Trời vừa hửng sáng đã thấy mọi người ở trong nhà ông Chu nháo nhác hẳn lên. Mợ Thi ngồi bệt ngoài cửa, ánh mắt nhìn xa xăm, gương mặt trắng toát lạnh lẽo cứ cứng đờ mà im tựa người một góc để mặc kệ tất cả mọi chuyện, mặc kệ tất cả mọi người không bèn nhúc nhích. Đám hạ nhân người ra người vào mà lệ khệ khiêng hết tất cả mọi đồ của con Xuân ra khỏi cái căn phòng đó. Tiếng nói tiếng cười bình thường trong gian nhà này cũng chẳng mấy khi có thể vang lên nhưng đến thời khắc này thì gần như chẳng có ai dám lên tiếng cả.

Người gan dạ nhất cũng phải mắt nhắm mắt mở định thần mất một thời gian lâu hết khấn vái phù hộ bảo vệ các loại này kia rồi lại cầu xin tha thứ này kia thì mới dám bước vào gian nhà này mà dọn đi cái xác của con Xuân.

Nhưng đối với tất cả mọi người đều như vậy, chỉ riêng có mình cậu Hai lại không hề có chút thay đổi nào trên gương mặt. Cậu bước gần đến gian nhà ánh mắt lạnh lùng lướt qua tất cả mọi người nhìn qua mợ Thi rồi lại nhìn đám hạ nhân mặt mày tái mét. Cậu Hai bình thản bước chân vào trong gian nhà như mọi thứ vẫn chẳng có gì vừa xảy ra. Cậu ngõ nghiêng từng ngóc ngách đến khi mùi hôi thối vừa mới hôm qua thôi đã nhanh chóng sộc thẳng vào mũi của cậu mà phải lấy tay xua đi vài hồi mới bước ra khỏi cửa nhạt ý lên tiếng:

"Đem tất cả mọi thứ đốt hết đi mang cả xác của nó đốt đi nữa. Muốn chết thì cứ chết chết đầu đường xó chợ không chết lại chết trong nhà họ Chu này đúng là được chủ cưng chiều nên muốn làm gì cũng tùy tiện như thế."

Mợ Thi nghe thấy câu nói của cậu Hai cũng chỉ đành nhắm mắt làm ngơ không có suy nghĩ gì khác. Bây giờ trong đầu của mợ ấy chỉ muốn làm đám tang cho con Xuân một cách trọn vẹn chứ không phải như cô Mai Hoa kia. Mợ nắm lấy chân cậu Toàn mà cầu xin:

"Cậu Hai cậu thương tình cho con Xuân đã theo hầu nhà họ Chu này bao nhiêu năm. Tất cả mọi chuyện dù đúng hay sai thì cũng cứ đổ lên đầu của tôi, là lỗi của tôi. Xin cậu đừng thiêu nó, hãy để cho tôi tự mình an táng nó... nó không có gia đình, chỉ có mỗi nhà họ Chu này, nó lại theo tôi từ ngày tôi còn mới bước chân về đây. Tuy là chủ tớ nhưng tình cảm thì vô cùng sâu đậm... tôi xin cậu... cậu để nó lại cho tôi."

Cậu Hai đưa ánh mắt ghét bỏ giật lấy miếng vải quần mợ Thi đang nắm chặt mà nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng chỉ muốn đem mợ athi một lượt ném xuống từng tầng địa ngục cùng với con Xuân kia:

"Buông ra!"

Mợ Thi vẫn nắm chặt ống quần của cậu Hai mà một mực lên tiếng:

"Cậu để nó cho tôi...tôi sẽ buông. Cầu xin cậu."

Trên khóe miệng của cậu Hai nhanh chóng xuất hiện một nụ cười tà mị. Cậu ấy nhìn xuống mợ Thi đang vô cùng khẩn khoản, nước mắt tuôn dài mà ướt đẫm lấy chiếc giày mới ngày hôm nay. Cậu để mặc lại mợ Thi vẫn cố ôm lấy chân mình mà nhìn về phía trong gian nhà, ánh mắt mông lung nên tiếng không rõ ràng ý tứ nhưng vẫn để mợ Thi nghe thấy và hiểu được:

"Mợ có biết nhà họ Chu này tại vì sao ba đời nay đều chỉ một mực nuôi dạy những hạ nhân có xuất thân trên năm đời ở tại nơi đây hay không? Bởi vì những hạ nhân đó chuyện gì cũng biết, chuyện gì cũng hiểu nhưng không phải chuyện gì cũng có thể một mực nói hết ra. Nhà họ Chu này muốn sống được lâu nhất thì vẫn là nên quản lý tốt cái miệng của mình, quản lý tốt những suy nghĩ của bản thân. Không nên chuyện gì cũng can dự vào!"

Mợ Thi gật đầu liên tục:

"Tôi biết! Tôi hiểu! Cậu nói vậy tôi xin nghe! Cậu tha cho con Xuân được không? Để nó lại cho tôi được không?"



Cậu Hai mặc kệ những lời nói van nài của mợ Thi mà dứt khoát giật chân mình ra khỏi vòng tay ấy. Cậu rút cây quạt từ phía sau lưng quạt đi những mùi hôi thối xung quanh hiện lên ở trước mặt rồi nhìn lại đám hạ nhân đang vất vả dọn dẹp những thứ ở trong gian phòng đầy mùi máu tanh:

"Gọi ông Phan tới đây! Đem nó mang cho ông Phan, bảo một lửa thiêu cháy hết đi rồi đem lại tro cốt cho mợ Thi. Chắc mợ vẫn cần đúng không?"

Cậu Hai vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang mợ Thi.

Mợ liên tục lắc đầu không hề chấp nhận điều đó. Con Xuân theo mợ như người thân thiết. Mợ đâu nào đành lòng giương mắt nhìn nó bị thiêu? Tất cả những linh hồn thể xác của nó, đem vào lửa cháy thiêu rụi đầy khó khăn, mợ Thi đâu thể chấp nhận? Cái chết của nó đã đau đớn như vậy rồi, chẳng lẽ đến cả chút xương thịt còn vương vấn lại cũng phải chấp nhận thêm nỗi đau cả ngàn vạn lần không dám siêu thoát? Mợ Thi không đành lòng gào thét van lài trong vô vọng. Mợ không có quyền, không có tiếng nói trong gian nhà này chỉ đành nhìn những lời van xin nhanh chóng bị ánh mắt lạnh lẽo kia xóa bỏ quay lưng.

Mợ vươn tay có níu giữ nhưng không thể.

Cậu Hai bước thêm vài bước mới nhìn lại gian nhà nhưng ánh mắt vô định nhìn ca hơn nữa:

"Làm xong ở đây rồi dọn sẵn một mâm cơm đầy đủ mang về gian Y Quán của cậu Phúc, nhớ mời cả ông Phan sang đấy. Hai cha con nhà đấy lâu ngày không gặp vẫn cần nhiều thời gian để nói chuyện."

Cậu nhìn sang mợ Thi thêm lời căn dặn:

"Tôi sẽ bảo với ông Phan đem lại một chút đưa cho mợ. Nhưng... mợ cũng phải nhớ sang bên đấy mà tiếp chuyện với ông Phan. Ông ấy già rồi, suy nghĩ có phần không nhanh nhẹn cho lắm, mợ là người trẻ tuổi chắc hẳn nói chuyện với cậu Phúc sẽ dễ dàng hơn."

Trời vừa sang chiều mọi chuyện mới hòm hòm lại được chút. Mợ Thi ngồi đối diện với cậu Phúc trên mâm cơm mà hạ nhân đã chuẩn bị đầy đủ những món ăn vô cùng thịnh soạn la liệt trước mặt. Nếu như không phải là một ngày đặc biệt thì những thứ này sẽ không bao giờ xuất hiện trên bàn ăn. Nhưng nhìn bằng cách nào mợ Thi cũng không thể nào mà nghĩ rằng bản thân có thể nuốt nổi những thứ này-những đồ cúng còn vương nguyên nhang khói. Đĩa măng chuẩn bị tươm tất đặt bên quả trứng gà chia làm đôi bày trên đĩa muối và cả đĩa xôi đầy ắp, miếng giò thơm ngon trắng nõn ngay trước mặt bây giờ chẳng thể nào nhấc nổi đôi đũa.

Tiếng dép quẹt quẹt bên ngoài vang lên, ông Phan trở về gian phòng của cậu Phúc, trên tay vẫn cầm nguyên hũ tro cốt trong lòng.

Ông bước vào trong nhà đặt hũ tro cốt trên bàn rồi nhìn lần lượt hết cậu Phúc lại nhìn sang mợ Thi rồi nhìn về mâm cơm ngay trước mặt. Ông lắc đầu lên tiếng cười nhạt một cái:

"Không thể sống bình thường như một con người bình thường trong nhà họ Chu này hay sao? Không thể sống như trước đây vẫn từng sống hay sao? Tại sao bây giờ lại phải xảy ra những chuyện như thế này?"



"Ngày trước là con không biết thầy đã làm những chuyện gì, nhưng bây giờ biết rồi thì lại không thể như trước được. Con không thể để thầy càng đi càng xa như vậy, con muốn chuộc lại tất cả mọi thứ."

Ông Phan cười lên một tiếng nhưng gương mặt đau khổ càng hiện lên trong đáy mắt của cậu Phúc. Là ông đang cố cười, là cậu cũng đang cố gắng sửa lại nhưng bản thân lại đang chơi vơi trong chính suy nghĩ này:

"Thầy có thể bỏ thứ thầy đang luyện được không?"

Cậu Phúc ngập ngừng do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn là nói hết những điều cậu mong muốn từ trong lòng.

Trái ngược với những gì mà cậu mong muốn có thể xảy ra, ông Phan không còn cười nữa, ông ấy sờ vào hũ tro cốt trên bàn mà nhìn sang mợ Thi không nói.

Hơn ai hết mợ Thi có thể hiểu được những suy nghĩ trong lòng của ông Phan ngay bây giờ. Vốn dĩ chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên vô tư vô nghĩ không cần phải lo lắng bất cứ chuyện trên đời dưới đất. Nhưng đều chỉ là thân bất do kỷ, không thể tự ý lựa chọn lại càng không thể tự mình quyết định vận mệnh nằm trong bàn tay. Nếu như lúc đó mợ không cố gắng hỏi chuyện con Xuân về nhà họ Chu thì bây giờ có lẽ người xuất hiện ngoài cửa chính là con Xuân cùng bữa cơm thịnh soạn này chứ không phải là ông Phan cùng hũ tro cốt lạnh lẽo kia.

Mợ Thi mín môi, nhìn mân đồ ăn bày biện:

"Vốn dĩ chỉ muốn đòi lại công đạo cho người ngoài nhưng bây giờ lại là người thân của bản thân mình bị người ta đối đãi tàn ác như thế này. Chẳng lẽ là người có mắt lại không nhìn thấy?"

Ông Phan vẫn một lời ngăn cản:

"Cái chết bày ra trước mắt khi nào mấy người mới có thể tự mình nhận thức được nguy hiểm?"

Cậu Phúc đứng dậy lấy hũ tro cốt trên bàn mà đặt ngay trước mặt của mợ Thi:

"Con đã phải chịu rất nhiều tổn thương, rất nhiều chuyện kinh hãi, rất nhiều lần tưởng như không thấy mặt trời ngày mai. Bây giờ chỉ muốn đòi lại công đạo cho người mẹ đã mất, cho cô Mai Hoa ở bên kia cũng như con Xuân trong gian nhà họ Chu này. Nhưng tất cả mọi việc đều là hướng tới thầy, hướng tới nhà họ Chu này. Con không biết nơi đây có bao nhiêu chuyện khuất tất, bao nhiêu thứ ma quỷ ám lấy. Thầy có thể cho con biết rốt cuộc thứ mà thầy, mà nhà họ Chu này giấu giếm là những điều gì?"

Ông Phan lạnh nhạt quay lưng đi khỏi gian nhà nhưng vẫn không quên để lại câu nói:

"Cậu mợ đã thấy thứ trên bàn kia rồi! Đừng để có thêm một con Xuân nào nữa! Cậu Hai bảo tôi tới đây chẳng phải là muốn ăn cơm với hai người, chỉ là muốn tôi nhắc nhở cậu về những chuyện có thể xảy ra. Mong rằng cậu có thể tự mình bảo vệ lấy bản thân. Sống như trước đây đến hết đời này!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện