•Thành phố S...
Gần năm năm kể từ ngày Đỗ Cẩn Y rời khỏi thành phố B.

Ngần ấy thời gian trôi qua, chẳng ai biết tung tích gì về cô gái ấy, thậm chí đến mẹ mình cũng không liên lạc.
Năm đó, Đỗ Cẩn Y bảo với Liêu Bách Hà rằng cô sẽ sang Canada du học.

Nhưng thật ra, ngày hôm sau cô đã một mình trốn đi, không một ai biết cô đi đâu và về đâu.
Thế nhưng, cuộc sống của cô hiện tại rất tốt.

Nhờ vào số tiền của Liêu Bách Hà, cô ấy tự mình kinh doanh thời trang.

Nhờ trời thương, công việc ngày càng phát triển, cô đã làm chủ hai cửa hàng thời trang và một nhà hàng, cuộc sống vô cùng ổn định.
Đỗ Cẩn Y rất muốn học tiếp, muốn học ngành thiết kế thời trang mà cô từ lâu yêu thích.

Nhưng hoàn cảnh bắt buộc cô phải từ bỏ, bởi vì năm đó cô đang mang thai.

Cô không có người thân bên cạnh nên chẳng thể yên tâm cho ai chăm sóc con của mình, cộng thêm áp lực kinh tế nên cô chuyển hướng sang kinh doanh thời trang.
Thật sự có một chút tiếc nuối, nhưng cô không hề hối hận vì quyết định năm đó của mình!
Ngày được Kim Thịnh Hàm trả tự do, là ngày cô biết mình mang thai.

Trên đường trở về nhà, cô đột nhiên ngất xỉu, cũng may có người dân đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Lúc ấy, bác sĩ thông báo rằng cô mang thai được bốn tuần, cô hoang mang và bàng hoàng đến nổi không biết tên mình là gì và bao nhiêu tuổi, phải đấu tranh tâm lý suốt mấy giờ đồng hồ về việc giữ lại hay phá bỏ đứa bé.
Cuối cùng, Đỗ Cẩn Y không phá bỏ cũng chẳng thông báo cho ai biết, thậm chí ba của đứa bé.
Cô chẳng muốn nhận lấy số tiền đó, nhưng con của cô rất cần.

Không có tiền, cuộc sống của hai mẹ con cô sẽ ra sao.

Vất vả bao nhiêu cô cũng chịu được, nhưng đứa bé có tội tình gì đâu mà bắt phải chịu cực cùng cô.
Thế nên, cô lấy quyết tâm, sẽ có ngày cô trả lại số tiền đó cho Bách Hà.
Và năm nay, con của cô đã lên bốn tuổi, là một cô con gái hết sức xinh xắn và đáng yêu, chỉ có điều tính tình hơi tinh nghịch, được cô đặt lên Đỗ Thi Hạ.
Làm mẹ năm 19 tuổi quả thật là một thử thách với Đỗ Cẩn Y cô, nhưng cô đã mạnh mẽ vượt qua!

Cũng như mọi ngày, Đỗ Cẩn Y dậy sớm làm bữa sáng cho hai mẹ con, dọn dẹp nhà cửa, sau đó đưa tiểu Hạ đến trường và cô đến cửa hàng kiểm tra.
Cô dự tính một thời gian nữa sẽ sắp xếp về thành phố B một chuyến, thứ nhất là để thăm người thân, thứ hai cô muốn gửi lại số tiền năm ấy Liêu Bách Hà đã đưa cho mình, nhưng chắc chắn sẽ không để tiểu Hạ theo cùng.
“ Tiểu Hạ, tuần sau mẹ gửi con cho Dì Nhã nha, mẹ đi công việc hai ngày.


Đỗ Cẩn Y vừa cho con gái ăn sáng, vừa thông báo với cô bé.

Khuôn miệng chúm chím đang nhai thức ăn bỗng nhiên dừng hẳn mếu máo, lập tức nguầy nguậy cả người.
“ Không! Không! Tiểu Hạ không chịu! Không chịu.


“ Tiểu Hạ ngoan, ngủ với dì Nhã một đêm, tối hôm sau mẹ đã về rồi.


Quyết định thế này thật sự cô rất lo lắng, bởi vì mấy năm qua tiểu Hạ chưa từng xa cô một đêm, nhưng để cho con bé theo cùng là điều chắc chắn không thể.
“ Không, tiểu Hạ không thể ngủ được nếu không có mẹ, tiểu Hạ sẽ nhớ mẹ lắm...!huhu...!”
Đỗ Cẩn Y bất lực ôm cô bé vào lòng dỗ dành, cũng chính lý do này cô không thể quay về thành phố B thăm người thân.

Càng ít người biết về sự tồn tại của tiểu Hạ thì càng tốt, nếu không cô sẽ mất con của mình.
“ Được, tiểu Hạ ngoan đừng khóc nữa, ăn sáng rồi mẹ đưa đi học.

Mẹ sẽ không đi nữa, ngoan nha.


“ Thật không ạ...híc? ”
“ Thật mà, tiểu Hạ là quan trọng nhất đối với mẹ! ”
Sau khi đưa tiểu Hạ đến trường, Đỗ Cẩn Y lái xe đến nhà hàng kiểm tra đôi chút.

Xem như dự định về thành phố B hai ngày của cô được dẹp bỏ, nếu thật sự muốn về, cô phải thu xếp về trong một ngày.
Và hôm nay, giống như định mệnh đã sắp đặt cô gặp lại người ấy sau gần năm năm.

Kim Thịnh Hàm từ bên trong nhà hàng đi ra, là lúc cô từ bên ngoài bước vào.

Có lẽ do Đỗ Cẩn Y quá tập trung vào điện thoại, nên không hề hay biết, thoải mái sải bước đi vào, đến khi bản thân va phải vào một người đàn ông cao to cô mới thực sự chú ý.
“ Xin lỗi, xin...!”
Đỗ Cẩn Y ngẩng lên nhìn người đàn ông ấy bày tỏ thành ý của mình, hai mắt của cô lập tức trợn ngược, bàn tay run rẩy đến mức không thể giữ được chiếc điện thoại.
• Bốp...
Cuối cùng, người không muốn gặp, hôm nay lại gặp.
Cuối cùng, người trong lòng cũng được gặp lại.
Hai người với hai tâm trạng hoàn toàn khác nhau.

Kẻ vui, người lo sợ!
Kim Thịnh Hàm cúi xuống, nhặt lấy chiếc điện thoại nằm ngay dưới chân mình đưa lại cho Cẩn Y.

Lúc này, cô đã tỉnh táo được mấy phần, nhưng sự lo lắng không hề giảm bớt, thậm chí còn tăng lên rất nhiều.

Đưa hai tay nhận lấy, lịch sự lên tiếng:
“ Cảm ơn! ”
Nói xong, Đỗ Cẩn Y gấp gáp bước nhanh lướt ngang qua người đàn ông ấy.

Đột nhiên, cánh tay thon nhỏ của cô được ai đó nắm chặt giữ lại, không cho đi tiếp.
Giọng nói trầm ấm cất lên:
“ Mấy năm qua em sống có tốt không? ”
“ Tốt! ”
Một chữ ngắn gọn thốt lên và hành động dứt khoát gỡ bàn tay của Kim Thịnh Hàm ra khỏi cánh tay.

Cô định tiếp tục bỏ đi nhưng anh vô cùng kiên quyết, chắn ngang trước mặt của cô.
“ Chúng ta nói chuyện một lát được chứ? ”
“ Có gì để nói sao, Kim thiếu gia? ”
“ Em hận tôi? ”
Đỗ Cẩn Y khẽ cười, lắc đầu lên tiếng:
“ Tôi không hận ngài, ngược lại còn thấy biết ơn vô cùng, ơn nghĩa mang theo cả đời.

Chỉ là giữa chúng ta không có gì để nói, tạm biệt! ”

Đỗ Cẩn Y kiên quyết bỏ đi, quay ngược trở ra chứ không đi vào nhà hàng như dự định ban đầu.

Kim Thịnh Hàm cau mày nhìn theo hình dáng nhỏ nhắn của người con gái ấy, đã từng quen thuộc đến hơi thở.

Sau đó, bỗng nhiên chân mày giãn ra nhếch nhẹ khóe môi, chầm chậm lên tiếng:
“ Điều tra xem hiện tại cô ấy đang sống ở đâu, làm gì, đã có gia đình hay chưa.


“ Đã rõ! ”
Thuộc hạ phía sau cung kính gật đầu, lập tức bỏ đi làm nhiệm vụ được giao phó.
...----------------...
Kim Thịnh Hàm trầm lặng tựa lưng về sau thành ghế, tầm mắt nhìn ra bên ngoài bầu trời đen tối bao trùm, xoay xoay ly rượu trên tay, lâu lâu lại nâng lên nhấp từng ngụm nhỏ.
Năm đó, trả tự do cho Đỗ Cẩn Y đều do anh tự nguyện.

Lời nói của Nam Cung Nhật Đăng không đủ tác động, nhưng chính chuyện tình của anh ấy đã làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh.
Chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ động lòng với Cẩn Y, xem cô như một thú vui để giải tỏa bản thân hằng đêm, hành hạ và chà đạp, xem nhẹ như cây cỏ bên đường.

Bao nhiêu bóng hồng xinh đẹp vây quanh, cuối cùng anh lại thích một cô gái chẳng phải gu mình.
Lúc đó, anh không hề hay biết mình đã thích cô, bởi vì anh chưa từng thích ai và cũng không cho phép trái tim của mình chứa đựng bất kỳ người nào.

Nhưng từ khi có Cẩn Y bên cạnh, những người phụ nữ khác anh nhìn cảm thấy phát chán, chẳng còn hứng thú đụng vào.
Ngày ông Đỗ đột quỵ qua đời, nhìn thấy cô quỳ rạp dưới chân nức nở cầu xin được về chịu tang, đột nhiên trái tim của anh co thắt, làm anh khó chịu cực kỳ.

Sau đó, nhiều lần bắt gặp cô thẩn thờ như cái xác không có linh hồn, anh lại đau lòng không thể tả nổi.
Cuối cùng, anh nhận ra mình đã trót lỡ thích cô.
Anh hèn nhát, anh thà buông tay chứ không đấu tranh cho tình yêu.
Ngày cô ra đi, lòng anh như bão tố nhưng cũng cố gắng chịu đựng.
Cuộc sống của anh mấy năm qua vô cùng tẻ nhạt và nhàn chán, nhìn em họ có gia đình hạnh phúc, đôi lúc anh cũng ao ước nhưng thôi...
Lời hứa năm 30 tuổi sẽ có con nối dõi tông đường anh không thực hiện, bởi vì ông Kim Tuân đã đột quỵ qua đời trước đó.
Đúng ra sau đó anh có thể cho người tìm Cẩn Y, nhưng anh cho rằng mình đã làm tổn thương cô quá nhiều, biết cô cũng chẳng thích một người như mình nên thôi, anh cất gọn đoạn tình đó vào trong trái tim để một mình anh biết.
Nhưng hôm nay, cảm xúc bùng nổ mãnh liệt khi vô tình gặp nhau, là cô gái đầu tiên anh rung động, bao nhiêu năm qua vẫn tồn tại trong lòng không hề thay đổi!
• Cốc cốc...
Kim Thịnh Hàm khôi phục tinh thần, xoay ghế trở lại, trầm bổng lên tiếng:
” Vào đi.


Thuộc hạ đang đứng bên ngoài mở cửa đi vào, khép nép tiến lại bàn làm việc của anh.


Lúc này, anh gấp gáp chủ động hỏi trước:
“ Đã điều tra được gì? ”
“ Hiện tại Đỗ tiểu thư đang sống cùng con gái ở căn hộ chung cư W, là chủ của nhà hàng Thi Hạ và hai cửa hàng thời trang cùng tên, cô ấy vẫn chưa lập gia đình.


Chưa được 24 giờ đồng hồ, nhưng tất cả các thông tin về Đỗ Cẩn Y dường như nằm trong lồng bàn tay của Cảnh Chương, thuộc hạ thân tín của Kim Thịnh Hàm.
Sau khi nghe xong, anh lập tức bật dậy khỏi ghế, đặt mạnh ly rượu trong tay xuống bàn, bất ngờ hỏi lại:
“ Con gái? ”
“ Dạ đúng, tên là Đỗ Thi Hạ, năm nay đã lên bốn tuổi, hiện tại đang học ở trường K.

Chiều nay tôi có đến trường lấy thông tin, và đây là hình ảnh.


Cảnh Chương đặt tập hồ sơ xuống bàn làm việc và hình ảnh được chụp lén, nhưng lại thấy rất rõ mặt.

Kim Thịnh Hàm tức khắc cầm lên, nhìn vào tấm ảnh Đỗ Cẩn Y đến trường đón tiểu Hạ tan học.

Anh cau mày, sắc mặt thay đổi trong tích tắc vài giây ngắn ngủi.

Sau đó, anh vội vàng rút lấy giấy tờ từ bên trong túi đựng, nâng lên ngang với tầm mắt.
Hai mắt của anh đột ngột mở to, dường như rất kinh hoàng chuyện gì đó, cả thân người cao to không còn chút sức mà thả tự do xuống ghế, hốc mắt đỏ trạch trông như đang rất xúc động.
Ngày sinh của tiểu Hạ, chứng minh một điều khiến anh ngỡ ngàng.
Nhìn vào từng đường nét trên khuôn mặt, anh cảm thấy có đôi chút giống mình.
Lúc này, Cảnh Chương tiếp tục đặt tập hồ sơ khác xuống bàn làm việc, lên tiếng:
“ Lão đại, đứa bé này là do Đỗ tiểu thư mang thai sinh ra, đây là hồ sơ ở bệnh viện.


Chẳng còn điều gì thắc mắc hay khó hiểu, Đỗ Thi Hạ chính xác là con gái của Kim Thịnh Hàm anh, năm đó khi cô rời đi đã mang trong mình giọt máu của anh.
Sao anh lại hèn nhát như vậy, đến tình yêu của đời mình cũng chẳng thể giữ được hay một lần đứng lên đấu tranh.

Nếu anh can đảm giống như Nam Cung Nhật Đăng, biết đâu anh đã có một gia đình trọn vẹn.
Con gái của anh năm nay lên bốn tuổi, đã được đi học, vậy mà đến giờ mới biết sự tồn tại.
Nếu không tình cờ gặp cô, có thể cả đời anh cũng chẳng biết mình có một cô con gái cực kỳ xinh xắn.
“ Ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh.

”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện