- Mau đuổi việc cô ta đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa.

Bà chủ tịch nói khẽ với trợ lý của mình.

- Dạ tôi biết rồi thưa chủ tịch.

Trợ lý Dương cúi đầu rồi đi lại gần phía quầy tiếp tân, cô không biết trợ lý Dương đã nói gì nhưng nhìn thấy khuôn mặt bàng hoàng không trắng bệch không công giọt máu của nhân viên tiếp tân thì cô đã biết được kết cục của cô ta rồi.

- Ta còn có việc nên đi trước, ngày mai ta sẽ cho người đến đón con đi thử váy cưới.

- Nhanh vậy sao ạ.

- Tất nhiên rồi, ta rất mong có cháu dâu mà.

Bà ấy mỉm cười đầy vui vẻ rồi rời đi, còn cô thì đứng hình vài giây.

" Mình mới là học sinh cấp 3 thôi mà, sắp trở thành bà nội trợ rồi "

Nghĩ đến cảnh tay ẵm con, đầu tóc rối bù vừa lo việc nhà lại phải cho con bú. Còn chưa kể đến người chồng mà cô chưa từng biết mặt, liệu hắn ta có bị thiểu năng trí tuệ, hay là một tên biến thái thích hành hạ vợ con.

Mới nghĩ tới đó thôi là cô đã khóc không ra nước mắt rồi, giờ chỉ biết gào khóc trong lòng.

* Âu Dương Triết: Hắt xì *

Uể oải lê từng bước chân ra cửa chính, chỉ cần nghĩ tới việc ngày mai mình sẽ bị cho lên thớt thôi là cô đã cảm thấy cả thế giới sụp đổ rồi.

- Cô chủ sao vậy, nhìn cô không được vui? Tài xế thấy cô bước ra thì vội mở cửa xe cho cô.

- Haizzz.

Cô không trả lời mà chỉ thở dài một tiếng.

Khi định bước lên xe thì cô thấy một bé trai đang chơi bóng gần cổng, đều thu hút cô chính là bé trai đó rất đẹp trai ăn mặc khá thời trang, chắc chắn sẽ là một tiểu soái ca trong tương lai.

Cô cứ mải nhìn cậu bé đó, thấy bé cười khi đá quả bóng thì bất giác cô cũng cười theo. Nhiều lúc cô cảm thấy làm một đứa trẻ có khi lại tốt, luôn hồn nhiên vui đùa mặc kệ sự đời.

Khi quả bóng lăn ra ngoài cổng đứa bé chạy theo để nhặt quả bóng, cô cũng nhìn theo thì thấy một kẻ khả nghi đang đưa bóng cho đứa bé.

- Bóng của cháu hả?

- Dạ là bóng của cháu.

Kẻ đó đưa quả bóng mà ánh mắt nhìn xung quanh đầy vẻ khả nghi.

- Aaaaa, mau buông tôi ra.

Sau khi xách định được không có ai chú ý hắn ta bế cậu bé lên mặc cho đứa bé là hét.

Đột nhiên có bàn tay đặt lên vai hắn kéo lại, theo phản xạ hắn quay đầu nhìn phía sau và bị cô đấm cho một cú trời giáng làm hắn chao đảo.

Nhân lúc hắn sơ xuất cô liền dành lấy đứa bé từ trên tay hắn về phía của mình.

Sau khi định thần lại hắn liền bỏ chạy vì bây giờ đang là ban ngày hắn sợ sẽ gây chú ý nên đã vắt chân lên cổ chạy thật nhanh.

- Nè mau đứng lại cho lão nương. Ui za.

Thấy hắn bỏ chạy thì cô liền chạy theo nhưng vì đi giày cao gót chưa quen nên đã bị ngã, và hình như cô còn nghe thấy tiếng rắc nữa.

" Chắc gãy xương quá, hôm nay là ngày gì mà xui vậy nè "

Cô ôm lấy cổ chân kêu gào trong lòng, giờ chân cô rất đau không đứng dậy nổi nữa.

Xui xẻo này vẫn chưa qua thì xui xẻo khác lại đến, đột nhiệm có một chiếc ô tô đen sang trọng lao về phía cô. Nhưng cũng may chiếc xe đó dừng lại đúng lúc khi chỉ cách cô vài cm.

" Ôi tạ ơn trời phật, tạ ơn chúa. Mình ăn ở có đức, khổng chút nữa là bị cán dẹp lép như con tép rồi "

Cô mừng rơi nước mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện