Mấy ngày tiếp theo, cuộc sống đột nhiên trở nên huyên náo, phiền phức lạ thường.

Phủ Nhiếp chính vương không hề truyền ra bất cứ động tĩnh nào quá lớn, chỉ nghe thấy lời đồn thổi, Khang hầu Đường Thiên Trọng dường như không mấy hài lòng với vị phu nhân mới lấy về. Tuy rằng sau khi thành hôn có vào động phòng hoa chúc, nhưng sáng sớm hôm sau người hầu kẻ hạ lại phát hiện Khang hầu say mèm nằm ngủ, còn tân nương vẫn trang phục nguyên xi ngồi bên mép giường. Tiếp đó, lại nghe thấy lời đồn tân nương tử nhiễm phong hàn, được đưa đến biệt viện ở ngoại thành để tĩnh dưỡng.

Còn theo tin tức mà Đường Thiên Tiêu có được thì Nam Nhã Ý hoàn toàn không bệnh tật, nạn kiếp gì cả. Có lẽ do Đường Thiên Trọng chẳng thể nào ngày ngày ngắm tỷ tỷ, lúc nào cũng phải đối diện với sự thật mình đã lấy nhầm người, nên đã đẩy tỷ tỷ đi xa, mắt không thấy, chắc tâm cũng bớt muộn phiền.

Tôi nghe vậy lại cảm thấy vui vẻ hơn nhiều. Đối với Nam Nhã Ý mà nói, càng được tránh xa Đường Thiên Trọng, tỷ tỷ lại càng cảm thấy sung sướng, hân hoan.

Đã đợi mòn mỏi bao nhiêu năm tháng như vậy nên tôi và tỷ tỷ đã sớm quen với cô liêu, quạnh quẽ, lại càng chẳng hề bận tâm trước tiếng cười nhạo, mỉa mai của người khác.

Người không muốn buông tay chỉ có mình Đường Thiên Tiêu.

Ngài đối xử với tôi tốt đến mức vô cùng phô trương. Buổi sáng, ngài vẫn đến cung của Hoàng hậu ngồi chơi, còn tất cả những phi tần, mỹ nữ khác khó lòng mà gặp được ngài. Lúc nào rảnh rỗi, ngài liền đến cung Di Thanh đợi chờ, nghe tôi đánh đàn dạo khúc, nói nói cười cười. Ngài dường như đang cố ý để cho không khí náo nhiệt, rộn ràng đó truyền ra ngoài cung, để cho tất cả mọi người đều biết rằng, ngày nay phi tần trong cung được Hoàng thượng sủng ái nhiều nhất chính là Ninh chiêu nghi ở cung Di Thanh, dựa vào tài bếp núc tương ngộ, dựa vào cầm kỳ thi họa mà được Hoàng thượng hết lòng sủng ái.

Đến ban đêm đương nhiên ngài sẽ tới ở lại Di Thanh cung, có điều chỉ nằm trên giường trúc, cách một tấm rèm mỏng manh nói chuyện, tán gẫu và chưa từng có bất cứ hành động nào vượt quá giới hạn. Vào lúc đêm khuya vắng người, ngài liền trút bỏ chiếc mặt nạ bình thản, hớn hở thường ngày, lặng lẽ ngồi tựa bên cửa sổ, khuôn mặt hiện rõ phẫn uất và sự không cam lòng một cách lặng lẽ, không chút động tĩnh nào khác.

Tôi nghĩ rằng Tuyên thái hậu đã biết Đường Thiên Tiêu có dã tâm, tráng chí không nhỏ. Thái hậu cùng Nhiếp chính vương đã nắm đại quyền của Hoàng triều Đại Chu trong tay hơn mười năm nay, mưu lược và trí tuệ đương nhiên vượt xa những người phụ nữ bình thường khác trong thiên hạ. Thế nhưng khi gặp, thái hậu chẳng nhìn tôi lâu đôi chút, không hề tỏ ra bất cứ thái độ dị thường nào với một phi tần được Đường Thiên Tiêu vô cùng sủng ái như tôi.

Đường Thiên Trọng cũng chẳng phải kẻ ngốc, đương nhiên sẽ nhanh chóng gắn kết người phi tần đắc sủng mới đây của Đường Thiên Tiêu với vị phu nhân mà hắn lấy về. Tôi chỉ nghĩ đến việc bản thân đã bị cuốn vào chuyện tranh giành quyền lực giữa hai huynh đệ họ mà cảm thấy vô cùng đau đầu nhức óc. Ngoại trừ những lúc Đường Thiên Tiêu ngự giá, còn lúc bình thường cung Di Thanh thường xuyên đóng chặt cửa lớn, ngay cả cung nữ cũng không được phép bước ra ngoài nửa bước. Làm vậy đương nhiên để tránh chạm mặt với Đường Thiên Trọng, phòng biến cố mới xảy ra.

Đáng tiếc, Đường Thiên Tiêu lại cố ý tạo ra cơ hội, dù cho tôi có nỗ lực, gắng sức đến đâu cũng chẳng thể nào trốn tránh nổi. Hôm nay, Đường Thiên Tiêu sai người mang tặng mấy con cá tươi rồi dặn: “Mời Ninh chiêu nghi mong chóng chuẩn bị một vài món đơn giản, nấu một bát canh thanh đạm, đến trưa, Khang hầu cùng Hoàng thượng sẽ ghé qua thưởng thức tài nghệ nấu nướng của nàng”.

Đường Thiên Trọng…

Đầu tôi đau đến mức như muốn vỡ tung ra. Chỉ tiếc rằng bản thân không có chút thân phận địa vị gì để nói một từ “không”.

Tài nghệ nấu nướng chỉ là một cái cớ để Đường Thiên Tiêu cố tình tạo ra để lập tôi làm tiệp dư. Bản thân tôi tuy xuất thân từ một gia đình danh giá, đại phú đại quý, thế nhưng sau này trong những tháng ngày sống ở cung Đức Thọ, vào lúc rảnh rỗi, cũng học qua nấu nướng, thêu thùa, cũng biết được khẩu vị của những người có địa vị cao quý. Đỗ thái hậu của Nam Sở xưa kia cũng hết lời tán thưởng tài nghệ nấu nướng của tôi, cứ vài ngày lại bảo tôi vào bếp làm vài món cho người thay đổi khẩu vị.

Làm một vài món đơn giản cũng chẳng phải là vấn đề gì to tát. Ngưng Sương cùng Tẩm Nguyệt cũng giúp sức, nên rất nhanh sau đó, các món ăn đã được dọn sẵn lên bàn.

Canh cải xanh nấu nấm, củ niễng rán bọc bột gạo, canh măng nấu sườn, tôm lột vỏ rán giòn đều là những món thanh đạm ít ngấy. Nghe nói vị khách ngoài cung đã đến, tiếng đàn sáo hòa theo tiếng cười nói của Đường Thiên Tiêu vọng tới.

Đường Thiên Trọng, người đàn ông với đôi mắt sâu thẳm, huyền bí, đang ngồi trong điện cách tôi chưa đến mười bước chân, bừng bừng khí thế khiếp người, đợi chờ một đáp án rõ ràng.

Còn tôi, thật sự có thể khiến cho Đường Thiên Trọng tức giận, phẫn nộ đến mức vung áo bỏ đi theo đúng dự liệu của Đường Thiên Tiêu hay không? Ra lệnh cho người hầu mang canh cá lên, tôi đi thẳng vào phòng ngủ sau hậu viện nghỉ ngơi. Tôi cũng đã lặng lẽ dặn dò Ngưng Sương, nếu Đường Thiên Tiêu hỏi tới thì bẩm lại rằng Ninh chiêu nghi đột nhiên cảm thấy khó ở, sợ sẽ thất lễ trước mặt thánh thượng, cho nên đã lui vào nghỉ ngơi.

Nếu nói sâu hơn nữa, trong cung ngoài cung vẫn có khác biệt, tôi là phi tần hậu cung, Đường Thiên Trọng tuy là hoàng thân quốc thích, nhưng cũng nên tránh chạm mặt nhau mới phải phép. Thế nhưng, một khi Đường Thiên Tiêu đã dẫn người ta đến tận hậu cung thì hiển nhiên không hề coi mấy quy tắc trong cung ra gì hết, cố tình để cho hai chúng tôi chạm mặt nhau một lần.

Quả nhiên, về phòng chưa được bao lâu, Ngưng Sương vội vã bước vào với khuôn mặt hoảng hốt, thì thầm báo lại: “Chiêu nghi, Hoàng thượng truyền khẩu dụ, nói rằng hiếm khi Khang hầu mới tới đây thăm hỏi, Ninh chiêu nghi không thể làm mất nhã hứng được, phải mau chóng tới đó thổi một khúc nhạc góp vui rồi nghỉ ngơi sau”.

Sự việc hoàn toàn nằm trong dự liệu của tôi.

Ngồi trước bàn trang điểm, tôi tê dại, ngây người nhìn vào khuôn mặt hiện lên trong gương của mình. Không còn phủ lên lớp thuốc bí truyền trước kia, làn da của tôi trắng trẻo, đôi mắt đen nhánh nhưng không chút thần sắc nào, cho dù ngũ quan hài hòa tươi đẹp, chẳng qua cũng chỉ là mỹ nhân vô cảm, chẳng quyến rũ chút nào. Một mỹ nhân vô cảm như khúc gỗ, liệu Khang hầu có thích hay không?

Tôi cầm tấm giấy son lên, khẽ ngậm vào miệng, điểm xuyết đôi chút đỏ thắm lên môi, khoác ra ngoài tấm áo lụa mỏng manh màu vàng có thêu bươm bướm, vạt áo dài thướt tha buông trên mặt đất. Có điều khí chất của tôi hoàn toàn không phù hợp với những trang phục đại phú đại quý kiểu này, khiến cả con người trở nên diêm dúa nhưng hết sức tầm thường.

Chỉnh lại trâm cài trang sức trên đầu, tôi cố ý lấy chiếc tiêu ngọc màu tím chỉ dùng để trang trí, thử thôi, âm sắc đúng là vô cùng bình thường, sau đó mới chậm rãi bước ra chính điện. Trước cánh cửa được trạm trổ hình rồng phượng quấn quít, tấm rèm dây thủy tinh kêu lên tiếng động vui tai trước những cơn gió mát buổi trưa.

Tuy ánh nắng phản chiếu lấp lánh, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy mấy người cung nữ đang hầu hạ hai người đàn ông mặc trang phục giản dị hàng ngày, ngồi đối mặt cười nói không dứt. Tôi chẳng nghe thấy bất cứ giao tranh đấu đá, mỉa mai nào trong cuộc nói chuyện của hai người, khiến tôi cảm thấy những lời nói huynh đệ bất hòa, tranh giành quyền lực mà thường ngày Đường Thiên Tiêu vẫn nói chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Sau khi tôi bước tới sau tấm rèm, thân hình của một người đột cứng khựng rồi từ từ quay người nhìn về phía tôi. Đôi mắt đen láy, sắc bén như chim ưng dường như đã nhìn thấu hết tâm can của tôi vậy. Tôi cố gắng đứng vững thân người, ung dung, bình thản hành lễ: “Thần thiếp Ninh thị bái kiến Hoàng thượng”.

Đường Thiên Tiêu quay đầu qua, mặt phụng khẽ nhếch, miệng cười ha ha: “Thanh Vũ, ở đây không có người ngoài, không cần phải câu nệ mấy thứ lễ tiết phức tạp kia đâu. Mau vào đây đi”.

Tôi liền đứng dậy, vẫn cúi khom lưng xuống, do dự đứng đằng sau tấm rèm.

Đường Thiên Tiêu liếc qua Đường Thiên Trọng, mỉm cười nói: “Đây là đại ca Thiên Trọng của trẫm, cốt nhục tình thâm, là người một nhà cả, không cần phải câu nệ lễ tiết, mau lại đây ra mắt mau”.

Mấy cung nữ liền bước tới nhấc rèm lên giúp tôi.

Tôi chẳng thể nào trốn tránh được nữa, cúi rạp xuống, chậm rãi bước tới trước mặt Đường Thiên Trọng, cúi xuống hành lễ: “Bái kiến hầu gia”.

Đường Thiên Trọng không hề đáp lễ, thậm chí một hồi lâu cũng không nói bất cứ lời nào. Hắn đặt tay lên mặt bàn, ống tay áo gấm nhẹ bay trong gió, vừa hay để thể hiện rõ con báo dữ dằn được thêu trên đó. Tay hắn rất to, đang nắm chặt chiếc chén ngọc trong tay, từ từ nhấc lên.

Tuy không hề ngước mắt lên, tôi vẫn có thể cảm nhận được hắn vừa chậm rãi thưởng thức rượu vừa dùng ánh mắt sắc bén không hề úy kị điều gì nhìn thẳng vào khuôn mặt tôi.

Đường Thiên Tiêu dường như không hề nhìn ra nét mặt dị thường trong ánh mắt của người anh họ, quay sang nắm lấy bàn tay tôi, kéo mạnh để tôi ngồi lên đùi ngài, đưa ly rượu ngài mới uống hết một nửa đặt bên miệng tôi rồi cười nói: “Tiết trời nóng bức, nấu nướng chắc là cực khổ lắm hả? Nàng mau uống ngụm rượu giải nhiệt đi”.

Tôi vội vã quay đầu qua, thấp giọng nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không biết uống rượu”.

Ánh mắt của Đường Thiên Tiêu đột nhiên tình tứ, đắm say lạ thường, đôi mắt phụng chan chứa đam mê, đắm chìm, lại còn dùng tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt tôi, cười nói tiếp: “Không sao đâu, trẫm sẽ dạy nàng, dần dần sẽ biết uống thôi. Nào, uống một ngụm thôi”.

Đương nhiên, tôi cũng không phải không uống được chút rượu nào.

Mấy năm qua sống trong cảnh đạm bạc thanh nhàn, rượu đương nhiên cũng trở thành thứ xa xỉ, hiếm có. Rượu ngấm vào người, không cẩn thận sẽ để lộ ra lời lẽ, tâm trạng cần phải giấu kín, liệu ai lại ngu ngốc tự tạo rắc rối cho bản thân?

Ly rượu khẽ nghiêng, rượu bên trong liền tràn vào khoang miệng. Tuy cay nhưng không hề đánh mất đi hương thơm của rượu.

Mặc dù đây là rượu ngon nhưng tôi hoàn toàn không dám uống nhiều. Chiếc lưỡi nhẹ uốn lên, hít thở thật sâu, nuốt rượu xuống cổ họng, lập tức bật ho đến mức đỏ bừng mặt, nước mắt tuôn rơi. Đường Thiên Tiêu cũng hoàn toàn không biết liệu tôi có uống được hay không, thấy vậy liền buông lỏng tay ra.

Tôi nhân cơ hội thoát thân, vội vã quỳ xuống, đưa tay lên đặt lên phần ngực đang nhói đau và ho liên tục, hổn hển thỉnh tội: “Sức khỏe thần thiếp không tốt, thất lễ trước mặt thánh thượng, xin người giáng tội”.

Tôi khẽ liếc qua nhìn Đường Thiên Tiêu, thấy ngài mỉm cười, đưa mắt nhìn sang phía Đường Thiên Trọng, rồi lại nói cùng tôi: “Nha đầu này thật là vô dụng quá. Mới uống có một ngụm rượu mà đã ho sặc sụa thế sao? Trẫm là người thích đàn hát rượu chè, muốn hầu hạ thật tốt thì phải luyện tửu lượng cho thật cao mới được”.

Không khí đột nhiên im lặng, trầm lắng.

Lúc này, Đường Thiên Trọng liền đặt chén rượu không lên mặt bàn rồi nhìn về phía tôi bằng vẻ mặt khó hiểu nói: “Hoàng thượng, không phải ngài nói sẽ bảo Ninh chiêu nghi thổi sáo góp vui cho chúng ta hay sao? Một cô gái thì uống rượu làm gì, Hoàng thượng có ngu huynh cùng thưởng rượu vẫn chưa đủ hứng thú sao?”

“Đủ rồi, đủ rồi! Mấy khi hoàng huynh rảnh rỗi thưởng rượu cùng, làm sao trẫm không thấy hứng thú chứ?” Đường Thiên Tiêu bật cười, quay sang nhìn tôi rồi nói: “Nàng mau thổi một khúc nhạc, trẫm cũng rất thích nghe đấy!”

Tôi khẽ đáp một tiếng, cung kính lùi lại sau một bước, nhấc chiếc tiêu ngọc màu tím lên. Tiếng tiêu quả thực không ra gì, nhưng chất ngọc lại khá tốt, lúc đặt bên môi thật sự khiến cho thần trí con người ta tỉnh táo.

Lầu son gác tía, vàng ngọc ngập tràn, gió xuân vi vút khắp viện hương thơm ngào ngạt khắp trốn. Đứng trước mặt tôi là thiên tử đương triều, cùng với con trai trưởng của Nhiếp chính vương nắm trong tay quyền lực khuynh đảo triều chính, thứ họ muốn nghe đương nhiên là những khúc nhạc phong nguyệt thịnh thế, tươi vui hoan hỷ rồi. Chí ít, đối với những người phụ nữ bình thường trong cung mà nói thì có lẽ phải như vậy.

Cúi mắt xuống, nhìn chiếc dây kết được buộc ở cuối thân tiêu, tôi bắt đầu thổi khúc Ngọc Lâu Xuân.

“Dù xuân loạn ý như mây

Quản chi thế sự nhẹ tày sợi bông

Khuyên chàng vui giấc say nồng

Vô ưu vô hận tận cùng là đây”.

Ai cũng biết rằng, Đại Chu vừa mới an định, lòng dân vẫn còn chưa vững, trong triều có một số thần tử cũ của Nam Sở có lòng khác, ngoài triều loạn binh chiếm cứ bắc hách, giao châu, tình thế hiện nay không hề yên ổn. Thế nhưng thiên hạ trung nguyên hiện nay mười phần thì đã có bảy, tám phần nằm trong tay nhà Đại Chu, là một đại quốc thiên triều, thế lực lớn mạnh, việc bình định thiên hạ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Hai người đàn ông quyền lực khuynh đảo Đại Chu này nếu như thật sự có thể cùng nhau an lành tận hưởng ngọc lầu xuân tiêu sau khi đã bình định được thiên hạ thì chắc chắn là hạnh phúc cho muôn dân bách tính.

Nếu như Đường Thiên Tiêu muốn tạo ra hình tượng hoang đường vô năng[1] trước mặt Đường Thiên Trọng, lúc này tôi thổi khúc Ngọc Lâu Xuân đắm chìm trong thái bình thịnh thế, chắc không có gì sai sót cả. Tự cổ chí kim, có không ít người hữu danh vô thực, biết kịp thời hưởng lạc coi như cùng không phụ cái danh của bản thân mình.

[1]. Không có gì tài giỏi.

Âm luật cứ bình bình nhưng tâm tư của tôi lại thể hiện rõ qua chiếc dây kết treo phía cuối chiếc tiêu. Tôi thổi tiêu cũng rất thờ ơ, chỉ là thần tình ra vẻ chăm chú, không dám tỏ thái độ qua quít cho xong.

Đường Thiên Tiêu là người am hiểu âm luật, thế nhưng ngài cũng chẳng thể nào yêu cầu tôi phải hân hoan, tươi tắn trước mặt đàn ông đã cưỡng ép Nam Nhã Ý phải thành hôn cùng, huống hồ thứ mà ngài muốn chính là thông báo cho Đường Thiên Trọng biết sự thật trớ trêu kia.

Người phụ nữ mà Đường Thiên Trọng một lòng muốn lấy về làm vợ nay đã trở thành ái phi của Đường Thiên Tiêu, dù cho Đường Thiên Trọng có bản lĩnh cao bằng trời cũng chẳng thể nào thay đổi được sự thật này.

Tôi chính là công cụ để ngài tuyên bố chiến công, cũng là quân cờ do thám lòng dạ Đường Thiên Trọng.

Đường Thiên Trọng, con người này đến nay coi như tôi cũng đã gặp mặt được ba lần. Tuy rằng mỗi lần đều vội vã lướt qua nhưng hắn hoàn toàn có khả năng và bản lĩnh để lại ấn tượng kinh hồn, hãi hùng trong tôi. Con người này oai phong thần dũng, thâm sâu khó lòng đoán biết được, dù cách một khoảng xa vẫn khiến cho người ta cảm nhận được khí thế đáng sợ, đầy hiểm nguy. Tôi tuyệt đối không muốn lại gần hắn quá mức, để tránh bất cẩn rơi vào vòng xoáy tranh giành quyền lực đáng sợ đó, rồi vô duyên vô cớ trở thành một thứ đồ hy sinh cho đại cục.

Còn về âm luật…

Tôi thật lòng chẳng thể tin được rằng một người đàn ông trưởng thành trong chinh chiến và vị tanh của máu, lòng dạ thâm sâu đầy mưu mô khó đoán lại có đủ nhẫn nại nghiên cứu âm luật gì đó. Quả nhiên, sau khi tôi thổi xong khúc nhạc, câu đầu tiên mà hắn nói đã chứng minh những gì tôi suy luận đều chính xác.

“Khúc nhạc này có tên là gì? Qua tiếng tiêu do chiêu nghi thổi, cảm giác… rất thú vị”.

Hắn nhấp một ngụm rượu rồi bình thản phán một câu như vậy, có điều ánh mắt chưa hề rời khỏi khuôn mặt tôi lấy một lần. Tôi đưa tay lên cung kính, lễ độ đáp lại: “Bẩm hầu gia, đây là khúc Ngọc Lâu Xuân”.

Đường Thiên Trọng nhoẻn miệng lên dường như đang cười, nhưng ánh mắt lại chẳng hề hiện lên chút vui vẻ, hân hoan gì cả.

“Ngọc Lâu Xuân…” Hắn trầm ngâm tên khúc nhạc rồi thản nhiên hỏi thêm: “Vậy thì vào lần đầu tiên bản hầu gặp chiêu nghi thì khúc nhạc mà chiêu nghi thổi có tên là gì?”

Thật không ngờ hắn dám nhắc đến lần gặp mặt đầu tiên cách đây hai năm thản nhiên đến vậy. Hắn đã lấy Nam Nhã Ý làm chính phi, còn tôi giờ đã trở thành phi tần của Hoàng đế, vậy còn chưa đủ cắt đứt hết mọi ý định của hắn hay sao?

Vậy thì tôi buộc phải thêm dầu vào lửa thôi. Nếu như chỉ vì vậy mà hắn ghi hận Đường Thiên Tiêu hoặc là tôi thì cũng đành chịu thôi. Thế lực của Tuyên thái hậu và Gia Hòa đế trong triều cũng không hề yếu, tôi có Đường Thiên Tiêu làm lá chắn, nhất thời hắn cũng chẳng thể làm gì tôi được cả.

Đưa ánh mắt nhìn lướt qua khuôn mặt hắn, tôi vẫn giữ thái độ như trước, dịu dàng đáp lại: “Chắc hẳn hầu gia đã nhận nhầm người rồi. Thần thiếp với hầu gia… chẳng phải hôm nay mới gặp mặt lần đầu sao?”

Đường Thiên Trọng tỏ ra kinh ngạc rõ rệt, rồi nhanh chóng che giấu đi, mỉm cười lạnh lùng: “Ý chiêu nghi muốn nói ngay cả người phụ nữ bản hầu tình cờ bắt gặp ở gần Tĩnh Nghi viện cũng không phải chiêu nghi đúng không?”

Nếu như tôi lập tức lên tiếng phủ nhận, thể nào hắn cũng bắt được sơ hở gì đó rồi truy hỏi rằng tại sao tôi lại biết người hắn chỉ không phải là tôi. Vả lại tôi cũng chẳng ngu dại gì mà cãi nhau trực diện với người đàn ông quyền thế khuynh đảo triều chính này.

Nở nụ cười hiền dịu, cẩn trọng mà cung kính, tôi lên tiếng đáp lại: “Hầu gia, tiểu nữ ngu xuẩn, không biết ý hầu gia đang muốn ám chỉ ai? Thiếp thật sự không nhớ ra… đã gặp hầu gia vào lúc nào hết”.

“Không nhớ ra…”

Đường Thiên Trọng nhìn chằm chằm vào tôi, trầm ngâm nhắc đi nhắc lại mấy từ này, ánh mắt sắc nhọn như dao, dường như chỉ cần nhìn qua sắc mặt bên ngoài là có thể nhìn thấu hết tâm can của tôi, biết được liệu tôi có phải người phụ nữ đêm trăng mà hắn khốn khổ tìm kiếm suốt hai năm nay không.

Có điều người mà hắn thích từ trước đến nay chẳng qua là một tình nhân trong mộng đã được chính hắn tưởng tượng cho đẹp đẽ thêm, chứ hoàn toàn không phải là tôi.

Vội vã chạm mặt một lần thật sự có thể coi là nhất kiến chung tình sao?

Chí ít với những trải nghiệm trong cuộc đời, tôi và Trang Bích Lam, Nam Nhã Ý và Đường Thiên Tiêu đều là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng lớn lên bên nhau, dần dần mới nảy sinh tình cảm. Lý Minh Xương, quốc vương vong quốc Nam Sở tuy là anh họ tôi, thân phận tôn quý, tôi là em họ mà cũng chẳng có mấy cơ hội chạm mặt. Sau này khi cha mẹ tôi lần lượt qua đời, Đỗ thái hậu thương tình đón vào cung chăm sóc. Vì trong lúc đùa vui hưởng lạc trong ngự hoa viên, hắn ngẩng đầu lên tình cờ nhìn thấy tôi liền đem lòng cảm mến, đắm say. Hắn hoàn toàn không hề để tâm đến suy nghĩ của tôi và Đỗ thái hậu, cũng lấy cớ nhất kiến chung tình để ép tôi làm phi tần của hắn.

Ôn nhu nhưng lãnh đạm đứng phía sau Đường Thiên Tiêu, tôi không tiếp chuyện cùng Đường Thiên Trọng nữa, chỉ tỏ ra bản thân thật sự ngu muội ngốc nghếch, chẳng hề hiểu chút gi về nhân tình thế thái.

Đường Thiên Trọng từ từ thu lại ánh mắt sắc nhọn khi nãy, dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu để tâm đến bàn rượu thịt trước mặt.

“Nữ công gia chánh của Ninh chiêu nghi quả nhiên rất tuyệt, khác thường, xuất chúng y như khúc nhạc ban nãy vậy”. Hắn không hề để cung nữ hầu hạ, tự mình động tay, rót đầy mỹ tửu vào chén của Đường Thiên Tiêu và bản thân rồi cười nói: “Được rồi, là do bản hầu đã nhớ nhầm, hiểu lầm chiêu nghi thành một người con gái khác. Có điều, nghe nói Ninh chiêu nghi từng thổi khúc Bốc Toán Tử trong tẩm cung của Hoàng hậu, hay tới mức phượng hoàng rơi lệ, trăm hoa đều thất sắc. Liệu hôm nay có thể thổi lại khúc nhạc này cho bản hầu nghe được không?”

Ánh mắt hắn lại trở nên vô cùng sắc bén, thể hiện rõ ý đồ của bản thân lúc này.

Nếu như hắn biết được khúc nhạc hôm đó tôi thổi chính là Bốc Toán Tử thì không lý do gì lại không biết được đó cũng chính là khúc nhạc tôi đã thổi bên hồ hai năm về trước.

Im lặng một hồi, tôi liền mỉm cười: “Hầu gia, vì thổi khúc nhạc đó mà thần thiếp đã bị Hoàng hậu nương nương giáo huấn rồi. Người nói rằng, khúc nhạc đó quá đỗi bi thương, ai oán, không phải là khúc nhạc dành cho các phi tần trong cung. Huống hồ chi chính Hoàng thượng đã nói trong Hoàng cung vẫn luôn nhộn nhịp, tươi vui thì tốt hơn, thần thiếp không nên thổi lại những khúc nhạc như thế nữa”.

Tôi nói như vậy, một là đẩy việc này qua Đường Thiên Tiêu, hắn chắc cũng chẳng thể nào gây khó khăn cho tôi được. Hai là cũng nhắc nhở Đường Thiên Trọng rằng, người phụ nữ trước mặt hắn lúc này không phải là một cung nữ tầm thường mà là một trong mấy vị phi tần tôn quý nhất trong Hoàng cung này.

Cho dù chỉ là hữu danh vô thực, nhưng người ngoài nhìn vào, chỉ sau một đêm, tôi từ một cung nữ vong quốc trở thành một chiêu nghi chính nhị phẩm cũng coi như nhận được sủng ái nhất mực rồi. Cho dù tôi có chịu thừa nhận hay không thì thân phận này đã trở thành bùa bảo hộ cho tôi an lành trong cuộc chiến tranh giành quyền lực của đôi huynh đệ trước mặt.

Khóe miệng của hắn lại nhếch thêm lần nữa, khuôn miệng cong cong rõ ràng lộ ra nụ cười nhưng lại tỏa ra khí thế ép người đáng sợ, vô cùng mãnh liệt, dường như đang muốn nói với tôi rằng: “Với thân phận của ta thì tất cả đều chỉ là chuyện nhỏ mà thôi”.

Đường Thiên Tiêu thu gọn ống tay áo rồi lười nhác tựa lưng vào ghế, bình thản cất tiếng: “Ừm… khúc nhạc đó… quả thực là bi thương, ai oán, không ra thể thống gì cả. À, Thiên Trọng hoàng huynh, nàng ấy không thổi thì thôi đi, tránh làm mất hứng của huynh đệ ta”.

“Ừm…” Đường Thiên Trọng như đang nghĩ gì đó rồi quay sang nhìn Đường Thiên Tiêu, rồi nhấc bình rượu lên rót đầy chén cho ngài.

Đường Thiên Tiêu vừa uống rượu vừa tỏ rõ nét mặt chán nản, rồi nhìn tôi xua tay nói: “Đã không thổi tiêu sao còn đứng ì ra đấy nữa? Đứng xem trẫm truyền mấy phi tử khác qua đây đánh đàn mua vui hay sao?”

Nói là ngài đang mắng mỏ tôi, chẳng thà rằng ngài muốn nhân cơ hội này mà làm nhục Đường Thiên Trọng. Mắng mỏ, sai vặt người phụ nữ mà Đường Thiên Trọng ngày nhớ đêm mong chỉ một lòng một dạ muốn lấy về làm thê tử, thấy dáng vẻ uất ức mà không thể nói ra của hắn, chắc hẳn ngài cảm thấy vô cùng khoái trá!

Đáng tiếc…

Đáng tiếc là ngài vẫn quá đỗi trẻ tuổi lỗ mãng, chỉ để tâm đến việc trút hận trước mắt, e rằng sau này hối hận không kịp. Người anh hùng cái thế dưới thiên hạ này ngoại trừ Đường Thừa Nguyên Châu Vũ Đế đã băng hà mười năm trước thì chính là Nhiếp chính vương Đường Thừa Sóc. Nếu luận về lớp hậu bối thì chẳng còn ai khác ngoài Đường Thiên Trọng.

Đường Thiên Tiêu từ nhỏ lớn lên trong chốn thâm cung, tuy thâm tàng bất lộ, tráng chí hùng tâm, nhưng xét về tuổi tác và kinh nghiệm thì nhất thời chẳng thể nào so sánh được với người anh họ trước mặt.

Lặng lẽ than dài một tiếng, tôi không tỏ bất cứ thái độ dị thường nào, ngoan ngoãn, lễ độ hành lễ lui xuống, không nhìn Đường Thiên Trọng thêm một lần nào nữa. Cho dù biết rõ ánh mắt của hắn chưa hề rời khỏi thân hình tôi lấy một lần, thì tôi cũng chỉ có thể tỏ ra ngờ nghệch như không nhận thấy mà thôi. Còn bản thân tôi, sau khi đã xuất đầu lộ diện trước Đường Thiên Trọng, tạm thời lúc này cũng chẳng có việc gì nữa cả. Huynh đệ đấu trí, giành giật hoàng quyền vốn dĩ là chuyện giữa những người đàn ông, tôi đứng cách xa khỏi đó là tốt nhất.

Trong lòng ôm một niềm hy vọng càng ngày càng thêm xa xăm, một giấc mộng càng ngày càng mờ ảo, hão huyền… Về chuyện tương lai, về niềm hạnh phúc…

Bữa cơm gia đình của hai người họ đến tận giờ Mùi mới tàn tiệc.

Nghe thấy bên ngoài càng ngày càng im ắng tôi mới dần dần tĩnh tâm lại được, thở dài một tiếng rồi đi đến bên chiếc đàn, đưa tay sờ lên dây đàn. Dây đàn dần rung lên, phát ra những tiếng động vui tai, hòa nhã mà thân thuộc.

Nói cho cùng thì tôi cũng học đàn từ nhỏ, tuy giờ hơi gượng tay, nhưng lúc đưa tay vuốt trên dây đàn, cũng có thể mang lại cảm giác nhẹ nhõm của tiếng đàn du dương cất lên theo tâm sự.

Lúc này Đường Thiên Tiêu đã bước vào, vỗ tay rồi nói: “Tại sao không tiếp tục đánh đàn? Cao thủ đúng là cao thủ, nhìn xem Thanh Vũ của ta vừa mới nhẹ lướt mà tiếng đàn đã vang lừng cả cung Di Thanh rồi, đúng là tuyệt phẩm giữa chốn nhân gian”.

Đôi mắt ngài tươi tắn, ánh mắt dịu dàng, ôn hòa, tôi đoán rằng ngài đang cảm thấy áy náy vì đã làm khó cho tôi trước mặt Đường Thiên Trọng nên sau khi sự việc kết thúc mới đi vào đây với vài lời an ủi tôi.

Trước tiên đánh người ta một trận, sao đó lại ân cần đem thuốc cao trị bệnh đến an ủi lòng người, đây cũng là một trong những bản lĩnh cần có của người có địa vị cao quý. Trong cục thế hỗn loạn, Đường Thiên Tiêu vẫn có thể giấu kín tài năng đến tận lúc này, thậm chí còn có thể ứng phí dễ dàng như trở bàn tay, cũng coi như là một đế vương tài giỏi, mưu lược, hơn gấp vạn lần so với hôn quân cuối cùng của Nam Sở trước kia.

“Khang hầu… đã xuất cung rồi ạ?”

“Huynh ấy?” Đường Thiên Tiêu mỉm cười: “Có lẽ… vẫn chưa đâu. Hai phụ tử Nhiếp chính vương vì giang sơn Đại Chu này mà tận công tận lực, vô cùng thận trọng, nào dám để cả Hoàng cung rộng lớn này giao cho một đứa trẻ miệng còn hôi sữa như ta? Ngoại trừ phủ Nhiếp chính vương, điện Cần Chính trong nội đình, trọng địa quân cơ của Nam Sở khi xưa, bây giờ đã trở thành nơi bàn luận chính sự của Nhiếp chính vương trong Hoàng cung rồi”.

Đôi mắt ngài nheo lại, bỗng nhiên cau chặt đôi mày, đưa tay lên sờ phần ngực của mình, ngồi xuống ghế rồi nhăn nhó nói với Tẩm Nguyệt: “Mau rót cho trẫm một chén trà nóng hổi lên đây”.

Khi ngài bước vào giữa phòng, Ngưng Sương đã nhanh chóng dâng trà lên. Có điều lúc này tiết trời đã chuyển sang đầu hạ, vốn dĩ tuổi còn trẻ, ngải phải thích lạnh ghét nóng, hoàn toàn không thích nước trà nóng hổi, cho nên thứ mà bọn Ngưng Sương chuẩn bị từ trước đến nay đều là nước trà ấm mà thôi.

Thế nhưng lúc này chẳng hiểu sao ngài lại lệnh đem trà nóng hổi lên chứ?

Tôi ngây người lập tức cảm thấy không thỏa đáng, khẽ hỏi: “Hoàng thượng, ngài làm sao thế?”

“Ừm, bụng dạ cảm thấy không ổn chút nào”. Sắc mặt ngài bắt đầu nhợt nhạt, bàn tay đặt trên bụng ngày càng run lên dữ dội, đột nhiên kêu lên: “Lẽ nào, huynh ấy dám… dám làm…”

Ngài không nói thêm lời nào, thậm chí còn chẳng kịp uống trà nóng đã trầm ngâm điều gì đó rồi đứng bật dậy, khẽ khàng ra lệnh cho Cận Thất: “Mau truyền thái y đến điện Càn Nguyên. Nhớ là phải lặng lẽ gọi tới, không được kinh động quá nhiều người”.

Tiết trời lúc này vẫn chưa phải là quá nóng, cung Di Thanh lại có một cây cổ thụ trăm năm, cành lá tươi tốt um tùm, chưa nói đến phòng trong càng yên tĩnh, mát mẻ hơn chỗ khác khá nhiều, thế nhưng lúc này, vầng trán của Cận Thất đã lấm tấm đầy mồ hôi.

Cận Thất ngước mắt nhìn sang tôi rồi khẽ khàng đáp: “Dạ, tiểu nhân sẽ đích thân qua mời thái y tới cho Hoàng thượng”.

Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy như bị thiêu đốt, liền vội vàng bước lên trước rồi thận trọng hỏi ngài: “Hoàng thượng, ngài đang nghi ngờ… nghi ngờ… Có điều tất cả những món ăn hôm nay đều do thần thiếp đích thân chuẩn bị, không thể nào có vấn đề được”.

“Chính vì nàng là người đích thân chuẩn bị cho nên nếu như trẫm có xảy ra chuyện gì, thì nàng không thể nào thoát khỏi việc bị liên can đến vụ này đâu”. Đường Thiên Tiêu lại cau chặt đôi mày, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt.

Còn trong lòng tôi cảm thấy hoang mang vô độ.

Ngài nói rằng, tôi chẳng thể nào thoát khỏi việc có liên can đến vụ này, rồi lặng lẽ gọi thái y đến tẩm cung của mình, rõ ràng không muốn làm lớn chuyện, càng không muốn liên lụy đến tôi.

Đã sớm biết rằng đại quyền triều chính hiện nay vẫn nằm trong tay Nhiếp chính vương, nhưng Tuyên thái hậu cũng không phải một người phụ nữ yếu mềm, tầm thường. Trước kia bà là người xuất chúng trong số hàng ngàn phi tần mỹ nữ của tiên đế, trở thành Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, sau khi tiên đế qua đời đã nhanh chóng nắm được thời cơ trong tay, đưa đứa con trai ruột thịt của mình lên nối dõi, xây dựng thế lực của riêng mình.

Tuy là cô nhi quả phụ, nhưng hơn mười năm nay Tuyên thái hậu đã lặng lẽ khiến quan hệ với Nhiếp chính vương cùng toàn thể văn võ bá quan trong triều trở nên cân bằng. Dân chúng tuy đôi lúc vẫn bàn tán xôn xao về những hành động ham chơi, phóng túng của vị Hoàng đế trẻ tuổi, nhưng hoàn toàn tâm phục khẩu phục trước Tuyên thái hậu. Huống chi giờ đây xã tắc vẫn chưa hoàn toàn ổn định, nếu như lúc này hai phụ tử của Nhiếp chính vương ra tay với thiếu đế, e rằng cũng chẳng phải thời cơ tốt lành.

“Hoàng thượng…”

Nhìn thấy ngài đứng bật dậy, tôi lo lắng bất an lại gần đỡ lấy ngài.

Ngài xua tay rồi thì thầm nói: “Nàng không cần phải lo cho ta. Thế nhưng nhất định phải nhớ rõ, nếu như có người hỏi thì chỉ được nói lúc ta rời khỏi cung Di Thanh vẫn bình thường vô sự”.

“Dạ”. Tôi khẽ gật đầu, khẽ khàng nhận lời.

Bao năm nay ở trong chốn thâm cung nội viện, tôi sớm đã nhìn rõ chốn hậu cung này, khi vô sự còn nổi trận phong ba, huống hồ có can hệ đến an nguy tính mạng của Hoàng đế? Một người không có nơi để dựa dẫm như tôi chỉ cần bị cuốn vào chút ít là sẽ chết không có đất chôn thân.

Người luôn sống trong gấm vóc lụa là như Đường Thiên Tiêu ít nhiều cũng nhiễm đôi chút tính cách của mấy công tử nhà quyền quý, điều này thật làm khó cho ngài rồi, đến lúc này rồi mà ngài còn có thể lo lắng cho sự an nguy của tôi.

Đôi mày của ngài cau chặt lại, cố gắng giữ vững thân thể đang loạng choạng, hít sâu một hơi, từ từ đi ra bên ngoài. Đến khi ra khỏi cửa cung, ngài liền đứng thẳng lưng, nhanh bước đi về hướng điện Càn Nguyên. Mặc dù bước đi của ngài vẫn bình ổn như thường, ngay cả nét mặt cũng thản nhiên như mọi khi, chỉ có điều lúc nhìn về hướng Đông Nam, ánh mắt bất giác lóe ra hàn khí thâm sâu khó đoán.

Sự căm hận, tức giận, lòng kiêu ngạo không chịu khuất phục, sự không cam lòng cũng với khí thế hào hùng hoàn toàn không cân xứng với điều cùng lúc được thể hiện ra ngoài trong im lặng. Nam Nhã Ý nói không sai chút nào, ngài quả thực là một con rồng đang ẩn mình, một chú chim ưng đang giấu cánh. Chỉ là, hổ đang vây quanh ngài, tôi hoàn toàn không biết liệu ngài có cơ hội bay vút lên bầu trời, cất vang tiếng gáy, khiến cho thiên hạ phải vì thế mà chấn động hay không.

Sau khi Đường Thiên Tiêu rời khỏi, tôi liền đi vào phòng bếp xem xét số thức ăn mà hai người họ bỏ lại. Một cung nữ nhỏ tuổi liền chạy tới cười nói: “Chiêu nghi nương nương, những công việc nặng nhọc này hãy để cho bọn nô tì thu dọn ạ”.

Tôi cau chặt đôi mày nói: “Các ngươi mau lui ra ngoài, ta chỉ đến đây xem xem… liệu các món ăn có hợp khẩu vị của Hoàng thượng và Khang hầu hay không thôi”.

Tiểu cung nữ kia bỗng ngây người ra, cúi đầu đáp lễ rồi bước ra ngoài, đóng chặt cửa lại. Đã ở trong cung đình lâu ngày nên bọn họ biết giữ đúng chừng mực và bổn phận của mình. Có một số việc nên hỏi, nhưng cũng có một số việc không nên nhiều lời.

Lặng lẽ đóng chặt tất cả các cửa sổ trong phòng lại, tôi rút ra chiếc trâm đính trân châu trắng bằng bạc trên tóc ra, lần lượt thử hết từng món cơm canh thừa trong từng đĩa.

Thật ra, xem xét chỗ thức ăn còn lại này là hành động hoàn toàn vô ích. Tất cả những nguyên liệu làm món ăn đó tuy không phải do đích thân tôi mua về, sơ chế, nhưng lại tự tay nấu nướng, chính miệng nếm thử mùi vị, nếu như có vấn đề gì thì người đầu tiên xảy ra chuyện phải là tôi mới đúng.

Còn đũa của hai người dùng được làm từ ngà voi bọc bạc bên ngoài, nếu thật sự có vấn đề thì chắc chắn đũa bạc đã đổi màu, làm gì có chuyện Đường Thiên Tiêu lại không phát giác?

Hơn nữa, đũa hai người dùng qua được thu dọn lại cũng chẳng hề có dấu hiệu gì bất thường.

Tôi nhanh chóng đưa mắt nhìn sang bình và chén đựng rượu. Cả bình và chén rượu đều được làm từ ngọc bích, trong veo như băng, thanh tựa như nước, không chút dị thường nào hết. Trong bình rượu vẫn còn lại gần nửa, khiến cho chiếc bình ngọc bích lại càng trở nên tuyệt đẹp, diễm lệ. Khi tôi đưa trâm bạc vào thử, vẫn chẳng thấy có bất cứ dấu hiệu khả nghi nào.

Thế nhưng tất cả mọi đồ dùng được Đường Thiên Tiêu sử dụng lúc trưa đều ở trước mặt tôi lúc này, nếu không phải lúc đó bị người ta hạ độc thì có thể nhân cơ hội nào khác được nữa?

Tôi cố gắng nhớ lại tất cả mọi chuyện diễn ra từ trước và sau khi Đường Thiên Tiêu di giá đến cung Di Thanh, lại càng thêm khẳng định rằng người ta chỉ có thể lợi dụng bữa cơm trưa này để động thủ thôi. Thế là tôi liền kiểm tra lại một lượt tất cả mọi thứ rồi dần dần đặt sự chú ý sang hai chén rượu trước mặt.

Bởi vì bộ đồ dùng rượu bằng ngọc bích này quá quý giá cho nên sau khi hai huynh đệ Đường Thiên Tiêu dùng xong, cung nữ liền đặt riêng sang một chỗ để tránh làm rơi vỡ.

Trong chén đương nhiên là không còn gì cả, nhưng vẫn còn một vài giọt rượu đọng lại ở đáy, thoang thoảng tỏa mùi thơm. Tôi liền nhấc lên gửi, đưa trâm bạc vào thử một trong hai chén, màu trâm vẫn sáng như thường, nghi hoặc đem trâm thử nốt chén còn lại, bất ngờ phát hiện ra có điều bất ổn. Sau khi chạm vào chút rượu đọng ở đáy ly, chiếc trâm bạc đã biến màu, hơn nữa càng ngày càng thâm hơn, nhanh chóng biến thành màu đen sì ngay trước mắt tôi, hoàn toàn khác biệt so với màu sắc trước đó của chiếc trâm, khiến tôi vô cùng sợ hãi.

Hai người cùng ngồi trên một bàn ăn, một chén có độc, một chén không. Hơn nữa rượu còn trong bình không có vấn đề gì, tuy tôi không biết nguyên nhân sâu xa bên trong, nhưng cho dù có gian tế trà trộn, muốn hạ độc ngay trước mặt hai đại cao thủ Đường Thiên Tiêu và Đường Thiên Trọng, e rằng kẻ đó chẳng thể nào có bản lĩnh như vậy. Huống hồ, nếu như người hạ độc muốn đối phó với Đại Chu thì nên hạ độc cả hai người mới đúng. Chính vì vậy nên tôi chỉ có thể cho rằng suy đoán của Đường Thiên Tiêu không sai chút nào. Người muốn hại ngài chính là Đường Thiên Trọng, người anh họ thân thiết hôm nay cùng ngài uống rượu, chuyện trò vui vẻ. Vị huynh trưởng tốt của ngài đã từng đích thân rót rượu cho Đường Thiên Tiêu, khóe miệng lộ ý mỉa mai, đôi mắt đen sâu thẳm, lặng lẽ lấp lánh những ánh nhìn sắc nhọn như dao…

Tôi bất giác không lạnh mà run.

Tối hôm nay rất yên tĩnh, chí ít là ngoài mặt vẫn trời yên bể lặng. Thế nhưng những việc hãm hại, lén đâm sau lưng đều là những chuyện có thể dự đoán.

Tôi sai Ngưng Sương lặng lẽ sang tìm Cận Thất, nghe ngóng tình hình của Đường Thiên Tiêu. Không ngờ Cận Thất không hề ra ngoài gặp, chỉ sai một nội thị truyền ra một câu chứa đầy hàm ý, nghe nói đây chính là khẩu dụ của Đường Thiên Tiêu.

Ngài nói: “Chiêu nghi thông minh nhanh trí, tự nhiên sẽ biết cách tự bảo vệ mình thế nào”.

Bảo tôi tự nghĩ cách bảo vệ lấy mình, cho thấy rõ là tình trạng lúc này của ngài khá gay go, hoàn toàn không đủ tự tin để bảo vệ tôi. Ngài nhất định đã trúng độc, hơn nữa khó lòng tự chủ được, không thể hành xử theo đúng mong muốn của bản thân, cho nên mới bảo tôi nghĩ cách tự bảo vệ mình.

Vào tiết trời cuối xuân đầu hạ thế này, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra những biến cố khôn lường, khiến đêm nay bỗng trở nên dài và lạnh lẽo một cách bất thường.

Cả đêm tôi chẳng thể nào chợp mắt, lúc tỉnh dậy, hai quầng mắt hơi thâm, phải dùng phấn dặm hồi lâu mới có thể che đi được.

Chuyện Đường Thiên Tiêu trúng độc hay đau bệnh chưa hề công khai ra ngoài, tôi không có lý để lộ ra bất cứ điều gì khiến cho người khác nghi ngờ, chỉ có thể ăn mặc trang phục giản dị, trang điểm giản dị, làm như không có chuyện gì, đến cung Hy Khánh bái kiến Hoàng hậu Thẩm Phượng Nghi.

Tới bái kiến không sớm cũng không muộn, trang điểm không hoa lệ cũng chẳng xấu xí, lời nói nụ cười đều đúng mực, dịu dàng, tuy không tỏ ra quá đỗi bé nhỏ, nhưng tuyệt đối không bao giờ để lại ấn tượng ghê gớm, đáo để cho Thẩm Hoàng hậu.

Thẩm Hoàng hậu đương nhiên vẫn giữ được uy nghi và phong phạm của một bậc mẫu nghi thiên hạ, vẫn giữ đúng sắc thái tươi tắn, cười nói tán gẫu cùng với các phi tần khác. Nhìn thấy tôi lại gần thỉnh an Hoàng hậu chẳng buồn ngước mắt lên nhìn, không để tâm đưa tay cầm miếng ngọc trên bàn, nói chuyện, tán gẫu cùng với những người khác.

Người hiền tài thường hay bị đố kị.

Tôi đã sớm hiểu rằng, khoảng thời gian gần đây việc Đường Thiên Tiêu rất mực sủng ái tôi, nhất định sẽ đẩy tôi vào chốn phong ba. Lạnh nhạt như vậy, tuy đánh mất sự độ lượng nên có của bậc quốc mẫu, nhưng cũng chẳng hề mất đi uy phong vốn có của người.

Mãi cho tới khi có vị phi tần phẩm vị thấp hơn tôi tới thỉnh an, Thẩm Phượng Nghi mới mỉm cười kêu bọn họ bình thân, giả bộ như vừa mới nhìn thấy rồi nói: “Ây da, Ninh chiêu nghi đến từ lúc nào thế? Tại sao cứ quỳ mãi vậy, đầu gối không đau sao? Mau mau bình thân”.

Người còn quay đầu lại trách mọc mấy cung nữ thân cận: “Tại sao Ninh chiêu nghi tới thỉnh an mà lại không báo cho bản cung biết? Người ái phi được Hoàng thượng nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, yêu thương nhất mực, nếu như để qùy mãi ốm ra đấy, các ngươi có gánh vác được trách nhiệm đó không?”

Tôi vội vã khiêm nhường cười đáp: “Để Hoàng hậu nương nương phải chê cười rồi. Thanh Vũ chẳng qua chỉ là một người cung nữ thô kệch mà thôi, may mắn có được sự ân sủng của Hoàng thượng đã là vạn hạnh rồi, làm sao dám quên đi thân phận của mình chứ? Nương nương xuất thân từ danh gia vọng tộc, thân phận cao quý, từ nhỏ đã có phong phạm của bậc mẫu nghi thiên ha, hưng bang vượng quốc rồi, nên người luôn luôn có vị trí hàng đầu trong lòng của Hoàng thượng”.

Nghe vậy sắc mặt của Thẩm Phượng Nghi quả nhiên tốt hơn nhiều, khoé miệng lộ ý cười, tay cầm chiếc vòng ngọc bọc vàng chạm phỉ thúy, nói như than thở: “Đúng thế, nói cho rõ hơn, tuy Hoàng thượng vẫn còn trẻ tuổi, nhưng nói cho cùng cũng đã gặp bản cung từ khi còn nhỏ nên trong lòng luôn có bản cung. Vài ngày sau lễ thành hôn, những lễ vật ban thưởng cho ta đúng là chất đầy nửa gian phòng của bản cung đấy”.

Đỗ Hiền phi ngồi cạnh một bên liền mỉm cười nói: “Đúng vậy, đúng vậy, nhìn quen khí chất cao quý, diễm lệ của hoa mẫu đơn, thỉnh thoảng thấy hoa khô cỏ dại bên vệ đường, khó tránh con người ta nảy sinh hứng thú nhất thời. Hoàng hậu nương nương con người độ lượng, khoan dung, đương nhiên sẽ không giữ chuyện này trong lòng”.

Có lẽ đã nghe quen những lời tán tụng, nịnh hót này, nên Thẩm Phượng Nghi cũng chẳng mấy để tâm đến lời nói của Đỗ Hiền phi, đưa ánh mắt lướt lên người tôi, rồi từ từ bình phẩm: “Ừm, quả thực là rất có khí chất. Sông núi ở vùng Giang Nam này cũng khác biệt so với phương Bắc chúng ta, ngay cả da dẻ con gái cũng trắng trẻo, mịn màng hơn con gái phương Bắc. Hoàng thượng vẫn còn trẻ tuổi, đang ham thích những thứ tươi mới lạ lẫm, âu cũng là lẽ thường tình mà thôi”.

Tôi nhẹ nhếch miệng lên để cho nụ cười của mình khiêm nhường và tự nhiên hơn đôi chút, rồi cung kính, lễ độ đáp lại: “Những lời Hoàng hậu nương nương và Hiền phi nương nương nói đều đúng. Mỗi một vùng đất lại sinh ra con người khác nhau, tính cách của người phương Bắc hào sảng, nghĩa hiệp, ngay cả phụ nữ cũng có khí khái anh hùng mà con gái Giang Nam khó lòng sánh kịp. Hoàng hậu nương nương là phượng hoàng xuất chúng diễm lệ, thần thiếp chỉ là hạng người hèn kém, đương nhiên là chẳng tài nào sánh nổi”.

Mấy câu nói này của tôi khiến cho Thẩm Phượng Nghi mỉm cười vui vẻ. Người gật gật đầu, xua xua tay ra lệnh cho tôi lui xuống, bên ngoài liền có tiểu nội thị chạy vào như bay, vội vã bước đến gần cung nữ thân cận bên cạnh Hoàng hậu, thì thầm vài câu.

Tiểu nội thị hoảng loạn, nhanh chóng chuyển lời cho người cung nữ, sau đó lại chuyển tiếp lời cho người cung nữ kia, sau đó lại chuyển tiếp lời cho Thẩm Hoàng hậu. Sắc mặt Thẩm Phượng Nghi nhanh chóng biến đổi, nhợt nhạt, tựa tay lên mặt bàn đứng dậy, khẽ tiếng quát tên tiểu nội thị: “Ngươi nói cái gì?”

Tiểu nội thị cúi đầu không dám nói gì.

Thẩm Phượng Nghi từ từ ngồi xuống, nhìn ra xung quanh, phớt lờ hết những ánh mắt do thám của các phi tần trong điện, nhanh chóng nhìn về phía tôi, đôi môi dày đánh son quá đỏ bỗng nhiên nhô ra hơn mọi khi: “Ninh chiêu nghi, buổi trưa hôm qua, Hoàng thượng đã ở cung Di Thanh dùng bữa đúng không?”

Tim tôi bỗng thắt lại, nhưng ngoài mặt vẫn không để lộ chút dấu hiệu dị thường nào cả, vẫn mỉm cười đáp lại: “Dạ đúng, ngày hôm qua Hoàng thượng cao hứng hẹn Khang hầu cùng tới, rồi bảo thần thiếp làm mấy món đơn giản, nhấp vài chén rượu thôi”.

“Thật không?” Thẩm Phượng Nghi mỉm cười rồi quay sang dặn dò: “Ninh chiêu nghi tài nghệ bếp núc tuyệt vời, bản cung cũng muốn nếm thử xem sao. Thôi mời Ninh chiêu nghi đến ngồi nghỉ tại phòng đàn hát trong cung Hy Khánh, đợi bản cung đến gặp Hoàng thượng rồi mới quyết định xem trưa nay muốn ăn món gì sau”.

Chúng phi tần đều tỏ ra khá ngạc nhiên, Đỗ Hiền phi liền mỉm cười: “Hoàng hậu nương nương cũng thích ăn mấy món ăn của Giang Nam sao?”

“Nếu như mấy muội muội đều thích thì trưa nay tới đây nếm thử xem sao. Mùi vị mà bản cung yêu thích, chắc hẳn mọi người cũng không chê đâu”.

Người nói xong liền phất ống tay áo, không kịp nói lời từ biệt các phi tần còn lại, vội vã bước ra bên ngoài. Nhìn theo hướng đi, rõ ràng là đang đi về phía điện Càn Nguyên.

Chuyện Đường Thiên Tiêu bị trúng độc hoặc đổ bệnh e rằng đã chẳng thể che giấu thêm được nữa. Ngay cả Hoàng hậu cũng đã biết, chắc hẳn Tuyên thái hậu, Nhiếp chính vương và cả Đường Thiên Trọng đều đã nắm rõ tình hình cả rồi.

Phong ba đã nổi lên, thật chẳng hiểu sao lại im lìm như thế?

Thế nhưng trong lòng tôi thì hiểu rõ vô cùng, nếu như điều tra ra Đường Thiên Tiêu bị trúng độc, người đầu tiên chịu liên lụy chính là bản thân tôi. Ý tứ ẩn chứa trong lời nói Thẩm Phượng Nghi không phải ai ai cũng có thể hiểu, thế nhưng chỉ ý của Hoàng hậu nương nương thì tuyệt đối không ai dám kháng lại.

Tiểu nội thị cung Hy Khánh đã đến trước mặt tôi mang theo nụ cười lạnh lùng đắc ý, đưa tay ra mời kính cẩn nói: “Ninh chiêu nghi, xin mời”.

Ra khỏi cửa điện, tôi ngước nhìn bầu trời xanh. Bầu trời trong vắt, không một gợn mây, trong đến mức khiến cho trăm hoa muôn hồng ngàn tía đang đua nở trong cung Hy Khánh cũng trở nên quá mức rực rỡ tưng bừng. Tất cả những sắc hoa tươi tắn mơn mởn này cuối cùng cũng cách xa tôi. Trước kia xa vời, sau này lại càng xa hơn nữa.

“Ninh chiêu nghi, mời”.

Lời nói của tiểu nội thị bề ngoài có vẻ như vô cùng lễ độ nhưng sự ngạo mạn trong ánh mắt dường như chẳng còn che giấu được bao nhiêu, sợ rằng chẳng thoát khỏi sự chú ý của mọi người xung quanh. Có lẽ những gì hắn định làm chẳng qua cũng chỉ là sự lễ độ ngoài mặt mà thôi. Chủ nhân của hắn là Hoàng hậu có địa vị chí cao vô thượng trong chốn Hoàng cung này, còn tôi chẳng qua chỉ là một người phụ nữ yếu đuối không có chỗ dựa, cũng chẳng có trí tuệ.

Nguyên tắc sinh tồn trong Hoàng cung từ xưa đến nay vẫn là cá lớn nuốt cá bé. Khi người luôn bảo vệ, che chở cho tôi là Đường Thiên Tiêu cũng khó lòng bảo vệ chính bản thân thì tôi đương nhiên sẽ trở thành thứ bị hy sinh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện