Thủ Căn lau đi mồ hôi trên đầu, y bị cay đến vã mồ hôi toàn thân. Đã lâu không sinh hoạt như vậy, hôm nay ngồi lẫn trong đám người, Thủ Căn đột nhiên nảy sinh cảm giác bản thân chưa từng rời khỏi lâm trường.

Thủ Căn đưa mắt quan sát toàn cảnh, mười mấy gã thợ mộc ngồi thành vòng tròn lớn, ở giữa đốt đống lửa to, trên đống lửa treo nồi lớn, hương thơm ngào ngạt cùng tiếng sùng sục trong nồi kết hợp hài hòa, tạo nên cảm giác mê say dân dã, thợ mộc mỗi người một bát to, quây quần bên nhau, vừa xì xụp húp canh vừa văng tục chuyện phiếm.

Cách đó không xa, Tam Đao dựa lưng vào gốc cây, dường như đang trò chuyện với một gã đàn ông trung niên. Trong tay hai người cũng là bát to, nhưng không ngồi như những người khác mà đứng ăn.

“Căn Tử, sao đệ lại vào rừng thế?”

“Ừm, vào xem có việc gì làm không.” Thu Căn dời ánh nhìn, mở miệng trả lời.

Kẻ vừa hỏi là người quen của y, làm trong lâm trường khoảng tám, chín năm, mỗi năm chỉ về thành vào dịp lễ tết.

“Tìm việc? Ta nhớ mấy hôm trước hình như có vài công nhân mất tích, cho nên hiện đang thiếu người. Chốc nữa ta dẫn đệ đi hỏi đầu mục thử xem.”

“Vậy cảm ơn trước nhé. À phải, ca có gặp em trai đệ không?” Thủ Căn vờ như lơ đãng hỏi thăm.

“Đệ bảo Diệu Tổ ư?” Người kia nhíu mày, “Thằng nhóc con! Không phải ta nói xấu gì nó, nhưng thật sự nó chỉ cần nhận lương là đem đốt hết vào bài bạc, một, hai tháng chẳng thấy mặt mũi. Sao? Nó chưa về nhà?”

Thủ Căn lắc đầu, không giải thích nhiều.

“Căn Tử, ta thấy thôi thì đừng lo quá. Nó không cùng trại với ta nên ta cũng chẳng biết rõ hành tung của nó. Thế này nhé, ta nhờ người khác hỏi giúp đệ, nó ở trại số bốn, nơi đó nằm khá sâu bên trong, biết đâu nó vào rừng đốn củi chưa ra.” Người kia nhiệt tình nói.

“Cảm ơn, Thâm ca. Đằng nào thì đệ cũng chuẩn bị vào rừng, đệ tự đi hỏi vậy.”

“Được! À, đệ bảo muốn tìm công việc ở đây, thế chân đệ khỏi chưa?”

“Gần khỏi rồi.” Thủ Căn cười cười.

Nhắc mới thấy lạ, vị trí gãy xương nơi đùi phải mỗi lần trở cơn đều khiến y đau đớn như bị tra tấn, nhưng mấy hôm nay đã giảm đi nhiều. Dù có đau cũng không phải là loại kim châm muối xát, mà lại như có sâu bọ bò trong xương.

Biết đâu thật sự sắp lành hẳn? Thủ Căn trỗi lên chút hy vọng mơ hồ.

“Căn Tử, có tin, ca đi theo ta.” Tam Đao đứng sau vỗ vai Thủ Căn, sau đó kéo cả y đứng dậy.

Vừa khéo Thủ Căn mới ăn no, y bèn buông chén, nói lời cảm tạ Thâm ca rồi sánh vai cùng Tam Đao vào rừng.

“Ca cùng tên đàn ông ấy nói gì mà vui vẻ quá?” Đại lưu manh thô lỗ đẩy y về phía trước.

“Ngươi sao nữa? Ta chỉ hỏi thăm tin tức của Diệu Tổ thôi.”

“Ban nãy ta dò được tin, lâm trường gần đây không yên ổn cho lắm, ca đừng cách ta quá xa, càng không được tự ý hành động. Tuy trước đây ca từng làm việc tại công trường nhưng rừng sâu núi thẳm, nào ai đoán được chữ ngờ, nhất là sau khi có người cố ý gây chuyện.”

“Có người cố ý gây chuyện?” Thủ Căn ngẩng đầu.

“Ừm. Thời gian này không ít người đã mất tích trong lâm trường, mấy tên ngu ngốc lại đi nghi thần nghi quỷ, ta định đến hố vứt xác xem thử.” Tam Đao dẫn y vào căn trại ngoài cùng.

“Hố vứt xác?” Thủ Căn hoảng sợ, thuở y mới vào lâm trường cũng từng nghe người khác bảo lâm trường có một hố vứt xác, giờ Tam Đao nhắc đến là có ý gì? Lẽ nào Diệu Tổ đã…

“Ca biết nhà họ Lê không?” Tam Đao vừa thắp đèn dầu vừa hỏi.

“Lê gia, nhà có bãi chăn nuôi ở quan ngoại? Sao? Bọn họ muốn vào lâm trường ư? Thư gia đồng ý à?” Thủ Căn xoay người đi đóng cửa, dùng sức giậm giậm chân. Vừa cách xa ngọn lửa một chút đã lạnh như thế, đợi chốc nữa ngủ say không biết còn rét đến mức nào.

“Thư gia đương nhiên không đồng ý, chẳng qua dạo này chúng đang bận dẹp yên chuyện nhà, việc bên ngoài đương nhiên giải quyết kém hiệu quả hơn.” Tam Đao run lên, tung chăn mò mẫm dưới gầm giường, cuối cùng lôi ra một chiếc bồn lửa nhỏ và vài nhánh củi.

“Dẹp yên chuyện nhà? Thư gia xảy ra chuyện sao?” Thủ Căn giúp hắn đánh lửa.

“Còn chuyện gì nữa? Tranh giành gia sản ấy mà!” Tam Đao phối hợp lôi thêm cỏ dẫn lửa dưới giường ra.

“Ồ? Vậy à, thế chẳng phải Phiến Mã sẽ rối tung cả lên ư? Bồn lửa này chưa được hong khô.”

“Ừ, nhưng vẫn ấm hơn mớ chăn gối ẩm ướt trên giường. Chủ nhân đương nhậm của Thư gia là một lão già vô cùng gian xảo, hiện tại Thư gia lộn xộn như vậy đa phần đều vì lão thao túng bên trong, lão đang đợi những gương mặt ẩn mình đều nhô lên khỏi mặt nước, cuối cùng sẽ tự động thu dọn thế cục. Dù lão không ra mặt cũng sẽ tìm người thay thế, lão già đó… Đánh chết lão cũng không phó mặc tâm huyết bao nhiêu năm của Thư gia đâu.”

“Ra là vậy. Nghe cách nói chuyện dường như ngươi rất hiểu Thư gia?” Thủ Căn ngồi cạnh hắn, không ngừng thêm củi.

“Í! Ca xem ta tìm thấy thứ gì nè, ở đây mà còn có than cơ đấy.” Tam Đao vui vẻ cười mãi, “Chẳng phải lão tử lăn lộn tại Phiến Mã ư, lũ rắn độc cầm đầu sao ta lại dám không tìm hiểu rõ ràng?”

“Ngươi từng nghe đến ai tên Thư Xuân Sơn chưa?”

“Thư Xuân Sơn?” Mí mắt nam nhân khẽ giật, “Ca hỏi về hắn làm gì?”

“Ừm…” Thủ Căn do dự, y đang phân vân về chuyện di ngôn trước lúc lâm chung của gã khuân vác. Nếu chỉ dựa vào sự điều tra của y, không biết đến ngày nào tháng nào mới tìm thấy người tên Thư Xuân Sơn kia.

Song y lại muốn xác định hai chữ “Thư Tam” rốt cuộc có dính líu với hắn hay không.

“Ngươi còn nhớ gã khuân vác chết thảm trong hẻm Du Giáp?”

“Gì thế?”

Thủ Căn từ từ nhắm hai mắt, chậm rãi kể lại toàn bộ sự việc hôm nọ.

“Hai chữ ‘Thư Tam’ hắn nhắc tới là ngươi sao?”

Tam Đao cả nửa buổi vẫn chưa trả lời.

Thủ Căn khều củi và cỏ trong bồn khiến lửa cháy càng mạnh.

“Ta không muốn gạt ca.”

Thủ Căn đợi hắn nói tiếp.

“Nhưng có những chuyện bây giờ ta chưa thể nói ra, nhưng ta dám bảo đảm cái chết của hắn không liên quan đến ta.” Tam Đao nghiêm túc nói.

Thủ Căn gật đầu.

Từ vẻ mặt của y, Tam Đao không biết y đang giận hay đang nghĩ ngợi lung tung, bất chợt sinh lòng lo lắng.

“Căn Tử, ta muốn tặng ca một lễ vật. Đến ngày lễ vật nằm trong tay ca, ca sẽ hiểu rõ toàn bộ những việc ta làm hôm nay.”

Thủ Căn khẽ nở nụ cười, “Ngươi có lòng ta rất vui, nhưng ta chẳng cầu mong điều gì, chỉ cần ngươi…”

“Ta hiểu.” Tam Đao không đợi Thủ Căn dứt lời đã cầm lấy tay y.

Thủ Căn né tránh nhưng vẫn không thoát khỏi ma trảo, đành mặc hắn làm càn.

“À, hòn đá kia thật sự thần kỳ thế ư?” Tam Đao tò mò hỏi

“Ừ. Rất thú vị, vừa đặt cạnh lửa sẽ toát ra khói trắng, hơi nhích ra xa liền biến mất.”

“Không biết là nó là thứ gì.”

“Biết đâu khi tìm được Thư Xuân Sơn sẽ rõ ràng mọi chuyện. Ngươi vẫn chưa trả lời ta, ngươi biết người tên Thư Xuân Sơn kia không đấy.” Thủ Căn dụi mắt, màn khói bốc lên khiến mắt y suýt chảy nước mắt.

“Thư Xuân Sơn… Chỉ cần là người có tai mắt trong thành đều đến biết hắn.” Tam Đao bảo Thủ Căn lên giường trước, Thủ Căn cũng không khách sáo, bò lên giường, cuộn mình vào tấm chăn hơi ẩm ướt.

“Ồ? Hắn quan hệ ra sao Thư gia?”

“Cháu đích tôn, cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu gây nên cuộc nội loạn trong Thư gia. Căn Tử ca, hòn đá đâu? Ca đưa ta, ta giữ giúp ca, đợi tìm thấy em trai ca mới giao cho Thư Xuân Sơn.”

Thủ Căn thoáng do dự, “Ta khâu trong áo bông ấy, hơi khó lấy ra. Thôi thì sau này gặp mặt ta sẽ đưa thẳng cho hắn.”

“Được.”

Nhóm lửa đâu đấy xong xuôi, Tam Đao chạy ra ngoài lấy một cái chậu, rót vào chút nước, tiếp theo đặt lên bồn lửa để đun. Sau khi nước ấm lên, hắn bảo Thủ Căn rửa mặt trước, còn mình dùng sau. Rừng hoang núi thẳm không cho phép hai người câu nệ quá nhiều, cả hai dùng chỗ nước còn lại cùng rửa chân.

Bên ngoài rất lạnh, Thủ Căn đã lâu không vào rừng, có chút chịu đựng không nổi, Tam Đao ôm chặt Thủ Căn, ủ ấm cả đêm. Thủ Căn thấy tay hắn ngoan ngoãn nên dại gì bỏ lỡ bếp lò tuyệt vời như vậy.

Một đêm im lặng.

Tinh mơ hôm sau, hai người rời trại rất sớm, sánh vai vào rừng.

Cuốc bộ hơn nửa ngày, Tam Đao thân thể tráng kiện, lại có võ công hộ thân cho nên không hề mệt mỏi, nhưng Thủ Căn đến giữa trưa đã trầy trật rã rời.

“Chúng ta đến gốc cây trước mặt nghỉ ngơi chút nhé.” Tam Đao lo lắng nhìn Thủ Căn.

Thủ Căn thở dài, đấm đấm chân phải.

“Xin lỗi, đã dự tính trưa nay phải đến được hố vứt xác.” Thủ Căn vỗ lưng Tam Đao, tỏ vẻ ray rứt.

“Không sao.” Tam Đao ngừng lại một thoáng, đột nhiên bật cười: “Ai bảo ca thích sĩ diện, ta muốn cõng ca ca lại sống chết không chịu.”

“Đi chết đi! Tiểu tử xấu xa, ta vẫn chưa đến bảy, tám chục tuổi.” Chẳng hiểu tại sao Thủ Căn có cảm giác Tam Đao không thích dẫn mình đến hố vứt xác.

“Đợi ca bảy, tám chục tuổi thì muốn ta cõng cũng không có cửa đâu.”

“Xì, ai thèm trông cậy vào ngươi, ta không biết nhờ con cháu cõng à.”

“Hà Thủ Căn, nói thật cho ta biết, năm xưa ca đã lập gia đình hay chưa? Nói, có phải ca gạt ta, bây giờ đã vợ con đuề huề đúng không?”

Thủ Căn mặc kệ hắn, đặt mông ngồi xuống bên gốc cây.

“Hà Thủ Căn, ta đang hỏi ca, ca nghe không hả?” Xem đi, đây là biểu tượng của cố tình gây sự.

“Ngươi có nhận được thư của ta không?” Thủ Căn vừa xoa chân vừa ngẩng đầu hỏi.

Vừa nghe câu này, Tam Đao như bị châm ngòi.

“Nếu không vì nhận được thư của ca, ta đã chẳng chạy gấp như lửa cháy vào mông! Tức chết ta mất, bán mạng về thăm ca, ca lại nỡ không để ý đến ta. Cứ tưởng ca đã thành thân, nào ngờ ca đâu có! Mỗi ngày lượn qua lượn lại trước mặt, thế mà ca ngoảnh mặt làm ngơ! Ca không thèm mở miệng nhờ ta thì thôi, còn dám để lão tử đến cầu xin ca đồng ý cho lão tử giúp! Ta… Ta… Ta…”

“Ta cái gì? Đừng cứ mở miệng ra là lão tử này lão tử nọ, qua ngồi đây bóp chân giùm ta.”

Thủ Căn vẫy tay, đến bây giờ y vẫn không dám nói thẳng với tên kia, ban đầu không tìm hắn chủ yếu do y sợ mất mặt.

Ngươi xem xem, thuở trước hắn suốt ngày chao liệng trước mắt y nhưng y chẳng thèm nhìn lấy một cái, đến khi người ta thành đạt mình lại chạy đến ôm chân, thật quá mất mặt. Hơn nữa, lúc bấy giờ mặt mày hắn vênh váo huênh hoang, y vừa nhìn đã muốn đập, ngươi bảo y sao có thể đi cầu cạnh hắn. Huống hồ y còn cho rằng hắn đã lập gia đình bên ngoài…

Thế nhưng những lời nọ chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng, nếu nhỡ nói ra miệng chỉ sợ tên kia nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống Thủ Căn.

“Ban nãy ngươi bảo nhận được thư của ta liền lập tức quay về?”

“Phải.” Nam nhân càm ràm thêm mấy câu mới hậm hực ngồi xuống, kéo chân Thủ Căn đặt lên đầu gối của mình, nhẹ nhàng xoa bóp.

Thủ Căn đau đến rụt chân. Bàn tay gấu của ai kia tức khắc trở nên càng dịu dàng.

“Hai năm.”

“Gì?”

“Từ ngày ta nhờ người gửi thư đến hôm ngươi trở về là ròng rã hai năm.”

“Hả?!” Nam nhân trừng mắt đến suýt lọt cả tròng.

“Đừng nhìn ta như vậy, ta nói sự thật.”

“Thằng trời đánh! Ta nhất định phải làm thịt tên khốn đưa thư.” Tam Đao không hề nói chơi, nếu gã chuyển thư đang đứng trước mặt, hắn sẽ thật sự chém người.

Thủ Căn cười cười, “Năm ấy, người chuyển thư bảo ta rằng hắn đã mang thư đến nơi liên lạc của ngươi, thư do một vị cô nương rất xinh đẹp ở đó nhận giùm ngươi.”

“Căn Tử, ả kia…” Tam Đao thầm mắng nhiếc con gái của Lý Tam Cái. Rõ ràng lúc ấy hắn từng đến tìm Lý Tam Cái nhưng ả không hề chuyển thư cho hắn. Mãi đến khi hắn đánh bại Lý Tam Cái ả mới chịu giao thư ra. Uổng công hắn luôn tin tưởng cả nhà họ.

“Ngươi không cần giải thích với ta.”

Thủ Căn nhìn hắn, Tam Đao gãi đầu, y lời không giải thích gì nhiều. Đường xa biết sức ngựa, ngày dài thấu lòng người.

Hai người ở bên nhau, không nói lời nào, Tam Đao sử dụng nội lực cẩn thận điều trị chân phải của Thủ Căn. Hắn vuốt ve từ trên xuống dưới, đặc biệt chú ý đến nơi gãy.

Thủ Căn thoải mái, chậm rãi thở hắt ra.

“Căn Tử ca, ca hận ta không?”

Thủ Căn thoáng sửng sốt.

“Hơi hơi, sao lại hỏi nói mấy chuyện này?”

Tam Đao cúi đầu, nhẹ nhàng nắn bóp chân cho Thủ Căn, tiếng nói hơi trầm lắng lại ủ rũ, “Ta trở về đã hai năm, kết quả không để ca sống được ngày nào vui vẻ.

Lúc chưa có tiền, ta một lòng mơ đến ngày kiếm ra nhiều tiền để ca có cuộc sống tốt nhất, mặc quần áo đẹp nhất, ở căn nhà thoải mái nhất, ăn thức ăn ngon nhất, không cho ai khi dễ ca. Nhưng xem bộ dạng bây giờ của ca kìa, ngay cả y phục để thay đổi cũng không có bao nhiêu, áo bông mùa đông chỉ mỗi bộ đang mặc trên mình… Quần bông dày một chút còn chẳng mua nổi… Ôi, mò tới đâu thấy xương tới đó. Với cả đôi hài ca mang…”

“Tự ta có tay có chân, ngày tháng sống thế nào là chuyện riêng của ta, huống chi ngươi từng giúp ta rất nhiều, ta phải cảm tạ ngươi mới phải.” Cảm tạ ngươi luôn bận tâm giữ gìn lòng tự trọng cho ta, không can thiệp vào cuộc sống của ta. Cảm tạ ngươi đã kính trọng ta, hiểu ta.

Tam Đao ngượng ngùng gãi mặt, cởi hài giúp Thủ Căn, ấp ủ hai bàn chân bị đông cứng đến đỏ ửng của y vào ngực mình, sao đó ôm lấy cả đôi chân gầy guộc, buồn bực không nói nên lời.

Im lặng cả nửa ngày, cuối cùng trong lòng cả hai cũng lấy lại bình tĩnh. Ráng lam chiều xuyên qua kẽ lá, ôm ấp hai bóng người dưới tán cây, điểm thêm chút sắc đỏ hồng nhàn nhạt vào cảnh vật, không nóng bỏng nhưng ấm cúng.

Thủ Căn nhúc nhích ngón chân, y cảm thấy vừa nóng vừa ngứa, nhịn không nổi phải cựa quậy vài cái.

“Ca, ca đang trêu ghẹo ta ư?”

“…”

Thủ Căn trầm lặng. May là ban nãy chưa nói gì nhiều, bằng không còn chẳng khiến lưu manh sướng lên tận mây xanh.

“Buông tay ra coi, chân ta ngứa quá.”

“Ta liếm hộ ca nha?”

“…Biết xấu hổ không hử?”

“Không, lưu manh mà lại.”

Ha ha!

Đột nhiên, ánh mắt Tam Đao như lóe sáng, “Ca, tiết trời càng lúc càng lạnh, ta đi túm con cáo về làm áo khoác cho ca, đợi ta nhé, ta sẽ về ngay.”

“Ơ?” Thủ Căn chưa kịp phản ứng thì người ôm chân y đã không thấy tăm hơi.

Nhìn đôi chân trần nằm trên mặt đất, Thủ Căn thở dài, hí hoáy mang hài vào. Tình huống gì đây? Muốn gió được mưa? Câu trước vừa bảo y thiếu quần áo, câu sau đã bảo chạy đi bắt cáo về lột da? Cả chiếc áo choàng dài, một con làm sao cho đủ? Muốn đủ phải dùng con bự cỡ nào chứ? “Hì hì.”

Dư Phi dừng chân, lịch sự cười với gã nam nhân đang chặn đường mình, gật đầu chào hỏi: “Ngươi đến rồi.”

Dứt lời liền chuồn thẳng, áo gấm đỏ choét biến thành bóng lửa, bộ dạng hệt như cáo tinh bỏ trốn.

Tam Đao dường như đã liệu trước chiêu này của gã, hắn phì cười, tung người lướt qua ngọn cây như đại bàng giang cánh, hung hãn nhào về phía bóng đỏ.

Dư Phi liều mạng bỏ chạy, ngay cả quay đầu lại cũng không dám.

Lần nhìn trộm trước trên cơ bản không hề thu được gì, gã sợ lộ chuyện nên nào dám đến gần, hai người nói gì gã chẳng nghe thấy. Chỉ vậy thôi đã bị Tam Đao bề ngoài thô lỗ nhưng quan sát tinh tế phát giác, vừa rời khỏi Hà Thủ Căn liền dí theo gã tận hai con phố, thành công phang gã một gậy mới thôi.

Phàm là những việc càng khó tìm hiểu thì con người càng muốn khám phá, không ngừng nghe Tam Đao lải nhải về lão bà nhưng không thấy hắn đi tìm y, song lại có cảm giác hắn rất xem trọng tên thọt họ Hà. Đối với một Dư Phi tò mò hơn ai hết mà nói, hiện tại không có chuyện gì hấp dẫn gã hơn quan hệ giữa hai người. Lần này thấy Tam Đao ra ngoài gã bèn len lén mò theo, dọc đường chỉ dám từ xa nhìn trộm chứ không có gan đến gần.

Theo suốt một ngày, thấy đối phương vẫn chưa phát hiện, lá gan gã dần to lên, quyết tâm bám gần thêm chút nữa.

Kết quả một khắc sơ ý mất cả Kinh Châu (tích truyện trong Tam Quốc Diễn Nghĩa), vì nghe ngóng quá nhập tâm nên gã quên béng việc khống chế hứng thú… Ôi, bây giờ nếu để hắn bắt được thì không bị lột da mới là lạ!

Bên cạnh chợt mát lạnh, tiếp theo gã nghe thấy tiếng cười to của ai kia sang sảng bên tai:

“Dư tiểu trang chủ, ta đã hứa với Căn Tử ca của ta sẽ săn cáo về làm áo cho y, tiếc thay bộ da của ngươi không thích hợp để may áo lắm, thế nên ta đành hủy nó đi vậy. Căn Tử ca nhà ta chỉ ăn vận phong phanh nhưng ngươi lại nỡ mặc y phục dày đến thế, nói sao cũng không hợp lý, đúng không?”

Thanh âm của hắn thình lình thay đổi, trở nên đặc biệt thâm độc: “Họ Dư kia, lần sau còn để lão tử biết ngươi bám theo thì cẩn thận lão tử bằm ngươi thành tương cho heo ăn!”

Không ngờ hắn lại giở tuyệt kỹ xé toạt áo của mình, Dư Phi bảo vệ y phục thất bại, quay đầu mắng lớn: “Thư Tam Đao! Hôm nay xem như ta đã nhận ra ngươi là thứ gì, ngươi chính là một thằng lưu manh! Đại lưu manh! Uổng cho người đời ca tụng ngươi bốn chữ ‘đại hiệp đương thế’, rác rưởi! Đừng xưng danh lãng tử Tam Đao nữa, đổi thành lưu manh Tam Đao con mẹ nó đi! Trời rét căm căm mà nỡ xé áo của ta, Thư Tam Đao, ngươi quá vô sỉ! TA HẬN NGƯƠI…!”

Tam Đao ngoáy tai, cất đao, nhảy từ trên cây xuống, công cuộc giáo huấn đã hoàn thành, hắn phải về với Căn Tử ca nhà hắn. Về phần anh chàng Dư Phi đang trần truồng, hắn không có hứng thú.

“Thư Tam Đao, đại biến thái đùa giỡn đàn ông! Ngươi đừng đắc ý quá sớm! Ta sẽ vạch mặt thật của ngươi để thiên hạ xem rõ, ta còn phải báo với Căn Tử ca của ngươi, Lý Tam Cái đã giao con gái cho ngươi, hơn nữa ngươi từng cùng nàng ước định chung thân dưới trăng! Ta, ta sẽ tố cáo với hắn chuyện ngươi vung đao đoạt tình, cướp mất trái ớt nhỏ của ta! Ngươi ra ngoài chơi gái! Ngươi…”

Tam Đao xoay người lao thẳng về hướng phát ra âm thanh.



Chẳng bao lâu, rừng núi khôi phục vẻ tĩnh lặng vốn có, đúng, đương nhiên là sau tràn dài nức nở thảm thiết. Lá cây xao động dữ dội một phen, đại lưu manh ăn mặc hở hang không biết lạnh là gì, vui tươi hớn hở phe phẩy túi tiền bằng gấm thêu hoa, bước ra từ sau thân cây.

Bấy giờ, Thủ Căn đang ôm chặt chân phải, cả người cuộn tròn dưới gốc cây, miệng không ngừng hít hà. Mồ hôi lạnh đọng thành giọt trên trán, sắc mặt Thủ Căn trở nên tím tái.

Tam Đao mỉm cười suốt đường quay về, nhưng thấy bộ dạng của Thủ Căn đã kinh hãi nhào qua.

“Căn Tử, Căn Tử ca sao vậy?”

“…” Thủ Căn đau đến không nói thành lời, cố gắng cử động ngón tay, nắm lấy bàn tay Tam Đao, càng nắm càng chặt.

Tam Đao vẫn chưa biết nên phản ứng ra sao thì cảm giác đau đớn kịch liệt của Thủ Căn đã dần trôi qua.

Thủ Căn chậm rãi buông tay, cuộn mình dưới đất hít vào từng hơi.

Cơn đau hôm nay thật tệ hại, không chỉ vị trí gãy xương mà cả chân phải đều như bị búa giáng vào.

“Ca, chuyện gì thế? Sao đau đến mức ấy?” Tam Đao cẩn thận ôm lấy Thủ Căn.

Thủ Căn trở lại bình thường, lắc đầu nói: “Không gì. Bệnh cũ thôi, rừng núi âm u, có khả năng đã trở nặng.”

“Ý ca muốn nói vị trí gãy xương vẫn còn đau? Nhưng không thể nào đau đến như vậy!”

“Không sao. Chẳng phải khỏe rồi ư?” Tam Đao dìu Thủ Căn ngồi dậy.

“Đợi sau khi ra ngoài ta tìm lang trung xem cho ca, biết đâu lại do bệnh gì khác.” Tam Đao lo lắng nói.

“Thần hồn nát thần tính. Ta đã bảo không sao là không sao, bất quá chưa từng đau đến thế, đêm nay… Chậm nhất là ngày mai, trời sẽ đổ mưa to. À, ban nãy ngươi bảo đi săn cáo, cáo đâu?”

Tam Đao không muốn đem chuyện bị bạn theo dõi kể với Thủ Căn nên trả lời rất qua loa lấy lệ, “Cáo gian lắm, lỡ tay để nó sổng mất.”

“Đi thôi, chúng ta đến hố vứt xác xem thử.” Thủ Căn không hỏi nhiều, nếu Tam Đao đã không muốn nói, hà tất y phải làm khó hắn. Huống hồ so với bí mật của Tam Đao, hiện tại Thủ Căn quan tâm đến chuyện của Diệu Tổ hơn cả.

“Căn Tử ca…”

“Chuyện gì?” Thủ Căn xoay sang, chợt nhìn thấy biểu tình kỳ lạ của Tam Đao.

“…Không, đi nào.”

Tối hôm ấy, bọn họ không đến hố vứt xác, bởi vì như Thủ Căn dự đoán, rặng mây đỏ ban chiều thật sự kéo theo mưa tới.

Hai người không còn cách gì, đành phải tìm sơn động trú thân.

Sơn động không lớn nhưng khá yên tĩnh, dường như thường có người sử dụng, trên đất còn rơi rớt vài đống cỏ khô thường để lót ngủ.

“Sơn động này lúc trước ta vào rừng hay dùng nên chuẩn bị sẵn ít thứ cần thiết.” Tam Đao giải thích.

Thủ Căn đặt hành lý sang một bên, thu dọn cỏ khô đâu vào đấy mới ngồi xuống.

Tam Đao vừa dùng chút củi khô sót lại trong động nhóm lửa vừa nói: “Chân ca không khỏe, chi bằng cứ tạm thời nghỉ tạm ở đây một đêm. Ta ra ngoài tìm người nghe ngóng tin tức, sáng hôm sau đến tìm ca.”

“Bây giờ ngươi muốn ra ngoài?” Thủ Căn nhìn trận mưa bên ngoài, sinh lòng lo lắng.

Tam Đao cười đáp: “Mưa lớn trên núi ta gặp không ít, không quan trọng, hà huống mưa to có lợi ích của mưa to.”

Thủ Căn không gặn hỏi lợi ích gì, đoán chắc tám phần lưu manh lại định làm chuyện không hay mới thừa cơ thời tiết xấu để dễ dàng gây sự.

Tam Đao dặn dò Thủ Căn tất cả thường thức cần thiết khi qua đêm chốn rừng núi, đốt sẵn một đống lửa to, che kín cửa động  xong xuôi mới bỏ đi.

Đêm hôm ấy, không biết vì không khí trong động ẩm thấp hay duyên cớ gì khác mà chân Thủ Căn lại đau, nhức nhối đến nỗi y phải ôm chân lăn lộn.

Khi Thủ Căn mở mắt ra, y phát hiện bên cạnh xuất hiện thêm một đôi chân, trên chân là đôi ủng bằng gấm vô cùng xinh đẹp. Theo đường nhìn từ chân trở lên, y nhìn thấy một người rất kỳ lạ.

Tại sao lại bảo rất kỳ lạ? Bởi vì cách phối quần áo của gã rất quái dị.

Rõ ràng đôi giày vô cùng lộng lẫy, nhưng quần lại là quần vải bố, có vẻ không đồng bộ với nhau. Eo gã buộc chặt bằng đai vải đính ngọc thạch, song bên trên lại là chiếc áo da dê sờn rách, khoác ngoài bộ quần áo vải thô của thợ mộc bên trong.

Có điều mặt mũi người nọ rất anh tuấn.

Con người lập dị ngồi xổm xuống, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu mà đánh giá y.

Thủ Căn giơ tay lau đi mồ hôi trên trán, cật lực trở mình, cố sức hỏi: “Ngươi… là ai?”

“Không thể ngờ, thật sự không thể ngờ…” Quái nhân lẩm bẩm, tự nói chuyện với bản thân.

Không ngờ chuyện gì? Thủ Căn thở hổn hển, chờ đợi thể lực khôi phục.

Thủ Căn đợi mãi, những tưởng gã sẽ không nói nữa, thế nhưng rốt cuộc gã lại mở miệng: “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi có biết tình lang Tam Đao của ngươi bây giờ đang ở đâu không?”

Tình lang? Thủ Căn càng nghe càng thấy chướng tai.

Hắn là ai? Sao lại hỏi y vấn đề này?

“Hắn đang ở đâu?” Thủ Căn thuận miệng hỏi.

“Chỗ nhân tình của hắn.”

“Ờ.”

“Ờ? Biểu tình của ngươi chỉ có một chữ?” Quái nhân anh tuấn vô cùng kinh ngạc, thanh âm trở nên cao vút.

Thủ Căn khép mắt, y cảm giác được người nọ sẽ không hại mình, tuy rằng y vẫn không rõ ý định của gã.

Có lẽ vì không nhìn thấy phản ứng trong mong đợi, quái nhân không ngừng nỗ lực đâm chọt:

“Ê, Hà Thủ Căn, không để ý thật hả? Ta dám thề ta không hề gạt ngươi. Thư Tam Đao hiện tại đang ở nhà một trong số tình nhân của hắn, hơn nữa còn ngủ cùng giường!”

Thủ Căn cả trả lời cũng lười.

Người nọ biết mặt y, cáo mật hành tung của Tam Đao với y, ý đồ của gã là gì?

Không ngoài hai mục đích, y đoán. Thứ nhất, người nọ muốn mình oán hận Tam Đao, sau đó xa lánh hắn, hoặc giả muốn gây sự với y để đả kích hắn?

Còn nữa, ai bảo với gã kia Tam Đao là tình lang của y? Thằng ngốc Tam Đao? Thế quan hệ giữa cả hai như thế nào? Bạn bè?

Song y dám khẳng định một chuyện, bất kể đối phương đến vì mục đích gì thì vẫn chẳng có ý tốt.

“Nếu ngươi không tin, ta dẫn ngươi đi xem!” Gã kích động nói.

Thủ Căn lấy làm lạ, cớ chi tên nọ phải kích động đến thế, lẽ nào để y biết chuyện Tam Đao nuôi gái bên ngoài rất quan trọng ư? Chứ gã hy vọng y phải phản ứng ra sao? Thương tâm? Khổ sở? Hay giận dữ?

Bất đắc dĩ, Thủ Căn đành trợn mắt cao giọng: “Cảm ơn ý tốt của huynh đệ, nhưng bây giờ tôi cực kỳ buồn ngủ. Còn nữa, Thư Tam Đao ngủ trên giường ai là chuyện của hắn. Hắn và tôi không thân không thích, hà tất đi lo việc người dưng?”

“Lo việc người dưng?!” Người nọ hét toáng lên, chói tai đến mức khiến tai Thủ Căn ngầm đau.

“Cái gì mà lo việc người dưng, cái gì mà không thân không thích? Lẽ nào ngươi không phải người yêu của hắn ư? Ngươi và hắn… Ngươi…” Quái nhân nghẹn lời. Hai gã đàn ông, một tên còn là bạn thân của gã, vừa nghĩ tới chuyện cả hai cùng nhau làm chuyện nam nữ… Nghĩ thế nào cũng không thoải mái.

Thủ Căn thở dài, chậm rãi tiếp lời: “Tôi rất buồn, rất khổ sở, rất thương tâm, rất phẫn nộ, ngày mai Tam Đao quay về tôi sẽ tính sổ với hắn. Huynh đệ, phiền huynh lấy hộ chỗ nước bên kia để tôi hớp vài ngụm, được không?”

“…” Quái nhân nhìn y, không nói chuyện, không cử động.

“Hà Thủ Căn, ngươi đã tin hắn như vậy ta cũng không muốn giấu giếm ngươi nữa.” Quái nhân nghiêm mặt nói: “Ngươi biết hắn từng ước định chung thân với người khác chưa?”

Ồ? Chuyện này mới nghe thôi. Thủ Căn vô cùng khát nước, dán mắt vào bình nước, dường như muốn bò qua nhưng lại sợ mất mặt.

Quái nhân đứng lên, mang nước đến trước mặt y, đặc biệt thân thiết nâng y dậy, dìu y dựa vào tường đá trong sơn động.

Thủ Căn uống mấy ngụm lớn mới qua cơn khát, y lau miệng, mỉm cười với quái nhân.

“Ta thấy hình như ngươi không biết?” Quái nhân ngồi xuống trước mặt y.

“Huynh đệ là bạn bè hay kẻ thù của hắn?” Thủ Căn tò mò hỏi.

Quái nhân nghe xong câu hỏi thì nhíu mày ngẫm nghĩ cả nửa buổi trời, cuối cùng mới đưa ra kết luận: “Ta là người cạnh tranh với hắn.”

Thấy Thủ Căn mơ hồ, quái nhân giải thích thêm: “Cạnh tranh danh tiếng, cạnh tranh tiền tài, cạnh tranh đàn bà.”

Thủ Căn gật gù, “Cô gái đính ước với hắn là nữ nhân huynh muốn giành?”

Quái nhân vô cùng nhã nhặn phất tay, “Nào phải. Cô gái ta thích hắn đang định lấy làm bà nhỏ, nhưng người ta không chịu. Ôi!”

Thủ Căn đồng tình vỗ vai gã, “Trên đời thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, hà tất khăng khăng treo cổ chết trên một cây.”

“Than ôi, ngươi không biết đâu, ban đầu ta cũng chẳng ưa gì trái ớt nhỏ kia, nhưng lâu ngày sinh tình, không hiểu sao một ngày không gặp lại bắt đầu nhơ nhớ, hai ngày không gặp thì… Ủa, câu của ngươi nên do ta nói mới phải chứ?”

“Trời lạnh lắm, huynh đệ, ngủ sớm đi, có gì đợi Tam Đao về hẵn chậm rãi trò chuyện.” Dứt lời, Thủ Căn bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, bò lên mớ cỏ khô xếp sẵn.

“À phải, phiền huynh thêm củi vào đống lửa kia hộ tôi, đừng để tắt. Cảm ơn nhiều, huynh đệ.”

Quái nhân trơ mắt nhìn Thủ Căn nói ngủ là ngủ, nhất thời cạn lời. Cuối cùng không biết gã nghĩ tới chuyện gì mà hậm hực giậm chân, nhưng cũng thêm củi vào lửa xong xuôi mới rời khỏi sơn động.

Trong mông lung, Thủ Căn nhìn thấy bản thân đứng trước mặt một đôi nam nữ, lành lùng nhìn bọ họ.

Người đàn ông ngẩng đầu lên, vừa cử động vừa cười với y: “Ca, ca đến rồi. Ca ngồi bên kia đợi ta một lát.”

Thủ Căn nhìn thấy trong đống y phục bên cạnh hai người lòi ra một thanh đao.

Liếc tên đàn ông đang trong cơn điên cuồng, ả đàn bà đang thở gấp dâm đãng, Thủ Căn xông lên phía trước, rút phắt đao ra.

Đao rất sắc bén.

Y dùng toàn bộ sức lực chém thẳng vào cổ tên kia!

Cảm giác đao cứa vào cổ vô cùng sinh động, cảm giác máu tươi phun lên mặt vô cùng chân thật, sau đó y trơ mắt nhìn cô gái đội mũ phượng, khoác khăn choàng nhào qua ôm chầm lấy người đàn ông, khóc lóc thảm thiết.

Thủ Căn nhìn hai người, lại nhìn thanh đao đẫm máu trên tay, đột nhiên bật cười điên dại.

Mộng mị kiểu gì thế này!

Thủ Căn choàng tỉnh, thét lên tràn đầy kinh hãi!

Tam Đao đúng hẹn trở về, Thủ Căn không hỏi cũng không nói.

Lúc Tam Đao mang theo nụ cười lôi thức ăn nóng hổi trong ngực ra cho Thủ Căn, một mùi hương nhàn nhạt của phấn son khẽ len vào không khí khiến cánh tay đang duỗi tới của y chợt dừng lại.

“Đi thôi, vừa đi vừa ăn, ta muốn sớm đến xem hố vứt xác.”

“Được. Tối qua ngủ ngon không? Mắt ca hơi sưng kìa.” Người hỏi chuyện dường như cũng chẳng ngủ ngon, tròng mắt thấp thoáng tơ máu.

“Không sao, đêm qua mãi nghĩ về việc của em trai nên không ngủ yên.”

“Ca đã mệt mỏi, chốc nữa ta cõng ca đi.”

“…Cảm ơn.”

Hố vứt xác không chỉ là hố mà là cả một sơn cốc nhỏ.

Sơn cốc nọ rất kỳ quái, thông xanh tuy bao phủ bốn bề nhưng tuyệt đối không sinh trưởng bên trong.

Nếu được lựa chọn, người của lâm trường không ai muốn đặt chân đến gần nơi đây.

Dần dà, cánh rừng cạnh sơn cốc cũng không còn người sinh sống.

Càng tiếp cận hỗ vứt xác, Tam Đao càng trở nên im lặng.

Khi đến nơi, hắn chỉ nói vỏn vẹn hai chữ: “Đến rồi.”

Thủ Căn dừng bước, quan sát bóng người thấp thoáng phía trước, nhỏ giọng hỏi: “Ở đây sao lại có người đến xem?”

Tam Đao nhìn chằm chằm vào rừng thẳm, ánh mắt buồn bã, ảm đạm.

“Tam Đao?”

“Đi, qua đó.”

Qua đó? Nè!

Nhìn Tam Đao thản nhiên cất bước, Thủ Căn ngơ ngác đành lẳng lặng theo sau.

Canh giữ sơn cốc là một ông lão rất cao, rất gầy, ốm yếu như chỉ còn da bọc xương.

Ông lão thoáng thấy Tam Đao đã hỏi thẳng: “Rượu đâu?”

“Ông không uống thì chết hả!” Tam Đao mất kiên nhẫn đốp chát lại.

Thủ Căn dán mắt vào hai người.

Ông lão dường như không hề nhìn thấy Thủ Căn.

“Tới làm chi?” Ông lão ngồi trên tảng đá ngoài căn lều tranh, cởi hẳn giày ra dùng để gõ nhịp.

“Tới xem gần đây có ai chết nữa không?” Tam Đao tùy tiện ngồi xuống hòn đá đối diện lão, nhưng yên vị chưa được bao lâu đã đứng phắt dậy, quay lưng vào nhà, lúc trở ra trên tay đã có thêm một tấm đệm lông.

“Ê! Ta dùng để lót lưng đấy, lấy nó ra làm gì? Mau mang vào!”

Tam Đao không thèm để ý đến lão, thản nhiên đặt tấm đệm lên hòn đá mình mới ngồi ban nãy, vẫy tay với Thủ Căn: “Ngồi đi, bằng lông chó đấy, ấm lắm.”

Thủ Căn ngại ngùng nhìn ông lão.

Dường như bấy giờ mới chú ý đến Thủ Căn, lão bắt đầu quan sát y từ trên xuống dưới vài lần, thình lình bật cười cổ quái: “Í, thường ngày lao lực quá độ hay sao mà mặt mày bệnh hoạn thế kia.”

Sắc mặt Thủ Căn tối sầm. Không đúng, là đỏ mặt, nhưng vì làn da đen đủi nên không lộ ra.

“Ít giở thói ăn không được thì phá cho hôi, mệnh ông là mệnh cô độc cả đời. Căn Tử ca, mặc kệ lão ta, ca ngồi đi.”

Thủ Căn vỗ vào ót hắn cái bốp, “Nói chuyện với người lớn tuổi kiểu gì thế này! Không lễ phép, mau trả đệm cho ông ấy.”

“Không trả.”

“Ngươi vừa bảo gì?”

“Ta nói không… Trả cũng được, trừ phi ca ngồi trên mình ta.”

Thủ Căn giơ chân đá hắn.

“Hố hố, ta đã biết ngươi là ai.” Ông lão đột nhiên cười gian.

Thủ Căn cau mày, sao y có cảm giác lúc lão cười không giống người tốt cho lắm?

“Ngươi chính là Căn Tử ca mà hễ nhóc con đêm nào không ngủ được thì luôn mồm gọi tên và ma sát lão nhị, đúng không?”

Thủ Căn đờ ra như khúc gỗ.

Tam Đao tức giận rống lên, bổ nhào qua đấm đá ông lão.

Đến khi Thủ Căn lấy lại phản ứng, y mới nhận ra mình đã lo thừa. Hai người đánh đến khí thế ngút trời, đều là cao thủ bay qua bay lại trên ngọn cây, hơn nữa có vẻ như đánh cũng quen tay.

Thủ Căn mặc cho bọn họ đánh nhau, lần này không thèm khách sáo, ôm lấy tấm đệm lông đi thẳng vào nhà.

Lúc Tam Đao cười ha hả bước vào, hắn phát hiện Căn Tử ca của hắn đang ngồi trên đệm lông, trong tay còn cầm một chung trà nóng.

“Nhóc con nhà ngươi thật không biết khách sáo!” Ông lão theo đuôi Tam Đao.

Thủ Căn cả chân mày cũng không thèm nhíu, “Ta thấy trên bếp đang nấu nước, nghĩ rằng hai người đánh xong nhất định sẽ rất khát, lại thấy trên bàn bày đủ lá trà và ấm chén nên pha sẵn một ấm. Mời dùng, đừng khách sáo.”

Tam Đao nghe xong lập tức hớn hở chạy qua nhận lấy chung trà, tìm ghế ngồi xuống.

“Tiểu tử, rót hộ lão phu chung trà.”

Thủ Căn không để tâm, thuận tay rót sẵn chung trà cho lão. Tuổi tác đối phương ngang hàng với ông nội y, Thủ Căn đấu khẩu với lão làm gì.

Không tệ, tiểu từ này biết kính trên nhường dưới, chiều ý người cao tuổi.

“Ngươi là Hà Thủ Căn à?”

Ông lão vừa định mở miệng đã bị Tam Đao ngắt lời, “Hai năm nay trong cốc có thêm người nào không?”

Ông lão lườm trắng cả mắt, “Có. Cớ gì lại quan tâm mấy chuyện ấy?”

“Bao nhiêu?” Tam Đao không trả lời mà hỏi lại.

Thủ Căn hồi hộp nhìn ông lão.

“Hai, sao thế? Ngươi quen ai ư?”

“Xem thử mới biết.”

Tam Đao giục ông lão dẫn bọn họ đi xem thi thể, Thủ Căn kéo hắn thụt lại, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao ông ấy biết được ở đây có người mới chết?”

“Lão phụ trách quản lý khu này. Sau sơn cốc chính là hậu sơn của Thư gia, lão phải bảo đảm không ai có thể thông qua sơn cốc để tiếp cận hậu sơn. Phàm những người đến vứt xác, dù cẩn thận đến đâu cũng không qua nổi mắt lão. Song chỉ cần đối phương không xâm nhập hậu sơn thì lão chẳng thèm quản.”

“Đối diện chính là hậu sơn của Thư gia?”

“Không sai.” Tuy vẻ mặt Tam Đao rất khó coi nhưng sắc trời khá tối, ánh đèn mập mờ phát ra từ đèn lồng trên tay Thủ Căn không đủ để soi rõ biểu tình của hắn.

“Tại sao Thư gia cho phép đặt hố vứt xác sau nhà thế kia?”

Nửa ngày vẫn chưa nghe thấy Tam Đao trả lời.

“Như vậy mới không ai dám đặt chân vào sơn cốc.” Ông lão đi trước quay đầu lại cười.

“Đừng lải nhải mấy lời nhảm nhí nữa được không! Lo dẫn bọn ta đến hỗ vứt xác là được.”

“Tam Đao, sao ngươi nói chuyện với người lớn thô lỗ như thế?” Thủ Căn kéo áo hắn. Ông lão nọ tuy không dễ mến nhưng đã lớn tuổi, hà tất tức giận với lão.

“Khà khà, nó giận ta bắt nó luyện Cửu tử, giận ta dẫn nó lên con đường khó đi nhất.”

Ồ! Thì ra ông lão kia chính là…

“Lão không phải sư phụ ta.” Tam Đao đoán ra suy nghĩ của Thủ Căn, lập tức nổi giận mà lớn tiếng phân bua: “Cửu tử thần công vốn do lão lấy được trên mình người chết, tự lão không dám luyện nên lấy ta làm thực nghiệm. Hồi ta còn bé cái gì cũng không biết, chỉ muốn trở nên hùng mạnh, đợi luyện đến lúc phát hiện vấn đề đã không thể quay lại.”

“Tốt xấu gì ngươi cũng nhờ ông ấy nuôi lớn.” Thủ Căn phỏng đoán từ lời của Tam Đao.

“Hừ! Lão nuôi ta? Chi bằng hãy bảo khu rừng này nuôi nấng ta còn hơn. Lão ấy à, lão chỉ mong ta chết quách cho xong!”

Thủ Căn ù ù cạc cạc.

Lạ ở chỗ ông lão cũng không phản bác.

Tam Đao…

Thủ Căn nắm tay Tam Đao. Y cũng không hiểu tại sao, chỉ nghĩ rằng thuở xưa lẽ ra nên đối xử tốt với nhóc con Tam Đao hơn nữa.

Tam Đao cầm ngược lấy tay y, thân thiết, gắt gao.

Phải chăng hiểu biết của mình về lưu manh thật sự quá ít? Thủ Căn không kìm nổi mà ngẫm lại chuyện đã qua.

“Đến rồi, hai thi thể đều nằm bên kia. Một bị quăng tới khá lâu, một mới vứt xuống hai hôm trước.”

Thủ Căn giương mắt nhìn, lập tức bị cảnh tượng đồ sộ trước mặt dọa đến thót tim.

Tầng tầng lớp lớp mộ bia sắp xếp chi chít kín cả sơn cốc.

Lẫn trong đám thây khô có hai cổ thi thể còn mới, trông bề ngoài dường như mới chết.

Ông lão thấy Thủ Căn sửng sốt như vậy không khỏi nảy sinh chút đắc ý: “Thế nào? Ta xây dựng không tệ nhỉ, lũ người chết này đều do ta mai táng, chưa khô rộc sẽ đặt tạm bên kia, biến thành xương cốt sẽ chôn xuống đất. Hai cái xác này cứ để gió thổi vài hôm, sau đó ta tiến hành ướp xác. Làm đúng quá trình thì nơi đây mới không hôi thối, bề ngoài cũng sạch sẽ lắm chứ.”

Ông lão nói rất nhẹ nhàng nhưng Thủ Căn nghe mà nổi hết da gà da vịt.

Lúc vừa gặp mặt y đã cảm giác ông lão không hề bình thường, thì ra có bản lĩnh như vậy.

“Đó là sở thích của lão, lão khoái người chết, nhận định họ xinh đẹp nhất, chết thế nào thì bảo lưu hình dáng vốn có là mục tiêu lão luôn theo đuổi.”

“…”

“Lão còn ưa khắc mộ bia, những mộ bia ở đây đều do chính tay lão khắc, bên trên ghi lại tình trạng lúc chết của họ, bất quá từ trước đến giờ lão không thường mang mấy thứ của người chết theo bên mình, cho nên căn nhà kia vẫn có thể ở.” Tam Đao u ám nói.

Thủ Căn cảm thấy lông tơ sau cổ dựng cả lên, cách nhìn về ông lão cũng dần thay đổi.

Ông lão có vẻ không để bụng, chẳng những không để bụng, lão còn xem những câu bài xích của Tam Đao như lời khen, thích thú gật gù, “Tiểu tử, nếu ngươi chết ta có thể chế tạo ngươi thành xác ướp mãi mãi không hư thối, bảo đảm sinh động như còn sống.”

Thủ Căn liếc ông lão, lời ông ta vừa nói là có ý gì?

Tam Đao căn bản không thèm để tâm, “Căn Tử, ca muốn ở đây chờ chút không?”

“Cùng qua đi.” Thủ Căn cắn răng, đã tới trước mắt, y sao lại có thể chùn chân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện