Cơ quan trước nay luôn là nơi không giấu được chuyện gì, sự việc dù thế nào cũng sẽ bành trướng, sau đó lan tràn, phô trương. Chỉ sau nửa ngày thì sự kiện Trác Trường Vĩ đánh nhau với Lâm Giang Luân đã truyền ra xôn xao.

Cho anh hạt táo thì anh đắc ý quên hình, quên hết tất cả sao? Anh cho rằng có Vương Tử Quân làm chỗ dựa thì muốn gì cũng làm được? Lâm Giang Luân là em của phó phòng tổ chức Lâm Giang Hà, đừng nói anh chỉ là một quân cờ nhỏ, ngay cả Vương Tử Quân cũng không dám động vào.

Đám người nghị luận chán chê về Trác Trường Vĩ thì chuyển sang chuyện vợ của người này có quan hệ với Lý Nguyên Ý, sau đó có người nói bí thư Vương cho Trác Trường Vĩ lên làm trưởng ban tài chính là không biết nhìn rõ, đây không phải là cho chồn đến kéo xe sao?

Cuối cùng vẫn là trẻ tuổi, dễ nóng đầu, sắp xếp nhân viên thiếu ổn thỏa, nhưng may mà có chủ tịch Triệu cầm lái...

- Bí thư Vương, đảng ủy cần phải nhanh chóng có quyết định với sự kiện của Trác Trường Vĩ, nếu không thì sẽ mang đến bị động cho anh.

Gương mặt Cừu Gia Thành chợt đen nhẻm, hắn dùng giọng đề nghị để nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân chỉ lạnh nhạt ngồi đối diện với Cừu Gia Thành, hắn ném cho đối phương một điếu thuốc rồi nói:

- Anh Cừu, theo anh thì chúng ta nên xử lý thế nào?

Cừu Gia Thành hít vào một hơi thuốc thật sâu, sau đó hắn nói:

- Bí thư Vương, chuyện đến bây giờ cũng chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ, chỉ có thể xử lý uất ức cho Trường Vĩ, anh cũng không nên đắc tộ với phó phòng Lâm.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt ngưng trọng của Cừu Gia Thành, hắn không nói thêm điều gì nhưng trong lòng càng thêm kiên định.

Bầu không khí trong phòng làm việc của Vương Tử Quân rơi vào trạng thái trầm mặc, đúng lúc này chợt nghe thấy tiếng đập cửa như có như không, nếu không phải là Vương Tử Quân và Cừu Gia Thành đã dừng nói chuyện, chỉ sợ không nghe được.

- Vào đi.

Vương Tử Quân thoáng nhìn ra cửa rồi trầm giọng nói.

Cửa chậm rãi mở ra, Trác Trường Vĩ đi vào với gương mặt thận trọng. Gương mặt hắn hơi run, đứng trước bàn làm việc của Vương Tử Quân mà môi mấp máy nhưng không nói được câu nào.

Cừu Gia Thành thấy bộ dạng uất ức của Trác Trường Vĩ thì cuối cùng cũng không nhịn được nói:

- Con bà nó, cậu thế nào lại giống như các mẹ bán cá ngoài chợ vậy? Không chịu được chút lời này tiếng nọ sao? Hắn ta nói vài câu thì cậu đã muốn ra tay đánh người sao? Nói cho cậu biết, bí thư Vương vốn có áp lực nặng nề, cậu lại không công tác ra gì, không phải càng làm cho bí thư thêm khó xử sao?

Vương Tử Quân khoát tay với Cừu Gia Thành, hắn dùng giọng ôn hòa nói với Trác Trường Vĩ:

- Trường Vĩ, đến đây ngồi xuống!

- Bí thư Vương, tôi...Tôi đã gây phiền cho anh...

- Nói như vậy là anh biết hậu quả của vụ việc mình đánh nhau?

Vương Tử Quân cười nhìn Trác Trường Vĩ, bộ dạng thản nhiên.

Trác Trường Vĩ gấp đến mức mặt đỏ tía tai, cuối cùng cắn răng nói:

- Bí thư Vương, nếu như tôi có một cơ hội, tôi sẽ tiếp tục đánh Lâm Giang Luân rơi răng đầy đất, nhưng nếu sự việc liên lụy đến anh, dù anh xử lý, tôi cũng không muốn gây phiền cho anh.

Trác Trường Vĩ nói xong những lời này thì xoay người bỏ đi.

Cừu Gia Thành nhìn Trác Trường Vĩ xoay người đi ra ngoài mà cảm thán một câu:

- Xem ra có bộ dạng dám làm dám chịu.

- Chị Thu Na, đây là hoa lan Di Tài mà tôi đặc biệt tìm được từ thôn Hồng Lĩnh cho chị, chị thấy thế nào?

Trong phòng làm việc của Lý Thu Na, Lâm Giang Luân đang dùng hai tay nâng chậu hoa dùng giọng tranh công nói với Lý Thu Na.

Vì có quan hệ với Lâm Giang Hà, thế nên Lý Thu Na đi khá gần với Lâm Giang Luân, tất cả các việc dưới xã đều do Lý Thu Na quan tâm đến Lâm Giang Luân.

Lý Thu Na tiếp nhận chậu hoa, sau đó nàng khẽ ngửi, lại cảm thán:

- Ôi, rất thơm.

- Giang Luân, không phải chị phê bình cậu, cậu thứ gì cũng tốt nhưng tính nát rượu vẫn không chừa. Sau này đừng tiếp tục ba lăng nhăng như vậy nữa,, chính cậu không cần quan tâm, nhưng cũng phải nghĩ đến anh của tôi chứ?

Lý Thu Na nói lời này cũng rất có nghệ thuật, dù là gõ đầu nhưng lại kéo gần quan hệ với Lâm Giang Luân, Lâm Giang Hà với nàng chỉ có quan hệ công tác, nào biến thành anh rồi?

Nhưng đây cũng là bình thường, trong cơ quan, chỉ cần anh ngồi trên ghế, dưới tình huống anh không biết sẽ xuất hiện rất nhiều thân thích, những người này có thể là cô cậu dì mợ chú cháu em út...

- Chị Thu Na, em biết rồi, nhưng chuyện hôm đó cũng không thể trách em, Trác Trường Vĩ kia là thứ quái quỷ gì? Ngay cả vợ mình cũng không giữ được, với tình huống như vậy mà làm trưởng ban tài chính, con bà nó đúng là không ra gì. Em không phục, một thằng khốn bị vợ cắm sừng mà có thể biến thành rồng như vậy sao?

Lâm Giang Luân tuy nói lời cay nghiệt nhưng cũng là tình hình thực tế, Lý Thu Na thấy vậy thì nói:

- Cậu có thể nói với tôi như vậy, nhưng ra ngoài nên nhìn rõ trường hợp, nói nhiều sẽ lỡ miệng. Dù sao anh của tôi cũng đã ra mặt, có lẽ bí thư Vương không nhìn thầy chùa cũng nể mặt phật, cũng sẽ không để cậu chịu uất ức. Nhưng cậu nên nhớ kỹ, sau này đừng chọc vào phiền phức như vậy.

Lý Thu Na nói những lời này như cho Lâm Giang Luân một viên thuốc an thần, lúc này hắn đến để thám thính thái độ của Vương Tử Quân, thấy Lý Thu Na nói như vậy thì cũng an tâm hơn.

- Chị, vào thời điểm mấu chốt nên nói vài lời giúp em, vài ngày nữa mọi người sẽ gặp nhau trên huyện, bây giờ em còn đi có việc.

Lâm Giang Luân nói rồi chạy về phía phòng họp.

Lý Thu Na nhìn bóng lưng bỏ đi của Lâm Giang Luân, trên mặt có chút hèn mọn, tên Lâm Giang Luân kia chỉ là một khối bùn nhão, nhưng sao lại có người anh tốt như vậy?

Lý Thu Na nghĩ đến Lâm Giang Hà mà không tự chủ được nghĩ sang Triệu Liên Sinh, trong lòng thầm định giá, mình có nên đứng vào hàng ngũ một lần nữa không? Nhưng ý nghĩ này vừa bùng lên thì trong đầu xuất hiện gương mặt của Vương Tử Quân.

- Hay là chờ chút xem sao.

Trong lòng chợt có ý nghĩ này, Lý Thu Na lại khẽ lẩm bẩm.

Trước lúc tập hợp hơn mười phút rõ ràng là thời điểm náo nhiệt nhất, đám cán bộ mở miệng trò chuyện vui sướng, anh chọc tôi tôi chọc anh, thật sự vui vẻ ngất trời.

- Này, Tiểu Lâm Tử, nghe nói lại vào trong đồn công an nữa hả?

Khi thấy Lâm Giang Luân tiến đến thì một vị cán bộ thôn tuổi hơn bốn mươi lên tiếng.

- Hì hì, không gạt gì mọi người, tôi đây thật sự có vào đồn công an, sao tôi phải vào đó? Vì tôi không quen nhìn những tên đàn ông bị cắm sừng đứng trước mặt làm loạn, đúng là trưởng ban chó má, tôi khinh.

Lâm Giang Luân giải thích làm cho đám người vang lên những âm thanh khen ngợi, đặc biệt là những kẻ ưa nịnh nọt, càng giơ tay cái lên ồn ào.

Đám người trong phòng đều nở nụ cười không kiêng nể gì, đúng lúc vui vẻ thì Trác Trường Vĩ đi vào.

Lúc này cảm xúc của Trác Trường Vĩ rất kém, những lời trách mắng của Cừu Gia Thành càng làm tâm tình hắn giảm sút, hắn đã mang đến phiền toái cho bí thư Vương, chỉ vì mình muốn phát tiết, xem ra quá ích kỷ.

Dựa theo lệ củ thì hàng đầu tiên trong phòng họp sẽ dành cho cấp phó khoa, hàng thứ hai danh cho những người phụ trách đơn vị, dù không có văn bản rõ ràng nhưng đã là quy củ bất thành văn.

Trác Trường Vĩ là trưởng ban tài chính, hắn có vị trí ở hàng ghế số hai, nhưng hôm nay khi hắn đi đến vị trí quen thuộc của mình thì phát hiện đã có người ngồi đó, là cán bộ khoa viên của ban tài chính, là Ngô Quốc Đống.

- Trưởng ban Trác, anh có gì cần sắp xếp sao?

Thấy Trác Trường Vĩ đi về hàng ghế số hai, Ngô Quốc Đống dùng ánh mắt khiêu khích nghênh đón.

Trác Trường Vĩ thấy Ngô Quốc Đống biết rồi còn hỏi thì hận không thể cho đối phương một đấm vào mặt, nhưng hắn nghĩ lại lời nói của Vương Tử Quân, hắn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng càng bình tĩnh thì càng nén giận.

Không biết ai cười đầu tiên, tiếng cười như làm phòng họp bạo động, như quả bóng phồng khí.

Trác Trường Vĩ đi ra phía sau, lưng thẳng đứng, bước chân như một cương thi bi tráng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện