“CĂN TỬ…?!”

Tam Đao quỳ xuống trước mặt Thủ Căn, lòng đau như cắt.

Hắn đã đến muộn.

Kẻ qua đường sợ đến ngây người.

Kia là ai? Tại sao lúc này hắn dám ôm ấp tên vô liêm sỉ Hà Thủ Căn tại nơi đây?

“A…!”

Tam Đao phát ra tiếng gào quằn quại từ tận tim phổi, “AI?! LÀ AI LÀM CĂN TỬ CA CỦA TA BỊ THƯƠNG…!”

Tiếng gào thê lương của hắn vang vọng cả phố, khiến ai nghe cũng khó tránh rùng mình ớn lạnh.

Tam Đao dịu dàng ẵm Thủ Căn cóng tới tím tái vào lòng, không ngừng kêu to.

“Ca, xin lỗi, xin lỗi!” Hắn vừa gọi tên y, vừa dùng tay áo lau nước cho y.

“Căn Tử, Căn Tử…”

Hối hận, phẫn nộ thi nhau đốt cháy con tim Tam Đao.

Đau.

Lòng người phải đau đến nhường nào mới khiến nước mắt không thể chảy ra được nữa.

Tam Đao ôm lấy Thủ Căn, cảm giác như đang ôm tảng băng thật lớn.

Hắn hối hả cởi chiếc áo da dê ướt sũng của y ra, giang rộng vạt áo để ủ người kia vào chính lồng ngực của mình. Giây này, phút này, lần đầu tiên hắn thấy hối hận, hối hận vì đã không nghe lời Thủ Căn mà mặc thêm nhiều áo một chút.

“Ngươi đến rồi.” Thủ Căn chợt tỉnh lại, gượng hé mắt ra, nhìn thấy hắn, khóe miệng y hơi động, dường như cố nở nụ cười.

“Ừm.” Giọng đáp thật thấp. Hiện tại, trên mặt Tam Đao không mang chút biểu cảm nào, tựa như tất cả căm phẫn ban nãy đều là giả dối.

“…” Chẳng nghe rõ những tiếng nỉ non phát ra, nhưng người, đang chậm rãi khép lại đôi mắt.

Tam Đao giữ chặt tay Thủ Căn, từ từ đứng dậy, lạnh lùng liếc khắp bốn phía. Người trên đường bỏ chạy gần hết, những kẻ xui xẻo bị mắt hắn quét qua thì toàn thân run lên, ngũ tạng lạnh toát.

Mấy hôm nay, người thành Phiến Mã tất cả đều thần hồn nát thần tính. Ai cũng biết Đao ca hóa rồ.

Chính vào lúc toàn thành cho rằng Đao ca bỏ rơi tên thọt Hà Thủ Căn, hắn lại trở về.

Trở về, và ôm lấy Hà Thủ Căn từng bị mọi người nhục mạ, gia đình vứt bỏ trước mặt kẻ khác cùng đi.

Bấy giờ Đao ca trông như vẫn khá bình tĩnh, ngoài những người tình cờ bắt gặp lúc họ rời khỏi Hà gia, hắn từng một cước đá nát cửa nhà họ Hà.

Người trong thành nào dám ngờ Đao ca sẽ vì tên thọt đen đủi, không tài không sắc kia trở nên điên cuồng đến thế.

Bọn họ thật sự không hề nghĩ tới!

Ngày kế, phàm là lưu manh có tên có họ, tất cả đều bị đám người Đao ca đánh đến gào khóc thảm thiết.

Chạng vạng cùng ngày, trong thành xuất hiện lũ côn đồ sát khí đằng đằng, thương tích đầy mình lục soát khắp mọi ngóc ngách.

Bọn chúng đang tìm thứ gì?

Người không biết kinh hãi.

Người biết càng kinh hãi.

Tối ngày thứ ba, kỹ viện nổi danh nhất thành tây bị Đao ca phá sập.

Theo những người biết chuyện kể lại, Đao ca cùng vị công tử nào đó đang làm khách của Uyển Nương xảy ra mâu thuẫn, hai người đánh nhau ầm ĩ tại Uyển lâu.

Đao ca chẳng biết từ đâu lôi ra một thanh đao lớn, bổ nát Uyển lâu, đồng thời chém bị thương vị công tử anh tuấn lắm tiền nọ.

Điều kỳ diệu nhất chính là, bọn họ đánh nhau không phải vì vị cô nương nào cả, mà bởi Hà Thủ Căn.

Nghe đâu sau khi Đao ca chém công tử nọ bị thương, tròng mắt hắn đỏ ngầu, u ám nói với người kia: “Nhỡ Căn Tử gặp chuyện bất trắc, không riêng gì hai người, ta sẽ khiến cả Đới Hà sơn trang ngươi cùng Thạch Gia bảo phải trả cái giá thật đắt!”

Trưa ngày thứ tư, tửu lâu lớn nhất Phiến Mã nghênh đón hai nhân vật xinh đẹp như tiên, mọi người chưa kịp nhốn nháo đã thấy Thư Tam Đao thân hình khôi vĩ, khí thế lạnh lẽo áp bức, vai vác đại đao, từ tốn đi vào bên trong.

Cả tửu lâu đang ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Mọi người dán mắt nhìn Đao ca giẫm từng bậc thang bước lên lầu hai.

Chưởng quỹ thấy Đao ca sát ý nồng đượm, cả ngăn cũng không dám. Mãi đến khi bóng dáng Đao ca khuất sau cầu thang, gã mới có gan chạy vội lên xem.

“Thạch Thừa Phong.” Ba chữ ngắn gọn, không hề trầm bổng du dương mà tiềm ẩn sát khí khôn cùng.

“Tam Đao ca?” Thạch Hồng đứng dậy, sắc mặt vui mừng pha lẫn ngạc nhiên.

Thạch Thừa Phong không hề cử động.

Tam Đao gọi gã là Thạch Thừa Phong, nguyên nhân chỉ có một.

“Huynh đã về à? Nghe nói huynh đả thương Dư Phi, tại sao vậy?”

“Tại sao?” Tam Đao cười nghe rất cổ quái.

“Các ngươi tốt lắm, tốt vô cùng. Có thể kết thành bằng hữu với các ngươi, Tam Đao ta tích đức ba đời.”

“Huynh có ý gì?” Thạch Thừa Phong thầm thấy không hay, lập tức tập trung tinh thần, đề cao cảnh giác.

“Ta đặc biệt đến cảm ơn các ngươi, cảm ơn các ngươi thừa dịp ta không ở trong thành để tặng ta lễ vật quý đến thế. Thật sự quý báu vô ngần, quý đến mức ta nhận không nổi!”

Thạch Thừa Phong vô thức giữ chặt binh khí. Trong thành truyền nhau rằng mấy hôm nay, Thư Tam Đao như nổi cơn điên vì người đàn ông kia, lời đồn quả không sai.

“Tại hạ không hiểu cớ chi huynh vẫn thích sống cùng tên hạ tiện… Ối! Ngươi!”

“Ta từng nói, các ngươi nói ta ra sao cũng được, nhưng không được nói động đến y. Một chữ cũng đừng hòng.” Đại đao kéo lê dưới đất, chẳng biết tự khi nào chợt vung lên, mũi đao đọng lại giọt máu đỏ tươi.

“Ngươi điên thật rồi! Ngươi lại vì thứ ấy… động thủ với ta? Ngươi, ngươi…!”

Vẻ mặt Thạch Thừa Phong vô cùng khó coi, không chỉ vì chuyện Tam Đao dây dưa cùng tên thợ mộc kia, mà còn do ban nãy, lúc ánh đao lóe lên, gã rõ rành thấy đao chém qua nhưng lại không thể náo tránh khỏi. Gã những tưởng võ công mình chẳng thua kém Tam Đao bao nhiêu…

Việc gã luôn nghĩ chênh lệch giữa họ không nhiều chứng minh rằng trước đây Tam Đao đánh nhau với gã vẫn luôn giữ lại thực lực, hoặc giả, nói cách khác, hắn căn bản chưa từng sử dụng toàn bộ bản lĩnh.

Vì gã là bạn của hắn ư? Bởi lẽ mới nương tay với gã?

Nếu thế, hiện tại hắn xuất toàn lực, cũng có nghĩa không còn xem gã là bạn bè hay sao?

Thạch Thừa Phong thầm cắn răng.

“Tam Đao ca…” Thạch Hồng định chen lời nhưng bị ca ca kéo lại.

“Ta điên, bị các ngươi bức đến điên rồi. Hà Thủ Căn là ai chứ? Là miếng thịt trong tim của ta, là người Thư Tam Đao ta hy vọng chung sống trọn đời, là thê tử của ta, là tâm can bảo bối dù đánh đổi mạng sống ta cũng phải bảo hộ.”

Nghe câu này của hắn, sắc mặt Thạch Hồng thay đổi ngay tức khắc.

“Ngươi thật sự xuống tay với y. Thạch Thừa Phong, uổng thay ngươi đầy bụng kinh luận, tự cho mình nghĩa hiệp, song lại ức hiếp bá tánh bình thường không biết võ công. Có gan thì đối đầu với ta, hà cớ phải hạ thủ từ y? Sao ngươi có thể xuống tay được chứ? Con người y thiện lương, hiếu thảo, thành thực đến thế, vậy mà ngươi nỡ dồn y vào đường cùng! Sao ngươi lại nhẫn tâm quá đỗi?”

“Thê tử? Ngươi xem hắn ta là thê tử?” Thạch Thừa Phong tuyệt đối không dám tin.

“Ta có thể xem y như trượng phu.” Tam Đao khà khà cười, căn bản chẳng thèm để ý chút hư danh.

“Ngươi quá vô sỉ!” Thạch Thừa Phong tức đến y phục thùng thình trên mình cũng run cả lên. “Ngươi, ngươi quả thật mất hết…”

“Tam Đao ca, ca đang nói gì thế?” Cô gái xinh đẹp không dám tin vào tai mình.

Tam Đao dùng đao nhẹ nhàng vẽ trên mặt đất.

“Thạch Thừa Phong, ngươi đủ tàn nhẫn, làm rất triệt để! Biết nhân cơ hội ta không có trong thành để bôi nhọ thanh danh của Thủ Căn, hại y có nhà không thể về, hại y không còn cách nào sống tại Phiến Mã. Ngươi giỏi lắm, rất giỏi. Mắt ta đúng là đui mù, mãi không nhận ra ngươi thuộc loại người tàn độc nhẫn tâm.”

“Thư Tam Đao, tại hạ không biết huynh đang nói gì. Chẳng bức tường nào trên đời hoàn toàn chắn gió, Hà Thủ Căn làm ra chuyện đồi phong bại tục, hắn nên sớm biết sẽ có ngày báo ứng ập đến. Huynh có chứng cứ gì chứng minh lời đồn do tại hạ phát tán?”

Tam Đao cười khẽ, “Không có. Nhưng ngươi sai người tới làm nhục y, chiêu hiểm độc ấy của ngươi đủ khiến ta cảm kích cả đời. Đi thôi, ta không muốn hủy thêm tòa tửu lâu nữa.”

“Tam Đao ca? Ca đang nói gì thế? Hà Thủ Căn kia là ai? Tại sao ca nói, nói…”

Tam Đao liếc Thạch Hồng, cười không đứng đắn, “Hỏi đại ca muội kìa. Lẽ nào hắn chưa kể với muội?”

“Thư Tam Đao, đủ rồi! Chuyện đó không hề liên quan tới em gái tại hạ, muốn nói chuyện thì gặp nhau tại sườn núi Hướng Dương ngoài thành.”

Tam Đao gật gù, xoay lưng bỏ đi.

Cô gái xinh đẹp định đuổi theo nhưng bị đại ca giữ lại.

“Ca, rốt cuộc chuyện như thế nào? Ca và Tam Đao ca sao lại…”

“Đi, trên đường ca từ từ kể rõ với muội.” Thạch Thừa Phong sầm mặt dẫn muội tử xuống lầu thanh toán.

Thủ Căn cảm thấy dường như đã ngủ thật lâu, thật lâu.

Nếu chẳng phải đùi quá đau đớn, đến nỗi dù Thủ Căn muốn tiếp tục dây dưa trong mộng cũng khó lòng, e rằng y sẽ không thể tỉnh dậy.

Thân thể Thủ Căn nặng chịch, ý thức chậm chạp hồi phục, nhức buốt trên đùi dường như có sợi dây nào đó buộc với não bộ, khiến y chân đau, đầu cũng đau, từng cơn lại từng cơn, đau đến vượt ngoài sức chịu đựng của con người.

Mùng màn trên đầu rất quen thuộc nhưng không phải là phòng của y.

Suy nghĩ trong chốc lát, y mới nhớ ra nơi đây là đâu.

Hơi xoay người, y nhìn thấy cái đầu to tướng, đen sì của ai kia đang ghé vào mình mà ngủ.

Thủ Căn ngắm đã mắt, muốn giơ tay vuốt ve nhưng cố nhịn xuống.

Lúc Thủ Căn vừa xoay đầu, bên tai chợt vang lên âm thanh lười nhác đặc thù của kẻ mới thức giấc, có phần khàn khàn.

“Ca tỉnh rồi.”

Thủ Căn xoay lại, lần này thân thể hơi động đậy.

“Ôi!” Thủ Căn xuýt xoa.

“Sao vậy? Đau chỗ nào?” Nam nhân lập tức giật bắn.

“Không… gì, chân…”

Lời còn chưa dứt, chăn đã bị vén lên.

“Đợi… chút.” Giọng Thủ Căn khản đặc, y giãy dụa, chống tay muốn ngồi dậy.

Tam Đao vội vã buông chăn xuống, lật đật dìu y.

Thủ Căn hơi thẳng lưng liền đau đến nghiến răng nghiến lợi, y tự tay lật chăn ra xem.

Cả hai cùng ngây người.

Đùi phải của Thủ Căn, từ mắt cá chân trở lên toàn màu tím tái, da thịt sưng tấy giống hệt tình trạng phù thũng trước khi thối rữa.

“Mẹ ơi… Ta còn bảo sao lại đau nhức chừng ấy.”

Tam Đao kéo hẳn chăn ra.

“Ê!” Thủ Căn giờ đây mới chú ý thấy trên người mình cả khố cũng không có.

Từ háng đến hết đùi đều như vậy.

Hai người nhìn chòng chọc vào chân phải Thủ Căn, nửa buổi chẳng thốt lời nào.

Thủ Căn vươn tay chọt chọt, cảm giác như chỉ cần hơi dùng sức thì máu đen bên trong sẽ mạnh mẽ phụt ra.

“Ê! Ca làm gì chứ!” Lần này tới phiên Tam Đao quát y.

Cả cái chân như thế, ai nhìn thấy cũng phải buồn nôn.

Thủ Căn phì cười, càng cười càng to.

Vậy mà y vẫn sống.

Vậy mà y còn có thể tỉnh lại.

“Căn Tử?” Giọng Tam Đao run run.

Thủ Căn ngừng cười, y không muốn hù chết thằng nhóc Tam Đao vốn đã thần hồn nát thần tính.

Tên kia trông nom mình bao lâu nhỉ? Mắt đỏ hoe, chắc hắn từng khóc rất nhiều. Kìm lòng không đặng, Thủ Căn dùng tay vuốt ve hắn.

“Ta đi tìm lang trung.” Tam Đao nhìn chân y, sắc mặt bi thương đong đầy.

Thủ Căn kéo áo hắn, “Không gì, chớ phiền phức.” Ngươi, ta đều biết tìm thầy thuốc cũng vô dụng, đúng không?

“Ta đã ngủ bao lâu?” Y vỗ sàng giường, ra chiều bảo hắn ngồi xuống.

Tam Đao thoáng do dự bò lên giường, đá văng giày, rúc vào chăn, ôm người bên cạnh vào lòng để y dựa vào người mình.

“Bốn ngày năm đêm.”

“Ngủ dữ thế à.”

“Đúng.”

Tim Thủ Căn thắt lại.

Hà Thủ Căn ta có tài đức gì khiến Thư Tam Đao phải đối xử với ta như vậy?

Nhưng hòn đá kia quan trọng đến đâu, lại khiến ngươi không tiếc dối ta, gạt ta?

Y sờ mặt mình, “Nữa này. Ngươi cạo râu giúp ta, còn ngươi sao không chịu chỉnh chu bản thân chút xíu?” Dứt lời, Thủ Căn vươn tay gấu mò mẫm mặt người kia, dùng sức véo da hai bên thật mạnh.

“Đau đau đau!”

Thủ Căn bật cười. Tiếng cười mỗi lúc một lớn, cuối cùng hoàn toàn biến thành kêu la thảm thiết.

“Căn Tử, Căn Tử…!” Tam Đao ôm chặt lấy y, hận mình không thể mang cơn đau chuyển sang bản thân.

Không nỡ, thật sự không nỡ. Tam Đao tội nghiệp cả bấm huyệt cũng chẳng dám, chỉ sợ mang lại hậu quả kinh khủng hơn.

“A…! A! Tam Đao, cho ta một đao đi! Ta chịu không nổi… Ta chịu không nổi nữa!” Miệng Thủ Căn phát ra âm thanh gào rú như dã thú bị thương, nếu Tam Đao không giữ chặt y thì Thủ Căn đã sớm lăn lộn trên giường, không ra hình người.

Lão thiên gia, tôi không muốn chết!

Tôi không muốn chết như vậy!

Tôi phải sống! Tôi phải sống tốt hơn ai hết!

Tôi không tin mạng của Hà Thủ Căn tôi sẽ chấm dứt thế này!

TÔI, KHÔNG, TIN!!!

“Căn Tử… Căn Tử…” Lệ trào ra từ khóe mắt Tam Đao. Tròng mắt người đàn ông cao to đỏ hoe, gắt gao ôm lấy người yêu, trong tim vừa đau, vừa hận, cuối cùng đành vung tay lên…

Thành Phiến Mã hiện tại người người sống trong hoang mang lo sợ.

Nghe đâu Lê gia vùng quan ngoại sắp đánh vào, đồn rằng bởi Thư gia đánh cắp bảo vật gia truyền của bọn họ.

Nghe đâu Thư gia sắp nội loạn, nguyên nhân do lão đương gia chọn kẻ kế thừa hoàn toàn không có quan hệ với chúng.

Nghe đâu Đao ca hoành hành ngang dọc Phiến Mã giờ đây hận từng con người trong thành, gặp ai cũng biểu tình hung thần ác sát, vì vị tình nhân Hà Thủ căn của hắn đang lâm trọng bệnh.

Nghe đâu…

Rất nhiều “nghe đâu”, nói tóm lại, Phiến Mã đại loạn đến nơi. Liên tiếp có người mất tích, liên tiếp có người bị treo trên tường thành, cũng liên tiếp có những gương mặt xa lạ đặt chân đến Phến Mã.

Dư Phi nhìn Thư Tam Đao trước mặt, hai mắt mở to.

Oán trách ban đầu với hắn bấy giờ tiêu tan quá nửa.

“Tam Đao, ngươi nghe ta nói, chuyện lần trước quả thật ta đã không phải với ngươi. E hèm… Hà Thủ Căn bây giờ ra sao?”

“Dư Phi, ngươi tìm được Lý Hiểu Hà chưa?”

“Chưa.” Dư Phi sửng sốt, gã lập tức nhận ra chuyện Hà Thủ Căn bệnh nặng là thật.

“Tiếp tục tìm, nhất định phải tìm được nàng. Ngươi truyền tin bảo ta tìm nàng, chắc chắn nàng sẽ đến tìm ta.” Sự nôn nóng của Tam Đao cả người mù cũng nhận ra được.

“Chẳng phải ngươi muốn trốn tránh nàng ư?”

“Không sao, ngươi giúp ta tìm nàng, y thuật của nàng rất giỏi, ta muốn nhờ nàng xem bệnh cho Căn Tử. Bệnh của y càng lúc càng nặng.

Dư Phi, ta không quan tâm ngươi đánh giá ta thế nào, lần này… Ngươi nhất định phải giúp ta. Ta cần săn sóc y, chỉ thừa cơ y ngủ mới dám ra ngoài. Nhưng y ngủ không sâu, luôn bị cơn đau làm tỉnh, ta sợ…”

“Tam Đao!”

“Gì?”

“Ngươi cần ngủ một giấc đàng hoàng.”

“Ừm.” Tam Đao nhếch mép cười, mắt toàn tơ máu như người mắc chứng đau mắt.

“Tam Đao ca, người kia thật sự đáng để ca làm vậy ư! Ca… Ca gầy đi nhiều quá.”

Ngoài cửa, cô gái xinh đẹp cũng với cặp mắt đỏ hoe bước vào. Nhưng mắt của cô là đỏ vì khóc.

Tam Đao trừng Dư Phi.

Hiện tại Tam Đao chẳng còn hơi sức ứng phó với cô bé, hắn nửa đùa nửa thật quay sang thiên hạ đệ nhất mỹ nữ: “Dư đại trang chủ muốn lấy muội không phải ngày một ngày hai, thế nào hả? Ta làm mai, hôm nay hai người động phòng luôn nhé?”

“Thư Tam Đao!” Cả nam lẫn nữ đồng lòng hét lên, song một tức giận, một quýnh quáng.

“Ngươi, ngươi! Ta hận ngươi!” Cô gái hờn dỗi bỏ chạy.

Da mặt căng cứng của Dư Phi khẽ thả lỏng chút ít, “Thư Tam Đao, ngươi đừng thất đức quá được không? Chớ ngươi không vui thì phá cho người khác cũng không sống tốt. Thành Phiến Mã bị ngươi quậy đến gà bay chó sủa cũng mặc đi, làm ơn đừng dày vò ta, nha? Vết đao ngươi chém ta hôm trước vẫn chưa lành đó!”

Tuy Dư Phi chịu thừa nhận mình làm sai, nhưng gã vẫn cảm thấy bản thân vô cùng oan ức.

“Lúc ấy tuy ngươi không tham gia, song cũng chẳng ngăn cản. Biết chuyện không báo, tội tăng một bậc.”

“Ngươi!” Mình kết bạn ẩu tả quá mà! Dư trang chủ tức đến muốn đập bàn. Đương nhiên, chỉ dừng lại ở “muốn” thôi.

“Gia.” Bên ngoài có người nhỏ giọng gọi.

Dư Phi quay sang, trong mắt hiện lên chút hứng thú. Dường như người con gái kia và Tam Đao quan hệ không bình thường cho lắm?

“Là ngươi à, chuyện gì?”

“Người Thư gia đến, ngài xem…”

“Ai?”

“Đại công tử Thư gia, Thư Xuân Sơn.”

Gió chợt ập tới, Tam Đao phóng ra ngoài.

Chờ Tam Đao đi khỏi, Dư Phi mới nhớ ra mục đích của mình khi đến đây. Thôi, đợi chắc chắn tìm được tên do thám kia hẵng báo với hắn.

Thủ Căn chùi vệt máu tươi bên khóe miệng, y biết mình đã tới hồi dầu khô đèn cạn.

Đêm nay ánh trăng khá sáng, y không muốn lại bỏ lỡ vì ngủ.

Hơn nửa tháng nay, Tam Đao tìm hết đại phu này đến đại phu khác cho y, dược liệu mua từng đống lại từng đống, không ít trong số đó dù dân thường cũng biết chính là hàng quý hiếm.

Tỷ như nhân sâm, mỗi ngày y dùng hai miếng, nửa tháng trời ít nhất cũng ăn hết hai cây nhân sâm to gần hai ngón tay.

Tam Đao có bao nhiêu gia sản mới đủ cho hắn tiêu xài như thế?

Y không biết võ công, nhưng cũng không phải tên ngốc, Tam Đao mỗi ngày trước khi luyện công đều giúp y xoa bóp toàn thân nửa canh giờ, lần nào xong việc Tam Đao đều như vớt ra từ nước sôi, người nóng hầm hập, mồ hôi đầm đìa.

Tam Đao đang dùng sinh mạng của chính hắn để đổi lấy mạng mình!

Thủ Căn dùng tay che mắt.

Tại sao lại nghi ngờ hắn?

Hà cớ chi nhẫn tâm nghi ngờ tình cảm hắn dành cho ngươi?

Tội gì không hỏi thẳng hắn chứ?

Hà Thủ Căn, ngươi đã biến thành kẻ lòng dạ hẹp hòi từ khi nào?

Trăng bên ngoài rất tròn, nửa tháng nữa sẽ đến năm mới.

Thủ Căn cố sức ngồi dậy. Y muốn ra ngoài ngồi, nhưng chân phải của y không thể chạm đất.

Tựa ở thành giường, khẽ nghiêng đầu ngắm ánh trăng sáng vằng vặc, Thủ Căn trong lòng đắng chát.

Con người trước khi chết sẽ nghĩ đến chuyện gì?

Nói cũng lạ, hôm bị tống ra khỏi cửa nhà, y đã phẫn nộ nhường nào. Giờ đây ngẫm lại, chỉ cảm giác thật buồn cười.

Giây phút cùng Tam Đao làm ra chuyện ấy, dường như chẳng hề tính toán nề hà.

Tam Đao…

Thuở xưa, tên Tam Đao quỷ quyệt từ nhỏ hí ha hí hửng cầm bó rau hẹ chạy đến tặng mình, nói do chính tay hắn hái.

Mình thuận miệng hỏi hắn một câu: Hái ở đâu?

Hắn không thèm giấu giếm, đắc ý đáp: Hậu viện nhà Vương bộ đầu.

Kết quả bị mình dẫn đến nhà Vương bộ đầu xin lỗi, còn bắt hắn gánh nước không công cho họ những hai ngày.

Lúc ấy võ nghệ của hắn đã không tệ thì phải? Dù hắn mới tí tuổi đầu, nhưng muốn trốn mình rất dễ dàng, song lại để mặc mình ép hắn làm chuyện hắn không thích.

Lớn thêm chút xíu, tuy dáng vẻ trở nên thông minh hơn, nhưng việc làm ra lại càng ngày càng ngốc.

Hắn chính tay viết… thư tình cho mình!

Trước chưa nhắc tới nội dung hại mình cười suýt đứt hơi, lộn cả ruột, mỗi danh sách sính lễ hắn hứa tặng mình cũng đủ khiến người ta vui vẻ.

Đáng tiếc, bức thư tình nọ, trong cuộc hỏa hoạn năm xưa, đã cháy thành tro bụi cùng những bức thư khác hắn gửi.

Nói thật lòng, phát sinh quan hệ cùng Tam Đao, kẻ thân là đàn ông như mình, trong lòng Thủ Căn vô cùng sợ hãi.

Chưa kể bị người khác phát hiện, chỉ riêng chuyện ấy đã khiến y sợ hãi.

May thay, Tam Đao lúc cần thô bạo thì rất thô bạo, lúc cần dịu dàng lại quá đỗi dịu dàng. Nhất là ánh mắt yêu thương, xót xa của hắn, thái độ quý trọng của hắn, dù hắn nóng lòng đến đâu cũng không khiến y phải chịu bao nhiên đau đớn.

Thủ Căn nhếch mép cười với vầng trăng.

Tốt lắm, y không hề hối hận đã quen biết tên lưu manh kia.

Hơn nữa cũng không hối hận chuyện lên giường với hắn.

Song đồng thời tim y lại rất khó chịu.

Y không muốn chết. Không muốn chết vào lúc này.

Ánh mắt của người thân, của người quen hay không quen biết y trong toàn thành, y không muốn cứ thế mà mang nó xuống địa ngục.

Chết như vậy quả thật quá uất ức, quá hèn nhát.

Nhưng người đời thường nói, nếu ốm dai dẳng chẳng có đứa con có hiếu nào chịu ở bên giường. Giả sử y tiếp tục như thế, sợ rằng có tình cũng sẽ biến thành ghét bỏ.

Khi Tam Đao mang cơm nước vào phòng, hắn nhìn thấy Thủ Căn dường như đang say giấc nồng.

Khẽ khàng khép cửa lại, đặt lồng cơm lên bàn, nam nhân đi tới bên giường, si ngốc nhìn người kia, không dám đến quá gần, cũng không nỡ mở miệng gọi dậy.

Bệnh tình ăn sâu vào xương tủy.

Cơ hồ mỗi lang trung đều nói câu này. Cả thuốc họ cũng chẳng có gan kê đơn, tất cả chỉ lắc đầu bảo hắn chuẩn bị hậu sự.

Đầu tiên, hắn cầu xin bọn họ, xin bọn họ tìm cách giữ lại tính mạng của y. Song vô dụng. Sau đó hắn vác đao ép bọn họ. Kết quả thu về mấy phương thuốc cứu mạng gia truyền, tìm gã Dư Phi tinh thông dược liệu xem thử thì cũng không ngoài mấy thứ dưỡng sinh, cường thân kiện thể, có điều vị thuốc quý hơn chút đỉnh mà thôi.

Hắn đã mời hết lang trung trong vòng năm trăm dặm ngoài thành, vừa phái người phi ngựa lên kinh thành cầu y, vừa sai thuộc hạ tìm kiếm tung tích Hạnh Lâm Tiên Tử Lý Hiểu Hà.

Bệnh của Thủ Căn vốn không nặng đến vậy, tuy đám thầy thuốc đều bảo sớm muộn cũng phát ra nhưng ít nhất không tệ như bây giờ, ít nhất vẫn đủ thời gian tìm lang trung giỏi cho y.

Thủ Căn bệnh tình nghiêm trọng không ngoài ba nguyên nhân.

Y từng bị người khác dày vò, trên mình không ít thương tích. Người đánh y là dân trong nghề, ra đòn không gây tổn thương da thịt nhưng đau tận xương cốt.

Hơn nữa đám người hành hạ y có khả năng đã dùng các thứ như gậy gỗ cắm vào thân thể Thủ Căn, khiến hậu môn của y rách toạt, da thịt bên trong chảy máu không ngừng. Tam Đao không dám tiếp tục phán đoán những sỉ nhục ghê tởm hơn mà Thủ Căn phải gánh chịu, hắn chỉ cần biết một chuyện: Hắn nhất định bắt lũ chó má dày vò Căn Tử ca của hắn trả giá bằng chính máu của mình!

Tiếp theo, dưới trời đông khắc nghiệt, khí hậu rét căm, nơi nơi phủ đầy sương giá, Thủ Căn bị vứt trong đám tuyết dưới đất, toàn thân không có thứ gì giữ ấm, sau đó còn bị cha ruột của mình tạt cả thau nước giếng gần đóng thành băng. Đừng nói một người bình thường, bệnh tật quấn thân như Thủ Căn, dù là hắn sợ rằng cũng khó lòng chịu nổi loại đày đọa ấy.

Tệ nhất chính là thái độ của người thân Thủ Căn. Mặc cho Thủ Căn kiên cường đến đâu, trong tình huống bị người nhà ruồng rẫy bên ngoài, giả sử tính tình hơi mềm yếu, đại khái đã sớm đi tìm cái chết.

Nếu như hôm nọ mình không nhận được tin tức, nếu như hôm nọ mình không chạy đến…

Tam Đao chợt thấy ớn lạnh cả người.

Hắn không cách nào tưởng tượng những ngày tháng không có Thủ Căn.

Nếu Căn Tử ca của hắn chết đi, tất thảy việc hắn làm hôm nay còn có ý nghĩa gì nữa?

Thủ Căn mở mắt ra, dời mắt nhìn hắn, mỉm cười một cách tự nhiên.

“Ngươi sao vậy? Bộ dạng sao luộm thuộm như thế? Ai ăn hiếp ngươi? Qua đây.”

Tam Đao quỳ xuống bên giường, đầu đặt trên tay y.

Bàn tay nhanh chóng ướt át, nóng hổi.

“Nè, đừng để nước mũi chảy vào tay ta.”

“Ca quản nổi ta.” Đại nam nhân giọng mũi nồng đậm hệt như trẻ con mà giang tay ôm lấy y, đầu rúc vào ngực y, khiến toàn bộ nước mắt nước mũi chảy đầy ngực y.

Thủ Căn bất đắc dĩ chùi tay vào chăn rồi mới vuốt ve đầu hắn, “Ê, chớ quên thân phận đại hiệp của ngươi.”

“Nhưng trong mắt ca ta là lưu manh nha.”

“Lưu manh thế này cũng được hả?”

“Được chứ!” Giọng điệu chắc nịch như đinh đóng cột.

Thủ Căn mỉm cười. Bất luận Tam Đao trong mắt kẻ khác là người ra sao, tài giỏi cũng tốt, đáng sợ cũng tốt, đối với y đều như nhau.

“Ngồi ngoan nào, để ta nhìn ngươi cho kỹ.” Thủ Căn vỗ về lưng hắn.

Rốt cuộc Tam Đao đành quyến luyến rút đầu khỏi ngực người thương, song thủy chung vẫn không chịu buông Căn Tử ca của hắn ra.

“Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

“Ca, chân ca thế nào? Thuốc lang trung kê hữu hiệu không?”

“Ừm, trích bớt máu thì không đau nữa.”

“Ca…” Tam Đao sắp khóc đến nơi, hắn biết Thủ Căn đang nói dối.

“Cớ gì tối nay giống tiểu cô nương quá thể, hở tí là khóc nhè?” Thủ Căn trêu hắn.

Tam Đao chùi mắt, ôm chầm lấy y hệt như trẻ con.

“Ca, ca yên tâm, chân ca không thể cử động, ta làm chân của ca, sau này ta chăm sóc ca trọn đời.”

“Ngoan, hiếu thảo lắm, ha ha.” Thằng ngốc, dù ta có cơ hội sống sót, ta sao nỡ nhẫn tâm liên lụy ngươi cả đời.

Tam Đao bị lợi dụng cũng không giận, hắn nói: “Ta đang tìm Lý Hiểu Hà, y thuật của nàng giỏi hơn lũ lang trung kia rất nhiều, hồi xưa khi ta bị thương gần chết, nàng vẫn cứu nổi. Cho nên chỉ cần tìm thấy nàng, ca nhất định sẽ khỏe lại. Nhất định!”

Lý Hiểu Hà? Lòng Thủ Căn thoáng rung động, Tam Đao nhắc tên người nọ không phải lần một lần hai, đặc biệt trong khoảng thời gian này, hắn luôn mồm kể lể y thuật của nàng tài ba đến đâu, chẳng biết để an ủi y hay vì an ủi chính mình.

“Cha mẹ ta thế nào?”

Tam Đao nửa buổi chưa đáp.

Thủ Căn chọt chọt hắn.

Tam Đao lúc này mới miễn cưỡng trả lời: “Tốt đến không thể tốt hơn. Nhị nương ca tìm ta, ta không gặp. Tam đệ ca ta đã thả về, Cao Lực chết rồi.”

Cao Lực vì sao mất mạng, Tam Đao tuyệt không nói nhiều. Thủ Căn chẳng hỏi sâu thêm.

“Đừng giận họ, cha ta ông ấy rất xem trọng thanh danh họ Hà, nói tới cùng vẫn do kẻ làm con là ta không tốt, chưa để họ hưởng phúc ngày nào, còn khiến họ mất hết mặt mũi ở quê nhà… Không biết mấy lời đồn đãi kia bao giờ mới lắng dịu.” Thủ Căn bất đắc dĩ thở dài.

Tam Đao nghiến răng, “Ca yên tâm, ta sẽ dẹp yên chuyện đó.”

“Thôi bỏ đi, những chuyện kia làm sao dẹp yên cho được?” Thủ Căn lắc đầu, “Mỗi người một miệng, lẽ nào ngươi định lấp kín miệng toàn bộ dân trong thành? Ta thấy ngươi đừng dây vào vẫn hơn, ngươi càng dây vào, lời đồn càng khó lòng lắng dịu. Nếu ngươi thật sự muốn giúp ta, hãy mau chóng lấy về cô vợ để ủ ấm chăn. Tiền thiếu ngươi sau này từ từ trả.”

Lời Thủ Căn nói là thật, nhưng Tam Đao lại không thích nghe.

“Ta không thèm.”

“Không thèm gì?” Thủ Căn ngẩng đầu nhìn nóc giường.

“Không nhìn thấy ca ta khó chịu lắm.” Tam Đao nhỏ giọng đáp.

Thủ Căn không nói lời nào.

“Hòn đá kia ngươi lấy đi làm chi?”

“Hả?!” Sắc mặt Tam Đao thay đổi đột ngột.

Thủ Căn lắc đầu, rốt cuộc tên này thế nào trở thành võ lâm cao thủ cho được ấy nhỉ? Chút suy nghĩ cũng không giấu nổi, chả trách đành về thành làm lưu manh kiếm ăn, chỉ tiếc cho khuôn mặt ra vẻ sỏi đời ấy.

Tam Đao thấp thỏm nhìn Thủ Căn, từ từ đứng dậy.

“Ca… Ca biết à?”

“Ừm.”

“Ca… giận?” Nam nhân to xác đáng thương trộm nhìn người ngồi trên giường, quỳ xuống bên cạnh y.

“Lúc biết rất giận, giận hoài rồi không giận nữa… Không được khóc! Ngươi còn chỗ nào giống đàn ông chứ? Hở tí là chảy nước mắt cá sấu!”

“Ca, ca đừng tức giận, có phải ca không, không… Có phải không…” Tam Đao sốt ruột đến nói không thành câu.

“Không cái gì? Giả sử không đặt ngươi trong tim, ta phải đến nông nỗi này hay sao.” Thủ Căn vô cùng nhỏ tiếng làu bàu.

“…Ca nói sao?” Nam nhân cứng người, mãi mới khịt mũi, ngu ngơ hỏi lại.

“Ta nói… Ngươi giải thích đi.”

“Hà Thủ Căn!” Nam nhân đứng phắt dậy. Lông mày hắn dựng ngược, ngón tay chỉ thẳng vào người bệnh trên giường, giọng điệu hung tợn dữ dằn: “Ca mau nói rõ cho ta! Ban nãy ca vừa nói gì? Nói lại lần nữa!”

Thủ Căn nhìn hắn, đầu ngoẹo sang bên kia.

“Ca! Ca ca ca!”

“Ta sao?” Thủ Căn xoay lại, nụ cười trên mặt khiến người ta muốn đập cho hả dạ.

“Ta…” Ngón tay nam nhân run rẩy, đột nhiên như hổ vồ mồi để chụp lấy người trên giường.

“Xin ca đó, cầu xin ca, ca, nói thêm lần nữa đi, một lần thôi mà, nha nha?”

Tuyết bắt đầu rơi, thành Phiến Mã trắng xóa một màu. Bầu không khí mừng năm mới dần dần sục sôi.

“Lão đại, việc ấy ngươi còn tiến hành nữa không?” Vương Thắng mang theo thương tích, vẻ mặt bất mãn bước vào nội viện.

“Đã tìm thấy người của Thư gia?” Tam Đao đang luyện công trong vườn, hai mắt hơi trợn lên.

“Chưa. Nhưng họ Lê vào thành.”

Vương Thắng nhìn người đàn ông toát ra cảm giác mạnh mẽ dị thường trước mặt, không thể không thừa nhận dù tên kia râu ria xồm xoàm, quần áo nhếch nhác nhưng vẫn khí thế hơn gã đại công tử của Thư gia nhiều lắm. Vương Thắng gã làm mười năm trại chủ, kết quả đành khuất phục dưới tay Thư Tam Đao bước chân vào giang hồ chưa lâu.

Lúc xưa, gã vẫn nghĩ tên kia ắt sẽ dẫn dắt bản thân, các huynh đệ cùng người thân bọn họ đạt được cuộc sống no đủ, trải qua những ngày tháng tốt lành, bởi lẽ gã mới nhường ra vị trí đại ca một cách tâm phục khẩu phục.

Nhưng hiện tại thì sao? Gãi vết thương chưa lành nơi vai, hừ, thằng thợ mộc kia lại ảnh hưởng hắn đến nhường ấy!

“Thư gia biết không?”

“Dạo gần đây chúng ta cùng bọn chúng quần nhau loạn cào cào, tự thân bọn chúng còn lo chưa xong, hà huống điều tra tin tức trong thành.”

“Cứ kéo dài thời gian, xem Lê gia có động tĩnh gì.”

“Kéo dài? Lão đại, hiện giờ lâm trường của Thư gia, từ đốc công lớn nhỏ đến các sư phụ đều là người của chúng ta, hơn nữa trong thành còn có các huynh đệ khống chế, lão già họ Thư nào dám không thừa nhận quyền kế thừa của ngươi? Lúc này chỉ cần ngươi hô hào một tiếng, cả Phiến Mã tức khắc thay đổi triều đại. Thế nhưng ngươi lại bắt bọn ta đi truy tìm kẻ hại Hà Thủ Căn, dò la tin tức Hạnh Lâm Tiên Tử, ngươi…”

Vương Thắng lấy làm khó hiểu. Không chỉ gã không thể lý giải, tất cả huynh đệ cũng không thể lý giải, họ chỉ cảm thấy dường như lão đại nhà mình đã quá xem trọng tên thợ mộc thọt chân nọ. Vì hắn ta, lão đại bọn họ phẫn nộ đến thế, thậm chí tẩn cho các huynh đệ phụ trách dò thám tin tức chẳng dám ra ngoài gặp người.

Bây giờ còn vì thằng thọt nọ mà không thèm ra khỏi cửa. Chúng huynh đệ sẽ nghĩ thế nào đây?

Hôm nay Vương Thắng đến chính là để hỏi hắn, rốt cuộc sự nghiệp quan trọng hay tên thọt ấy quan trọng?

“Vương Thắng, do đâu huynh chịu giúp ta, chịu gọi ta lão đại?” Tam Đao ngừng luyện, đứng dậy, nhảy phóc lên ngồi trên tay vịn hành lang.

Vương Thắng ngẩn ra, “Còn vì sao nữa? Đương nhiên do ngươi có khả năng dẫn dắt huynh đệ sống những ngày an nhàn. Gần hai mươi tết, các huynh đệ sẽ dẫn theo người nhà xuống núi, dù tiếp tục làm cường đạo cũng chẳng phải chuyện to tát, nhưng danh tiếng chúng ta càng lúc càng lớn, lại giết mấy tên tham quan ô lại, quan phủ luôn ôm mộng tiễu trừ chúng ta, ở lại trên núi chỉ có đường chết.”

“Ban đầu ta chưa hề đồng ý với huynh, hay bất kỳ kẻ nào trên núi, việc ta sẽ dẫn dắt các người sống cuộc đời yên ổn. Huynh từng tìm ta không ít lần, nhưng huynh biết nguyên nhân gì khiến ta về sau đáp ứng huynh không?” Tam Đao cười, thanh âm rất thấp, dường như sợ đánh thức ai đó.

Vương Thắng lắc đầu. Gã luôn cho rằng Tam Đao muốn lợi dụng thế lực của sơn trại, năng lực của huynh đệ, giả sử hắn thành công nắm bắt Thư gia, đây chính là chuyện lợi đôi bên cùng có lợi.

“Vì Hà Thủ Căn.”

Hả?

Lúc Tam Đao nhắc tới tên Thủ Căn, ánh mắt thoáng chốc biến thành dịu dàng khôn tả. Nhưng khi hắn nhìn sang Vương Thắng, tất cả trở về với vẻ gặp biến không loạn thường ngày.

“Thuở nhỏ ta sống không có mục đích, chỉ sống cho qua ngày, ngay cả lúc biết được thân thế của mình, hiểu rõ nó mang ý nghĩ gì thì vẫn như thế. Ta đi tìm cha ruột, nhưng ông không dám nhận ta, cũng không muốn nhận ta, để mặc ta sống trong cánh rừng nhà họ Thư, sống như một đứa con hoang, một kẻ man dại, mãi đến khi ta gặp được Hà Thủ Căn.” Tam Đao mỉm cười, cào cào râu.

“Nếu ta không may mắn gặp mặt ca ấy, Thư Tam Đao hiện tại huynh nhìn thấy sẽ là con người hoàn toàn khác biệt. Biết đâu đã biến thành sát thủ Thư gia nuôi dưỡng trong bóng tối, hoặc giả trở thành ma đầu bất phân thị phi, hay có lẽ sớm chết rồi cũng nên…

Vì ta muốn cho y những ngày tháng tươi đẹp, muốn đối xử tốt với y, muốn cùng y sống cuộc sống vô ưu vô lo trọn đời, nên ta mới trở thành ta của ngày hôm nay.”

“Lão đại…” Vương Thắng giương mắt đờ đẫn, “Ngươi, ý ngươi là… Chuyện ngươi đang làm…”

Tam Đao gật đầu, “Không sai. Ta muốn thay đổi Phiến Mã, bởi Thủ Căn sinh sống tại nơi này, y xem nó như cội nguồn của mình, thích sống hết đời ở đây. Ta muốn tiếp nhận lâm trường cũng vì y là thợ mộc.

Mắt thấy y bị Thư gia bóc lột, gãy cả chân nhưng chỉ nhận được hai lượng bạc, ta muốn lập tức tiêu diệt Thư gia. Ta muốn làm chủ nhân nhà họ Thư, một là vì muốn thay đổi Phiến Mã, đồng thời cũng do không thích nhìn cảnh người khác cậy thế ăn hiếp y. Nếu năm xưa Duẫn Phát Tài chẳng phải ỷ thế Thư gia, Căn Tử ca của ta làm sao lại lâm vào cảnh màn trời chiếu đất, quần áo không đủ che thân, đói khổ lạnh lẽo suốt hai năm ròng?”

“Còn bọn ta?” Vương Thắng khó tránh cảm thấy thương tâm giùm đám anh em nhà mình.

“Các người là huynh đệ của ta. Lão bà cần nuôi, huynh đệ cần giúp đỡ. Huynh đệ kết bè kết lũ ăn hiếp vợ ta, ta không chém các người thì chém ai? Nói các người hay, cả đời này ta chỉ chấp nhận một người, các người đừng hòng bày thêm chủ ý hồ đồ nào nữa. Phiền hà! Trái ớt nhỏ họ Thạch tốt lắm hả? Để cô ả làm đại tẩu các người thử xem, chưa tới nửa tháng, các người không muốn chém cô ả mới lạ.” Tam Đao khoanh tay liếc Vương Thắng.

“Sao chứ, con bé xinh xắn thế kia… Ơ, con mẹ ngươi, nói đến cùng là bọn ta sai hết à? Bọn ta chẳng vì muốn tốt cho ngươi thôi ư, giúp ngươi lấy cô nàng xinh đẹp về ủ chăn, hơn nữa còn là thiên hạ đệ nhấy mỹ nữ, không những nở mặt với thiên hạ, sau này sinh con cũng đẹp trai nhá! Tên thợ mộc thọt chân đen đủi có gì hay ho? Chẳng đẻ được con nữa là.”

Vương Thắng gãi đầu, bất mãn lớn tiếng càu nhàu: “Lão đại chọn gã đực rựa làm vợ, ngươi không sợ người ta cười chê nhưng bọn ta ngại lắm.”

“Ta cứ thích mỗi Hà Thủ Căn ấy, sao đây? Ta vốn không định làm lão đại các người, các người thích mặt mũi, sợ người chê cười thì sớm lập thủ lĩnh khác đi. Ta tuyệt đối sẽ không chèn ép, vả lại còn dốc sức giúp đỡ. Thế nào, vị trí lão đại Phiến Mã thích ngồi không? Hay muốn làm chủ lâm trường? Nếu huynh thích, một câu thôi, ta giúp huynh giành về.”

“Thôi đi.” Vương Thắng đành buông cờ trước, “Ngươi biết ta không phải hạng người đó, lũ huynh đệ cũng chẳng có ai như vậy. Giờ ngươi không buông xuống được, chúng huynh đệ đành quay về núi tiếp tục làm sơn tặc. Xem như ngươi lợi hại, tương lai việc của ngươi cùng gã thợ mộc kia, nếu ta còn nhúng tay vào, ta tình nguyện để hắn nuôi quách cho xong!”

“Thối quá!” Tam Đao phì cười, “Ai thèm nhận huynh là con, dù ta cùng Căn Tử ca muốn sinh cũng không sinh thứ người như huynh.”

“Thứ người như ta thì đã sao? Chẳng qua hơi béo tí xíu, lùn tí xíu thôi mà? Ta thế nào? Trước khi tiểu tử ngươi lên núi, tốt xấu gì ta cũng là chủ nhân một núi chứ bộ.” Vương Thắng không vui, vặn cổ nghe răng rắc.

“Phải phải phải, tuy họ Vương huynh tuy làm cường đạo nhưng không có điểm nào quá tệ, con sinh ra chắc cũng khá lắm. Vài năm sau tặng bọn ta một đứa làm con thừa tự nhé.” Vừa khéo, Lão Triệu bưng thuốc đi ngang qua, Tam Đao nhác thấy liền phóng qua lan can, lao như bay về phòng.

Vương Thắng á khẩu, Tam Đao bảo cho hắn thằng con thừa tự là có ý gì? Dùng não của gã suy nghĩ, dường như chỉ mang một ý nghĩa.

Khóe miệng Vương Thắng chưa kịp nhếch lên thì…

“Ta đi đút thuốc cho Căn Tử ca của ta, việc ta nhờ huynh tra xét hay nhanh lên chút nữa, nhớ kỹ, không có chuyện đừng đến tìm ta. Có việc huynh cứ tạm giải quyết trước. Ngoài ra, giúp ta dẹp yên dám rỗi hơi tung tin đồn nhảm! Lão tử ngủ với đàn ông hay đàn bà liên quan thá gì đến chúng nó!”

Mày Vương Thắng dựng thẳng. Ngươi làm lão đại như vậy hử?!

“Đúng rồi!”Tam Đao đột nhiên đứng lại.

Sao nữa đây?

“Mắc chi ta không nghĩ tới ấy nhỉ?” Tam Đao hưng phấn la lối: “Vương Thắng!”

“Gì?”

“Ta phải xung hỉ! Huynh mau đi chuẩn bị cho ta, chọn ngày hoàng đạo gần nhất, ta muốn bái đường cùng Căn Tử ca của ta!”

Một chung trà sau…

Vương Thắng lẻ loi đứng trong vườn phẫn nộ gào rú: “Ta không chịu! Lão tử muốn quay về làm sơn đại vương của ta!”

Thủ Căn không biết những ngày trước mắt là hạnh phúc hay đau khổ.

Y mặc cảm tội lỗi vô cùng, luôn cho rằng “hạnh phúc” của y hoàn toàn xây dựng trên “đau khổ” của Tam Đao.

Theo lý mà nói, y nên tắt thở từ lâu, nhưng Tam Đao không ngừng dùng thuốc và châm cứu, kéo dài mạng y đến tận bây giờ.

Y cũng muốn sống, tiếp tục sống.

Song càng không muốn nhìn Tam Đao đau khổ.

Nghe Tam Đao kể, Trung Nguyên qua năm sẽ rời nhà đi thi.

Điều này khiến y lo lắng cho cuộc sống của gia đình hơn bao giờ hết, lão nhị không có ở nhà, Diệu Tổ vừa trở về, trên dưới Hà gia hiện tại chẳng toàn miệng ăn đấy ư?

Chuyện cần y nhọc lòng quá nhiều.

Thế này bảo y làm sao yên tâm nhắm mắt xuôi tay?

Thủ Căn cười khổ, chân y đã mất đi tri giác, cả hai chân.

Y không hiểu, bị thương rõ ràng là chân phải, cớ gì cả chân trái cũng không thể động đậy, song may thay không hề đau nữa. Cơn đau ấy thật sự khiến con người khó lòng chịu đựng.

Ngoài vấn đề ở chân, thời gian y ngủ càng lúc càng dài, nhiều lần còn không biết thuốc bằng cách nào rót vào miệng mình.

Người đàn ông kia… Xem đi xem đi, mỗi ngày một tiều tụy. Những lúc mở mắt, y liền nhìn thấy hắn ghé vào đầu giường mình nghỉ ngơi, cả người luộm thuộm nhếch nhác, và gầy hơn trước đây nhiều lắm.

Thi thoảng bên ngoài vọng vào tiếng trách cứ, chửi mắng ỏm tỏi, song đôi khi lại là khẩn cầu da diết.

Nghe kìa, ngoài cửa hình như lại có tiếng cãi nhau, âm lượng đè xuống thật thấp nhưng vẫn nghe ra sự nóng nảy cùng bất đắc dĩ trong đó.

Tam Đao nhất định đang lo chuyện lớn thì phải?

Tuy hắn chưa từng giải thích rốt cuộc là chuyện gì, chỉ bảo y đợi xem kết quả, nói muốn tặng lễ vật vô cùng hoành tráng cho y, nhưng y đoán được ít nhiều, chuyện hắn làm chín phần liên quan đến Thư gia.

Thủ Căn không khỏi lo lắng, Thư gia quyền cao thế lớn, hắn chọc vào nổi chăng? Tuy biết giờ đây có cảm đám người giúp hắn, song…

Thủ Căn chống tay ngồi dậy, ánh mặt trời bên ngoài rất đẹp, dường như vô cùng ấm áp.

Y muốn ra ngoài ngồi, y muốn nói chuyện với Tam Đao. Y cảm giác đã lâu mình chưa cùng hắn nói chuyện đàng hoàng.

Tam Đao bưng thuốc đẩy cửa vô trong, chợt thấy Thủ Căn đang tựa vào thành giường, mỉm cười với hắn.

“Ca tỉnh à? Tỉnh hồi nào? Có thể tự ngồi dậy rồi ư?” Tay vẫn cầm chén thuốc, trên mặt Tam Đao lộ ra nụ cười vui vẻ chân thật, ba bước thành hai nhún nhảy đến cạnh Thủ Căn.

“Hì hì, hôm nay xem ra không chiếm lời ca được, nào, uống thuốc.” Nam nhân ngồi xuống bên giường.

Thủ Căn không thèm khước từ, tự nhiên cầm lấy tay Tam Đao, ghé chén thuốc vào miệng một hơi uống cạn sạch.

“Ây da! Thuốc này thật không phải cho người uống.” Thủ Căn muốn ọe ra.

“Ha ha.” Tam Đao bật cười, nhanh nhảu mang trà đến cho y súc miệng.

“Bên ngoài khí trời không tệ, ngươi ôm ta ra ngoài ngồi đi.” Súc miệng xong, Thủ Căn uống thêm hai hớp trà, hắng giọng yêu cầu.

“Được.” Dạo gần đây rất hiếm thấy y cao hứng như thế, hơn nữa tinh thần khá tốt, Tam Đao không kìm nổi miệng cười toe toét.

Thủ Căn chợt muốn khóc.

Hai người cùng nhau ra khỏi phòng.

Đừng thấy Tam Đao bề ngoài khôi vĩ thô kệch, nội tâm hắn thật ra rất tỉ mỉ, đã chuẩn bị tháp trúc cùng bàn nhỏ đặt trong vườn, trên tháp trải sẵn đệm da sói. Lúc ra ngoài, hắn còn mang theo mấy thứ sưởi ấm, ăn vặt, chu đáo vô cùng.

Hai người dựa vào tháp. Sợ Thủ Căn lạnh, Tam Đao ôm lấy Thủ Căn, đắp thêm chăn nhỏ trên mình y.

Ráng lam chiều ấm áp mênh mang khiến con người thoải mái, dễ chịu.

Thủ Căn nheo mắt, ghé vào ngực Tam Đao, lắng nghe tiếng tim đập của hắn.

Thời khắc này đây, y đột nhiên phát hiện, thì ra bản thân vốn rất quyến luyến tên kia. Quyến luyến đến nỗi muốn đặt tim mình bên cạnh tim hắn.

Cả đời của ta định sẵn phải nợ ngươi.

“Ca.”

“Hửm?”

“Đã tìm thấy Lý Hiểu Hà, nàng đang tới.”

“Vậy à.”

“Ca không vui?”

“Vui chứ, sao lại không vui?” Thủ Căn ngẩng đầu, nhẹ cười với nam nhân.

Tam Đao cúi đầu, chụt một tiếng, hôn lên mặt ai kia.

Nếu như là lúc trước, Thủ Căn nhất định sẽ bạt tai hắn thẳng tay. Nhưng hiện tại…

“Ca, ca làm gì…?” Giọng hắn run rẩy hẳn lên.

“Không thoải mái ư?” Thủ Căn vùi mặt vào lồng ngực Tam Đao.

“Ưm… Ôi… Ca, ta…” Chân mày hắn cau lại, không phải vì đau khổ, càng không phải không thích, mà bởi khoái cảm từng đợt từng đợt dâng lên.

Tiếng rên rỉ nỉ non vang lên trong vườn.

Bấy giờ Tam Đao chỉ hy vọng đám người Lão Triệu biết điều chút xíu, ngàn vạn lần đừng xông vào trong vườn đúng lúc này, bằng không… Hừ hừ!

“Ưm… Ca, ca…” Bàn tay mất tự chủ, bắt đầu xoa nắn người trong lòng, những ngón tay linh hoạt lần mò vào trong quần áo của y.

Thấy Thủ Căn chủ động gỡ bỏ thắt lưng, kéo quần xuống, Tam Đao kinh ngạc vô vàn.

“Ca?”

“Giúp ta.”

“Ừ.” Nam nhân hơi dại ra, hắn muốn, phi thường muốn. Nhưng thân thể của Thủ Căn…

Nhìn Tam Đao tay chân lề mề, Thủ Căn biết hắn đang ngại chuyện gì, trong lòng càng thêm chua xót. Y gắng sức chống đỡ cơ thể, kéo hẳn quần mình xuống, vươn tay tìm tòi dương vật cương cứng dưới bụng.

Toàn thân đột nhiên bị ôm chặt, bên tai vang lên âm thanh dịu dàng pha lẫn vài phần mất kiềm chế: “Ca, để ta.”

Đỡ lấy cơ thể Thủ Căn, tách hai chân y ra, đặt y ngồi trên người mình, cẩn thận vuốt ve nơi sắp tiếp nhận hắn từng ly từng tí, nhẹ nhàng ma sát.

“Ta tìm xem có thứ bôi trơn gì không.”

“Không cần, dùng chút nước bọt là được rồi.” Sắc mặt Thủ Căn hồng hào dị thường, âm lượng thật thấp, thật thấp.

Tam Đao ôm chặt lấy y, ngọn lửa dục vọng vừa châm ngòi nhanh chóng lụi tàn.

“Ca, sao hôm nay ca lại… lẳng lơ đến thế?”

“Lão tử muốn không được hả!”

Toàn thân Thủ Căn như bị thiêu đốt, giọng điệu hung hăng. Tất cả vào tai Tam Đao đều như trở thành thuốc kích tình, lửa dục chưa tắt hẳn lại phừng cháy mãnh liệt.

Lúc cảm giác được Tam Đao khéo léo ra khỏi thân thể mình, Thủ Căn thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng thấy vô cùng xấu hổ. Cảm giác ấy thật quá quái dị.

“Không bị thương chứ?” Tam Đao muốn bế y vào phòng.

“Đừng… Cứ thế này nha.” Thủ Căn giữ hắn lại. Sau chuyện kia, y đã tiêu hao hết tinh thần và thể lực, tuy trên mặt vẫn giữ được chút sức sống, song thần trí rõ ràng suy nhược vô cùng, khó lòng chống đỡ.

Tim Tam Đao thót lên, bàn tay đắp chăn cho Thủ Căn cơ hồ run lẩy bẩy.

Hắn thật đần độn, không phải sao?

Ban ngày ban mặt, ngay trong vườn, xong chuyện còn dán vào y, thậm chí quên cả tẩy rửa cẩn thận. Hai người cứ lõa thể như thế mà quấn lấy nhau trong chăn. Căn Tử ca của hắn là loại dễ dãi như vậy ư?

Cộng thêm khí sắc, tinh thần của y tốt đến bất thường…

“…Đừng bỏ rơi ta.” Giọng của hắn cũng run lên.

Thủ Căn trong lòng chua xót, se sẽ vuốt ve ngực ai kia. Xin lỗi…

“Ta… khó khăn lắm mới rung động được ca, ta muốn ca đã mười bốn năm! Mười bốn năm ròng!” Nước mắt, lặng lẽ chảy xuống từ khóe mắt người đàn ông.

“Chớ rời khỏi ta, ca, ca không thể bỏ rơi ta. Đừng bảo ca không hề quan tâm ta, ta không phải thằng ngốc, ai thật lòng với ta, ai hư tình giả ý, ta đều nhìn thấu. Giả sử ca thật không có ý với ta, hà cớ chi ca tận hai bảy, hai tám vẫn còn chăn đơn gối chiếc? Nếu ca thật muốn lấy vợ, ta có quậy thế nào đi nữa, ca vẫn sẽ lấy.”

“Bây giờ… nói mấy chuyện ấy làm gì?” Thủ Căn chìm đắm trong nỗi áy náy vô tận.

Tam Đao không để ý, thì thào như tự nói chuyện với mình: “Ca không thể rời khỏi ta vào lúc này, ca không thể tàn nhẫn đến thế. Căn Tử, ca không thể bỏ rơi ta vào lúc này, ca không thể…”

Xin lỗi…

“Ta làm những việc đó vì cái gì? Ta nỗ lực tới hôm nay vì cái gì? Ta vẫn còn rất nhiều kế hoạch chưa thực hiện. Ta muốn bái đường cùng ca; ta muốn bốn mùa quanh năm ngày nào cũng ngủ với ca; ta muốn mời ca ăn mơ Đồng Thành, muốn thấy bộ dạng ca chua đến nhe răng trợn mắt, ta muốn thi bơi thuyền rồng với ca; ta muốn cùng ca cưỡi một con ngựa lên kinh thành dạo chơi; ta muốn dẫn ca vào hoàng cung tham quan, đến Ngự thiện phòng trộm thức ăn, lén xem chuyện phòng the của lão Hoàng đế cùng lão bà hắn; ta muốn mời ca đến Tần Hoài nghe hát, đến Thiên Sơn hái tuyết liên, đến thảo nguyên giết sói, đi thật nhiều thật nhiều nơi; ta muốn mỗi ngày thân mật với ca, ta muốn sống cùng ca cả đời, ta muốn thuyết phục người thân của ca, ta muốn già đi với ca, ta còn muốn ngắm dáng vẻ ghen tuông của ca…”

Những lời cuối nói đến khóc không thành tiếng, rốt cuộc ngàn lời vạn lời đều hóa thành một câu:

“Đừng rời bỏ ta, xin ca đấy… Đừng rời bỏ ta.”

“Đồ khờ, đồ khờ…” Tim Thủ Căn đau đớn vô vàn, tay hơi giơ lên giúp hắn lau đi nước mắt.

“Giúp ta chăm sóc tốt người nhà, bọn họ… chỉ hơi cổ hủ, tấm lòng vẫn rất tốt.”

“Hành sự nhớ cần thận, khoan dung độ lượng… Đừng lỗ mãng, thích gì làm nấy.

Tương lai… Tương lai phải chọn cho mình người vợ tốt, không cần quá khôn ngoan, thật lòng… Thật lòng đối xử với ngươi là được. Sau này có con, ẵm đến trước mộ để ta xem mặt… Được không?”

Nam nhân chỉ nguầy nguậy lắc đầu, ôm chặt Thủ Căn, nói chẳng thành lời.

“Ngươi phải sống cho tốt, sống luôn cả phần của ta… Kiếp này… quen ngươi, ta không… hối hận. Nếu có kiếp sau, những thứ nợ ngươi… ta sẽ trả hết… cho ngươi…”

“Ta không cần kiếp sau, ta không cần kiếp sau!” Tam Đao lắc đầu lia lịa, bật cười điên cuồng: “Hà Thủ Căn, ca không thể như vậy, ca không thể vứt bỏ ta như vậy…! Ta chịu không nổi… Ta chịu đựng không nổi đâu…”

“Tam Đao… Tam Đao…” Thủ Căn ngước lên, có một câu bằng bất cứ giá nào y cũng phải nói ra, một câu y từng thề nguyền cả đời cũng không nói với hắn.

“Ta, ta… thích…”

Chữ “ngươi” cuối cùng nhẹ đến khó lòng nghe rõ.

Cái đầu ngẩng lên dần dần ngã vào vai hắn, bàn tay chùi lệ dần dần buông thõng, rơi xuống ngực hắn.

Tĩnh lặng.

Tất thảy trở nên bình yên vô ngần.

Tam Đao miệng há hốc, ngơ ngác dõi theo cõi xa xăm nào đó, chớp mắt như đã mất đi toàn bộ sức sống.

“Lão đại! Hạnh Lâm Tiên Tử đến rồi!” Chính vào lúc này, ngoài vườn vang lên tiếng gọi mừng rỡ của Vương Thắng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện