Mới qua canh 5, cậu Phúc bị tiếng gà gáy sớm làm tỉnh giấc. Cậu rời khỏi giường liếc mắt nhìn qua không gian bên ngoài vẫn còn đọng lại nhiều màn sương đen.
"Thằng Khuyết này! Đã bảo đóng kín cửa sổ mới được đi ngủ vậy mà chẳng bao giờ chịu nghe lời."
Cậu Phúc hậm hực nhìn cánh cửa sổ mở toang cùng gian phòng ngập trong tiếng gió gào lạnh toát. Tuy rằng trời vẫn đang mùa hè nhưng về đêm sương độc, chuyện đóng cửa sổ vẫn là nên làm. Cậu bước vội ra bên cánh cửa, với với tay tìm sợi dây chằng. Đường gỗ mới vẫn nguyên mùi trầm ấm xông thẳng sống mũi cao một mùi dịu nhẹ man mác. Nhưng cánh cửa hôm nay lạ quá! Nó cứ như cố tình tránh né, cho dù hết sức cũng không tìm thấy đường móc chằng dây.
"Hay thằng Khuyết móc ngược lại?"
Cậu Phúc lẩm bẩm trong miệng cũng không suy tính nhiều mà nhanh chân bước ra bên ngoài. Nhưng vừa bước tới cửa, toàn thân cậu lạnh toát, bước chân lùi hũi lùi lại từng bước phía sau:
-Cửa chính cũng không đóng? Nghĩ tới đây mà sống lưng cậu Phúc lạnh toát mồ hôi bắt đầu lấn phấn trên tấm trán cao. Rốt cuộc đây là vì sao? Chỉ thấy một cảm giác không hề đúng lắm trong câu chuyện khuya này. Thằng Khuyết không đóng cửa sổ thì thôi nhưng chuyện nó không đóng cửa chính từ bao giờ lại có thể xảy ra như thế? Chẳng nhẽ đêm qua có chuyện gì? Chẳng nhẽ trong gian phòng này lại có chuyện gì xảy ra?
Cậu Phúc với vội cây đèn dầu trên bàn nước, thắp nên ngọn lửa heo hút. Nhưng ánh sáng chưa kịp bao xung quanh gian phòng đã thấy cơn gió gào lướt qua nhanh chóng thổi tắt lịm để lạ đừng khói trắng thẳng đứng trong không trung. Cậu vuốt qua mồ hôi trán một lượt, lại thắp thêm ngọn lửa, không gian tự biến mình lạnh lẽo yên lặng lại nổi lên trận gió lớn đưa tất cả vào bóng đêm vang lên tiếng ếch ương ngoài kia đang than vãn.
Cậu Phúc không chịu được không gian yên lặng nơi đây được nữa, trực tiếp đứng dậy nhanh chân bước ra bên ngoài giếng rửa mặt.
Trong đầu tâm tâm niệm niêm câu nói:
"Phải thật bình tĩnh. Không được tự mình doạ người, trên đời này thứ không tồn tại duy nhất chính là ma quỷ."
Cậu vục một vốc nước lớn, áp mặt xuống cảm nhận từng tế bào lạnh toát đến bừng tỉnh. Nước vương trên mặt, chảy thành hàng dài kéo sâu xuống cổ ướt hết vạt áo lụa. Trong ánh trăng sáng tỏ chiếu rõ từng đường nét nhân gian, cậu Phúc nhìn lại gian y quán của chính mình. Đây là nơi cậu dồn hết tâm huyết của bản thân để cứu người, cứu đời nhưng lại chưa từng nghĩ rốt cuộc chốn nương chân này cậu có thể tiếp tục kiên trì đến bao giờ. Nếu như đêm nào cũng thức dậy với một nỗi lo lắng không có lời giải đáp, những giấc mơ về con quỷ thành hình trên cổ thằng Khuyết thì có thật cậu co thể mãi coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra?
Trong suy nghĩ mơ màng, cậu bước tản mạn về phía trước mà chẳng hay biết nơi giếng nước phía sau lưng, một bóng đen mờ ngoi lên trên mặt nước, bàn tay thô bạo cào đường dài trên thành miệng, ánh mắt đỏ rực thèm khát hướng về bóng lưng trước mặt. Cậu sờ lên lá bùa đỏ nóng trước ngực, ngó nhìn xung quanh bốn phía, ngoại trừ tiếng xào xạc của lá cây tất cả đều là im lặng.
Đi được một vòng lớn, không biết từ khi nào bước chân cậu lại dừng ngay trước gian phòng thờ vẫn sáng đèn. Cậu đẩy cửa bước vào, nơi đây vẫn lạnh như thường ngày vẫn vậy. Châm lên bó nhanh hương ấm nóng, ánh mắt cậu dừng lại trên tấm bia nhỏ phía hàng cuối khuất sâu trong góc.
"Không phải đã làm một bài vị riêng cho mợ Hương sao? Bây giờ đâu rồi?"
Tấm bài vị nhỏ trên tay cậu đã được đặt từ đây rất lâu rồi, từ ngày mợ Cả đầu tiên chết không nhắm mắt trong chính nơi này, rồi tiếp theo là những người khác, những người chết chưa từng một lần rõ ràng nên cái tên cũng chưa từng được ghi trên bài vị. Chỉ có tấm bia không tên này coi như là nơi trú ngụ có thể nhắc đến họ. Cậu đặt tấm bài vị lại chỗ cũ, ngó nghiêng một hồi tìm bát hương:
"Không có sao?"
Tâm trạng thất vọng, cậu lướt qua một lượt nhìn lại. Đúng là tấm bài vị không tên kia không hề có bát hương. Vậy những linh hồn đã khuất, họ lấy đâu người nhớ đến, lấy đâu người thờ tự? Họ đã sống một cuộc đời chưa từng làm chuyện gì có lỗi vậy mà đến khi gả vào đây lại chết không nhắm mắt.
Cậu ngồi dựa lưng vào bức tường đối diện. Hết nghĩ tới tấm bài vị không tên lại nghĩ tới thân phận hèn mọn của bản thân mình. Sau này cậu mất đi, liệu rằng nơi này có chừa lại một chỗ dung thân cho cậu hay cũng chỉ là như những người mợ đã khuất trước kia? Chết là hết, là không còn liên hệ với những người còn đang ngày đêm nhớ mong.
Cậu cứ ngồi trong miên man như vậy mà thiếp đi lúc nào không hay. Cậu lại mơ, toàn thân lại chìm vào giấc mơ kỳ lạ nơi tiếng bước chân vang lê bên tai ngày càng gần, ngày càng gần. Trong gian phòng treo đầy lụa đỏ, một bóng dáng tân nương gầy gò ốm yếu ngồi yên trên mép giường để mặc tấm voan mỏng đội đầu phấp phới trong làn gió gào rít. Câu cố gắng nhìn vị tân nương ấy, cố gắng tiến đến bên cạnh xem rốt cuộc người kia là ai. Nhưng mỗi bước chân tiến lại là cả hàng ngàn hàng vạn tấm lụa đỏ trước mặt bao phủ ngăn cản. Cậu đẩy từng lớp lụa sang hai bên, kéo che tầm mắt trước mặt, nhưng càng cố gắng càng không thể tiến lên. Khi cả thân cậu ướt nhẹp không còn lại chút sức, vị tân nương nhanh chóng bước đến bên cậu, mang theo tiếng cười giòn tan nhưng đầy ai oán thê lương:
"Sao cậu không cứu ta? Sao cậu không cứu ta? Sao không cứu ta?"
Cổ họng cậu bây giờ đã khô cong không thể phát lên tiếng. Tai nghe cũng không thể phân biệt rõ ràng giọng nói ấy rốt cuộc vang lên từ người trước mặt hay sau lưng hay văng vẳng bên tai.
Chỉ thấy rằng, hai mắt cậu tối xầm, dải lụa đỏ thắt lại bên cổ kéo những đường gân xanh phập phồng ẩn hiện. Cậu càng ra sức vùng vẫy, cơ thể lại càng bị khoá chặt đến mức không thể thở nổi.
Tiếng bước chân của người hầu kéo tới? Không phải! Không phải người hầu mà là một đám người kỳ lạ, một tay mang theo đèn lồng đỏ chưa thắp, một tay giữa chặt thanh kiếm ngang hông, họ lướt qua cậu như chẳng hề nhìn thấy, bước qua cậu Phúc giữa sàn như chẳng hề cảm thấy mà tiến đến bên tân nương vẫn đang trùm đầu. Cậu hét lên trong cổ họng, gào lên trong im lặng đến chính bản thân một chút cũng không nghe thấy. Chỉ thấy đám kỳ lạ người kéo kẻ lôi vị tân nương ra khỏi tầm mắt cậu, lôi thẳng ra khỏi cánh cửa phòng sáng trưng.
Đến khi tấm voan mỏng dừng lại giữa không trung, khuôn mặt ái ố hiện lên trong mơ màng không thấy rõ, chỉ để lại tiếng gào thét đến xé lòng:
"Sao cậu không cứu ta? Sao cậu không cứu ta?"
Cậu Phúc bừng tỉnh giấc, thở hồng hộc không ra hơi nhìn về xung quanh lạnh lẽo.
"Cậu không về phòng ngủ, chạy tới đây làm gì?"
Cậu dụi dụi mắt, nhìn sang mợ Thi đang sửa soạn lại ban thờ mà ngạc nhiên:
“Bây giờ là khi nào rồi? Sao chị lại tới đây?”
“Mặt trời chiếu ngang lưng rồi! Tôi thấy cậu ở đây ngủ ngon quá cũng không nỡ gọi dậy!”
Cậu Phúc nghe thấy thế chỉ biết cười trừ. Nhìn dáng vẻ này mà có thể là một giấc ngủ ngon thì cũng thấy lạ.
Cậu Phúc lặp lại câu hỏi khi trước, dáng vẻ thành khẩn đầy tò mò:
“Hôm nay nhà có chuyện gì sao? Sao mợ lại tới đây dọn dẹp?”
Mợ Thi không trả lời cậu ngay mà tiếp tục làm việc. Cậu dõi theo bóng lưng tần tảo kia, nhìn qua cánh tay ngập ngừng chỉnh lại bài vị trên ban khẽ thở dài:
“Cậu quên hôm nay là ngày gì sao? Chớp mắt cái cũng đã 49 mợ Hương rồi. Nhưng tôi thấy hình như trong nhà không có ai nhớ đến thì phải!”
Cậu Phúc chột dạ lại nhìn bài thờ vị không tên trên ban, hình ảnh tân nương váy đỏ hiện về rõ mồn một, tấm voan che đầu rơi xuống đất, khuôn mặt lấp đầy bùn khô bọc kín như chính cái dáng vẻ ngày cuối cùng cậu nhìn thấy mợ Hương. Hoá ra hôm nay là ngày giỗ mợ ấy. Nhưng tiếng gào thét đêm qua liệu có phải cũng là lời mợ Hương đang thầm oán trách cậu?
Cậu Phúc ngập ngừng lên tiếng:
“Đêm qua, tôi có mơ thấy mợ ấy! Mơ thấy mợ ấy bị đám quan binh cầm đèn bắt đi!”
Mợ Thi dừng tay lại, ngồi thụp xuống trước mặt cậu:
“Là đám âm binh không thắp đèn sao?”
“Đúng vậy! Họ không thắp đèn!”
Mợ Thi thở dài một hơi lắc đầu nhìn cậu:
“Hôm mợ ấy mất, tôi cũng thấy đám âm binh. Bọn chúng đến rồi đi rất nhanh như thể được lệnh từ ai đó. Khi tôi ở trong đầm sen là thấy chúng dắt mợ ấy vào trong nhà. Tôi nghĩ là...”
Mợ Thi ngừng lại không nói tiếp, cậu Phúc cũng không dám lên tiếng.
Chuyện ma quỷ từ trước đã bủa vây khắp nhà họ Chu này không thoát khỏi. Bây giờ, có thêm một hay nhiều tin ma quỷ cũng không làm cậu ngạc nhiên. Chỉ có điều, cậu biết mợ Thi có mắt âm dương nên nhiều phần vẫn nhắc nhở:
“Mợ đừng để ai nghe thấy chuyện này, có nói thì nói với mình tôi thôi! Mà chuyện này cũng coi như sống để bụng chết mang đi, đừng nhắc lại nữa. Người chết cũng đã chết rồi, bây giờ có nói ra, tôi tin chị nhưng bà Cả, bà Hai… tốt nhất là không nhắc lại.”
Mợ Thi ngập ngừng gật đầu rồi hỏi cậu Phúc:
“Vậy hôm nay, có cần hỏi bà Cả làm đám 49 cho mợ Hương?”
“Để lát tôi hỏi cho mợ. Mợ đừng nói gì hết.”
Tiếng bước chân dồn dập phía xa vang lại, tiếng gọi thất thanh nơi xa xa:
“Cậu Phúc! Cậu Phúc ơi!”
Cậu Phúc nghe vậy vẫy tay gọi vọng thằng Khuyết phía xa:
“Tao đây! Có chuyện gì thế?”
Thằng Khuyết hớt hải hét ầm trong tiếng nắng chói chang:
“Ông về! Ông về rồi cậu ạ!”
"Thằng Khuyết này! Đã bảo đóng kín cửa sổ mới được đi ngủ vậy mà chẳng bao giờ chịu nghe lời."
Cậu Phúc hậm hực nhìn cánh cửa sổ mở toang cùng gian phòng ngập trong tiếng gió gào lạnh toát. Tuy rằng trời vẫn đang mùa hè nhưng về đêm sương độc, chuyện đóng cửa sổ vẫn là nên làm. Cậu bước vội ra bên cánh cửa, với với tay tìm sợi dây chằng. Đường gỗ mới vẫn nguyên mùi trầm ấm xông thẳng sống mũi cao một mùi dịu nhẹ man mác. Nhưng cánh cửa hôm nay lạ quá! Nó cứ như cố tình tránh né, cho dù hết sức cũng không tìm thấy đường móc chằng dây.
"Hay thằng Khuyết móc ngược lại?"
Cậu Phúc lẩm bẩm trong miệng cũng không suy tính nhiều mà nhanh chân bước ra bên ngoài. Nhưng vừa bước tới cửa, toàn thân cậu lạnh toát, bước chân lùi hũi lùi lại từng bước phía sau:
-Cửa chính cũng không đóng? Nghĩ tới đây mà sống lưng cậu Phúc lạnh toát mồ hôi bắt đầu lấn phấn trên tấm trán cao. Rốt cuộc đây là vì sao? Chỉ thấy một cảm giác không hề đúng lắm trong câu chuyện khuya này. Thằng Khuyết không đóng cửa sổ thì thôi nhưng chuyện nó không đóng cửa chính từ bao giờ lại có thể xảy ra như thế? Chẳng nhẽ đêm qua có chuyện gì? Chẳng nhẽ trong gian phòng này lại có chuyện gì xảy ra?
Cậu Phúc với vội cây đèn dầu trên bàn nước, thắp nên ngọn lửa heo hút. Nhưng ánh sáng chưa kịp bao xung quanh gian phòng đã thấy cơn gió gào lướt qua nhanh chóng thổi tắt lịm để lạ đừng khói trắng thẳng đứng trong không trung. Cậu vuốt qua mồ hôi trán một lượt, lại thắp thêm ngọn lửa, không gian tự biến mình lạnh lẽo yên lặng lại nổi lên trận gió lớn đưa tất cả vào bóng đêm vang lên tiếng ếch ương ngoài kia đang than vãn.
Cậu Phúc không chịu được không gian yên lặng nơi đây được nữa, trực tiếp đứng dậy nhanh chân bước ra bên ngoài giếng rửa mặt.
Trong đầu tâm tâm niệm niêm câu nói:
"Phải thật bình tĩnh. Không được tự mình doạ người, trên đời này thứ không tồn tại duy nhất chính là ma quỷ."
Cậu vục một vốc nước lớn, áp mặt xuống cảm nhận từng tế bào lạnh toát đến bừng tỉnh. Nước vương trên mặt, chảy thành hàng dài kéo sâu xuống cổ ướt hết vạt áo lụa. Trong ánh trăng sáng tỏ chiếu rõ từng đường nét nhân gian, cậu Phúc nhìn lại gian y quán của chính mình. Đây là nơi cậu dồn hết tâm huyết của bản thân để cứu người, cứu đời nhưng lại chưa từng nghĩ rốt cuộc chốn nương chân này cậu có thể tiếp tục kiên trì đến bao giờ. Nếu như đêm nào cũng thức dậy với một nỗi lo lắng không có lời giải đáp, những giấc mơ về con quỷ thành hình trên cổ thằng Khuyết thì có thật cậu co thể mãi coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra?
Trong suy nghĩ mơ màng, cậu bước tản mạn về phía trước mà chẳng hay biết nơi giếng nước phía sau lưng, một bóng đen mờ ngoi lên trên mặt nước, bàn tay thô bạo cào đường dài trên thành miệng, ánh mắt đỏ rực thèm khát hướng về bóng lưng trước mặt. Cậu sờ lên lá bùa đỏ nóng trước ngực, ngó nhìn xung quanh bốn phía, ngoại trừ tiếng xào xạc của lá cây tất cả đều là im lặng.
Đi được một vòng lớn, không biết từ khi nào bước chân cậu lại dừng ngay trước gian phòng thờ vẫn sáng đèn. Cậu đẩy cửa bước vào, nơi đây vẫn lạnh như thường ngày vẫn vậy. Châm lên bó nhanh hương ấm nóng, ánh mắt cậu dừng lại trên tấm bia nhỏ phía hàng cuối khuất sâu trong góc.
"Không phải đã làm một bài vị riêng cho mợ Hương sao? Bây giờ đâu rồi?"
Tấm bài vị nhỏ trên tay cậu đã được đặt từ đây rất lâu rồi, từ ngày mợ Cả đầu tiên chết không nhắm mắt trong chính nơi này, rồi tiếp theo là những người khác, những người chết chưa từng một lần rõ ràng nên cái tên cũng chưa từng được ghi trên bài vị. Chỉ có tấm bia không tên này coi như là nơi trú ngụ có thể nhắc đến họ. Cậu đặt tấm bài vị lại chỗ cũ, ngó nghiêng một hồi tìm bát hương:
"Không có sao?"
Tâm trạng thất vọng, cậu lướt qua một lượt nhìn lại. Đúng là tấm bài vị không tên kia không hề có bát hương. Vậy những linh hồn đã khuất, họ lấy đâu người nhớ đến, lấy đâu người thờ tự? Họ đã sống một cuộc đời chưa từng làm chuyện gì có lỗi vậy mà đến khi gả vào đây lại chết không nhắm mắt.
Cậu ngồi dựa lưng vào bức tường đối diện. Hết nghĩ tới tấm bài vị không tên lại nghĩ tới thân phận hèn mọn của bản thân mình. Sau này cậu mất đi, liệu rằng nơi này có chừa lại một chỗ dung thân cho cậu hay cũng chỉ là như những người mợ đã khuất trước kia? Chết là hết, là không còn liên hệ với những người còn đang ngày đêm nhớ mong.
Cậu cứ ngồi trong miên man như vậy mà thiếp đi lúc nào không hay. Cậu lại mơ, toàn thân lại chìm vào giấc mơ kỳ lạ nơi tiếng bước chân vang lê bên tai ngày càng gần, ngày càng gần. Trong gian phòng treo đầy lụa đỏ, một bóng dáng tân nương gầy gò ốm yếu ngồi yên trên mép giường để mặc tấm voan mỏng đội đầu phấp phới trong làn gió gào rít. Câu cố gắng nhìn vị tân nương ấy, cố gắng tiến đến bên cạnh xem rốt cuộc người kia là ai. Nhưng mỗi bước chân tiến lại là cả hàng ngàn hàng vạn tấm lụa đỏ trước mặt bao phủ ngăn cản. Cậu đẩy từng lớp lụa sang hai bên, kéo che tầm mắt trước mặt, nhưng càng cố gắng càng không thể tiến lên. Khi cả thân cậu ướt nhẹp không còn lại chút sức, vị tân nương nhanh chóng bước đến bên cậu, mang theo tiếng cười giòn tan nhưng đầy ai oán thê lương:
"Sao cậu không cứu ta? Sao cậu không cứu ta? Sao không cứu ta?"
Cổ họng cậu bây giờ đã khô cong không thể phát lên tiếng. Tai nghe cũng không thể phân biệt rõ ràng giọng nói ấy rốt cuộc vang lên từ người trước mặt hay sau lưng hay văng vẳng bên tai.
Chỉ thấy rằng, hai mắt cậu tối xầm, dải lụa đỏ thắt lại bên cổ kéo những đường gân xanh phập phồng ẩn hiện. Cậu càng ra sức vùng vẫy, cơ thể lại càng bị khoá chặt đến mức không thể thở nổi.
Tiếng bước chân của người hầu kéo tới? Không phải! Không phải người hầu mà là một đám người kỳ lạ, một tay mang theo đèn lồng đỏ chưa thắp, một tay giữa chặt thanh kiếm ngang hông, họ lướt qua cậu như chẳng hề nhìn thấy, bước qua cậu Phúc giữa sàn như chẳng hề cảm thấy mà tiến đến bên tân nương vẫn đang trùm đầu. Cậu hét lên trong cổ họng, gào lên trong im lặng đến chính bản thân một chút cũng không nghe thấy. Chỉ thấy đám kỳ lạ người kéo kẻ lôi vị tân nương ra khỏi tầm mắt cậu, lôi thẳng ra khỏi cánh cửa phòng sáng trưng.
Đến khi tấm voan mỏng dừng lại giữa không trung, khuôn mặt ái ố hiện lên trong mơ màng không thấy rõ, chỉ để lại tiếng gào thét đến xé lòng:
"Sao cậu không cứu ta? Sao cậu không cứu ta?"
Cậu Phúc bừng tỉnh giấc, thở hồng hộc không ra hơi nhìn về xung quanh lạnh lẽo.
"Cậu không về phòng ngủ, chạy tới đây làm gì?"
Cậu dụi dụi mắt, nhìn sang mợ Thi đang sửa soạn lại ban thờ mà ngạc nhiên:
“Bây giờ là khi nào rồi? Sao chị lại tới đây?”
“Mặt trời chiếu ngang lưng rồi! Tôi thấy cậu ở đây ngủ ngon quá cũng không nỡ gọi dậy!”
Cậu Phúc nghe thấy thế chỉ biết cười trừ. Nhìn dáng vẻ này mà có thể là một giấc ngủ ngon thì cũng thấy lạ.
Cậu Phúc lặp lại câu hỏi khi trước, dáng vẻ thành khẩn đầy tò mò:
“Hôm nay nhà có chuyện gì sao? Sao mợ lại tới đây dọn dẹp?”
Mợ Thi không trả lời cậu ngay mà tiếp tục làm việc. Cậu dõi theo bóng lưng tần tảo kia, nhìn qua cánh tay ngập ngừng chỉnh lại bài vị trên ban khẽ thở dài:
“Cậu quên hôm nay là ngày gì sao? Chớp mắt cái cũng đã 49 mợ Hương rồi. Nhưng tôi thấy hình như trong nhà không có ai nhớ đến thì phải!”
Cậu Phúc chột dạ lại nhìn bài thờ vị không tên trên ban, hình ảnh tân nương váy đỏ hiện về rõ mồn một, tấm voan che đầu rơi xuống đất, khuôn mặt lấp đầy bùn khô bọc kín như chính cái dáng vẻ ngày cuối cùng cậu nhìn thấy mợ Hương. Hoá ra hôm nay là ngày giỗ mợ ấy. Nhưng tiếng gào thét đêm qua liệu có phải cũng là lời mợ Hương đang thầm oán trách cậu?
Cậu Phúc ngập ngừng lên tiếng:
“Đêm qua, tôi có mơ thấy mợ ấy! Mơ thấy mợ ấy bị đám quan binh cầm đèn bắt đi!”
Mợ Thi dừng tay lại, ngồi thụp xuống trước mặt cậu:
“Là đám âm binh không thắp đèn sao?”
“Đúng vậy! Họ không thắp đèn!”
Mợ Thi thở dài một hơi lắc đầu nhìn cậu:
“Hôm mợ ấy mất, tôi cũng thấy đám âm binh. Bọn chúng đến rồi đi rất nhanh như thể được lệnh từ ai đó. Khi tôi ở trong đầm sen là thấy chúng dắt mợ ấy vào trong nhà. Tôi nghĩ là...”
Mợ Thi ngừng lại không nói tiếp, cậu Phúc cũng không dám lên tiếng.
Chuyện ma quỷ từ trước đã bủa vây khắp nhà họ Chu này không thoát khỏi. Bây giờ, có thêm một hay nhiều tin ma quỷ cũng không làm cậu ngạc nhiên. Chỉ có điều, cậu biết mợ Thi có mắt âm dương nên nhiều phần vẫn nhắc nhở:
“Mợ đừng để ai nghe thấy chuyện này, có nói thì nói với mình tôi thôi! Mà chuyện này cũng coi như sống để bụng chết mang đi, đừng nhắc lại nữa. Người chết cũng đã chết rồi, bây giờ có nói ra, tôi tin chị nhưng bà Cả, bà Hai… tốt nhất là không nhắc lại.”
Mợ Thi ngập ngừng gật đầu rồi hỏi cậu Phúc:
“Vậy hôm nay, có cần hỏi bà Cả làm đám 49 cho mợ Hương?”
“Để lát tôi hỏi cho mợ. Mợ đừng nói gì hết.”
Tiếng bước chân dồn dập phía xa vang lại, tiếng gọi thất thanh nơi xa xa:
“Cậu Phúc! Cậu Phúc ơi!”
Cậu Phúc nghe vậy vẫy tay gọi vọng thằng Khuyết phía xa:
“Tao đây! Có chuyện gì thế?”
Thằng Khuyết hớt hải hét ầm trong tiếng nắng chói chang:
“Ông về! Ông về rồi cậu ạ!”
Danh sách chương