Nhân viên chuyển nhà mở cửa nhà số 16 Tinh Nguyệt Uyển, nhìn mấy cái đồ dùng trong nhà cùng phong cách trang hoàng một lúc rồi ngẩn người hỏi: “Chủ hộ này là nam hay là nữ vậy?”

Ất nhìn bảng thông tin nói: “Là nam.”



Giáp đen mặt: “Nga~ Nơi này đại khác là chỗ nuôi tiểu mật* đi…”

*nuôi tiểu mật: đại khái ý là nuôi vợ bé

Ất: “…”

Hai người lên lầu, một người bắt đầu thu dọn giá sách, một người gấp lại chăn mền.

Ất nhìn qua một cuốn sách, giận dữ nói: “Vẫn còn là sinh viên vậy mà đã bị bao nuôi rồi…”

Giáp mở ra tủ quần áo nói: “Xem ra là làm trai bao rồi.”

Ất: “Ai…”

Ba giờ sau, hai người khuân bốn cái thùng to ra xe, gọi điện cho Diệp Dịch Hành.

“Diệp tiên sinh, giai đoạn thứ nhất đã hoàn thành, giai đoạn thứ hai có liên quan đến đồ dùng trong nhà, ngài định xử trí như thế nào?”

“Chờ.”

Diệp Dịch Hành quay đầu hỏi Hà Nghiên Luật đang ăn bánh ngọt: “Đồ dùng ở Tinh Nguyệt Uyển em định như thế nào?”

Hà Nghiên Luật nói: “Đem về đây đi.”

Diệp Dịch Hành nói: “Sô pha ở đây so với nhà em lớn hơn, giường cũng lớn hơn, giá sách anh còn định mua cái mới cho em…”

Hà Nghiên Luật lại nói: “Sô pha muốn lưu lại, những thứ khác thì bán đi đi.”

Diệp Dịch Hành gật gật đầu trả lời điện thoại: “Sô pha đem lại đây, còn các đồ dùng khác bán lại theo giá của công ty các anh.”

“Không thành vấn đề. Một giờ sau chúng ta sẽ đến Vân Tụ biệt cư.”

Diệp Dịch Hành cúp điện thoại, Hà Nghiên Luật bỗng nhiên nói: “Đừng quên Tiểu Bạch.”

Diệp Dịch Hành cười nói: “Sẽ không đâu, chị của anh mà.”

Hà Nghiên Luật nghiêng đầu nhìn Diệp Dịch Hành: “Chúng ta đem nó đến tiệm giặt ủi giặt đi?”

“Ngô…. Sao em không tự tay giặt?” Tay Diệp Dịch Hành đáp lên thắt lưng Hà Nghiên Luật: “Lúc anh là con mèo, em mỗi lần đều tự tay tắm cho anh mà…”

Hà Nghiên Luật nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”

Diệp Dịch Hành: “Phốc…”

Nhân viên Giáp tới Vân Tụ biệt cư, ấn chuông, được một thằng nhóc cực kỳ đẹp trai ra mở cửa, mái tóc đen óng đẹp đến mức có thể đi quảng cáo dầu gội đầu, một cặp mắt mặc lục sắc vô cùng kỳ lạ….

Này…. Trên cổ…. là hạng quyển dành cho cún con đeo sao? (=皿=)

Này có phải là…. Nam sủng trong truyền thuyết? Khí chất…. Hảo gợi cảm, hảo xinh đẹp….

Giáp: “Thỉnh, xin hỏi…. Diệp tiên sinh có ở đây không ạ?”

Diệp Dịch Hành nói: “Chính là tôi.”

Giáp: “…”

Ất: “Hành lý tới rồi.”

Hà Nghiên Luật ở đằng sau Diệp Dịch Hành đi lên, nói: “Con thỏ của tôi ở bên trong phải không?”

Hai nhân viên nhìn thấy phía sau anh chàng đẹp trai xuất hiện một người con trai  mỹ mạo như hoa, khí tràng này….

Nữ vương… !

Giáp run run nói: “Con thỏ?”

Diệp Dịch Hành khoa tay múa chân nói: “Con thỏ màu trắng, là con thú bông lớn như vậy này.”

Ất liên tục gật đầu: “Có có, cái gì cũng đều đưa đến đây hết rồi.”

Diệp Dịch Hành: “Tốt lắm.”

Nhân viên Giáp Ất đem thùng đồ vào trong nhà, theo chỉ thị của Diệp Dịch Hành cùng Hà Nghiên Luật đem đồ vật đặt ở vị trí tương ứng, phòng bếp cùng phòng khách càng lúc càng ấm áp hơn hẳn…

Phòng khách vốn cảm giác trống trải được cái sô pha vải bố màu cam của Hà Nghiên Luật tăng thêm sinh khí, Hà Nghiên Luật tay trái ôm Tiểu Bạch, tay phải cầm chén trà gốm sứ của mình, mừng rỡ nói: “Của em!”

Diệp Dịch Hành cười nhìn anh một cái, nói: “Như vậy sẽ không cảm thấy lạnh lẽo nữa đi?”

Bắt đầu từ ngày hôm qua Hà Nghiên Luật liền oán giận nói nơi này rất lạnh, Diệp Dịch Hành còn hận không thể sơn bức tường màu lam kia thành màu hồng nhạt luôn ngay lúc đó!

Hà Nghiên Luật đột nhiên lộ vẻ đau thương…

Diệp Dịch Hành biết anh luyến tiếc nơi kia, nhiều năm như vậy, làm sao có thể nói đi là đi.

Sau khi bước vào Vân Tụ biệt cư, Hà Nghiên Luật một lần cũng chưa hề đề cập đến chuyện chuyển nhà, Diệp Dịch Hành sau cùng cũng ngộ ra, đây là “tự tôn” của Hà Nghiên Luật…

Cho nên, sau khi anh tỉnh lại, liền chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ.

Hà Nghiên Luật là người của mình, cho nên, ở nơi này là đương nhiên.

Bất quá, tương lai sau này có xảy ra vấn đề gì cậu cũng không thể biết được.

Thôi~ Chuyện tương lai cứ để tương lai tính! Chớ sợ chớ sợ!

Ôm lấy thắt lưng Hà Nghiên Luật, Diệp Dịch Hành ôn nhu đề nghị nói: “Chúng ta về nhà kia đi, cùng nó cáo biệt.”

“Ân…”

Hai người lái xe trở về Tinh Nguyệt Uyển, vào cửa phòng, phòng ở đã trống rỗng, Hà Nghiên Luật từ trên xuống dưới đi hết hai vòng, sờ sờ nơi này, chạm chạm bên kia.

Nhất là căn phòng ngủ thông phòng sách, là không gian mà chính mình thích nhất…

Tới cái chỗ trước kia từng đặt bàn làm việc, vách tường phía trước cũng đã trụi lủi, Hà Nghiên Luật vuốt vuốt dấu vết của mấy tờ ghi chú từng dán trên đó, khẩn trương nói: “Diệp Dịch Hành, mấy tờ giấy nhỏ của em đâu?”

“Tiểu Luật là hoàng tử tài hoa nhất trên đời này?” Diệp Dịch Hành đứng ở đằng sau Hà Nghiên Luật, trêu đùa: “Tờ giấy kia sao?”

“Anh anh thấy!” Hà Nghiên Luật mở to hai mắt nhìn….

“Cậu ta có thiệt nhiều bạn bè, cậu ta nhìn qua thật vui vẻ….” Xoay thân thể đối phương hướng về phía mình, Diệp Dịch Hành hôn môi Hà Nghiên Luật: “Cậu ta kia, có phải là anh không?”

“…” Hà Nghiên Luật bị Diệp Dịch Hành ôm vào trong ngực, chìm nghỉm trong ánh mắt thâm tình của đối phương.

Như là ma pháp, người chính mình sùng bái, người mình chú ý, đột nhiên lại xuất hiện ngay bên cạnh mình, nói với mình, yêu mình…

Hà Nghiên Luật híp mắt hỏi: “Anh có phải ngay từ đầu đã biết em là Chi Ngôn không? Em chợt nhớ tới, ngày em mang anh về đây anh liền nằm úp sấp ở trong này xem cái gì đó ở trên vách tường…”

Diệp Dịch Hành cười giảo hoạt: “Không nói cho em biết.”

“Uy…” Hà Nghiên Luật giả đò giận: “Không công bằng a! Lúc Tiểu Hắc ngốc nghếch ở bên cạnh em, đã biết nhiều bí mật của em như vậy, nhưng em lại không biết bí mật của anh.”

Diệp Dịch Hành ôm chặt lấy anh: “Cùng anh ở một chỗ, em có thể từ từ từng chút một đào móc a, em sùng bái Lạc Mộc, rốt cục là cái hạng người gì…”

Hà Nghiên Luật bị Diệp Dịch Hành nói đến mặt đỏ tim đập, không biết nghĩ tới điều gì, nức nở nói: “Diệp Dịch Hành, Vân Tụ biệt cư ở bên kia, tiền thuê nhà để em trả đi…”

Ân, anh rốt cục vẫn là nhắc đến a.

Diệp Dịch Hành hung hăng cắn miệng Hà Nghiên Luật một hơi: “Lúc em đem Tiểu Hắc về nhà nuôi, có hỏi anh có muốn trả tiền cơm nước không?”

Hà Nghiên Luật lắc đầu: “Chỉ là một con mèo thôi, không tốn nhiều tiền như vậy…”

Nuôi Tiểu Hắc là cam tâm tình nguyện a.

“Sức ăn của em so với anh còn nhỏ hơn rất nhiều a…” Diệp Dịch Hành nhéo nhéo thắt lưng Hà Nghiên Luật, “Buổi tối cùng anh ngủ, anh nuôi em, giống như em nuôi Tiểu Hắc vậy, có cái gì khác nhau?”

Hà Nghiên Luật cúi đầu: “Nhưng em không phải là mèo.”

(=皿=)Gia hỏa này như thế nào lại ngoan cố như vậy!

Diệp Dịch Hành khó thở: “Em nếu còn dám nói như thế, anh liền… Nhìn em hiện tại cũng biến thành con mèo bệnh rồi còn gì!” Người nào đó véo véo đối phương.

Hai má Hà Nghiên Luật nóng lên, buồn bực cắn lại cái miệng của đối phương, thuận tiện nỏi lảng sang chuyện khác: “… Còn không mau nói cho em biết tờ giấy kia đang ở đâu đi!”

“Ở trên bàn nhà hiện tại của chúng ta a, toàn bộ đều để trong cái hộp nhỏ đó, cùng với đống sách của em, đợi lát nữa chúng ta đi mua cái giá sách xinh đẹp, đến lúc đó em từ từ sắp xếp lại đi!” Diệp Dịch Hành vừa nói, cũng không chịu thiệt, lập tức hôn lên cánh môi đang mở.

“Ngô… Ngô…”

Hai người cắn qua cắn lại, chốc lát sau Hà Nghiên Luật liền yếu đuối ngả vào lòng đối phương.

Trước khi rời đi, Hà Nghiên Luật đạp tấm thảm lông trên mặt đất nói: “Này này! Cũng bỏ đi!”

Diệp Dịch Hành bật cười: “Được, được, đều bỏ hết, bồn cầu phòng tắm cũng dỡ ra luôn!”

Hà Nghiên Luật đáng yêu đến Diệp Dịch Hành muốn mù mắt rồi.

Đối phương thường thường sẽ thình lình bày ra một ít tính cách kỳ lạ, tùy hứng. Không có bất luận kẻ nào có thể nhìn thấy, chỉ có mình cậu, đây là đặc quyền của cậu.

“Em đối với vị Mạc thiếu gia kia oán niệm rất sâu…”

Hà Nghiên Luật tay làm cái động tác bổ người: “Tội không thể tha thứ, thiên đao vạn quả!”

“Thần nguyện vì nữ vương bệ hạ quét dọn hết thảy chướng ngại.” Diệp Dịch Hành ôm thắt lưng của người nào đó cung kính nói.

Hà Nghiên Luật hưng phấn: “Ân! Nếu hắn tới tìm em gây phiền toái, anh liền biến thành Tiểu Hắc cắn hắn! Hanh hanh!”

(= =) Diệp Dịch Hành run rẩy….

Hà Nghiên Luật lại thoát tuyến!

×××

Từ lúc chuyên mục của Chi Ngôn với Lạc Mộc song song thông báo, mạng lưới tiểu thuyết huyễn huyễn càng trở nên nóng bỏng!

Chỉ sau hai ngày, hủ nữ toàn bộ đều tràn ra, thét chói tai tung hoa tươi không ngừng——

[Nghe nói ở nơi này có hai nam tác giả là Gay a! Ta là mộ danh mà đến! Cầu ảnh chụp!!]

[Yêu, hai tác giả này đều là Đại Thần a, đấu đá nhau đến muốn ở cùng với nhau luôn sao? Cầu chân tướng!]

[Hai vị đại nhân khi nào thì kết hôn a! Cầu bánh kẹo cưới!]



Tiểu thuyết Chi Ngôn Lạc Mộc nháy mắt số lượng đọc cùng tăng lên vù vù, thứ hạng cũng nhanh chóng chạy lên top trên…

[Vừa mới xem xong 《 nguyệt mặc chi thành 》của Chi Ngôn, a a a a! Thật là đẹp mắt! Xem ra anh ta là công rồi!]

[Cậu nên xem tiểu thuyết Lạc Mộc viết đi, kia mới gọi là công! Tiểu thuyết 《 thiển vân truyền kỳ 》rất khí phách!]

[Theo tớ, Lạc Mộc là công, Chi Ngôn là thụ.]

[Lâu thượng chân tương*! Là Lạc Mộc tỏ tình trước nga! Tất cả công đều tỏ tình trước mà…]

*có thể hiểu là cái gì đến trước thì mới là sự thật

[Thế nhưng thứ hạng của tiểu thụ và tiểu công ai cao hơn?]

[Bà con, mọi người giúp Lạc Mộc nâng thứ hạng lên đi!!]


Biên tập của Lạc Mộc hưng phấn, Ahaha! Mọi nỗ lực của anh cuối cùng cũng có kết quả rồi! Gia hỏa này không làm gì cũng tự dưng nổi tiếng, thế nhưng lại còn dụ dỗ luôn cả thần nhân Chi Ngôn kia.
Biên tập viên nhiều chuyện hưng phấn gọi điện thoại cho Lạc Mộc, nghiệm thu chân tướng!

Hà Nghiên Luật cùng Diệp Dịch Hành quyết định cuối tuần bắt đầu cùng nhau đi học trở lại, lúc này hai người đang đi shopping.

“Áo này hở quá, đổi cái khác đi!” Diệp Dịch Hành chỉ vào cổ Hà Nghiên Luật nói.

Hà Nghiên Luật ai oán: “Tự anh chọn đi, em mặc thoải mái là được.”

“Cái này, đi thay cho anh xem.” Diệp Dịch Hành cầm lấy một cái áo len theo mùa màu trắng giản dị đưa cho Hà Nghiên Luật….

Hà Nghiên Luật không lay chuyển được cậu, vẻ mặt đau khổ đi vào phòng thay quần áo.

Hiện tại mới biết được Diệp Dịch Hành rất khó đối phó: cổ áo không được thấp quá, không thể mặc áo bó sát người, cũng không được mặc bộ đồ có tính chất hơi hơi xuyên thấu…

Diệp Dịch Hành là cái loại này, yêu tới nỗi liền hận không thể chiêu cáo cho toàn thiên hạ biết anh là người của cậu! Loại hành vi này hoàn toàn không phải không cố ý, mà là bản năng của động vật giống đực đang đánh dấu chủ quyền…

Người này của tôi, ai cũng không được ngấp nghé!

Nhưng mà cà hai đều là đàn ông, không thể cúi đầu, cho nên Diệp Dịch Hành chỉ có thể thông qua quần áo mà đánh dấu chủ quyền Hà Nghiên Luật…

“Ti tách đáp tích thùng thùng…” Biên tập mạng huyễn huyễn?

“Uy ——?”

“Lạc mộc lạc mộc!” Đối phương vội vã hô.

“Ân, làm sao vậy?”

“Cậu cùng Chi Ngôn chuyện kia…. Là thật sao?”

Diệp Dịch Hành nở nụ cười, nhìn về phía phòng thay quần áo, nói: “Anh ta hiện tại ở chung với tôi a…”
Biên tập phiền muộn: “Gì? Chi Ngôn ở bên cạnh cậu sao?”

Diệp Dịch Hành nói: “Ân, chúng ta đang đi dạo phố.”

“Không cần nói mấy lời trần ngập thương yêu như vậy! Thừa dịp hiện tại danh tiếng tăng cao mà ngừng lại đi a! Trang chủ của hai cậu sắp sập rồi…”

Hà Nghiên Luật từ phòng thay quần áo đi ra, áo len màu trắng tinh xảo như lông thỏ anh mặc vào đặc biệt có linh khí, Diệp Dịch Hành mắt sáng rực lên, cái này được!

Không thèm để ý biên tập ở bên kia ngao ngao, cậu đưa tay chỉnh lại cổ áo giúp Hà Nghiên Luật: “Cái này được a, phần thắt lưng bóp vào rất ổn.”
Biên tập bên đầu dây bên kia ngẩn người, Lạc Mộc đang nói chuyện với ai? Chi Ngôn? Chợt nghe thanh âm của một người nhẹ nhàng truyền tới: “Không cần thay nữa được không? Mệt chết em…”

Lạc Mộc khẽ cười nói: “Ân, anh cũng mua cái áo màu đen, lớn hơn cái áo của em một số.”

“Ha hả, vậy thành Hắc Bạch Song Sát .”

“Màu trắng rất hợp với em a,” Diệp Dịch Hành vuốt lưng Hà Nghiên Luật, ái muội nói, “Kỳ thật anh càng muốn biết, khi nào thì tự tay anh được quyền cởi nó ra…”

“Đô – đô – đô – đô —— ”
Biên tập bị Lạc Mộc trong lúc vô tình tắt điện thoại mà máu mũi chảy ròng.

Lúc đó, fan Chi Ngôn lại ở trên mạng u oán kêu gọi ——

[Không cần nói yêu thương gì đó a! Mau mau quay trở lại a!]

[Lạc Mộc! Trả lại Chi Ngôn cho chúng ta a!!]



Buổi tối, Diệp Dịch Hành cùng Hà Nghiên Luật đến thăm lại “nhà hàng yêu mèo”.

Trước kia vẫn đều là gọi đặt đồ ăn, hôm nay hai người đột ngột đều muốn đến quán hưởng thụ món ăn!

Vừa vào cửa đã có nhân viên quán và người giao hàng nhận ra Hà Nghiên Luật, tiểu thư tiếp điện thoại đặt hàng cũng lặng lẽ nói bên tai chủ quán: “Người con trai mặc áo sơmi màu tím nhạt kia chính là khách hàng minh tinh của quán ta, Hà tiên sinh!”

Chủ quán là một người đàn ông tuổi còn trẻ, bộ dáng cũng chỉ mới hai mươi bảy hai mươi tám, anh ta vừa nghe, liền tự mình tới chào đón: “Xin hỏi hai người sao?”

Diệp Dịch Hành gật gật đầu.

Chủ quán đối Hà Nghiên Luật mỉm cười nói: “Hà tiên sinh kính đã lâu, ngài không mang mèo yêu đến sao?”

Hà Nghiên Luật cười mà không đáp, nghiêng đầu thâm ý nhìn Diệp Dịch Hành.

Diệp Dịch Hành nói giỡn: “Lão bản không chào đón tôi sao?”

Chủ quán vội vàng khoát tay nói: “ Hà tiên sinh mang bạn bè đến chúng ta đương nhiên hoan nghênh! Huống chi lại đẹp trai như vậy…”

Diệp Dịch Hành lập tức hỏi: “Kia có thể chiết khấu không?”

Chủ quán ngượng ngùng giải thích: “Nhà hàng quy định chủ nhân cùng thú cưng lại đây dùng cơm mới được chiết khấu 30%, bất quá…”

Anh ta đang muốn nói là khách thân thiết, có thể giảm giá một chút, Diệp Dịch Hành bỗng nhiên đánh gãy lời anh: “Như thế nào lại vậy a, tôi chính là thú cưng của anh ta a.”

OTZ(=口=) Chủ quán bị sét đánh đen người !

Khách nhân trong quán bắt đầu quay sang nhìn chằm chằm, hai mắt phóng điện trùng trùng!

Khách hàng Giáp: “Trời ạ! Cậu ta nói cậu ta là thú cưng của người kia…. Không phải vậy đâu a?”

Khách hàng Ất: “Không được không được, mù chết ta rồi, quyết định mỗi ngày đều tới đây ăn cơm!”

Khách hàng Bính: “Tuyệt đối là GAY! Là GAY!”



Chủ quán khóe miệng run rẩy, lúng túng nói: “Ha hả… Tiên sinh ngài đừng nói giỡn…”

“Anh xem…” Diệp Dịch Hành mang nụ cười vô hại kéo kéo cái cổ áo, chỉ chỉ vào hạng quyển màu bạc, nói: “Tôi là thú cưng của anh ta.”

Mặt Hà Nghiên Luật bắt đầu nóng lên, kéo kéo cánh tay Diệp Dịch Hành, thấp giọng nói: “Uy, đừng đùa.”

Diệp Dịch Hành dĩ nhiên không phải vì tiếc mấy đồng tiền lẻ, cậu thuần túy là muốn cho Hà Nghiên Luật vui một chút.

Khách nhân nữ chung quanh khe khẽ nói nhỏ bắt đầu ồ lên.

Tiểu thu tiếp điện thoại đặt hàng mẫn cảm phát hiện, chủ nhân của thanh âm đặt cơm trong điện thoại kia giống với thanh âm của Diệp Dịch Hành!

Cô kích động xông lên hỏi: “Ngài chính là người gọi đặt cơm đi?”

Diệp Dịch Hành đối nàng bắn qua một cái bóng quang điện, biểu tình gã sở khanh lập tức xuất hiện: “Cô nhóc thông minh.”

Chủ quán trẻ tuổi cảm thụ được không khí trong quán đều biến thành màu hồng, hoàn toàn bất đắc dĩ: “Được rồi, hôm nay giảm giá cho các cậu!”

“Cảm tạ~ Lão bản buôn may bán đắc a!” Diệp Dịch Hành cười nói cảm ơn.

Gọi ra một đống đồ ăn, Diệp Dịch Hành ngóng trông nhìn Hà Nghiên Luật: “Chủ nhân trả tiền đi.”

Chung quanh lại là một trận thét chói tai…

Hà Nghiên Luật ngồi ở bên cạnh, hạ mắt nói nhỏ: “Miệng lưỡi trơn tru!”

Diệp Dịch Hành chọn một góc khuất, bay nhanh qua chỗ Hà Nghiên Luật trộm lấy một cái hôn.

“Vui sao?”

“Ân…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện