“Đinh!! Đinh!!”.

“Binh!!”.

Binh khí va chạm kịch liệt, biển cả cũng vì như vậy mà xao động mãnh liệt. Nhân Giới Thất Hùng đại chiến Tứ Hải Long Vương, uy lực dĩ nhiên mười phần khủng khiếp. Sự kiện này vừa diễn ra đã lập tức thôi động Ngọc Hoàng Đại Đế từ Thiên Cung đảo thánh thức bễ ngễ nhìn xuống.

Đa Nhân Cổn một phen thất bát mặt mày lúc này cũng cực kì khó coi. Thánh thức vẫn thèm thuồng quét đến Nhân Giới. Mặt thấy Nhân Giới thất điên bát đảo, trong lòng liền tỏ ra kì dị không thôi. Nhị đại Ma Đế trong tay mặt mũi cũng tổn thất nghiêm trọng, hẳn là đã bị Đa Nhân Cổn trút không ít tức giận.

Đại chiến nổ ra, bất ngờ lúc này cũng đã làm quên đi bạch ngọc nhân làm điên đảo toàn trường. Cách đó xa xa vài vạn dặm, giữa trung tâm biển cả Nhân Giới. Một thân mình nam tử không có gì nổi bật, hiển hiện giữa đám người trang phục quân bị rách rưới giống hệt nhau, nhanh tay đảo quét bới từng đám rong rêu, tận lực cầm chiếc quốc nhỏ mà cậy từng chấm nhỏ li ti màu sáng trắng, những chấm nhỏ li ti này chính là Tinh Ngọc.

Tinh Ngọc sản sinh đặc thù, chỉ xuất hiện duy nhất ở vùng hải vực Xạ Nham này. Có lẽ cũng là vì đây là trung tâm biển cả, vì vậy yếu tố môi trường trở nên đặc thù hơn những nơi khác, tạo nên một thứ nghịch thiên như Tinh Ngọc.

Thân ảnh nam tử thoắt ẩn hiện, né tránh cặp mắt của đám yêu quái đốc công. Hắn đang tận lực tìm kiếm một thứ gì đó, bấy lâu, bỗng mắt hắn lóe sáng:

“Huynh đệ!!”.

Miệng hắn khẽ lẩm bẩm, vừa vui mừng mà vừa phẫn nộ.

Hắn vừa lắp bắp mà nước mắt lưng tròng. Người thanh niên đối diện vẫn cặm cụi làm công việc của mình, trong mắt còn không ngừng ẩn hiện tia sợ hãi. Vô ý hắn đưa mắt quét lên, phát hiện một thân ảnh xa lạ, thế nhưng lại có phần gì đó tỏa ra từ người ấy hết sức thân quen.

Thân ảnh kia chậm rãi lưu động, vừa có nước mắt vừa cười tươi rói, bàn tay đưa lên một hồi. Khuôn mặt cũng lập tức biến đổi, hiện ra xác thực khiến người thanh niên lập tức giật mình kinh hãi:

“Huynh!!”.

Thanh niên mồm miệng không kiềm chế, đảo mắt đã hô lớn một tiếng. Bất giác kích động yêu quái đốc công chú ý. Hắn liền mặt mày biến sắc mà hô lớn:

“Ta liều mạng, ngươi chạy mau!! Không nên vì chúng ta mà khổ cực, ngày sau hi vọng có thể vì bọn ta mà báo thù!!”.

Nói rồi thanh niên dốc sức hô lớn, cả thảy mấy nghìn người khai khoáng lúc này nghe theo âm thanh kia cũng liền bất động. Lát sau đều tự giác hô hoán nhau mà động thủ. Yêu quái đốc công chỉ có mấy con, số lượng người áp đảo đến mấy nghìn lúc này nổ ra phản kháng nhất thời sẽ không thể kiềm chế. Loạt loạt hô vang chém giết nổ lên dậy sóng.

Thân ảnh vẫn đứng đó trân trân rưng lệ, ánh mắt nhìn quang cảnh mà không sao kìm nổi lòng.
Thân ảnh kia không ai khác chính là Triệu Kim Nam, còn người thanh niên sầu khổ vất vả lại là người huynh đệ hắn tìm kiếm bấy lâu… Nghiêm Lam.

Kim Nam mắt thấy huynh đệ Quân Đoàn Đen lâm vào khổ cực thì không sao chịu nổi. Hận không thể một lượt quét sạch những thứ chướng tai gai mắt kia, đám yêu quái một tên xuất hiện hắn đều muốn băm vằm.

“Trưởng tộc, Tinh Ngọc khai khoáng xảy ra chuyện rồi!!”.

Một tên yêu quái tầng ba hậu kì, lân giáp cứng rắn đi kèm mấy cái vòi phiêu động quanh thân, hốt hoảng lao vào cổ kính đài kêu lên. Uông Đại Kì một phen khuôn mặt co giãn, lập tức dẫn theo hai đệ đệ phi thân cực tốc về phía Tinh Ngọc khai khoáng.

Mắt thấy khung cảnh Tinh Ngọc khai khoáng đúng thật loạn lạc, Uông Đại Kì không kìm được tức giận mà phóng ra lực lượng trấn áp toàn trường:

“Bọn hạ đẳng các ngươi, muốn chết!!!”.

Uông Tiểu Kì mắt cũng như rực lửa đảo xuống toàn trường, Tinh Ngọc khai khoáng hơn ngàn nhân thủ trước lực lượng trấn áp của Uông Đại Kì không ai có thể động đậy, nhưng vẫn cố giãy dụa một phen. Lâu này họ sống như súc vật, một thoáng thấy thân ảnh quen thuộc thì sao có thể kìm lòng.

“Hắc hắc!!”.

Bỗng có một tiếng cười lành lạnh, Uông Đại Kì không hiểu tại sao vừa nghe thấy tiếng cười này liền phát run.

“Ai?”.

Lão ta vội bắn thần thức điên cuồng tìm kiếm, mấy ngàn nhân thủ ai ai cũng bị áp chế. Cuối cùng phát hiện một người trong đám ấy bản thân cười lớn mà người vẫn bị đè chặt. Bất giác Uông Đại Kì không khỏi nhíu mày nghi hoặc.

Thân ảnh một đỗi hoàn toàn xa lạ, Tinh Ngọc khai khoáng có hơn mấy ngàn nhân thủ, nhiều thì nhiều thật. Nhưng Uông Đại Kì dám chắc từng khuôn mặt đều có thể nhớ rõ, phát hiện thân ảnh này không có lưu trong tiềm thức thì cảnh giác hơn nhiều.

“Ngươi đến cùng là kẻ nào??”.

Uông Đại Kì nháy mắt xuất hiện trước mặt thân ảnh kia, nhàn nhạt mà nói. Lão nhận thấy người này tu vi cũng chỉ là nội khí tầng một đỉnh phong, nhất thời lo lắng liền tiêu tán, lấy uy thế cường giả mà nói chuyện.

“Hắc hắc, ngươi xem ta là ai??”.

Thân ảnh bỗng cường hoành mà đứng dậy, mắt toát ra vẻ lạnh lẽo mà nói. Bàn tay hắn đưa nhanh vuốt qua khuôn mặt, lập tức diện mạo quen thuộc lộ ra.

« Ngươi… ngươi !! ».

Uông Đại Kì mồm miệng lắp bắp, bất quá chỉ là trong chớp mắt. Thần tình lập tức khôi phục mà cười lạnh :

« Ha ha, xem ra ta già quá hồ đồ rồi ! Ngươi bất quá nhiêu năm qua vẫn không chút thay đổi ! Vẫn chỉ là một tên sâu bọ thấp kém. Bỏ đi, cái khuôn mặt ngươi làm bộ cho ai cơ chứ, còn nghĩ ta đại ngu đần như năm xưa ?? ».

Uông Đại Kì nghĩ lại Câu Thần bí pháp của thuồng luồng nhất tộc thì lại càng thêm chắc chắn. Lão ta cho rằng hiện giờ Kim Nam tu vi chỉ là tầng một hậu kì, không sai biệt lắm. Thậm trí còn có cảm giác thụt lùi.

Kim Nam, thân ảnh ấy đúng thực là Triệu Kim Nam hắn, thấy nhất đẳng tộc trưởng thuồng luồng tộc nói năng linh tinh, hắn cảm thấy không có một điểm hiểu biết. Nhưng vẫn tiếp tục cười :

« Hồ đồ, hắc hắc, ngươi đích thực hồ đồ !! ».

Bỗng thanh niên lúc trước nhìn Kim Nam lúc này bị chế trụ bởi Uông Tiểu Kì, gào lớn mà nói :

« Kim Nam huynh, hắn ta đã sử dụng Câu Thần bí pháp với ta, mọi chuyện bí mật liên quan đến huynh hắn đều đã biết được !! ».

Người kia không ai khác chính là huynh đệ tình thâm Nghiêm Lam. Cực khổ lắm Kim Nam mới phát hiện ra hắn đang cặm cụi khai khoáng Tinh Ngọc trong hơn ngàn nhân thủ. Nghiêm Lam gào lớn mà rằng, bản thân hắn cũng cảm thấy xấu hổ không thôi, cảm thấy thực sự mất mặt. Mặc dù bị người ta sử dụng bí pháp trên người, thế nhưng hắn vẫn có cảm giác như chính mình bán rẻ huynh đệ, hận một đao không thể tự vẫn.

Kim Nam nghe xong lời Nghiêm Lam gào thét, cứ như vậy mà cũng không biểu tình, chỉ đủng đỉnh nói :

« Biết được ?? Ha ha, biết được, như vậy thì chỉ càng khiến lão già hồ đồ như ngươi chết sớm hơn một chút mà thôi !! ».

« Hà hà, mạnh mồm gớm nhỉ ?? ».

Uông Đại Kì sắc mặt lại càng cuồng tiếu, càng nói lão càng cảm thấy nhân loại kia đuối lý, cứ như đã bị mình nắm gọn tâm tư. Lúc này lão ta nhìn Kim Nam với ánh mắt như nhìn kẻ đã chết, lạnh lẽo mà phán một câu, tàn độc đại thịnh :

« Ta sẽ cho ngươi vì vậy mà sống tủi nhục suốt kiếp, thống hận năm xưa bị ngươi xỏ mũi ta đây một món trả sạch lời lãi !! ».

Nói rồi phấn khích như điên, lực lượng trong tay cũng không cố kị gì mà vung đến, muốn dùng một tay đại quyền năng mà bóp chết Kim Nam như một con kiến. Bởi vì lão ta nghĩ Kim Nam chỉ là một tu chân giả nội khí tầng một đỉnh phong, so ra với tầng bốn yêu quái như lão vẫn chỉ là một con sâu bọ nhỏ bé, tùy thời có thể dẫm nát bét, vung lực lượng lên toàn thịnh xem như đã là cấp cho cái nhân loại hạ đẳng này một phần mặt mũi rồi.

« Phải không ?? ».

Kim Nam cũng cuồng tiếu mà gào, Uông Đại Kì thấy Kim Nam nói lớn như vậy thì lại càng tưởng rằng nhân loại này bị dồn vào góc tường đến chết rồi bị điên mà vẫn lớn miệng :

« Ta xem ngươi to miệng đến khi nào ?? ».

Uông Đại Kì càng cười lớn, lão cảm nhận như Kim Nam đang giãy dụa khỏi cái chết, một con kiến nhỏ bé đang muốn dùng sức mọn của mình nâng một con voi hay sao. Không, lão đã nhầm, ngay khi lão vừa áp súc lực lượng xuống thân thể Kim Nam, muốn một lần nghiền nát hắn cho xả hận. Thì lập tức lão đã liền kinh hãi thất sắc, ngay cả miệng cũng không kịp than lên một tiếng.

« Rặc Rặc !! ».

« Ngươi nói ta giả bộ ?? ».

« Ngươi nói ta chỉ là hạ đẳng ??? ».

« Ngươi nói ta chỉ là một cái nhân loại xuất khẩu cuồng đồ ?? ».

« Phải không ??? ».

Ánh sáng nhàn nhạt phát ra, Kim Nam hoàn toàn giải khai áp chế lực lượng, hư thoát bán thần lực, Uông Đại Kì lập tức lực lượng cường hoành đến mức như vậy cũng bị đánh bay. Lão thật sự không dám tin vào mắt mình, không thể nào, nhất định là đã hoa mắt mà nhìn nhầm rồi, gần đây liệu có phải uống quá nhiều rượu. Không, chắc chắn ta đang lâm vào ảo giác, chuyện đó tuyệt đối không xảy ra.

Uông Đại Kì thâm tâm nhảy loạn, miệng lão bị cỗ lực lượng bán thần kia ép cho há hốc. Lời cũng không nói lên được, một thân lực lượng như bị phiêu tán. Một Yêu Quái tầng bốn cảnh giới bị một cái hào quan trấn áp đến muốn nhúc nhích cũng không được. Đến chảy mồ hôi cũng cảm thấy lỗ chân lông không thông thoáng, đến cùng nhân loại này đã đạt cảnh giới gì mà khủng khiếp như vậy. Ngay cả khi gặp qua một Yêu Vương cảnh giới Uông Đại Kì cũng không có cảm giác này.

Tâm thần kinh hãi bất định, lão lúc này một thoáng tỉnh ngộ, thầm than mình ngàn vạn lần ngu ngốc. Đến lúc này có muốn sửa sai cũng không được nữa rồi, lão quay khuôn mặt sợ hãi đến hốc hác nhìn hai đệ đệ của mình, muốn phát động thần thức cầu cứu. Nhưng phát hiện ra không chỉ thần thức cũng không còn. Mà cả hai đệ đệ của lão, tình trạng cũng tương tự, nhân loại này tại sao lại khủng bố đến như vậy. Bất giác lão nhìn lại thân thể mình, đan điền từ lúc nào đã biến mất, khó trách tại sao lão lại không cảm nhận được thần thức. Hóa ra đã bị người ta phế bỏ từ lúc nào. Đan điền bị phế, nhân hình của Uông Tiểu Kì cũng hoàn toàn bị hóa giải, xuất hiện một hình dạng con thuồng luồng lớn không ngừng giãy dụa.

« Hôm nay chúng ta nướng thịt thuồng luồng nhắm rượu hết cho ta !! ».
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện