao lại trốn đến đây vậy?”

Cảnh Tâm cầm kịch bản quơ quơ, cười cười: “Mượn máy in của anh dùng một chút, có kịch bản mới.”

cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, từ trên ghế đứng lên, “anh còn chưa ăn cơm đúng không? Em đi nấu cơm.”

Lần trước vốn muốn nấu cơm cho anh, kết quả bị Kha Đằng phá hỏng, lại kéo dài nhiều ngày, bữa cơm kia vẫn chưa có làm được.

Tần Sâm giữ chặt cô, hai tay chống lên bàn làm việc, đem người giam vào trong lòng, “không vội.”

anh cầm lấy kịch bản trên bàn, liếc mắt nhìn cô một cái, có chút nghi hoặc: “Bộ phim này không phải đãquay được một nửa rồi sao? Em đóng nhân vật nào vậy?”

Cảnh Tâm sửng sốt một chút: “Đúng vậy, đoàn làm phim mời em làm nhân vật khách mời, anh khôngbiết? Em còn tưởng đây là ý của anh đấy…”

Tần Sâm thật sự không biết việc này, anh nhíu mày: “anh nhớ lần trước trong chương trình kia em đãnói qua, sau khi quay xong <Thái Bình vương triều> sẽ nhận vai nữ chính.”

Cảnh Tâm: “….”

Sắc mặt cô ửng đỏ, chết cũng không chịu nhận: “Em có nói tự đại như vậy sao?”

Chương trình kia cô cũng có xem lại một lần, cảm thấy mình nói chuyện đúng là không biết xấu hổ, như vậy rõ ràng tỏ vẻ sau khi quay xong phim kia sẽ nhận vai nữ chính, may mắn lúc đấy cư dân mạng đề chú ý vào mối tình đầu và chuyện tình cảm của cô với Tần Sâm, nếu không sẽ mắng chết cô…”

anh gật đầu: “Có.”

cô phản ứng chậm vài giây, bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, gần như muốn nhảy dựng lên, ôm lấy cổ anh, ánh mắt trong suốt sáng bừng nhìn anh: “Ý của anh là…Kết thúc bộ phim này muốn cho em nhận vai nữ chính?”

“Phải không phải không? Là ý này đúng không?”

Tần Sâm buồn cười nhìn cô, cố ý nói: “anh đã nói qua sao?”

“…”

Hừ.

Cảnh Tâm có chút mất hứng chu môi, đẩy anh ra, thình thịch chạy xuống lầu, Bố Duệ quay đầu nhìn Tần Sâm, chạy theo.

Tần Sâm đứng tại chỗ, khoé miệng cong lên, lật đi lật lại kịch bản, gọi cho trợ lý tìm hiểu tình huống.

Mấy phút sau, trợ lý gọi lại: “Tần tổng, nhân vật khách mời kia vốn là của Phương Phương, nhưng mà bây giờ cô ta đang bận quay <Minh phi truyền kỳ>, thời gian quay không đến, đoàn làm phim <Nhớ mãi không quên> mới liên hệ người đại diện của Cảnh tiểu thư.”

Tần Sâm híp mắt: “Năm sau Phương Phương cùng công ty chúng ta có hai hợp đồng, đều huỷ hết đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện