Màn khí trắng lúc này dần trở nên mạnh mẽ, cuồn cuộn nổi lên như bão tố, bắt đầu không chỉ chống chọi là Trận Pháp Triệu Gia, mà còn bắt đầu đổi hướng thôn phệ lại màn khí màu xanh ấy, còn có lực hút cực mạnh.

Vài tên thuộc hạ của Phi Mạnh An bị vắt kiệt lấy thân thể, lúc này ba mươi ba nữ nhân kia lại tự thưởng khoan khoái, bắt đầu mân mê cơ thể mình và kêu rên. Cảnh tượng hết sức trụy lạc, từ trận pháp bắt đầu sinh ra lực hấp dẫn về phía Thánh Chiến Quân Đoàn. Cự Giáp Tướng Quân Nghiêm Lam cảm thấy có điều không ổn, ngay cả bản thân hắn không ngờ cũng bị trận pháp này hấp dẫn, muốn lao vào giữa trận hoan lạc với mấy nữ nhân kia.

Tình huống bắt đầu ngày càng tồi tệ hơn, rất nhiều Thánh Chiến Binh bị lực hấp dẫn này ảnh hưởng, lực lượng phát ra phối hợp trận pháp Triệu Gia dần bị suy yếu.

Nghiêm Lam vội vã hét lớn :

« Mọi người cố gắng thanh tỉnh, đừng để mấy con Quỷ nữ này mê hoặc ! »

Rồi từ bàn tay Nghiêm Lam lại đánh ra màn sáng, quét hết thảy về phía các Thánh Chiến Binh. Màn sáng như một trận mưa rào giữa ngày nắng hạn. Lực tấn công của Thánh Chiến Binh đang dệu dã cũng bắt đầu mạnh mẽ trở lại, trận pháp bên trong của Tam Thập Tam Thiên Tướng kia bắt đầu lại bị đè ép.

Phi Mạnh An thấy trận như sắp vỡ, liền hốt hoảng kêu lên :

« Các ngươi còn làm cái gì vậy ? Mau phát ra thêm nhiều lực lượng, bằng không chúng ta sẽ chết ! »

« Thật không ngờ Lý Bí này lại có quân bài lớn đến như vậy, hôm nay bổn Đại Thần xem như tính sai một bước ! »

Đám nữ nhân lúc này cũng hết sức chống trả, cố gắng mân mê nhiều hơn và kêu to hơn để trận pháp mạnh mẽ, nhưng vẫn không thể đối chọi nổi, liền vội vã kêu :

« Chủ công, Hấp Dương Đại Trận và Mị Huyễn Tâm Thuật của chúng ta không còn tác dụng. Trước hết chúng ta cần thêm một ít Cực Dương Chi Khí, mới có thể phát ra Phiệt Không để rời khỏi đây »

« Đúng vậy, chủ công, chỉ cần thoát được khỏi đây, một ngày thỉnh sư tôn tự thân áp trận, lo gì không trừng trị được bọn chúng ! »

Một nữ nhân khác vội vã gật đầu, thân thể mềm mại khẽ run lên, ngay cả Phi Mạnh An cũng phải cố gắng kiềm chế mới có thể không lao vào hoan hợp với nữ nhân kia. Gã quân sư mặc sắc phục quan chế Tây Quận, nghe thấy đám nữ nhân kia còn nói cần thêm một ít Cực Dương Chi Khí, liền vô cùng hoảng sợ, biết kết quả tiếp theo sẽ đến lượt mình không nghi ngờ gì. Bèn lập tức chạy thục mạng lao ra khỏi Hấp Dương Đại Trận kêu lớn :

« Ta đầu hàng, ta muốn bán mạng vì đế chế Nam Thiên, muốn tiêu diệt phản thần Tây Quận ! »

« Lập tức ngăn hắn lại ! »

Phi Mạnh An gào lớn, nhưng đám nữ nhân kia chỉ lắc đầu :

« Chúng ta hiện giờ không có thực lực, chỉ cần di chuyển một chút trận pháp lập tức vỡ vụn, đến lúc đó đừng nói là bắt hắn, mà ngay cả chúng ta cũng mất mạng ! »

Phi Mạnh An hoảng sợ :

« Vậy tiếp theo phải làm thế nào ? »

Một nữ nhân điềm tĩnh nói :

« Chủ công, chúng ta vẫn cần Cực Dương Chi Khí của ngài ! »

« Các ngươi muốn chết ? »

Phi Mạnh An nghe thấy lời này cũng hoảng sợ không thôi, tưởng tượng đến kết cục của mấy nam nhân kia rồi đến kết cục của mình cũng không cam tâm.

Đám nữ nhân thấy hắn nổi thái độ như vậy liền vội vã trấn tĩnh hắn :

« Chủ công, ngài đừng lo lắng, chúng ta chỉ cần một ít Cực Dương Chi Khí, sẽ không làm hại ngài ! Huống hồ chúng ta vẫn còn huyết ước, nhất định sẽ lại càng không thể làm hại ngài ! »

Phi Mạnh An vẫn còn lo lắng, nhưng nghĩ đến mình còn có Huyết Ước với đám nữ nhân này, cho nên cũng dần cởi bỏ nghi kị, liền chậm rãi gần đầu, từ tốn bước về phía đám nữ nhân kia, bắt đầu lột sạch quần áo.

Về phần gã quân sư của Phi Mạnh An, gã vừa lao ra khỏi trận, đã bị Thánh Chiến Quân tóm gọn. Một mặt bị bắt phủ phục quỳ xuống trước Lý Bí trước chính điện.

Lý Bí nhàn nhạt nói :

« Tạm thời vẫn chưa vội giết hắn, phải điều tra xem làm sao Nhân Giới Đại Địa còn có nội khí cao thủ tồn tại ! »

Nghiêm Lam đứng một bên cũng gật gật đầu nói :

« Tín Sử Thánh Quân nói phải lắm ! »

« Toàn bộ Thánh Chiến Quân Đoàn chú ý, cố gắng bắt sống đám nữ nhân kia ! Một khi không điều tra ra được chuyện này, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến kế hoạch Thánh Chiến Đại Địa của Nhân Vương ! »

« Chúng quân hiểu rõ ! »

Thánh Chiến Quân Đoàn mỗi người đều cúi đầu ràm rạp nói rõ, nhẫn thuật lại vung lên ép xuống mạnh bao hơn.

Đám nữ nhân bên trong sắc mặt càng nhợt nhạt vội kêu lớn :

« Chủ nhân, mau lên bằng không sẽ vỡ trận ! »

Phi Mạnh An gật đầu, nhanh chóng tiến tới một nữ nhân ở trung tâm, dùng hạ thân gã thúc mạnh vào hạ thân nữ nhân kia, lập tức tiếng kêu khoan khoái vang lên. Toàn trường ba mươi ba nữ nhân cũng như được chia sẻ cảm xúc, liền hoan lạc đê mê rên rỉ…

Nghiêm Lam thống lĩnh thấy vậy liền hô lớn :

« Mau nhanh tay ! Bọn chúng sắp chạy trốn ! »

Nói rồi Nghiêm Lam thân cũng không thể bất động, đích thân mình cũng lao vào trợ trận. Trận pháp Triệu Gia nhất thời lại mạnh lên đánh xuống.

Lúc này lại có tiếng nữ nhân cười cợt vang lên lanh lảnh :

« Một ngày chúng ta sẽ cùng sư tôn quay trở lại, Lý Bí, người cứ chờ đấy… »

« Ha ha ha… »

Điệu cười nhỏ dần rồi thay vào đó là một tiếng quát lớn :

« Phiệt Không ! »

Không khí trung quanh như bị rút sạch, khiến toàn trường mỗi người đều bị ngộp thở, ngay cả Nghiêm Lam mặt mày cũng dần tím ngắt :

« Chúng quân lập tức bế khí ! »

Nghiêm Lam cũng vung cước bộ một nhát xuất hiện bên cạnh bệ rồng, một tay truyền chân nguyên bế khí cho Lý Bí một tay truyền chân nguyên bế khí cho Ung Sơn.

Pháp kĩ Phiệt Không kia thật bá đạo, không ngờ rút sạch không khí xung quanh, còn muốn rút sạch không khí trong từng tế bào mỗi người. Mọi người ở đây không kể là thường nhân mà cũng chỉ là nội khí cao thủ. Trừ phi là Tiên Nhân có thân thể bất tử, bằng không một khi không bế khí kịp thời, từ đường chân khí mỗi người Phiệt Không kia sẽ rút sạch không khí mỗi người, như vậy hậu quả cuối cùng không cần phải nói cũng biết là sẽ mất mạng.

« Ùng ùng ùng !!! »

« Biến !! »

Âm thanh nữ nhân cuối cùng vang lên, toàn bộ đám người Phi Mạnh An theo chân không vô hình tung biến mất. Không khí lập tức trở lại nguyên trạng, Nghiêm Lam rút lại chân khí, rời khỏi hai người Lý Bí và Ung Sơn, một cước nhảy lên không trung đảo thần thức quét xuống. Phát hiện vài mươi dặm kế tiếp không hề thấy đám người Phi Mạnh An, liền hạ thân xuống đất thở dài.

« Nghiêm thống lĩnh, bọn chúng đã chạy mất rồi ? »

Ung Sơn cất giọng sang sảng nói, Cự Giáp Tướng Quân Nghiêm Lam nhè nhẹ gật đầu suy nghĩ, bắt đầu chú ý về phía gã quân sư của Phi Mạnh An.

« Ngươi mau lại đây ! »

Cự Giáp Tướng Quân Nghiêm Lam khẽ trỏ ngón tay về phía gã quân sư, khiến gã vô cùng hoảng sợ, lúc này vẫn không biết khả năng kết cục của mình thế nào. Phản bội chủ công là tội rất lớn trong đế chế Nam Thiên, thế nhưng trong tình huống để giữ lấy mạng, gã cũng không biết làm cách nào. Hiện tại Nghiêm Lam dùng ánh mắt hờ hững nhìn gã, khiến thâm tâm gã không khỏi lạnh lẽo.

« Ngươi tên là gì ? »

Nghiêm thống lĩnh nhẹ giọng, như muốn ổn định tâm thần gã, khiến gã không khỏi nhẹ nhõm :

« Bẩm thống lĩnh, tại hạ Củng Phi, tự Mãn Sơn Nhân xin ra mắt thống lĩnh ! »

Củng Phi khẽ cúi đầu cung kính, gã lúc này tâm trạng rất hoảng loạn, cho nên lời nói không tránh khỏi run rẩy.

« Được Củng Phi, ta hỏi ngươi ? Tam Thập Tam Thiên Tướng này, rốt cuộc là thế nào ? »

Củng Phi cau mày suy nghĩ, sau đó chậm rãi vừa tưởng tượng vừa kể :

« Chuyện này muốn rõ tường tận, phải kể về Thiên Biến mười năm trước. Khi đó Thiên Môn của Tiên Giới mở ra ! »

« Mau nói ! »

Nghiêm Lam thống lĩnh tỏ vẻ không thể chờ đợi hơn lên tiếng hối thúc. Trong chính điện toàn trường cũng đều chú ý về phía này…



Thiên Biến mười năm trước, Thiên Không hạ xuống thông đạo câu thông với Tiên Giới, ngàn vạn Tiên Nhân theo đó hạ phàm, một lượt quy tụ toàn bộ nội khí cao thủ từ thấp nhất cho đến bậc cường giả. Sự kiện này vượt qua quy chuẩn của Tiên Giới, phải đến cường giả tầng bảy nội khí mới có thể vì vậy mà đạp không phi thăng lên Tiên Giới. Vậy mà Tiên Giới đã gạt bỏ quy chuẩn đó, toàn bộ một lượt tu luyện giả đều không thoát khỏi bị thu vào thông đạo. Từ đó chấm dứt hoàn toàn giới tu tiên ở Nhân Giới Đại Địa, không biết vì một số lý do gì, các thể lực ở biển cả lại thoát khỏi sự kiện này. Cho nên chỉ có tu luyện giả ở Nhân Giới Đại Địa mới bị ép buộc đem lên Tiên Giới.

Một số tu luyện giả muốn ẩn thế, không muốn phi thăng Tiên Giới, liền lập tức bị Tiên Giới khép phải hình luật tử vong.

Sau đó thông đạo kia một mực biến mất, từ đó hàng năm đều có chỉ dụ thần âm từ Thiên Không truyền xuống nhân gian ‘Bổn đại đế năm nay chấp trưởng Tam Giới đã bốn mươi bốn vạn năm, Tam Giới tranh phân cao thấp không có điểm dừng, tai ương ngập đầu. Nay bổn đế thu hết lực lượng của Nhân gian, coi như gạt bỏ Nhân Giới chi chiến, từ nay Nhân Giới không còn tham chiến Tam Giới. Tu luyện đạo nhân nào có ý trốn tránh Thiên Huyệt, không chịu đầu nhập Tiên Giới, sẽ bị Giao Trì Cung khép hình luật, khép vào tử vong…’
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện