Nguyễn Ý Sương tiếp tục bước lên thêm một bước nữa, tiến gần đến vị trí chủ tọa của Kim Nam ngồi. Gần đến mức mà Kim Nam chỉ khẽ hít thở thôi là đã có thể ngửi thấy mùi hương xử nữ từ nàng. Nguyễn Ý Sương quả thực rất đẹp, nếu như là Kim Nam trước đây khẳng định nàng bước tới gần hắn với khoảng cách này nhất định khiến hắn chảy máu mũi vô số lần.

Thế nhưng mọi chuyện xoay vần, khi con người ta yêu thì dục tính cũng biến mất. Những ham muốn xác thịt hay sự hấp dẫn từ người khác phái hoàn toàn chỉ là phù du. Tâm không một chút tạp niệm, Nguyễn Ý Sương này muốn dùng sắc đẹp để câu động hắn thì còn mơ đi. Bất giác nghĩ lại những chuyện cũ, hắn cũng đã từng có một nữ tử, một nữ tử khiến hắn có thể yêu hết mình. Có thể vì nàng làm tất cả, hắn với nàng yêu nhau cũng rất đỗi bình thường, không đẹp như thiên tình sử. Nhưng cũng đủ để hắn bất chấp tất cả, bước lên con đường thông thiên tu đạo một lần nữa hồi sinh lại cho nàng.

« Thần Hoàn Đan ta xin nhận, còn lễ vật sau thì xin thứ lỗi. Kim Nam ta thực không có phúc phận để hưởng ! ».

« Tại sao ?? ».

Kim Nam lên tiếng từ chối khiến không chỉ Nguyễn Ý Sương cực độ thảng thốt phải bật lên tiếng hỏi lại mà tất cả các vị gia chủ cũng rất đỗi ngạc nhiên. Triệu tông chủ này khẳng định là người có vấn đề. Nguyễn Ý Sương này là nữ tử khẳng định từ trước đến nay họ gặp là người đẹp nhất, thậm chí nếu không nói là đẹp nhất toàn cái Thạch Thất thành này. Nếu không phải các vị gia chủ là người có địa vị, hơn nữa cũng có tuổi sợ mất mặt với thiên hạ thì cũng đã bất chấp tất cả mà thu nàng về tay mình rồi chứ không đâu lại có ý định để dành cho kế tử.

« Ta đã có ý trung nhân ! ».

« Ý trung nhân !!! ».

Nguyễn Ý Sương lại càng thất thần hơn nữa. Thấy vậy Điền Ý Nhi liền bước lên cất giọng, nàng ta là tông chủ của Điền Thần Tông. Trong các đại gia tộc Thạch Thất thành thì chỉ có duy nhất Điền gia có nữ tử làm tông chủ.

« Ta nói Triệu tông chủ sao lại như vậy, nam tử năm thê bảy thiếp là chuyện thường tình. Nguyễn Ý Sương cô nương đẹp đến hoa hờn liễu gen như vậy mà Triệu tông chủ lại từ chối thì quả thật khó hiểu, hơn nữa như vậy cũng thật làm mất mặt Nguyễn gia. Ta thân là nữ tử cũng có thể hiểu chuyện này, chẳng lẽ ngài là nam nhân lại không có hiểu ??? ».

Điền Ý Nhi một thân nữ tử, khuôn mặt đoan trang, không phải là cực phẩm xinh đẹp nhưng cũng đủ để câu động nam nhân. Không những vậy còn tỏa ra khí chất phụ nữ thuần thục. Khẳng định kĩ thuật phòng kín của nàng cũng rất điêu luyện, khuôn mặt còn tỏ ra vẻ dâm đãng. Bất cứ nam nhân nào nàng ta cũng đều thuận tiện liếc nhìn đưa tình.

Loại người này không phải là hiếm, Kim Nam quả thật là đã gặp không ít. Loại phụ nữ này chỉ có thể câu động nam nhân thường mà thôi, còn đối với Kim Nam hắn thì càng nhìn lại càng ngứa mắt.

Điền Ý Nhi thấy Kim Nam không nói gì liền khẽ liếm môi một vẻ rất đa tình nói tiếp :

« Thật không hiểu sao Triệu tông chủ lại có ý nghĩ như vậy, ta thậm chí còn muốn được gả cho ngài nữa đấy ! ».

Điền Ý Nhi nói xong liền nháy mắt một cái, đương trường nam nhân ai nấy đều nuốt nước bọt ừng ừng. Nữ nhân này chỉ cần một đêm bọn chúng quyết không hối tiếc, chỉ có mấy lão già gia chủ các gia tộc là mặt mày không chút thay đổi, có thể thấy là đã miễn dịch được với hành động của nàng ta. Đà gia chủ Đà Thiết Đát lập tức quan sát kỹ càng Kim Nam, ông ta muốn xem xem tâm kế của tiểu tử này như thế nào. Nếu thật sự ngay cả Điền Ý Nhi này mà cũng không chống nổi sức cám dỗ của nàng thì xem ra tiểu tử này thực dễ đối phó. Chỉ cần một chút tâm kế là đã có thể loại bỏ được đại địch.

Phàm là đại gia tộc lớn tông chủ một phái người nào người nấy đều là cáo già. Một màn của Điền Ý Nhi này thực tế không thể lừa được họ, nếu một kẻ suy nghĩ nông cạn thì thậm chí còn cho rằng Điền Ý Nhi là thực sự thích Kim Nam. Điền Ý Nhi vẫn tiếp tục biểu diễn những màn kịch điêu luyện của mình.

Kim Nam thì thầm cười lạnh, loại nữ tử này thấy mặt ta hận còn không thể đuổi ngay, lấy đâu lại rước về nhà. Cực chẳng đã nàng bất chính với nam tử nào đó thì chẳng phải lão tử sẽ bị cắm sừng hay sao, không những vậy lại còn rất ngứa mắt.

« Cám ơn Điền tông chủ đã có lời, nhưng ý trung nhân của ta chỉ duy nhất có một. Ngoài nàng quyết không chấp nhận một nữ tử nào nữa !! ».

Kim Nam một câu dứt khoát sắc mặt cũng là đanh lại, rõ ràng muốn có ý không đùa cợt nữa. Điền Ý Nhi mà còn tiếp tục cợt nhả hắn, khẳng định hắn sẽ không khách khí. Điền Ý Nhi thấy Kim Nam đã cứng như vậy thì cũng không tiếp tục đùa cợt nữa, liền thu về dáng vẻ bình thường không nói gì.

Nguyễn Ý Sương lúc này mới bước lên, nàng đã thất thần hồi lâu bây giờ cũng đã như tỉnh lại. Nàng biết mình không còn cơ hội nào nữa rồi, tâm kế lần này bày ra xem ra thất bại. Đừng nói là tâm kế có hữu dụng hay không mà ngay cả tiếp cận hắn cũng đừng nói là có thể. Nguyễn Ý Sương khẽ cúp đôi mày một cách buồn nhàn nhạt khiến nam nhân nào cũng muốn ôm ấp che chở cho nàng :

« Ý Sương đã biết, Triệu tông chủ nhận đại lễ của Nguyễn gia đã là nể mặt lắm rồi. Ý Sương quyết không có ý trách Triệu tông chủ lạnh nhạt. Chỉ trách ta gặp Triệu tông chủ quá muộn, khiến nữ nhân khác đã có cơ hội cướp mất chàng ! ».

Nguyễn Ý Sương than thân trách phận, bộ dạng trực như muốn khóc. Nam nhân đương trường ai nấy đều diện mạo tức giận, Triệu tông chủ này là cái gì mà lại phụ bạc tình cảm của một nữ nhân như vậy. Cũng may đây là thế gian tu tiên đạo người ta không mấy câu nệ. Bằng không một cái nhân gian thường tình bị một nam nhân từ chối nữ tử đó không chỉ mất mặt mà còn rất khó lấy được chồng sau này.

Kim Nam nhìn màn này thì chỉ tự cười thầm trong lòng, tâm kế của ngươi đừng hòng lừa được bổn công tử. Nói trắng ra là ngươi muốn ám toán ta mới tiếp cận như vậy. Lẽ thường đâu một nữ tử mới gặp một nam nhân đã sinh lòng yêu thích thậm trí muốn chết. Đừng nói là bổn công tử đã sớm đoán định được lòng ngươi, mà chỉ cần một nam nhân bình thường khi tỉnh táo cũng có thể dễ dàng nhận biết thâm tâm ngươi như thế nào. Loại phụ nữ mới gặp đã đưa lời thề non hẹn biển với một nam nhân thì chỉ trừ khi có tâm kế hai là loại lăng loàn nam nhân nào cũng làm như vậy.

Chỉ có điều Kim Nam thực sự không hiểu, hắn và Nguyễn gia trước nay chưa từng gặp mặt chứ đừng nói là đắc tội. Tại sao Nguyễn gia này lại cử Nguyễn Ý Sương này đến ám toán hắn. Một nghi vấn được đưa ra có nghĩa là có rất nhiều điều cần phải giải thích và điều tra. Kim Nam không thể chỉ trong vài khắc mà vạch trần được âm mưu của Nguyễn gia. Nguyễn gia này rốt cục có ý đồ gì có lẽ hắn cần phải có một thời gian mới có thể xác định.

« Khai phái đại điển Triệu Thánh Tông chính thức bắt đầu. Xin mời các vị tông chủ yên vị chờ đợi đại lễ… ».

Kim Nam lập tức lên tiếng cắt ngang đương trường đang bàn tán sôi nổi. Một lời vừa dứt tất cả đều im lặng.

« Chúng đệ tử Triệu Thánh Tông vào điện… ».

Một tiếng hét dài lớn lại được vang lên, chỉ có điều tiếng này không phải do Kim Nam phát ra mà là do một đệ tử của tông phái. Đa phần đệ tử Triệu Thánh Tông hiện tại đều hầu hết là đám người lao dịch ở khu khai khoáng Đại Sơn trước kia, chỉ có một số rất ít khoảng vài người là mới được tuyển chọn gấp rút.

« Ta xem ra cái Triệu Thánh Tông này hoàn toàn cũng chỉ là tầm thường, ngoài cái tông chủ kia khiến ta không nhìn ra thực lực còn lại toàn là thường nhân. Loại môn phái này không hiểu tại sao Đà gia và Sâm gia lại có thể làm căng đến như vậy, khiến bổn tông quả thực mất thời gian ! ».

Lai Thần Vân thấy đám đệ tử Triệu Thánh Tông vừa mới bước vào liền cất giọng khinh thường nói nhỏ với Điền Ý Nhi ở bên cạnh. Thấy vậy Điền Ý Nhi cũng là cất đôi mắt tròn xoe nhìn Lai Thần Vân, rất nữ tử sau đó nhìn đám đệ tử Triệu Thánh Tông cười tít mắt, thuận tiện cũng là đưa mắt liếc khẽ Triệu Kim Nam.

« Cử hành đại lễ bắt đầu, trước hết mời phó tông chủ Tạ Đình lên nhậm chức vị… ».
Lời nói vừa dứt Tạ Đình lập tức bước ra, đương trường tất cả đều chú ý. Một số điệu cười khinh thường được phát ra, một số lại nhìn Tạ Đình đánh giá rất thận trọng.

« Theo ta thấy Triệu Thánh Tông này sớm muộn cũng sụp đổ. Chỉ cần một cái tông chủ vắng mặt là có thể dễ dàng đánh chiếm được tông môn. Lần này xem ra Đà gia và Sâm gia lo lắng quá rồi ! ».

Sài Thái Mân chính là cất giọng chê bai trước tiên, Liêm Đại Thái thấy vậy cũng cười nhạt. Tất cả những hành động của đám người này Kim Nam đều chú ý. Sài Thái Mân, Liêm Đại Thái, Sài gia và Liêm gia Kim Nam hắn quyết định ghi hai cái gia tộc này vào sổ đen. Nếu không phải hôm nay là khai phái đại điển sợ làm mất hứng thì hắn đã không chịu nổi mà lập tức ra tay rồi.

Đà Thiết Đát từ đầu vẫn chú ý động thái của Kim Nam, thấy Kim Nam hắn nhìn về phía Sài Thái Mân và Liêm Đại Thái một cách lạnh lẽo thì lập tức cười nhạt. Sài gia và Liêm gia lần này xem ra khó sống rồi. Đà Thiết Đát thậm chí còn sinh ra vui mừng khôn lường. Sài gia và Liêm gia dù đứng cuối trong các đại gia tộc lớn, thế nhưng nếu nhổ được hai cái gai này thì lợi ích cũng không nhỏ.

Tạ Đinh hôm nay vận một bộ tiên y màu trắng, cổ tay còn đeo một chiếc bao da nạm ngọc rất đẹp chân đi hài đen càng tôn lên vẻ uy vũ. Mặc dù Tạ Đình không có chút thực lực nhưng bất giác nhìn qua cũng rất mạnh mẽ.

« Phó tông chủ tiếp Nhẫn… ».

Một tiếng hô lớn lại tiếp tục hét vang, tức thì một chiếc nhẫn màu đen trên thân có khắc hoa văn chói lóa lập tức xuất hiện. Tạ Đình nhẹ nhàng đưa một ngón tay giương lên phía trước, lập tức chiếc nhẫn kia tự động chui vào ngón tay hắn một cách rất tự nhiên, cứ như hắn đang tự trực tiếp đeo vào vậy.

« Nhận !!! ».

Tạ Đình khẽ quát một tiếng lớn, lập tức chiếc Nhẫn đã vào ngón tay Tạ Đình đúng vị trí thiết chặt lại. Một chữ Triệu chói lóa khẽ sáng lên màu trắng ở bề mặt nhẫn.

« Tạ Đình chính thức nhậm vị !!! ».

Một tiếng hét lớn nữa lại được vang lên như khẳng định. Tiếng thét vừa dứt Kim Nam từ tốn một chút rồi lên tiếng.

« Cổ Đồng Nhẫn này hiện sẽ do Tạ Đình tiếp nhận, Tạ Đình ngươi có đồng ý hay không với giới luật của bổn môn ?? ».

« Xin nghe ! ».

« Ba giới luật… Quản nghiêm đệ tử cấm làm điều ác, tự thân phấn đấu quyết không lười biếng, phát dương quang đại quyết không để bổn môn lụi tàn… Ba giới luật vi phạm chính là hình thần câu diệt!!!”.

“Tạ Đình nhận mệnh!!”.

Hét lớn một tiếng Tạ Đình quỳ xuống lạy xụp Triệu Kim Nam một cái sau đó lui xuống dưới. Một đệ tử dưới đài chủ tọa lập tức bước lên hét lớn:

“Tiếp theo đến đệ tử bổn phái bước lên nhận Nhẫn….”.

Đệ tử dưới đài vừa dứt lời lập tức chúng đệ tử Triệu Thánh Tông phía dưới bước lên không chút chậm trễ. Lần lượt từng người xếp hàng rất có thứ tự.

“Ý, kì lạ, Triệu Thánh Tông này tại sao không có trưởng lão mà chỉ có phó môn chủ???”.

Sài Thái Mân lại tiếp tục cất tiếng lên hỏi, giọng nói vẫn không dấu đi vẻ khinh thường chút nào. Một cái môn phái mà ngay cả trưởng lão chức vị cũng không có thử hỏi đây là môn phái gì vậy. Kim Nam khẽ đưa ánh mắt lạnh lẽo trong thoáng chốc nhìn Sài Thái Mân, hắn quyết định, khai phái đại điển kết thúc chính là đi sinh sự với cái Sài gia này trước tiên.

Lần lượt thời gian trôi đi có không ít lời bàn tán. Cuối cùng tất cả đệ tử Triệu Thánh Tông đều có Nhẫn đại diện môn phái. Các môn phái như Sâm Địa Tông, Đà Nhân Tông hay Điền Thần Tông… vân vân đều không có Nhẫn đại diện, đa phần phân biệt đều dựa vào trang phục và vũ khí công kích.

Thực ra thì cũng không có gì kì lạ, bản thân Triệu Thánh Tông trước kia ở Nhân giới cũng là di biệt như vậy, khác biệt tất cả các môn phái là có Nhẫn đại diện bổn môn. Kim Nam hắn cũng chỉ là kế thừa quy định cũ. Nhẫn đại diện được sử dụng khiến không ít môn phái buông lời bàn tán nhưng Kim Nam hắn thì không hề quan tâm. Thậm chí hắn còn cho rằng nếu muốn phát triển Triệu Thánh Tông đến đỉnh cao thái dương thì việc lựa chọn Nhẫn đại diện môn phái còn rất quan trọng. Không những vậy, Nhẫn này không chỉ có ý nghĩa đại diện mà còn là điều kiện quan trọng để tu luyện công pháp Triệu gia sau này.

“Tiếp theo là trưởng môn tông chủ Triệu Kim Nam lên nhận Thiên Nhẫn trưởng môn…”.

Đệ tử dưới đài lại tiếp tục hét lên một tiếng lớn, tức thì Kim Nam từ trên vị trí chủ tọa từ tốn đứng lên. Dáng vẻ uy vũ bất phàm chợt toát lên, vẻ anh tuấn cũng không khỏi làm Điền Ý Nhi và Nguyễn Ý Sương có một chút rung động. Không ngờ cái tông chủ Triệu gia này nhìn kĩ cũng đẹp trai như vậy, thậm chí còn rất thu hút. Nếu là thường nhân thì khẳng định sẽ không ít cái nữ tử bị tên này lừa tình mà vẫn si mộng.

“Chậm đã!!!”.

Một tiếng cắt ngang bất chợt cắt sự chú ý từ Kim Nam sang phía khác. Một đệ tử vòng ngoài của Triệu Thánh Tông lại hét lớn:

“Tông chủ Đinh Đàn Tông, Đinh Đại Cẩm đại diện Đinh gia Thạch Thất cầu kiến!”.

“Đinh gia???”.

“Là Đinh gia đến???”.

“Tên Đinh Đại Cẩm thật sự thích phá phách???”.

Lời nói vừa dứt đương trường lập tức xôn xao, Đinh Đại Cẩm này là có ý gì. Tại sao đến lúc nào không đến lại đến đúng lúc Triệu Thánh Tông trao chức vị trưởng môn. Kim Nam cũng liền mặt mày cau có, Đinh gia này quả thực không biết điều chút nào. Không đến đã đành, đằng này đã đến muộn lại còn đúng lúc như vậy. Các đại gia tộc Thạch Thất thành giờ này đã có đông đủ không thiếu một gia tộc nào tại khai phái đại điển Triệu Thánh Tông, chỉ có điều phút chót mới là đầy đủ, hơn nữa lại còn đúng giờ khắc quan trọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện