Giang Văn Thanh và Trực Phá Thiên triển khai thân pháp luồn lách trong đám loạn thạch và cây rừng thưa thơt, vượt qua nhiều vọng gác cảu địch, ẩn mình trên một sườn núi cao quan sát Dĩnh Thủy từ xa, tránh kinh động địch nhân trên đỉnh núi.

Chỗ này cách Biên Hoang Tập chừng mười dặm đường thủy, hai bên bờ Dĩnh Thủy ở đoạn thượng du này lập mấy bến thuyền tạm thời, gần năm chục chiếc thuyền mũi nhọn thả neo ở đó, mỗi chiếc dài bảy trượng rưỡi, hai buồm tám mái chèo.

Trên bờ dựng nhiều lều trại, ước tính địch nhân có chừng ba ngàn người, thực lực để để phong tỏa đoạn sông này, không cho bất kỳ thuyền bè nào qua lại.

Trực Phá Thiên trầm giọng: "Là Phá Lãng chiến thuyền của Hoàng Hà bang".

Giang Văn Thanh gật đầu.

Hoàng Hà bang tuy đứng đầu trong ba đại bang hoạt động trên sông nước trong thiên hạ, nhưng lại không phải là dương danh nhờ thủy chiến, nguyên nhân là nghề đóng thuyền ở phương Bắc thua xa phương Nam cả về kỹ thuật và quy mô, mặt khác Bắc phương Hồ tộc lấy cưỡi ngựa bắn cung làm chủ, không để ý đến việc luyện tập thuyền bè thủy chiến, lại thêm thợ đóng thuyền đã chạy hết về phương Nam, vì vậy Hoàng Hà bang chỉ có thể đưa tới đây những chiếc thuyền có tính cơ động không cao, mỗi chiếc có thể chứa được dăm chục người. Bất quá nếu chỉ để phong tỏa đường sông, bằng thực lực hiện giờ của họ thì thừa sức.

Trực Phá Thiên nói: "Chúng ta bỏ sót mất Hoàng Hà bang, không ngờ bọn chúng lại đi tiên phong mở đường cho Mộ Dung Thùy, hẳn từ đêm qua chúng mới thiết lập doanh trướng ở đó, chứng tở Trác Cuồng Sinh không nói hoảng, đích xác đêm nay Mộ Dung Thùy sẽ tiến công Biên Hoang Tập, bây giờ ta phải làm gì?".

Theo kế hoạch đã định, bọn họ phải đối phó với quân của Hách Liên Bột Bột, vì chủ lực của cánh quân này từ mạn bắc theo đường bộ tiến vào Biên Hoang Tập, nên binh lực còn lại phong tỏa đường sông không lớn, do vậy Giang Văn Thanh có thể lập kế đánh tan chốt phong tỏa này, sao đó đi vòng phía sau bộ quân của địch, nhân khi địch quân chú ý vào Biên Hoang Tập, tiền hậu giáp công phá địch, đương nhiên bây giờ kế này không thực hiện được nữa rồi.

Tình thế Biên Hoang Tập lập tức biến thành ác liệt, chẳng những quân của Hách Liên Bột Bột có thể toàn lực công đả Biên Hoang Tập, mà binh lực của Hoàng Hà bang lại trở thành mối uy hiếp nghiêm trọng khác. Nếu đúng vào lúc Hách Liên Bột Bột phát động tấn công Biên Hoang Tập, Hoàng Hà bang theo thủy lộ tiến vào đoạt lấy quyền khống chế bến sông, không những có thể hội quân với Tiểu Kiến Khang, mà còn có thể trực tiếp từ Tiểu Kiến Khang hoặc Đông môn tiến về thánh địa Biên Hoang Tập, đến lúc đó liên quân thế trận tan vỡ, buộc phải chiến đấu giáp lá cà trên đường phố, chẳng cần chờ đến khi Mộ Dung Thùy và Tôn Ân đến nơi thì Biên Hoang Tập đã mất hết khả năng kháng cự.

Giang Văn Thanh hiện tại phải phán đoán liệu Hoàng Hà bang thật ra có kế hoạch phối hợp tác chiến với Hách Liên Bột Bột hay không?

Trực Phá Thiên quay sang chăm chú quan sát bờ sông phía Tây, hai tai vểnh lên, hẳn là hắn không những muốn dùng mắt nhìn mà còn vận công lực vào tai nghe ngóng.

Giang Văn Thanh biết hắn kinh nghiệm tác chiến phong phú, cử động này hẳn không phải vô cớ, bèn kiên nhẫn chờ đợi.

Trực Phá Thiên hốt nhiên thở phào, nói: "Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, Thiết Sĩ Tâm giấu nhiều chiến mã trong rừng ở phía Tây doanh trại, hẳn để dành cho quân Mộ Dung Thùy sử dụng".

Sắc mặt Giang Văn Thanh càng thêm ngưng trọng, gật đầu: "Coi ra hành động công hãm Biên Hoang Tập của Hách Liên Bột Bột có lẽ Thiết Sĩ Tâm không biết thật".

Trực Phá Thiên đồng ý: "Lý là phải thế, mệnh lệnh của Mộ Dung Thùy hẳn là phải chờ đại quân của y tới, men theo Dĩnh Thủy chia hai đường thủy lục thẳng tới Biên Hoang Tập, còn Hách Liên Bột Bột là nội ứng mở cửa cho địch, nếu bên ta không phá được Hách Liên Bột Bột, kế này thực là vạn vô nhất thất".

Giang Văn Thanh nói: "Hách Liên Bột Bột to gan làm bừa, nhiều khả năng là bị Đồ Phụng Tam kích động, cho là có thể lợi dụng Đồ Phụng Tam ngu xuẩn, nhất loạt đè bẹp mọi lực lượng chống đối ở Biên Hoang Tập, đâu biết chính vì thế mà để lộ âm mưu".

Trực Phá Thiên hỏi: "Ta nên làm gì?".

Đối mặt với kẻ địch hùng mạnh như vậy, vị mãnh tướng thân trải trăm trận này vãn sinh ra cảm giác bi quan không biết phải quyết định thế nào.

Giang Văn Thanh nói: "Hiện tại chúng ta chỉ có một chọn lựa, đó là lấy nhanh đánh chậm, đánh tan đội thuyền chặn sông của Hoàng Hà bang, sau đấy chặn đánh bè gỗ của Mộ Dung Thùy thuận dòng trôi xuống. Thời gian rat ay phải thật chuẩn xác, tất phải sau khi mặt trời lặn mới có cơ hội thành công".

Trực Phá Thiên nhíu mày: "Chẳng lẽ ta bỏ qua hành động giáp kích Hách Liên Bột Bột?".

Giang Văn Thanh thở dài: "Vì vậy ta mới nói không được lựa chọn, bây giờ phải lập tức phái người cưỡi thuyền nhẹ trở về thông tri cho Yến Phi, hắn sẽ biết chúng ta định làm gì".

Thác Bạt Nghi cưỡi ngựa đứng tại Bắc môn, đưa mắt nhìn quanh.

Bên cạnh hắn là Hạ Hầu Đình và Hán nhân tâm phúc Đinh Tuyên, xe chở đá đã bố trí thỏa đáng, tạo thành dãy chướng ngại dài dằng dặc.

Thác Bạt Nghi nói: "Tình hình Tiểu Kiến Khang ra sao?".

Đinh Tuyên đáp: "Ta đã phái người bí mật theo dõi sát hành động của Hách Liên Bột Bột, Tiểu Kiến Khang hiện giờ giới bị sâm nghiêm, chủ lực quân ước độ ba trăm người tập trung ở phía đông bắc Dạ Oa Tử, coi bộ muốn chi viện cho Hách Liên Bột Bột tham dự Chung lâu nghị hội".

Thác Bạt Nghi hướng sang Hạ Hầu Đình bên kia: "Việc sơ tán tiến hành thế nào?".

Hạ Hầu Đình nói: "Mọi chuyện đều thuận lợi, Bắc Kỵ liên phụ trách bảo hộ dân chúng di chuyển đến khu phía Tây".

Đinh Tuyên nói: "Người của Đồ Phụng Tam tập trung phía sau Thích Khách quán, hơn năm trăm người đều là quân tinh nhuệ ở Kinh Châu. Nếu bọn họ bội ước liên thủ với Hách Liên Bột Bột, bên ta muốn chống cự lấy một khắc cũng không xong".

Thác Bạt Nghi gượng cười: "Cần phải tin vào Đồ Phụng Tam, chắc y không ngu xuẩn như thế, trong tình hình hiện nay lực lượng của Đồ Phụng Tam là yếu tố quyết định thắng bại".

Hạ Hầu Đình nói: "Xe chở đá sắp đặt xong rồi! Ta có một trận xe đá dài chừng ngàn bộ, nhưng dưới ưu thế binh lực của đối phương, sợ không trụ nổi".

Thác Bạt Nghi nét mặt bình tĩnh nói: "Đó căn bản không phải là phòng tuyến để tử thủ, địch nhân chỉ cần vòng qua là không thể giữ được, huống hồ còn có địch nhân từ Tiểu Kiến Khang hợp công. Tuy nhiên nếu chúng cho rằng chúng ta dựa vào xa trận này để phòng ngự thì là trúng ý ta rồi".

Đoạn hạ giọng nói ra sách lược ngự địch, hai người không ngừng gật đầu.

Tiếng vó ngựa vang lên.

Ba người quay đầu nhìn, Âm Kỳ và hơn chục người phi nhanh đến.

Thác Bạt Nghi sai thủ hạ đánh tay làm hiệu, thầm hạ quyết tâm, quay đầu ngựa phi tới nghênh đón Âm Kỳ.

Bờ tây Dĩnh Thủy, khu vực bến thuyền.

Ba trăm thủ hạ dưới cờ Phí Chánh Xương chốt tại Đông môn, dưới sự chỉ huy của Nhan Sấm chất đầy đá hộc vào những hòm sắt lớn xếp thành chướng ngại vật ngăn chặn con đường nối thông Tiểu Kiến Khang và Đông môn, chỉ để lại một thông khẩu đủ hai ngựa đi qua, biện pháp này được kêu là "Trấn địa công", dùng để ứng phó với chiến lược xung kích đại quy mô của địch.

Cũng như ở các khu vực khác, tất cả các cao điểm đều được bố trí cung tiễn thủ.

Biên Hoang Tập hiện giờ giống như một thùng thuốc súng, chỉ cần đụng vào lập tức sẽ nổ tung.

Dĩnh Thủy lạnh lẽo vắng vẻ, thuyền bè bình thường tuy không thể theo đường sông ly khai, nhưng vẫn không thể tránh vào các chi lưu lánh họa. Hiện tại chỉ còn hơn chục chiến thuyền của các bang hội, trong đó có bảy chiếc là của Hán bang đều neo ở giữa dòng, bất cứ lúc nào cũng có thể chi viện cho người mình chiến đấu trên bờ.

Dây xích sắt giăng ngang sông phân chia rõ ràng hai khu vực, phía Nam do chiến thuyền Hán bang lo liệu, phía Bắc do thuyền đội của Phi Mã hội, Bắc Kỵ liên và Khương bang kết hợp phụ trách, cả một khu vực bến sông tuyệt đối khống chế trong tay liên quân.

Xung quanh bến thuyền không một bóng người, chẳng ai dám lai vãng ở đó để cho tai họa giáng xuống đầu bất kỳ lúc nào.

Nhan Sấm đứng sau Trấn địa công cao ngang ngực chăm chú quan sát Tiểu Kiến Khang.

Vốn dĩ gã là một tay độc hành đại đao, một đời chứng kiến biết bao trường hung hiểm chưa từng biết sợ là gì, vậy mà lúc này cảm giác rất không ổn.

Bỗng dưng có tiếng vó ngựa dồn dập, một đội nhân mã từ Tiểu Kiến Khang phóng vọt ra, men theo quan đạo bên Dĩnh Thủy phi nhanh về phía Bắc.

Nhan Sấm ngầm hô không hay, biết là đã trúng kế, lập tức quyết định hét lớn: "Huynh đệ! Theo ta mau!".

Dẫn đầu ba trăm chiến sĩ đã sẵn sang phi thân lên ngựa lao tới Tiểu Kiến Khang.

OBên trong nghị đường.

Ai nấy nhìn đăm đăm ra cửa, hóa ra đâu phải là Hách Liên Bột Bột hay Xa Đình, mà là gã tiểu tử Tiểu Kha thủ hạ của Cao Ngạn, gã này mặt mũi hốt hoảng được hai võ sĩ dẫn vào, nói vội: "Chớ trúng kế địch, tôi thấy hai khắc trước Hách Liên Bột Bột đã lén rút khỏi Biên Hoang Tập, kẻ đến đây chỉ là giả, mục đích là để giam chân các vị ở đây!".

Mọi người đều biến sắc.

Yến Phi và Mộ Dung Chiến đồng thời nhảy vọt tới bên song cửa, nhìn về trận địa của Hung Nô bang.

Hô Lôi Phương gấp gáp hỏi: "Ngươi thấy gã đi theo hướng nào?".

Tiểu Kha đáp: "Theo hướng Tây, Cao lão đại phân công ta lưu ý đến gã, vì vậy ta luôn không rời mắt khỏi gã".

Trác Cuồng Sinh vỗ bàn: "Trúng kế!".

Yến Phi quyết định ngay: "Hách Liên Bột Bột vẫn tính sai một nước cờ, gã không ngờ Đồ Phụng Tam bội ước không phối hợp với gã, vì vậy ta vẫn có cơ hội lật ngược tình thế, chỉ cần mau chóng chiếm lĩnh Tiểu Kiến Khang, thanh trừ nội loạn, dù Hách Liên Bột Bột có tiến công vào cũng bị đánh lui.

Nói đoạn vỗ vai Mộ Dung Chiến: "Để nơi này bọn ta lo, ngươi đi tìm Âm Kỳ".

Đoạn xuyên qua cửa sổ mà đi, một mình một kiếm lướt tới trận địa của Hung Nô bang ở Đông Bắc quảng trường.

Đại chiến cuối cùng đã nổ ra.

Đồ Phụng Tam và hơn mười thủ hạ phi nhanh hơn nửa canh giờ mới đến nơi giấu quân ở một tiểu cốc.

Lính canh ngoài cốc cung kính chào đón, hiển thị vẫn còn chưa bị địch nhân công kích.

Khá lâu trước khi đến Biên Hoang Tập, Hoàn Huyền đã nhiều phen phái thám tử tới tận nơi trinh sát, cùng Đồ Phụng Tam thương nghị dùng hang động này làm căn cứ giấu quân bí mật.

Hang động này có ba cửa ra, xung quanh có núi non vây bọc, dễ thủ khó công, chỉ cần bố trí phòng ngự cẩn thận thì vài ngàn người có thể địch lại vài vạn địch nhân tấn công mãnh liệt.

Đồ Phụng Tam không muốn rời bỏ địa thế ưu việt này, nếu có thể giữ được chỗ này, bọn họ tiến có thể công thoái có thể thủ.

Đương nhiên nếu có nội gian thì lại là việc khác, lần này y thân chinh tới đây chính là để đoạt lấy quyền chỉ huy, Bác Kinh Lôi là thủ hạ đắc lực nhất của y, vì vậy chuyện này tất nhiên phải do y tự xử lý, không thể mượn tay thủ hạ làm để tránh xảy ra biến cố bất ngờ.

Đối với chuyện Yến Phi nhắc nhở khiến y phát hiện được nội gian, y rất cảm kích. Y tuy hành sự độc ác nhưng ân oán phân minh, không thèm làm chuyện bỉ ổi, chính vì vậy mới được Hoàn Huyền tín nhiệm và kính trọng. Hứa với Yến Phi nhất thiết theo quy củ Biên Hoang Tập hành sự chính là y hồi báo Yến Phi.

Bác Kinh Lôi nghe tin báo vội ra cửa nghênh đón, thần sắc kinh ngạc: "Kế hoạch thay đổi hay sao? Việc gì mà lão đại phải thân đến đây?".

Đồ Phụng Tam hừ lạnh, không trả lời thúc ngựa tiến vào trong cốc.

Lều trại trong hang tập trung ở góc Tây Nam, chỗ này mặt đất cao ráo lại có suối nước, sau khi dựng mộc trại lại thành ra trận địa vững chắc dễ dàng đối phó với địch quân lọt được vào trong cốc.

Bác Kinh Lôi cảm thấy đột ngột, kiên nhẫn thúc ngựa theo sau Đồ Phụng Tam phi đến doanh trại.

Chiến sĩ canh giữ mộc trại đồng thanh hô to hoan nghênh chủ nhân tới. Hai ngàn tinh binh trong cốc đã nhiều năm theo Đồ Phụng Tam Nam chinh Bắc chiến, coi Đồ Phụng Tam như thiên thần, Đồ Phụng Tam xưa nay cũng không bạc đãi chúng.

Trong những năm tháng chiến tranh này, có thể theo được một thống soái danh tiếng mới có thể lập thân, Đồ Phụng Tam chính là một vị thống soái vừa có uy danh vừa có thực lực.

Đồ Phụng Tam đi thẳng đến lều chủ soái, nhảy xuống ngựa kêu to: "Kinh Lôi theo ta". Đoạn tiến vào lều.

Bác Kinh Lôi kinh nghi bất định, nhưng không còn cách nào đành theo y vào trong.

Bên ngoài võ sĩ chia nhau canh giữ bốn phía, đều biết có chuyện không tầm thường.

Đồ Phụng Tam ngồi lên ghế chủ soái, bình tĩnh nói: "Ngồi đi".

Bác Kinh Lôi ngồi xuống bên cạnh hít sâu một hơi thở, không dám nhìn thẳng vào mắt Đồ Phụng Tam. Hắn cũng giống Âm Kỳ, biết rất rõ thủ đoạn và võ công của Đồ Phụng Tam.

Đồ Phụng Tam đột nhiên mỉm cười, chậm rãi nói: "Kinh Lôi có biết Hác Trường Hanh đã bán đứng ngươi không?".

Bác Kinh Lôi lập tức không kềm chế được, hơi thở trở nên dồn dập, run giọng nói: "Ta không hiểu lão đại ngươi định nói gì?".

Đồ Phụng Tam thủng thẳng: "Ngươi không cần minh bạch, thần thái ngươi đã tố cáo thân phận chân chính của ngươi rồi".

Bác Kinh Lôi biến sắc: "Lão đại vạn lần chớ trúng kế ly gián của địch, ta và Hác Trường Hanh oán thù sâu như bể, sao lại làm việc cho hắn?".

Đồ Phụng Tam bật cười: "Ngươi để lộ đuôi rồi! Ta chỉ nói Hác Trường Hanh bán rẻ ngươi, đâu có nói ngươi làm việc cho hắn".

Bác Kinh Lôi luống cuống chân tay nói: "Oan uổng! Tôi hiểu sai ý tứ lão đại…".

Hốt nhiên bật người lên, quỳ phục dưới chân Đồ Phụng Tam, thề thốt: "Lão đại xin chớ nghe lời kẻ khác nói xấu, Bác Kinh Lôi tôi trung thành với người, trời đất có thể chứng giám".

Đồ Phụng Tam ngạc nhiên: "Kinh Lôi không hứng thú nghe Hác Trường Hanh vu cáo ngươi thế nào sao?".

Lúc này Bác Kinh Lôi không còn chút khí độ cao thủ tung hoành giang hồ nào, giống như một con trùng đáng thương, ngẩng đầu gượng cười hỏi: "Xin lão đại chỉ bảo".

Đồ Phụng Tam nói: "Hác Trường Hanh nói với Yến Phi chính hắn bí mật cài ngươi vào quân ta, từ miệng ngươi hắn biết ta và Hách Liên Bột Bột kết minh. Đấy chẳng phải là bán rẻ ngươi là gì? Hay chỉ là lão Hác đắc ý vô tâm nói ra?".

Lời nói này nửa thực nửa hư, nhưng quá nửa là thực, gần như hợp tình hợp lý. Theo lý mà nói, kiểu gì Yến Phi cũng mang chuyện đó ra nói với Đồ Phụng Tam, ai ngờ được là vì chuyện Cao Ngạn mà gian mưu của Hác Trường Hanh bại lộ, cuối cùng Yến Phi lại kết thành liên minh với Đồ Phụng Tam.

Bác Kinh Lôi run bắn toàn thân, thủ pháp đối phó với kẻ phản bội của Đồ Phụng Tam hắn biết rất rõ, chính hắn đã nhiều lần chấp hành mệnh lệnh của Đồ Phụng Tam xử cực hình tàn khốc đối với bọn này.

Đồ Phụng Tam cười: "Bác Kinh Lôi! Ngươi có gì muốn nói nữa không?".

Bác Kinh Lôi gục đầu xuống đất tựa như muốn nói, đột nhiên bật dậy, nhảy xổ vào Đồ Phụng Tam, xuất ra song chỉ nhằm vào hai mắt Đồ Phụng Tam.

Đồ Phụng Tam song mục lóe tinh quang ngửa người ra sau, chớp nhoáng đã đá ra hai phát, kình lực mãnh liệt góc độ chuẩn xác, hiển nhiên đã có chuẩn bị.

Bình! Bình!

Hai cước lần lượt kích trúng giữa ngực, Bác Kinh Lôi bật ngược ra phía sau đụng rách tan vách lều, ngã ngửa ra bên ngoài.

Võ sĩ bên ngoài kinh hãi hô hoán, luống cuống không biết làm gì.

Đồ Phụng Tam ung dung đứng lên khoan thai bước ra, tới bên cạnh Bác Kinh Lôi, cúi đầu nhìn Bác Kinh Lôi đang trào máu miệng nói: "Vẫn chưa chết à! Sao kỳ quá vậy?".

Ánh mắt Bác Kinh Lôi lộ vẻ khủng khiếp, không biết đáp thế nào.

Đồ Phụng Tam khẽ cười: "May mà phản đổ là ngươi mà không phải Tiểu Kỳ, bằng không chớ tưởng lừa dối loại phản đồ như ngươi. Niệm tình ngươi theo ta nhiều năm, chỉ cần ngươi nói rõ âm mưu của Hác Trường Hanh, chưa chừng ta cao hứng lên có thể mở cho ngươi một con đường sống, nếu không ta có thể bảo đảm ngươi sống khốn nạn đủ ba ngày ba đêm".

Bác Kinh Lôi nhổ ra một bụm máu, buồn bã nói: "Là ta có lỗi với ngươi, ta có ẩn tình khó nói".

Đồ Phụng Tam gật đầu: "Nguyên ngươi không phải kẻ ngu xuẩn như ta nghĩ. Người đâu! Mang hắn vào trướng cho ta".

Thủ hạ y lệnh thi hành.

Đồ Phụng Tam quan sát bốn phía, tự nhủ: "Lão Hác, chiêu này của ngươi tuyệt lắm, bất quá lại biến thành xe dây tự trói, ta sẽ tương kế tựu kế cho ngươi nếm quả đắng, nhưng xin chớ trách ai, ông trời luôn luôn trêu người ta mà".

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện