Thôi Hoành trở về nơi đóng quân lúc hoàng hôn, Đinh Tuyên vui mừng ra đón.

Thôi Hoành thấy khu rừng nơi đóng quân bề ngoài rất bình yên nhưng bên trong lại canh phòng nghiêm ngặt, vui vẻ nói: "Tất cả đều an toàn!"

Đinh Tuyên nói: "Nhờ hồng phúc của đại nhân, địch nhân không hề có tung tích gì ở trong phạm vi giám thị của chúng ta."

Tận trong đáy lòng, y rất khâm phục lòng can đảm và tài trí của Thôi Hoành, càng minh bạch vì sao lần này Thác Bạt Khuê để cho mình làm trợ thủ cho hắn, là do sự phân phó của Yến Phi, ẩn ý muốn tài bồi cho mình. Bởi vậy sau khi nhậm chức, luôn luôn căng thẳng lo sợ giống như bước trên băng mỏng, chỉ e sơ suất.

Đinh Tuyên tuy là người Hán nhưng lại trưởng thành ở phương Bắc do Hồ tộc thống trị, đối với chính quyền Tấn thất phương Nam chỉ có ác cảm chứ không có hảo cảm, nhưng muốn là người nổi bật ở phương Bắc, nhất định phải dựa vào vào chính quyền Hồ tộc, Đinh Tuyên vừa ý với chính quyền mới trỗi dậy đầy hứa hẹn của Thác Bạt tộc.

Đinh Tuyên lại nói: "Phía tộc chủ truyền tin tức đến, người đã xuất hết toàn quân, đến Nguyệt Khâu ở Nhật Xuất Nguyên bày trận, ép Mộ Dung Thùy phải chính diện giao phong."

Thôi Hoành gật đầu: "Đã minh bạch rồi."

Trước khi ly khai Bình Thành, hắn và Thác bạt khuê đã chỉnh lý lại toàn bộ kế hoạch tác chiến để có thể phối hợp với nhau, tranh thủ những kết quả chiến tranh đáng kể nhất.

Thôi Hoành cùng Đinh Tuyên đi bộ đến mặt Đông Nam của khu rừng đóng quân, nhìn mặt trời lặn ở Bắc Khâu cách đó ba mươi dặm, nói: "Sau khi trời tối, chúng ta lập tức lên đường, bí mật hành quân đến mai phục ở chỗ cách Bắc Khâu năm dặm về phía bắc, nghỉ ngơi hai canh giờ, trước khi trời hững sáng lại nấp vào gần Bắc Khâu, chỉ cần nhìn thấy tín hiệu pháo hoa thì lập tức phát động công kích."

Đinh Tuyên gật đầu đồng ý.

Thôi Hoành mỉm cười nói: "Lần này Mộ Dung Long khẳng định trúng kế, sẽ phải nhìn chúng ta có thể triệt để bẻ gãy binh đoàn Long Thành tinh nhuệ của hắn, cuộc chiến này chúng ta phải đại thắng, nếu chỉ là thắng lợi nhỏ thì cũng không khác gì thua trận, ngươi có hiểu không?"

Đinh Tuyên đáp: "Đã hiểu rõ!"

Kiến Khang. Thạch Đầu thành.

Lưu Dụ đang ở nội đường cùng Giang Văn Thanh ăn cơm tối, so với tối hôm qua, trong lòng gã đã sảng khoái rất nhiều. Từ sau khi biết Giang Văn Thanh đã hoài thai hài tử của mình, tự nhiên tình yêu trong lòng gã, đã chuyển hết sang cho nàng, giải khai gút mắc trong lòng, đối với nàng vô cùng yêu quý.

Dưới ánh nến chiếu rọi, Giang Văn Thanh người đẹp như hoa, làm gã cảm thấy tình yêu trong tim chỉ tăng chứ không giảm.

Giang Văn Thanh thấy Lưu Dụ không ngừng gắp thức ăn vào chén của nàng, đến mức chồng chất như một ngọn núi nhỏ, cười hỏi: "Văn Thanh sao có thể ăn nhiều đến như vậy?"

Lưu Dụ mỉm cười: "Vì tương lai của chúng ta, Văn Thanh phải ăn nhiều chút nữa, đứa nhỏ mới có thể trắng trẻo, mập mạp, lớn lên trở thành một chàng trai khỏe mạnh."

Giang Văn Thanh không thể giấu được ánh mắt vui sướng và thẹn thùng, liếc gã một cái rồi nói: "Thực là huênh hoang! Tối nay tâm trạng của đại nhân rất tốt!"

Lưu Dụ gật đầu: "Tâm tình của ta ngày hôm nay thật sự là rất tốt, bởi vì ta đối với việc cai trị quốc gia như thế nào, đã bắt đầu đã có đầu mối, toàn bộ là nhờ Mục Chi đã giúp ta trù tính kế sách. Thành thật mà nói, ta đối với các nho sinh kiết xác không có nhiều hảo cảm, nhưng Mục Chi lại làm cho cái nhìn đó của ta thay đổi triệt để. Rất là kỳ quái, ông ta nói hiệu quả thực tế hơn so với tên thô lỗ tầm nhìn hạn hẹp như ta, không nói viển vông về tiên vương chi đạo, nhân nghĩa đạo đức, rất hợp với tính khí của ta."

Giang Văn Thanh nói: "Mục Chi thật sự là một người rất đặc biệt, Dụ lang cần phải đối xử tốt với ông ấy."

Lúc đó thủ hạ vào báo, Khoái Ân đã đến Thạch Đầu thành, đang chờ ở ngoại đường.

Lưu Dụ vui mừng nhìn ra, thầm nghĩ chuyện này lại có thể nhanh đến thế, gã vốn nghĩ không phải mười ngày hay tám ngày, Khoái Ân không thể nào ứng lệnh trở về.

Giang Văn Thanh vui vẻ nói: "Tiểu Ân cuối cùng đã quay về, đại nhân còn không mau đi gặp hắn."

Lưu Dụ vội vã đứng dậy, bước tới hôn lên mặt Giang Văn Thanh, lại nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng to của nàng, rồi mới bước ra ngoại đường.

Khoái Ân thấy gã tiến đến, vẻ mặt kích động, quỳ xuống nói: "Khoái Ân thỉnh an thống lĩnh đại nhân."

Lưu Dụ trước tiên lại đỡ hắn dậy, cầm hai tay hắn nói: "Tiểu Ân làm rất tốt! Không! Phải nói là tốt phi thường! Đã lập được đại công."

Khoái Ân vẻ mặt phong trần, bộ dạng mệt mỏi, giọng nói run run, chứng tỏ hắn đang chìm trong những cảm xúc kích động: "Tất cả là nhờ sự dạy bảo và dìu dắt của đại nhân, tiểu Ân nào dám kể công."

Lưu Dụ cùng hắn ngồi xuống, trong lòng nghi hoặc hỏi: "Ngươi làm sao có thể về nhanh như vậy?"

Khoái Ân trả lời: "Tin khẩn của đại nhân truyền đến, thuộc hạ vừa khéo đang ở Vô Tích tiếp nhận lương tiền của Âm Kỳ tướng quân, lập tức dùng khoái mã lên đường. Thuộc hạ theo như chỉ thị của đại nhân, đem quân phù và văn thư bổ nhiệm giao cho Âm tướng quân, đồng thời giải thích tỉ mỉ tình huống tại Cối Kê cho hắn."

Hiện tại nếu muốn tìm ra người gã tín nhiệm nhất trong quân, Khoái Ân và Âm Kỳ khẳng định là đứng đầu bảng, tin tưởng hơn so với bọn Ngụy Vịnh Chi, Hà Vô Kị và Bành Trung.

Lưu Dụ hỏi: "Tình huống hiện nay tại vùng loạn như thế nào?"

Khoái Ân đáp: "Thiên Sư quân đã biến mất không dấu vết. Thuộc hạ y theo chỉ thị của Mục Chi tiên sinh, một mặt tuyên bố Tôn Ân đã chôn thân trên biển, cùng lúc đem thủ cấp của Từ Đạo Phúc và Trương Mãnh, treo đầu thị chúng tại cửa đông Cối Kê thành trong ba ngày, mặt khác theo phân phó của Mục Chi tiên sinh, thi hành chính sách an dân, miễn cho dân bản địa nửa năm thuế ruộng, tu bổ các loại thành trì, lại thừa cơ đem đất ruộng của bọn cường hào có tham gia bạo loạn ra tịch biên rồi phân chia công bằng cho nông dân, trận đại họa do Tôn Ân gây ra đã chấm dứt hoàn toàn."

Lưu Dụ trong lòng hổ thẹn, Lưu Mục Chi từng nhắc đến phương pháp giải quyết cục diện rối rắm của Thiên Sư quân còn sót lại với gã, nhưng tâm trí gã hoàn toàn đặt vào chuyện làm sao để tiêu diệt Hoàn Huyền, lúc đó hoàn toàn không hề để tâm đến, đến khi Khoái Ân nói đến mới nhớ lại. May mắn là Lưu Mục Chi có thể nắm được toàn bộ cục diện, vị trí giả không quên mọi chuyện lớn nhỏ đã vì gã mà tận lực, bằng không tự gã sẽ làm thành một đống hỗn độn, loạn càng thêm loạn.

Đồng thời lại nhớ đến Lưu Mục Chi nhiều lần nhấn mạnh, tự mình nhất định phải dùng sức mạnh và thủ đoạn bạo lực để thống trị phương Nam, việc giải quyết hậu quả cuộc nổi loạn của Thiên Sư quân chính là lời giải thích rõ ràng nhất của Lưu Mục Chi. Bởi vì tất thảy các thế lực phản đối tại các thành ở Cối Kê đều bị hắn trừ bỏ tận gốc rễ, cho nên thi hành chính sách có lợi cho dân mà không có trở ngại, điều kiện chín muồi để đạt được những thành quả to lớn.

Gã cũng cảm thấy sợ hãi, thử nghĩ nếu như mình là một tay độc tài tham lam, bất luận hiện giờ áp bức bóc lột dân đen như thế nào, một thời gian lão bá tính cũng chỉ có thể khuất phục mà không có sức phản kháng. Đương nhiên! Đến khi người dân không có cách sinh sống, cảm thấy cái chết cũng không phải là chuyện lớn, tự nhiên là bộc phát bạo loạn. Nhưng nếu phổ biến chính sách an dân, lợi dân, nhân dân chỉ có thể cảm kích mà không tạo phản, hiệu quả rõ ràng là hoàn toàn bất đồng.

Lưu Dụ gã nhất định phải thường xuyên tự cảnh giác chính mình, tuyệt không thể làm những hành động làm tổn thương dân chúng và phúc lợi của họ, gã sao có thể không hoảng sợ, mọi việc phải cẩn thận xem xét trước khi làm, cẩn thận kiềm chế bản thân.

Lưu Mục Chi xử trí rất cao minh, mượn việc bình định loạn Thiên Sư quân, đem ruộng đất phân chia lại, dẹp được ngọn nguồn phát sinh ra loạn Thiên Sư quân. Việc này phù hợp với tình hình, theo tình thế mà thi hành thủ pháp cai trị, gã cần phải học tập chuyện này.

Khoái Ân lại nói: "Không biết đại nhân gấp rút gọi thuộc hạ trở về, có việc gì dùng đến thuộc hạ ở nơi này? Chỉ cần đại nhân phân phó, thuộc hạ nguyện băng qua nước sôi lửa bỏng, có chết cũng không từ."

Lưu Dụ nhớ tới ngày đó Hầu Lượng Sinh tự tận bỏ mình, Khoái Ân đến Kiến Khang báo tin, tình trạng bàng hoàng hoảng hốt, so với Khoái Ân trở thành một mãnh tướng quan trọng của Bắc Phủ binh, lại nhớ đến lúc chính mình đến Kiến Khang, lâm vào thế bế tắc, không thể không cùng Tư Mã Đạo Tử thỏa hiệp tình huống, trong chốc lát mọi cảm xúc trào dâng.

Gã đáp: "Không có chuyện gì nghiêm trọng, ta triệu ngươi về là muốn ngươi thay ta trấn thủ Kiến Khang, để ta có thể rảnh tay mà đối phó Hoàn Huyền."

Khoái Ân giật mình thốt: "Chức vụ lớn như vậy, thuộc hạ sợ không thể đảm đương."

Lưu Dụ cười nói: "Thành thật mà nói, đối với chính trị, ta là kẻ tay ngang, sợ rằng so với ngươi còn không bằng. May mắn là về mặt chính trị có Mục Chi phụ trách, ngươi chỉ cần nắm chắc binh quyền, phòng thủ vững chắc Thạch Đầu thành, ai dám tạo phản, dùng thế lôi đình vạn quân, nhất cử tiêu diệt, nhưng chuyện đó rất ít khả năng xảy ra. Hiện nay Kiến Khang đang được quản lý bởi quân đội, ngươi chỉ cần ước thúc thủ hạ, là Kiến Khang có thể trở nên an ninh trật tự."

Lại nói: "Chờ chúng ta tìm Mục Chi tiên sinh thương lượng, nhân dịp trao cho ngươi một chức danh thật tương xứng với chức vị, để ngươi càng dễ dàng quản trị Kiến Khang."

Khoái Ân vẫn lo lắng bất an, nói: "Nhưng mà cao môn Kiến Khang…"

Lưu Dụ cắt ngang lời hắn mỉm cười nói: "Đã có Lưu Dụ ta chống lưng cho ngươi, tiểu Ân còn sợ gì nữa? Trong đám quý tộc Kiến Khang, người ủng hộ chúng ta ở đâu cũng có, nếu có ai dám làm loạn, bọn ta tiện thể bức bọn chúng ăn không xong chỉ có nước bỏ đi, binh quyền trong tay ai, sẽ do người đó cai quản. Lại phối hợp thành thục với các thủ đoạn chính trị của Mục Chi tiên sinh, tiểu Ân ngươi khẳng định sẽ không có vấn đề gì."

Khoái Ân mới tạm yên tâm, liên tục tạ ân.

Lưu Dụ trầm ngâm nói: "Ta sẽ cho tiểu Ân gặp vài người, để bọn họ hiểu được tâm ý của ta, còn như trong quân, ta lại không lo lắng chút nào, bởi ai ai cũng biết công lao ngươi đã lập."

Khoái Ân định nói gì rồi lại thôi.

Lưu Dụ ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Ân còn có điều gì muốn nói?"

Khoái Ân hai mắt hơi đỏ lên, nói: "Thuộc hạ hy vọng có thể báo thù cho Hầu tiên sinh."

Lưu Dụ cười khổ: "Ta đang muốn ngươi bình ổn Kiến Khang cho ta, ngươi sao có thể theo ta thảo phạt Hoàn Huyền?"

Khoái Ân nói: "Thuộc hạ sao dám kháng lại mệnh lệnh của đại nhân? Thuộc hạ chỉ hy vọng biết được yêu nữ đã hại chết Hầu tiên sinh là ai."

Lưu Dụ bây giờ mới hiểu được ý của hắn, lại cảm thấy đau đầu, có thể nào nói cho Khoái Ân biết ngày hôm đó yêu nữ mà hắn và Đồ Phụng Tam nói đến chính là Nhậm Thanh Thị?

Buộc lòng phải nói: "Lúc đó chúng ta không được rõ, cho nên có suy đoán, hoài nghi là có người tiết lộ tin tức, hoàn toàn là do hiểu lầm. Nói cho cùng cùng thì kẻ đầu sỏ vẫn là Hoàn Huyền, vì nghĩ đến đại cục, chúng ta không nên lại truy cứu đến người khác."

Sự thật gã cũng không hài lòng với chính mình về cách bào chữa qua loa sơ sài như vậy, nhưng còn có biện pháp nào nữa? Trong chốc lát gã chính xác không có cách nào đưa ra câu chuyện có sức thuyết phục hơn.

Khoái Ân lộ vẻ nửa tin nửa ngờ.

Lưu Dụ vỗ vỗ vai hắn rồi nói: "Ta chính là nghĩ cho tiểu Ân ngươi, việc này có liên quan đến một môn phái thần bí, nhưng thủ lĩnh của bọn chúng đã cùng Yến Phi đạt được hiệp nghị, tại thời điểm quan trọng thoát ly Hoàn Huyền, dẫn đến việc Hoàn Huyền bỏ trốn khỏi Kiến Khang. Làm rất tốt, chỉ cần ngươi có thể khiến cho dân chúng Nam phương an cư lạc nghiệp, ăn mặc đầy đủ, tiểu Ân đã có thể báo đáp ân tình của Hầu tiên sinh."

Khoái Ân cuối cùng cũng lộ ra thần sắc tin tưởng, nói: "Mọi chuyện tuân theo chỉ thị của đại nhân."

Lưu Dụ kín đáo thở dài. Nhớ lại cuộc sống lang bạt giang hồ lúc trước, những ngày mọi người sống hết lòng với nhau, lúc này có cảm giác không còn là một phần của họ nữa.

Từ sau khi gỡ bỏ mối quan hệ cùng Nhậm Thanh Thị, bản thân mình vì nàng mà che giấu sự thật, cho đến bây giờ, gã trở thành người nắm quyền ở Kiến Khang, vẫn phải nói dối với Khoái Ân, đẩy trách nhiệm cho Ma môn. May mắn là Khoái Ân không truy tới ngọn nguồn, nếu không hắn buộc phải nói dối tiếp.

Hy vọng chân tướng vĩnh viễn sẽ không bị vạch trần, nếu không thật sự không biết giải thích như thế nào với đại tướng tâm phúc trước mắt.

Cao Ngạn xông thẳng vào khuê phòng Doãn Thanh Nhã, gào lên: "Tin tức tốt, tin tức tốt! Lần này công thành thuận lợi!"

Tỳ nữ hầu hạ Doãn Thanh Nhã sớm đã không lạ lùng với hành vi của gã, không đợi Doãn Thanh Nhã phân phó, vội vã thi lễ cáo lui.

Doãn Thanh Nhã nhíu mày nói: "Tên tiểu tử nhà ngươi lại phát cuồng rồi."

Cao Ngạn vênh váo ngồi xuống một bên nói: "Tin tốt thứ nhất là tên gia hỏa Mao Tu Chi đã chiếm thành Bạch Đế, uy hiếp Giang Lăng, khiến tên gian tặc Hoàn Huyền sợ đến vãi đái ướt hết cả quần. Hắc! Miêu tả thật là sinh động."

Doãn Thanh Nhã cười rúc rích, liếc gã rồi mắng: "Miệng chó sao mọc ngà voi, kẻ nào tin ngươi khẳng định là đồ ngốc. Ai! Bất quá Tiểu Bạch Nhạn ta khẳng định không giống những tên ngu đó, bằng không đã mắc bẫy tên tiểu tử này."

Cao Ngạn cười nhăn nhở nói: "Cái gì cũng tốt. Nghe đây! Tin tốt thứ hai là thống lĩnh đại nhân đã ủy nhiệm cho cho Đổ Tiên của chúng ta làm quan nhân đứng đầu Lưỡng Hồ, cùng lúc đem Lưỡng Hồ bang trực thuộc Bắc Phủ binh, tạm thời do lão Trình luận công khen thưởng như thế nào, nếu có huynh đệ trong bang bất ngờ thành quan hay thành lính, tất phải theo ý lão. Hắc! Việc này phải xem như là hoàng ân lồng lộng."

Doãn Thanh Nhã hoàn toàn không quan tâm, chỉ hung tợn nhìn gã chằm chằm nói: "Ai muốn làm quan còn có thể, thế gọi là người có chí khác nhau, nhưng ta không đồng ý để ngươi dính líu đến bất kỳ chức quan nào, rõ chưa?"

Cao Ngạn thất thanh thốt: "Ta ngu hay sao? Đại kiệu tám người đến khiêng ta, cũng không thể khiến ta nhận chức, ước muốn của ta chính là trong túi ngân lượng vĩnh viễn không hết, ngày ngày cùng Nhã nhi…."

Doãn Thanh Nhã bịt tai lại, đỏ mặt hét lên: "Ta không nghe! Ta không nghe! Còn nói nữa là ta đánh ngươi."

Cao Ngạn giả vờ ngạc nhiên nói: "Nàng nói ta định nói gì? Ta không nói đêm đêm, mà là ngày ngày, ban ngày có thể làm được chuyện gì? Chỉ là du sơn ngoạn thủy thôi! Nhã nhi có phải nghĩ đến chuyện gì đặc biệt thích thú hay không?"

Doãn Thanh Nhã bỏ hai tay xuống, tức giận nói: "Không nói nhảm với ngươi nữa, còn chuyện gì, nói nhanh lên, bổn cô nương còn rất nhiều việc đang chờ."

Cao Ngạn nói: "Chuyện gấp gì cũng không bằng chuyện ta nói ra, Nhã nhi phải chăng có hứng thú ngồi Kỳ Binh Hào, theo ta ngự giá thân chinh, đánh cho bọn chó săn của Hoàn Huyền nước chảy hoa trôi, thất bại thảm hại."

Doãn Thanh Nhã lập tức hai mắt phát sáng, mắng: "Ngươi lại nói bừa rồi!"

Cao Ngạn nói: "Lão Ngụy vừa từ Tang Lạc Châu hối hả tới đây, nói là quân Lị Châu thủ ở Bồn Khẩu chính là ngu xuẩn muốn hành động, cố mời chúng ta điều động thủy quân, cùng bọn họ giáp công quân Kinh Châu trên Đại giang. Ai! Còn tưởng rằng Nhã nhi có hứng thú, ai ngờ Nhã nhi lại bận rộn đến vậy, không có thời gian để phân thân."

Doãn Thanh Nhã hận đến nghiến răng kèn kẹt: "Tiểu tử chết bằm! Còn dám chọc ta."

Lại cười tươi như hoa, hỏi: "Vì sao những tên gia hỏa đáng ghét các ngươi lại bỗng nhiên biến thành đại hảo nhân? Lại đồng ý để người ta tham chiến?"

Cao Ngạn đáp: "Người khác không rõ tâm ý của nàng, nhưng làm sao có thể giấu được kẻ làm phu quân là ta đây, toàn là do ta bài bác ý kiến khác, nói có Nhã nhi chỉ huy Kỳ Binh Hào, sĩ khí của những kẻ bên dưới khẳng định sẽ bất thình lình tăng lên hàng trăm lần, người người phấn chấn không quan tâm đến tính mệnh, chiến đấu với tinh thần đặc biệt, cho nên bất kỳ kẻ nào vắng mặt đều không quan trọng, duy chỉ có mình Nhã nhi là không thể vắng mặt. Trận chiến này liên quan đến sự thành bại của cả cuộc chiến, tuyệt đối không thể chấp nhận thất bại, thắng trận rồi tiện thể tiêu diệt toàn gia Hoàn tặc."

Doãn Thanh Nhã không rảnh tính toán chuyện gã tự xưng phu quân, hoan hỉ nói: "Ngươi nói xem!"

Cao Ngạn nói đến hứng khởi: "Lão Ngụy còn mang theo tin tức, trận này chắc thắng, thống lĩnh đại nhân của chúng ta sẽ ngự giá thân chinh, đến tiền tuyến chỉ huy đại cục, lần này Hoàn Huyền khẳng định đến trứng cũng không giữ được, Nhã nhi sắp có thể báo được huyết hải thâm thù."

Doãn Thanh Nhã tức giận nói: "Cái gì mà hoàng ân lồng lộng, cái gì mà ngự giá thân chinh, tên gia hỏa Lưu Dụ là hoàng đế hay sao? Ngươi chỉ thích huênh hoang khoác lác, ăn nói bậy bạ."

Lại hỏi: "Ngươi nói lão Ngụy là ai?"

Cao Ngạn khoe khoang: "Đương nhiên là danh chấn thiên hạ, đứng đầu thất hổ tướng của lão Lưu, Ngụy Vịnh Chi ……"

Doãn Thanh Nhã cắt lời gã: "Sáu hổ tướng khác là thần thánh phương nào?"

Cao Ngạn lúng túng đáp: "Điều này ta lại không rõ."

Doãn Thanh Nhã hai mắt trợn lên nói: "Lại đặt điều!"

Tiếp theo nghiêm túc nói: "Nhưng lần này ta nhất định phải tham chiến, bằng không hạm đội đừng hòng xuất phát."

Cao Ngạn vội cam đoan: "Việc này đương nhiên không phải là đặt điều, ta tuy rằng gan lớn bằng trời, nhưng chỉ giới hạn trong đảm lượng vì người đẹp, còn đảm lượng các mặt khác thì rất nhỏ nhoi."

Doãn Thanh Nhã hỏi: "Chúng ta khi nào thì xuất phát?"

Cao Ngạn đáp: "Chúng ta lập tức khởi hành, ta chính là đến cung thỉnh Nhã nhi di giá đến Kỳ Binh Hào."

Doãn Thanh Nhã giận dữ nhảy dựng lên: "Sao còn lằng nhằng ở đây làm gì, bọn chúng không đợi chúng ta thì hỏng bét!"

Cao Ngạn bình tĩnh nói: "Nhã nhi không cần phải nóng ruột, nàng và ta là người cuối cùng lên thuyền, để còn tiếp nhận tiếng gào thét hoan hô của mọi người, làm phấn chấn sĩ khí, việc này là chủ ý của hai lão Trình và Lão Thủ, đối với phu quân không có liên quan."

Doãn Thanh Nhã phóng tay nắm cứng cổ áo của gã, tức giận hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Cao Ngạn trên mặt hiện vẻ vô tội, giơ tay nói: "Phu quân nói quá chuyện gì? Nhất thời không nhớ!"

Doãn Thanh Nhã vận lực nhấc gã lên khỏi ghế, ngọc thủ vung lên, Cao Ngạn lập tức loạng choạng phóng nhanh ra khỏi cửa.

Doãn Thanh Nhã rượt theo sau gã, gầm lên: "Nhanh dẫn đường cho ta, không thì coi chừng cái mạng nhỏ của ngươi."

Cao Ngạn chạy thục mạng, hét lên: "Có mưu sát thân phu! Có mưu sát thân phu!"

Doãn Thanh Nhã không thể không phì cười đuổi theo gã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện