CHƯƠNG 113 : MẶT LẠNH

“Ngày kia tham gia thi đấu thức ăn, Tiểu Trúc ngươi chuẩn bị thế nào rồi” Chu Ngọc Xuân vô tư hỏi

Lâm Tiểu Trúc thấy nàng không hề lo lắng cho cuộc thi sắp tới thì thấy lo thay cho nàng” ngươi vẫn nên tập trung chuyện của mình đi, đừng quá quan tâm tới ta. Được rồi, chúng ta mau về đi, sắp tới giờ ăn cơm rồi”

Thấy Lâm Tiểu Trúc không muốn nói, Chu Ngọc Xuân cũng không hỏi thêm mà chuyển sang đề tài khác” ta muốn nói mấy món mà ta đã chuẩn bị cho ngươi nghe, ngươi góp ý thêm cho ta” . Nói xong liền liệt kê vài món ăn, Lâm Tiểu Trúc liền dựa theo sở trường và khuyết điểm của nàng mà phân tích.

Chu Ngọc Xuân cảm kích vô cùng, do dự hồi lâu mới căm giận nói” Tiểu Trúc, không phải ta nói xấu sau lưng người khác nhưng mà Hạ Sơn vốn là người cùng thôn với người, nhìn thì như là đối với ngươi rất tốt. Nhưng thời gian qua, ta thấy hắn ngoại trừ lúc ăn cơm đều ở trong phòng bếp nhỏ của mình, dường như đang luyện tập. Nhìn hắn như vậy nhất định là muốn lấy đệ nhất danh rồi. Hắn không nghĩ lại xem, bình thường nếu không có ngươi chiếu cố và chỉ dẫn, hắn có được thành tích như hôm nay sao? có thể xếp thứ hai, thứ ba trong lớp sao? Tới lúc quan trọng, không chịu tận tâm giúp ngươi, để ngươi đạt được đệ nhất danh, ngược lại còn muốn tranh với ngươi. Người này cũng quá tệ đi”

“Vậy sao?” Lâm Tiểu Trúc có chút kinh ngạc, lại nhớ tới những lời Hạ Sơn đã nói với nàng, liền biết hắn muốn đạt được đệ nhất danh là có mục đích, thở dài nói” đã thi đấu thì phải có cạnh tanh, nếu danh hiệu đệ nhất là do người khác tặng cho ta thì có ý nghĩa gì nữa. Nếu ngươi có năng lực, ta cũng không ngại ngươi cạnh tranh với ta nha”

“Tuy nói vậy nhưng làm người phải biết nhớ ơn chứ. Hạ Sơn được ngươi giúp rất nhiều, hắn lại đối nghịch với ngươi, ta nhìn không quen lắm. Dù sao, mặc kệ ta có năng lực hay không, ta cũng sẽ không tranh với ngươi” Chu Ngọc Xuân chân thành nói” đã có Ngô Bình Cường giờ lại thêm Hạ Sơn, tuy rằng ngươi lợi hại nhưng cũng không thể khinh thường bọn họ, danh hiệu đệ nhất không được để bọn họ đoạt đi”

“Yên tâm đi, ta sẽ chú ý” Lâm Tiểu Trúc vỗ vỗ bả vai nàng, mày nhíu lại, hai mắt yên tĩnh. Từ sau cuộc thi lần đó, Ngô Bình Cường liền vùi đầu khổ luyện, hơn nữa cũng là người thông minh nên trải qua mấy trận đấu sau đó, đều có biểu hiện xuất sắc, trở thành đối thủ lớn nhất của nàng. Còn Hạ Sơn, cũng có thiên phú lại được Lâm Tiểu Trúc thường xuyên chỉ dẫn nên thành tích ngày càng khá. Nếu không phải do nàng có bí quyết, chỉ dựa vào kiến thức các giáo tập dạy thì chưa chắc nàng đã vượt qua được bọn họ.

Trận đấu sắp tới, Tần quản sự đã tuyên bố sẽ chia đấu vòng loại sau đó là bán kết, chỉ tính thành tích cá nhân, không liên quan tới cả tổ. Vòng loại chỉ chọn ba người, bán kết chỉ có một người. Người đạt danh hiệu đệ nhất, có thể đưa ra yêu cầu như Hạ Sơn nói. Đề mục thi đấu vòng loại đã công bố ngày hôm qua, làm một món ăn chính và một món canh.

Cho nên, muốn đạt danh hiệu đệ nhất, nàng cần phải suy nghĩ cẩn thận.

Vào hạ, trời tối rất trễ.

Ăn cơm chiều xong, Lâm Tiểu Trúc liền cùng Tô Tiểu Thư, Chu Ngọc Xuân đi đến phòng bếp đã thấy Hạ Sơn ở đó. Hắn nổi tiếng chăm chỉ không chỉ ở trù nghệ ban mà cả sơn trang đều biết, lại sắp tới kỳ thi, hắn hận không thể cả ngày đều được ở trong bếp.

Lâm Tiểu Trúc định đi qua khuyên hắn nhưng thấy Tô Tiểu Thư đã đi trước một bước, nàng liền từ bỏ ý định, xoay người đi vào phòng bếp của mình.

Vừa mới xắn tay áo, ngoài cửa đã vang lên thanh âm của Viên Thập” Lâm Tiểu Trúc, công tử đã trở lại, bảo ngươi qua nấu cơm”

Lâm Tiểu Trúc xoay người, vẻ mặt đau khổ nói với Viên Thập” Viên Thập đại ca, ta còn phải chuẩn bị cho trận đấu, thật sự không có thời gian, ngươi có thể giúp ta nói với công tử vài lời được không? Mấy ngày này để cho các vị giáo tập nấu cơm đi”

“Không được, công tử nói muốn ăn thức ăn ngươi nấu”

Lâm Tiểu Trúc buông tay áo, oán thầm” ta đúng là số khổ mà, đồ ăn sư phụ nấu lại không muốn, cứ muốn đệ tử chưa xuất môn như ta làm, nếu không hài lòng, thế nào cũng soi mói chỗ này, chê bai chỗ kia. Công tử sao phải làm vậy chứ?”

Viên Thập tuy là người thân tín bên cạnh công tử nhưng cũng biết không thể chọc tới vị cô nãi nãi này, nghe nàng oán như vậy nhưng cũng không dám dùng tới quy củ sơn trang, chỉ ưỡn ngực nói” điều đó chứng tỏ thức ăn Tiểu Trúc ngươi làm ngon. Công tử bảo ngươi là muốn ngươi làm được tốt hơn, tán dương ngươi, không phải để ngươi càng tiến bộ hơn sao?'

Lâm Tiểu Trúc chẳng qua khó chịu vì phải là nô dịch cho Viên Thiên Dã nên bực mình mà thôi. Ngươi khác chỉ có học, còn nàng thì mỗi ngày phải cho chim ăn, khi Viên Thiên Dã ở sơn trang thì phải nấu cho hắn ăn mà chẳng có được đồng tiền thưởng nào, không bất bình mới lạ. Nhưng đã bán mình là nô thì có bất bình cũng chỉ có thể để trong lòng, ai bảo người ta chủ tử, còn mình là nô bộc.

Nói với Tô Tiểu Thư một tiếng xong, Lâm Tiểu Trúc khóa cửa lại, đi theo Viên Thập đến sân của Viên Thiên Dã.

Đi vào, nhìn thấy Viên Thiên Dã không giống như mọi khi, mặc trường bào lam sắc ngồi bên rừng trúc uống trà mà lúc này hắn như vừa tắm rửa xong, mái tóc đen bóng còn hơi ẩm ướt xõa ra, đang ngồi viết gì đó bên cửa sổ.

Viên Thập và Lâm Tiểu Trúc thấy vậy liền đứng yên, không dám phát ra tiếng động, sợ quấy nhiễu suy nghĩ của hắn.

Lâm Tiểu Trúc đứng đó cảm thấy nhàm chán liền thưởng thức soái ca. Người này cũng đã mười tám tuổi, mặt mày càng ngày càn đen nhưng lại xứng với sống mũi cao thẳng, bạc môi không dày không mỏng, so với hai năm trước càng thêm anh tuấn bức người. Cũng không biết từ khi nào mà thân hình đã cao hơn nàng một cái đầu, dáng người cũng cường tráng hơn. Có lần nàng tới sớm cho chim ăn, gặp lúc hắn đang luyện công, bả vai dày rộng, cơ bắp hòa mỹ, giống như một con báo đang chuẩn bị vồ mồi, thân hình tuyệt đẹp lại ẩn chứa một cỗ lực lượng đang muốn bùng nổ làm nàng rung động

“Đẹp mặt sao?” người đang múa bút bỗng nhiên lên tiếng

Lâm Tiểu Trúc và Viên Thập sửng sốt liếc nhìn nhau, không biết một câu không đầu không đuôi này là hỏi ai, hỏi cái gì

Thấy Lâm Tiểu Trúc không lên tiếng, Viên Thiên Dã quay đầu nhìn nàng hỏi” bản công tửt đẹp sao ?”

Lâm Tiểu Trúc ngạc nhiên, lập tức đỏ mặt nhưng rất nhanh đã che giấu sự mất tự nhiên, bộ dáng hào phóng thản nhiên nói” đẹp, công tử mắt như mặc ngọc, sống mũi cao thẳng, môi không tô mà hồng, là người đẹp nhất mà Tiểu Trúc từng thấy”

Muốn đùa giỡn thì ta đùa giỡn với ngươi

Viên Thiên Dã nhìn Lâm Tiểu Trúc, độ cong ở khóe miệng càng lúc càng lớn, rốt cuộc cũng bật cười thành tiếng, buông bút, đứng dậy đi đến bên cạnh nàng, vươn tay vuốt vuốt mái tóc nàng” ngươi nha, có cô nương nào lại ca ngợi nam nhân không biết xấu hổ như ngươi không ?”

Tóc đã được chải cẩn thận bị hắn làm rối, Lâm Tiểu Trúc tức giận nghiêng đầu, tránh khỏi móng vuốt của hắn

“Bản công tử rời khỏi sơn trang bao lâu rồi ? »Viên Thiên Dã bỗng nhiên thu hồi tươi cười, nghiêm trang hỏi

“Bao lâu ? »Lâm Tiểu Trúc không ngờ hắn đột nhiên hỏi chuyện này, chau mày suy nghĩ hồi lâu rồi xòe bàn tay đếm” công tử hình như là mồng hai tháng sáu rời khỏi sơn trang, không đúng, hẳn là đầu tháng, đến nay : một, hai, ba. . . ân, công tử đã ở ngoài mười bảy ngày rồi”

Viên Thiên Dã càng nghe, sắc mặt càng đen, nghiến răng nghiến lợi nói” bản công tử là đầu tháng sáu rời khỏi sơn trang, tới giờ là mười chín ngàn rồi”

“Nga, lâu dữ vậy sao ?” Lâm Tiểu Trúc chớp chớp mắt, không rõ sao vị trước mắt thay đổi sắc mặt nhanh như vậy

Viên Thiên Dã thấy nàng ra vẻ ngây thơ, bỗng nhiên hứng thú rã rời, phất tay bảo” được rồi, đi nấu cơm đi”

“Không biết công tử muốn ăn gì ?”

Khi mới được gọi tới nấu cơm cho hắn, nàng từng dùng hết khả năng, làm cho hắn những món ngon nhất, hi vọng hắn giống như Đường Viễn Ninh, sẽ thưởng cho nàng chút bạc. Ai ngờ, một văn tiền cũng chẳng có, chỉ được thưởng mấy món đồ ăn, làm nàng tức chết đi được. Cho nên từ đó về sau, nàng không phí tâm tư nữa, tuy không đến mức khó ăn nhưng đơn giản được chừng nào hay chừng đó.

Lâm Tiểu Trúc đảo mắt” hôm nay trời nóng, công tử lại đường xa trở về, như vậy khẩu vị chắc không tốt lắm, hay là ta làm một bát diện lãnh cho công tử ăn nha” (chỗ này là ta bí, không thể dịch được nó là món gì cho thoát ý nên giữ nguyên hiện trạng nhá)

“Mặt lạnh ? là thứ gì ?” Viên Thiên Dã nhìn nàng, vẻ mặt khó hiểu” nghe thật ngộ, vậy làm nó đi”

Ách, không ngờ thời đại này lại không biết làm mặt lạnh ? Lâm Tiểu Trúc cảm giác như tự lấy đá đập chân mình. Nàng lại tổn thất một bí phương nữa rồi. Thời Đường có lãnh đào, nàng đâu biết nơi này lại chưa từng được ăn mặt lạnh chứ ? hay là do tên gọi không đúng. Mà thôi, đã nói vậy rồi thì phải làm thôi.

Gan cắt lát rồi băm nhỏ, trộn đều với trứng gà rồi đem đi chưng khoảng một ly trà. Sau đó dùng nước ấm, tẩy đi chất kiềm trên mặt, lại dùng nước giếng lạnh lọc qua lần nữa. Sau đó đem phơi trên sào trúc sạch sẽ nơi đầu gió, như vậy hơi nước gặp gió sẽ đông lại, ăn vào có cảm giác cứng như kính.

Trong lúc đợi bề mặt hoàn thành, đem đầu xanh bỏ vào nồi, còn hành gừng băm nhuyễn, xào cùng gà cắt miếng, thêm chút gia vị cho đậm đà. Sau đó đem hỗn hợp này trộn đều với thục du, dưa chuột bào nhuyễn, bơ lạc, dấm chua, dầu vừng, nước tương. . .

Đưa chén mặt lạnh đến trước mặt Viên Thiên Dã, chỉ thấy màu vàng của trứng xen lẫn màu trắng vàng của đậu, màu xanh của dưa chuột, màu vàng ngà của gà sợi, lại thêm mùi chua chua ngọt ngọt của dấm, bơ, dầu vừng. . . tạo nên một mùi thơm mê người, làm cho Viên Thiên Dã không khỏi động lòng, bất chấp Lâm Tiểu Trúc nhiều lời, lập tức động thủ.

Ngày hè nắng chói chang, dương vị hơi chua của dấm gạo, cảm giác mặn mặn của nước tương, béo béo của dầu vừng, vị đạm của thịt gà hòa với cái giòn giòn dai dai của dưa chuột. . . tạo thành một hỗn hợp tuyệt vời tràn ngập khắp khoang miệng, giống như một bản hòa tấu mà mỗi một nốt đều quyện vào nhau rất hài hòa. Trong bản nhạc đó, nốt đẹp nhất chính là dầu vừng, cứ phiêu tán trong không gian, như có như không, như cố ý lại vô tình, làm cho người ta say mê, muốn dừng mà không được.

“Lâm Tiểu Trúc. . .” nuốt xong một miếng mặt lạnh, Viên Thiên Dã nhìn người đang đứng bên cạnh đang muốn nhìn xem mình phản ứng thế nào

“Ân? Công tử, không hợp khẩu vị sao?” Thấy hắn biểu tình khác thường, Lâm Tiểu Trúc kinh ngạc hỏi, món mặt lạnh này, cô giáo của nàng làm từng nổi tiếng khắp Thượng Hải nha, ăn vào nhẹ nhàng, khoan khoái, theo lý Viên Thiên Dã phải thích mới đúng chứ

“Không phải, hương vị rất tốt.” Viên Thiên Dã kiềm lại ý định muốn nói” làm nhiều không ? ngươi cùng Viên Thập ăn luôn đi”

“Dạ” khó có lúc Viên Thiên Dã không soi mói, còn khen mình, Lâm Tiểu Trúc rất cao hứng. Nàng vẫn đứng yên, chớp mắt nhìn Viên Thiên Dã hỏi” công tử, có phải thích mặt lạnh này hay không ?”

“Ân” Viên Thiên Dã vừa trả lời, vừa gắp một miếng mì cho vào miệng

“Công tử, ngày kia, ngươi là người bình phán sao ?”

Viên Thiên Dã không trả lời, chậm rãi nuốt một miếng mặt lạnh rồi mới đưa mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc hỏi” sao ? ngươi lại muốn tính toán gì ?”

“Người xem, trời nóng như vậy còn nấm mấy loại thức ăn nóng hầm hập nữa thì thật khó chịu nha, nếu món chính ta làm là mặt lạnh này, đến lúc đó, ngài ăn có còn thấy ngon nữa không ?”

“Cảm giác lúc đó thế nào, tới lúc đó mới biết, giờ sao mà trả lời” Viên Thiên Dã mỉm cười đáp, lại gắp một miếng mặt lạnh cho vào miệng

“Nói ra sẽ chết sao ? quỷ hẹp hòi” Lâm Tiểu Trúc trừng mắt nhìn Viên Thiên Dã, oán thầm trong lòng, làm một cái mặt quỷ sau lưng hắn, rồi vung tay ra hiệu với Viên Thập đi ra ngoài ăn mặt lạnh. Làm đủ thứ chuyện, mệt chết đi được, có chút phúc lợi như vậy, nàng nhất định sẽ tận dụng.

Liếc thấy nàng làm mặt quỷ, Viên Thiên Dã nuốt xong miếng mặt lạnh, nhìn theo bóng dáng nàng, chậm rãi nói” đúng rồi, Lâm Tiểu Trúc, thời gian này ngươi ăn cái gì,sao ta thấy ngươi có vẻ mập ra”

Nhìn bóng dáng mảnh mai xinh đẹp phía trước đột nhiên lảo đảo, khóe miệng hắn liền hơi cong lên. Mùi tương vừng vẫn còn vương vấn trong khoang miệng nhưng nhớ tới Lâm Tiểu Trúc không nhớ rõ thời gian hắn xuất môn, tươi cười trên mặt liền mất đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện