Trong phòng bệnh của Hà Kiến Chương có chút quạnh quẽ, khi Vương Tử Quân đi vào thì chỉ còn vợ Hà Kiến Chương ở đó. Khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì vợ Hà Kiến Chương vội vàng nhường chỗ ngồi.
- Chủ tịch đến đấy à. Hà Kiến Chương nằm nghiêng trên giường, hắn thấy Vương Tử Quân đi đến, thế là vội vàng ngồi lên. Vương Tử Quân tranh thủ tiến lên ngăn cản: - Chủ tịch Kiến Chương, bây giờ anh cần nghỉ ngơi cho tốt, nếu như tôi đến quấy rầy anh nghỉ ngơi, như vậy sau này tôi sẽ không đến thăm anh nữa.
Hà Kiến Chương nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì không tiếp tục kiên trì ngồi lên. Hắn cười cười với Vương Tử Quân: - Chủ tịch, tôi cũng có nghe qua hội nghị thường ủy tỉnh ủy vừa rồi. Tôi biết rõ lúc này ngài rất mất hứng, thế nhưng thế cục bây giờ cũng đã là rất tốt rồi.
- Tuy Cố Tắc Viêm có chút bản lĩnh, Phương Anh Hồ cũng không thể xem thường, nhưng dù sao thì ngài cũng là chủ tịch tỉnh, chỉ bằng hai người bọn họ thì căn bản khó thể nào đấu với ngài. Hà Kiến Chương nói rõ ràng là an ủi mình, thế nhưng Hà Kiến Chương không biết mình cũng không cần dỗ dành. Nhưng hắn vẫn vui vẻ tiếp nhận thiện ý của Hà Kiến Chương: - Chủ tịch Kiến Chương cứ yên tâm, tôi biết rõ nên làm thế nào.
Hà Kiến Chương cười cười nói: - Tôi biết chủ tịch không cần tôi an ủi, năm xưa khi ngài đến Mật Đông, thế cục không phải càng khó khăn hơn lúc này sao? Lúc này tuy có chút gió nổi lên, thế nhưng tôi tin tưởng với năng lực của ngài, nhất định có thể điều chỉnh tốt tất cả trong thời gian ngắn.
- Ha ha ha, chủ tịch Kiến Chương, nói thật thì tôi bây giờ còn không hiểu ra sao, anh có đề nghị nào tốt với tôi không? Vương Tử Quân tuy đã có tính toán thế nhưng căn bản không nói ra thì tốt hơn, dù sao thì có nhiều chuyện càng ít người được biết càng tốt.
- Ha ha, chủ tịch, nếu như đổi lại là người khác, tôi sẽ có thể cho ra vài đối sách. Thế nhưng người đó là ngài, tôi cảm thấy không có ý kiến gì cả. À, cũng có một ý kiến, đó là chỉ cần chủ tịch ngài giữ tâm tính bình tĩnh, căn bản mọi chuyện không là vấn đề.
Khi hai người trò chuyện với nhau thì tiếng gõ cửa khẽ vang lên, đúng lúc này Triệu Hiểu Bạch mang theo vài món thực phẩm dinh dưỡng đi vào.
Khi thấy Vương Tử Quân cũng có mặt thì Triệu Hiểu Bạch có chút sững sờ, sau đó hắn kịp có phản ứng, nhanh chóng chào hỏi Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương.
Vương Tử Quân thấy Hiểu Bạch thì cười nói: - Cậu đến khi nào vậy? - Tôi mới từ dưới huyện lên đây. Triệu Hiểu Bạch đặt những thứ mình mang theo vào tủ, sau đó được vợ Hà Kiến Chương mời ngồi xuống ghế đẩu. Mặc dù lúc này trong phòng bệnh có ghế sa lông, thế nhưng Tạ Kiến Bi cảm thấy có mặt chủ tịch Vương thì mình phải bảo trì tư thái của một vị thư ký.
Vương Tử Quân căn bản không thích sự chú ý của Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng hắn cũng không uốn nắn. Dù sao thì như vậy cũng là một khảo nghiệm với Triệu Hiểu Bạch, nếu như hắn có thể làm tốt những điều này, như vậy sau này sẽ có lợi cho công tác.
Triệu Hiểu Bạch thật ra cũng luôn quan sát Vương Tử Quân. Đối với người trong quan trường thì hội nghị thường ủy căn bản không có gì là bí mật. Tin tức Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương tuyển người thay thế Hà Kiến Chương trong hội nghị thường ủy đã được truyền bá đi khắp nơi.
Chủ tịch Vương lần này hầu như không chiếm được tiện nghi, quan điểm này hầu như làm nổi gió ở thành phố Thanh Chuyên. Tuy Triệu Hiểu Bạch có lòng tin với Vương Tử Quân, biết lãnh đạo của mình sẽ không bị đánh ngã vì việc nhỏ này, thế nhưng đối mặt với những tin tức không hay ở chung quanh, hắn vẫn thật sự lo lắng cho tinh thần của chủ tịch Vương.
Nhưng hôm nay nhìn gương mặt của chủ tịch Vương thì Triệu Hiểu Bạch cảm thấy yên tâm hơn, dù sao thì biểu hiện của chủ tịch Vương rất bình thường, căn bản là rất tốt.
- Hiểu Bạch, gần đây cậu công tác thế nào? Hà Kiến Chương cũng rất quen thuộc Triệu Hiểu Bạch, trước kia khi Triệu Hiểu Bạch còn là thư ký của Vương Tử Quân, Hà Kiến Chương là người quản lý văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, xem như là một trong những vị lãnh đạo của Triệu Hiểu Bạch.
- Rất tốt, cục diện trong huyện đã được mở, hơn nữa công tác thống trị các mỏ khoáng sản đã có được thành quả nhất định. Triệu Hiểu Bạch nói vài câu về chuyện công tác, sau đó cười nói với Hà Kiến Chương: - Lão lãnh đạo, chỗ chúng tôi có nhiều núi rừng, còn có một vài nơi chưa từng khai phá, thật sự là có sinh thái nguyên sinh. Quần chúng dưới địa phương thường vào rừng bắt gà rừng thỏ hoang, lần này tôi đến có mang theo vài con gà rừng, sẽ để cho bệnh viện nấu canh cách thủy cho ngài, hương vị khá tốt.
- À, có những thứ này nữa sao? Đây không phải là thế ngoại đào viên à? Rất tốt, sau này tôi có thời gian nhất định sẽ đến chỗ cậu đi săn, năm xưa tôi cũng là một thợ săn lành nghề đấy. Hà Kiến Chương giống như khá hào hứng theo lời nói của Triệu Hiểu Bạch.
- Chủ tịch Hà, cho dù ngài không nói thì tôi cũng chuẩn bị mời ngài đi tham quan một chút. Gần đây chúng tôi chuẩn bị lợi dụng ưu thế tài nguyên để động vào sinh thái nguyên sinh trong huyện, xây dựng một khu vực săn bắn, cố gắng khai phá du lịch. Tôi biết rõ ngài gần đây thích thanh tĩnh, không thích ồn ào, thế nhưng ngài chỉ cần đến huyện chúng tôi, tôi sẽ đưa bốn bộ ban ngành đi đón ngài. Tôi cũng không phải là huy động nhân lực để tiếp đãi ngài, chủ yếu là vì muốn quảng cáo cho huyện nhà mà thôi. Triệu Hiểu Bạch cười ha hả với Hà Kiến Chương rồi lại nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, tốt nhất là ngài nên tranh thủ chút thời gian đến huyện chúng tôi chỉ đạo công tác, thật sự là không gì tốt hơn.
- À, sau khi xây dựng xong khu vực săn bắn, tôi sẽ cùng đi với chủ tịch Hà. Hiểu Bạch, cậu cuối cùng cũng là chư hầu một phương, suy nghĩ cho địa phương của mình, bây giờ còn chú ý đến cả tôi và chủ tịch Hà nữa. Vương Tử Quân mặc dù không có hứng thú với việc đi săn, thế nhưng cũng không thể không cười nói.
Triệu Hiểu Bạch cảm thấy vui mừng vì mời được Vương Tử Quân, khi hắn đang định báo cáo những công tác kế tiếp của mình, lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Sau đó là trưởng phòng tổ chức Uông Thanh Minh và một vài cán bộ đi vào.
Uông Thanh Minh thấy Vương Tử Quân thì có chút sững sốt, sau đó nhanh chóng tiến lên nói: - Chào chủ tịch Vương, ngài cũng ở đây à?
Vương Tử Quân bắt tay với Uông Thanh Minh rồi dùng giọng như tùy ý nói: - Trưởng phòng Thanh Minh cũng đến thăm chủ tịch Hà à?
- Vâng, tôi đến thăm chủ tịch Hà. Uông Thanh Minh nói rồi quay sang Hà Kiến Chương: - Chủ tịch Hà, gần đây anh đã thấy khá hơn chưa?
Hà Kiến Chương nhìn gương mặt tươi cười của Uông Thanh Minh rồi cũng cười nói: - Khoảng thời gian qua khôi phục rất tốt, làm khổ trưởng phòng Uông rồi.
Uông Thanh Minh nhìn thoáng qua đám người sau lưng mình, hắn do dự giây lát rồi chỉ vào giới thiệu: - Chủ tịch Vương, đây là chủ nhiệm Tần của phòng tổ chức thượng cấp, lần này bọn họ đến Mật Đông là vì nghiên cứu công tác xây dựng đảng ở cơ sở. Hôm nay nghe nói chủ tịch Hà bị bệnh, thế nên đặc biệt đến thăm hỏi.
Vương Tử Quân sao không hiểu ý nghĩa của việc chủ nhiệm Tần đến đây? Nhưng hắn từng là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn nhìn gương mặt tươi cười của Uông Thanh Minh rồi cười nói với chủ nhiệm Tần: - Chủ nhiệm Tần, hoan nghênh anh đến Mật Đông.
- Chủ tịch đến đấy à. Hà Kiến Chương nằm nghiêng trên giường, hắn thấy Vương Tử Quân đi đến, thế là vội vàng ngồi lên. Vương Tử Quân tranh thủ tiến lên ngăn cản: - Chủ tịch Kiến Chương, bây giờ anh cần nghỉ ngơi cho tốt, nếu như tôi đến quấy rầy anh nghỉ ngơi, như vậy sau này tôi sẽ không đến thăm anh nữa.
Hà Kiến Chương nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì không tiếp tục kiên trì ngồi lên. Hắn cười cười với Vương Tử Quân: - Chủ tịch, tôi cũng có nghe qua hội nghị thường ủy tỉnh ủy vừa rồi. Tôi biết rõ lúc này ngài rất mất hứng, thế nhưng thế cục bây giờ cũng đã là rất tốt rồi.
- Tuy Cố Tắc Viêm có chút bản lĩnh, Phương Anh Hồ cũng không thể xem thường, nhưng dù sao thì ngài cũng là chủ tịch tỉnh, chỉ bằng hai người bọn họ thì căn bản khó thể nào đấu với ngài. Hà Kiến Chương nói rõ ràng là an ủi mình, thế nhưng Hà Kiến Chương không biết mình cũng không cần dỗ dành. Nhưng hắn vẫn vui vẻ tiếp nhận thiện ý của Hà Kiến Chương: - Chủ tịch Kiến Chương cứ yên tâm, tôi biết rõ nên làm thế nào.
Hà Kiến Chương cười cười nói: - Tôi biết chủ tịch không cần tôi an ủi, năm xưa khi ngài đến Mật Đông, thế cục không phải càng khó khăn hơn lúc này sao? Lúc này tuy có chút gió nổi lên, thế nhưng tôi tin tưởng với năng lực của ngài, nhất định có thể điều chỉnh tốt tất cả trong thời gian ngắn.
- Ha ha ha, chủ tịch Kiến Chương, nói thật thì tôi bây giờ còn không hiểu ra sao, anh có đề nghị nào tốt với tôi không? Vương Tử Quân tuy đã có tính toán thế nhưng căn bản không nói ra thì tốt hơn, dù sao thì có nhiều chuyện càng ít người được biết càng tốt.
- Ha ha, chủ tịch, nếu như đổi lại là người khác, tôi sẽ có thể cho ra vài đối sách. Thế nhưng người đó là ngài, tôi cảm thấy không có ý kiến gì cả. À, cũng có một ý kiến, đó là chỉ cần chủ tịch ngài giữ tâm tính bình tĩnh, căn bản mọi chuyện không là vấn đề.
Khi hai người trò chuyện với nhau thì tiếng gõ cửa khẽ vang lên, đúng lúc này Triệu Hiểu Bạch mang theo vài món thực phẩm dinh dưỡng đi vào.
Khi thấy Vương Tử Quân cũng có mặt thì Triệu Hiểu Bạch có chút sững sờ, sau đó hắn kịp có phản ứng, nhanh chóng chào hỏi Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương.
Vương Tử Quân thấy Hiểu Bạch thì cười nói: - Cậu đến khi nào vậy? - Tôi mới từ dưới huyện lên đây. Triệu Hiểu Bạch đặt những thứ mình mang theo vào tủ, sau đó được vợ Hà Kiến Chương mời ngồi xuống ghế đẩu. Mặc dù lúc này trong phòng bệnh có ghế sa lông, thế nhưng Tạ Kiến Bi cảm thấy có mặt chủ tịch Vương thì mình phải bảo trì tư thái của một vị thư ký.
Vương Tử Quân căn bản không thích sự chú ý của Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng hắn cũng không uốn nắn. Dù sao thì như vậy cũng là một khảo nghiệm với Triệu Hiểu Bạch, nếu như hắn có thể làm tốt những điều này, như vậy sau này sẽ có lợi cho công tác.
Triệu Hiểu Bạch thật ra cũng luôn quan sát Vương Tử Quân. Đối với người trong quan trường thì hội nghị thường ủy căn bản không có gì là bí mật. Tin tức Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương tuyển người thay thế Hà Kiến Chương trong hội nghị thường ủy đã được truyền bá đi khắp nơi.
Chủ tịch Vương lần này hầu như không chiếm được tiện nghi, quan điểm này hầu như làm nổi gió ở thành phố Thanh Chuyên. Tuy Triệu Hiểu Bạch có lòng tin với Vương Tử Quân, biết lãnh đạo của mình sẽ không bị đánh ngã vì việc nhỏ này, thế nhưng đối mặt với những tin tức không hay ở chung quanh, hắn vẫn thật sự lo lắng cho tinh thần của chủ tịch Vương.
Nhưng hôm nay nhìn gương mặt của chủ tịch Vương thì Triệu Hiểu Bạch cảm thấy yên tâm hơn, dù sao thì biểu hiện của chủ tịch Vương rất bình thường, căn bản là rất tốt.
- Hiểu Bạch, gần đây cậu công tác thế nào? Hà Kiến Chương cũng rất quen thuộc Triệu Hiểu Bạch, trước kia khi Triệu Hiểu Bạch còn là thư ký của Vương Tử Quân, Hà Kiến Chương là người quản lý văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, xem như là một trong những vị lãnh đạo của Triệu Hiểu Bạch.
- Rất tốt, cục diện trong huyện đã được mở, hơn nữa công tác thống trị các mỏ khoáng sản đã có được thành quả nhất định. Triệu Hiểu Bạch nói vài câu về chuyện công tác, sau đó cười nói với Hà Kiến Chương: - Lão lãnh đạo, chỗ chúng tôi có nhiều núi rừng, còn có một vài nơi chưa từng khai phá, thật sự là có sinh thái nguyên sinh. Quần chúng dưới địa phương thường vào rừng bắt gà rừng thỏ hoang, lần này tôi đến có mang theo vài con gà rừng, sẽ để cho bệnh viện nấu canh cách thủy cho ngài, hương vị khá tốt.
- À, có những thứ này nữa sao? Đây không phải là thế ngoại đào viên à? Rất tốt, sau này tôi có thời gian nhất định sẽ đến chỗ cậu đi săn, năm xưa tôi cũng là một thợ săn lành nghề đấy. Hà Kiến Chương giống như khá hào hứng theo lời nói của Triệu Hiểu Bạch.
- Chủ tịch Hà, cho dù ngài không nói thì tôi cũng chuẩn bị mời ngài đi tham quan một chút. Gần đây chúng tôi chuẩn bị lợi dụng ưu thế tài nguyên để động vào sinh thái nguyên sinh trong huyện, xây dựng một khu vực săn bắn, cố gắng khai phá du lịch. Tôi biết rõ ngài gần đây thích thanh tĩnh, không thích ồn ào, thế nhưng ngài chỉ cần đến huyện chúng tôi, tôi sẽ đưa bốn bộ ban ngành đi đón ngài. Tôi cũng không phải là huy động nhân lực để tiếp đãi ngài, chủ yếu là vì muốn quảng cáo cho huyện nhà mà thôi. Triệu Hiểu Bạch cười ha hả với Hà Kiến Chương rồi lại nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, tốt nhất là ngài nên tranh thủ chút thời gian đến huyện chúng tôi chỉ đạo công tác, thật sự là không gì tốt hơn.
- À, sau khi xây dựng xong khu vực săn bắn, tôi sẽ cùng đi với chủ tịch Hà. Hiểu Bạch, cậu cuối cùng cũng là chư hầu một phương, suy nghĩ cho địa phương của mình, bây giờ còn chú ý đến cả tôi và chủ tịch Hà nữa. Vương Tử Quân mặc dù không có hứng thú với việc đi săn, thế nhưng cũng không thể không cười nói.
Triệu Hiểu Bạch cảm thấy vui mừng vì mời được Vương Tử Quân, khi hắn đang định báo cáo những công tác kế tiếp của mình, lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Sau đó là trưởng phòng tổ chức Uông Thanh Minh và một vài cán bộ đi vào.
Uông Thanh Minh thấy Vương Tử Quân thì có chút sững sốt, sau đó nhanh chóng tiến lên nói: - Chào chủ tịch Vương, ngài cũng ở đây à?
Vương Tử Quân bắt tay với Uông Thanh Minh rồi dùng giọng như tùy ý nói: - Trưởng phòng Thanh Minh cũng đến thăm chủ tịch Hà à?
- Vâng, tôi đến thăm chủ tịch Hà. Uông Thanh Minh nói rồi quay sang Hà Kiến Chương: - Chủ tịch Hà, gần đây anh đã thấy khá hơn chưa?
Hà Kiến Chương nhìn gương mặt tươi cười của Uông Thanh Minh rồi cũng cười nói: - Khoảng thời gian qua khôi phục rất tốt, làm khổ trưởng phòng Uông rồi.
Uông Thanh Minh nhìn thoáng qua đám người sau lưng mình, hắn do dự giây lát rồi chỉ vào giới thiệu: - Chủ tịch Vương, đây là chủ nhiệm Tần của phòng tổ chức thượng cấp, lần này bọn họ đến Mật Đông là vì nghiên cứu công tác xây dựng đảng ở cơ sở. Hôm nay nghe nói chủ tịch Hà bị bệnh, thế nên đặc biệt đến thăm hỏi.
Vương Tử Quân sao không hiểu ý nghĩa của việc chủ nhiệm Tần đến đây? Nhưng hắn từng là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn nhìn gương mặt tươi cười của Uông Thanh Minh rồi cười nói với chủ nhiệm Tần: - Chủ nhiệm Tần, hoan nghênh anh đến Mật Đông.
Danh sách chương