Mục đích của hắn cũng không phải là cái túi thơm dưới hồ mà là chỉ muốn mượn sự bình yên ở đây để sắp xếp lại suy nghĩ.
Nói xong Thôi Trinh liền nhảy xuống hồ.
“Nhị gia.” Tùy tùng bên cạnh không khỏi lo lắng nói: “Chúng ta có cần xuống bảo vệ Hầu gia không?”
Thôi Vị lắc đầu: “Đại ca hiểu rõ địa hình ở đây như lòng bàn tay, chắc là không sao đâu, hơn nữa dù các ngươi có lặn xuống nước thì cũng chưa chắc đã tìm thấy huynh ấy.”
Đúng như Thôi Vị đã nói, Thôi Trinh biến mất tăm sau khi lặn xuống nước.
Trong lòng hồ.
Cố Minh Châu thả tay ra, túi thơm lập tức chìm xuống nước. Sau khi làm xong cô nhanh chóng bơi về bờ, nước hồ quá lạnh, cô không thể ở lâu được, ngộ nhỡ đổ bệnh rồi thì mẹ sẽ lo lắng.
Bơi một lúc thì cô nổi lên mặt nước để phân biệt phương hướng, trời đã tối hẳn, lại ở dưới nước nên cô cũng cẩn thận hơn.
Đang lúc thăm dò xung quanh thì cô phát hiện bên bờ có ánh lửa.
Trên bờ có người? Là ai?
Người đến hồ vào ban đêm chắc chắn là để tìm túi thơm kia.
Ánh đuốc đứng yên bất động, chuông cảnh báo trong lòng cô rung liên hồi, không thể chần chừ nữa, phải nhanh chóng bơi về bờ.
Thôi Trinh nghe thấy tiếng quẫy nước ở đâu đó, nơi phát ra tiếng động cách hắn khá xa, nếu là người khác thì sẽ không chú ý đến nhưng bẩm sinh hắn có một đôi tai thính hơn người thường.
Quả nhiên là có mờ ám.
Thôi Trinh lập tức lao về phía âm thanh phát ra, tiếc rằng khoảng cách giữa hai người hơi xa, dường như người kia còn đang tăng tốc độ.
Đuổi bắt dưới nước một lúc, người kia đã lên bờ, Thôi Trinh ngoi lên khỏi mặt nước, lờ mờ thấy một bóng người lướt qua, biến mất ở hướng rừng trúc.
Không ngờ hắn lại chậm một bước, trơ mắt nhìn kẻ kia bỏ trốn.
Thôi Trinh chưa bao giờ dễ dàng bỏ cuộc, vừa tiếp tục đuổi theo với tốc độ nhanh nhất, vừa huýt sao, chỉ cần không ra khỏi phủ Thôi gia thì hắn sẽ bắt được.
Thôi Vị đang đứng đợi ở trên bờ thì nghe thấy tiếng huýt sáo, biết chắc chắn đại ca phát hiện ra điểm đáng nghi, Thôi Vị không dám chần chừ, bèn dẫn đám tùy tùng đi qua tìm kiếm.
Thôi Trinh đuổi theo một đoạn mà không thấy đâu, loáng một cái người đó đã biến mất không còn dấu vết gì nữa.
“Đại ca, chuyện gì vậy?” Thôi Vị tiến lên hỏi.
“Ban nãy ngoài ta ra thì còn có ai ở trong hồ không?” Thôi Trinh nói: “Sau khi đi vào rừng trúc thì hắn biến mất luôn.”
Thôi Vị ngạc nhiên, có người giở trò trước mắt đại ca mà bị phát hiện xong còn thoát được?
“Từ sau khi đại ca về phủ, đệ đều đích thân canh giữ ở cả sân trước lẫn cổng sau, kẻ đó muốn chuồn ra khỏi phủ là là chuyện không thể, hơn nữa đại ca ở bên này, kẻ đó chỉ có thể đi về phía Bắc, giờ đệ dẫn người qua đó bao vây.”
Thôi Trinh nhìn về vườn phía Bắc: “Giờ ai đang ở đó?”
Sau khi Thôi Vi vào cửa đã hỏi thăm quản sự: “Di mẫu và biểu muội ở đó.”
“Mau đi xem xem.” Sắc mặt Thôi Trinh càng trở nên âm trầm hơn, ngộ nhỡ kẻ đó uy hiếp nữ quyến thì thực sự phiền phức.
…
Lâm phu nhân đang đọc sách trong phòng thì nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, quản sự chạy vào bẩm báo: “Phu nhân, Định Ninh hầu đến rồi.”
Muộn thế này rồi mà Thôi Trinh trên làm gì?
“Mời Hầu gia đến phòng khách.” Tuy sắc trời không còn sớm bữa, bà là cô ruột của Thôi Trinh cũng không cần phải quá tránh mặt, hơn nữa Hầu gia sẽ không hấp tấp tìm đến, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Lâm phu nhân chỉnh sửa trang phục trên người rồi đi theo quản sự sang bên đó.
Vì muốn bắt kẻ khả nghi nên Thôi Trinh đành thay đại một bộ quần áo khô, lau tóc rồi mới đi vào phòng.
Lâm phu nhân nhìn mái tóc vẫn còn nhỏ nước của hắn: “Làm sao vậy?”
Thôi Trinh quy củ hành lễ: “Làm phiền dì nghỉ ngơi rồi.”
Tuy mới vừa lần theo đuôi kẻ khả nghi xong những Thôi Trinh vẫn bình tĩnh như cũ: “Có trộm đột nhập vào nhà, ta sợ dì gặp nguy hiểm nên phái người đến kiểm tra.”
“Kẻ trộm?” Lâm phụ nhân không kìm được mà lo lắng, quay đầu nhìn ma ma quản sự.
Ma ma quản sự nói: “Ở bên này không thấy động tĩnh gì cả.”
Lâm phu nhân lập tức nghĩ đến chuyện gì đó: “Mau đến chỗ tiểu thư xem xem.”
Ma ma quản sự vội vàng đáp vâng.
Thôi Trinh nói: “Ta phát hiện ra có kẻ trộm lẩn trốn trong hồ, cảm phiền dì lục soát xem trong sân của ngài có ai đang bị ướt không.”
Chuyện liên quan đến an toàn của mọi người nên Lâm phu nhân không dám lơ là: “Gọi hết người trong viện qua đây, rồi để tùy tùng của Hầu gia đi tìm kiếm xung quanh.”
Không bao lâu sau, tất cả mọi người đã tề tựu đông đủ để người của Hầu gia kiểm tra.
“Không có ai ướt tóc.” Tùy tùng đến bẩm báo: “Ngoài phòng của Cố tiểu thư ra thì chúng thuộc hạ đã tìm khắp nơi rồi.”
Lâm phu nhân dặn dò: “Ta đã cho người gọi Châu Châu dậy, đợi lát nữa Châu Châu đến thì các ngươi qua đó xem xem.”
Lát sau, nghe thấy bên ngoài có tiếng người: “Đại tiểu thư, người đi từ từ thôi, trời tối…”
Cố Minh Châu mặc y phục màu ngó sen, thả tóc đi vào.
Gương mặt thiếu nữ còn vương nét trẻ con, sau khi nhìn hết tất cả mọi người ở trong phòng thì ánh mắt rơi trên người Định Ninh hầu: “Đại ca ca, huynh đến rồi.” Vừa nói vừa cười đi về phía hắn.
Trên người thiếu nữ thoang thoảng mùi xà phòng, hiển nhiên là mới tắm xong, mái tóc dài đen mượt hơi ướt buông xõa khiến cô trông càng nhỏ bé hơn.
Lâm phu nhân thấy vậy không thể không lắc đầu: “Sao con không chịu chải đầu thế?”
Thôi Trinh không nói gì, thiếu nữ đã vui vẻ đi sang đó, bàn tay sờ soạng khắp eo Thôi Trinh.
“Châu Châu!” Cố phu nhân ngăn cản Cố Minh Châu: “Không được như vậy.”
Nhưng dường như cô gái không hề nghe thấy gì cả.
Trong trí nhớ của Cố Minh Châu, bình thường Thôi Trinh sẽ mang chút kẹo đến cho cô, lâu dần, khi Cố Minh Châu gặp Thôi Trinh thì sẽ vô thức đưa tay tìm.
Đối với trẻ con thì chúng chẳng bao giờ chê kẹo cả.
Người người đều sợ Thôi Trinh, trong mắt của “đứa trẻ” Cố Minh Châu thì lại không có kiêng kị và sợ hãi, Thôi Trinh hôm nay dường như còn ôn hòa hơn mọi khi, chắc hẳn là do đau đớn vì liên tục mất đi ba đứa con.
Từ bé đến lớn, cô ngốc nghếch như một đứa trẻ, điều này đã khơi lên chút đồng cảm của hắn, nhưng dù là thế đi chăng nữa thì cô cũng vẫn lợi dụng hắn mà không cần khách sáo.
Thôi Trinh không phải là người dễ bị qua mặt, ban nãy ở bên hồ cô đã nhận ra điều đó rồi. Nếu không phải cô cẩn thận thì chưa biết chừng cô đã bị hắn tóm. Giờ Thôi Trinh là hòn đá mài tốt nhất của cô, nếu ngay đến Thôi Trinh còn không nghi ngờ gì về cô thì lúc đó Cố Minh Châu mới có thể coi là bản lĩnh vững vàng.
“Châu Châu, trên đường từ Tuyên Phủ trở về đây ta có mua kẹo cho muội.” Gương mặt Thôi Trinh vẫn đang sa sầm nhưng giọng nói lại dịu dàng hơn: “Ngày mai ta bảo người mang đến cho muội.”
Lúc này Cố Minh Châu mới nở nụ cười, dường như nhìn thấy thứ tốt nhất trên thế gian này: “Đại ca ca là tốt nhất.”
Tuy trong mắt Cố Minh Châu thiếu nét hoạt bát nhưng lại đơn thuần, trong sáng, khiến người ta không đề phòng, mỗi lần nhìn thấy cô giống như đang thấy một đứa trẻ vậy.
Trước khi gặp Cố Minh Châu, Thôi Trinh vẫn muốn hỏi chuyện túi thơm nhưng sau khi gặp cô rồi thì hắn cảm thấy không cần nữa, với trí thông minh của Cố Minh Châu, ném túi thơm với ném bạc như nhau, chỉ là trò đùa giỡn mà thôi, không thể nhớ được bất kì chi tiết nào.
“Được rồi, được rồi.” Lâm phu nhân không nỡ trách con gái, dặn dò ma ma quản sự: “Còn đờ ra đấy làm gì? Mau đưa tiểu thư vào phòng đi, đừng để tiểu thư cảm lạnh.”
Bảo Đồng và ma ma quản sự bước lên khuyên Cố Minh Châu, dù có dỗ kiểu gì thì đứa trẻ đang giận dỗi trẻ con ấy vẫn không muốn về phòng.
Nói xong, Cố Minh Châu bị quản sự đưa về phòng, đến cửa cô còn quay đầu nhìn Thôi Trinh một cái, trong ánh mắt đều là sự mong chờ được cho kẹo.
Đứa bé này khiến Thôi Trinh không thể không nhớ đến những đứa con chết yểu của hắn, hắn hơi nhíu mày. Mấy năm nay hắn cưới vợ, nạp thiếp, liên tục có hai đứa con trai và một đứa con gái nhưng chúng đều không thể lớn lên thành người. Mẹ hắn nghi thần nghi quỷ, nghe đạo sĩ nói là có liên quan đến nhà họ Châu, phải bốc mộ rồi an táng lại mới được.
Đây đều là chuyện nhỏ, hắn không có thời gian đâu mà lo chuyện đó, cứ để mặc bà, chỉ cần hắn ổn định đại cục bên ngoài thì những thứ hắn nên có, hắn sẽ có.
Thôi Vị dẫn người tìm kiếm mấy lượt từ trong ra ngoài nhưng vẫn không tìm ra được bất kì manh mối gì.
“Có lẽ là hắn chưa qua đây.” Thôi Trinh đứng dậy: “Ta để mấy thuộc hạ lại để phòng chuyện bất trắc.”
Lâm phu nhân gật đầu, nếu Thôi Trinh không nói thẳng ra là chuyện gì thì bà cũng không tiện truy hỏi.
Thôi Trinh và Thôi Vị đứng dậy cáo từ.
Ra khỏi sân của Lâm phu nhân, Thôi Trinh lại nhìn xung quanh một lượt, người dẫn binh đánh trận đều biết cách theo dõi, căn viện này là nơi ẩn thân tốt nhất nhưng kẻ kia lại không ở đây.
Chẳng lẽ thân thủ của hắn tốt như vậy? Có thể cắt đuôi họ một cách dễ dàng?
Không thể nào, với khả năng quan sát của hắn thì có thể thấy rằng bản lĩnh của kẻ đó chưa đến mức đó.
Thôi Trinh nói: “Gọi hết hạ nhân trong nhà đến thao trường, ta muốn thẩm vấn từng người một.” Hắn về để xử lý chuyện này, không thể để kẻ trộm chạy thoát dưới tay hắn ngay từ ngày đầu tiên được.
Sau khi huynh đệ Thôi gia rời đi, Lâm phu nhân gọi Cố Minh Châu đến phòng bà.
“Hôm nay con ngủ cùng mẫu thân đi.” Lâm phu nhân đắp chăn lên người Cố Minh Châu: “Đừng sợ, có mẫu thân ở đây rồi.” E rằng tối nay Thôi gia không bình yên, bà sợ có động tĩnh dọa đến con gái, cũng không biết Thôi Trinh có thể bắt được kẻ trộm không.
Cố Minh Châu nhìn Lâm phu nhân: “Vâng, mẫu thân bảo vệ con, con cũng bảo vệ mẫu thân.”
Tuy là lời trẻ con nhưng Lâm phu nhân vẫn thấy rất ấm áp.
…
Tìm suốt cả đêm mà không phát hiện ra bất kì kẻ nào khả nghi cả.
Thôi Trinh thấy sắc trời dần dần sáng, nhìn về phía Thôi Vị: “Dẫn người đến hồ vớt đồ đi!” Tuy hắn biết chắc chắn chứng cứ không còn ở đó nữa nhưng vẫn muốn mượn chuyện này để hiểu kẻ đêm qua.
Thấy Thôi Vị chuẩn bị đi, Thôi Trinh nói: “Ta bảo đệ đi tìm vài thám tử có thủ đoạn cao minh, đã có manh mối gì chưa?”
Người đại ca cần tất nhiên không phải là người của nha môn, cũng không phải là thám tử bình thường. Thám tử dưới trướng họ không kém gì những người này, người mà đại ca muốn tìm chính là những người kiếm cơm bằng nghề săn đầu người trà trộn nơi phố phường.
Mượn thủ đoạn của những người này thì có thể tìm hiểu được nhiều tin tức hơn.
Thôi Vị nói: “Trong hai năm trở lại đây có đám người tên Nhiếp Thầm giúp triều đình chúng ta bắt được không ít tội phạm. Nhất là hai tháng gần đây, họ đã phá hai vụ án lớn giúp triều đình, vụ án sơn tặc náo loạn Sơn Tây lần này, triều đình cũng nhờ Nhiếp Thầm giúp đỡ.”
“Xem xem Nhiếp Thầm này thế nào, nếu dùng được thì mau mời đến đây.” Thôi Trinh trầm ngâm một lúc: “Ta nhận được tin người đó cũng đã đến Sơn Tây rồi, phải làm rõ được tình hình trước khi người đó tới.”
Nói xong Thôi Trinh liền nhảy xuống hồ.
“Nhị gia.” Tùy tùng bên cạnh không khỏi lo lắng nói: “Chúng ta có cần xuống bảo vệ Hầu gia không?”
Thôi Vị lắc đầu: “Đại ca hiểu rõ địa hình ở đây như lòng bàn tay, chắc là không sao đâu, hơn nữa dù các ngươi có lặn xuống nước thì cũng chưa chắc đã tìm thấy huynh ấy.”
Đúng như Thôi Vị đã nói, Thôi Trinh biến mất tăm sau khi lặn xuống nước.
Trong lòng hồ.
Cố Minh Châu thả tay ra, túi thơm lập tức chìm xuống nước. Sau khi làm xong cô nhanh chóng bơi về bờ, nước hồ quá lạnh, cô không thể ở lâu được, ngộ nhỡ đổ bệnh rồi thì mẹ sẽ lo lắng.
Bơi một lúc thì cô nổi lên mặt nước để phân biệt phương hướng, trời đã tối hẳn, lại ở dưới nước nên cô cũng cẩn thận hơn.
Đang lúc thăm dò xung quanh thì cô phát hiện bên bờ có ánh lửa.
Trên bờ có người? Là ai?
Người đến hồ vào ban đêm chắc chắn là để tìm túi thơm kia.
Ánh đuốc đứng yên bất động, chuông cảnh báo trong lòng cô rung liên hồi, không thể chần chừ nữa, phải nhanh chóng bơi về bờ.
Thôi Trinh nghe thấy tiếng quẫy nước ở đâu đó, nơi phát ra tiếng động cách hắn khá xa, nếu là người khác thì sẽ không chú ý đến nhưng bẩm sinh hắn có một đôi tai thính hơn người thường.
Quả nhiên là có mờ ám.
Thôi Trinh lập tức lao về phía âm thanh phát ra, tiếc rằng khoảng cách giữa hai người hơi xa, dường như người kia còn đang tăng tốc độ.
Đuổi bắt dưới nước một lúc, người kia đã lên bờ, Thôi Trinh ngoi lên khỏi mặt nước, lờ mờ thấy một bóng người lướt qua, biến mất ở hướng rừng trúc.
Không ngờ hắn lại chậm một bước, trơ mắt nhìn kẻ kia bỏ trốn.
Thôi Trinh chưa bao giờ dễ dàng bỏ cuộc, vừa tiếp tục đuổi theo với tốc độ nhanh nhất, vừa huýt sao, chỉ cần không ra khỏi phủ Thôi gia thì hắn sẽ bắt được.
Thôi Vị đang đứng đợi ở trên bờ thì nghe thấy tiếng huýt sáo, biết chắc chắn đại ca phát hiện ra điểm đáng nghi, Thôi Vị không dám chần chừ, bèn dẫn đám tùy tùng đi qua tìm kiếm.
Thôi Trinh đuổi theo một đoạn mà không thấy đâu, loáng một cái người đó đã biến mất không còn dấu vết gì nữa.
“Đại ca, chuyện gì vậy?” Thôi Vị tiến lên hỏi.
“Ban nãy ngoài ta ra thì còn có ai ở trong hồ không?” Thôi Trinh nói: “Sau khi đi vào rừng trúc thì hắn biến mất luôn.”
Thôi Vị ngạc nhiên, có người giở trò trước mắt đại ca mà bị phát hiện xong còn thoát được?
“Từ sau khi đại ca về phủ, đệ đều đích thân canh giữ ở cả sân trước lẫn cổng sau, kẻ đó muốn chuồn ra khỏi phủ là là chuyện không thể, hơn nữa đại ca ở bên này, kẻ đó chỉ có thể đi về phía Bắc, giờ đệ dẫn người qua đó bao vây.”
Thôi Trinh nhìn về vườn phía Bắc: “Giờ ai đang ở đó?”
Sau khi Thôi Vi vào cửa đã hỏi thăm quản sự: “Di mẫu và biểu muội ở đó.”
“Mau đi xem xem.” Sắc mặt Thôi Trinh càng trở nên âm trầm hơn, ngộ nhỡ kẻ đó uy hiếp nữ quyến thì thực sự phiền phức.
…
Lâm phu nhân đang đọc sách trong phòng thì nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, quản sự chạy vào bẩm báo: “Phu nhân, Định Ninh hầu đến rồi.”
Muộn thế này rồi mà Thôi Trinh trên làm gì?
“Mời Hầu gia đến phòng khách.” Tuy sắc trời không còn sớm bữa, bà là cô ruột của Thôi Trinh cũng không cần phải quá tránh mặt, hơn nữa Hầu gia sẽ không hấp tấp tìm đến, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Lâm phu nhân chỉnh sửa trang phục trên người rồi đi theo quản sự sang bên đó.
Vì muốn bắt kẻ khả nghi nên Thôi Trinh đành thay đại một bộ quần áo khô, lau tóc rồi mới đi vào phòng.
Lâm phu nhân nhìn mái tóc vẫn còn nhỏ nước của hắn: “Làm sao vậy?”
Thôi Trinh quy củ hành lễ: “Làm phiền dì nghỉ ngơi rồi.”
Tuy mới vừa lần theo đuôi kẻ khả nghi xong những Thôi Trinh vẫn bình tĩnh như cũ: “Có trộm đột nhập vào nhà, ta sợ dì gặp nguy hiểm nên phái người đến kiểm tra.”
“Kẻ trộm?” Lâm phụ nhân không kìm được mà lo lắng, quay đầu nhìn ma ma quản sự.
Ma ma quản sự nói: “Ở bên này không thấy động tĩnh gì cả.”
Lâm phu nhân lập tức nghĩ đến chuyện gì đó: “Mau đến chỗ tiểu thư xem xem.”
Ma ma quản sự vội vàng đáp vâng.
Thôi Trinh nói: “Ta phát hiện ra có kẻ trộm lẩn trốn trong hồ, cảm phiền dì lục soát xem trong sân của ngài có ai đang bị ướt không.”
Chuyện liên quan đến an toàn của mọi người nên Lâm phu nhân không dám lơ là: “Gọi hết người trong viện qua đây, rồi để tùy tùng của Hầu gia đi tìm kiếm xung quanh.”
Không bao lâu sau, tất cả mọi người đã tề tựu đông đủ để người của Hầu gia kiểm tra.
“Không có ai ướt tóc.” Tùy tùng đến bẩm báo: “Ngoài phòng của Cố tiểu thư ra thì chúng thuộc hạ đã tìm khắp nơi rồi.”
Lâm phu nhân dặn dò: “Ta đã cho người gọi Châu Châu dậy, đợi lát nữa Châu Châu đến thì các ngươi qua đó xem xem.”
Lát sau, nghe thấy bên ngoài có tiếng người: “Đại tiểu thư, người đi từ từ thôi, trời tối…”
Cố Minh Châu mặc y phục màu ngó sen, thả tóc đi vào.
Gương mặt thiếu nữ còn vương nét trẻ con, sau khi nhìn hết tất cả mọi người ở trong phòng thì ánh mắt rơi trên người Định Ninh hầu: “Đại ca ca, huynh đến rồi.” Vừa nói vừa cười đi về phía hắn.
Trên người thiếu nữ thoang thoảng mùi xà phòng, hiển nhiên là mới tắm xong, mái tóc dài đen mượt hơi ướt buông xõa khiến cô trông càng nhỏ bé hơn.
Lâm phu nhân thấy vậy không thể không lắc đầu: “Sao con không chịu chải đầu thế?”
Thôi Trinh không nói gì, thiếu nữ đã vui vẻ đi sang đó, bàn tay sờ soạng khắp eo Thôi Trinh.
“Châu Châu!” Cố phu nhân ngăn cản Cố Minh Châu: “Không được như vậy.”
Nhưng dường như cô gái không hề nghe thấy gì cả.
Trong trí nhớ của Cố Minh Châu, bình thường Thôi Trinh sẽ mang chút kẹo đến cho cô, lâu dần, khi Cố Minh Châu gặp Thôi Trinh thì sẽ vô thức đưa tay tìm.
Đối với trẻ con thì chúng chẳng bao giờ chê kẹo cả.
Người người đều sợ Thôi Trinh, trong mắt của “đứa trẻ” Cố Minh Châu thì lại không có kiêng kị và sợ hãi, Thôi Trinh hôm nay dường như còn ôn hòa hơn mọi khi, chắc hẳn là do đau đớn vì liên tục mất đi ba đứa con.
Từ bé đến lớn, cô ngốc nghếch như một đứa trẻ, điều này đã khơi lên chút đồng cảm của hắn, nhưng dù là thế đi chăng nữa thì cô cũng vẫn lợi dụng hắn mà không cần khách sáo.
Thôi Trinh không phải là người dễ bị qua mặt, ban nãy ở bên hồ cô đã nhận ra điều đó rồi. Nếu không phải cô cẩn thận thì chưa biết chừng cô đã bị hắn tóm. Giờ Thôi Trinh là hòn đá mài tốt nhất của cô, nếu ngay đến Thôi Trinh còn không nghi ngờ gì về cô thì lúc đó Cố Minh Châu mới có thể coi là bản lĩnh vững vàng.
“Châu Châu, trên đường từ Tuyên Phủ trở về đây ta có mua kẹo cho muội.” Gương mặt Thôi Trinh vẫn đang sa sầm nhưng giọng nói lại dịu dàng hơn: “Ngày mai ta bảo người mang đến cho muội.”
Lúc này Cố Minh Châu mới nở nụ cười, dường như nhìn thấy thứ tốt nhất trên thế gian này: “Đại ca ca là tốt nhất.”
Tuy trong mắt Cố Minh Châu thiếu nét hoạt bát nhưng lại đơn thuần, trong sáng, khiến người ta không đề phòng, mỗi lần nhìn thấy cô giống như đang thấy một đứa trẻ vậy.
Trước khi gặp Cố Minh Châu, Thôi Trinh vẫn muốn hỏi chuyện túi thơm nhưng sau khi gặp cô rồi thì hắn cảm thấy không cần nữa, với trí thông minh của Cố Minh Châu, ném túi thơm với ném bạc như nhau, chỉ là trò đùa giỡn mà thôi, không thể nhớ được bất kì chi tiết nào.
“Được rồi, được rồi.” Lâm phu nhân không nỡ trách con gái, dặn dò ma ma quản sự: “Còn đờ ra đấy làm gì? Mau đưa tiểu thư vào phòng đi, đừng để tiểu thư cảm lạnh.”
Bảo Đồng và ma ma quản sự bước lên khuyên Cố Minh Châu, dù có dỗ kiểu gì thì đứa trẻ đang giận dỗi trẻ con ấy vẫn không muốn về phòng.
Nói xong, Cố Minh Châu bị quản sự đưa về phòng, đến cửa cô còn quay đầu nhìn Thôi Trinh một cái, trong ánh mắt đều là sự mong chờ được cho kẹo.
Đứa bé này khiến Thôi Trinh không thể không nhớ đến những đứa con chết yểu của hắn, hắn hơi nhíu mày. Mấy năm nay hắn cưới vợ, nạp thiếp, liên tục có hai đứa con trai và một đứa con gái nhưng chúng đều không thể lớn lên thành người. Mẹ hắn nghi thần nghi quỷ, nghe đạo sĩ nói là có liên quan đến nhà họ Châu, phải bốc mộ rồi an táng lại mới được.
Đây đều là chuyện nhỏ, hắn không có thời gian đâu mà lo chuyện đó, cứ để mặc bà, chỉ cần hắn ổn định đại cục bên ngoài thì những thứ hắn nên có, hắn sẽ có.
Thôi Vị dẫn người tìm kiếm mấy lượt từ trong ra ngoài nhưng vẫn không tìm ra được bất kì manh mối gì.
“Có lẽ là hắn chưa qua đây.” Thôi Trinh đứng dậy: “Ta để mấy thuộc hạ lại để phòng chuyện bất trắc.”
Lâm phu nhân gật đầu, nếu Thôi Trinh không nói thẳng ra là chuyện gì thì bà cũng không tiện truy hỏi.
Thôi Trinh và Thôi Vị đứng dậy cáo từ.
Ra khỏi sân của Lâm phu nhân, Thôi Trinh lại nhìn xung quanh một lượt, người dẫn binh đánh trận đều biết cách theo dõi, căn viện này là nơi ẩn thân tốt nhất nhưng kẻ kia lại không ở đây.
Chẳng lẽ thân thủ của hắn tốt như vậy? Có thể cắt đuôi họ một cách dễ dàng?
Không thể nào, với khả năng quan sát của hắn thì có thể thấy rằng bản lĩnh của kẻ đó chưa đến mức đó.
Thôi Trinh nói: “Gọi hết hạ nhân trong nhà đến thao trường, ta muốn thẩm vấn từng người một.” Hắn về để xử lý chuyện này, không thể để kẻ trộm chạy thoát dưới tay hắn ngay từ ngày đầu tiên được.
Sau khi huynh đệ Thôi gia rời đi, Lâm phu nhân gọi Cố Minh Châu đến phòng bà.
“Hôm nay con ngủ cùng mẫu thân đi.” Lâm phu nhân đắp chăn lên người Cố Minh Châu: “Đừng sợ, có mẫu thân ở đây rồi.” E rằng tối nay Thôi gia không bình yên, bà sợ có động tĩnh dọa đến con gái, cũng không biết Thôi Trinh có thể bắt được kẻ trộm không.
Cố Minh Châu nhìn Lâm phu nhân: “Vâng, mẫu thân bảo vệ con, con cũng bảo vệ mẫu thân.”
Tuy là lời trẻ con nhưng Lâm phu nhân vẫn thấy rất ấm áp.
…
Tìm suốt cả đêm mà không phát hiện ra bất kì kẻ nào khả nghi cả.
Thôi Trinh thấy sắc trời dần dần sáng, nhìn về phía Thôi Vị: “Dẫn người đến hồ vớt đồ đi!” Tuy hắn biết chắc chắn chứng cứ không còn ở đó nữa nhưng vẫn muốn mượn chuyện này để hiểu kẻ đêm qua.
Thấy Thôi Vị chuẩn bị đi, Thôi Trinh nói: “Ta bảo đệ đi tìm vài thám tử có thủ đoạn cao minh, đã có manh mối gì chưa?”
Người đại ca cần tất nhiên không phải là người của nha môn, cũng không phải là thám tử bình thường. Thám tử dưới trướng họ không kém gì những người này, người mà đại ca muốn tìm chính là những người kiếm cơm bằng nghề săn đầu người trà trộn nơi phố phường.
Mượn thủ đoạn của những người này thì có thể tìm hiểu được nhiều tin tức hơn.
Thôi Vị nói: “Trong hai năm trở lại đây có đám người tên Nhiếp Thầm giúp triều đình chúng ta bắt được không ít tội phạm. Nhất là hai tháng gần đây, họ đã phá hai vụ án lớn giúp triều đình, vụ án sơn tặc náo loạn Sơn Tây lần này, triều đình cũng nhờ Nhiếp Thầm giúp đỡ.”
“Xem xem Nhiếp Thầm này thế nào, nếu dùng được thì mau mời đến đây.” Thôi Trinh trầm ngâm một lúc: “Ta nhận được tin người đó cũng đã đến Sơn Tây rồi, phải làm rõ được tình hình trước khi người đó tới.”
Danh sách chương