<!-- 1 -->
Chương 8
Phóng tầm mắt nhìn ra xa, bên ngoài đã phủ một lớp tuyết mỏng.
Thẩm Di nhìn mặt đất trắng xóa, tiếng chuông cuộc gọi thứ ba đã tự động kết thúc.
Cô hơi nhíu mày, không biết vì sao đột nhiên nhớ tới thỏi son kem rơi trên xe anh ta.
Ngày anh ta đến Lục thị đón cô, thỏi son kem kia đã không còn ở vị trí cũ nữa. Có lẽ là lúc rửa xe phát hiện ra nên đã gọi người đến lấy đi, hoặc là nhờ chuyện gì đó mà anh ta phát hiện ra và đã xử lý nó rồi.
Sở dĩ nghĩ đến chuyện này là vì cô không biết hôm nay có phải cũng là trò khiêu khích của người phụ nữ đó không.
Nhưng cô và đối phương không dính dáng gì đến nhau, sao cô ta biết bọn họ đi thử lễ phục khi nào mà tính toán chuẩn thời gian kéo người đi như vậy?
Hơn nữa Chu Diệc Hành cũng không phải người mặc kệ cho người ta thích làm gì thì làm. Cho dù đối phương muốn giữ chân anh ta thì cũng không dễ dàng gì.
Thẩm Di không gọi tiếp nữa, cô chỉ gửi cho anh ta một tin nhắn Wechat.
[Nhìn thấy tin nhắn này thì trả lời em nhé.]
Sau đó cô xoay người đi vào bên trong chọn tiếp.
Chung Du hỏi: “Tìm được người chưa?”
Cô lắc đầu.
Hôm nay Chung Du đến đây vốn là vì muốn xem anh ta có chịu thay đổi hay không, nhưng không ngờ người này lại khiến cô ấy cảm thấy anh ta ngày càng đểu cáng.
Thành kiến của cô ấy đối với Chu Diệc Hành đã lên đến đỉnh điểm, tức đến nghiến răng: “Tên đểu cáng đáng chết.”
Thẩm Di không bắt cô ấy sửa lại nữa.
Nhìn thấy cô chọn tiếp, Chung Du thở dài một hơi rồi đi đến bên cạnh cô, ngón tay vuốt ve bông hoa hồng trên ngực váy, sau khi suy nghĩ một lúc lâu thì hỏi: “Di Di, cậu chắc chắn rồi chứ?”
Thẩm Di đưa những chiếc váy mà cô chọn cho cô nhân viên đứng ở bên trái, để lát nữa thử luôn một thể.
Cô biết Chung Du đang hỏi chuyện gì.
Theo sắp xếp trước mắt thì mấy ngày nữa hôn sự của bọn họ sẽ được công khai trong bữa tiệc sinh nhật của chú Chu, đó cũng là buổi lễ đính hôn của bọn họ, tiếp đó là hôn lễ.
Khua chiêng gõ mõ, khi đã bắt đầu bước đầu tiên thì mọi chuyện phía sau sẽ đổ dồn giống như hiệu ứng domino. Tuy bây giờ vẫn chưa quá muộn, nhưng thoắt cái bọn họ đã hoàn thành tất cả các bước, không còn đường quay đầu nữa.
“Hôm nay vắng mặt có thể tạm chấp nhận, nhưng đến khi kết hôn thì sao? Lỡ như anh ta cũng vắng mặt thì phải làm thế nào?” Chung Du cảm thấy chuyện này rất có khả năng.
Hôm nay có thể tính là chuyện nhỏ, nhưng nếu trong buổi hôn lễ —— Vậy cô sẽ trở thành trò cười của cả Bắc Thành mất.
Nhìn thấy bạn của cô Thẩm đang khuyên bảo, cô nhân viên phục vụ im lặng đi theo, không dám xen vào, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Bầu không khí căng thẳng quá…
Ánh mắt của Thẩm Di hơi đờ đẫn, cô cũng không biết.
Hiện tại hoàn cảnh của hai nhà không ngang bằng nhau, trên chuyện này là nhà họ Thẩm cần mối hôn sự này chứ không phải nhà họ Chu.
Bên họ không kết hôn cũng chẳng sao, cứ để mặc cho họ Thẩm rơi vào tình trạng mất khống chế.
Hơn nữa, mọi thứ đã bắt đầu, tương lai cũng đã mở màn. Khi vẫn chưa đạt được bước cuối cùng thì sẽ không có gì thay đổi.
Có điều nhìn tình hình trước mắt, cô lại không rõ đã xảy ra chuyện gì. Bình thường anh ta sẽ không dễ dàng mất liên lạc như thế.
Cô hơi mím môi, nhanh chóng đưa ra quyết định: “Cậu thấy hai cái này thế nào? Chọn xong rồi tớ sẽ đến nhà Chu một chuyến, xem thử có chuyện gì.”
Chung Du cắn môi dưới, tình huống hôm nay nếu đổi lại là cô ấy bị chồng sắp cưới cho leo cây như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ xấu hổ bỏ đi mất dạng rồi. Nhưng cô ấy cũng hiểu rõ tình hình của Thẩm Di lúc này, chỉ có thể thở dài: “Thôi được rồi.”
Thử đồ cưới là công việc rườm rà nhất, trước sau cũng mất hết một buổi chiều. Bởi vì quá nhiều váy, nếu thử hết đống này sẽ rất khó khăn, cho nên cô chỉ chọn vài cái để thử, rồi đưa những cái đã chọn cho người ta.
Cô muốn đến nhà họ Chu tìm anh ta, nếu anh ta có ở nhà họ Chu sẽ để cho anh ta chọn.
Nếu như anh ta không ở nhà thì lại tính tiếp.
Mãi cho đến khi cô rời khỏi cửa hàng này, Chu Diệc Hành vẫn chưa trả lời cô, giống như bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
Ngoài trời tuyết đã ngừng rơi, Thẩm Di dẫn thêm mấy người nữa đến nhà họ Chu, bọn họ đi theo sau cô, trong tay cầm lễ phục.
Nhà họ Chu rất lớn, cô đi qua một hành lang dài.
Mới đi được nửa đường, cô bỗng nhiên gặp một người.
Thẩm Di thường xuyên đến nhà họ Chu, bởi vì đều cùng một giới nên cô cũng có quen biết với mấy người có qua lại với nhà họ Chu. Nhưng người trước mắt này cô cảm thấy rất lạ.
Người đàn ông có vóc dáng cao ráo, mặc bộ vest đặt may thủ công màu đen, lạnh lẽo giống như lớp tuyết đọng trên hành lang, dáng vẻ uy nghiêm điềm tĩnh, một mình bước ra khỏi căn nhà.
Khoảnh khắc hai người gặp nhau, đối phương dừng bước trước, lúc này cô mới vô thức khựng lại. Nhưng cô vẫn không biết thân phận của anh là gì.
Thẩm Di thoáng do dự, đang định khách sáo gật đầu xem như chào hỏi rồi rời đi thì đối phương lại mở miệng trước.
“Cô là?”
Âm sắc trong trẻo như tiếng suối róc rách, nhưng quả thực rất lạnh lùng.
Cô vô tình chạm phải đôi mắt như mực đậm của anh.
Thẩm Di đành cười khẽ: “Tôi tới tìm Chu Diệc Hành, tôi là… bạn của anh ấy.”
Cô cảm thấy thân phận này là hợp lý nhất, cũng kín đáo nhất.
Người đàn ông ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu, nói: “Anh ta không có ở đây.”
Dường như anh rất rõ tình hình của nhà họ Chu hiện tại.
Thẩm Di hơi ngớ người. Nếu anh ta không ở nhà họ Chu thì đi đâu được chứ?
Trong lúc cô ngây người, tầm mắt của đối phương đã lướt qua những bộ lễ phục sau lưng cô, mở miệng nói: “Mấy bộ váy này rất đẹp.”
Anh cực kỳ lịch sự và phong độ, khiến cho người ta có thiện cảm.
Thẩm Di tạm thời ngừng suy nghĩ, cười nói: “Cảm ơn. Tôi đang muốn chọn ra hai bộ trong số mấy cái này.”
Chu Thuật Lẫm hiểu ý, gật đầu: “Cô định nhờ anh ta chọn giúp cô phải không?”
Đúng là như vậy. Dù sao đến lúc đó Chu Diệc Hành cũng là một vai chính trong bữa tiệc đính hôn của cô.
Hơn nữa việc chọn lễ phục hay váy cưới đều phải được các đôi vợ chồng sắp cưới lựa chọn cùng nhau.
Thẩm Di gật đầu.
“Anh ta không có ở đây, hay là tôi gợi ý cho cô nhé?” Anh chủ động đề nghị.
Cô mỉm cười, đồng ý: “Được.”
Dù sao Chu Diệc Hành cũng không có ở nhà, cô cũng không vội vàng đi vào, đành nán lại ở đây nói chuyện.
Khóe môi của anh hơi nhếch lên, chọn ra hai bộ trong số đó.
Thẩm Di xoay người nhìn lại, thật ra cô cũng thích hai bộ này.
Cô phất tay ý bảo bọn họ có thể ra về, cứ lấy hai bộ này là được, cũng không khó lựa chọn lắm.
Chu Thuật Lẫm ở bên cạnh đứng xem.
Nói ra cũng hơi buồn cười… Lễ phục đính hôn của cô không phải do người chồng sắp cưới của cô chọn, mà lại do anh chọn.
Anh khéo léo giấu đi sự lạnh lẽo trong đáy mắt. Lúc cô lần nữa nhìn về phía anh, sự lạnh lẽo đã âm thầm biến mất, giống như hòa cùng với mùa đông.
Thẩm Di tò mò hỏi thân phận của anh, anh chỉ nói: “Họ hàng.”
Cô hiểu ra. Thảo nào anh lại xuất hiện ở đây, dáng vẻ cũng rất quen thuộc với nơi này. Có điều cô đã từng gặp rất nhiều họ hàng nhà họ Chu, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp người này.
Đối phương cũng không ở lâu, khẽ gật đầu rồi rời đi trước.
Chu Diệc Hành không có ở nhà, cũng không thể liên lạc được với anh ta, vậy anh ta đang ở đâu?
Dù sao cũng đã tới đây rồi, cô dứt khoát đi tìm Tần Tuyết.
Cuộc gặp gỡ và giao lưu này quá ngắn ngủi, ngắn đến mức không ai biết hay để tâm.
…
Từ sáng sớm Tần Tuyết đã không thấy bóng dáng Chu Diệc Hành đâu, bà ấy còn tưởng hai người họ đi thử đồ cùng nhau, nhưng đến khi cô tới nhà, bà ấy mới biết anh ta không đi thử đồ.
Bà ấy tức giận đập bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái thằng khốn này.”
Tần Tuyết gọi điện thoại cho quản gia, dặn bọn họ đi liên lạc tìm người.
Bà ấy cứ tưởng sau khi nói chuyện với anh ta, anh ta đã ghi nhớ trong lòng và thay đổi tính nết, không ngờ lại sơ suất vào đúng lúc quan trọng như vậy.
Thử lễ phục mà cũng dám vắng mặt, anh ta còn gì không dám làm nữa không?
Tần Tuyết vỗ ngực, xoa dịu cơn giận, tìm lý do giải thích thay anh ta. Bà ấy không thể để nhà gái cảm thấy anh ta không coi trọng hôn sự này được.
“Di Di à, cháu đừng cuống nhé, chắc là nó gặp chuyện gì đó thôi. Cháu cũng đừng giận, chốc nữa dì sẽ dạy dỗ nó lại.”
Bây giờ so với tức giận thì Thẩm Di lại muốn gặp anh ta hơn, cô muốn biết rốt cuộc anh ta đã đi đâu.
Tần Tuyết kéo tay cô, cười hỏi: “Cháu và bạn cháu đã chọn được lễ phục chưa? Cho dì xem thử nào, các cháu đã chọn những món gì?”
Dù sao bà ấy cũng là bà chủ nhà họ Chu, đương nhiên có khả năng ‘đi qua ngọn núi lở’ mà mặt vẫn không đổi sắc. Bà ấy yên lặng hóa giải sự cố nặng nề, làm cho bầu không khí trở nên hài hòa hơn.
Thẩm Di nhớ đến người đàn ông lúc nãy. Cô và Chung Du vẫn chưa chọn xong, thế nhưng vừa rồi anh đã chọn giúp.
Cô không nói nhiều, chỉ chọn ảnh của hai bộ lễ phục đó đưa cho Tần Tuyết xem.
…
Mãi cho đến khoảng 8 – 9 giờ tối, người nhà họ Chu mới tìm được tung tích của Chu Diệc Hành, nói đúng hơn là cuối cùng anh ta mới xuất hiện.
Lại qua nửa tiếng sau, anh ta vội vàng quay về nhà họ Chu, dáng vẻ luống cuống.
Trên gương mặt anh ta xen lẫn sự khó chịu và bực bội, quản gia đi ra cửa đón anh ta, hoàn toàn không biết ai lại chọc giận vị này, chỉ dám bước nhanh đi vào trong nhà theo anh ta.
“Buổi chiều cô Thẩm đã đến đây, bị bà chủ giữ lại đây chờ cậu…”
Anh ta ừ một tiếng, tỏ vẻ đã biết.
Vốn dĩ hôm nay đã có kế hoạch rõ ràng, anh ta phải đi thử lễ phục với Thẩm Di, nhưng sáng sớm hôm nay lại nhận được điện thoại của Lạc Sa.
Dây dưa một hai lần thì được, nhưng không thể có lần thứ ba.
Lần đầu tiên là lúc anh ta dẫn Thẩm Di đến quán bar, khi nhận được điện thoại của cô ta, anh ta đã cảm thấy không vui. Lần thứ hai là lúc anh ta và Thẩm Di đến nhà hàng ăn cơm, lại nhận được tin nhắn của Lạc Sa, cô ta nói cô ta vừa nhìn thấy bọn họ ở bên ngoài. Giọng nói của người phụ nữ có chút yếu ớt, giống như chỉ ngẫu nhiên gặp được một người bạn nên định tới chào hỏi, nhưng anh ta đâu cần cô ta chào hỏi chứ?
Anh ta chỉ trả lời: [Cô không hài lòng với điều kiện chia tay à? Hay là cô đang mơ tưởng thứ gì không nên?]
Lạc Sa là người thông minh, đương nhiên có thể nghe hiểu ý của anh ta. Bất luận là vế trước hay vế sau thì ý của anh ta cũng là cô ta đang mơ mộng hão huyền. Cô ta cắn chặt môi, dùng sức đến mức cắn sắp chảy máu.
Mà rõ ràng sự xuất hiện lần thứ hai của cô ta đã khiến anh ta cảm thấy phiền, không còn kiên nhẫn nữa. Trả lời xong không lâu, anh ta cảm thấy chưa đủ nên lại buông lời cay đắng: [Nếu cô không hiểu ‘Dễ gặp dễ tan’ là gì thì tôi cũng không ngại dạy cho cô biết.]
Đây cũng là lời cảnh cáo cuối cùng của anh ta.
Lạc Sa đương nhiên biết ‘dạy’ như thế nào.
E là cô ta sẽ không được lăn lộn trong giới giải trí này nữa.
Sắc mặt của cô ta trở nên trắng bệch, giải thích: [Không phải đâu Diệc Hành, chẳng qua là em nhớ anh thôi mà.]
Nhưng rõ ràng cậu ấm này chẳng cần cô ta phải nhớ thương.
Anh ta không thèm trả lời lại.
Chu Diệc Hành vốn tưởng sau đó chuyện này sẽ kết thúc êm đẹp.
Nhưng sáng hôm nay, anh ta lại nhận được tin nhắn của cô ta.
Đúng như anh mong muốn, cô ta không nói thêm một câu nào, chỉ gửi một bức ảnh.
Mà tấm ảnh đó là ảnh chụp một cây que thử thai.
Chu Diệc Hành nhíu chặt mày.
Anh ta có thể làm lơ tất cả các tin nhắn khác, duy chỉ có chuyện này là không thể.
Cô ta đúng là gan lớn.
Sau khi mắng thầm một tiếng, anh ta cầm áo khoác đi ra ngoài tìm người.
Lúc ấy pin điện thoại không còn nhiều lắm, anh ta cũng không để ý nhiều.
Bận rộn cả một ngày, có quá nhiều chuyện phải xử lý khiến cho đầu óc của anh ta sắp nổ tung. Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, anh ta mới nhận ra có điều khác thường —— thử ấn nút thì lại phát hiện di động đã tắt nguồn từ lúc nào, chẳng trách hôm nay lại yên tĩnh như vậy.
Anh ta xoa nắn ấn đường, vội vàng chạy về nhà họ Chu.
Quả nhiên Thẩm Di đang ở đây.
Trước khi đi vào, Chu Diệc Hành cố gắng bình ổn lại tâm trạng của mình. Xử lý xong những chuyện đó thì cũng không còn gì quan trọng nữa. Anh ta không quan tâm đứa bé đó có phải là con của anh ta hay không, cũng không quan tâm có phải dùng biện pháp an toàn rồi mà vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không, chỉ có Thẩm Di mới có tư cách sinh con cho anh ta.
Chẳng qua lần đầu tiên anh ta gặp phải chuyện phiền phức như vậy nên có hơi bực bội.
Bọn họ chỉ là những người lướt qua đời nhau, anh ta chỉ nghiêm túc muốn sống chung với Thẩm Di.
…
Chu Thuật Lẫm vừa quay lại khách sạn thì có người mang tài liệu đến cho anh.
Diễn viên Lạc Sa và tất cả những gì có liên quan đến Chu Diệc Hành.
Anh thong thả dùng khăn lông ấm lau tay rồi mới nhận lấy.
Sau khi xem lướt qua, anh đặt lên mặt bàn, chỉ nhếch môi.
Anh đợi cơ hội này đã lâu, không ngờ Chu Diệc Hành lại tự thò đuôi ra để anh tóm, chủ động đến mức khiến cho anh cảm thấy bất ngờ.
Anh cầm chiếc khăn lông ấm trong tay, giọng nói rất nhạt: “Phá thai làm gì? Đi ngăn lại cho tôi.” <!-- vuông --> <!-- AI CONTENT END 1 -->