”Không cần, không cần.” Lâm Tiểu Trúc vội xua tay 'sư phụ dạy ta trù nghệ, ta còn chưa hiếu kính người văn tiền nào, sao có thể dung tiền của sư phụ? Sư phu mau nhận lấy đi, ta về đây” . Nói xong không đợi Tiết lão gia tử phản đối liền xoay người chạy ra cửa. Hôm nay đã ở lại đây khá lâu, còn không quay về sẽ gặp phiền toái, đi tới cửa, nàng nhớ ra một chuyện liền quay đầu nói 'sự phụ, ngày mai chủ tử có việc, ta chắc không tới đây được. Dù sao giờ cũng có tiền rồi, ngươi muốn ăn cái gì thì cứ tới tiệm mà ăn, không cần ép buộc mình ăn đồ ăn Trương Đông nấu”

“Uh, đã biết. Mau đi đi, trễ rồi” lão đầu nhi vẫy vẫy tay

Lâm Tiểu Trúc nhìn trời rồi vội vàng chạy đi. Nàng biết tiền rất quan trọng, một trăm hai mươi văn tiền nàng có được cũng không phải nhiều nhưng nàng cũng không muốn lấy tiền của lão đầu nhi. Căn cứ vào chuyện hôm nay liền biết được hắn đã cho nàng một cái cần câu cơm cực kỳ tốt, chỉ cần có tự do, dù trong tay không có một văn tiền, nàng cũng có thể kiếm được tiền rồi sống một cuộc sống sung túc. Nhưng hiện tại, ngay cả bản thân nàng cũng là tài sản của Viên Thiên Dã, một trăm hai mươi văn tiền nàng cất giữ, hắn cũng biết. Cho dù nàng tham lam lấy tiền của lão đầu nhi thì cũng không biết giấu ở đâu. Cho dù giấu được thì cũng có khả năng nuôi giữ mầm tai vạ. Cho nên lúc này không thể tham, phải nghĩ cách lấy lại tự do trước rồi tính sau.

Trở lại sơn trang, thời gian quả nhiên trễ hơn trước, trong phòng bếp không còn người thu lượm củi, các bà tử đến lấy cơm cũng đã rời đi. Có điều mọi người đã quen với việc về trễ của nàng nên cũng không để ý lắm, cả đám đang ngồi trên giường vừa ăn cơm vừa xem sách. Ngày mai là kỳ thi viết chữ, ngoài trừ Lâm Tiểu Trúc thì ai nấy đều rất khẩn trương.

Nghe thấy tiếng vang, Tô Tiểu Thư ngẩng đầu lên, bĩu môi, nhẹ giọng nói “cơm ở chỗ kia, mau ăn đi kẻo nguội”

Lâm Tiểu Trúc lại gần cợt nhả 'nếu là ngươi, ta phải làm sao bây giờ?”

Tô Tiểu Thư trừng mắt nhìn nàng, há miệng nhưng lời đến bên môi lại nuốt xuống, chỉ thản nhiên nói “bớt ba hoa đi, mau ăn cơm” nói xong lại cúi đầu.

Tô Tiểu Thư học không đến nỗi tệ, cuộc thi ngày mai tuyệt không thành vấn đề nhưng không biết nàng khẩn trương như vậy là sao. Lâm Tiểu Trúc kỳ quái liếc nhìn nàng một cái, nghĩ nghĩ lại kéo áo nàng, ý bảo nàng đi ra ngoài rồi mình cũng bưng cơm đi ra ngoài trước

“Làm sao vậy?” Tô Tiểu Thư đi theo nàng đến chỗ không có người, kỳ quái hỏi.

“Ngày mai, thi xong, ngươi có biết kế tiếp muốn chúng ta làm gì không?” Lâm Tiểu Trúc nhỏ giọng hỏi

“Không biết.” Tô Tiểu Thư lắc đầu, cũng không nói nói cũng không hỏi, lẳng lặng chờ Lâm Tiểu Trúc hỏi tiếp.

“Ta nghe nói, sau cuộc thi viết chữ, mỗi người đều phải học một môn chuyên nghề, ta muốn học nấu ăn, ngươi thì sao?”

Tô Tiểu Thư ngẩn ngơ, tựa hồ chưa từng nghĩ tới chuyện này. Nàng nhướn mi nghĩ nghĩ rồi lắc đầu “ta không biết, chưa nghĩ tới. Công tử kêu chúng ta làm gì thì làm cái đó, nghĩ nhiều làm chi”

Lâm Tiểu Trúc cau mày nhìn Tô Tiểu Thư, không nói gì. Tô Tiểu Thư bình thường là người rất có chú ý, theo lý, khi mình nói vậy, nàng sẽ hỏi rõ rồi có quyết định chứ. Nàng biểu hiện như vậy, hiển nhiên là đang cố kỵ gì đó nên không muốn nói với nàng về chuyện này. Từ sau khi Viên Thiên Dã trở về, nàng liền có gì đó không thích hợp, dường như có tâm sự, trở nên trầm mặc ít lời, gặp sự việc cũng thờ ơ, lạnh nhạt chứ không nhiệt tình, trượng nghĩa như trước. Nhưng nàng đã không nói, mình cũng không tiện hỏi. Dù sao, nếu dung như dự đoán, nàng là nội gián thì chắc chắn sẽ không dễ dàng thổ lộ tâm tư với mình, cũng có thể đến lúc nào đó, hai người còn là quan hệ đối lập.

Tô Tiểu Thư có chút không được tự nhiên “ngươi mau ăn cơm đi, ta trở về ôn bài” nói xong liền xoay người bước đi.

Lâm Tiểu Trúc thở dài một hơi, ăn cơm xong liền chậm rãi đi đến viện của Viên Thiên Dã. Nàng sở dĩ muốn tìm hiểu ở chỗ Tô Tiểu Thư mà không hỏi Viên Thiên Dã là vì sau cái đêm bắt nàng múc nước, hắn lại biến mất khỏi sơn trang. Nếu tối nay hắn còn chưa về, ngày mai khi phân ban, nàng sẽ bị động. Chuyện này, tối qua, dưới tình thế cấp bách, nàng đã đến hỏi Mai quản sự, kết quả bị nghiêm khắc cảnh cáo một hồi, còn bắt nàng im miệng, không được thổ lộ trước mặt đám con gái chuyện này.

Đi vào trong sân, vẫn chỉ nhìn thấy Viên Lâm. Hắn thay Viên Thiên Dã ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm nàng múc nước đổ đầy bồn rồi cho nàng về. Năm ngày trước, nhiệm vụ đổ đầy hai bồn nước của nàng tăng lên thành ba. Cũng may chủ yếu là chất lượng nên tuy mệt cũng không đến mức không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị phạt.

Lâm Tiểu Trúc chậm rãi bước đi, tự hỏi không biết làm thế nào mới được vào trù nghệ ban. Lúc đầu chỉ vì sinh tồn nhưng giờ đó là nguyện vọng, là mong ước được học tập. Lão đầu nhi chắc sẽ nhanh chóng rời khỏi Thanh Khê trấn, hơn nữa những kiến thức nấu ăn hắn dạy cho nàng đều rất cao siêu. Cho dù hôm nay nàng thắng được Hồng đại trù thì vẫn chưa tính là một đầu bếp chuyên nghiệp. Nếu muốn đem những gì lão đầu nhi dạy làm đến hoàn mỹ thì phải học từ đầu, nắm vững căn cơ.

Nàng tin tưởng, nếu nắn vững cơ bản rồi thực hành những gì đã học được, nàng nhất định sẽ trở thành một trù nghệ đại sư. Cho nên, nàng nhất định phải vào được trù nghệ ban.

“Lâm. . . Lâm Tiểu Trúc?” Một thanh âm nam nhân quen thuộc vang lên sau lung, bên trong ẩn chứa kinh hỉ.

Lâm Tiểu Trúc xoay người thì thấy có hai thiếu niên nam tử đang đi đến, một người là Hạ Sơn, còn người kia là Ngô Bình Cường. Viên Thiên Dã vốn lo lắng nam nữ ở chung sẽ nảy sinh tình cảm cho nên dù là sinh hoạt hay học tập cũng đều phân chia nam nữ. Nàng đã thật lâu rồi chưa gặp lại Hạ Sơn.

“Sao các ngươi lại ở đây?”

“Chuyển vài thứ.” Hạ Sơn vẫn luôn ít lời như vậy.

“Nga, vậy các ngươi rất bận rồi” Lâm Tiểu Trúc biết Hạ Sơn nói ít đi, hướng Ngô Bình Cường mỉm cười rồi chuẩn bị xoay người rời đi.

“Lâm Tiểu Trúc, ngày mai ngươi tính ghi danh vào ban nào?” Ngô Bình Cường bỗng nhiên lên tiếng, thấy Lâm Tiểu Trúc dừng chân, xoay người nhìn mình đầy khó hiểu, hắn vội vàng nói “ta và Hạ Sơn tính ghi danh vào trù nghệ ban, còn ngươi thì sao? Ta nhớ ngươi nấu cơm rất ngon, chi bằng cùng học nấu ăn đi”

“Ghi danh? Có thể ghi danh?” hai mắt Lâm Tiểu Trúc bừng sáng 'quản sự các ngươi nói có thể tự ghi danh vào phân ban nào sao?”

“Đúng vậy, các ngươi chưa biết?” Ngô Bình Cường nghi hoặc đáp

Lâm Tiểu Trúc ánh mắt buồn bã, lắc lắc đầu: “Không có.” Nàng nghĩ, Triệu Hổ từng nói trù nghệ ban không nhận con gái, có lẽ sơn trang sẽ trực tiếp an bài đám con gái đi học cách hầu hạ người, sẽ không cho các nàng cơ hội lựa chọn

“Ngươi hỏi quản sự của mình xem” Hạ Sơn vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng.

“Hảo.” Lâm Tiểu Trúc cười với hắn rồi xoay người rời đi. Mặc kệ thế, ngày mai nàng nhất định phải tranh thủ. Với bản lãnh của nàng, nàng tin chỉ cần cho nàng cơ hội, nàng nhất định sẽ tỏa sáng, làm cho trù nghệ ban nhận nàng.

Ngày hôm sau, dung điểm tâm xong liền bắt đầu cuộc thi viết chữ. Viết chữ, điền vào chỗ trống, giải thích nghĩa từ, còn sáng tác một đoạn ngắn,tức là giải thích rõ rang một sự kiện. Việc này đối với các nữ tử chỉ mới học được có một tháng thì có chút khó khan nhưng với Lâm Tiểu Trúc kiếp trước từng là nghiên cứu sinh thạc sĩ lại có trí nhớ siêu phàm thì lại quá đơn giản. Có điều nàng vẫn cố làm thật chậm, gò chữ cho thật đẹp, ngay hàng thẳng lối, mãi đến nửa canh giờ sau mới đem nộp bài.

“Lâm Tiểu Trúc, ngươi thì tốt rồi, đêm nay có thể bồi công tử ăn bữa tối” đám con gái tốp năm, tốp ba từ học đường đi ra, ai nấy đều nhìn Lâm Tiểu Trúc mà chọc ghẹo nhưng trong ánh mắt bọn họ, chủ yếu là hâm mộ, rất ít có ghen tỵ. Bởi vì Lâm Tiểu Trúc ở trên lớp học tập rất xuất sắc, làm cho mọi người đều tâm phục khẩu phục. Hơn nữa nếu có ai gặp khó khan về bài vở, nàng đều nhiệt tình giúp đỡ, kiên nhẫn giải thích, thậm chí còn tận hết sức lực. Bình thường nàng lại làm người khiêm tốn có lễ, lớp học quy củ cũng đạt thành tích tốt nhất. Cho nên nàng đứng đầu kỳ thi vốn là chuyện mọi người đã dự đoán được. Người ta chỉ có thể ghen tỵ với người có thực lực ngang bằng mình hoặc chỉ hơn mình một chút nhưng nếu là người vượt xa mình thì chỉ có bội phục mà thôi.

“Được ăn cơm sao? Ta sợ công tử thấy ta không vừa mắt, lại bắt ta múc nước mà thôi” Lâm Tiểu Trúc vẻ mặt đau khổ đáp.

Chuyện Lâm Tiểu Trúc bị công tử trừng phạt, mọi người đều biết. Nghe nàng nói vậy, chút ghen tỵ còn sót lại trong lòng cũng bị thay thế bởi sự đồng tình, ngượng ngùng thu hồi những lời chua ngoa vừa rồi mà thay vào đó là an ủi.

“Thực âm hiểm!” Ngô Thái Vân mắng thầm Lâm Tiểu Trúc trong lòng.

Về phòng nghỉ ngơi được chừng hai khắc, mọi người đã bị Mai quản sự gọi đến địa điểm lầm đầu tiên tập hợp. Lúc này không riêng gì đám nam hài nhi mà trên đài, ngồi chung quanh Viên Thiên Dã còn có mấy nam tử và nữ tử xa lạ.

Rốt cuộc cũng chịu về rồi sao? Lâm Tiểu Trúc nhìn chằm chằm Viên Thiên Dã mặc bào phục màu lam ở trên đài, ánh mắt ai oán như nhìn trượng phu lâu ngày mới về nhà. Hôm nay, có lẽ ngoại trừ việc công bố thành tích sẽ nói tới chuyện phân ba. Viên Thiên Dã đã về tuy không có gì tốt nhưng cũng hơn hắn không có ở đây. Dù sao Viên Thiên Dã cũng hiểu nàng hơn người khác, còn ăn qua cháo nàng nấu, biết tay nghề của nàng, có lẽ sẽ bằng lòng với thỉnh cầu của nàng.

Lâm Tiểu Trúc lại chuyển ánh mắt tới hai trung niên nữ tử ngồi cách Viên Thiên Dã không xa. Hai người này tuy đã có tuổi nhưng trang dung tinh xảo, cử chỉ nhàn nhã, khí chất ung dung, có lẽ là giáo tập sẽ huấn luyện tài nghệ cho các nữ hài tử sau này. Còn mấy quản sự kia, chẳng lẽ là người của trù nghệ ban? Thấy mọi người đã đến đông đủ, đám nhỏ cũng sắp thành hàng ngay ngắn, Viên Thiên Dã rất vừa lòng. Hắn không đứng dậy mà nhận lấy ly trà từ tay Viên Thập, đưa mắt nhìn khắp sân một lượt, làm cho mỗi đứa nhỏ đều có cảm giác “công tử đang nhìn ta”, toàn trường trở nên thanh tĩnh, không hề lộn xộn. Viên Thiên Dã thu hồi ánh mắt, bắt đầu nói chuyện, thanh âm không lớn, ngữ điệu hòa hoãn nhưng ở khu vực trống trải lại nghe rất rõ.

Hắn không hề dung bản thảo, chỉ ngồi ở đó, mắt nhìn xuống dưới, chậm rãi lên tiếng, đầu tiên là các nam hài, sau tới đám nữ hài. Mỗi người trong thời gian qua đã làm gì, biểu hiện thế nào, thành tích ra sao. . . tất cả đều được hắn nói rõ. Mấy chục con người lại không có lời thừa, luôn nói dung trọng tâm, dung chỗ. Lời nói không có nghiêm khắc răn dạy cũng không có trừng phạt nặng nề nhưng lọt vào tai đám nhỏ lại khiến ai nấy đột nhiên biến sắc, trong lòng bất an, thì ra mỗi một việc mình làm đều không thoát khỏi mắt công tử; mỗi một lời mình nói đều lọt vào tai công tử, dù sai hay dung đều bị công tử ghi nhớ trong lòng. Có người nghe xong thì sợ hãi, có người thì vui sướng, tâm tình cực kỳ phức tạp, cảm giác cũng khắc sâu.

Lâm Tiểu Trúc không khỏi bội phục liếc Viên Thiên Dã một cái. Tiểu tử này, nếu ở thế kỷ hai mươi mốt, tuyệt đối là một thiên tài, tuổi còn nhỏ thể làm nên sự nghiệp, chưởng quản một công ty lớn cũng không phải nói khoác.

Viên Thiên Dã bình luận từng người xong, công bố kế quả kiểm tra đánh giá. Biểu hiện của mọi người, thường ngày đã thấy, vừa rồi Viên Thiên Dã lại nói qua một lượt. Cho nên không có gì ngạc nhiên khi Ngô Bình Cường đứng đầu nhóm nam hài, còn trong đám con gái thì là Lâm Tiểu Trúc.

Viên Thiên Dã lại nói tiếp “giai đoạn học tập đã chấm dứt, kết tiếp mọi người sẽ đi vào các ban tài nghệ, học tập các loại kỹ năng. Trước đây, bản công tử cũng đã từng nói, sơn trang không nuôi người vô dụng. Lát nữa, giáo ban của các ban sẽ lựa chọn học viên, đồng thời các ngươi cũng có thể nói ra nguyện vọng của mình, xin ghi danh vào ban mà mình thích. Nếu không có giáo tập nào chọn ngươi hoặc lớp ngươi chọn không thu ngươi thì ngươi sẽ không thể ở lại sơn trang này nữa” nói tới đây, hắn đưa mắt nhìn bên dưới một vòng rồi tiếp tục ”tuy nhiên có một hạn chế, đó là nam hài chỉ có thể ghi danh ở các ban: nhất, nhị, tam, còn nữ hài là ban tứ, ngũ, lục. Cụ thể thế nào thì Thành quản sự sẽ nói với các ngươi”

Viên Thành tiến lên, nói rõ sở học cùng kỹ năng của từng ba. Lâm Tiểu Trúc nghe xong, liếc nhìn Viên Thiên Dã một cái, âm thầm bĩu môi. Viên Thiên Dã nói nghe rất hay, thực ra đều là mị dân. Tỷ như tứ ban chính là học cầm kỳ thư họa, trà đạo, thời trang. . . các nữ hài tử vừa nghe, hai mắt đã lấp ánh ánh sao, cảm giác như mình sắp được bồi dưỡng trở thanh tiểu thư quý tộc, cuộc sống tươi đẹp đang chờ các nàng. Các nàng không tiếp xúc với bên ngoài, nào đâu biết rằng đây thực ra là tiểu thiếp ban a. Còn ngũ ban, nói trắng ra là nha hoàn ban, lục ban thì chính là nữ hồng ban. Bên phía nam sinh, nhất, nhị, tam ban chính là trù nghệ ban, tùy tùng ban và phòng thu chi ban.

Viên Thành giải thích chức năng của từng ban xong lại giới thiệu các giáo tập đang ngồi trên đài một lần. Lâm Tiểu Trúc kinh ngạc phát hiện, không biết khi nào trên đài có thêm vài lão nhân. Trù nghệ ban, ngoài trừ Thái quản sự còn có hai giáo tập, một người họ Mã, là lão nhân cao gầy, râu bạc dài, tuổi chừng sáu mươi; người kia chừng năm mươi tuổi, mặt mũi hiền lành hơn, bộ dáng béo tốt, họ Du.

Giới thiệu xong, Viên Thành nói “tiếp theo, nhất ban và tứ ban sẽ chọn học viên trước. Nhất ban chọn mười hai người, nam hài tử nào nguyện ý đến nhất ban học tập thì đứng qua bên kia. Tứ ban cũng cần mười hai người, nữ hài tử nguyện ý vào đây học thì đứng sang bên phải”

Hai lão nhân, một béo một gầy cùng Chu giáo tập tư dung đều đứng lên, chia ra đứng hai bên trái phải.

Vì sao trù nghệ ban không chọn người trước? Lâm Tiểu Trúc nhướng mi. Nếu Viên Thiên Dã muốn cài người vào chỗ địch nhân, thu hoạch tin tình báo thì trù nghệ ban sao có thể quan trọng bằng tùy tùng ban? Chẳng lẽ hắn chiêu mộ đầu bếp là muốn mở tửu lâu kiếm tiền. Nghĩ tới đây Lâm Tiểu Trúc hung phấn hẳn lên, nếu đúng là vậy thì tốt biết bao.

Mặc kệ thế nào, nàng nhất định phải vào được trù nghệ ban.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện