Editor: tiểu mao

“Bao nhiêu tiền ạ?” Kỷ An Ninh cầm túi tiền nhựa của mình hỏi.

Nhân viên cửa hàng gõ máy tính cạch cạch, nói: “Tổng cộng là hai ngàn bốn trăm mốt.”

Kỷ An Ninh đè cánh tay Văn Dụ đang loe ngoe muốn động: “anh đừng nhúc nhích, để em trả.”

cô móc tiền mặt ra.

Mã ca có hỏi cô chuyện tiền lương, chọn trả theo tháng hay trả theo ngày, chuyển khoản hay lấy tiền mặt. Kỷ An Ninh chọn trả theo ngày, nhận tiền mặt.

Cho nên mỗi lần cô chụp xong một đơn lập tức có thể cầm được tiền. Cảm giác có tiền ngay làm cô cực kì vui vẻ.

Cầm tiền mình kiếm được, không cần phải keo kiệt tính toán, cảm giác hào phóng tính tiền làm cô vui sướng.

Kiếp trước cô không chỉ bị nghèo khó bắt cóc, còn có hội chứng Stockholm*. Tiêu tiền làm cô có cảm giác tội lỗi. cô đương nhiên không thể tiết kiệm tiền với bà ngoại, thế là chuyển sang khắt khe với bản thân.

*Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc. Câu này có thể hiểu là chị sống nghèo khó lâu lại thích để bản thân phải chịu nghèo khó dù đã kiếm được tiền.

hiện tại, bản tính thích mua sắm bị kiềm chế đã lâu cuối cùng cũng được giải phóng hoàn toàn.

Loại cảm giác thật quá sung sướng! Trả tiền xong, Kỷ An Ninh cẩn thận đem hóa đơn cất vào túi, quay người lại, Văn Dụ vẫn đang ngơ ngác đứng ở đó.

“Làm gì thế? Mau tới giúp em! một mình em không bê hết được!” Kỷ An Ninh nói, khẽ cong eo, đem thùng lớn nhất là máy vật lí trị liệu phong thấp lặng lẽ đưa cho Văn Dụ, lại đem đèn sưởi hồng ngoại để lên trên.

Còn cô để máy đo máu tinh thể lỏng nhỏ gọn vào trong ba lô trên lưng, lại khom người ôm máy điều trị giãn tĩnh mạch bằng áp suất. thật ra mấy cái này không nặng, chỉ là thùng đồ khá lớn, nhìn hơi đáng sợ.

Kỷ An Ninh ưỡn eo một cái liền đứng lên, vui vẻ nói: “đi thôi!”

Hôm nay cô mua đồ vô cùng vui sướng, vừa đi vừa hát lẩm nhẩm.

Văn Dụ ở sau lưng cô, cảm giác một lời khó nói hết.

anh cứ nghĩ là... anh nghĩ là Kỷ An Ninh kiếm được tiền, cuối cùng cũng đi mua cho mình chút quần áo đẹp hoặc đồ trang điểm gì đó. anh đã nghĩ kỹ, đến lúc đó cứ nói “Mua đồ để bạn gái trở nên xinh đẹp là trách nhiệm của bạn trai” thì có thể tự tin trả tiền cho cô.

anh vạn vạn không ngờ tới, Kỷ An Ninh dẫn anh tới trung tâm mua sắm, lướt qua một tầng mỹ phẩm, giày dép, túi xách, đồ trang điểm, trực tiếp dẫn anh xuống tầng hầm, ngay bên cạnh cửa ra vào của siêu thị là một cửa hàng bán thiết bị y tế.

Văn Dụ: “...”

Tâm tình của Văn Dụ rất là ba chấm.

Đợi đến lúc mang một đống đồ bỏ vào cốp xe, nhấn công tắc nhìn cốp xe tự động đóng lại, Văn Dụ vừa quay đầu liền thấy Kỷ An Ninh cũng đang nhìn cốp xe đang từ từ hạ xuống.

Con mắt cô lấp lánh, giống như cô bé vừa có được đồ chơi yêu thích, hoặc là được ăn món kẹo đã thèm từ lâu, tràn đầy cảm giác thỏa mãn.

Cuối cùng cái thẻ Centurion kia vẫn không có đất dụng võ, sinh ra cảm giác phiền muộn, đột nhiên biến mất không vết tích.

“Vui đến vậy sao?” anh bật cười, vuốt đầu cô.

“Đúng vậy.” Kỷ An Ninh giống như con mèo vừa được ăn no, mềm mại đáng yêu, để yên cho anh vuốt ve.

Những thứ này, kiếp trước cô phải mua lần lượt từng cái, bây giờ có thể mua luôn một lần, thật sự quá thỏa mãn.

trên đường nhận được điện thoại của studio, nói ra thì studio này cũng quá nhiệt tình, sắp xếp cho cô công việc vào những lúc cô rảnh rỗi. không phải sao, vừa rời khỏi studio chưa tới hai tiếng đã nhận được điện thoại.

“A lô, Mã ca ạ?” Kỷ An Ninh nhận điện thoại.

Văn Dụ tắt nhạc để cô nghe điện thoại.

“Thứ năm không được rồi ạ, thứ năm tuần này em bận mất rồi.” anh nghe Kỷ An Ninh nói, “Cuối tuần được ạ.”

Chờ Kỷ An Ninh cúp điện thoại, Văn Dụ hỏi: “Thứ năm có việc gì à?”

Kỷ An Ninh nói: “Đưa bà ngoại đi bệnh viện.”

Văn Dụ ngạc nhiên: “Bà ngoại lại bị bệnh?”

“không phải.” Kỷ An Ninh nói, “Chỉ kiểm tra một chút thôi.”

Kiếp trước cô quá bận rộn, không có nhiều thời gian ở cùng bà ngoại, bà ngoại là người đãng trí, nếu như ban ngày bà bị ốm đau gì thì không thể nào đến buổi tối còn nhớ được mà nói cho Kỷ An Ninh. Kỷ An Ninh vì vậy mà bỏ lỡ nhiều cơ hội trị liệu, đợi tới khi bệnh tình bà chuyển biến xấu mới phát hiện ra.

một kiếp này, Kỷ An Ninh đã tính toán từ sớm.

Chiều thứ năm Văn Dụ có lớp, cho dù anh muốn theo Kỷ An Ninh thì cô cũng không cho phép.

“Đừng chỉ nói em học cho giỏi, anh cũng phải làm đấy.” cô nói, “không sao đâu, em bắt xe là được.”

nói đến mặt chăm sóc người khác, Văn Dụ đúng thật không thể so với Kỷ An Ninh. Đại thiếu gia như anh quen dùng tiền gọi người tới làm mấy việc này.

Văn Dụ gật đầu, nói: “Được.”

anh lại hỏi: “Cuối tuần studio kia xếp việc cho em.”

“Đúng vậy.” Tâm tình Kỷ An Ninh vô cùng tốt, “Ký hợp đồng với Mã ca đúng là không sai. Nhờ có anh khuyên em.”

Lúc ấy cô nhìn Mã ca hiển nhiên là bộ dạng của một ông chú kỳ quặc, trong lòng rất lo lắng, có phần kháng cự. Tất cả đều do Văn Dụ dốc hết sức thuyết phục mới dám ký.

không ngờ ông chú đấy là người bình thường.

Khóe miệng Văn Dụ mỉm cười, giấu cảm xúc, tiếp tục thúc đẩy: “thật ra em có thể dừng dạy kèm ở nhà kia, đường quá xa, rất tốn thời gian.”

“Cái này để em nghĩ lại đã.” Kỷ An Ninh gặm gặm ngón tay.

cô suy tư một hồi, sau khi cân nhắc thiệt hơn liền thoải mái đồng ý: “anh nói đúng, từ góc độ kinh tế mà suy xét, đúng là bây giờ không có lời.”

Bây giờ đối với cô mà nói, thời gian chính là tiền bạc. Công việc dạy kèm phải tốn thời gian đi lại, gần như chiếm hết thời gian sáng cuối tuần của cô, so sánh giá cả thì đúng là rất thấp.

Nhưng Kỷ An Ninh không định nghỉ ngay.

“Để em hỏi bạn học xem có ai muốn nhận tiếp không.” cô nói, “Đều là Thư Thần giới thiệu cho em, toàn là người rất tốt, em muốn tìm một người đáng tin cậy để nhận tiếp.”

Sáng thứ hai tới lớp, Kỷ An Ninh nói với Mạnh Hân Vũ.

So với cô thì Mạnh Hân Vũ cũng là học bá, mà thái độ làm việc cũng nghiêm túc, làm người rất có trách nhiệm. Nếu như Mạnh Hân Vũ mà chịu nhận thì Kỷ An Ninh có thể yên tâm xin nghỉ. Luôn cảm thấy như thế này đối với sự giúp đỡ của Thư Thần cho cô mới gọi là kết thúc yên lành.

Mạnh Hân Vũ nghe cô nói liền vui sướng đồng ý.

“Vừa hay tớ vừa nghỉ ở nhà kia.” cô nàng nói, “Rất đáng ghét luôn, cắt xén tiền lương, chưa gặp ai như vậy. Có một lần đi tới gặp phải tai nạn xe cộ nên bị kẹt xe, tớ tới muộn, cô ấy còn đòi trừ tiền tớ. Đúng là tớ tới muộn, những vẫn dạy đủ một tiếng cho người ta, phía sau cũng đâu vướng lịch gì, cũng chẳng làm chậm trễ việc gì. Tức chết đi được.”

Kỷ An Ninh trấn an cô nàng: “Loại người như vậy hay gặp lắm.”

“Ài, có đôi khi tớ nghĩ cô kia ở tuổi bọn mình như thế nào nhỉ?” Mạnh Hân Vũ nói, “Chẳng lẽ cũng có tư tưởng như bọn mình à? Vậy nếu như vậy, sao cô ấy lại trở thành bộ dạng này? Hay là lúc trẻ cô ấy đã như vậy rồi?”

Mạnh Hân Vũ trợn mắt phát biểu cảm khái một trận.

Bach Lộ bỗng trườn lại gần, nhỏ giọng nói: “Mấy cậu nhìn Tôn Nhã Nhàn kìa.”

Kỷ An Ninh và Mạnh Hân Vũ đều quay đầu nhìn sang.

Tôn Nhã Nhàn bước vào lớp, vừa bỏ túi xuống liền làm bên dưới kêu ồ một trận, vẫn đẹp như trước thậm chí còn làm người ta có cảm giác xinh đẹp hơn lúc trước. không biết chuyện gì đã xảy ra.

Bach Lộ nói: “Cậu nhìn cái áo lông kia kìa, tớ nói cho cậu biết, cái đó cực kì đắt! Nhãn hiệu đó trong nước không mua được đâu.”

Vấn đề là Kỷ An Ninh và Mạnh Hân Vũ là hai cô gái mộc mạc, dùng mấy nhãn hiệu bình thường, nói như kiểu đàn gảy tai trâu vậy.

Hai người đều rất mờ mịt.

Bạch Lộ liếc mắt, phải phổ cập kiến thức cho hai người một hồi. Hai người cũng nghiêm túc lắng nghe, sau một lúc liền rút ra kết luận, áo đó rất là đắt.

“Tớ nói này, với cái giá của áo kia tuyệt đối cậu ta không thể tự gánh được.” Bạch Lộ thề son thề sắt nói, “Chắc chắn là bạn trai mua cho.”

“Bạn trai?” Kỷ An Ninh kinh ngạc.

Kiếp trước Kỷ An Ninh vẫn luôn chạy theo Văn Dụ, mặc dù có nhiều nam sinh theo đuổi cô ta, tặng hoa tặng quà các kiểu, Tôn Nhã Nhàn nhận thì vẫn nhận nhưng lại không thừa nhận ai trong mấy người đó là bạn trai của mình.

Bach Lộ nói: “Tin tức của cậu chậm quá đấy.”

Mạnh Hân Vũ cũng nói: “Đúng vậy, đến tớ còn biết mà.”

Bach Lộ thích tám chuyện, Mạnh Hân Vũ thì không thích. Nếu đến Mạnh Hân Vũ cũng biết thì cơ bản đây là tin tức công khai.

Kỷ An Ninh học ngoại trú không ở trong trường, mặc dù ở gần trường học, nhưng lại không có bạn cùng phòng, cũng không có đám bạn ngủ chung nằm tám chuyện, không buôn dưa lê với bạn học, nên đúng là bỏ lỡ rất nhiều tin tức ngầm.

“Mở dữ liệu di động đi má!” Bạch Lộ bất lực kêu gào.

“Tớ có mở, thật!” Kỷ An Ninh thề.”

cô vừa mở 3G. Chủ yếu là để Mã ca thông báo công việc cho cô, nhưng về thời gian địa điểm, kiểu chụp cụ thể, bọn họ thường nhắn trên wechat. Với cả bọn họ còn để nhóm chat.

Vì thế mà Kỷ An Ninh đăng ký gói 3G.

Tôn Nhã Nhàn cởi áo lông đỏ ra, quần áo bên trong nhìn cũng rất đẹp, đẹp đẽ, vừa người.

Bach Lộ tán thưởng: “Wow, cả người cậu ấy... Tốn bao nhiêu tiền vậy trời?”

Kỷ An Ninh và Mạnh Hân Vũ cũng cẩn thận quan sát, phát hiện tóc Tôn Nhã Nhàn có vẻ cũng đặc biệt chăm chút qua, rất vào nếp. Hèn gì lúc nãy mấy cô lại cảm thấy cô ta trở nên xinh đẹp hơn, thật ra là vì cả người cô ta đều trở nên đẹp hơn.

“Đúng là đắp tiền lên người mà.” Bạch Lộ ghen tị, “Tìm bạn trai có tiền có khác.”

Thích mạnh ghét giàu, nâng cao giẫm thấp là chuyện thường tình của con người. Kiếp trước theo người khác hưởng ứng hai tiếng với lời đồn đại về Kỷ An Ninh, cũng chưa hẳn là quá xấu xa, chẳng qua chỉ là một phần bản tính mà thôi.

Kỷ An Ninh cũng không quá nghiêm khắc với chuyện đó, dù sao cũng chẳng có ai hoàn hảo cả.

Trong những người kia đều có bản chất yếu đuối và ác độc, chỉ cần không bị cái gì xúc tác, thì sẽ tự nhiên thu lại tự khống chế, cũng không bắn ra hại người.

Điểm này khi so sánh giữa kiếp trước với kiếp này đã đủ chứng minh.

Ngược lại Mạnh Hân Vũ trừng cô nàng một cái.

Kỷ An Ninh cũng là người có bạn trai nhiều tiền, nhưng xưa nay Kỷ An Ninh không phung phí tiền của bạn trai, cũng không nhận quà đắt đỏ. Bạch Lộ nói câu này ngay trước mặt cô, hiển nhiên là không thích hợp.

cô nàng ngước mắt nhìn Kỷ An Ninh, cũng may Kỷ An Ninh biểu cảm ôn hòa bình tĩnh, cũng không có gì khác lạ.

Mạnh Hân Vũ lúc này mới yên tâm.

Bạch Lộ kịp phản ứng, le lưỡi, nói cho cô nàng Kỷ An Ninh đang bế tắc thông tin về chuyện bạn trai Tôn Nhã Nhàn.

“Là tinh anh tốt nghiệp từ Cambridge, Tôn Nhã Nhàn để hắn theo đuổi. Lúc đầu cũng thế, nếu không định ở cùng với người ta thì còn nhận quà đắt tiền như thế làm gì.”

“Mấy người ở ký túc xá nói, vị kia không hay gọi điện thoại, cũng chưa từng thấy Tôn Nhã Nhàn nấu cháo điện thoại. Nhưng có đến trường tìm cậu ấy mấy lần, lái xe đưa cậu ấy ra ngoài ăn cơm.”

“Người này dáng dấp bình thường, nhưng xe siêu đẹp, cũng không biết là hãng nào.”

Bạch Lộ đang nói bỗng nhiên phản ứng kịp, hỏi: “Cậu có kết bạn wechat với Tôn Nhã Nhàn không?”

Kỷ An Ninh xác nhận: “không kết bạn.”

Bạch Lộ nói: “Hèn gì cậu cái gì cũng không biết! Cậu ấy đăng trên vòng bạn bè cậu cũng không thấy! Để tớ tìm cho cậu xem!”

Bạch Lộ nói, lướt điện thoại.

Kỷ An Ninh cũng thấy hơi hiếu kì.

Kiếp trước không nghe qua tinh anh Cambridge gì đó, lái xe xịn, rất có tiền? Tôn Nhã Nhàn mặc dù được nhiều người theo đuổi nhưng chỉ giới hạn ở trong trường, ngược lại cô nhớ hình như có hai người ở ngoài trường, hình như đã đi làm, cô ta làm nhân viên xin tài trợ từ các công ty nên Tôn Nhã Nhàn mới biết hai người đó.

Nhưng cũng không ai có thể xưng là tinh anh.

Mạnh Hân Vũ không hứng với mấy chuyện của Tôn Nhã Nhàn, ngược lại cô nàng có một chuyện chưa nói với Kỷ An Ninh.

“Trước kia cậu từng làm thêm ở quán bar kia gọi N gì ấy nhỉ?”

“NL.” Kỷ An Ninh cười nói, “No Limits*” *không giới hạn.

“Đúng, là chỗ đó. Tớ nhớ hình như cậu nghỉ rồi đúng không?”

“Ừ, tớ cũng xin nghỉ ở quán cà phê rồi.” Kỷ An Ninh nói.

Mạnh Hân Vũ nói có hơi do dự hỏi: “Cái kia... Cậu còn liên hệ với bên đó không?”

Kỷ An Ninh bỗng sinh ra dự cảm khác lạ, cô hỏi: “Cậu hỏi cái này làm gì?”

Quả nhiên, Mạnh Hân Vũ nói: “Đồng hương của tớ muốn nhờ tớ hỏi thử, có thể giới thiệu một chút cậu ấy cho bên kia không, cậu ấy nghe nói bên đó tiền lương cao, khách cũng đông, cậu ấy muốn qua bên đó làm thử. Nhưng mà bên kia yêu cầu cũng rất cao. Cậu ấy muốn hỏi có thể nhờ người quen giới thiệu cho được không?”

Kỷ An Ninh im lặng một lát hỏi: “Đồng hương nào cơ?”

“Tớ từng nói với cậu rồi, cũng từng bán rượu trong quán bar, cậu còn nhớ không?” Mạnh Hân Vũ không hề phát giác, “Cậu ấy tên Vu Hà.”

“Tòa nhà số 8 đã sửa xong, cậu ấy nói mọi người đã nhận được thông báo, tháng mười hai sẽ chuyển về trường. Nếu vậy thì cậu ấy làm ở chỗ quán bar kia có hơi xa.”

“Lúc trước tớ nói chuyện với cậu ấy có nhắc tới cậu, cậu ấy muốn nhờ tớ hỏi cậu một chút, cậu cũng xin nghỉ lâu rồi, không giúp được cũng đành chịu, để tớ nói với cậu ấy.”

Kỷ An Ninh thật lâu cũng không nói gì.

Vu Hà, phải về rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện