từng quan tiền một.

Trước mặt Ngụy Nguyên Kham hiện lên bộ dạng, bà cắn bạc kia.

Hắn càng ngày càng chắc chắn, bà kia là cô. Nếu y bà là do cô cải trang thành thì rất nhiều chuyện có thể giải thích được.

Đến bộ dạng của phụ nữ ở chợ cũng biết thì chắc chắn sẽ không bỏ qua một quan tiền rồi.

Nghĩ lại thì cũng giúp hắn một việc lớn, chỉ cần năm lạng bạc một quan tiền, nên nói cô coi tiền như mạng, không dối trên lừa dưới, hay là có tầm nhìn nông cạn đây?

Đổi lại là người khác, ước chừng họ sẽ nhân cơ hội này mà nhờ hắn giúp vài việc chứ không phải là chỉ đòi một quan tiến nho nhỏ.

Công là công, tư là tư cũng rất tốt. Hắn cũng thành công rồi.

Ngụy Nguyên Kham hơi ngẩng đầu, giữa đôi lông mày xuất hiện một tia lạnh lùng: “Không có phí chiết tịch sao?”

Phí chiết tịch là tiền ăn uống của nha môn dùng khi đi ban sai. Tục ngữ nói không thể thiếu tiền người ăn, ngựa dùng, nhưng họ cũng có nguyên tắc riêng của mình. Nhiếp Thầm nói: “Tưởng... chúng tiểu nhân không

làm việc cho ngài, bình thường cũng phải ăn cơm, hơn nữa đi lại trong thành cũng không đáng là bao, đi đường sá xa xôi thì lại thương lượng với ngài sau.”

Cô đúng là tính toán rồi, suýt nữa là xem thường có. Ngụy Nguyên Kham đưa ghi chép cho Sơ Cửu: “Đưa bạc.”

Đã đưa bạc thì không ai nợ ai, mọi người đều yên ổn.

Sơ Cửu nhìn ghi chép, trong lòng hơi bối rối, Tam gia và vị Cổ đại tiểu thư kia đang diễn trò gì vậy? Hắn nên đưa nhiều tiền hơn hay là giả bộ không có tiền? Tam gia không cho chút ám hiệu nào làm hắn thấy hơi khó

xử.

“Tiếp theo các ngươi có thể làm những gì?” Ngụy Nguyên Kham bỏ văn thư trong tay xuống. Nếu đã tính tiền xong thì hắn cũng nên xem xem số tiền hơn tiêu có đáng không.

Nhiếp Thầm nói: “Chúng tiểu nhân đi điều tra vụ binh biển Sơn Tây mười hai năm trước, Vương đại có nhắc đến chuyện này, ngoài ra còn đi nghe ngóng xem rốt cuộc cô gái có qua lại với Vương Đạo Xương là ai.”

Những chuyện này nha sai đều có thể làm được nhưng lại không thể làm tốt bằng người trong phường. Xem ra Cổ đại tiểu thư muốn mượn vụ án này để người trong phường lập công rồi.

Ngay từ vụ án Đạo tặc trân châu đến bây giờ, cô dần dần lên kế hoạch, từ từ bồi đắp, giờ lại liệt kê khoản chi tiêu tỉ mỉ thể này đúng là tốn công mà.

Ngụy Nguyên Kham nói: “Tra ra được tin tức thì phải lập tức báo lên, có chuyện gì không biết thì có thể tìm Lục Thận Chi để hỏi rõ ràng.”

Nhiếp Thầm đáp một tiếng rồi lui xuống.

Ngụy Nguyên Kham nhìn văn thư trong tay. Đúng lúc hắn đang xem ghi chép về vụ binh biển mười hai năm trước.

Binh biến Sơn Tây mười hai năm trước, vài lão tướng của Đại Chu đều bị cuốn vào, võ tướng dự bị của Đại Chu hy sinh gần một nửa.

Nguyên nhân là vài lão tướng do vết thương cũ mà phải từ quan về quê, phó tướng dưới trướng cũng bị triều đình vứt bỏ do bại trận. Vì thế những người này tụ tập lại, trong lòng có sẵn bất mãn với sắp xếp của triều

đình nên âm thầm cấu kết với giặc Thát Đát tấn công của quan Đại Chu. Chỉ cần chiến sự nổi lên thì họ có thể mượn cơ hội này mà được triều đình trọng dụng một lần nữa.

Giặc Thát Đát liên tục đánh chiếm ba tòa thành trì. Lúc ấy triều đình đang dùng binh biên cương phía Bắc, trong triều không còn tướng soái có thể dùng được. Trong tình thể lúc bấy giờ, triều đình không thể không

mời những lão tướng kia trở về.

Các lão tướng lâm thời giữ chức thống soái, cùng với Đô ti Chỉ huy sứ Sơn Tây chiến đấu chống Thất Đát. Không ngờ Thất Đát từ lâu đã phản bội lại ước định, nhân cơ hội này mà đánh chiếm thị trấn quan trọng ở quan

ải của Đại Chu.

May mà Hành đô tô Thiểm Tây phát hiện tình thế không ổn, điều động binh mã đến, các lão tướng cùng với Hành đô ti Thiểm Tây chống giặc, cuối cùng cũng giữ được thị trấn của biên quan.

Đô ti Chỉ huy sứ Sơn Tây chiến đấu đến cùng với những lão tướng và phó tướng kia, kẻ hy sinh thì hy sinh, người tự sát thì tự sát, kết quả vô cùng thê thảm.

Triều đình nghĩ đến những võ tướng kia có công lao, binh biển cũng chỉ là phẫn nộ nhất thời, may mà cuối cùng biết hối cải, đánh lui quân Thát Đát, giữ được biên cương Đại Chu nên sau khi đám người này chết

không giáng tội phản quân, không tru di nhưng không được xây mộ, tể bái, con cháu vĩnh viễn không được làm quan.

Chuyện này gây ảnh hưởng nặng nề đến Đại Chu, lại thêm mất mùa, binh biến, phản quân gây nên một cuộc nổi loạn quy mô nhỏ. Trong Sơn Tây còn có người phất cờ nói rằng những lão tướng kia chịu tội oan, nói họ

một lòng bảo vệ đất nước nhưng bị tiểu nhân hãm hại. Cuộc nội loạn này kéo dài liên tục hai, ba năm.

Hành đô ti Chỉ huy sứ Thiểm Tây dẹp yên bình biến Sơn Tây lúc bấy giờ đến bình loạn. Tuy giết chết được loạn đảng nhưng lại bị loạn đảng đánh cho trọng thương, một năm sau thì qua đời.

Đám người Lâm Tự Chân lập được công, đứng vững ở Hành đô tô Thiểm Tây.

Ngụy Nguyên Khang đóng quyển sổ ghi chép lại. Vụ án mười hai năm về trước đương nhiên hắn không biết rõ ràng, chi tiết. Hắn chỉ biết có một vị Triệu lão tướng quân từng có qua lại với Ngụy gia, sau khi Triệu lão

tướng quân qua đời, triều đình từ trên xuống dưới không ai nhắc đến tên ông ấy nữa.

Vụ binh biển này có điểm mờ ám gì sao?

Ngụy Nguyên Kham đặt cuốn sổ xuống. Nếu thực sự có mờ ám thì chắc hẳn đám người Nhiếp Thẩm có thể điều tra ra được manh mối. Người trong phường rất giỏi việc thám thính những bí mật này, tiếc là... đã bị cô

thu phục rồi.

“Tam gia, mắt ngài đỏ” rồi.”

(*) Đỏ mắt còn có nghĩa khác là ghen tị

Hắn biết ghen tị? Vì cô thu phục được đám người trong phương kia? Ngụy Nguyên Kham nhíu mày, đúng lúc nhìn thẳng vào Sơ Cửu.

Sơ Cửu vẫn đang nhìn mắt hắn: “Hai ngày không ngủ rồi, có phải là ngài nên về nghỉ ngơi không?”

Nhìn khuôn mặt âm trầm của Tam gia, Sơ Cửu mấp máy môi. Hắn không nói sai mà, Tam gia thức đêm đến nỗi mắt đỏ hết cả lên rồi kìa.

Ngụy Nguyên Kham đứng dậy: “Nói một tiếng với Lục Thận Chi, nếu không hỏi được nhà Vương đại cái gì thì thả họ đi, có điều không được để họ rời phủ Thái Nguyên.”

Sơ Cửu gật đầu.

“Còn ngươi.” Ngụy Nguyên Khang nói: “Đi lĩnh hai mươi quân côn.”

Sơ Cứu sững người tại chỗ, hắn đã làm gì?

Cố Minh Châu yên vị nằm trên giường, cô vừa nhắm mắt thì đột nhiên nhớ lại một chuyện.

Nhiếp Thầm nói trước khi chết, Triệu nhị lão gia để lại manh mối cho Ngụy đại nhân. Cô phải hỏi Ngụy đại nhân một chút, xem xem có thể đoán trước ra được dụng ý của Triệu nhị lão gia không.

Lại thiệt mất một khoản rồi.

Mí mắt dần nặng nề, trong mơ màng, dường như Cố Minh Châu nhìn thấy một chiếc trâm bạch ngọc lan. Cô mở choàng mắt. Cô biết mình nhìn thấy chiếc trâm ấy ở đâu rồi.

Cố Minh Châu gọi Bảo Đồng: “Có tin tức của Triệu cung nhân thì lập tức nói với ta.”

Bảo Đồng gật đầu.

Cố Minh Châu lại nằm xuống giường. Nếu cô nhớ không lầm thì chiếc trâm bạch ngọc lan ấy ở trên đầu Triệu cung nhân. Rốt cuộc chuyện là thế nào?

Ngụy Nguyên Khang đi một mạch về nơi ở.

Trên bàn đặt ngay ngắn một cây thất huyền cầm. Ngụy Nguyên Khang lập tức nhớ đến dáng vẻ ló đầu ra nhìn của Sơ Cửu. Không cần hỏi cũng biết đây chắc chắn là Sơ Cửu lệnh cho người sắp xếp.

Xem ra đánh hai mươi quân côn là còn ít đấy.

Tự cho mình là thông minh.

Ánh mắt Ngụy Nguyên Kham lạnh lùng lướt qua chiếc đàn rồi ngồi xuống.

Rốt cuộc cây thất huyền cầm kia có gì bí ẩn mà khiến Thái tử để ý đến vậy? Chẳng lẽ là cầm phổ cổ bị thiểu khuyết?

Từ nhỏ Ngụy Nguyên Khang đã học lục nghệ, không lạ gì với những thứ này. Chỉ là mấy năm nay toàn bôn ba ở ngoài giải quyết công chuyện nên không có thời gian nghĩ đến những thứ này thôi.

Ngụy Nguyên Kham nghĩ đến đây liền đứng dậy đi vào phòng, chuẩn bị nghỉ một lát.

Nghĩ đến hình vẽ mà Triệu nhị lão gia vẽ trên tay, hắn từ từ chìm vào giấc mộng, có điều không bao lâu sau, một tiếng đàn đột nhiên vang lên bên tai hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện