Cao Ngạn đứng dậy cười nói: "Phương tổng tuần có còn nhận ra Cao Ngạn ta không? Năm đó ngươi vừa phá được hung án Trương quả phụ ở Khai Bình, ta cũng có phần tham gia yến tiệc thưởng công đó".

Bọn Yến Phi đương nhiên biết nào là Trương quả phụ ở Khai Bình, nào là yến tiệc mừng công toàn là bày vẽ nói xạo, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng mặt mày tỉnh bơ của Cao Ngạn, vẫn có chút tin tưởng thật sự có chuyện đó.

Nếu người trước mắt thật sự là giả, khó mà biết thật hay trá, chỉ còn nước làm như đã từng phá án và ngồi ăn chung một mâm với Cao Ngạn.

Mộ Dung Chiến song mục thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, liếc nhìn Yến Phi, họ Yến đành ngầm nháy mắt ra hiệu cho hắn, cảnh tỉnh hắn Cao Ngạn đang bày kế.

Dưới sự chờ đợi của mọi người, Phương Hồng Đồ hiện ra thần sác cổ quái, ngạc nhiên thốt: "Khai Bình Trương quả phụ là gì vậy? Ta chưa từng lo vụ án nào như vậy".

Đến lượt Cao Ngạn ngậm câm không nói được gì, không khỏi quay sang Yến Phi cầu cứu, hắn đối với "linh giác" của Yến Phi tin cậy thập phần, căn bản không nghĩ tới có thể thất thủ.

Phương Hồng Đồ nếu như không phải là Phương Hồng Đồ, sao biết được đã từng không dính tới vụ án đó hay không? Yến Phi có cảm giác không kịp trở tay, càng không biết nên thu thập tàn cục làm sao, nếu để Phương Hồng Đồ biết bọn họ vẫn còn hoài nghi gã thì thật xấu hổ phi thường.

Kỷ Thiên Thiên tiếng cười như tiếng chuông ngân hấp dẫn sức chú ý của mọi người, tất cả bao gồm cả Phương Hồng Đồ đều xoay mục quang về phía nàng, mỹ nữ thiên kiều bá mị đó dịu giọng: "Phương tổng tuần và Mộ Dung lão đại ngồi xuống uống chén Tuyết Giản Hương trước đã".

Phương Hồng Đồ song mục lập tức sáng lên, vui vẻ: "Nghe danh Tuyết Giản Hương đã lâu, cuối cùng đã có cơ hội gặp được".

Sau khi ngồi xuống, mục quang quay sang Cao Ngạn: "Vị tiểu ca này là…".

Cao Ngạn cười khổ: "Con người ta có khuyết điểm là lòng ngờ vực quá nặng, Phương tổng tuần đại nhân xin tha thứ đừng trách móc".

Cả Mộ Dung Chiến cũng ngầm tán thưởng Cao Ngạn có nghĩa khí, đem hết sự tình đổ lên mình, bởi hắn lần đầu gặp Phương Hồng Đồ, Phương Hồng Đồ có thế hiểu cho sự nghi ngờ của hắn, quả là biện pháp giải quyết tối hảo.

Bàng Nghĩa phân tán tâm thần của Phương Hồng Đồ, châm rượu cho gã nói: "Bọn ta hiện tại đều trông dựa vào Phương tổng tuần tập yêu trừ ma, cho nên không nên uống quá nhiều, may là Tuyết Giản Hương của ta uống vào một chén là đủ, có thể làm cho mình nằm giữa say với không say, đó mới là cảnh giới tối cao của uống rượu. Cứ như Yến Phi uống cả vò, chỉ hại tổn hao rượu của ta".

Phương Hồng Đồ hướng về phía Cao Ngạn phất tay, biểu thị mình không để ý tới, nhấp chén uống cạn một ngụm, tiếp đó đôi mắt trợn tròn: "Hảo tửu".

Mộ Dung Chiến đề tỉnh: "Một chén đủ rồi".

Yến Phi mục quang quay về chốn trùng kiến, hơn trăm người nỗ lực đã hoàn thành công tác làm nền, bước kế tới là đặt trụ xuống đất.

Mình thật ra có phải đã sai lầm không? Nhưng cảm giác của mình tuyệt không thể lừa gạt mình. Trực giác của mình đã nói cho mình biết Phương Hồng Đồ rất nhiều lúc nói không thật lòng, lời nói toàn là nói xạo.

Chàng điềm đạm thốt: "Ta cũng muốn đề tỉnh Phương tổng tuần một câu, trước mặt bọn ta có thể là cơ hội duy nhất để bắt được Hoa Yêu, mọi người đừng nên che giấu bất cứ chuyện gì, nếu không nghĩa là đối xử không đúng với tất cả những cô gái vô tội mà Hoa Yêu đã hại chết. Xin thứ cho ta nói thẳng, ở đây đều là người mình, Phương tổng tuần nếu chịu bộc bạch những ẩn tình khó nói, bất luận chân tướng ngươi nói ra là gì đi nữa, bọn ta có thể bảo đảm không ai động đến một cọng long của ngươi, sá gì một câu nói khó nghe".

Lần này Kỷ Thiên Thiên cũng cảm thấy Yến Phi có hơi quá đáng. Cao Ngạn liền liên tưởng đến Trình Thương Cổ chế giễu chàng là con bạc có chết cũng không chịu nhận thua, chỉ có Lưu Dụ trong lòng vẫn toàn lực ủng hộ, vì gã cũng một mực hoài nghi Phương Hồng Đồ, mãi cho đến khi gã biểu thị khứu giác siêu nhân của gã.

Mộ Dung Chiến cau mày ngăn trở: "Yến huynh…".

Phương Hồng Đồ những chỗ không bị bộ râu giả che đậy liền đỏ lên, song mục bắn ra thần sắc khuất phục tổn thương, bực dọc chăm chăm nhìn Yến Phi, trầm giọng: "Yến Phi ngươi đừng ngậm máu phun người, nếu muốn đuổi ta đi, nói một câu là đủ rồi".

Kỷ Thiên Thiên mục quang khẩn cầu bắn về phía Yến Phi, dịu giọng: "Có phải có hiều lầm không?".

Lại quay sang Phương Hồng Đồ: "Phương tổng tuần đừng nổi nóng, Yến Phi chỉ là muốn làm tốt sự tình, giọng điệu lại hơi nặng nề".

Bàng Nghĩa cũng nói: "Yến Phi ngươi say rồi".

Yến Phi thong dong không lùi: "Lúc Phương tổng tuần có mặt trong Chung lâu nghị hội, vừa nghe đến tên Hoa Yêu đã rùng mình run lẩy bẩy, lúc đó lời giải thích của Phương tổng tuần là bởi nghĩ tới tình cảnh hiện trường hành hung khủng bố của Hoa Yêu lúc xưa, sau đó Phương tổng tuần lại leo thẳng vào thùng xe quan sát kỹ càng, bằng vào cái mũi của ngươi, chỉ cần thò đầu vào cửa sổ xe là đã ngửi thấy mùi rõ rệt rồi, đâu cần nhọc mệt đi làm chuyện không tình nguyện như vậy?".

Mộ Dung Chiến giải vây: "Thì ra Yến huynh có hiểu lầm như vậy, ta lúc đó cũng cảm thấy kỳ quái. Bất quá nghĩ đến đó là tác phong chuyên nghiệp của Phương tổng tuần, muốn điều tra rõ ràng Hoa Yêu nhất thời có sơ ý lưu lại dấu vết gì không, cho nên thản nhiên làm tới".

Kỷ Thiên Thiên nhìn Mộ Dung Chiến đưa ánh mắt tán thưởng, khen hắn nói chuyện thích đáng, lại quắc mắt nhìn chăm chăm Yến Phi, cánh cáo chàng biết điều thì dừng lại, cười nói: "Phương tổng tuần là chuyên gia tra án, đương nhiên tự có thủ pháp phá án".

Ẩn ý của hai người là căn bản đâu đến phiên Yến Phi đi bình luận.

Yến Phi song mục bắn ra thần sắc thành khẩn: "Phương tổng tuần xin nghĩ kỹ, kẻ ta châm vào tuyệt không phải là ngươi, mà là Hoa Yêu".

Mộ Dung Chiến hơi ngạc nhiên, hiện ra thần sắc bực dọc, Yến Phi luôn luôn tiêu sai, sao lại biến thành ngoan cố như vậy.

Cao Ngạn lại kêu khổ trong lòng, thầm nghĩ Yến Phi có lẽ vì mất mặt trước mặt Kỷ Thiên Thiên cho nên ương nghạnh làm cứng, lại càng lúc càng dở hơi.

Lưu Dụ nói: "Ta dám bảo đảm mỗi một câu nói của Yến Phi đối với Phương tổng tuần đều có thiện ý, hy vọng mọi người có thể thư giãn nhận định, hợp tác đối phó Hoa Yêu".

Phương Hồng Đồ chìa hai tay: "Tôi thật không hiểu Yến Phi đang hoài nghi gì về tôi?".

Mọi người mục quang dồn về phía Yến Phi, xem xem chàng có gì để nói.

Trên sự thật bản lĩnh khứu giác của cái mũi của Phương Hồng Đồ đã có sức thuyết phục to tát, làm cho người ta mất hết hoài nghi.

Tiểu Thi sợ sệt nhìn Phương Hồng Đồ, lại liếc sang Yến Phi.

Yến Phi thở dài một hơi: "Cái Phương tổng tuần sợ không phải là khung cảnh máu tanh, mà là Hoa Yêu. Lúc Phương tổng tuần ở ngoài thùng xe ngửi thấy khí vị của Hoa Yêu, trong lòng sinh ra nỗi sợ hãi không thể khống chế nổi, cho nên làm như tiến vào trong thùng xe tra án, để người ta không nhìn thấy mình. Lúc đó lực chú ý của ta hoàn toàn tập trung trên mình Phương tổng tuần, tuy nhìn không ra nhìn đang làm gì, lại cảm ứng được sự sợ hãi và mâu thuẫn trong lòng Phương tổng tuần. Đến khi Phương tổng tuần đi ra, hiển lộ bộ dạng quyết tâm không lùi, làm cho ta càng biết được giữa Phương tổng tuần và Hoa Yêu có quan hệ đặc biệt, cho nên hy vọng Phương tổng tuần nói ra những ẩn tình khó nói trong tâm, mọi người đồng tâm hiệp lực xem có biện pháp giải quyết gì không? Nếu Phương tổng tuần bỏ qua cơ hội này, cực kỳ có thể liên lụy đến người khác lẫn chính mình, đối với mọi người đều không có ích lợi".

Mục quang của chúng nhân không khỏi dời sang Phương Hồng Đồ, xem xem gã phản ứng ra sao, không còn ai trách Yến Phi đa sự nữa, bởi sự hoài nghi của Yến Phi đã biến thành hợp tình hợp lý, hơn nữa lời nói uyển chuyển, đâu đâu cũng là vì nghĩ cho Phương Hồng Đồ.

Lưu Dụ nghĩ tới Yến Phi nhất định đã phát giác Phương Hồng Đồ trong thùng xe căn bản không có tra án, chỉ là đang phát run thở hổn hển bên trong, cho nên mới sinh nghi. Khó trách chàng nhớ tới bản lãnh đánh hơi của Phương Hồng Đồ, cho nên mới liệu giải như vậy.

Phản ứng của Phương Hồng Đồ càng dị thường, nhìn Yến Phi chằm chặp, nhưng mọi người ngồi quang đều từ nhãn thần ngờ nghệch của gã biết được gã nhìn mà không thấy, đang mê man giữa tình tự kịch liệt trong lòng.

Chợt nhiệt lệ trào ra từ đôi mắt của Phương Hồng Đồ, cúi thấp đầu xấu hổ vô cùng, khóc nấc lên: "Tôi thật vô dụng, từ nhỏ đã vô dụng rồi, cha mẹ mắng đúng lắm, đại ca cũng mắng cũng đúng lắm, tôi là một phế vật".

Mộ Dung Chiến hai mắt loang loáng hàn quang, phân phó thủ hạ canh bốn bề: "Khuyếch rộng mạng lưới phòng thủ, không cho phép bất cứ một ai tiếp cận".

Thủ hạ nghe lệnh hành động.

Kỷ Thiên Thiên và Tiểu Thi đưa mắt nhìn nhau, biết mọi người đều nghĩ tới câu nói của Lưu Dụ, ở Biên Hoang Tập ra đường gặp người ta, ít nhất trong số có một là bịp bợm giang hồ.

Kỷ Thiên Thiên dịu giọng: "Phương tổng tuần có tâm sự gì, nói trắng ra được mà. Không có ai làm tổn thương đến ngươi đâu".

Mộ Dung Chiến hiển nhiên là vì Kỷ Thiên Thiên mà khắc chế lửa giận bị qua mặt, trầm giọng: "Các hạ thật ra là thần thành phương nào?".

"Phương Hồng Đồ" buồn bã: "Tôi tên là Phương Hồng Sinh, là anh em sinh đối của Phương Hồng Đồ".

Mọi người ngạc nhiên nhìn nhau.

Kỷ Thiên Thiên cau mày: "Lệnh huynh đang ở đâu?".

Yến Phi không xen lời, bởi chàng nhìn ra Phương Hồng Sinh tín nhiệm Kỷ Thiên Thiên.

Phương Hồng Sinh ngước đầu lên, nhìn Kỷ Thiên Thiên qua màn lệ: "Tôi lừa gạt nàng như vậy, Thiên Thiên tiểu thư không trách tôi sao?".

Mộ Dung Chiến đang định nói, bị Kỷ Thiên Thiên dùng nhãn thàn ngăn cản, đành ngoan ngoãn nuốt lời.

Kỷ Thiên Thiên dịu giọng: "Mọi người sẽ đồng tình với ngươi, Phương tiên sinh đương nhiên có nỗi khổ khó nói ra".

Nàng không những giọng điệu ôn hòa mềm mại, còn ý vị chân thành khôn tả, khiến người nghe thoái mái vô cùng.

Phương Hồng Sinh giơ tay áo lau nước mắt, bi ai thốt: "Đại ca đã bị Hoa Yêu hại chết! Chết rất thảm".

Lưu Dụ, Yến Phi, Mộ Dung Chiến và Kỷ Thiên Thiên bốn người từng tham dự hội nghị Lầu chuông lập tức minh bạch, khó trách sao biểu hiện của Phương Hồng Sinh mâu thuẫn như vậy, vựa muốn báo thù cho người anh em, lại sợ tình cảm thê thảm mà người anh em của mình gặp sẽ trùng diễn trên mình mình.

Lưu Dụ cố sức giữ cho giọng nói của mình bình hòa: "Ngươi căn bản không biết được khí vị của Hoa Yêu, có đúng không?".

Phương Hồng Sinh nước mắt không còn cầm được nữa rơi lã chã, lắc đầu khóc: "Không! Đó khẳng định là Hoa Yêu. Đại ca tuy là thần bộ nổi tiếng thiên hạ, tôi lại không ra gì, nhưng đại ca rất nhiều khi vì phương tiện phá án, hay phải bí mật ra ngoài lo sự vụ, để cho tôi giả trang làm huynh ấy, chuyện này chỉ có những huynh đệ thân thiết của bọn tôi biết. Ài! Tôi tuy có cái mũi linh mẫn như đại ca, lại chưa từng phá được tới phân nửa vụ án. Trận đấu cuối của đại ca và Hoa Yêu là Lạc Dương, năm đó Hoa Yêu nội trong một tháng gian sát sáu thiếu nữ, đại ca đã nghĩ ra manh mối, đang định tập trung cao thủ, bắt giết Hoa Yêu, lại để Hoa Yêu tiên phát chế nhân, cắt xẻ chính mình. Ài! Thân thể của huynh ấy còn lưu khí vị của Hoa Yêu".

Chúng nhân kinh hoàng, nếu không phải Phương Hồng Sinh tận miệng nói ra, sao có thể tưởng được rắc rối như vậy,

Phương Hồng Sinh chùi nước mắt, thê lương thốt: "Tôi thật vô dụng, không những không nghĩ đến báo thù cho đại, còn sợ sệt đến mức chạy trốn cả ngày lẫn đêm, sợ Hoa Yêu biết được mũi của tôi cũng linh nẫn như đại ca. Nhưng không biết có phải chỉ ý của ông trời, tôi chạy tới Biên Hoang Tập, nghĩ rằng vạn vô nhất thất, nào ngờ Hoa Yêu khơi khơi cũng lại tới đây. Tôi càng sợ muốn chết, không những đối xử không đúng với đại ca, còn xấu hổ với tiên phụ tiên mẫu, tôi căn bản không phải người. Các người giết tôi đi! Phương Hồng Sinh ta xin chịu chết!".

Mọi người nhìn ta, ta lại nhìn người, không biết làm sao để an ủi gã, càng không biết nói gì mới đúng.

Mộ Dung Chiến khốn khó lắm mới thốt nên lời: "Nói như vậy Hoa Yêu chắc không biết ngươi có cái mũi linh mẫn, chỉ nghĩ ngươi là kẻ giả mạo kiếm cơm".

Phương Hồng Sinh luống cuống: "Tôi không biết, nhưng tôi luôn cảm thấy Hoa Yêu sẽ không buông tha tôi, lúc tôi giả mạo lo việc cho đại ca, tôi cố hết sức mô phỏng theo cử chi hành dộng lời nói của đại ca. Nhưng lúc tôi một mình trong nhà xí, chỉ nghjĩ tới trốn tránh hay bỏ chạy, tôi là người vô dụng nhất".

Lưu Dụ đổi phương thức hỏi: "Hoa Yêu có biết lệnh huynh có một người anh em sinh đôi?".

Phương Hồng Sinh gần như té xỉu, khóc không thành tiếng: "Tôi không biết, tôi là đồ bỏ, đối xử không đúng với đại ca, không đúng đối với cha mẹ, đối xử không đúng với tổ tiên! Ai! Càng đối xử không đúng với các người, đối xử không đúng với Thiên Thiên tiểu thư, từ sau khi bước vào Lầu chuông, tôi không có lúc nào là không động não tìm cách thoát thân, ngay cả giây phút hồi nãy".

Kỷ Thiên Thiên dịu giọng: "Phương tổng tuần xin nhìn thẳng Thiên Thiên có được không?"

Phương Hồng Sinh ngạc nhiên liếc nhìn Kỷ Thiên Thiên, không hiểu: "Thiên Thiên tiểu thư tại sao vẫn kêu tôi là Phương tổng tuần?".

Kỷ Thiên Thiên mục quang nhìn lên bầu trời đang rọi in ánh mặt trời chìm lặn hướng tây, nhẹ nhàng nói: "Bọn ta không nói ra, ai biết được ngươi không phải là Phương tổng tuần? Bọn ta có lòng tin vào ông trời, ông trời đã an bài người đến Biên Hoang Tập, an bài ngươi tương phùng cùng đường với Hoa Yêu, tuyệt không cho phép ngươi hồ đồ nữa. Ngươi trước đây làm gì cũng thất bại, đâu có quan hệ gì chưa? Chỉ cần ngươi phán được vụ án Hoa Yêu, ngươi có thể làm cho anh danh của lệnh huynh không mai một, quang tông diệt tổ, trừ hại cho thế gian".

Mộ Dung Chiến nhịu mày: "Ý tứ của Thiên Thiên tiểu thư là…"

Kỷ Thiên Thiên gật đầu: "Mộ Dung lão đại đoán rất chuẩn xác, người nghe cũng có phần, bọn đồng tâm hiệp lực, phù trợ Phương tổng tuần lên ngai vàng thiên hạ đệ nhất thần bộ, chỉ có Phương tổng tuần mới có thể đoàn kết Biên Hoang Tập lại, làm cho Hoa Yêu không thể tác ác được nữa".

Mộ Dung Chiến biết nàng từ biểu tình do dự của mình đoán ra sự không đòng ý của mình, cười khổ: "Gạt gẫm Chung lâu nghị hội đâu phải chuyện chơi, nhẹ thì công khai triển khai, nặng thì vĩnh viên gạch tên, nếu ta chỉ đơn độc một mình, Thiên Thiên tiểu thư phân phó làm sao cũng làm sao cũng được, hiện tại không thể không cố kỵ".

Cao Ngạn xem vào: "Chính như Thiên Thiên nói, bọn ta giữ kín miệng, ai mà biết được?".

Mộ Dung Chiến đương nhiên không cần nhỏ giọt nhẫn nhịn với Cao Ngạn, chằm chằm như gã: "Biên Hoang Tập là nơi tập trung tai mắt của thiên hạ, không có ai rõ về phương diện này hơn là Cao Ngạn ngươi, Phương Hồng Đồ là danh nhân phương Bắc, cái chết của y sớm muộn gì cũng truyền lọt vào tai mọi người, ý tưởng của Thiên Thiên tiểu thư hay không thể tả, lại tuyệt không làm được".

Yến Phi thầm than lời nói của Mộ Dung Chiến hợp tình hợp lý, đây cũng là vì Phương Hồng Sinh một mực nghĩ cách tìm lý do thoát thân. Mà ý tưởng ban đầu của Phương Hồng Sinh cũng chỉ là đến Thuyết Thư quán kiếm chút tiền nong để cao bay xa chạy, bất quá sự đồng tình thương cảm đối với kẻ thất bại làm cho chàng cảm động trong lòng.

Kỷ Thiên Thiên thong dong nói: "Bọn ta đâu có lừa gạt nghị hồi, vì thất tỉnh tổng tuần bộ căn bản tuy một mà hai. Phương tiên sinh là một nửa phần tổng tuần bộ, đệ kế tục chức vụ vị trí của huynh, xưa nay cũng có mà, huống hồ Phương tiên sinh lại có một cái mũi cũng thần kỳ như đại huynh, vừa quen thuộc về Hoa Yêu, lại biết thủ pháp tra án như đại ca. Hoa Yêu chỉ giết chết một nửa Phương tổng tuần, một nửa còn lại tiếp tục làm tới".

Phương Hồng Sinh giật nẩy mình, ngưng khóc run giọng nói: "Nhưng tôi…".

Kỷ Thiên Thiên cứng cỏi: "Phương tổng tuần ngươi không cần phải sợ, trước tiên ngươi hãy nhận thức mình chính là một nửa còn chưa chết của Phương tổng tuần, tất cả báo thù rửa hận cho lệnh huynh, trừ hại cho nhân thế! Nếu người lo lắng về năng lực của mình, phương diện này người càng có thể an tâm, bọn ta mỗi một người đều sẽ toàn lực trợ giúp ngươi".

Lưu Dụ vỗ bàn: "Thiên Thiên gan góc lại suy nghĩ tận tường, kế này quả thật làm được, vì để đối phó Hoa Yêu, bọn ta quả là nên bất chấp thủ đoạn, huống hồ chỉ là thủ xảo. Chỉ cần bọn ta tránh nặng tìm nhẹ, lúc chuyện Phương tổng tuần lênh huyện bị Hoa Yêu hại có người vạch trần, cứ kiên trì nói kẻ bị giết là Phương Hồng Sinh, chứ không phải là Phương tổng tuần, thử hỏi ai có thể biết rõ chứ?".

Bàng Nghĩa gật đầu: "Kế này tuyệt".

Mộ Dung Chiến nhìn Phương Hồng Sinh trầm giọng: "Phương tiên sinh nghĩ kế này có làm được không? Nếu gặp phải thủ hạ năm xưa từng theo lện huynh, có bị khám phá ra thân phận không?"

Phương Hồng Sinh lại giống như biến thành người khác, đôi mắt sáng ngòi trầm ngâm: "Tôi là người đầu tiên phát hiện đại ca ngộ hại, sợ đến mức lập tức bỏ thành trốn xa, không quay về nữa, cho nên chắc không ai rõ người chết là ai. Tôi và đại ca bất luận là diện mạo thanh âm khóc cười đều giống nhau đến mức người thân cận nhất cũng khó phân biệt, lúc tôi mô phỏng hành động cử chỉ lời nói của y, người xung quanh cũng khó phân thật giả, cho nên biết bao nhiêu năm chưa từng bị ai khám phá".

Mộ Dung Chiến gật đầu: "Như vậy, Phương tiên sinh quả là có điều kiện có thể tiếp tục giả dạng".

Quay sang nhìn Yến Phi, nói: "Yến Phi ngươi thấy sao? Bọn ta có thể tiên phát chế nhân, chủ động thông cáo với nghị hội sự tồn tại của Phương Hồng Sinh và chuyện Phương tổng tuần bị Hoa Yêu hại chết từ lâu không?"

Yến Phi mỉm cười: "Phương tổng tuần chính vì thấy tình cảm thê thảm đại ca mình bị giết, sợ đến mức cụp đuôi bỏ chạy mà chịu đựng lương tâm khiển trách, còn thống hận mình nhút nhát khiếp nhược, dẫn đến hành vi cổ quái, làm sao chịu chủ động nói ra? Chỉ cần Phương tổng tuần dứt khoát quyết tâm, sau này là Phương Hồng Đồ mà không còn là Phương Hồng Sinh nữa kế này chắc có thể quá quan".

Kỷ Thiên Thiên tiếp lời dịu giọng: "Tất cả vì mục đich đối phó với Hoa Yêu, thử nghĩ xem, nếu vạch trần thân phận của Phương tổng tuần đối với Biên Hoang Tập có ích lợi gì, trước tiến bọn tay ta tung tay chân rối loạn, sĩ khí bị kiềm chế, còn phải chọn một lành tụ khác cho Trừ Yêu đội, khó có nhân vật nào có thể được các phía tiếp nhận như Phương tổng tuần, sự tổn thất thời gian, bọn ta càng không lãnh nổi, có đùng không?".

Mộ Dung Chiến dựa lưng vào ghế, đột nhiên nhịn không được cười, song mục thần quang loang loáng: "Ta bắt đầu cảm thấy toàn bộ sự việc tràn đầy lạc thú điên cuồng. Được Thiên Thiên tiểu thư có lệnh, Mộ Dung Chiến ta sao lại không dám phụng bồi".

Kỷ Thiên Thiên vỗ tay: "Được! sự tình quyết vậy đi, không có ai có thể thoái lùi giữa đường, cứ đi tới cho đến khi trừ hại cho thế gian xong mới ngừng".

Yến Phi tán thành trong lòng, Biên Hoang Tập là nơi sáng tạo nhất trong thế gian đương kim, chuyên hoang đường nào cũng có thể biến thành sự thật đương nhiên. Sáng kiến của Kỷ Thiên Thiên lại không thể tưởng tượng được, đem hảo tâm và lòng can đảm của nàng phát huy đến mức tận cùng.

Phương Hồng Sinh nghiêm mặt: "Đa tạ Thiên Thiên tiểu thư và các vị đã cho tôi cơ hội, tôi nhất định sẽ phó thác toàn lực, không lầm lạc nữa, từ giờ phút này, tôi là Phương Hồng Đồ, Phương Hồng Sinh của trước đây không tồn tại nữa".

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện