Dương Cẩm Ngưng nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của mình trong gương mà trang điểm, viền mắt, mascara lông mi, thoa phấn… Cô giống như đang đeo một cái mặt nạ, tùy ý dùng nó để đối phó với tất cả những người cô ghét, cô yêu, chỉ giữ lại khuôn mặt thật cho riêng mình. Giấu thật kỹ, thật sâu, có lẽ đến một ngày nào đó ngay cả bản thân cô cũng không tìm thấy nó ở đâu…

Tiếng còi xe dưới lầu vang lên lần thứ hai, cô mới chậm rãi đi ra.

Cô kẹp một chiếc kẹp tóc tùy ý trên đầu. Cô trang điểm nhìn qua rất cẩu thả, không cầu kỳ, nhưng thật ra lai rất trau chuốt, vừa kì quặc lại vừa khác người, thiên hướng trang điểm này thật đúng là rất ăn khớp với tính cách của cô. Cố Thừa Đông tọa ở trong xe, nhìn cô đang chậm rãi đi tới: “Cố phu nhân, em vốn đã rất đẹp rồi, không cần tốn quá nhiều thời giờ trang điểm.”

Cô mở cửa xe, ngồi vào trong: “Em có thể là cái nhãn mác dán bên người tam thiếu gia, cho dù muốn tùy ý một chút cũng không thể làm mất thể diện của anh được.” Viên ngọc bích trên khuyên tai cô lấp loáng lộ ra trong mái tóc, khiến cô càng thêm đáng yêu.

“Đa tạ ý tốt của phu nhân.”

Dương Cẩm Ngưng mỉm cười: “Anh cảm thấy vui, cuộc sống của em tự nhiên cũng sẽ tốt. Không cần cảm ơn em, em cũng chỉ là vì bản thân của mình thôi.”

“Đó là mong muốn thật lòng của em chứ hả?”

“Đương nhiên.”

*

* *

Ly thủy tinh trong suốt óng ánh trước mặt, Dương Cẩm Ngưng khoác tay Cố Thừa Đông tiến lên. Xem ra đây đúng là một sự kiện trọng đại, những người tới dự có đến quá bán là những nhân vật tiếng tăm của thành phố Mạc Xuyên.

“Sao nhiều người như vậy?” Cô hạ giọng, “Thịnh Niên” vốn dĩ không phải là một cái tên lớn. Công ty này ở Mạc Xuyên chỉ ở mức tầm tầm, không thể so sánh với công lớn như Cố thị, càng không thể hỗ trợ lẫn nhau.

Cố Thừa Đông liếc mắt nhìn cô, trên mặt lộ ra ý cười, nhưng lại không hề giải thích.

Cô cảm thấy nghi hoặc, theo dõi anh vài giây mới thấy mình thật ngu ngốc. Hiên tại trong cuộc đấu đá giữa Cố Thừa Đông và Cố Hoài Đông, Cố Thừa Đông rõ ràng chiếm thế thượng phong. Những người này gió chiều nào xuôi chiều ấy, đương nhiên sẽ tìm tới Cố Thừa Đông mà tỏ thái độ. Có thể Dương Nhất Sâm không có tiếng tăm lớn lắm, nhưng dù sao cũng là anh vợ của Cố Thừa Đông. Đám người kia tới đây chúc mừng vừa là vì nể mặt mũi Cố Thừa Đông, vừa là bày tỏ ý rằng mình đứng về phe ai.

Chẳng trách anh dùng ánh mắt đó nhìn cô.

Sau khi Cố Thừa Đông xuất hiện, lập tức có rất nhiều người lục đục kéo đến chào hỏi anh, thỉnh thoảng có người mở miệng khen cô. Cô chưa bao giờ cảm thấy ý cười trên mặt người ta lại nhìn buồn nôn đến thế.

Một bữa yến tiệc mượn oai phong người khác thế này, bảo sao Cố Thừa Đông lại muốn đưa cô tới đây diễn kịch, vậy mà cô ngay cả một chút cũng nhìn không thấu.

“Mệt rồi à?” Có lẽ sắc mặt của cô rất xấu, cho nên anh mới thư thái đến quan tâm cô.

“Không.” Cô muốn nói với anh cứ tiếp tục xem đi. Cô coi như đang xem một vở kịch miễn phí, muốn xem xem đến cuối cùng diễn xuất của ai tốt nhất đáng để cô học tập? Nhưng Cố Thừa Đông được voi đòi tiên, anh đưa tay lên cốc nhẹ vào trán cô: “Còn chưa khỏi bệnh, đã nói không cho em ra khỏi nhà rồi, em còn không nghe. Bệnh nặng thêm thì sao?”

Một câu nói cũng thật kỳ lạ quá đi!

Một vài người lập tức quay sang ân cần hỏi thăm cô, thậm chí còn khoe luôn cả bài thuốc bí truyền của nhà ra với cô.

Cô trừng mắt nhìn Cố Thừa Đông. Ánh mắt anh dường như đang cười cô, mỉa mải cô không thèm che giấu, anh rõ ràng là đang cố ý. Cô muốn xem kịch vui, anh sẽ không để cô như ý, chỉ cần anh nói một câu thì lập tức đã khiến trọng tâm câu chuyện đặt lên người cô. Anh đứng một bên, nhìn cô giả cười giả nói với những người kia, giống như con người cô trước đây.

Dương Nhất Sâm đứng trên sân khấu bắt đầu lên tiếng, mọi người chỉ vì nể mặt mũi cho nên đều tiến lại nghe.

Cố Thừa Đông kéo tay cô: “Không muốn qua đó à?”

“Nếu như anh không kéo tay em, kỳ thực em chân dài có thể tự mình đi.”

“Anh chỉ cảm thấy chân em đã bị dính cao su rồi thôi.”

Cô quả đúng là đang thất thần, ngay cả chuyện này mà Cố Thừa Đông cũng nhìn thấu. Hình như trước mặt anh, cô thực sự là một khối thủy tinh trong suốt. Đây chính là lý do khiến cô thật sự chán ghét Cố Thừa Đông.

Dọc theo đường đi, mọi người đều tránh lối cho Cố Thừa Đông và Dương Cẩm Ngưng.

“Thật hiếm khi người bận trăm công ngàn việc như Thừa Đông tới đây thế này.” Ánh mắt Dương Nhất vừa liếc qua người Dương Cẩm Ngưng liền di chuyển sang Cố Thừa Đông trên người, “Thật đúng là vinh hạnh của anh.”

“Đều là người một nhà, anh trai hà tất khách khí như vậy.” Cố Thừa Đông nói rồi, đi đến vỗ vai Dương Nhất Sâm.

“Cũng chỉ là ăn dơ thân phận một chút mà thôi.” Dương Nhất Sâm nói câu này không sai. Theo tuổi tác mà nói, anh thật ra còn kém Cố Thừa Đông một tuổi.

“Bố cũng nói anh còn phải lĩnh giáo em rể nhiều, cho nên không thê không cung kính.”

“Bố chỉ là khiêm tốn quá thôi, anh ở nước ngoài hơn hai năm, chắc hẳn kiến thức rộng rãi, khỏi cần kéo em xuống nước làm gì.”

“Thừa Đông, không nên nhỏ mọn như thế, có rất nhiều chuyện còn cần em nhắc nhở…”

Dương Cẩm Ngưng đứng bên cạnh Cố Thừa Đông, cảm thấy hai người này giống như phật đồ, anh một câu, tôi một câu, thật không thú vị. Mãi đến khi Cố Thừa Đông nhắc đến chuyện Dương Nhất Sâm ở nước ngoài hai năm đã lĩnh giáo được nhiều điều, Dương Cẩm Ngưng mới như người vừa tỉnh mộng.

Cô vẫn cho rằng Dương Nhất Sâm xuất ngoại là vì giấc mơ đàn dương cầm, không ngờ rằng anh lại đi du học ở học viện quản trị kinh doanh.

Cô sửng sốt, nhìn về phía Dương Nhất Sâm.

Cảm giác xa lạ lúc này khiến cô đau lòng. Anh vẫn là anh, khuôn mặt vẫn như trước, vậy cảm giác xa lạ này từ đâu mà đến?

“Nghe nói tài nghệ đàn piano của anh rất phi phàm, tiếc là không có cơ hội tận mắt chứng thưởng thức.”

“Cũng chỉ là âm đục mà thôi. Nhiều năm rồi không chơi, tay từ lâu đã sớm không quen.”

Cố Thừa Đông nắm lấy tay Dương Cẩm Ngưng, móng tay cô vẫn dài như trước: “Tài thiên bẩm chơi dương cầm của anh sao em một chút cũng không nhiễm thế nhỉ?”

Biết rõ bọn họ không phải là anh em ruột nhưng Cố Thừa Đông vẫn cố tình hỏi.

“Em vốn dĩ trời sinh tương đối ngốc.” Dương Cẩm Ngưng rút tay mình ra.

Cố Thừa Đông cũng chỉ cười khẽ, không thèm để tâm, quay ra nói với Dương Nhất Sâm: “Xem em thật là, hồ đồ quá, đã quấy rầy anh cả tiếp khách rồi. Thật không phải.”

“Người một nhà nói chuyện này làm gì?” Dương Nhất Sâm cũng đưa tay vỗ vai Cố Thừa Đông.

Cố Thừa Đông rốt cục thả người đi. Dương Nhất Sâm lướt qua bọn họ, đi nói chuyện với khách khứa.

Cố Thừa Đông vẫn đứng bên cạnh Dương Cẩm Ngưng: “Thực sự rất nhớ a!”

Dương Cẩm Ngưng sắc mặt hơi trầm xuống, chỉ mím chặt môi không nói gì.

“Anh đang nói là nhớ chuyện quá khứ của anh. Hồi trước từ nước ngoài về cũng phải theo ông nội gặp rất nhiều người tiếp chuyện. Phải nghe ông nội và bọn họ nói chuyện mà suy ra quan hệ giữa người đó và nhà họ Cố là như thế nào, là địch hay là bạn. Cho nên, muốn phán đoán thái độ và thông tin của một người, thi f cần phải quan sát và ghi nhớ rồi sau đó sẽ tìm hiểu.” Cố Thừa Đông làm như mới phát hiện ra sắc mặt của cô, hỏi: “Em tưởng là anh nói nhớ cái gì?”

“Vậy thì chỉ có thể nói rằng anh thực sự thông minh tuyệt đỉnh, chỉ từ đôi câu vài lời mà cũng có thể phán đoán ra, thảo nào ông nội rất coi trọng anh.”

“Em biết là tốt rồi.”

Những lời Cố Thừa Đông nói không khỏi khiến cô suy nghĩ. Chẳng lẽ anh đang cảnh cáo cô tốt nhất đừng có để cho anh thấy được một chút dấu vết chứng cứ nào… Cũng có thể là cảnh cáo cô tốt nhất nên ít tiếp xúc với Dương Nhất Sâm. Không phải Cố Thừa Đông đang quan tâm cô, chỉ là đàn ông luôn không muốn bị coi thường. Người phụ nữ anh ta không thích, cho dù chỉ giống như lá thu xơ xác, anh ta cũng tuyệt đối không để cho cô ta được tự do.

Lúc cô còn đi học, thầy giáo từng nói, Dương Cẩm Ngưng tuyệt đối không phải một học sinh tốt, cho dù có bị người ta ép buộc dụ dỗ đến thế nào cô cũng sẽ không thỏa hiệp. Mà hiện tại, cho dù đang ở cạnhi Cố Thừa Đông, cô vẫn như trước, luôn đối nghịch với anh, coi hành vi cảnh cáo vừa rồi của anh như không có.

Dương Nhất Sâm từ WC đi ra, thấy cô đứng ở bên ngoài, vẫn chưa để lộ ra biểu cảm ngoài ý muốn, anh chỉ im lặng đích nhìn cô.

Dương Cẩm Ngưng nhìn thấy thần sắc ấy, bỗng nhiên cảm thấy mình tới đây có đúng hay không?

Bộ dạng anh như vậy, rõ ràng chính là cố ý cho cô cơ hội, để cô đối mặt.

“Vì sao từ bỏ dương cầm?” Dù trong nghĩ ra rất nhiều câu hỏi, nhưng cuối cô cũng chỉ phun ra một câu không rõ đầu đuôi như thế.

“Không thích nữa.”

“Sao có thể… Không phải anh từng nói sẽ yêu dương cầm như chính sinh mệnh mình sao?”

“Ngay cả con người cũng trong lúc yêu say đắm mà cũng có thể nói ra nhưng lời không còn yêu nữa, chán ghét, từ bỏ… huống chi, đây chỉ là một sở thích.” Dương Nhất Sâm đưa tay vào túi quần, “Tin rằng em có thể lĩnh hội.”

Những điều này cô đều hiểu.

Cô không biết phải xóa bỏ nụ cười trên mặt mình thế nào, chỉ cảm thấy đắng chát trong lòng: “Anh đang oán tránh em?”

“Không hề.” Dương Nhất Sâm hít một hơi sâu, “Chỉ là trần thuật sự thực.”

Cô gật đầu, đúng là sự thực.

Một đêm ấy, bọn họ còn đang lên kế hoạch làm sao để rời khỏi thành phố này, đi tới một nơi không ai quen biết, chỉ có bọn họ ở bên nhau, sống cuộc sống thuộc về bọn họ, không quan tâm tới bất cứ điều gì. Anh không phải thương nhân, cho nên cũng không tìm kiếm danh lợi. Anh cũng không phải một người chủ nghĩa yêu nước, cho nên cũng sẽ không vì quốc gia mà hy sinh cuộc sống của mình. Anh chỉ là một người đàn ông bình thường, nguyện ý cùng người mình yêu, đi đến chân trời góc bể.

“Vậy anh hiện tại đang muốn làm gì?”

“Cuộc sống của anh những năm trước đây đều là do bố mẹ lo, giờ anh cũng chỉ là muốn làm chút gì đó cho bố mẹ thôi.” Dương Nhất Sâm giống như đang nói chuyện người khác vậy, chỉ trần thuật lại, không hề có liên quan tới mình.

Điều này khiến Dương Cẩm Ngưng không kìm được mà bật cười.

Anh vẫn luôn là một người con ngoan. Bố mẹ vẫn thường nói, anh học tập giỏi lại còn có thiên phú chơi dương cầm.

Đến khi gặp được cô, anh mới biến thành đứa con phản nghịch trong mắt bố mẹ.

“Có lẽ anh đúng.”

Cô xoay người, cuối cùng cũng hiểu được mình không nên tới đây.

Dương Nhất Sâm nhìn chằm chằm bóng lưng cô, hình như lần nào thấy cũng chỉ là bóng lưng của cô mà thôi.

Em vẫn không chịu nói cho anh biết… Dương Nhất Sâm cười đau khổ… rốt cuộc là vì sao?

*

* *

Dương Cẩm Ngưng trở lại đại sảnh thì đã không thấy Cố Thừa Đông ở đâu, có điều anh cũng không đến nỗi một chút tình cảm cũng không cho cô.

“Tam thiếu có việc nên đi sớm. Phu nhân bây giờ quay về hay là…”

Dương Cẩm Ngưng nhìn người thanh niên kia bằng ánh mắt thăm dò. “Anh tên gì?”

“Vân Trạch.”

Cô hừ nhẹ một tiếng.

Cô chỉ là không thèm để ý tới lời cảnh cáo của Cố Thừa Đông, anh ta liền tập tức bỏ lại cô ở đây. Đúng là một người đàn ông thích khoe mẽ quyền uy.

“Anh có thể đi.”

“Phu nhân.”

“Tôi muốn đi dạo một mình, không cần anh phải làm sứ giả bảo vệ.”

“…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện