Edit: Miinu — Beta: Chicho

*****

Liên hoan phim Venice là một trong ba sự kiện Điện ảnh lớn nhất thế giới, năm nay đã là kỳ thứ 70, cho nên số lượng phim tham gia hay đẳng cấp diễn viên đều là hạng nhất. Giới truyền thông quốc tế chăm chú nhìn vào Watertown, truyền thông trong nước cũng cử những phóng viên ưu tú ra trận, hòng viết được những tin bài thật đặc biệt. Ngày trao giải, là phim nhựa duy nhất tham dự Liên hoan phim, đoàn làm phim “Hoa hướng dương” được truyền thông trong nước cực kỳ chú ý. Ảnh chụp, video, phỏng vấn, tin tức bên lề của diễn viên chính Giang Vân Thiều được cập nhật liên tục. Buổi lễ trao giải cũng được phát sóng trực tiếp trên mạng Internet. Ý và Trung Quốc chênh nhau bảy tiếng đồng hồ, lúc lễ trao giải bắt đầu, trong nước đang là rạng sáng.

Tra Thanh Nhạc ngồi một mình trong phòng sách, mở hai máy tính, một cái bật tường thuật trực tiếp lễ trao giải, cái còn lại bật bộ phim điện ảnh mà mọi người đang hết sức quan tâm kia.

“Hoa hướng dương” chưa được công chiếu ở trong nước, Tra Thanh Nhạc phải xin bản dàn dựng cuối cùng từ bộ phận sản xuất. Hắn cầm mấy lon bia, vừa uống vừa xem. Tuy chủ đề của bộ phim là vấn đề di dân phi pháp, trai bao, gái điếm và thuốc phiện, song toàn bộ câu chuyện lại được diễn tả bằng một thủ pháp thoải mái dễ chịu lạ lùng. Nhân vật chính là một gã trai bao, bắt đầu tiếp khách từ năm mười bốn tuổi, tự xưng là “tay lão luyện trong ngành”. Người này vừa lưu manh lại vừa ngây thơ, gặp phải tình cảnh bi thảm nhưng luôn lạc quan bình tĩnh. Đúng là một nhân vật rất hợp với Giang Vân Thiều.

Xem được hơn nửa bộ phim, Tra Thanh Nhạc không khỏi bái phục con mắt nhìn người của đạo diễn Phí. Một nhân vật ấn tượng, một diễn viên phù hợp.

Nếu không phải đã sống chung với Giang Vân Thiều hơn một năm, nhất định hắn sẽ bị mê hoặc, cho rằng diễn như không diễn thế này chính là đỉnh cao của nghệ thuật. Nhưng con người Giang Vân Thiều trông thì có vẻ ngây thơ, thật ra lại đầy mưu ma chước quỷ, có khi đối phương vẫn luôn diễn trước mặt mình!

Tra Thanh Nhạc cười khổ, chuyển mắt sang hiện trường lễ trao giải. Đoàn phim “Hoa hướng dương” nhận được một giải thưởng về nhạc phim. Cả đoàn đứng dậy vỗ tay hoan hô nhạc sĩ. Giang Vân Thiều cũng xuất hiện trong màn ảnh, tóc hắn được hất hết về phía sau, miệng luôn nở một nụ cười tươi sáng, không hề giống một kẻ mới chân ướt chân ráo bước ra thị trường quốc tế mà lại rất có phong độ của một đại tướng chinh chiến đã nhiều năm.

Cửa thư phòng bị đẩy ra, Tra Khách Tỉnh đi vào: “Tôi vừa về, đứng dưới sân thấy đèn phòng sách sáng nên đoán là cậu.”

“Anh hai… anh mới tan làm à?”

“Ừ, có vài chuyện phiền toái phải xử lý.” Tra Khách Tỉnh ngồi xuống bên cạnh Tra Thanh Nhạc, mở một lon bia: “Đang xem “Hoa hướng dương” à, đúng lúc tôi cũng muốn xem, cùng xem được không?”

“Đương nhiên.” Tra Thanh Nhạc kéo con chạy video về điểm ban đầu.

Tra Khách Tỉnh vội nói: “Không sao cả, tôi xem theo cậu là được.”

“Không sao, tôi cũng muốn xem lại một lần.”

Tra Khách Tỉnh trêu chọc nói: “Cậu đây là xem phim hay là ngắm diễn viên?”

“Xem phim của hắn…” Tra Thanh Nhạc lại mở một lon bia nữa.

Tra Khách Tỉnh nhìn ba cái lon rỗng trên bàn, hơi nhướng lông mày: “Sao? Cãi nhau à?”

Một câu không có chủ ngữ, nhưng cả hai người đang có mặt ở đây đều biết đối tượng được ám chỉ là ai. Vì thế, Tra Thanh Nhạc cũng thẳng thắn nói: “Chia tay rồi.” Hắn vốn định dùng giọng điệu nhẹ nhàng như gió thoảng để nói ba tiếng kia, giống như lúc Giang Vân Thiều đã nói ở trong bệnh viện, nhưng mà lời ra khỏi miệng lại thấy cổ họng khô khốc, âm thanh cũng nát tan.

Tra Khách Tỉnh hơi do dự: “Chia tay à… Có một số việc tôi vốn không tiện nói, nhưng mà tôi cảm thấy vẫn nên nói với cậu thì hơn… Lần xảy ra tai nạn vừa rồi, mọi chuyện vẫn do tôi và Tử Du xử lý. Theo ý của cậu, tôi đã giúp Giang Vân Thiều tranh thủ một khoản bồi thường, nhờ thế mà có cơ hội tiếp cận ghi chép bảo hiểm của anh ta. Sau đó tôi phát hiện, anh ta và nhà chúng ta còn có dây mơ rễ má.”

“Là sao?”

“Cậu có biết trong vụ tai nạn giao thông hai mươi ba năm trước, ba chiếc xe chạy với tốc độ cao va chạm vào nhau, dẫn đến hai người thiệt mạng… Một người là chú hai, một người khác, chính là cha của Giang Vân Thiều!”

Cạch! Tra Thanh Nhạc bóp mạnh lon bia, chất lỏng màu vàng mang theo những bọt nước màu trắng bắn đầy tay hắn.

“Cha của Giang Vân Thiều là người gây họa?!”

“Đương nhiên không phải!”

Tra Khách Tỉnh phủ nhận, khiến một hơi nghẹn trong họng Tra Thanh Nhạc rốt cuộc cũng được nhả ra ngoài. Hắn đặt lon bia xuống bàn, tay vẫn còn đang run.

“Khi đó cậu còn chưa ra đời, ông nội lại rất kiêng dè chuyện này nên không bao giờ nói trước mặt cậu, có lẽ chính cậu cũng không biết rõ về chuyện này.” Tra Khách Tỉnh chậm rãi nói: “Là do chiếc container trở quá tải trọng quy định, đang chạy đột nhiên nổ lốp, thân xe quay mạnh một vòng, phía sau là xe tải nhỏ của cha Giang Vân Thiều và xe con do ba tôi cầm lái. Cuối cùng, xe tải nhỏ và xe con đều bị xe container đâm, tài xế xe tải nhỏ chết ngay tại chỗ, ba tôi bị thương nặng, mà chú hai ngồi ở ghế phó lái… được đưa đến bệnh viện, nhưng không cứu nổi, nên cũng qua đời.”

Tra Thanh Nhạc vừa sinh ra đã không có cha. Hắn đã tiếp nhận chuyện này từ rất lâu rồi, giờ nghe quá trình chi tiết cũng chỉ có chút thương cảm tự nhiên. Ngược lại, việc cha của Giang Vân Thiều cũng là nạn nhân khiến hắn vô cùng kinh ngạc!

“Giang Vân Thiều biết không?”

“Tôi nghĩ anh ta biết.” Tra Khách Tỉnh phân tích đầy lý tính: “Tra thị có hai người thừa kế, vì tại tai giao thông mà người chết người bị thương, tin tức ấy vô cùng chấn động. Hơn nữa, lúc bồi thường, bởi vì tài xế container không có tiền nên nhà chúng ta làm từ thiện, hỗ trợ nhà họ Giang hai mươi vạn. Khi đó Giang Vân Thiều đã sáu tuổi rồi, hẳn là nhớ được.”

“Lúc tôi học dương cầm được một năm, ba tôi gặp tai nạn trên đường cao tốc… Đối phương hoàn toàn chịu trách nhiệm, bồi thường tử vong, thêm tiền bảo hiểm và quyên góp của nhà hảo tâm, nhà tôi nhận được sáu mươi vạn đồng. Mẹ dùng số tiền đó để mua cho tôi một chiếc Steinway S155.” Lời nói của Giang Vân Thiều vang lên trong đầu, Tra Thanh Nhạc vốn đang suy nghĩ lung tung, giờ lại càng thêm hỗn loạn.

“Hắn… Hắn đang nghĩ gì vậy?” Tra Thanh Nhạc vỗ trán, đột nhiên cười rộ lên: “Ba xe va chạm… lịch sử lặp lại, trùng hợp đến kinh người, Giang Vân Thiều liều mạng cứu tôi, chẳng lẽ là muốn báo ân? Buồn cười quá nhỉ?! Tiền không phải tôi bỏ, tôi có ân tình quái gì với hắn đâu, rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì?! Ba hắn chết đi như vậy, lúc ấy hắn đã bảy tuổi rồi, có thể nhớ rõ mọi thứ, chẳng lẽ hắn không có bóng ma tâm lý à?! Thế mà dám bảo là phản ứng bản năng. Phản ứng bình thường nhất đáng lẽ phải là hét chói tai rồi cuộn tròn người lại mới đúng, sao có thể xả thân cứu tôi được?!”

Tra Khách Tỉnh vỗ vỗ bả vai Tra Thanh Nhạc: “Các cậu đã ở bên nhau lâu như vậy, anh ta có tình cảm với cậu, cứu cậu cũng không có gì khó hiểu.”

Tra Thanh Nhạc không cười nổi nữa, tiếng nói đã hơi vụn vỡ: “Hắn có tình cảm với tôi… Đương nhiên là hắn có tình cảm với tôi, nhưng vì thứ tình cảm ấy, cho nên tôi không cần hắn…”

Lễ trao giải sắp kết thúc, những giải thưởng quan trọng cuối cùng như nam diễn viên xuất sắc, nữ diễn viên xuất sắc, đạo diễn xuất sắc, phim điện ảnh xuất sắc lần lượt được tuyên bố. Nữ diễn viên xuất sắc nhất được trao cho nữ chính của một bộ phim Tây Ban Nha. Kế tiếp sẽ là giải nam diễn viên xuất sắc nhất. Những nam diễn viên chính của các bộ phim tham dự Liên hoan phim đều có tư cách ứng cử.  Màn hình chia thành tám ô, ở giữa chính là những người có khả năng đoạt giải. Ảnh Giang Vân Thiều nằm ở một góc trong ô đó. Hiện giờ hắn đang chăm chú nhìn lên màn hình, trông có vẻ rất thản nhiên, rõ ràng hắn cho rằng mình không có cơ hội chiến thắng trong cuộc đua này.

MC đứng trên sân khấu nói đùa trong chốc lát rồi mở kết quả ra. Kênh trực tiếp trên mạng hơi chậm. Trên video, MC còn đang tỏ vẻ thần bí mà các tin tức nóng hổi trên web đã spoil trước hết rồi. Chúc mừng Giang Vân Thiều – diễn viên chính của bộ phim “Hoa hướng dương” đạt được danh hiệu Ảnh đế của Liên hoan phim Venice!

Tra Thanh Nhạc sửng sốt, ra sức bấm chuột, trong video trực tiếp, cuối cùng MC cũng đọc xong tên phim và tên người đoạt giải bằng tiếng Anh.

“”Sun Flower”, JIANG-YUNSHAO!”

Phát âm hơi quái dị, nhưng đúng là tên của Giang Vân Thiều. Hiện trường yên tĩnh khoảng một giây đồng hồ, sau đó lập tức vang lên những tiếng vỗ tay như sấm nổ. Đây thật sự là một bất ngờ, nhưng không phải chuyện khó chấp nhận. Tám ô ảnh những người được đề cử biến thành ảnh chân dung cỡ lớn của Giang Vân Thiều. Hắn hoàn toàn chưa nhận thức được, còn đang nhìn đông ngó tây rồi vỗ tay theo. Mãi đến khi đạo diễn Phí ngồi bên cạnh lay lay vai hắn, hắn mới kịp phản ứng, không dám tin chỉ vào mặt mình. Đạo diễn Phí gật mạnh đầu, một tay ôm lấy hắn, toàn bộ đoàn phim cũng xông tới, thi nhau xoa xoa nắn nắn hắn.

Trong tiếng cổ vũ của đoàn phim, Giang Vân Thiều lên sân khấu, nhận lấy chiếc cúp sư tử bằng vàng. Hắn ngắm nghía chiếc cúp vài giây rồi mới ngẩng đầu, nhìn những bậc thầy của làng Điện ảnh thế giới đang ngồi bên dưới, nở một nụ cười đầy hạnh phúc, dùng tiếng Anh nói: “Chắc tôi sẽ không thể có được thành tựu nào lớn hơn nữa đâu, tôi nghĩ tôi có thể rời khỏi giới Điện ảnh được rồi.” Dưới sân khấu vang lên một trận cười. Đây rõ ràng là một câu nói đùa, nhưng nó cũng cho thấy chiếc cúp này nặng biết bao nhiêu.

Tra Thanh Nhạc nhìn màn hình, cảm xúc vô cùng phức tạp: “Hắn… thế mà lại giành được danh hiệu Ảnh đế… Còn là Ảnh đế trong Liên hoan phim Quốc tế…”

Tra Khách Tỉnh nhận xét khách quan: “Tuy phim của đạo diễn Phí luôn được Liên hoan phim Châu Âu ưu ái, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có diễn viên chính đạt giải Ảnh đế Venice. Sau này, giá trị con người của Giang Vân Thiều có thể sẽ lên như diều gặp gió.”

“Đúng vậy… Hắn xem như một bước lên mây rồi.” Tra Thanh Nhạc nhắm mắt lại, vui sướng và cô đơn cùng lúc đánh sâu vào tận đáy lòng: “Ha ha… như thế hắn càng không cần tôi nữa…”

Tra Khách Tỉnh hỏi: “Chẳng lẽ lúc trước anh ta ở bên cậu là vì muốn được cậu nâng đỡ sao?”

Tra Thanh Nhạc lắc đầu: “Không, hắn chưa từng có bất cứ yêu cầu gì…”

Nhưng nghĩ kỹ lại, có thật là Giang Vân Thiều chưa từng yêu cầu điều gì sao? “Anh muốn cái gì?”

“Tôi muốn tam thiếu gia.”

“Muốn theo tôi à?”

“Ừm!”

Từ lúc mới xác lập quan hệ, Giang Vân Thiều đã cho hắn một câu trả lời rất rõ ràng.

Nhưng vừa mới biết được mối liên hệ sâu xa giữa hai người, Tra Thanh Nhạc đột nhiên lại nảy sinh nghi hoặc, Giang Vân Thiều nhận ra hắn từ lúc nào? Bỏ qua lần gặp lại trong bữa tiệc mừng thọ, cái đêm hắn tròn mười tám tuổi kia, Giang Vân Thiều có biết hắn là ai không?!

Trong phim, gã trai bao Giang Vân Thiều đóng đã nói với vị Cha sứ luôn dây dưa với mình rằng: “Dù con đường này có phải do bản thân lựa chọn hay không, một khi đã bước lên rồi thì tôi nhất định phải thanh toán chi phí ngắm cảnh trên đường, tôi không cần sám hối hay cầu xin Thượng đế chỉ đường, tôi sẽ dựa theo tâm ý của mình để tìm ra lối về.” Lời thoại ấy, Giang Vân Thiều dùng chất giọng trầm thấp khàn khàn để thốt lên, nghe vô cùng thuyết phục. Bản thân hắn cũng là một người quyết đoán. Khi từ chối Tiêu Diệc Thanh, hắn không hề chừa cho mình một lối thoát. Tra Thanh Nhạc tin, nếu yêu, hắn sẽ bất chấp tất cả, còn một khi không yêu, hắn cũng có thể dứt khoát xoay người bước đi.

Như hiện giờ, rốt cuộc là hắn đang “lấy lui làm tiến” hay thật sự chuẩn bị buông tay?

Tra Thanh Nhạc đứng phắt dậy: “Tôi phải đi tìm hắn!”

Giang Vân Thiều thật sự quá khó đoán, trì hoãn thêm một phút, không chừng sẽ có biến hóa lớn hơn. Cho nên Tra Thanh Nhạc quyết định đi gặp người kia chứ không chờ đối phương trở lại.

Tuy vội vàng, nhưng lúc Tra Thanh Nhạc bàn giao xong công việc để lên máy bay cũng đã là nửa đêm. Hơn nữa, hắn không đi Venice mà bay thẳng tới New York.

Sau khi lễ trao giải kết thúc, Liên hoan phim Venice cũng chính thức bế mạc, nhưng Giang Vân Thiều không theo đoàn phim về nước vinh danh mà vẫn theo lịch trình đã định ban đầu, cùng người đại diện sang Mĩ tham gia Tuần lễ thời trang New York. Ban tổ chức sự kiện bên Mĩ không thể ngờ mời một nghệ sĩ vô danh nhưng lại được tiếp đón một Ảnh đế mới ra lò còn nóng hổi, khiến cho hiệu ứng truyền thông tăng mạnh. Bọn họ vui sướng đẩy hạng sao của khách sạn và xe đưa đón Giang Vân Thiều lên, lúc đi thảm đỏ cũng cố ý nhấn mạnh thân phận Ảnh đế của hắn.

Là một nhân vật đang nổi, Giang Vân Thiều rất được hoan nghênh. Khi đi đến khu truyền thông, hắn liền bị cánh phóng viên quốc tế bám chặt, chụp ảnh đến tận năm phút. Mấy nghệ sĩ đi sau hắn dù đã ăn diện hoành tráng nhưng vẫn không được chú ý bằng, không khỏi liếc hắn bằng ánh mắt đầy uất hận.

Tra Thanh Nhạc đứng trong đám quần chúng địa phương ở bên cạnh thảm đỏ, nhìn Giang Vân Thiều bị vô số ánh đèn máy ảnh bao vây.

Vinh dự lớn và sự chú ý đặc biệt không khiến Giang Vân Thiều thay đổi chút nào. Hắn không rụt rè, cũng không đắc ý, vẫn cười hết sức ôn hòa, tự nhiên vẫy tay với các fan điện ảnh và đám phóng viên như bình thường. Nhưng Tra Thanh Nhạc biết, sự bình thường của Giang Vân Thiều, từ giây phút hắn nhận giải thưởng đã bắt đầu tan biến.

Lúc ở sân bay, Tra Thanh Nhạc có dùng điện thoại lên mạng xem thử. Không chỉ có các trang web giải trí, mà đủ loại báo mạng khác cũng đều đăng tin liên quan đến Ảnh đế mới, Weibo lại càng chiếm giữ vị trí hàng đầu. Khi nhận giải xong, Giang Vân Thiều có đăng Weibo cảm ơn đạo diễn Phí và công ty quản lý, bình luận đã hơn mười vạn, toàn là nghệ sĩ, bất kể quen hay không quen đều lên tiếng chúc mừng hắn, tỏ vẻ được thơm lây. Đạo diện Phí về nước liền mở một cuộc họp báo nho nhỏ tại sân bay, khen Giang Vân Thiều không dứt miệng, nói hắn và bộ phim này chính là “giúp nhau vươn tới thành công”.

Một trang web trực thuộc Truyền thông Tra thị nhờ “quan hệ đặc biệt” mà lấy được một đoạn video phỏng vấn có một không hai dài hơn một phút. Trong đó, Giang Vân Thiều nâng cúp sư tử trên tay, miệng nói còn chưa quay về hiện thực, cười cười hỏi phóng viên có phải mình uống thuốc ngủ quá nhiều nên chưa tỉnh mộng hay không. Lời hắn nói quá phóng đại, nhưng vẻ mặt vô cùng bình thản, bình luận bên dưới toàn là khen ngợi. Trước đây hắn bình thản thì bảo hắn tầm thường, giờ hắn là Ảnh đế, sự bình thản này lại được gọi là bất cần vinh nhục.

Quay lại Tuần lễ thời trang New York, đây vốn là chốn ngàn sao lấp lánh, độ dày thảm đỏ không hề thua kém Liên hoan phim Venice. Dù Giang Vân Thiều là nhân vật đang nóng, nhưng xét về độ nổi tiếng vẫn thua xa dàn sao Hollywood. Xem xong show diễn thời trang, thay trang phục diễn, đổi thành áo sơmi quần jeans thông thường, hắn lại lập tức chìm nghỉm trong biển người.

Giang Vân Thiều đi chuyến tàu điện ngầm quen thuộc tới khu Queen, rẽ vào một quán bar nhỏ.

Tra Thanh Nhạc theo dõi hắn suốt một đường, lúc này lại đứng ngoài cửa sửng sốt hồi lâu rồi mới theo vào.

Đây là thời điểm náo nhiệt nhất của quán bar, bên trong ồn ã tiếng người, đủ loại màu da hòa lẫn vào nhau. Tra Thanh Nhạc không hề dừng bước, nhanh chân đi vào toilet. Đẩy cửa ra, quả nhiên hắn nhìn thấy Giang Vân Thiều tựa vào bồn rửa tay, ngậm thuốc nuốt khói, tự lầm bầm: “Năm năm rồi, thế mà quán bar này vẫn chưa đóng cửa.”

Sinh nhật mười tám tuổi, Tra Thanh Nhạc chạy tới chỗ này để thỏa mãn trí tò mò, cuối cùng đánh bậy đánh bạ cứu được Giang Vân Thiều đang bị mấy tên da đen quấy rối, dẫn đến phát sinh quan hệ với hắn trong buồng vệ sinh kia. Trở lại chốn cũ, Tra Thanh Nhạc bỗng thấy hơi bối rối, giống như làm bậy bị bắt quả tang: “Anh đã phát hiện ra tôi từ sớm rồi à?”

“Ha ha, ngài Tra, kỹ thuật theo dõi của ngài tệ như thế, nếu tôi không phát hiện được, vậy thì trong mấy năm lăn lộn ở khu Queen này, tôi sớm đã bị giật tiền cướp sắc rồi, sao còn giữ được tấm thân xử nam cho ngài hưởng thụ?”

Xưng hô xa lạ cùng giọng điệu trêu chọc của Giang Vân Thiều đã chọc giận Tra Thanh Nhạc. Hắn tóm chặt cổ tay đối phương, kéo người kia vào trong ngực, buồn bực nói: “Tôi tới tìm anh, có phải đúng như trong dự kiến của anh không? Rốt cuộc là anh lấy lui làm tiến hay chỉ muốn đùa giỡn tôi?!”

Giang Vân Thiều bất đắc dĩ cười cười: “Trong dự kiến sao? Anh nghĩ tôi là Gia Cát Lượng à? Bình thường chỉ là đùa giỡn một chút cho tình thú thôi! Còn về lấy lui làm tiến… đầu tiên tôi phải xác định được nếu tôi lui một bước, anh sẽ tiến lên một bước, nhưng tôi làm gì có tự tin ấy? Anh muốn chia tay tôi lập tức đồng ý, không phải lấy lui làm tiến, mà là không muốn dây dưa khiến anh chán ghét. Hợp thì đến, hết thì đi, còn có thể để lại một ấn tượng tốt trong anh. Tôi đã hạ mình xuống tận mặt đất rồi, anh còn nói tôi đùa giỡn anh, có ai bỏ qua tự tôn để đùa giỡn người khác như tôi không hả?”

Cẩn thận ngẫm lại, Giang Vân Thiều đúng là vô tội, nhưng “đầu sỏ gây tội” Tra Thanh Nhạc cũng thấy rất ấm ức. Hắn dứt khoát không tranh cãi xem ai thiệt hơn ai, nắm cằm Giang Vân Thiều, lập tức hôn tới. Trong khoảnh khắc bốn cánh môi sắp sửa chạm nhau, Giang Vân Thiều đột nhiên trở mặt, huých khuỷu tay vào ngực Tra Thanh Nhạc, lớn tiếng quát: “Buông ra, tôi sẽ không để cho anh muốn làm gì thì làm nữa!”

Sự phản kháng khơi dậy ham muốn độc chiếm và chinh phục trong Tra Thanh Nhạc. Hắn bị đau nhưng không hề lùi bước, ngược lại còn siết chặt cánh tay, hôn mạnh lên môi của người kia.

Sự xa cách lâu ngày khiến cho nụ hôn vốn mang tính trừng phạt này trở nên cuồng dã và triền miên. Tra Thanh Nhạc trực tiếp vươn đầu lưỡi vào trong khoang miệng Giang Vân Thiều, tùy ý càn quét, nhấm nháp hương vị ngọt ngào của đối phương. Hai tay hắn cũng miệt mài xoa nắn phần lưng người nọ, chỉ hận không thể khảm đối phương vào trong ngực mình.

Nụ hôn nóng bỏng kết thúc, Tra Thanh Nhạc vẫn ôm chặt Giang Vân Thiều không chịu buông tay, liên tục hôn lên má và vành tai hắn, ngọt ngào như thể cả hai chưa từng chia xa. Giang Vân Thiều ổn định lại hô hấp, đưa tay đẩy Tra Thanh Nhạc ra: “Anh là tên khốn vô trách nhiệm!”

“Được rồi, tôi thừa nhận tôi hơi yếu đuối, ông nội vừa yêu cầu một tiếng, lại nghĩ tới những khó khăn trong tương lai một chút, tôi đã có suy nghĩ buông tay! Nhưng chẳng phải anh luôn miệng nói thích tôi sao? Nếu thích, sao anh không kiên trì thêm một chút, cho tôi thêm niềm tin? Tôi vẫn đang do dự mà anh đã thu dọn hành lý bỏ chạy lấy người, nhanh như ngồi trên tên lửa, khiến tôi tưởng anh đã tìm được mùa xuân thứ hai rồi!” Tra Thanh Nhạc càng nói càng cảm thấy đúng, tình cảm vốn là thứ cảm xúc không thể khống chế, đa số đều khó quyết định dứt khoát được. Muốn yêu lại không dám yêu, muốn buông tay nhưng lại luyến tiếc, như hoa trong gương khó lòng nắm bắt, như trăng dưới nước có mò cũng không lên. Từ xưa tới nay, chẳng phải dây dưa không dứt mới là thái độ bình thường sao? Tra Thanh Nhạc thừa nhận mình vẫn luôn không xác định được bản thân mong muốn cái gì. Điều đó đúng là rất bất công với Giang Vân Thiều. Nhưng đến vợ chồng cưới hỏi đàng hoàng còn có thể vì vài chuyện lông gà vỏ tỏi mà chia tay cơ mà! Kết quả, một bên đề nghị chia tay, bên còn lại không hề níu kéo, trực tiếp đệ đơn ly hôn, ai mà xuống nước cho được?!

Hắn ấm ức thế, Giang Vân Thiều chỉ biết thở dài: “Tiểu Nhạc, đừng vô lý giống trẻ con như thế!”

Thái độ này chọc giận Tra Thanh Nhạc. Thấy cửa toilet lại bị mở ra, Tra Thanh Nhạc tóm lấy Giang Vân Thiều đẩy mạnh vào phòng vệ sinh cạnh đó. Hắn dùng chân đá cửa, đè người ta lên tường, miệng gặm cắn làn môi của đối phương, cởi nút áo sơ mi vuốt ve bờ ngực đối phương rồi hôn một đường xuống dưới, ngậm lấy đầu v* nhạt màu, dùng răng cắn nhẹ.

“A… Đau quá! Ngài Tra, chúng ta chia tay rồi, anh không có tư cách đối xử với tôi như vậy!” Giang Vân Thiều bị đau kêu lên một tiếng, hai tay đặt trên vai Tra Thanh Nhạc dùng sức đẩy hắn ra.

Sao Tra Thanh Nhạc có thể buông tay, hắn dứt khoát cởi quần Giang Vân Thiều, hùng hổ nói: “Không được gọi tôi là ngài Tra! Không cho nói hai tiếng chia tay! Toàn thế giới này chỉ có tôi có tư cách chạm vào anh!”

Giang Vân Thiều gây sự hỏi: “Anh muốn có tư cách ấy, tức là muốn quay lại với tôi?”

“…” Tra Thanh Nhạc sửng sốt, động tác trên tay tạm dừng. Hắn lập tức hiểu ra, Giang Vân Thiều nói hắn trẻ con thật chẳng hề oan uổng. Nếu tình cảm chỉ tồn tại trong đầu, đúng là không cần cân nhắc bằng lý trí, nhưng đã thể hiện ra bằng hành động, tức là hắn phải có trách nhiệm với đối phương.

Hắn đòi chia tay, vậy thì đừng trách người ta rời đi không do dự. Hắn chủ động tìm người về, vậy cũng phải cho đối phương thấy thành ý của mình.

Song… tình hình hiện giờ cũng chẳng có gì khác với lúc chia tay cả, vấn đề tồn tại giữa hai người bọn họ chưa được giải quyết. Nhưng sau khi hắn quyết đoán buông tay, sự dày vò trong khoảng thời gian vừa rồi đã chứng minh hắn không thể buông nổi. Làm sao đây? Giờ phút này, Tra Thanh Nhạc thật sự vô cùng oán hận bản thân mình không dứt khoát.

Giang Vân Thiều cũng không ép hắn, khoan dung nói: “Không sao, anh vẫn còn có thời gian để cân nhắc.”

“Anh cho tôi thời hạn bao lâu?”

“Không chắc nữa, có lẽ là cả đời, cũng có thể là ngày mai.”

Tra Thanh Nhạc cắn môi, đối với kiểu đáp án ba phải này, tuy hắn không dám chắc nhưng lại không có tư cách gì để bất mãn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Giang Vân Thiều chớp chớp mắt, lại hỏi: “Anh còn muốn không?”

Tra Thanh Nhạc lắc đầu: “Tôi chỉ muốn ôm anh một cái.”

“Ở chỗ này?”

Tra Thanh Nhạc lấy lại bình tĩnh, cài nút áo sơ mi cho Giang Vân Thiều, lại hôn lên khóe miệng đối phương một cái: “Chúng ta tìm một chỗ tử tế ngồi đi!”

Ra khỏi quán bar, Tra Thanh Nhạc quay đầu lại nhìn tấm bảng hiệu, đột nhiên hỏi: “Tới quán bar này chắc không phải là quyết định nhất thời của anh nhỉ? Anh đã rời khỏi nước Mĩ gần năm năm, sao có thể biết quán bar này vẫn còn hoạt động? Hơn nữa, đường xá cũng đã thay đổi rất nhiều… Chắc chắn là anh đã tìm hiểu trước… Anh biết tôi sẽ đến, anh cố ý dẫn đường cho tôi.”

Giang Vân Thiều quay đầu lại, gian xảo cười: “Quả nhiên là không lừa được tiểu Nhạc.”

“Anh đúng thật là… Cẩn thận!”

Đang nói, một chiếc xe đa chức năng(1) đột nhiên chạy tới trước mặt hai người. Trong tình huống mành chỉ treo chuông, Tra Thanh Nhạc vươn tay ôm lấy Giang Vân Thiều. Bọn hắn lùi về phía sau vài bước, còn chưa hoàn hồn đã thấy mấy bóng người vụt ra. Sau gáy lạnh toát, Tra Thanh Nhạc nhanh nhạy né tránh một vật thể hình cầu đang nện xuống, che chắn cho Giang Vân Thiều. Lúc này, xe đa chức năng đột nhiên xông tới, bọn hắn chỉ có thể tiếp tục lùi ra sau. Không ngờ trong ngõ đã có sẵn vài tên mai phục, nhào tới bắt bọn hắn ném lên xe, dùng khăn ẩm bịt kín mũi miệng cả hai. Mùi thuốc mê lan tràn trong khí quản, qua mấy giây, cơ thể Tra Thanh Nhạc và Giang Vân Thiều đều không còn phản ứng.

(1) Xe đa chức năng (Multi-Purpose Vehicle): là loại ô tô có thể dùng vào nhiều mục đích: chở khách du lịch hoặc gập ghế lại để chở hàng… (hình)



“Tiểu Nhạc… Tiểu Nhạc… Tỉnh lại đi…”

“Ưm… A?!” Tra Thanh Nhạc bị đánh thức khỏi trạng thái mê man, muốn nhảy dựng lên theo bản năng, nhưng lại cảm thấy choáng váng, nhũn người ngã vào trong ngực Giang Vân Thiều. Đây là di chứng của thuốc mê. Hắn há miệng thở dốc một lúc mới bình tĩnh lại. Thử cử động, hắn liền phát hiện tay chân mình đều bị trói, mà Giang Vân Thiều ngồi bên cạnh cũng bị đối xử tương tự. “Chúng ta… Bị bắt cóc à? Anh có bị thương không?”

Tuy bị bắt trói nhưng Giang Vân Thiều không hề hoảng sợ, giọng nói của hắn rất bình tĩnh: “Tôi không sao, anh thế nào?”

“Tôi cũng không sao.” Tra Thanh Nhạc gật gật đầu, quan sát xung quanh một lượt. Nơi này trông giống một cái gara, xà nhà rất cao, cửa sổ cũng ở sát trần nhà. Ngoài cửa sổ có một mảnh trăng tròn lơ lửng giữa tầng không. Căn cứ vào vị trí hiện giờ của mặt trăng, bọn hắn đã bị bắt khoảng ba, bốn tiếng đồng hồ. Cả hai không bị bịt miệng, xem ra bọn bắt cóc không sợ hai người kêu cứu. Gần đây không có người ở, chẳng lẽ là ở vùng nông thôn?

“Anh nghe xem… có tiếng nước…”

“Cái gì?”

Dựa vào đôi tai nhạy bén của mình, Giang Vân Thiều phán đoán: “Tôi nghe thấy tiếng nước chảy, chắc là gần đây có sông.”

“Sông? Chảy qua New York chỉ có sông Hudson, chúng ta chắc đang ở thượng nguồn…” Tra Thanh Nhạc đang cân nhắc vài thị trấn xung quanh New York gần đường xe chạy, cửa gara bỗng nhiên bị mở ra. Ba người đàn ông đi vào, một tên buộc khăn trùm đầu, một tên đầu trọc và một tên có hình xăm lớn trên cánh tay, trông có vẻ giống người Nam Mĩ.

“Ha ha, cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Gã buộc khăn trùm đầu đưa chiếc điện thoại đang ở chế độ trò chuyện tới trước mặt Tra Thanh Nhạc.

Gã đầu trọc lấy súng chỉ vào đầu Giang Vân Thiều: “Không được nói tiếng Trung, nếu không tao sẽ bắn vỡ đầu nó!”

Tra Thanh Nhạc gật đầu, cẩn thận “Alo” một tiếng. Bên kia lập tức truyền đến giọng nói của Tra Khách Thừa.

“Thanh Nhạc, thật sự là Thanh Nhạc sao?!”

“Là tôi, anh cả, đừng nói cho ông…”

“Thanh Nhạc! Đúng là cậu rồi! Trời ạ! Thế mà cậu lại bị bắt cóc thật, đừng sợ, anh sẽ lập tức báo cho ông nội! Anh sẽ cứu cậu…”

“Anh đừng…”

Điện thoại bị cướp đi, Tra Thanh Nhạc bổ nhào về phía trước muốn cảnh cáo Tra Khách Thừa nhưng lại bị gã buộc khăn đá một cú vào ngực, ngã ngửa vào người Giang Vân Thiều. Nghe thấy tiếng kêu rên của Tra Thanh Nhạc, Tra Khách Thừa vội vàng nói: “Các anh đừng làm hại em tôi, có điều kiện gì cứ nói đi!”

Bọn bắt cóc đưa ra số tiền chuộc cao khủng khiếp. Tra Khách Thừa đồng ý ngay lập tức, hẹn mười tiếng sẽ gom đủ tiền rồi chọn địa điểm trao đổi sau.

Sau khi bọn bắt cóc đi ra ngoài, Tra Thanh Nhạc vốn đang bình tĩnh lại bắt đầu cảm thấy rối loạn. Hắn không ngừng cắn môi dưới, rất nhanh liền nếm được mùi máu tươi.

Giang Vân Thiều vội lên tiếng trấn an: “Tiểu Nhạc, đừng lo lắng quá…”

Tra Thanh Nhạc gầm nhẹ đầy kích động: “Sao tôi có thể không lo?! Đầu năm nay ông nội mới gặp vấn đề về sức khỏe, nghe được tin này nhỡ ông kích động rồi xảy ra chuyện gì…”

“Ông Tra là người đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, nhất định có thể chịu đựng được!”

“Anh không hiểu đâu, anh không thể hiểu tình cảm mà ông dành cho tôi…” Tra Thanh Nhạc cúi thấp đầu, giọng nói đã hơi run rẩy: “Ba tôi mất sớm, ông đã ký thác tất cả tiếc nuối và yêu thương dành cho ba lên người tôi. Tôi không chỉ là cháu của ông, mà còn là giọt máu duy nhất ba tôi để lại trên thế giới này. Ông kỳ vọng vào tôi rất nhiều, nên tôi không thể khiến ông thất vọng…”

Giang Vân Thiều cười khổ: “Không thể khiến ông Tra thất vọng à… Nói vậy, thời hạn kia có thể dừng luôn vào lúc này phải không?”

“Không!” Tra Thanh Nhạc vội vã ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đau thương của Giang Vân Thiều, hắn lại bối rối rời đi vì chột dạ: “Tôi… Tôi… xin lỗi… đã khiến anh bị bắt cùng tôi…”

Giang Vân Thiều nhắm mắt lại rồi lập tức mở ra, tỏ vẻ thoải mái nói: “Đừng nói vậy, may là bọn chúng không phát hiện ra tôi là ai, nếu không, có lẽ chúng sẽ chụp ảnh khỏa thân của tôi rồi mang đi bán lấy tiền đấy! Giá trị của tân Ảnh đế Liên hoan phim Venice không hề thấp đâu!”

“Phụt…” Tuy không đúng lúc, nhưng Tra Thanh Nhạc vẫn bị đối phương chọc cười, sự thấp thỏm trong lòng cũng bị hòa tan: “Còn chưa kịp chúc mừng anh, lần này anh đúng là một bước lên mây rồi!”

Giang Vân Thiều nháy mắt mấy cái: “Đúng vậy, cho nên anh phải quý trọng quyền được ưu tiên bao nuôi nhé, nếu không sẽ bị người khác cướp đi đấy!”

Tra Thanh Nhạc bắt đầu căng thẳng: “Ngoài tôi ra, anh còn muốn được người khác bao à?!”

“Chuyện tương lai, ai mà nói trước được?”

“Anh…” Tra Thanh Nhạc trợn tròn con mắt, nhưng không có tư cách chỉ trích đối phương, cuối cùng hắn chỉ biết ấp úng hỏi: “Thật ra tôi tới tìm anh là vì muốn hỏi… vụ tai nạn giao thông năm đó, chính là vụ tai nạn đã khiến chúng ta mất cha…”

Giang Vân Thiều ngẩn ra: “Anh cũng biết?”

Tra Thanh Nhạc tiếp tục hỏi: “Năm năm trước, anh có biết tôi là ai không? Hay là mãi đến năm ngoái anh mới nhận ra?”

“Năm năm trước tôi đã biết rồi…” Giang Vân Thiều cười cười: “Bạn anh có gọi tên anh, mà dù không gọi, tôi cũng nhận ra được… Tôi luôn để ý anh. Từ nhỏ tôi đã biết, có một em bé còn nằm trong bụng mẹ cũng mất cha cùng lúc với tôi…”

“Anh… anh vẫn luôn thầm mến tôi?” Tra Thanh Nhạc cảm thấy không thể tin được.

“Anh nghĩ thế cũng được!”

“Vậy nếu tôi không về nước, hoặc không quen anh thì anh sẽ thế nào?”

“Vẫn cứ thầm mến thôi!” Giang Vân Thiều nghiêng đầu, tựa vào vai Tra Thanh Nhạc, liếc nhìn những ngôi sao bên ngoài cửa sổ: “Thật ra cảm giác thầm mến rất tuyệt… chẳng qua người luôn được săn đón như anh sẽ không hiểu nổi…”

“Không phải thế…” Tra Thanh Nhạc đỏ mặt: “Khi còn bé, tôi cũng từng thầm mến mà.”

“Bạn cùng nhà trẻ à?”

“Nhà trẻ cái gì, khi đó tôi đã mười lăm tuổi, là gia sư ở Mĩ của tôi!”

Giang Vân Thiều ngẩng đầu, ngây ngốc hỏi: “Nam hay nữ?”

“Nam… Nhưng chẳng liên quan gì đến vấn đề giới tính cả!” Tra Thanh Nhạc hơi xấu hổ: “Là một thầy giáo trẻ. Những gia sư khác đều tầm tuổi trung niên, chỉ có anh ấy là còn trẻ, khoảng mười bảy, mười tám tuổi thôi. Tôi đã quên anh ấy dạy gì, cũng chẳng nhớ anh ấy trông ra sao, nhưng bây giờ, cảm giác ấy vẫn luôn khắc sâu trong tim tôi!”

Giang Vân Thiều đơ ra như chập mạch, một lúc sau mới nói: “Vì người ta trẻ tuổi nên anh mới thích?”

“Không, bởi vì anh ấy giúp tôi thoát khỏi căn bệnh tự kỉ…” Vào thời điểm này, nhớ lại chuyện cũ có thể khiến hắn phân tâm, giảm bớt lo lắng cho ông nội. Vì thế, Tra Thanh Nhạc chậm rãi kể về những ký ức ngọt ngào ngày đó.

Theo lời hắn, ấn tượng về vị gia sư kia đã rất mơ hồ, chỉ nhớ đối phương là một người rất ôn hòa và tốt bụng. Sự kiện khắc sâu trong lòng hắn nhất là chuyện liên quan đến chú chó duy nhất mà hắn từng nuôi. “Khi đó, ngày nào tôi cũng ngồi bên cửa sổ ngẩn người. Vào một ngày mưa, tôi bỗng thấy một con chó hoang đang lục thùng rác tìm đồ ăn nên đã bất ngờ chạy ra, đứng bên trong cửa lớn, thò tay qua song sắt định vuốt ve nó. Nhưng tôi còn chưa kịp đụng vào, con chó đã bị thím ba ôm đi. Tôi muốn cho con chó vào nhà, nhưng thím ba lại không đồng ý… Thím ba là bảo mẫu của tôi, bà rất tốt, nhưng bà không cho phép tôi tiếp xúc với một con chó hoang bẩn thỉu trên thân đầy vi khuẩn, còn có thể cắn người. Vì chuyện này, tôi đã khóc cả một buổi chiều. Anh gia sư vẫn luôn an ủi tôi. Sau khi mẹ tôi trở về, anh ấy còn nói với bà rằng nuôi dưỡng động vật rất có lợi cho tôi, cuối cùng mẹ tôi cũng đồng ý. Ngày hôm sau, anh ấy bế một con chó nhỏ tới… Nhưng mà tôi không hề có hứng thú. Tôi chỉ muốn con chó què chân trụi lông đáng thương kia chứ không cần bất cứ con chó quý giá nào khác cả. Kết quả, con chó mà anh ấy mang đến lại chính là con chó ngày hôm qua! Thì ra trong lúc tôi gào khóc, anh ấy đã đội mưa chạy ra cửa, đưa con chó hoang vào bệnh viện thú cưng gần đó. Anh ấy đã quyết tâm dù mẹ không cho tôi nuôi chó, anh ấy cũng sẽ nghĩ cách chữa lành cho nó rồi mang đến chỗ tôi! Về sau, có chú cún nhỏ bầu bạn, tôi dần dần bình phục, quay về trường học, anh gia sư cũng rời đi. Nhưng bản thân tôi vẫn luôn nhớ rõ mình đã từng có một người thầy tuyệt vời, hết lòng quan tâm đến tôi như vậy.”

Tra Thanh Nhạc nói xong, đợi hồi lâu cũng không thấy Giang Vân Thiều đáp lại, liền dùng bả vai huých đối phương một cái: “Sao anh không nói gì? Anh cảm thấy loại thầm mến này của tôi quá ấu trĩ sao?”

“Không… Không hề…”

Giang Vân Thiều cười như không có chuyện gì, khiến Tra Thanh Nhạc cảm thấy đối phương đang cười trừ cho xong với mình, trừng mắt hỏi: “Vậy còn anh? Từ đầu đến cuối, anh thật sự chỉ thích mình tôi?”

Rốt cuộc Giang Vân Thiều cũng khôi phục tinh thần, dùng tóc cọ cọ lên má Tra Thanh Nhạc, thở dài: “Khi tôi đến tuổi yêu, mẹ không may qua đời, tôi mất cảm giác chơi đàn, trở thành một kẻ tầm thường không có lý tưởng, làm gì có tâm trạng đi tìm người yêu. Mãi đến khi gặp anh ở quán bar, tôi mới cảm nhận được những cảm xúc mãnh liệt…”

Vẻ mặt Tra Thanh Nhạc đầy xấu hổ, nhỏ giọng hỏi: “Tôi đối xử với anh như vậy, anh vẫn thích tôi à?”

“Sao lại không thích?” Giang Vân Thiều hít sâu một hơi, dùng ánh mắt tràn đầy tình cảm nhìn thẳng vào mắt Tra Thanh Nhạc: “Anh hệt như hoàng tử từ trên trời giáng xuống, cứu tôi khỏi móng vuốt của ác ma!”

“Miệng ngọt ghê!”

Lời này thật buồn nôn, nhưng Tra Thanh Nhạc vẫn bị dỗ đến mức nở hoa trong lòng. Hai người anh một câu tôi một câu trò chuyện trong gara. Một đêm bị bắt trói dài dằng dặc đầy thấp thỏm lo âu cuối cùng trôi qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện