Đêm nay là đêm kinh hoàng, khủng khiếp nhất đối với Nam Cung Nhật Đăng và Liêu Bách Hà, nhưng cũng đã làm thay đổi mối quan hệ của cả hai.
Trong nguy hiểm mới nhận thấy được sự chân tình, và biết được đối phương quan trọng với mình đến nhường nào.
Nhìn anh liều mình xông vào đám cháy, Bách Hà nhận ra anh yêu mình rất nhiều.
Anh rất ghét phản bội và lừa dối, nên khi biết được sự thật anh rất giận.
Nếu là người khác, chắc chắn anh sẽ chẳng bao giờ tha thứ, dễ dàng bỏ qua.
Đã gần ba giờ sáng, nhưng cả hai không ai cảm thấy buồn ngủ, cứ nằm ôm ấp, nghe Bách Hà tâm sự về cuộc sống của cô từ trước tới nay và ân tình cô nợ bà Từ Huyên.
Cô không than trách, chỉ muốn trải lòng mình với người yêu.
“ Tuần sau em về thành phố D một chuyến.
”
Nghĩ tới, cô thấy mình thật bất hiếu, chẳng ở bên mẹ cô gì cả.
Phải chi cô có nhiều thời gian, biết đâu sẽ khuyên ngăn được bà ấy.
Bốn năm du học bên Anh, sau đó sang thành phố B làm việc.
Từ lúc tiếp cận anh, cô không về thăm nhà, cùng nhau ăn cơm cũng là điều thật khó.
“ Ừm, để anh sắp xếp công việc, cùng em trở về.
”
Liêu Bách Hà gật đầu, sau đó dúi sát khuôn mặt vào hõm cổ của anh hưởng thụ cảm giác bình yên bên người thương, vòng tay ôm chặt lấy thân thể như sợ anh rời đi.
Thật sự, cô sợ bị bỏ rơi một mình, nó lạnh lẽo và cô đơn vô cùng.
Những lần anh xong việc rồi rời đi trong đêm, đâu biết rằng cô chơi vơi và đau khổ như thế nào, chẳng có một chút cảm giác hạnh phúc.
Im lặng một chút, Bách Hà ngập ngùng lên tiếng:
“ Nhật Đăng à, anh bỏ qua cho Lam Tuệ Quân đi...!em không muốn truy cứu nữa.
”
Nam Cung Nhật Đăng thoáng chốc chau mày, bàn tay đang vuốt v e, xoa xoa bả vai của cô cũng dừng lại, nhưng đôi ba giây đã bình thường quay về trạng thái ban đầu, dứt khoát thốt lên:
“ Không! ”
“ Em có thể nhìn thấy và nhận ra, Tuệ Quân thực sự rất yêu anh, cũng không phải quá xấu xa, chỉ do ích kỷ và cố chấp.
”
Liêu Bách Hà thỏ thẻ vào tai anh, trong đầu nhớ đến những biểu cảm và lời nói của Lam Tuệ Quân.
Cô nhận thấy, cô ta cũng chẳng muốn hại mình.
Nếu muốn, đâu cần phải tốn nhiều công sức gặp Từ Thiên Lâm, chỉ cần gi3t chết cô là xong.
Rõ ràng cô ta như cầu xin cô hãy rời đi và bất đắc dĩ lắm mới làm vậy.
Tất cả mọi việc đều xuất phát từ tình yêu cô ta dành cho anh!
“ Anh chẳng bao giờ thay đổi quyết định, chỉ có riêng em là ngoại lệ, và chỉ có duy nhất một mình em.
Vậy nên, em nói gì cũng vô ích.
Ít nhất, anh không nhúng tay vào, để cho pháp luật giải quyết.
Đó là điều cuối cùng tốt đẹp nhất anh dành cho Lam Tuệ Quân.
”
Sau tất cả mọi chuyện, lòng của Nam Cung Nhật Đăng cũng chẳng dễ chịu hơn chút nào đâu.
Nếu là người khác, anh giải quyết chỉ bằng một cái búng tay thương hiệu.
Đối với Lam Tuệ Quân, bạn gái cũ, tuy có thất vọng vì cô ta đã thay đổi, nhưng tình nghĩa vẫn còn đó.
Vậy nên, để cho pháp luật giải quyết là cách tốt nhất và hợp lý nhất!
Đột nhiên, Bách Hà nâng cơ thể của mình lên.
Ánh mắt liên kết với anh dưới ánh sáng vàng huyền ảo, đôi môi uốn lượn sắp chạm vào môi đối phương, nhỏ nhẹ cất lời:
“ Nhật Đăng, nếu em muốn bỏ qua, chẳng muốn tiếp tục truy cứu, anh có thể vì em không? ”
Liêu Bách Hà cô thực sự chẳng muốn tính toán với Lam Tuệ Quân, một phần vì anh và một phần vì cô.
Ai trong đời không có một lần lầm lỡ, dại dột và phạm phải sai lầm.
Điển hình như cô vậy, đến bên anh chẳng phải thật lòng, thậm chí từng hại anh.
Nhưng, sau tất cả anh đã tha thứ cho cô.
Vậy nên, cô muốn dùng sự bao dung đó dành cho Lam Tuệ Quân, một sinh viên vừa mới tốt nghiệp, tương lai phía trước còn quá rộng mở.
Cô biết, Lam Tuệ Quân ngồi tù, lòng anh cũng chẳng nhẹ nhõm.
Vì thế, bao dung được thì nên bao dung, tha thứ được thì nên tha thứ.
“ Hà...!đừng nói giúp người đã hại em.
”
“ Nếu Lam Tuệ Quân còn cố chấp, chính tay em sẽ giải quyết em ấy.
Anh vì em, đáp ứng yêu cầu này được không? ”
Ừm, anh có tính chiếm hữu cao, cô cũng như vậy.
Nhìn anh quấn quýt bên Lạc Hân, cô chỉ hận không thể nhào đến đánh ghen.
Nhưng, hiện tại cô đã có đủ tư cách.
Cô không hiền đâu, chỉ là chưa đến lúc phải dữ!
“ Không! ”
Nam Cung Nhật Đăng vẫn rất kiên quyết với quyết định.
Lập tức, Bách Hà chủ động áp đôi môi của mình vào đôi môi mỏng bạc, quyến rũ ấy, sau đó lại hỏi:
“ Đồng ý không? ”
“ Không! ”
Đúng, được lợi thế này Nam Cung Nhật Đăng anh ngu gì đồng ý.
Nhưng, Bách Hà lập tức quay xe, làm mặt giận dỗi, lồm cồm ngồi dậy giả vờ xuống giường ý định muốn bỏ đi.
“ Bách Hà...”
Bách Hà lật mặt nhanh còn hơn cả anh xoay bút.
Tức khắc ngồi dậy, ôm chầm lấy cô giữ lại, lên tiếng:
“ Duy nhất chỉ một lần.
”
“ Cảm ơn anh! ”
Liêu Bách Hà mỉm cười, lần nữa thưởng nóng hôn vào môi anh.
“ Em còn đòi hỏi gì thêm không, để anh đáp ứng? ”
Dưới ánh đèn ngủ, không thể thấy da mặt của Bách Hà đã đỏ hồng lên, nhưng dùng tay có thể cảm nhận được nó đang nóng dần.
Cô cắn môi, ấp úng đáp lại:
“ Vết thương trên lưng của anh, anh đừng có ỷ y, chuyện đó rất là ảnh hưởng! ”
“ Là sao vậy, Bách Hà? Ý của anh là em muốn mua điện thoại mới hay món gì không? ”
“ Hả...? ”
Bất giác cất giọng, Liêu Bách Hà nuốt một ngụm nước bọt, cả người bắt đầu luống cuống, tay chân chẳng biết đặt ở đâu cho đúng.
Lúc này, Nam Cung Nhật Đăng đột nhiên bật cười thành tiếng, nụ cười thực sự vui vẻ sau mấy tháng trôi qua, từ gia đình cho đến chuyện tình cảm.
“ Thì ra là em muốn anh đáp ứng chuyện đó à...ha...Bách Hà, chuyện đó thì...!”
Nói đến đó, Nam Cung Nhật Đăng bất chợt dừng lại, đưa khuôn mặt gian manh của mình gần đến vành tai đỏ ửng của cô, hôn nhẹ lên đó, giọng nói vô cùng nham hiểm vang lên:
“ Chuyện đó thì anh lúc nào cũng có thể đáp ứng cho em! ”