Đêm nay nhà họ Thẩm rất yên tĩnh. Bình thường Thẩm Bách Văn và Phù Lam đã hiếm khi cãi nhau, huống hồ là cãi lớn như trận hôm nay. Những người khác trong nhà đều lặng lẽ biến mất, không dám quấy rầy.
Sau khi cãi nhau xong, Thẩm Bách Văn cũng không đến gặp Thẩm Hàm Cảnh mà đi đường vòng ra ngoài, chỉ bảo quản gia chuyển lời cho cô ta, bắt cô ta mấy tháng tiếp theo phải ở yên trong nhà, tự vấn lương tâm, ngay cả thẻ cũng bị tạm khóa.
Thẩm Hàm Cảnh chỉ im lặng lắng nghe, đợi quản gia nói xong mới thấp giọng hỏi một câu: “Bố tôi đâu rồi?”
Nghe xong những lời này, cô ta dường như không hề phản đối, chỉ muốn gặp bố mình.
Quản gia hỏi: “Cô tìm ông chủ có chuyện gì không?”
Thẩm Hàm Cảnh c ắn môi dưới, thì thầm: “Tôi muốn xin lỗi ông ấy.”
Quản gia im lặng một lúc rồi nói: “Chắc bây giờ ông chủ không muốn gặp cô đâu.”
Tuy rằng Thẩm Bách Văn không dặn dò gì nhiều, nhưng sau khi hai vợ chồng cãi nhau ông cũng không thèm về phòng, chứ đừng nói là đến gặp cô ta.
Bản thân quản gia cũng tự thấy được điều này.
Nghe vậy, người vốn nói ít lại càng trầm mặc, hai mắt cũng đỏ hoe, thoạt nhìn rất đáng thương và bất lực.
Nói xong, quản gia không nán lại lâu, khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi.
Lúc Thẩm Hàm Cảnh được đưa về từ trại trẻ mồ cô, cô ta nhỏ nhắn như một cái bánh bao, Thẩm Bách Văn còn đích thân chăm sóc một khoảng thời gian, giữa bọn họ không hề có sự xa lạ.
Nhưng đến năm tám tuổi, sau khi Thẩm Di quay lại, tâm trí của ông đã không còn dành nhiều cho cô ta nữa. Thẩm Hàm Cảnh thậm chí còn tranh giành bố, nhưng hiển nhiên đã bị Thẩm Bách Văn ngăn cản.
Sau này cô ta mới hiểu được, thì ra bố vốn là của Thẩm Di. Bởi vì Thẩm Di mất tích nên bọn họ mới nhận cô ta về nuôi để an ủi phần nào cảm giác mất con gái. Cô ta tranh giành bố với Thẩm Di như thế quả thực có chút buồn cười.
Có một lần cô ta nghe thấy bảo mẫu trong nhà nói chuyện, nghe nói năm đó lúc Thẩm Di mới sinh ra vô cùng đáng yêu, Thẩm Bách Văn rõ ràng rất bận rộn nhưng vẫn thường xuyên dành thời gian để đích thân chăm sóc cô, cô giống như một món trang sức nhỏ treo trên người ông vậy. Bình thường có khách đến nhà xã giao, ông sẽ vừa ôm vừa nói chuyện với họ, còn đám người kia thì cứ thế nhìn một người đàn ông trưởng thành dùng khăn sữa lau nước miếng cho cô, vỗ cho cô ợ hơi. Bởi vì ông luôn bế cô trên tay nên lúc đó Chu Phục Niên cũng được ôm cô vài lần.
Ông đối xử với cô ta quả thật đủ tốt, nhưng mãi mãi vẫn không bằng lòng tốt của ông đối với con gái ruột.
Trong lòng Thẩm Hàm Cảnh cảm thấy không cam lòng. Có điều bình thường ông bận rộn công việc, không có nhiều thời gian và sức lực dành cho con cái, cho nên cô ta cũng dần bỏ đi cái tính bướng bỉnh của mình.
Nhưng lần này ông đã thật sự nổi giận, thậm chí còn không muốn gặp cô ta.
Cô ta vốn định bỏ qua những yếu tố rườm rà bên ngoài, đơn giản nói một tiếng xin lỗi, nhưng hiện tại dường như không thể tìm được cơ hội.
……
Lúc Thẩm Bách Văn gọi điện tới, Thẩm Di đã ngủ say.
Có sự k1ch thích trên xe, đêm nay cô vô cùng yên phận, ngoan ngoãn nằm ở phía bên mình. Chu Thuật Lẫm cũng không ngăn cản cô.
Di động đặt bên cạnh đột nhiên rung lên, cô khẽ cau mày như vừa bị làm phiền.
Đợi một lát vẫn chưa dừng lại, cô như muốn tránh né mà trốn về hướng ngược lại với nguồn âm thanh.
——thế là tự mình sát về phía bên anh.
Chu Thuật Lẫm vẫn đang quan sát cô, chứng kiến cảnh tượng này phát sinh, anh chỉ khẽ cười một tiếng, sau đó giơ tay cầm điện thoại lên xem rồi thấp giọng hỏi cô: “Là bố. Có nhận không?”
Thẩm Di vùi mặt vào lòng anh, chỉ ước gì âm thanh kia dừng lại ngay tức khắc.
Nhõng nhẽo vô cùng.
Nói chung là cô không muốn nhận.
Chu Thuật Lẫm bèn đứng dậy đi ra ngoài nhận điện thoại.
“Bố ạ.” Anh bình tĩnh nói, “Là con.”
Thẩm Bách Văn sững sờ một lúc mới nói tiếp.
“Vâng, cô ấy ngủ rồi.”
Trong bóng đêm thỉnh thoảng lại vang lên vài câu trả lời của người đàn ông.
Sau khi hàn huyên vài câu, Thẩm Bách Văn nói: “Bố sợ hôm nay con bé buồn vì mấy lời nói của mẹ nó, con an ủi nó giúp bố nhé.”
Lúc mới lên xe đúng là tâm trạng của cô không được vui vẻ lắm, chắc là đang suy nghĩ những chuyện này. Nhưng về sau cô gần như đã quên hết, chủ yếu là vì cô không bận tâm đ ến nữa.
Nhìn ánh trăng sáng ngời bên ngoài, Chu Thuật Lẫm nói: “Bố yên tâm, con đã an ủi rồi ạ.”
Thẩm Bách Văn sửng sốt. Nhanh vậy sao? “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Thế thôi, con cũng ngủ sớm đi.”
“Vâng ạ, bố cũng vậy nhé.”
Vừa có thêm đứa con rể này nên hiển nhiên Thẩm Bách Văn vẫn chưa thích ứng lắm, cũng không nhiều lời nữa mà cúp máy ngay.
Nhưng có hai câu nói của Chu Thuật Lẫm là ông đã yên tâm không ít.
Vốn dĩ ông còn đang lo Thẩm Di sẽ tức giận, nhưng không ngờ cô lại chìm vào giấc ngủ nhanh như vậy.
Hai người bọn cô vừa mới kết hôn không lâu, ông vẫn luôn để ý đến tình hình bên phía bọn họ. Có điều hiện tại dường như mọi thứ vẫn ổn.
Ánh mắt Thẩm Bách Văn hơi trầm xuống. Gia đình ông đối xử với Thẩm Hàm Cảnh rất tốt, cô ta là một cô nhi không cha không mẹ nhưng vào nhà ông chưa bao giờ phải chịu nỗi bất công nào, chỉ cần nhìn cách Phù Lam thiên vị cô ta là biết rõ.
Nhưng không ngờ rằng bên dưới vẻ ngoài ngoan ngoãn nghe lời đó lại ẩn chứa rất nhiều hành vi xấu xa.
Thẩm Di quả thực đang bị cô ta bắt nạt quá đáng. Vừa nghĩ tới chuyện này là ông lại không kìm được cơn giận.
…
Người nào đó hoàn toàn không ý thức được mình đang xâm chiếm lãnh thổ của người khác, khi Chu Thuật Lẫm quay lại thì nhìn tháya một cảnh tượng rất quen thuộc, Thẩm Di đã nằm lăn qua chỗ ngủ ban đầu của anh.
Sự bá đạo vẫn không hề thay đổi.
Anh yên lặng nhìn cô hai giây rồi hỏi: “Em ngủ qua chỗ của tôi, là muốn tôi ngủ qua chỗ của em sao?”
Giọng nói của anh nhẹ đến mức gần như có thể bỏ qua. Rõ ràng là đang chỉ trích nhưng không biết tại sao lại có thể dịu dàng đến thế.
Thẩm Di vẫn không trả lời.
Anh cười khẽ nói: “Tên cướp nhỏ.”
Cướp sắc lại cướp địa bàn.
Chu Thuật Lẫm cuối cùng cũng có động tác, anh cúi người tới gần cô, muốn ôm cô về lại bên kia. Thế nhưng Thẩm Di không muốn di chuyển, anh vừa nhấc tay lên là cô lại ôm chặt lấy anh.
Anh quỳ một gối bên giường, độ cao vừa phải. Song không biết đụng tới đụng lui thế nào mà khi tay anh vừa buông ra, cô lại nằm sấp lên người anh.
Hô hấp của người đàn ông bỗng chốc trì trệ. Anh dừng động tác, cúi đầu nhìn cảnh tượng trước mắt, đồng tử sâu như mực.
Cô đang vô thức mở hé miệng.
Chu Thuật Lẫm cố gắng khống chế thứ gì đó đang rục rịch, nhưng làm thế nào cũng không thể chống lại sự k1ch thích thị giác hiện hại, thứ gì đó chẳng mấy chốc đã ngẩng cao đầu.
Anh hít một hơi thật sâu, yết hầu lặng lẽ cuộn tròn.
‘Phòng giáo dục’ đang thúc đẩy tiến độ dạy học, nhưng ‘tiến độ dạy học’ của anh lại chậm đến mức ngay cả hiệu trưởng cũng không thể nhìn nổi.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, trong đầu anh lại hiện lên vô số những hình ảnh khiến cho máu huyết sôi trào.
Thật ra anh không phải là một người quá tốt. Nếu không, tại sao nhìn thấy cảnh này mà không đưa tay ngăn cản?
Chu Thuật Lẫm nhắm mắt lại, chỉ trong vòng một buổi tối phải trải qua hai lần khảo nghiệm, quả thực có chút tàn nhẫn. Hết lần này đến lần khác, anh không thể tưởng tượng được mình đã chịu đựng như thế nào.
Rõ ràng là cô đang khảo nghiệm khả năng tự chủ của anh. Càng chịu đựng thì càng khó khăn và áp lực càng lớn.
Anh ngồi xuống giường lại, ôm cô vào lòng rồi cúi đầu hôn cô, cắn nhẹ môi cô khẽ trằn trọc.
“Ưm.”
Thẩm Di đang ngủ say thì bị anh đánh thức, nhưng cũng chỉ nhìn anh một cái rồi đẩy anh ra tiếp tục ngủ.
Chu Thuật Lẫm nửa đùa nửa dỗ hỏi: “Em có muốn tiếp tục an ủi tôi không?”
Giống như lúc nãy ở trên xe, cô hôn lên tai anh.
Thẩm Di đã buồn ngủ đến mức ngay cả di động đổ chuông cô cũng không tỉnh lại, cho nên bây giờ chắc chắn không để ý tới những thứ này. Cô nghiêng đầu, cũng không cho anh hôn nữa.
Chu Thuật Lẫm nhíu mày, cắn răng ép sát cô vào người mình, cứ thế ôm cô một lúc.
Nhưng không khác gì gãi không đúng chỗ ngứa.
Một lúc trôi qua vẫn không có tác dụng gì. Nếu muốn nói đến tác dụng thì thật sự chỉ có thể là tác dụng tâm lý.
Sau khi bị đánh thức một hồi, Thẩm Di lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Anh nhường địa bàn cho cô, còn mình thì vào phòng tắm.
Tên cướp nhỏ đã chiếm đất thành công.
……
Ngày hôm sau tỉnh lại, Thẩm Di cũng không biết mình ngủ từ lúc nào, bàn tay thậm chí còn đặt trên eo anh, nhưng anh không hề ngăn cản.
Cô thề là cô chỉ giả vờ ngủ để sờ mó anh đúng một lần ngày hôm đó. Còn lần này là thật sự ngoài ý muốn.
Chu Thuật Lẫn vẫn chưa dậy, lúc cô rút tay về, có cảm giác như gấu áo ngủ của anh bị vén lên.
Cô cắn nhẹ môi dưới, nấn ná lại trên đó giây lát.
Hơi mềm, nếu dùng đầu ngón tay chọc vào hẳn sẽ lún xuống.
Thật sự rất muốn sờ thử.
Nhưng chắc chắn vừa đụng vào là anh sẽ tỉnh dậy ngay.
Cô không khỏi nghĩ đến đêm qua… đêm qua cô đã có nhận thức rất rõ về nhu cầu của anh.
Cho nên, tốt nhất là không nên sờ mó lung tung.
Cô bực bội rút tay về, nhưng đồng thời lại bị anh giữ chặt cổ tay.
Thẩm Di ngạc nhiên ngước mắt, đôi mắt sâu hun hút của anh đang rủ xuống, tập trung nhìn cô. Ánh mắt gần như thấu hiểu của anh thực sự khiến cô vô thức muốn trốn tránh, giây phút đó cô cảm thấy hoảng sợ một cách kỳ lạ.
“Bà Chu, xem ra em…” Anh hơi dừng lại, âm cuối khẽ giương lên, “Rất thèm muốn cơ thể tôi.”
Thẩm Di nhất thời thấy khó thở, hoảng hốt phủ nhận: “Không phải…”
Sức lực trên tay anh mạnh giống như một cái vòng thép, khiến cho cổ tay cô không cách nào cử động.
Đừng nói là rút lại, dù có muốn nhúc nhích cũng không được.
Cô ho khẽ một tiếng, muốn giải thích. Nhưng mà hiểu lầm thì mới cần giải thích —— còn chuyện của cô làm sao để giải thích đây?
Cô hít sâu một hơi, hai má đỏ bừng như bị ai đó bắt gặp đang ăn vụng. Lại đổi góc độ suy nghĩ, cân nhắc xem nên biện luận thế nào.
Chu Thuật Lẫm nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thân là người bị hại nhưng không hề phẫn nộ bảo vệ sự trong sạch của mình, chỉ mập mờ nói: “Muốn sờ à? Tôi dạy em nhé?”
Lúc nhắc đến chữ “muốn sờ” anh lại không hề bất ngờ, nghiễm nhiên đã nhìn thấu cô.
Thẩm Di thậm chí còn chưa kịp xấu hổ đã rơi vào sự kinh ngạc khác. Anh, anh có biết mình đang nói gì không vậy?
——anh không chỉ không bảo vệ sự trong sạch của mình mà còn muốn hiến thân làm sách giáo khoa?
Cô do dự nói: “Không, tôi không muốn sờ.”
Vành tai đỏ như rỉ máu, song cô cảm thấy hiện tại bên phía anh chưa có đủ bằng chứng chứng minh cô là kẻ háo sắc, cho nên cô vẫn có thể giảo biện thêm vài câu…
Chu Thuật Lẫm nhướng mày, gật đầu như thật: “Vậy được rồi.”
Ánh mắt hốt hoảng của cô lướt qua cổ áo hơi mở hé của anh, thử rút tay về nhưng anh lại không có ý định buông ra, còn nói tiếp câu vừa rồi: “Vậy xem như, tôi muốn em sờ tôi đi.”
“!”
Thẩm Di hít sâu một hơi, thận trọng nói: “Như, như vậy không tốt lắm đâu.”
Đầu óc cô hỗn loạn, cảm giác giống như anh đang muốn dỗ trẻ con mà sửa lời vậy. Anh nói “vậy xem như” chẳng khác nào là cô muốn chạm vào anh!
Cô bỗng dưng có một cảm giác ‘tôi thật sự không thể làm gì bạn’, cũng không biết bây giờ hình ảnh của cô trong mắt anh đã tệ đến mức nào.
“Không đâu, chúng ta là vợ chồng, chuyện này rất hợp pháp.” Chu Thuật Lẫm trầm giọng nói.
Sau đó anh dùng chăn che lại, hào phóng kéo tay cô đặt lên bụng dưới của mình, cúi đầu nhìn cô: “Sờ được chưa?”
Thẩm Di muốn che mặt, ánh mắt cũng không biết nhìn vào đâu mới phải.
Sờ, sờ được rồi.
Có chút mềm mại, thực sự rất giống với cảm giác mà cô tưởng tượng.
Cô không nhìn thấy gì cả, giống như bịt tai trộm chuông, nhưng lại sờ được tất cả mọi thứ, xúc cảm và kết cấu rõ ràng như chiếu rõ ràng trong đầu cô.
Lỗ tai đỏ như muốn chảy máu, nhưng cánh tay lại không thể nào rút về.
Chuyện mà cô vẫn luôn tò mò giờ đây đã có thể bắt đầu cảm nhận một cách tỉ mỉ, còn được anh quang minh chính đại hướng dẫn, không cần phải sợ anh phát hiện nữa —— Cô cảm thấy mình phải trân trọng nó mới phải. Dù sao cũng tốt hơn khổ sở giả bộ ngủ, chỉ có thể cẩn thận chạm vào.
Chu Thuật Lẫm dạy cô: “Đây là trạng thái thả lỏng. Trạng thái căng cứng khi vận động sẽ khác.”
Thẩm Di thiếu chút nữa đã buột miệng hỏi tại sao lại khác, nhưng nghĩ lại, bây giờ cô cũng không thể bảo anh biểu diễn cho cô xem đươc. Chỉ có thể nói rằng mình càng ngày càng lớn mật, cô gật đầu loạn xạ: “Ừm ừm.”
Anh liếc nhìn cô, phê bình: “Em không chăm học lắm.”
Cũng không biết cách đặt câu hỏi hoặc đi sâu nghiên cứu thảo luận.
Thẩm Di: “…”
Hay là anh nghe xem anh đang nói gì đi?
Cũng may anh không tiếp tục chuyện này nữa mà thả lỏng tay ra: “Được rồi, bây giờ em tự sờ đi.”
Thẩm Di: “…”
Cô ngơ ngác mấy giây, ngập ngừng vuốt v e nó, nhớ lại những gì mà bình thường cô muốn làm rồi bắt đầu thực hiện.
Thoải mái thật, thoải mái đến mức cô không muốn rời xa nó.
Cô thỏa mãn rồi.
Sự tò mò từ trước đến nay đã được thỏa mãn.
Sau khi chạm vào vài lần, cô cảm giác thấy cơ bắp dưới tay dường như đang thay đổi.
Nhưng anh cũng không nhiều lời, cho nên cô cũng không nói gì.
… Cô quả thật không chăm học, gặp phải vấn đề cũng không định mở miệng xin chỉ dạy.
Vừa rồi Chu Thuật Lẫm đã nghĩ, nếu nó ở trạng thái khác thì anh sẽ tìm được cơ hội dạy cô. Nhưng không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy.
Anh nhắm mắt, không ngăn cản cũng không nhắc nhở cô.
Mà Thẩm Di cũng biết chừng mực, không thể coi người ta là người tốt rồi bắt nạt mãi được, thế là mượn lúc này dừng tay đúng lúc.
Phải thu lưới đúng thời điểm. Chứ nếu để qua một lúc nữa, không khéo sẽ bị anh ép ở lại.
Thẩm Di ngẩng đầu nhìn anh, thấy người đàn ông mím chặt đôi môi mỏng, như là buồn ngủ muốn đánh thêm một giấc nữa.
Cô ghé sát lại nói: “Tôi muốn dậy, anh có muốn dậy không?”
Chu Thuật Lẫm mở mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, anh bảo cô đi trước, lại nói một câu: “Tối hôm qua bố có gọi điện thoại cho em.”
Thẩm Di ngẩn người, anh nói bố nào? Chắc là bố anh nhỉ, vì suy cho cho cùng nếu là bố cô thì sao giọng điệu của anh lại thân quen đến thế? Nhưng nếu là bố anh, vậy thì bố anh gọi cho cô làm gì?
“Lúc đó em ngủ rồi nên tôi nhận máy giúp em. Bố bảo em có thời gian thì về nhà một chuyến.” Chu Thuật Lẫm nhìn cô với ánh mắt sâu xa, cô không hề biết gì về ký ức đêm qua.
Lúc này Thẩm Di đã chắc chắn anh đang nói đến Thẩm Bách Văn.
Nhưng anh của bây giờ đã đổi giọng thành thạo vậy rồi sao?
“Ồ, được rồi.” Cô vớ lấy điện thoại.
Tiếng cửa phòng đóng lại vang lên.
Chu Thuật Lẫm có chút tiếc nuối thở dài.
Nếu cô không rút tay về nhanh như thế, có lẽ bây giờ cô đã thấy được trạng trái căng cứng của nó trông như thế nào.
Tiết học này xem như cũng đã hoàn tất.
Dì Đồng đã chuẩn bị bữa sáng cho họ, Thẩm Di ngồi trước bàn ăn khuấy cháo.
Từ tối hôm qua đến giờ cô luôn cảm thấy Chu Thuật Lẫm có gì đó khác lạ, nhưng lại không thể diễn tả thành lời.
Hình như anh khá vui vẻ thì phải?
Nhưng tại sao?
Sáng sớm anh tắm rửa xong đi ra cô cũng không phát hiện có điều gì bất thường.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Chu Thuật Lẫm nhìn chuyển phát nhanh chất đống bên cửa, hỏi cô một tiếng rồi bắt đầu tháo ra.
Thẩm Di không để ý lắm, mãi cho đến khi nhìn thấy tin nhắn Wechat của Chung Du, cô mới sực nhớ ra gì đó, vô thức ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên vẻ hoảng loạn.
Nhưng hiển nhiên đã không còn kịp.
Chu Thuật Lẫm nhìn mấy món đồ vật quá mức phong phú trong hộp, lại ngước mắt nhìn cô, khẽ nhướng mày: “Là mấy thứ này?”
Sau khi cãi nhau xong, Thẩm Bách Văn cũng không đến gặp Thẩm Hàm Cảnh mà đi đường vòng ra ngoài, chỉ bảo quản gia chuyển lời cho cô ta, bắt cô ta mấy tháng tiếp theo phải ở yên trong nhà, tự vấn lương tâm, ngay cả thẻ cũng bị tạm khóa.
Thẩm Hàm Cảnh chỉ im lặng lắng nghe, đợi quản gia nói xong mới thấp giọng hỏi một câu: “Bố tôi đâu rồi?”
Nghe xong những lời này, cô ta dường như không hề phản đối, chỉ muốn gặp bố mình.
Quản gia hỏi: “Cô tìm ông chủ có chuyện gì không?”
Thẩm Hàm Cảnh c ắn môi dưới, thì thầm: “Tôi muốn xin lỗi ông ấy.”
Quản gia im lặng một lúc rồi nói: “Chắc bây giờ ông chủ không muốn gặp cô đâu.”
Tuy rằng Thẩm Bách Văn không dặn dò gì nhiều, nhưng sau khi hai vợ chồng cãi nhau ông cũng không thèm về phòng, chứ đừng nói là đến gặp cô ta.
Bản thân quản gia cũng tự thấy được điều này.
Nghe vậy, người vốn nói ít lại càng trầm mặc, hai mắt cũng đỏ hoe, thoạt nhìn rất đáng thương và bất lực.
Nói xong, quản gia không nán lại lâu, khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi.
Lúc Thẩm Hàm Cảnh được đưa về từ trại trẻ mồ cô, cô ta nhỏ nhắn như một cái bánh bao, Thẩm Bách Văn còn đích thân chăm sóc một khoảng thời gian, giữa bọn họ không hề có sự xa lạ.
Nhưng đến năm tám tuổi, sau khi Thẩm Di quay lại, tâm trí của ông đã không còn dành nhiều cho cô ta nữa. Thẩm Hàm Cảnh thậm chí còn tranh giành bố, nhưng hiển nhiên đã bị Thẩm Bách Văn ngăn cản.
Sau này cô ta mới hiểu được, thì ra bố vốn là của Thẩm Di. Bởi vì Thẩm Di mất tích nên bọn họ mới nhận cô ta về nuôi để an ủi phần nào cảm giác mất con gái. Cô ta tranh giành bố với Thẩm Di như thế quả thực có chút buồn cười.
Có một lần cô ta nghe thấy bảo mẫu trong nhà nói chuyện, nghe nói năm đó lúc Thẩm Di mới sinh ra vô cùng đáng yêu, Thẩm Bách Văn rõ ràng rất bận rộn nhưng vẫn thường xuyên dành thời gian để đích thân chăm sóc cô, cô giống như một món trang sức nhỏ treo trên người ông vậy. Bình thường có khách đến nhà xã giao, ông sẽ vừa ôm vừa nói chuyện với họ, còn đám người kia thì cứ thế nhìn một người đàn ông trưởng thành dùng khăn sữa lau nước miếng cho cô, vỗ cho cô ợ hơi. Bởi vì ông luôn bế cô trên tay nên lúc đó Chu Phục Niên cũng được ôm cô vài lần.
Ông đối xử với cô ta quả thật đủ tốt, nhưng mãi mãi vẫn không bằng lòng tốt của ông đối với con gái ruột.
Trong lòng Thẩm Hàm Cảnh cảm thấy không cam lòng. Có điều bình thường ông bận rộn công việc, không có nhiều thời gian và sức lực dành cho con cái, cho nên cô ta cũng dần bỏ đi cái tính bướng bỉnh của mình.
Nhưng lần này ông đã thật sự nổi giận, thậm chí còn không muốn gặp cô ta.
Cô ta vốn định bỏ qua những yếu tố rườm rà bên ngoài, đơn giản nói một tiếng xin lỗi, nhưng hiện tại dường như không thể tìm được cơ hội.
……
Lúc Thẩm Bách Văn gọi điện tới, Thẩm Di đã ngủ say.
Có sự k1ch thích trên xe, đêm nay cô vô cùng yên phận, ngoan ngoãn nằm ở phía bên mình. Chu Thuật Lẫm cũng không ngăn cản cô.
Di động đặt bên cạnh đột nhiên rung lên, cô khẽ cau mày như vừa bị làm phiền.
Đợi một lát vẫn chưa dừng lại, cô như muốn tránh né mà trốn về hướng ngược lại với nguồn âm thanh.
——thế là tự mình sát về phía bên anh.
Chu Thuật Lẫm vẫn đang quan sát cô, chứng kiến cảnh tượng này phát sinh, anh chỉ khẽ cười một tiếng, sau đó giơ tay cầm điện thoại lên xem rồi thấp giọng hỏi cô: “Là bố. Có nhận không?”
Thẩm Di vùi mặt vào lòng anh, chỉ ước gì âm thanh kia dừng lại ngay tức khắc.
Nhõng nhẽo vô cùng.
Nói chung là cô không muốn nhận.
Chu Thuật Lẫm bèn đứng dậy đi ra ngoài nhận điện thoại.
“Bố ạ.” Anh bình tĩnh nói, “Là con.”
Thẩm Bách Văn sững sờ một lúc mới nói tiếp.
“Vâng, cô ấy ngủ rồi.”
Trong bóng đêm thỉnh thoảng lại vang lên vài câu trả lời của người đàn ông.
Sau khi hàn huyên vài câu, Thẩm Bách Văn nói: “Bố sợ hôm nay con bé buồn vì mấy lời nói của mẹ nó, con an ủi nó giúp bố nhé.”
Lúc mới lên xe đúng là tâm trạng của cô không được vui vẻ lắm, chắc là đang suy nghĩ những chuyện này. Nhưng về sau cô gần như đã quên hết, chủ yếu là vì cô không bận tâm đ ến nữa.
Nhìn ánh trăng sáng ngời bên ngoài, Chu Thuật Lẫm nói: “Bố yên tâm, con đã an ủi rồi ạ.”
Thẩm Bách Văn sửng sốt. Nhanh vậy sao? “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Thế thôi, con cũng ngủ sớm đi.”
“Vâng ạ, bố cũng vậy nhé.”
Vừa có thêm đứa con rể này nên hiển nhiên Thẩm Bách Văn vẫn chưa thích ứng lắm, cũng không nhiều lời nữa mà cúp máy ngay.
Nhưng có hai câu nói của Chu Thuật Lẫm là ông đã yên tâm không ít.
Vốn dĩ ông còn đang lo Thẩm Di sẽ tức giận, nhưng không ngờ cô lại chìm vào giấc ngủ nhanh như vậy.
Hai người bọn cô vừa mới kết hôn không lâu, ông vẫn luôn để ý đến tình hình bên phía bọn họ. Có điều hiện tại dường như mọi thứ vẫn ổn.
Ánh mắt Thẩm Bách Văn hơi trầm xuống. Gia đình ông đối xử với Thẩm Hàm Cảnh rất tốt, cô ta là một cô nhi không cha không mẹ nhưng vào nhà ông chưa bao giờ phải chịu nỗi bất công nào, chỉ cần nhìn cách Phù Lam thiên vị cô ta là biết rõ.
Nhưng không ngờ rằng bên dưới vẻ ngoài ngoan ngoãn nghe lời đó lại ẩn chứa rất nhiều hành vi xấu xa.
Thẩm Di quả thực đang bị cô ta bắt nạt quá đáng. Vừa nghĩ tới chuyện này là ông lại không kìm được cơn giận.
…
Người nào đó hoàn toàn không ý thức được mình đang xâm chiếm lãnh thổ của người khác, khi Chu Thuật Lẫm quay lại thì nhìn tháya một cảnh tượng rất quen thuộc, Thẩm Di đã nằm lăn qua chỗ ngủ ban đầu của anh.
Sự bá đạo vẫn không hề thay đổi.
Anh yên lặng nhìn cô hai giây rồi hỏi: “Em ngủ qua chỗ của tôi, là muốn tôi ngủ qua chỗ của em sao?”
Giọng nói của anh nhẹ đến mức gần như có thể bỏ qua. Rõ ràng là đang chỉ trích nhưng không biết tại sao lại có thể dịu dàng đến thế.
Thẩm Di vẫn không trả lời.
Anh cười khẽ nói: “Tên cướp nhỏ.”
Cướp sắc lại cướp địa bàn.
Chu Thuật Lẫm cuối cùng cũng có động tác, anh cúi người tới gần cô, muốn ôm cô về lại bên kia. Thế nhưng Thẩm Di không muốn di chuyển, anh vừa nhấc tay lên là cô lại ôm chặt lấy anh.
Anh quỳ một gối bên giường, độ cao vừa phải. Song không biết đụng tới đụng lui thế nào mà khi tay anh vừa buông ra, cô lại nằm sấp lên người anh.
Hô hấp của người đàn ông bỗng chốc trì trệ. Anh dừng động tác, cúi đầu nhìn cảnh tượng trước mắt, đồng tử sâu như mực.
Cô đang vô thức mở hé miệng.
Chu Thuật Lẫm cố gắng khống chế thứ gì đó đang rục rịch, nhưng làm thế nào cũng không thể chống lại sự k1ch thích thị giác hiện hại, thứ gì đó chẳng mấy chốc đã ngẩng cao đầu.
Anh hít một hơi thật sâu, yết hầu lặng lẽ cuộn tròn.
‘Phòng giáo dục’ đang thúc đẩy tiến độ dạy học, nhưng ‘tiến độ dạy học’ của anh lại chậm đến mức ngay cả hiệu trưởng cũng không thể nhìn nổi.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, trong đầu anh lại hiện lên vô số những hình ảnh khiến cho máu huyết sôi trào.
Thật ra anh không phải là một người quá tốt. Nếu không, tại sao nhìn thấy cảnh này mà không đưa tay ngăn cản?
Chu Thuật Lẫm nhắm mắt lại, chỉ trong vòng một buổi tối phải trải qua hai lần khảo nghiệm, quả thực có chút tàn nhẫn. Hết lần này đến lần khác, anh không thể tưởng tượng được mình đã chịu đựng như thế nào.
Rõ ràng là cô đang khảo nghiệm khả năng tự chủ của anh. Càng chịu đựng thì càng khó khăn và áp lực càng lớn.
Anh ngồi xuống giường lại, ôm cô vào lòng rồi cúi đầu hôn cô, cắn nhẹ môi cô khẽ trằn trọc.
“Ưm.”
Thẩm Di đang ngủ say thì bị anh đánh thức, nhưng cũng chỉ nhìn anh một cái rồi đẩy anh ra tiếp tục ngủ.
Chu Thuật Lẫm nửa đùa nửa dỗ hỏi: “Em có muốn tiếp tục an ủi tôi không?”
Giống như lúc nãy ở trên xe, cô hôn lên tai anh.
Thẩm Di đã buồn ngủ đến mức ngay cả di động đổ chuông cô cũng không tỉnh lại, cho nên bây giờ chắc chắn không để ý tới những thứ này. Cô nghiêng đầu, cũng không cho anh hôn nữa.
Chu Thuật Lẫm nhíu mày, cắn răng ép sát cô vào người mình, cứ thế ôm cô một lúc.
Nhưng không khác gì gãi không đúng chỗ ngứa.
Một lúc trôi qua vẫn không có tác dụng gì. Nếu muốn nói đến tác dụng thì thật sự chỉ có thể là tác dụng tâm lý.
Sau khi bị đánh thức một hồi, Thẩm Di lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Anh nhường địa bàn cho cô, còn mình thì vào phòng tắm.
Tên cướp nhỏ đã chiếm đất thành công.
……
Ngày hôm sau tỉnh lại, Thẩm Di cũng không biết mình ngủ từ lúc nào, bàn tay thậm chí còn đặt trên eo anh, nhưng anh không hề ngăn cản.
Cô thề là cô chỉ giả vờ ngủ để sờ mó anh đúng một lần ngày hôm đó. Còn lần này là thật sự ngoài ý muốn.
Chu Thuật Lẫn vẫn chưa dậy, lúc cô rút tay về, có cảm giác như gấu áo ngủ của anh bị vén lên.
Cô cắn nhẹ môi dưới, nấn ná lại trên đó giây lát.
Hơi mềm, nếu dùng đầu ngón tay chọc vào hẳn sẽ lún xuống.
Thật sự rất muốn sờ thử.
Nhưng chắc chắn vừa đụng vào là anh sẽ tỉnh dậy ngay.
Cô không khỏi nghĩ đến đêm qua… đêm qua cô đã có nhận thức rất rõ về nhu cầu của anh.
Cho nên, tốt nhất là không nên sờ mó lung tung.
Cô bực bội rút tay về, nhưng đồng thời lại bị anh giữ chặt cổ tay.
Thẩm Di ngạc nhiên ngước mắt, đôi mắt sâu hun hút của anh đang rủ xuống, tập trung nhìn cô. Ánh mắt gần như thấu hiểu của anh thực sự khiến cô vô thức muốn trốn tránh, giây phút đó cô cảm thấy hoảng sợ một cách kỳ lạ.
“Bà Chu, xem ra em…” Anh hơi dừng lại, âm cuối khẽ giương lên, “Rất thèm muốn cơ thể tôi.”
Thẩm Di nhất thời thấy khó thở, hoảng hốt phủ nhận: “Không phải…”
Sức lực trên tay anh mạnh giống như một cái vòng thép, khiến cho cổ tay cô không cách nào cử động.
Đừng nói là rút lại, dù có muốn nhúc nhích cũng không được.
Cô ho khẽ một tiếng, muốn giải thích. Nhưng mà hiểu lầm thì mới cần giải thích —— còn chuyện của cô làm sao để giải thích đây?
Cô hít sâu một hơi, hai má đỏ bừng như bị ai đó bắt gặp đang ăn vụng. Lại đổi góc độ suy nghĩ, cân nhắc xem nên biện luận thế nào.
Chu Thuật Lẫm nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thân là người bị hại nhưng không hề phẫn nộ bảo vệ sự trong sạch của mình, chỉ mập mờ nói: “Muốn sờ à? Tôi dạy em nhé?”
Lúc nhắc đến chữ “muốn sờ” anh lại không hề bất ngờ, nghiễm nhiên đã nhìn thấu cô.
Thẩm Di thậm chí còn chưa kịp xấu hổ đã rơi vào sự kinh ngạc khác. Anh, anh có biết mình đang nói gì không vậy?
——anh không chỉ không bảo vệ sự trong sạch của mình mà còn muốn hiến thân làm sách giáo khoa?
Cô do dự nói: “Không, tôi không muốn sờ.”
Vành tai đỏ như rỉ máu, song cô cảm thấy hiện tại bên phía anh chưa có đủ bằng chứng chứng minh cô là kẻ háo sắc, cho nên cô vẫn có thể giảo biện thêm vài câu…
Chu Thuật Lẫm nhướng mày, gật đầu như thật: “Vậy được rồi.”
Ánh mắt hốt hoảng của cô lướt qua cổ áo hơi mở hé của anh, thử rút tay về nhưng anh lại không có ý định buông ra, còn nói tiếp câu vừa rồi: “Vậy xem như, tôi muốn em sờ tôi đi.”
“!”
Thẩm Di hít sâu một hơi, thận trọng nói: “Như, như vậy không tốt lắm đâu.”
Đầu óc cô hỗn loạn, cảm giác giống như anh đang muốn dỗ trẻ con mà sửa lời vậy. Anh nói “vậy xem như” chẳng khác nào là cô muốn chạm vào anh!
Cô bỗng dưng có một cảm giác ‘tôi thật sự không thể làm gì bạn’, cũng không biết bây giờ hình ảnh của cô trong mắt anh đã tệ đến mức nào.
“Không đâu, chúng ta là vợ chồng, chuyện này rất hợp pháp.” Chu Thuật Lẫm trầm giọng nói.
Sau đó anh dùng chăn che lại, hào phóng kéo tay cô đặt lên bụng dưới của mình, cúi đầu nhìn cô: “Sờ được chưa?”
Thẩm Di muốn che mặt, ánh mắt cũng không biết nhìn vào đâu mới phải.
Sờ, sờ được rồi.
Có chút mềm mại, thực sự rất giống với cảm giác mà cô tưởng tượng.
Cô không nhìn thấy gì cả, giống như bịt tai trộm chuông, nhưng lại sờ được tất cả mọi thứ, xúc cảm và kết cấu rõ ràng như chiếu rõ ràng trong đầu cô.
Lỗ tai đỏ như muốn chảy máu, nhưng cánh tay lại không thể nào rút về.
Chuyện mà cô vẫn luôn tò mò giờ đây đã có thể bắt đầu cảm nhận một cách tỉ mỉ, còn được anh quang minh chính đại hướng dẫn, không cần phải sợ anh phát hiện nữa —— Cô cảm thấy mình phải trân trọng nó mới phải. Dù sao cũng tốt hơn khổ sở giả bộ ngủ, chỉ có thể cẩn thận chạm vào.
Chu Thuật Lẫm dạy cô: “Đây là trạng thái thả lỏng. Trạng thái căng cứng khi vận động sẽ khác.”
Thẩm Di thiếu chút nữa đã buột miệng hỏi tại sao lại khác, nhưng nghĩ lại, bây giờ cô cũng không thể bảo anh biểu diễn cho cô xem đươc. Chỉ có thể nói rằng mình càng ngày càng lớn mật, cô gật đầu loạn xạ: “Ừm ừm.”
Anh liếc nhìn cô, phê bình: “Em không chăm học lắm.”
Cũng không biết cách đặt câu hỏi hoặc đi sâu nghiên cứu thảo luận.
Thẩm Di: “…”
Hay là anh nghe xem anh đang nói gì đi?
Cũng may anh không tiếp tục chuyện này nữa mà thả lỏng tay ra: “Được rồi, bây giờ em tự sờ đi.”
Thẩm Di: “…”
Cô ngơ ngác mấy giây, ngập ngừng vuốt v e nó, nhớ lại những gì mà bình thường cô muốn làm rồi bắt đầu thực hiện.
Thoải mái thật, thoải mái đến mức cô không muốn rời xa nó.
Cô thỏa mãn rồi.
Sự tò mò từ trước đến nay đã được thỏa mãn.
Sau khi chạm vào vài lần, cô cảm giác thấy cơ bắp dưới tay dường như đang thay đổi.
Nhưng anh cũng không nhiều lời, cho nên cô cũng không nói gì.
… Cô quả thật không chăm học, gặp phải vấn đề cũng không định mở miệng xin chỉ dạy.
Vừa rồi Chu Thuật Lẫm đã nghĩ, nếu nó ở trạng thái khác thì anh sẽ tìm được cơ hội dạy cô. Nhưng không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy.
Anh nhắm mắt, không ngăn cản cũng không nhắc nhở cô.
Mà Thẩm Di cũng biết chừng mực, không thể coi người ta là người tốt rồi bắt nạt mãi được, thế là mượn lúc này dừng tay đúng lúc.
Phải thu lưới đúng thời điểm. Chứ nếu để qua một lúc nữa, không khéo sẽ bị anh ép ở lại.
Thẩm Di ngẩng đầu nhìn anh, thấy người đàn ông mím chặt đôi môi mỏng, như là buồn ngủ muốn đánh thêm một giấc nữa.
Cô ghé sát lại nói: “Tôi muốn dậy, anh có muốn dậy không?”
Chu Thuật Lẫm mở mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, anh bảo cô đi trước, lại nói một câu: “Tối hôm qua bố có gọi điện thoại cho em.”
Thẩm Di ngẩn người, anh nói bố nào? Chắc là bố anh nhỉ, vì suy cho cho cùng nếu là bố cô thì sao giọng điệu của anh lại thân quen đến thế? Nhưng nếu là bố anh, vậy thì bố anh gọi cho cô làm gì?
“Lúc đó em ngủ rồi nên tôi nhận máy giúp em. Bố bảo em có thời gian thì về nhà một chuyến.” Chu Thuật Lẫm nhìn cô với ánh mắt sâu xa, cô không hề biết gì về ký ức đêm qua.
Lúc này Thẩm Di đã chắc chắn anh đang nói đến Thẩm Bách Văn.
Nhưng anh của bây giờ đã đổi giọng thành thạo vậy rồi sao?
“Ồ, được rồi.” Cô vớ lấy điện thoại.
Tiếng cửa phòng đóng lại vang lên.
Chu Thuật Lẫm có chút tiếc nuối thở dài.
Nếu cô không rút tay về nhanh như thế, có lẽ bây giờ cô đã thấy được trạng trái căng cứng của nó trông như thế nào.
Tiết học này xem như cũng đã hoàn tất.
Dì Đồng đã chuẩn bị bữa sáng cho họ, Thẩm Di ngồi trước bàn ăn khuấy cháo.
Từ tối hôm qua đến giờ cô luôn cảm thấy Chu Thuật Lẫm có gì đó khác lạ, nhưng lại không thể diễn tả thành lời.
Hình như anh khá vui vẻ thì phải?
Nhưng tại sao?
Sáng sớm anh tắm rửa xong đi ra cô cũng không phát hiện có điều gì bất thường.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Chu Thuật Lẫm nhìn chuyển phát nhanh chất đống bên cửa, hỏi cô một tiếng rồi bắt đầu tháo ra.
Thẩm Di không để ý lắm, mãi cho đến khi nhìn thấy tin nhắn Wechat của Chung Du, cô mới sực nhớ ra gì đó, vô thức ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên vẻ hoảng loạn.
Nhưng hiển nhiên đã không còn kịp.
Chu Thuật Lẫm nhìn mấy món đồ vật quá mức phong phú trong hộp, lại ngước mắt nhìn cô, khẽ nhướng mày: “Là mấy thứ này?”
Danh sách chương