Khi nói xong cô bước ra khỏi nhà, lấy tay lau vội hàng nước mắt, từ bây giờ cô phải càng mạnh mẽ để đối diện với tương lai của mình.
Ba cô chỉ biết dùng ánh mắt đầy tội lỗi nhìn theo bóng dáng cô, đúng là 18 năm qua chưa khi nào ông để ý đến cô, trong mắt ông chỉ có một đứa con gái duy nhất chính là Tuệ Hy. Nhưng cho đến bây giờ ông không thể ngờ đứa con gái mà ông nhẫn tâm hắt hủi lại chính là người sẵn sàng hy sinh hạnh phục và tương lai giúp ông.
- Tuệ...Nghi, ba xin lỗi con.
Ông ấy không biết nói gì hơn ngoài câu xin lỗi và mang theo cảm giác có lỗi đến suốt cuộc đời.
Khi vừa bước ra khỏi cổng cô quay mặt lại nhìn nơi này lần cuối. Nơi mà cô đã lớn lên, nơi mà mang đến cho cô cảm thấy cô đơn.
- Mời tiểu thư.
Vệ sĩ mở cửa xe cho cô ngồi cạnh bà chủ tịch.
Cô không nói gì chỉ khẽ gật đầu rồi bước lên xe.
- Xin lỗi bà chủ tịch, để bà đợi lâu rồi.
- Không sao, ta hiểu con cũng cần nói lời tạm biệt với ba của con mà. Mà từ nay con cứ gọi ta là bà nội, đừng gọi là bà chủ tịch nữa nghe xa lạ lắm.
- Dạ bà n..ội.
Cô ấp úng nói nhỏ, nội cười khẽ xoa đầu của cô và đây cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự quan tâm.
- Bà chủ...
- Hửm.
- À không bà...nội.
Cô định hỏi gì đó nhưng bị nội liếc một cái vì sư hô không đúng nên nhanh chóng sửa lại.
- Bây giờ chúng ta đi đâu ạ? - Chúng ta sẽ đi thử váy cưới cho con.
- Váy cưới ạ?
- Sao vậy?
- Dạ không có gì.
Cô đành im lặng vì cô đã nhận sự giúp đỡ từ bà ấy cô cũng đã hứa sẽ cưới cháu của bà ấy, không thể nói hai lời được. Dù bây giờ" Chồng tương lai " của cô có tật nguyền, biến thái hay khùng điên gì đó thì cô cũng vẫn phải lấy thôi.
(Dương Triết*hắt xì*)
Tại tiệm áo cưới hoàng gia, đây là tiệm áo cưới lớn nhất thành phố, những chiếc áo cưới ở đây được thiết kế rất kỳ công và tất nhiên giá của những chiếc váy đó cũng không hề rẻ.
Cô bước xuống xe, nhìn thấy cửa tiệm mà mắt chữ a miệng chữ o.
" Không ngờ chỉ là tiệm váy cưới thôi mà cách thiết kế bên ngoài không khác gì cung điện mini cả "
- Tuệ Hy, sao con nhìn không chớp mắt vậy?
Bà nội vỗ vào vai khiến cô bừng tỉnh.
- Dạ tại con thấy chỗ này đẹp quá.
- Thôi mình đi vào trong.
Nội nắm tay dẫn cô vào trong cửa tiệm, có hai cô nhân viên đứng chờ sẵn để mở cửa.
- Chào bà chủ tịch.
Từ đâu xuất hiện một cô gái ăn mặc rất lịch sự đi tới cúi đầu chào.
- Chiếc váy cưới tôi dặn cô chuyển bị đã có chưa?
- Dạ chiếc váy đó đã được chúng tôi may như mẫu mà bà chủ tịch muốn, tất cả đã hoàn thiện. Còn chắc hẳn đây là cô dâu.
Cô gái đó quay qua nhìn cô cười nhẹ để lộ chiếc răng khểnh rất duyên.
- Đúng vậy, đây là cháu dâu của tôi, tên con bé là Tuệ Hy. Tuệ Hy còn đây là cô Thẩm chủ của tiệm áo cưới này.
Bà nội quay ra nhìn cô giới thiệu:
- Xin chào tên tôi là Thẩm Mạn Quyên, rất vui được biết cô.
Mạn Quyên đưa tay ra bắt tay với cô.
- Rất vui được biết cô, cô Thẩm.
Cô mỉm cười nhẹ đáp trả, nhìn cô ấy cũng khá là xinh đẹp, trang điểm rất sắc xảo, lại giỏi nữa, còn trẻ tuổi mà đã sở hữu một tiệm váy cưới lớn như vậy. Thật khiến người khác ngưỡng mộ.
- Váy cưới của cô ở đằng này mời cô đi theo tôi.
Mạn Quyên dẫn cô vào phòng thay đồ và "tra tấn"cô:
- Aaa đau quá.
- Ráng chút nữa thôi sắp vào rồi.
- Tôi sắp không thở nổi rồi.
- Tại nó nhỏ quá, ráng chút xíu nữa thôi.
Bên trong phòng thay đồ phát ra những tiếng la hét, tiếng thở hổn hển khiến người khác phải đỏ mặt.
><
Ba cô chỉ biết dùng ánh mắt đầy tội lỗi nhìn theo bóng dáng cô, đúng là 18 năm qua chưa khi nào ông để ý đến cô, trong mắt ông chỉ có một đứa con gái duy nhất chính là Tuệ Hy. Nhưng cho đến bây giờ ông không thể ngờ đứa con gái mà ông nhẫn tâm hắt hủi lại chính là người sẵn sàng hy sinh hạnh phục và tương lai giúp ông.
- Tuệ...Nghi, ba xin lỗi con.
Ông ấy không biết nói gì hơn ngoài câu xin lỗi và mang theo cảm giác có lỗi đến suốt cuộc đời.
Khi vừa bước ra khỏi cổng cô quay mặt lại nhìn nơi này lần cuối. Nơi mà cô đã lớn lên, nơi mà mang đến cho cô cảm thấy cô đơn.
- Mời tiểu thư.
Vệ sĩ mở cửa xe cho cô ngồi cạnh bà chủ tịch.
Cô không nói gì chỉ khẽ gật đầu rồi bước lên xe.
- Xin lỗi bà chủ tịch, để bà đợi lâu rồi.
- Không sao, ta hiểu con cũng cần nói lời tạm biệt với ba của con mà. Mà từ nay con cứ gọi ta là bà nội, đừng gọi là bà chủ tịch nữa nghe xa lạ lắm.
- Dạ bà n..ội.
Cô ấp úng nói nhỏ, nội cười khẽ xoa đầu của cô và đây cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự quan tâm.
- Bà chủ...
- Hửm.
- À không bà...nội.
Cô định hỏi gì đó nhưng bị nội liếc một cái vì sư hô không đúng nên nhanh chóng sửa lại.
- Bây giờ chúng ta đi đâu ạ? - Chúng ta sẽ đi thử váy cưới cho con.
- Váy cưới ạ?
- Sao vậy?
- Dạ không có gì.
Cô đành im lặng vì cô đã nhận sự giúp đỡ từ bà ấy cô cũng đã hứa sẽ cưới cháu của bà ấy, không thể nói hai lời được. Dù bây giờ" Chồng tương lai " của cô có tật nguyền, biến thái hay khùng điên gì đó thì cô cũng vẫn phải lấy thôi.
(Dương Triết*hắt xì*)
Tại tiệm áo cưới hoàng gia, đây là tiệm áo cưới lớn nhất thành phố, những chiếc áo cưới ở đây được thiết kế rất kỳ công và tất nhiên giá của những chiếc váy đó cũng không hề rẻ.
Cô bước xuống xe, nhìn thấy cửa tiệm mà mắt chữ a miệng chữ o.
" Không ngờ chỉ là tiệm váy cưới thôi mà cách thiết kế bên ngoài không khác gì cung điện mini cả "
- Tuệ Hy, sao con nhìn không chớp mắt vậy?
Bà nội vỗ vào vai khiến cô bừng tỉnh.
- Dạ tại con thấy chỗ này đẹp quá.
- Thôi mình đi vào trong.
Nội nắm tay dẫn cô vào trong cửa tiệm, có hai cô nhân viên đứng chờ sẵn để mở cửa.
- Chào bà chủ tịch.
Từ đâu xuất hiện một cô gái ăn mặc rất lịch sự đi tới cúi đầu chào.
- Chiếc váy cưới tôi dặn cô chuyển bị đã có chưa?
- Dạ chiếc váy đó đã được chúng tôi may như mẫu mà bà chủ tịch muốn, tất cả đã hoàn thiện. Còn chắc hẳn đây là cô dâu.
Cô gái đó quay qua nhìn cô cười nhẹ để lộ chiếc răng khểnh rất duyên.
- Đúng vậy, đây là cháu dâu của tôi, tên con bé là Tuệ Hy. Tuệ Hy còn đây là cô Thẩm chủ của tiệm áo cưới này.
Bà nội quay ra nhìn cô giới thiệu:
- Xin chào tên tôi là Thẩm Mạn Quyên, rất vui được biết cô.
Mạn Quyên đưa tay ra bắt tay với cô.
- Rất vui được biết cô, cô Thẩm.
Cô mỉm cười nhẹ đáp trả, nhìn cô ấy cũng khá là xinh đẹp, trang điểm rất sắc xảo, lại giỏi nữa, còn trẻ tuổi mà đã sở hữu một tiệm váy cưới lớn như vậy. Thật khiến người khác ngưỡng mộ.
- Váy cưới của cô ở đằng này mời cô đi theo tôi.
Mạn Quyên dẫn cô vào phòng thay đồ và "tra tấn"cô:
- Aaa đau quá.
- Ráng chút nữa thôi sắp vào rồi.
- Tôi sắp không thở nổi rồi.
- Tại nó nhỏ quá, ráng chút xíu nữa thôi.
Bên trong phòng thay đồ phát ra những tiếng la hét, tiếng thở hổn hển khiến người khác phải đỏ mặt.
><
Danh sách chương