Ma ma quản sự tức giận trách móc: “Đều tại mấy người phụng mệnh ra ngoài tuyển cầm nương kia, không biết đường hỏi han cho cẩn thận, ai cũng cho vào phủ được. Nếu chúng ta bị phạt cũng phải kéo bọn họ chịu

cùng.”

“Ma ma đừng nói nữa.” Nha hoàn tiến lên nhắc nhở: “Đều là người Nguyễn Cầm cô nương sắp xếp, chúng ta không dây vào được đâu.”

Nguyễn Cẩm cô nương là tâm phúc bên cạnh Thái tử, ngay cả Thái tử phi cũng phải nể mặt cô ta mấy phần. Bình thường vị cô nương này nếu không sửa cầm phổ cho Thái tử thì sẽ đọc sách, đánh cờ, rất ít khi ra ngoài.

Lần này Thái tử gia tới phủ Thái Nguyên, khó khăn lắm mới khiến Nguyễn Cầm cô nương đồng ý đi cùng, chọc vào cô gái này, hậu quả có thể tưởng tượng được.

Ma ma quản sự không dám nói gì nữa, lập tức sai người: “Mau dọn dẹp sạch sẽ những thứ dơ bẩn này đi. Những thứ cầm nương kia từng chạm vào cũng vứt cả đi.”

Cố Minh Châu được Tử Diễn đỡ đi về phía trước, sau lưng là tiếng chửi mắng của ma ma quản sự.

“Cô không sao chứ?” Tử Diên lo lắng, thấp giọng hỏi.

Cố Minh Châu khẽ lắc đầu, những thứ dơ bẩn mà bọn họ thấy là nước trà và bánh ngọt cô đã ngậm trong miệng từ trước, nhìn thì có vẻ đáng sợ nhưng thực ra đều là giả.

Tử Diên yên lòng, Tưởng cô nương đúng là lợi hại, nhanh như vậy đã đưa được cô ra khỏi trạch viện. Nếu không có Tưởng cô nương, cô thực sự không biết nên làm thế nào, chờ sau này có cơ hội nhất định phải xin

thỉnh giáo Tưởng cô nương mới được.

Hai người ra khỏi tiểu viện, đang định ra cửa sau thì lại nghe thấy một loạt tiếng ồn ào truyền tới, sau đó là tiếng ma ma quản sự: “Mau đi bẩm báo với Thái tử, Hoài Nhu công chúa tới!”

Tất cả mọi người lập tức cúi đầu dạt sang một bên.

Đến khi vị công chúa kia đi từ hành lang dài tới, Cố Minh Châu mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua một cái.

Hoài Nhu công chúa mặc áo choàng màu tối, dẫn theo hai người hầu đi thẳng về phía trước, cả người toát lên vẻ phong trần mệt mỏi. Lặn lội đường xa đến, đi đường cả đêm sao?

Năm Hoài Nhu công chúa ra đời, mẹ đẻ mất, vừa hay công chúa của Hoàng hậu nương nương cũng chết yểu. Để vỗ về Nguy hoàng hậu, Hoàng thượng từng đưa Hoài Nhu công chúa đến cung Hoàng hậu cho bà nuôi

dưỡng hai năm, sau đó sức khỏe của Hoàng hậu nương nương không tốt, Hoài Nhu công chúa lại bị đưa đến chỗ Quý phi nương nương.

Hoàng thượng rất thích cô con gái này, thường khen ngợi Hoài Nhu công chúa tính tình lương thiện đơn thuần.

Lúc Cố Minh Châu vẫn còn là Châu Như Quân đã từng gặp Hoài Nhu công chúa. Lúc ấy trong phủ Vĩnh Khang Trưởng công chúa, Hoài Nhu công chúa tìm cô chơi một ván cờ, trong lúc đó công chúa có hỏi tới hôn sự

của cô và Thôi Trinh, thăm dò xem cô có vừa ý với Thôi Trinh hay không.

Cô không hiểu nhiều về Thôi Trinh, chỉ nghe người khác nhắc tới chiến công của hắn, trong lòng vô cùng kính nể vị hôn phu tương lai này. Vả lại đây là chuyện riêng tư, không tiện nói trước mặt người ngoài, thế là cô

không nói gì, chỉ có gương mặt nóng bừng lên vì e lệ.

Sau đó nghe Vĩnh Khang Trưởng công chúa nói, Thái hậu nương nương cũng đang tìm kiếm phò mã cho Hoài Nhu công chúa. Bấy giờ cô mới hiểu, sở dĩ Hoài Nhu công chúa hỏi có những chuyện đó không phải vì

công chúa quan tâm đến hôn ước của cô, mà vì muốn tìm hiểu thêm về những chuyện này thông qua người khác mà thôi.

Hai năm trước Cố Minh Châu nghe mẹ nhắc tới vị Hoài Nhu công chúa này mới biết, sau khi công chúa gả vào nhà chồng, mọi việc đều không thuận lợi, thậm chí còn có tin đồn nói Hoài Nhu công chúa ầm ĩ muốn ly hôn với phò mã.

Cố Minh Châu nghĩ tới đây, Hoài Nhu công chúa đi phía trước bỗng ngẩng đầu, để lộ gương mặt mỏi mệt.

Cố Minh Châu không khỏi giật mình, mới chỉ năm năm thôi mà Hoài Nhu công chúa đã thay đổi rất nhiều. Công chúa búi tóc tròn, cài một dải băng đô đính trân châu, váy áo trên người tuy đoan trang nhưng lại toát

lên vẻ già nua. Hơn nữa mấy bà bà bên cạnh công chúa còn mang dáng vẻ nặng nề pha lẫn vẻ u ám một cách khó hiểu.

Hoài Nhu công chúa mới chừng hai mươi tuổi, rốt cuộc đã gặp chuyện gì mà lại biến thành dáng vẻ như thế này?

Dung nương tử dạy cô rất nhiều, từ trang phục và gương mặt của một cô gái có thể đoán được tình cảnh của cô ấy như thế nào. Chắc chắn Hoài Nhu công chúa bị những chuyện vụn vặt xung quanh quẩn lấy nên mới

nhanh chóng bị rút cạn tinh thần.

Trước tiên tạm không nhắc tới tình cảnh của Hoài Nhu công chúa, hôm nay công chúa xuất hiện ở đây, e là phải chứng kiến màn tranh đấu của Ngụy Nguyên Khang và Thái tử nhỉ?

Thái tử muốn công chúa làm người làm chứng, để xem rốt cuộc Ngụy Nguyên Kham hãm hại Đông cũng như thế nào.

Đáng tiếc đài cao vẫn còn, kịch đã sửa lại, không biết cuối cùng Hoài Nhu công chúa sẽ đứng về bên nào?

Trong lúc mải mê suy nghĩ, Cố Minh Châu đã ra khỏi cửa sau, được Tử Diễn đỡ lên xe ngựa.

Xe ngựa đi về phía trước, Tư Diên lấy ấm trà trong ngăn kéo ra rót một chén. Cô đang định đưa cho Tưởng cô nương thì không ngờ đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên lắc lư một cái, mũ mành trên đầu Tưởng cô nương

còn chưa đội kỹ, lại vội vàng đỡ cô, giữa lúc mành che phất phới, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.

Thật đẹp!

Trước giờ Tử Diên chưa từng nhìn thấy một đôi mắt xinh đẹp như thế.

Thảo nào sau khi cởi mũ mành, Tưởng cô nương luôn cúi đầu, không muốn nhìn thẳng vào người khác.

Lúc đồng hành cùng cô cũng vậy, rõ ràng trên mũ mành đã có mành che, Tưởng cô nương còn phải che thêm một lớp trên mặt.

Hóa ra là vì như vậy.

“Cô yên tâm.” Tử Diên lấy lại tinh thần, bảo đảm: “Ta sẽ không nói ra đâu.”

Con gái yếu đuối hành tẩu trên phố vốn đã bất tiện đủ đường, huống hồ là nhan sắc tuyệt vời thế này, đương nhiên cô phải che giấu giúp Tưởng cô nương rồi.

Cố Minh Châu khẽ gật đầu. Lúc ở nhà họ Cố, cô không trang điểm, ánh mắt nhìn người khác luôn hơi mơ màng, toát lên vẻ đờ đẫn ngốc nghếch. Lúc làm “Cố đại tiểu thư” cô phải luôn nhắc nhở mình che giấu như vậy,

mặc dù cực kỳ vất vả nhưng vì tương lai không bị người khác nhận ra, những cố gắng này đều coi như đáng giá.

Vừa rồi vốn dĩ trên mặt cô có đeo mạng che, chỉ bị Tử Diên nhìn thấy hai mắt, cũng không có gì đáng ngại.

Xe ngựa càng lúc càng xa phủ Thái tử, đến chỗ Tử Diên ở, cô sẽ thay lại quần áo của Tưởng cô nương, tới thôn Tam Lí. Cô luôn cảm thấy bên phía Vương Đạo Xương có thể tra được manh mối.

Lâm Nhuận Chi đã nói hết tất cả những gì cậu bé nhìn thấy cho Triệu cung nhân và người nhà họ Thôi. Kẻ đứng sau tất nhiên cũng biết cái chết của Vương Đạo Xương sẽ khiển nha môn hoài nghi, vậy kẻ đứng sau đó

sẽ làm thế nào?

Nếu phương hướng bọn họ suy đoán là đúng thì có thể thu hoạch được manh mối mới.

Bên ngoài thành Thái Nguyên, Sơ Cứu cưỡi ngựa đi theo Ngụy Nguyên Kham.

“Tam gia.” Sơ Cửu thấp giọng báo: “Bọn họ thuận lợi rời khỏi phủ Thái tử rồi.”

Ngụy Nguyên Khang đã đoán được cô sẽ có cách. Chuyện Triệu nhị lão gia có biến, ánh mắt Thái tử và những người bên cạnh đều dán chặt vào hắn, người thông minh đều sẽ thừa cơ chạy trốn, huống chi là cô, thoắt

cái đã nghĩ ra một chủ ý xấu xa. Đám người hầu trong phủ Thái tử không phải đối thủ của cô.

Hắn căn bản không cần để thân vệ đi xác định đã biết cô chắc chắn sẽ không thiếu một sợi tóc nào.

Ngay sau đó còn ngựa quen đường cũ, thay quần áo xong trực tiếp đến tìm gia quyền của Vương Đạo Xương, nắm được manh mối trước một bước.

Hẳn chưa hoàn toàn nắm giữ được độ trở mặt của cô nhưng lại hiểu rất rõ lời nói hành động của cô. Cô chưa chắc đã có những ưu điểm của những người mà cô đóng giả, nhưng lại có tất cả những nhược điểm.

Hẹp hòi, tham tiền, tính toán chi li, lòng dạ đen tối... nhiều không kể xiết.

Trong túp lều tối tăm trong núi, Triệu nhị lão gia nhìn người trước mặt. Trong tay người đó cầm một thanh đao sắc bén, lưỡi đao đó có thể cắt đứt cổ họng ông ta bất cứ lúc nào.

Triệu nhị lão gia run lẩy bẩy, ánh mắt đầy vẻ van xin nhưng người kia lại không hề bị lay động.

Thời gian chậm rãi qua đi, trên mặt Triệu nhị lão gia thoáng hiện vẻ sốt ruột và bất an.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện