Trở về Nam Cung gia vào lúc giữa đêm với sắc mặt vô cùng mệt mỏi sau thời gian miệt mài xử lý công việc, và ngồi máy bay suốt nhiều giờ đồng hồ không được nghỉ ngơi.
Bước vào phòng ngủ của mình, Nam Cung Nhật Đăng bật đèn thắp sáng căn phòng.

Tone màu chủ đạo là xám tối huyền bí, không gian rộng rãi xa hoa, chiếc giường làm bằng gỗ quý được chạm khắc tinh xảo gia tăng thêm sự mạnh mẽ cho chủ nhân.

Trút bỏ những quần áo trên cơ thể, thân hình khỏe khoắn đứng dưới vòi sen rửa sạch những áp lực công việc.

Làn nước xói xuống xối xả vào người, anh đưa tay vuốt mặt, phần nào đã cảm thấy dễ chịu, thoải mái.

Đột nhiên, anh chợt nhớ ra nam nhân khi nãy xuất hiện tại căn hộ chung cư của Bách Hà.

Đưa tay tắt vòi sen, lấy chiếc khăn tắm lau những vết nước trên cơ thể, sau đó quấn vòng quanh qua thắt lưng bước ra bên ngoài.
Cầm lấy điện thoại đang trên chiếc giường, lướt lướt bấm gọi cho Vương Thác, áp vào bên tai.
[ Alo, thưa lão đại.

]
•••
Ngày hôm sau...
“ Bách Hà, tối nay em có hẹn với ai không, cho phép tôi mời em đi ăn tối một lần được không? ”
Diệp Hải vẫn không từ bỏ ý định mời Liêu Bách Hà đi ăn tối, bởi vì hôm qua cô bảo đã có hẹn với bạn, thế nên sáng nay anh ta đã đứng chờ cô ở bãi đỗ xe để hẹn trước, mong muốn được một lần mời cô đi ăn tối cho thỏa lòng ước muốn.
“ Xin lỗi giám đốc Diệp, tối nay tôi cũng bận.



Bách Hà vừa đi vừa trả lời, thái độ không chút để tâm vào người đàn ông đang đi bên cạnh.
“ Chỉ một lần thôi, tôi có chuyện muốn bày tỏ với em.


Diệp Hải nhất quyết không bỏ cuộc.

Có câu, đẹp trai không bằng chai mặt, trong khi Diệp Hải anh vừa đẹp trai, nếu cứ mặt dày theo đuổi sẽ có một ngày Bách Hà rung động.
Đi theo gần đến thang máy và cứ lải nhải bên tai, nhưng Liêu Bách Hà vẫn giữ thái độ lạnh nhạt chẳng trả lời anh ta một câu.

Diệp Hải cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, bước nhanh hơn một bước, níu cánh tay của cô giữ lại muốn nghe câu trả lời:
“ Bách Hà...”
Liêu Bách Hà lập tức cau mày, ánh mắt nhìn anh ta chẳng có chút thiện cảm, lên tiếng:
“ Giám đốc Diệp, mong anh lịch sự...!”
“ Tổng giám đốc! ”
Nhân viên đồng loạt lên tiếng và cúi đầu khi tổng giám đốc vừa bước tới.

Lúc này, Liêu Bách Hà và Diệp Hải đều đưa mắt nhìn về phía sau, sau đó cô vội vàng vung tay anh ta ra khỏi cánh tay mình, như các nhân viên khác, cũng cúi đầu chào hỏi:
“ Tổng giám đốc! ”
Nam Cung Nhật Đăng vẫn rất điềm tĩnh, thản nhiên như người con gái trước mặt chẳng có mối quan hệ gì.

Cong nhẹ khóe môi, nhìn Diệp Hải lên tiếng:
“ Hai người đang hẹn hò à? ”
Đáp lại với câu hỏi của tổng giám đốc là nụ cười trừ vì không biết trả lời thế nào.

Nếu nói không phải thì mất mặt trước tổng giám đốc, nhưng nói là phải thì Bách Hà sẽ tức giận như vậy càng khó theo đuổi.
“ Đừng để bạn gái của mình phải giận dỗi, chúng ta là đàn ông chịu thiệt một chút cũng chẳng sao.

Như bạn gái của tôi vậy, những lúc cô ấy giận dỗi vô cớ, tôi đều là người nhận lỗi và làm huề trước.


Chẳng biết hôm nay Nam Cung tổng ăn sáng bằng món gì mà nói nhiều đến thế, phải nói là quá nhiều.

Bình thường, khi có nhân viên chào hỏi, anh chỉ gật đầu nhẹ một cái rồi lướt đi, không ban phát cho một ánh nhìn.

Nhưng, sáng nay anh chủ động bắt chuyện, thậm chí chia sẻ câu chuyện riêng tư, đời sống cá nhân của mình cho nhân viên cùng nghe.
Diệp Hải gật đầu chẳng dám trả lời lại Nam Cung Nhật Đăng, gãi gãi đầu nhìn qua Bách Hà sợ cô nổi giận vì lỡ để cho tổng giám đốc hiểu lầm.
Nhưng trái ngược với những gì anh ta lo sợ, Liêu Bách Hà vui vẻ điềm nhiên nhìn tổng giám đốc cất lời giải thích:
“ Tổng giám đốc hiểu lầm rồi, tôi và giám đốc Diệp đây chỉ là đồng nghiệp.


Tôi đã có bạn trai! ”
Nam Cung Nhật Đăng cười nhẹ hài lòng, cũng có một chút xoa dịu trong lòng.

“ Tôi xin phép! ”
Bách Hà cúi đầu, bước thẳng vào thang máy khi nó vừa mở ra.

Diệp Hải luyến tiếc nhìn theo, nhưng ngoài đau buồn thì cũng chẳng biết làm gì khác cả.
Liêu Bách Hà lên phòng làm việc, ngồi xuống ghế nhắm mắt suy tư, tâm trạng của cô chẳng còn giống như ban nãy, sầu muộn và mệt mỏi bao quanh lấy tâm trí.

Mấy phút sau, Bách Hà đứng dậy, cầm tài liệu trên bàn bước đi ra khỏi phòng làm việc.

Đúng lúc này, bên ngoài có ba nhân viên đang xúm đầu vào nhau xì xầm bàn tán về việc tổng giám đốc thừa nhận đã có bạn gái, nhưng khi thấy cô bước ra liền im bật, về chỗ làm việc.
Tiếng giày cao gót giã đều đặn xuống nền tạo ra âm thanh cộc cạch khó nghe.

Bách Hà rời khỏi nơi đó, vào thang máy đi lên tầng cao nhất.
Thang máy mở ra, Bách Hà tự nhiên bước đến phòng làm việc của Nam Cung Nhật Đăng, tự ý đẩy cửa đi vào, mỉm cười khả ái lên tiếng:
“ Anh yêu! ”
Chân mày cau lại thoáng chốc giản ra vì nghe được giọng nói của người anh thương.

Nhưng khi nhớ lại việc ban nãy, anh sầm mặt không nhìn qua cô tiếp tục duyệt văn kiện.
“ Anh xem rồi ký cho em.


Liêu Bách Hà đứng đối diện bên ngoài bàn làm việc đưa tập hồ sơ về phía Nam Cung Nhật Đăng, anh nhận lấy, mở ra rồi đặt bút ký luôn chẳng cần xem qua.
Đưa về phía trước như cách anh đã nhận, ánh mắt tiếp tục dán vào laptop.
Bách Hà không lấy, mỉm cười đi vòng qua bàn làm việc, ngồi tạm bợ lên thành ghế, vòng tay choàng qua cổ anh, cúi xuống thì thầm vào tai:
“ Lại ghen nữa à? ”
“ Đang giờ làm việc!”

“ Ờm...tổng giám đốc nói vậy thì em xin phép ra ngoài ạ! ”
Liêu Bách Hà thu đôi tay về, đứng thẳng người dậy sau khi bị Nam Cung Nhật Đăng nhắc nhở.

Lấy tập hồ sơ nghiêm trang cúi đầu rời đi, một bước, hai bước, nhưng đến bước thứ ba thì có một lực mạnh kéo cô về sau, chẳng biết xoay chuyển điệu nghệ thế nào mà cô đã ngồi gọn trên ghế da của tổng giám đốc.
“ Tổng giám đốc làm gì thế ạ? ”
Nam Cung Nhật Đăng giam giữ Bách Hà bằng cách chống hai tay xuống thành ghế, híp mắt nham hiểm hăm dọa:
“ Em đừng thách thức anh, nếu không...!”
“ Tổng giám đốc cũng đừng uy hiếp em! ”
“ Anh sẽ làm thật! ”
Bách Hà không giận mà ngược lại đưa tay vòng qua câu lấy cổ, chòm người lên hôn vào gò má của anh một cái in hẳn vết son màu đỏ, sau đó vươn mặt lên cao, thái độ khiêu khích chẳng chút dè sợ.
Nam Cung Nhật Đăng cười nhẹ, đưa tay véo lấy chóp mũi xinh xắn của cô, chấp nhận thua cuộc trước cô gái mình yêu.

Cúi xuống, định khóa môi nồng nàn chào buổi sáng, nhưng khi vừa sắp chạm vào môi thì cô đã dùng ngón tay đặt lên môi anh chặn lại, lên tiếng:
“ Không được, em vào phòng làm việc của anh, nếu đi ra son môi lem luốc thì nhân viên họ sẽ nghĩ gì.


Nam Cung Nhật Đăng hậm hực trong lòng nhưng không tỏ thái độ rõ ràng, trượt qua một bên hôn vào gò má mềm mịn của cô, xong rồi lên tiếng bảo:
“ Chiều em hết mức rồi đấy.

"
- ---------------------------.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện