Trong cơn mê cô thấy mình đi trên một cánh đồng cỏ xanh ngát, bầu trời trong xanh cùng với đấm mây trắng bồng bềnh trôi.

Cô cứ đi mãi mà không biết rằng mình đang đi đâu, trợt bước chân của cô dừng lại khi thấy bóng lưng của một người phụ nữ.

Người phụ nữ đó thả mái tóc dài tung bay trong gió, mặc thêm một bộ váy trắng thuần khiết.

- Cô là ai vậy? Cô từ từ bước đến định chạm vào vài người phụ nữ đó nhưng người phụ nữ đó dần dần quay mặt lại.

Khi nhìn thấy gương mặt của người phụ nữ cô đã hết sức ngỡ ngàng, chân tay cô cứng lại không thể nhúc nhích.

Người trước mặt chính là mẹ của cô, cô đã từng thấy hình của mẹ ở phòng của ba nên gương mặt của mẹ đã in vào tâm trí cô.

Mẹ cô rất xinh đẹp và mang nét đẹp hiền từ, bà có khuôn mặt trái xoan, chiếc mũi cao và cả đôi mắt buồn.

- Là....mẹ....thật sao?

Cô cố kìm nén nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi.

- Con gái ngoan của mẹ, con đừng khóc.

Mẹ cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt của cô.

- Mẹ ơi...con...nhớ mẹ nhiều lắm.

Cô ôm chầm lấy mẹ vì sợ mẹ sẽ biến mất.

- Mẹ xin lỗi vì đã không thể ở bên con và chăm sóc cho con, nhưng con hay tin rằng dù ở bất cứ đâu mẹ vẫn mãi sẽ cầu nguyện cho con một đời bình an. Vậy cho nên con hãy mạnh mẽ tiếp tục bước đi trên con đường mà con đã chọn.

Mẹ cô vuốt nhẹ mái tóc rồi hôn lên trán cô và cô cảm nhận được mẹ đang dần dần biến mất.

- Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ đừng đi mà. Mẹ ơi!

Cô ngồi bật dậy thở hổn hển, khẽ đảo mắt nhìn xung quanh.

- Tất cả chỉ là mơ thôi sao?

Cô đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt của mình, ở đó còn lưu dòng nước mắt chưa kịp khô.

Cô khẽ thở dài xong nhìn kỹ căn phòng xa lạ một lần nữa.

- Đây là đâu?

Cô vội bước chân xuống giường rồi đi xung quanh căn phòng xem xét.

Trong đầu đang suy nghĩ thì chợt cửa phòng bật mở, Dương Triết bước vào, vẫn là phong thái lãnh đạm và khuôn mặt bất cần đó.

- Tỉnh rồi sao?

Câu nói của anh khiến cô giật mình nhìn ra phía sau.

- Anh...anh làm gì ở đây?

- Đây là nhà tôi! Tôi không có quyền ở đây sao?

- Đây là nhà của anh?

- Đúng vậy, nhà tôi và bộ đồ cô mặc trên người cũng là của tôi.

Nghe anh ta nói vậy cô mới nhìn xuống bộ đồ mình đang mặc, cô chỉ mặc một chiếc áo sơmi mỏng manh và cũng rất"gọi cảm"

- Đồ....của tôi đâu?

Cô vội lấy tay che thân lại ấp úng nói.

- Tôi không biết.

Khuôn mặt anh vẫn lạnh tanh không cảm xúc khi nhìn cô, giống như trước mặt anh là một người con trai chứ không phải con gái.

- Vậy ai thay đồ cho tôi? Nè đừng nói là...anh nha?

- Người làm ở nhà tôi không thiếu, tại sao tôi phải tự tay thay đồ cho cô?

Khi nghe thấy vậy cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.

- Cô là Tuệ Hy, hay Tuệ Nghi?

Câu hỏi đó làm cô đứng hình, ngữ điệu của anh có vẻ gay gắt.

- Tôi....tôi là Tuệ....Hy

- Nói dối, cô không phải Tuệ Hy.

Dương Triết nắm chặt cổ tay của cô gằn từng chữ.

- Đau...tôi là Tuệ Hy thật mà.

Cô nhăn mặt lại vì đau nhưng vẫn kiên quyết nhận mình là Tuệ Hy.

- Đừng có xảo biện, cô nghĩ lừa được tôi dễ như vậy sao?

Anh ta mạnh tay đẩy cô va vào tường rồi một tay chống lên tường một tay nâng cằm cô lên.

- Nếu cô không nói ra sự thật cô là ai thì tôi sẽ không tha cha cô và cả ba của cô nữa.

Ánh mắt của anh sắc lạnh xoáy sâu vào đôi mắt của cô như đang đọc từng suy nghĩ trong cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện