•Cạch...
Cánh cửa căn hộ của Cao Gia Mẫn được Liêu Bách Hà mở ra, cô lựng khựng đi vào như một cái xác không hồn, cả khuôn mặt được che kín không cho một ai nhìn thấy mình.
Gia Mẫn đang ngồi ở sofa bồn chồn, thấp thỏm chờ đợi kết quả.
Thấy cô đã trở về, cô ấy lập tức đứng dậy chạy nhanh tới đối điện, nhìn thẳng vào đôi mắt thất thần chẳng có linh hồn, gấp gáp lên tiếng:
“ Bách Kiều nói gì? ”
“ Gia Mẫn, mình không muốn sống nữa...hức...”
Cảm xúc cố lấp che giấu bỗng chốc vỡ òa, Bách Hà ôm chầm lấy Gia Mẫn, bật khóc nức nở.
Hốc mắt của cô ấy cũng đỏ lên, đưa tay vuốt vuốt tấm lưng an ủi vì cô ấy đã biết được kết quả.
Một lúc sau, cho Bách Hà thỏa mãn cơn khóc, giải tỏa lòng mình.
Cô ấy kéo cô đi lại sofa ngồi xuống, lấy chiếc nón lưỡi chai trên đầu và tháo luôn khẩu trang của cô, hỏi rõ vấn đề:
“ Có phải không chịu nghe theo sự sắp xếp của cậu? ”
Tuy cơn nức nở đã qua đi, nhưng những cơn bão lòng đau nhói trong tim khiến nước mắt của cô không ngừng rơi xuống, khuôn mặt ướt đẫm gật đầu như một câu trả lời.
Thấy thế, Cao Gia Mẫn hỏi tiếp:
“ Vậy cậu định thế nào? Mình thật sự không ngờ Bách Kiều dám lấy thân phận của cậu như vậy, là cậu ấy quá can đảm hay chưa biết Nam Cung Nhật Đăng nguy hiểm đến mức độ nào? ”
Liêu Bách Hà ngẩng mặt, đôi mắt nhìn mông lung một hướng, nhàn nhạt trả lời:
“ Tối nay mình sẽ rời đi.
”
“ Cậu ngốc vừa phải thôi Bách Hà, rõ ràng người Nam Cung Nhật Đăng yêu là cậu mà.
Đến lúc anh ta nhận ra, không chỉ riêng Bách Kiều xảy ra chuyện, ngay cả cậu cũng chẳng được yên ổn.
Việc này chỉ che giấu được nhất thời, chẳng thể mãi mãi! ”
“ Vậy mình phải làm sao bây giờ? ”
Liêu Bách Hà gục xuống, dùm hai tay ôm mặt, cả người của cô run run vì đang nức nở từng cơn.
Cao Gia Mẫn không nhịn được nữa, hùng hồn đứng dậy lên tiếng:
“ Chúng ta đi, mình sẽ cùng với cậu gặp trực tiếp Nam Cung Nhật Đăng nói ra sự thật, nếu không mình sẽ tức chết.
”
“ Không được, không được! ”
Liêu Bách Hà lắc đầu trong đau khổ và nước mắt.
Nếu đến đó, Bách Kiều sẽ chết, nếu không cũng hận cô suốt cuộc đời.
Hơn hết, Bách Kiều và anh đã quan hệ thể xác, cô và anh làm sao có thể tiếp tục?
Gia Mẫn tức giận lớn tiếng:
“ Tại sao không được? ”
Bách Hà gào lên, trả lời:
“ Anh ấy và Bách Kiều đã ngủ với nhau.
”
Cao Gia Mẫn sốc đến mức nhất thời không nói nên lời, cũng chẳng phản ứng được gì, giống như lúc Bách Hà biết được thông tin này từ chính miệng của em gái song sinh.
Đúng rồi, Bách Kiều ở bên Nam Cung Nhật Đăng đã gần ba ngày, mấy tấm ảnh được chụp lén tung lên mạng xã hội có thể nhìn thấy cả hai rất tình cảm, cử chỉ rất thân mật.
Cũng phải, Bách Kiều đã có kế hoạch khuất tất từ trước, thế nào cũng dụ dỗ Nam Cung Nhật Đăng vào tròng.
Đàn ông mà, thịt dâng tận miệng thế nào cũng ăn, huống hồ chi Nam Cung Nhật Đăng còn nghĩ người đó chính là Bách Hà.
Nghĩ đến bấy nhiêu đó, Gia Mẫn bần thần ngồi lại xuống ghế, quay sang nhìn cô hỏi tiếp:
“ Là Bách Kiều bảo với cậu? ”
“...!” Bách Hà gật đầu.
“ Lỡ Bách Kiều nói dối thì sao? Muốn lừa cậu để cậu rời đi.
”
“ Trước đó anh ấy từng muốn có mình...Với lại, anh ấy không dễ dàng tha thứ đâu, một hai câu nói chẳng thể làm anh ấy nguôi giận...Khi nãy, Bách Kiều còn mua nội y và váy ngủ...”
Nói đến đó, giọng của Liêu Bách Hà nghẹn lại khi trong đầu xuất hiện hình ảnh người mình yêu ân ái triền miên trong đêm, vui vẻ hạnh phúc với em gái song sinh của mình.
Còn gì đớn đau hơn?
Thà là anh kết hôn, hạnh phúc với người con gái khác.
Đằng này anh cho rằng người đó là Bách Hà cô, nhưng thật chất không phải cô!
...----------------...
11 giờ đêm, Cao Gia Mẫn lái xe đưa Liêu Bách Hà ra sân bay về thành phố D.
Sau khi sắp xếp giấy tờ ổn thỏa cô sẽ sang Canada sinh sống, để cái tên và thân phận của Liêu Bách Hà mãi mãi thuộc về Liêu Bách Kiều.
Đến nơi, chiếc xe dừng lại, Gia Mẫn nhìn sang cô hỏi lại lần nữa:
“ Cậu thật sự muốn đi, không muốn gặp Nam Cung Nhật Đăng nói rõ? ”
“ Quá muộn rồi, Gia Mẫn.
”
Đôi mắt của Bách Hà ứa nước nhìn sang Gia Mẫn, cô ấy thở dài mệt mỏi, sau đó cố vui cho cô giảm bớt đau lòng, lên tiếng:
“ Như vậy cũng tốt, biết đâu sau khi sang Canada gặp được người khiến trái tim của cậu rung động.
Còn về Liêu Bách Kiều và những chuyện ở đây thì cậu đừng để tâm đ ến nữa, mặc xác cậu ấy, tự làm tự chịu! ”
Liêu Bách Hà đưa tay quệt giọt nước mắt vừa rơi xuống, nhẹ nhàng lên tiếng gửi gắm:
“ Dù sao em ấy cũng là em gái của mình, cậu để ý giúp mình nhé, có chuyện gì thông báo cho mình hay.
”
Thái độ của Cao Gia Mẫn như không nghe tới, cung tay nhìn vào đồng hồ, dửng dưng cất giọng:
“ Cũng sắp đến giờ rồi, cậu nhanh đi kẻo trễ.
”
“ Ừm, cảm ơn cậu! ”
Nói xong, Liêu Bách Hà cầm lấy chiếc nón lưỡi chai đội lên, đeo thêm khẩu trang để không ai nhận ra khuôn mặt của mình.
Xong xuôi tất cả, nhìn sang cô ấy lên tiếng:
“ Cậu tiễn mình đến đây được rồi.
”
Cao Gia Mẫn gật đầu, Bách Hà cẩn thận nhìn vào gương chiếu hậu quan sát đằng sau, thấy không có điều gì khả nghi nên vội vàng mở cửa bước xuống.
Gấp gáp mở cánh cửa phía sau lấy vali quần áo, nhanh chóng bước đi vào trong làm thủ tục lên máy bay rời khỏi thành phố B mãi mãi.
Gia Mẫn thở dài bất mãn nhìn theo, sau đó cũng lái xe đi về nghỉ ngơi vì tối qua thức trắng một đêm cùng với Bách Hà.
Vào đúng thời điểm cô kéo vali bước đi vào trong, thì có hai người một nam một nữ bước ra từ chiếc xe màu đen đỗ cách chiếc xe của Cao Gia Mẫn không xa, họ tiến vào đuổi theo sau Bách Hà.
Đôi chân bước đi nhưng trong lòng của Liêu Bách Hà bồn chồn không yên, linh cảm điều chẳng may sắp sửa xảy ra khiến cô hấp tấp bước nhanh hơn.
Bỗng nhiên lúc này có một người con gái từ phía sau vượt lên, chắn ngay trước mặt của cô cản đường không cho bước tiếp, nhếch môi cười khẩy, lịch sự cúi đầu chào hỏi như đã biết rõ danh tính:
“ Liêu tiểu thư! ”
Liêu Bách Hà kinh hồn hỗn loạn, ánh mắt chuyển động nhìn cô gái phía trước, bàn tay theo bản năng nắm chặt cần kéo vali.
Nhưng, rất nhanh cô đã lấy lại sự bình tĩnh, cụp đầu xuống che giấu thân phận dù biết phần trăm thoát khỏi rất thấp, nhưng còn cơ hội thì phải tìm cách, lên tiếng chối bỏ:
“ Xin lỗi, cô nhận nhầm người rồi.
”
Lúc này, người đàn ông phía sau trầm trầm cất giọng:
“ Liêu tiểu thư, lão đại chúng tôi đang đợi cô.
”.