Mấy hôm bận lao đầu vào chuẩn bị cho Đại hội bầu lại Ban quản trị, Bích không ra được trận địa phòng không nên cứ thấy nhớ day dứt. Đôi lúc Bích không phân biệt được nỗi nhớ của mình. Nhớ Phong hay nhớ các bạn gái đã gắn bó với nhau trong suốt thời gian đánh nhau với máy bay Mỹ. Vừa vượt qua tuổi thiếu nữ chưa được bao lâu lại gặp luôn tình yêu chớm nở với Phong nhanh quá nên đôi khi Bích tự hỏi không biết như vậy có phải là tình yêu hay không. Có điều chắc chắn là Bích thấy mình không thể xa Phong được. Ý nghĩ đó đôi lúc khiến cô lo lắng sợ hãi. Nỗi lo lắng sợ hãi ngấm ngầm khi nghĩ đến mối tình chớp nhoáng giữa Đảo và Mơ. Nếu một ngày nào đó… Bích không khi nào dám nghĩ tiếp bởi thấy nó khủng khiếp quá.
Bích đến, các cô gái đang ngồi đánh tú-lơ-khơ trong lán vứt bài chạy ùa ra hỏi tíu tít.
Mơ vẫn là cô gái to mồm nhất:
- Khiếp, mày làm gì mà mất hút con mẹ hàng lươn thế hở con kia. Được bầu vào Ban quản trị sướng quá quên chúng tao rồi có phải không? Bích thanh minh:
- Việc chuẩn bị cho Đại hội công việc lút đầu tao không có thời gian để thở nữa lấy đâu thì giờ ra chơi với chúng mày. Sáng Đại hội kết thúc, chiều họp Ban quản trị mới để phân công nhiệm vụ và bàn công việc. Tao vừa về nhà lùa vội bát cơm, xong là ra đây ngay. Anh Phong đâu?
- Chưa hỏi ai đã hỏi anh Phong rồi. Đang đứng thơ thẩn ngoài kia kìa. Mấy hôm nay vắng mày anh ấy buồn rũ ra như cọng khoai héo.
- Mày chỉ giỏi bịa. Tao liên quan gì đến anh ấy mà vắng tao anh ấy buồn – Bích nói nhưng mắt lại nhìn về phía tay Mơ chỉ.
Mơ nói với Bích:
- Tương tư rồi mày ạ. Suốt ngày cứ ngoái cổ nhìn vào làng xem có thấy bóng dáng của mày không đấy. Biết mày ra mừng lắm nhưng không dám vồ vập vì sợ bọn tao trêu đấy thôi.
- Mày chỉ giỏi bịa.
- Mày không tin để tao gọi anh Phong vào mày hỏi tao nói có đúng không – Nói xong Lý gọi to – Anh Phong ơi, anh vào đây. Có đại biểu của Hợp tác xã Gia Đạo ra thăm hỏi đây này.
Bích đưa tay bịt mồm Lý mắng:
- Mày chỉ được cái vớ vẩn.
Phong đang đứng thơ thẩn thả ý nghĩ của mình vào mông lung, nghe tiếng gọi của Lý liền đi vào. Nhìn thấy Bích, Phong mừng rỡ ra mặt.
- Sao Bích ra tối thế?
- Em họp đến mãi chiều tối mới xong.
Mơ xua Bích:
- Anh chị ra ngoài kia mà trút bầu tâm sự, để đây cho bọn tôi đánh bài.
Nhâm đứng cạnh Mơ buông một câu trêu Bích:
- Anh Phong có số đào hoa thật. Mười xạ thủ súng máy cô nào cũng mê anh tít thò lò.
Mơ bảo:
- Mê cũng chỉ biết đứng nhìn thôi nghe không. Đất phần trăm đã có chủ rồi. Sờ đến có mà vỡ mặt với cái Bích. Thôi anh chị ra ngoài kia mà đứng, để bọn tôi còn tiếp tục chơi – Vừa nói, Mơ vừa đưa tay ẩy Bích ra khỏi lán.
Đi được mấy bước Bích hỏi Phong:
- Mấy hôm nay có báo động nhiều không anh Phong?
- Ít thôi. Có lẽ đang bước vào mùa khô, bọn Mỹ biết mùa này ta tăng cường vận chuyển vào chiến trường nhiều nên chúng tập trung lực lượng không quân đánh phá trong ấy là chủ yếu. Công việc của Bích có bận lắm không?
- Chắc là bận. Ban quản trị mới nên có nhiều việc phải làm lắm.
Khi hai người đứng khuất vào sau ụ súng, Phong hỏi đột ngột:
- Em có nhớ anh không?
Câu hỏi của Phong khiến Bích sững sờ. Một cảm giác lâng lâng tràn ngập lên người Bích. Cô không muốn trả lời Phong vì muốn để cái cảm giác lâng lâng ấy đừng bay mất.
Phong nói tiếp:
- Từ hôm em vào làng, không hiểu sao anh cảm thấy trống trải một cách khác thường.
Bích thú nhận:
- Em cũng thế. Cứ thấy vắng vắng thế nào ấy. Biết thế em đừng nhận tham gia vào Ban quản trị cho xong.
- Chiến đấu đánh trả máy bay giặc Mỹ là công việc nhất thời. Có thể đến một ngày nào đó không còn nữa. Nhưng xây dựng quê hương thì không biết khi nào cho xong.
- Có lẽ vì nghĩ đến chuyện phải làm thay đổi bộ mặt của Hợp tác xã quê em nên em mới nhận lời chứ em chẳng muốn xa khẩu đội phòng không chút nào cả.
- Chỉ không muốn xa khẩu đội phòng không thôi à?
- Vâng. Chỉ không muốn xa khẩu đội của chúng em thôi.
- Còn xa anh thì được?
Bích cười rúc rích:
- Vâng.
- Thật thế chứ?
- Thật thì đã sao nào?
- Thế nào nhỉ. Để anh nghĩ đã.
- … Thế anh có yêu em không?
- Làm sao mà em biết anh yêu em?
Bích nói lí nhí:
- Em cũng chả biết.
Hai người im lặng nghe rõ cả tiếng gió xua xào xạc của các ruộng ngô xung quanh.
- Bao giờ thì hết đánh nhau hả anh? – Bích hỏi giọng lo lắng.
- Anh cũng không biết khi nào thì hết chiến tranh. Nhưng sao em lại hỏi anh câu đó?
- Tự nhiên có một nỗi lo sợ vừa thoáng qua trong em.
- Em phải xua ngay nó đi, đừng để nó đọng lại trong lòng mình.
- Em bảo nó chỉ thoáng qua thôi mà.
Phong hỏi:
- Công việc của Ban quản trị buổi tối có bận không?
- Anh hỏi để làm gì?
- Anh muốn các buổi tối chúng ta được đứng bên nhau như thế này.
- Em cũng chưa biết buổi tối có bận không. Ban quản trị vừa mới được bầu nhiều việc lắm anh ạ. Tối nào không bận thì em sẽ ra đây với anh. Như vậy đã được chưa?
- Anh chẳng mong gì hơn.
Bích nhìn vào trời đêm hỏi:
- Đã đến giờ anh về bên đơn vị của anh chưa?
- Anh được biệt phái giúp dân quân các em nên không bị lệ thuộc vào giờ giấc mấy.
- Giá như được đứng bên nhau mãi suốt đêm như thế này nhỉ.
- Anh sẽ ngồi suốt đêm với em ở đây.
Phong nói rồi đưa hai tay đặt lên vai Bích kéo về phía mình. Bích đưa hai tay để vào ngực Phong như muốn chống đỡ. Nhưng rồi hai tay Bích buông dần để đón nhận cái hôn cháy bỏng của Phong.
Bích đến, các cô gái đang ngồi đánh tú-lơ-khơ trong lán vứt bài chạy ùa ra hỏi tíu tít.
Mơ vẫn là cô gái to mồm nhất:
- Khiếp, mày làm gì mà mất hút con mẹ hàng lươn thế hở con kia. Được bầu vào Ban quản trị sướng quá quên chúng tao rồi có phải không? Bích thanh minh:
- Việc chuẩn bị cho Đại hội công việc lút đầu tao không có thời gian để thở nữa lấy đâu thì giờ ra chơi với chúng mày. Sáng Đại hội kết thúc, chiều họp Ban quản trị mới để phân công nhiệm vụ và bàn công việc. Tao vừa về nhà lùa vội bát cơm, xong là ra đây ngay. Anh Phong đâu?
- Chưa hỏi ai đã hỏi anh Phong rồi. Đang đứng thơ thẩn ngoài kia kìa. Mấy hôm nay vắng mày anh ấy buồn rũ ra như cọng khoai héo.
- Mày chỉ giỏi bịa. Tao liên quan gì đến anh ấy mà vắng tao anh ấy buồn – Bích nói nhưng mắt lại nhìn về phía tay Mơ chỉ.
Mơ nói với Bích:
- Tương tư rồi mày ạ. Suốt ngày cứ ngoái cổ nhìn vào làng xem có thấy bóng dáng của mày không đấy. Biết mày ra mừng lắm nhưng không dám vồ vập vì sợ bọn tao trêu đấy thôi.
- Mày chỉ giỏi bịa.
- Mày không tin để tao gọi anh Phong vào mày hỏi tao nói có đúng không – Nói xong Lý gọi to – Anh Phong ơi, anh vào đây. Có đại biểu của Hợp tác xã Gia Đạo ra thăm hỏi đây này.
Bích đưa tay bịt mồm Lý mắng:
- Mày chỉ được cái vớ vẩn.
Phong đang đứng thơ thẩn thả ý nghĩ của mình vào mông lung, nghe tiếng gọi của Lý liền đi vào. Nhìn thấy Bích, Phong mừng rỡ ra mặt.
- Sao Bích ra tối thế?
- Em họp đến mãi chiều tối mới xong.
Mơ xua Bích:
- Anh chị ra ngoài kia mà trút bầu tâm sự, để đây cho bọn tôi đánh bài.
Nhâm đứng cạnh Mơ buông một câu trêu Bích:
- Anh Phong có số đào hoa thật. Mười xạ thủ súng máy cô nào cũng mê anh tít thò lò.
Mơ bảo:
- Mê cũng chỉ biết đứng nhìn thôi nghe không. Đất phần trăm đã có chủ rồi. Sờ đến có mà vỡ mặt với cái Bích. Thôi anh chị ra ngoài kia mà đứng, để bọn tôi còn tiếp tục chơi – Vừa nói, Mơ vừa đưa tay ẩy Bích ra khỏi lán.
Đi được mấy bước Bích hỏi Phong:
- Mấy hôm nay có báo động nhiều không anh Phong?
- Ít thôi. Có lẽ đang bước vào mùa khô, bọn Mỹ biết mùa này ta tăng cường vận chuyển vào chiến trường nhiều nên chúng tập trung lực lượng không quân đánh phá trong ấy là chủ yếu. Công việc của Bích có bận lắm không?
- Chắc là bận. Ban quản trị mới nên có nhiều việc phải làm lắm.
Khi hai người đứng khuất vào sau ụ súng, Phong hỏi đột ngột:
- Em có nhớ anh không?
Câu hỏi của Phong khiến Bích sững sờ. Một cảm giác lâng lâng tràn ngập lên người Bích. Cô không muốn trả lời Phong vì muốn để cái cảm giác lâng lâng ấy đừng bay mất.
Phong nói tiếp:
- Từ hôm em vào làng, không hiểu sao anh cảm thấy trống trải một cách khác thường.
Bích thú nhận:
- Em cũng thế. Cứ thấy vắng vắng thế nào ấy. Biết thế em đừng nhận tham gia vào Ban quản trị cho xong.
- Chiến đấu đánh trả máy bay giặc Mỹ là công việc nhất thời. Có thể đến một ngày nào đó không còn nữa. Nhưng xây dựng quê hương thì không biết khi nào cho xong.
- Có lẽ vì nghĩ đến chuyện phải làm thay đổi bộ mặt của Hợp tác xã quê em nên em mới nhận lời chứ em chẳng muốn xa khẩu đội phòng không chút nào cả.
- Chỉ không muốn xa khẩu đội phòng không thôi à?
- Vâng. Chỉ không muốn xa khẩu đội của chúng em thôi.
- Còn xa anh thì được?
Bích cười rúc rích:
- Vâng.
- Thật thế chứ?
- Thật thì đã sao nào?
- Thế nào nhỉ. Để anh nghĩ đã.
- … Thế anh có yêu em không?
- Làm sao mà em biết anh yêu em?
Bích nói lí nhí:
- Em cũng chả biết.
Hai người im lặng nghe rõ cả tiếng gió xua xào xạc của các ruộng ngô xung quanh.
- Bao giờ thì hết đánh nhau hả anh? – Bích hỏi giọng lo lắng.
- Anh cũng không biết khi nào thì hết chiến tranh. Nhưng sao em lại hỏi anh câu đó?
- Tự nhiên có một nỗi lo sợ vừa thoáng qua trong em.
- Em phải xua ngay nó đi, đừng để nó đọng lại trong lòng mình.
- Em bảo nó chỉ thoáng qua thôi mà.
Phong hỏi:
- Công việc của Ban quản trị buổi tối có bận không?
- Anh hỏi để làm gì?
- Anh muốn các buổi tối chúng ta được đứng bên nhau như thế này.
- Em cũng chưa biết buổi tối có bận không. Ban quản trị vừa mới được bầu nhiều việc lắm anh ạ. Tối nào không bận thì em sẽ ra đây với anh. Như vậy đã được chưa?
- Anh chẳng mong gì hơn.
Bích nhìn vào trời đêm hỏi:
- Đã đến giờ anh về bên đơn vị của anh chưa?
- Anh được biệt phái giúp dân quân các em nên không bị lệ thuộc vào giờ giấc mấy.
- Giá như được đứng bên nhau mãi suốt đêm như thế này nhỉ.
- Anh sẽ ngồi suốt đêm với em ở đây.
Phong nói rồi đưa hai tay đặt lên vai Bích kéo về phía mình. Bích đưa hai tay để vào ngực Phong như muốn chống đỡ. Nhưng rồi hai tay Bích buông dần để đón nhận cái hôn cháy bỏng của Phong.
Danh sách chương