Dương Cẩm Ngưng im lặng, trên thế giới này đâu có nhiều đôi nam nữ si tình, chia tay thì cũng chia tay rồi, còn tưởng mọi người sẽ ở một chỗ chờ mình sao? Chỉ sợ bản thân đã quá đa tình mà thôi!

Cố Thừa Đông ngồi im, cũng không nói gì, đối với anh mà nói, chuyện tan rồi hợp, chính anh cũng thấy khó chấp nhận. Hòa hợp thì hòa hợp, đã chia tay thì dứt khoát chia tay, đây là nguyên tắc của anh. Anh không hỏi cô đã từng có tình cảm với anh hay không, cũng không hỏi cô “trả thù” xong có vui vẻ hay không, dù sao cũng đã ly hôn, chuyện này cũng chẳng còn quan trọng nữa. Nếu như không phải có đứa con này, e rằng anh sẽ không bao giờ chủ động xuất hiện trước mặt Dương Cẩm Ngưng, dây dưa với cô thế này.

Cố Thừa Đông đứng dậy, đi đến phòng sách. Tiểu nha đầu vẫn làm ra vẻ tội nghiệp, cầm lấy bút màu vẻ loạn xạ trên bức tranh. Khuôn mặt biểu cảm vô cùng sinh động.

Nhìn bức tranh cách đó không xa, anh không nhịn được mà nở nụ cười.

Khi còn bé anh bị người khác chơi xấu, còn bị Cố Hoài Đông ăn hiếp, khi đó anh chỉ biết phải dựa vào chính bản thân mình. Nếu như bản thân không kiên cường, nhất định thất bại, đó là cách sống của anh, anh rất tin tưởng, anh thực ra sẽ ở một chỗ, nếu không ai đẩy anh đi, anh sẽ không đi. Cuộc sống của anh, cho dù đã kiên định, cho dù đã nổ lực tìm kiếm thành công, nhưng nhìn chung hình như cũng thất bại.

Vì muốn anh có thể ở lại Cố gia, mẹ đã không tiếc hi sinh mạng sống của bản thân, cuối cùng vẫn không được. Mối tình đầu của anh, cho dù yêu anh như sinh mệnh, vẫn không thể chạy khỏi số phận, cuối cùng vẫn buồn bã rời khỏi thế gian. Anh không ngừng tự mình cố gắng, mong được nắm quyền ở Cố gia, không ngừng tìm ra điểm đột phá hơn người, từng bước lên kế hoạch, cuối cùng vẫn là công dã tràng. Hôn nhân của anh…Anh tự cười mình, cũng là thất bại lớn nhất, một phút trước còn hứa hẹn với anh, nhưng vừa quay lưng đi đã nói cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là…Cô muốn đi bệnh viện, sau đó quay người lại nói với anh, tất cả đều là âm mưu mà thôi, chính anh ngu xuẩn mới đi tin.

Mỗi lần, anh gặp khó khăn, đều tự mình vượt khó mà bước tiếp, không ai cho anh một chút ấm áp, thậm chí người bên cạnh anh, lại có thể cùng người khác tính toán để anh mắc mưu.

Nếu như còn không nhớ, không phải ngu xuẩn lắm sao? Anh không phải thần thánh, trong thời điểm anh khó khăn nhất, anh chỉ có một mình mà thôi. Sợ rằng không ai rõ hơn anh, làm sao có được vị trí như hôm nay.Cũng đúng, mọi người thích đi ngưỡng mộ thành công của người khác, ai lại đi xem họ phải nỗ lực bao nhiêu để có mấy thứ đó chứ.

Đã để trái tim nguội lạnh, bây giờ đột nhiên lại có một dòng nước ấm chảy vào.

Tiểu nha đầu cũng nhìn thấy anh, đôi mắt đột nhiên mở to, buông bút màu trong tay xuống, chạy đến bên người anh. Cô bé ngồi xổm bên chân anh, sau đó, dùng tay xoa xoa vết thương trên chân. Thực ra sức của cô rất yếu, căn bản không có cảm giác gì, chỉ giống như phủ bụi trên giày mà thôi.

Nha đầu dường như cảm thấy mình đã lau khô rồi, sau đó đứng lên, nhìn anh như kể công.

Cố Thừa Đông vươn tay, xoa xoa mặt cô bé, làm sao có thể dễ thương như vậy chứ!

Anh ngồi chồm hổm trước mặt cô bé, nựng mặt cô bé một cái, “Nhớ nghe lời mẹ, biết không?”

“Cháu rất nghe lời mà.” Tiểu nha đầu chớp chớp mắt.

Cố Thừa Đông xoa đầu cô bé, để cô tiếp tục đọc sách.

Bị Dương Nghệ Tuyền đá một đá, Cố Thừa Đông đã nhận ra tính cách con bé rất giống Dương Cẩm Ngưng. Đối với tiểu nha đầu này mà nói, anh mới chính là một người người xa lạ, bất ngờ xen vào cuộc sống của con bé, càng không có tư cách quấy rối cuộc sống nhỏ bé ấy. Nhất là cô đã quen với lối sống này rồi, hơn nữa lại có bản năng nương tựa vào người phụ nữ đó.

Cố Thừa Đông đứng một lúc rồi mới đi ra.

Dương Cẩm Ngưng vẫn ngồi tại chỗ, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Người đàn ông này luôn luôn như vậy, không luyến tiếc quá khứ dù chỉ một chút, những gì đã qua nhất định để trôi qua sạch sẽ. Nếu như anh vẫn giữ, anh sẽ hạnh phúc sao? Nếu như là anh trước đây, cũng chỉ có thể là đau khổ.

Cô đang suy nghĩ, trước đây cô xuất hiện trước mặt anh như vậy, anh có phải cảm thấy cô rất ngốc không?

Có lẽ với anh mà nói anh vốn không quan tâm cô làm cái gì, dù cô làm gì anh cũng sẽ không quan tâm. Vì không quan tâm, cũng sẽ không lãng phí thời gian suy nghĩ.

Thế giới này, không phải cô muốn làm cái gì cũng có thể làm được, cô muốn chia tay thì chia tay, cô muốn trở lại thì trở lại, đem quyền chủ động và quyết định đặt trong tay người khác, thật là khó chịu.

Cố Thừa Đông nhìn cô một cái, dường như không biết nói gì.

Cô vốn cho rằng, anh sẽ hỏi cô ít chuyện của con cái, chí ít cũng hỏi cô sinh hoạt hằng ngày. Nhưng những thứ này anh đều biết, hoàn cảnh ở đây, cùng trang trí, cùng với tần suất sử dụng phòng bếp.

Cô thật muốn biết, sau khi anh biết chuyện đứa nhỏ, cùng cô thương lượng một chút về quyền nuôi dưỡng, có thể anh sẽ cùng cô anh sẽ tranh quyền nuôi con với cô, sau đó cô có thể mượn cơ hội này quấn lấy anh. Nhưng không, anh dường như không có chút hứng thú, vẫn duy trì thái độ này.

Ý nghĩ như vậy dần thay đổi hứng thú, ai lại ngu ngốc tranh quyền nuôi dưỡng con chứ? Con cái bây giờ ngoài tác dụng tiêu tiền ra còn có tác dụng gì nữa đâu? Từ ăn mặc ngủ nghỉ đến học đại học, còn chưa kể nếu bệnh phải gặp bác sĩ, vậy sẽ tốn một món tiền lớn, huống hồ chờ con lớn lên, lại rất ương ngạnh, đâu còn nhớ rõ mình đã nỗ lực gì. Giành đứa con, sau đó đối với việc lập gia đình cũng là cản trở…

Cô vì anh mà nuôi dưỡng con cái như vậy, khi nào anh vui vẻ sẽ đến thăm nó một chút, lúc bực tức không đến thăm con cô cũng không trách anh được, sau đó anh lấy một thiên kim tiểu thư có tiền có thế, không bao lâu sẽ có đứa con khác.

Cô tự mình chìm đắm trong những suy nghĩ của bản thân, ngay cả anh gọi cô cũng không nghe. Cố Thừa Đông thấy cô như vậy, cũng không gọi nữa, trực tiếp đi ra cửa.

Nghe tiếng bước chân của anh, cô giống như giật mình tỉnh giấc.

“Anh đi đâu?” Cô nhìn bóng lưng của anh.

Cố Thừa Đông quay đầu lại nhìn cô.

Dương Cẩm ngưng cắn môi, “Bận lắm sao? Ở lại thương lượng một chút về vấn đề con cái đi.”

“Vần đề gì?”

“Không phải thấy khó mà anh trực tiếp phủi mông bỏ đi chứ? Bao lâu anh thăm con một lần, lúc nào có thể mang con ra ngoài. Một tháng đưa bao nhiêu tiền cấp dưỡng, dựa vào cái gì tôi phải nuôi con của anh?” Cô nói một hơi không lộ ra chút mệt nào.

Cố Thừa Đông nhìn vẻ mặt này của cô cũng cảm thấy quen thuộc vẫn có chút phiền não, trầm tư một lúc, mới gật đầu.

Thấy anh đồng ý ở lại, cô thở dài một hơi. Vì không thể trơ mắt nhìn bóng lưng anh rời đi, cảm giác ấy thật khó chấp nhận, thế nên cô mới tùy tiện tìm một lý do.

Cố Thừa Đông ngồi đối diện cô, dáng vẻ của anh và trước đây không khác nhau lớn lắm, nếu thực sự muốn nói ra điểm khác, thì là cảm giác và hứng thú, anh hiện tại giống như tỏ ra một loại “người lạ chớ quấy rầy”.

Nhưng anh cũng không mở miệng, giống như chờ cô nói.

Cô ho khan một chút, nhịn không được mà uống ngụm trà trên bàn, khó uống muốn chết. Đột nhiên nhớ đến trước đây anh pha trà cho cô, từng được cô đánh giá: cho anh sáu mươi điểm, coi như coi trọng anh.

Hiện tại chắc chắc ngay cả sáu mươi điểm cô cũng không có rồi.

Trí nhớ thật tốt, đến bây giờ cô cũng chưa quên chuyện nào, như thế lại thêm khó chịu, chẳng khác gì tự rước phiền vào người.

“Cố Thừa Đông, anh đừng nghĩ giao còn cho tôi, sau đó có thể sống tự do tự tại. Đừng mơ!” Phải cảnh cáo trước mới được.

“Vậy cô muốn cái gì?” Cố Thừa Đông giương mắt, dường như không thèm để ý đến những gì cô nói.

“Nhà xe tiền, tôi đều muốn.” Kỳ thực cô không nghĩ như vậy…

Cố Thừa Đông hạ mi, “Những thứ kia sau khi ly hôn, cô hình như không có tư cách đòi lấy.”

“Tôi chỉ đang đòi phí nuôi dưỡng, tôi nuôi con anh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh không nên trả thù lao sao?”

Với ý nghĩ này của cô, Cố Thừa Đông thấy thật nực cười, “Nếu như tôi không trả thì sao?” Anh nở nụ cười, “Cô có muốn để tòa án giải quyết không? Có cần tôi giới thiệu luật sư không? Hay vẫn muốn nghe quan toàn tuyên bố tôi một tháng cấp năm trăm tám trăm một nghìn?”

Món tiền ấy, không bằng số lẻ tiền cô kiếm mỗi tháng.

Dương Cẩm Ngưng mím môi thành một đường, nhưng cặp vợ chồng sau khi ly hôn còn có thể làm bạn đúng là thánh nhân.

“Cố Thừa Đông, anh sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ. Cho dù tôi muốn, anh cũng không chi sao? Ai chẳng biết hiện tại anh là con rể của Khưu Thịnh Danh, nói anh gia tài bạc triệu cũng không sai, anh cho một chút tiền và muốn người khác chết cũng không có gì khác biệt lắm.”

Cố Thừa Đông đứng lên, “Nếu như cô định dùng thái độ này để nói chuyện với tôi, vậy không còn gì để nói.” Sau khi anh đi hai bước, lại quay đầu nhìn cô, “Ai nói cho cô, tôi trả tiền sẽ không chết người?”

Ánh mắt như đang cười của của anh khiến cho cô nghi ngờ.

Nếu như cô suy nghĩ cẩn thật về đơn ly hôn kia, hẳn sẽ biết, khi ly hôn, anh đã đưa cho cô tất cả tài sản rồi, bất luận là cổ phần của Cố thị hay bất động sản, tất cả tất cả.

Dương Cẩm Ngưng siết chặt tay, trong nháy mắt nghe tiếng đóng cửa, vung tay lên, chén trà trên bàn rơi xuống đất, vỡ tan. Dương Nghệ Tuyền từ phòng sách chạy ra, thấy mãnh thủy tinh vỡ trên mặt đất, đôi mắt đảo tròn, “Mẹ, sao lại không cẩn thận thế.”

Cổ họng cô nghẹn lại, dù cô biết trong đó không bị mắc thứ gì.

“Làm bài tập xong rồi sao?” Cô tự đè nén âm thanh của mình, không muốn hù tiểu nha đầu này.

Dương Nghệ Tuyền gật đầu, lại nhìn xung quanh, giống như tìm người, lại nhìn Dương Cẩm Ngưng cái gì cũng không hỏi.

Dương Cẩm Ngưng phất tay, “Con đi chơi đi, mẹ nghỉ ngơi một chút.”

Dương Nghệ Tuyền nhìn Dương Cẩm Ngưng hồi lâu, gật đầu, nhưng cũng đi lấy chổi đến, cẩn thận quét sạch mảnh thủy tinh trên mặt đất. Sau khi làm xong, cô bé hài lòng nhìn Dương Cẩm Ngưng, “Mẹ, mẹ xem, có phải con quét rất sạch không?”

Dương Cẩm Ngưng nhìn con gái mình, gật đầu, “Rất sạch.”

Lúc này, Dương Nghệ Tuyền mới vui vẻ đi chơi.

Dương Cẩm ngưng nhìn bóng lưng của tiểu nha đầu, nhíu mày hồi lâu vẫn. Ngay cả đứa trẻ nhỏ như vậy, còn có thể hiểu hiểu những chuyện nhỏ này. Nhưng cô đã lớn như vậy, làm việc vẫn giống như một đứa trẻ. Bất luận làm cái gì, đầu tiên đều lo lắng cho bản thân, sẽ không tự đi hỏi người khác có ẩn tình gì, cũng sẽ không vì người khác mà suy nghĩ. Cô chỉ cần tốt cho mình là được, cho tới bây giờ cũng chưa từng nỗ lực.

Có thể nghĩ rằng cô tùy hứng, đương nhiên cũng rất ấu trĩ, chỉ là thói quen ỷ lại vào một người có thể chấp nhận sự hư hỏng của mình, nhưng đột nhiên có một ngày, cái người đó không thể chấp nhận, vậy sự tùy hứng này phải làm sao?

Cô cắn ngón tay mình, giây phút này, ngực cô đau nhói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện