Editor: tiểu mao

Hà Hướng Đông bị đánh đến ngu người luôn.

Mắt nổ đom đóm, khó khăn lắm mới đứng dậy nhìn xem, lại càng ngu thêm: “Văn, Văn Dụ?”

Trải qua trận tranh cãi giữa Kỷ An Ninh và Tôn Nhã Nhàn, lớp bọn họ không ai là không biết Văn Dụ.

Văn Dụ còn chưa bồi thêm một cú nữa thì Tôn Khải lại tiến lên thêm một đấm: “Cho mày nói hươu nói vượn.”

Hà Hướng Đông cũng là con trai, gặp được tình huống như thế này, bình thường con gái theo bản năng phản ứng sẽ tự bảo vệ mình, con trai theo bản năng phản ứng sẽ phản kích lại, Hà Hướng Đông cũng theo bản năng mà đánh lại, đáng tiếc hắn ta lại đụng phải mấy người trong câu lạc bộ kickboxing.

Tôn Khải cũng cường tráng. Mà coi như không cường tráng thì cũng đã ở trong câu lạc bộ kickboxing luyện thành cường tráng từ lâu.

Hà Hướng Đông căn bản không đánh lại được, bị Tôn Khải thụi cho mấy đấm, không đứng dậy nổi.

Mấy người câu lạc bộ kickboxing vội vàng đứng dậy can ngăn, chủ yếu là kéo Tôn Khải lại.

Văn Dụ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng lúc này anh đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Tôn Khải nhìn qua có vẻ đã say rồi. Mấy người trong câu lạc bộ kickboxing đều xông lên kéo Tôn Khải đi.

Hà Hướng Đông yếu ớt thế kia, bọn họ sợ Tôn Khải đánh hắn ta tới mức xảy ra chuyện luôn.

“Đừng đánh nữa! Còn đánh tôi lập tức báo cảnh sát!” Chủ quán tới dọn dẹp vụ ồn ào.

Trần Hạo một bên chỉ huy mọi người giữ Tôn Khải đang nhảy dựng: “Giữ chặt nó! Giữ chặt nó!” một bên kéo quần áo Văn Dụ. Tình hình mặc dù loạn nhưng hắn vẫn nhớ rõ, lúc nãy là do Văn Dụ động tay trước.

Chủ quán vừa tới Văn Dụ liền móc bóp ra nhét vào tay Trần Hạo. Trần Hạo nhìn anh một cái, cảm thấy ánh mắt anh mặc dù rất dọa người nhưng có vẻ không say, anh vẫn đang tỉnh táo. hắn buông Văn Dụ ra, cầm bóp tiền đi nói chuyện với chủ quán.

Mấy người bạn của Hà Hướng Đông cũng ba chân bốn cẳng nâng hắn dậy. Mũi miệng hắn đều chảy máu, quần áo bị bẩn một mảng lớn.

Văn Dụ đi tới. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

Văn Dụ có thực lực của quyền thủ chuyên nghiệp, lúc cơ bắp toàn thân anh kéo căng tự nhiên toát ra khí thế khiến người khác e sợ. Huống chi ánh mắt anh lúc này âm trầm dọa người quá mức.

Hà Hướng Đông đang vịn vào mấy người bạn cũng không tự chủ mà run lên, theo bản năng muốn lùi lại. Lại đụng phải cạnh bàn vang lên một trận vang.

Văn Dụ đứng vững, nhìn chằm chằm Hà Hướng Đông.

Ở trong mơ, đây đúng là một tên miệng tiện. Thường phụ diễn với Tôn Nhã Nhàn.

Ví dụ như Tôn Nhã Nhàn vừa nói Kỷ An Ninh như thế nào như thế nọ, hắn liền tiếp một câu “Như thế không phải hám giàu à?”, hai người kẻ xướng người họa, đem nước bẩn hắt hết lên người Kỷ An Ninh.

Nhưng thứ Văn Dụ hận nhất thật ra là câu hắn nói trong mộng kia “Đáng giá chứ, nếu tôi có tiền cho dù ba ngàn tệ tôi cũng cam tâm tình nguyện”.

Cái lúc đi vào quán trông thấy hắn ta, Văn Dụ liền nhớ tới đoạn này.

Nhưng tốt xấu gì anh vẫn còn lý trí, lặp lại với bản thân câu “Là mộng, là mộng” mấy lần mới bước qua Hà Hướng Đông.

Nhưng vừa nãy, người mà Hà Hướng Đông nói mặc dù là Tôn Nhã Nhàn, tuy nhiên giọng điệu khi nói câu “Con gái hám giàu” giống y đúc với câu Văn Dụ nghe thấy trong giấc mộng.

Vốn đã uống chút rượu, cho dù ít thì vẫn có tí cồn.

Văn Dụ chỉ cảm thấy lệ khí vốn đang dằn xuống đáy lòng đột ngột tăng vọt lên, trực tiếp cho Hà Hướng Đông một quyền lăn quay.

Vừa may vì Tôn Khải xông lên, anh đột nhiên tỉnh táo lại.

Là mộng thôi, anh nói lại một lần với bản thân.

“Quản cái miệng thối của bản thân đi.” Văn Dụ nhìn chằm chằm Hà Hướng Đông nói, “Danh dự của một người con gái là để cậu đem ra bôi nhọ à?”

Hà Hướng Đông đuổi lý, chỉ có thể vâng dạ.

Văn Dụ trừng hắn thêm một cái mời rời khỏi.

Lúc này Hà Hướng Đông và người bên cạnh mới thở dài một hơi.

Tất cả mọi người nghĩ Văn Dụ đang nói tới Tôn Nhã Nhàn, dù sao lúc nãy người mà Hà Hướng Đông mượn rượu chửi bới chính là Tôn Nhã Nhàn.

Hà Hướng Đông cũng là một trong số những người theo đuổi Tôn Nhã Nhàn, vì là bạn cùng lớp nên lúc trước Tôn Nhã Nhàn có đáp chuyện với hắn, nhưng chắc do gần đây Tôn Nhã Nhàn quen biết với những người ở tầng lớp cao hơn nên cũng lười để ý đến hắn.

Nhắc tới những người này, Tôn Nhã Nhàn mặc dù luôn miệng nói về học thức, tầm mắt, năng lực, những người khác đúng là bị cô ta hù dọa, bị những hào quang này mê hoặc. Nhưng Hà Hướng Đông lại có ánh mắt lợi hại, hắn ta đã sớm nhìn rõ tương lai, Tôn Nhã Nhàn quen biết một đám có tiền, tám phần mười là con nhà giàu.

Trong những người kia có một người tốt nghiệp Cambridge, đang theo đuổi Tôn Nhã Nhàn. Hôm nay đến trường, mọi người liền thấy Tôn Nhã Nhàn đeo túi Gucci. Từ đồ Hàn Quốc đến Gucci cũng là một bước tiến dài đấy.

Hà Hướng Đông miệng tiện liền trêu chọc Tôn Nhã Nhàn mấy câu, bên trong có ẩn ý chỉ trích cô ta hám giàu. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

Tôn Nhã Nhàn cũng không phải hạng người dễ bắt nạt, lập tức trở mặt, hạ thấp mặt mũi Hà Hướng Đông ngay tại chỗ. Cũng vì chuyện này mà tối nay Hà Hướng Đông uống mấy chén, đầu óc nóng lên thế là bắt đầu mắng chửi trên bàn rượu.

Kết quả bị Văn Dụ và Tôn Khải nghe được.

Cho nên vào giờ khắc này, Hà Hướng Đông giống với mọi người, nghĩ Văn Dụ cũng giống Tôn Khải, đang bảo vệ cho Tôn Nhã Nhàn.

Dù sao lúc Tôn Khải đánh hắn, nhắc tới đều là Tôn Nhã Nhàn.

Căn bản không ai nghĩ tới, sự tức giận cùng lệ khí của Văn Dụ đều bởi vì Kỷ An Ninh mà sinh.

Trần Hạo đàm phán tốt vấn đề bồi thường, trấn an ông chủ liền chỉ huy mấy tên đô con trong câu lạc bộ kickboxing lôi Tôn Khải đang say sỉn về ký túc xá. Vừa quay đầu đã thấy Văn Dụ cảnh cáo xong Hà Hướng Đông liền nhanh chân đi về hướng cửa.

Hai người cũng rời khỏi quán đồ nướng.

“Hôm nay mày làm sao vậy?” Trần Hạo không nhịn được hỏi, “Kiểu gì cũng không thể vì Tôn Nhã Nhàn chứ?”

“cô ta mắc mớ gì đến tao!” Văn Dụ châm điếu thuốc, đưa một điếu cho Trần Hạo.

Hai người vừa hút thuốc vừa đi về phía trường học.

Trần Hạo mắng một câu: “Tôn Khải, cái thằng ngu này!”

Văn Dụ trong lòng hiểu rõ, không để bụng nói: “Mày mặc kệ nó.” Chẳng qua chỉ là một câu lạc bộ, chẳng nhẽ lại đi quản mấy việc riêng tư chắc? Chẳng qua Trần Hạo cảm thấy cho dù đồ ngốc cũng nhìn ra Tôn Nhã Nhàn thích Văn Dụ, tiếp xúc với Tôn Khải bất quá là bắt người trước hết phải bắt ngựa thôi. thật ra sau lần Tôn Khải dẫn Tôn Nhã Nhàn tới câu lạc bộ kickboxing, Trần Hạo cũng đã bí mặt nói với hắn.

Khi đó Tôn Khải còn thể son sắt nói rằng mình không thích Tôn Nhã Nhàn, là do Tôn Nhã Nhàn nhờ hắn hỗ trợ nên hắn không từ chối được mà thôi.

Lời này nói ra còn chưa tới hai tháng cứ vậy mà tự vả bốp vào mặt.

Nhưng mà Tôn Nhã Nhàn đúng là rất xinh đẹp, nhìn qua cũng là đứa con gái có tâm nhãn có thủ đoạn. cô ta có thể đem Tôn Khải đùa bỡn xoay quanh, cũng không làm người khác thấy bất ngờ. Chỉ trách Tôn Khải ngốc, hắn cũng đâu phải không rõ, chỉ là ngốc mà thôi, tự bản thân không chịu nhảy ra.

Đến cổng trường, Văn Dụ dừng lại: “Tao vẫn nên về nhà thôi, ở nhà vẫn thoải mái hơn.”

Tôn Khải mặc dù không cùng lớp với bọn hắn, nhưng lại chung ký túc xá. Cũng vì vậy mà năm nhất hắn ta bị lôi kéo vào câu lạc bộ kickboxing.

Tối nay Văn Dụ không muốn thấy hắn, mất công phiền lòng. hắn ta uống say, không biết đêm nay quậy đến mức nào.

Trần Hạo dặn dò anh: “Vậy mày gọi người ta tới đón đi, đừng tự lái xe về.”

Trần Hạo đi rồi, Văn Dụ liền đi tới xe của mình. Bước chân của anh tới cạnh cửa xe lại dừng trong chốc lát, nhưng không lên xe mà chuyển hướng đi tới phía đối diện đường cái.

đi qua KFC là tới khu tập thể.

Văn Dụ gọi điện thoại cho Kỷ An Ninh, hỏi cô: “đã ngủ chưa?”

Kỷ An Ninh nói: “đang đọc sách, chưa ngủ sớm thế đâu.”

Văn Dụ nói: “anh đang ở dưới lầu nhà em.”

Kỷ An Ninh thấy giọng anh khác lạ liền ngồi thẳng dậy hỏi: “Sao thế? anh lại tới làm gì?”

Văn Dụ nói: “anh vừa đánh người...”

anh còn chưa nói xong, Kỷ An Ninh liền nói: “anh chờ! Em xuống ngay!”

Điện thoại liền tắt. (Truyện edit và đăng tại cungquanghang.com)

Văn Dụ nhìn qua màn hình điện thoại, nhíu nhíu mày, đối với phản ứng của cô... Có chút vui vẻ.

Kỷ An Ninh chưa tới hai phút đã xuống dưới.

“Sao lại đánh nhau?” cô chạy tới trước mặt anh, mượn ánh đèn trong khu nhà để xem xét anh, thấy anh lông tóc không thương mới thở phào nhẹ nhõm.

“...” Văn Dụ ghé mắt, “Cái gì gọi là ‘lại’?”

Kỷ An Ninh chỉ trích anh: “anh hay đi đánh nhau!”

Văn Dụ còn lâu mới thừa nhận: “không có.”

Kỷ An Ninh đếm đầu ngón tay liệt kê cho anh: “Cái người trên xe buýt là anh đánh. Hai người chụp lén ở quán cà phê anh cũng đánh.”

Về phần kiếp trước, anh đánh nhau với người ta nhiều lần đều liên quan đến cô. Cũng bởi vì chuyện này mà cô vẫn luôn cảm thấy anh vô cùng trẻ con, là tên nhà giàu ăn chơi trác táng, tình tình bạo liệt.

Cho tới kiếp này, cô thấy nhiều mặt mà cô không biết về anh, mới hiểu ấn tượng của cô về anh vẫn luôn chủ quan phiếm diện.

Bộ dạng Kỷ An Ninh nghiêm túc đếm đầu ngón tay, ở trong mắt Văn Dụ lại siêu đáng yêu. anh cười nắm lấy ngón tay cô: “Đúng, đúng. Em nói cái gì cũng đúng, được rồi.”

Kỷ An Ninh cũng không muốn hơn thua với anh, chẳng qua là cảm thấy anh hay đánh nhau là không tốt. Thờ dài, cô hỏi: “Hôm nay xảy ra chuyện gì?”

cô đang nghĩ tới, bây giờ cạnh cô cũng không có ai theo đuổi, ít nhất có thể chắc chắn lần này không liên quan đến cô.

Văn Dụ cũng không dấu diếm, nói: “Là một nam sinh lớp em, miệng tiện, ở quán nói một nữ sinh trong lớp em, nói thầm là người hám giàu, anh thấy khó nghe nên tới dạy dỗ hắn.”

“Lớp em?” Kỷ An Ninh ngạc nhiên, hỏi: “Là nói em à?”

“không phải, nói tới...” Giọng Văn Dụ đột nhiên im bặt, anh nhìn Kỷ An Ninh.

Dường như trong nháy mắt, anh phảng phất thấy Kỷ An Ninh trong mộng kia từ trong ánh mắt cô. Trong ánh mắt hai người đều có hờ hững cùng chết lặng.

Mặc dù chỉ là chợt lóe.

“Em...” Văn Dụ đột nhiên hỏi, “Trước kia em từng bị nói như thế sao?”

Kỷ An Ninh không trả lời, im lặng trong đêm tối.

Văn Dụ nín thở trong chớp mắt, bỗng nhiên hỏi: “Là sơ trung hay cao trung? Cái người dây dưa với em tên là gì? Bây giờ đang ở đâu?”

Kỷ An Ninh hỏi lại: “anh hỏi cái này để làm gì? Chẳng nhẽ anh muốn đi đánh hắn à?”

Văn Dụ “Hừ” một tiếng. Hiển nhiên là anh nghĩ như vậy.

Kỷ An Ninh bất lực luôn.

cô không trả lời vấn đề của Văn Dụ, nhưng lại hỏi thêm một lần: “Người bị nói tới là em à?”

“không phải.” Văn Dụ nói rất chắc chắn, “Là người khác.”

Kỷ An Ninh liền yên lòng. cô cảm thấy kiếp này chắc sẽ không phát sinh tình huống như kiếp trước nữa.

Đặc biệt hôm nay ở trường, Tôn Nhã Nhàn chửi Hà Hướng Đông càng làm cô cảm nhận sâu sắc, kiếp trước bản thân đúng là sai lầm, không nên trầm mặt mà sớm nên phản kháng.

Văn Dụ lại cố chấp muốn truy hỏi người dây dưa với Kỷ An Ninh, tên con nhà giàu hại Kỷ An Ninh bị lời đồn quấn thân.

Kỷ An Ninh lại nói: “Em không thể nói cho anh, anh cũng đừng hỏi.”

Văn Dụ có chút táo bạo nói: “Đúng là ngu xuẩn, hắn không biết làm vậy làm em rơi vào tình huống thế nào sao?”

“Có lẽ là không biết thật.” Kỷ An Ninh hơi rũ mắt, nở nụ cười bất đắc dĩ trên mặt: “không ai rảnh rỗi chạy tới trước mặt hắn nói về em. anh cũng biết mấy câu như thế đa phần hay nói sau lưng người khác mà. Đợi đến lúc anh quay đầu cũng không biết là ai nói, cũng chẳng biết nói gì. Muốn làm nói rõ cũng không biết nên tìm ai để nói rõ.”

“Chẳng qua,” cô còn nói, “anh không cần lo cho em, em không giống trước nữa rồi. sẽ không để người khác tùy tiện nói xấu về em.”

Biểu cảm cô nghiêm túc làm Văn Dụ đau lòng vô cùng.

“Loại người ngu xuẩn như thế mà em còn không cho anh đi dạy dỗ hắn một trận à?” anh hơi nổi giận, “anh cam đoan với em, anh sẽ làm cho hắn cả đời này cũng không dám trêu chọc em.”

Kỷ An Ninh ngước mắt, cô nhìn anh rất lâu.

Trong bóng đêm, Văn Dụ cảm thấy anh hình như không hiểu ánh mắt Kỷ An Ninh.

Đôi mắt như nước, có vui có buồn, không thể phỏng đoán.

Qua hồi lâu, anh nghe thấy giọng cô như tung bay trong gió

“không cần.” cô nhẹ nhàng nói, “Em đã tha thứ cho hắn rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện