Nơi Tomoko và Shinichi đang bị bắt giữ, bề ngoài chỉ đơn giản có hơn 2 tầng, nhưng bên trong còn được thiết kế một mật thất. Lối đi vào ngay trong phòng khách, khiến ít ai ngờ được. Bảng nhập mật mã để mở cửa xuống dưới càng được giấu sau bức tranh treo tường nhỏ bé trông không mấy bắt mắt cả. Nó được tạo bởi chủ nhân căn nhà, cũng đủ thấy người này không chỉ tài giỏi mà cũng đủ cẩn thận, tâm tư sâu kín đến mức nào. Đó chính là Shikamaru Akira, anh ta cùng thuộc hạ rất trung tâm của mình là Kousei cũng đang ở tại hầm lúc này.

Shikamaru ngồi trên ghế tựa, thực tế chỉ để quan sát hai đứa nhóc kia qua camera. Nhưng lúc này đây nam nhân lại vô thức chuyển động chiếc điều khiển TV đang cầm trên tay, cúi người xuống, rơi vào bên trong trầm tư. Biểu cảm khi thì nhíu mày, khi thì cười lạnh. Kousei cũng chỉ phải ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh chờ phân phó.

“Vừa nãy, nam nhân kia nhưng không có hỏi con gái hắn trước tiên, mà hỏi mình trong 10 năm như thế nào?!... Ngoài dự đoán không tức giận, cũng không vội vàng?? Hừ! Chắc chắn bởi vì hắn chột dạ thôi. Tại sao hắn biết mình không chết ngay lúc ấy mà không đến bắt mình về, lại còn câu nói vừa rồi làcó ý gì? Thương hại sao??”

“Rầm!” Kousei giật mình nhìn chiếc điều khiển trên tay chủ nhân bay thẳng về phía tường, cũng lập tức thành một đống “sắt vụn“. – Đáng chết! Toshiro, anh sao có thể làm ảnh hưởng tới suy nghĩ của tôi được!

Shikamaru lúc này trong đầu đều loạn như ma, nhưng người này chắc chắn không thừa nhận,cũng không tiếp tục càng sâu tìm hiểu xuống dưới. “Hừ! Dù sao tôi và anh đều sắp gặp mặt, nhất định tôi phải làm rõ mọi chuyện.” Nam nhân nguy hiểm nheo lại mắt suy nghĩ, rồi quay sang hỏi thuộc hạ của mình.

-Kousei. Đã chuẩn bị xong hết chưa? Thanh niên cung kính đáp: -Thưa ngài, mọi thứ đều đã tốt, mỗi góc trong nhà được gắn bom đúng vị trí, chỉ chờ lệnh của ngài liền sẽ phát nổ.

-Ừm.: nam nhân chỉnh lại vạt áo, thần sắc tự nhiên như hành động khiếm nhã vừa rồi không phải hắn làm nếu bỏ qua đống “xác” của đồ vật xui xẻo nào đó. -Hiện tại chúng ta cũng nên đi xem hai “vật nhỏ” đó như thế nào rồi.

Muốn Kousei theo ý mình gắn bom khắp căn nhà chỉ đơn giản hắn muốn phá hủy nó. Sự tồn tại của nó làm nam nhân thấy khó chịu chỉ bởi vì... trước kia Odagiri thường đến đây,đến nhà hắn. Khi ấy,cả hai đều đã là bạn tốt của nhau. Chính xác thì Toshiro là học trưởng của hắn,hơn bản thân cũng chỉ 3 tuổi, cũng đã lấy Matsume 3 năm rồi,còn có Toshiya. Nhưng Shikamaru còn biết bạn mình lấy Matsume vì hôn ước và trách nhiệm, không hẳn là tình yêu, kể cả Matsume cũng chỉ cho như thế. Sau đó vì nhiệm vụ, cả hai thường xuyên hợp tác cũng hẹn nhau ở nhà hắn để bàn về chúng, nên Toshiro thỉnh thoảng sẽ ngủ lại....Cũng chỉ như vậy thôi nhưng chính hắn cũng không biết vì sao muốn hủy đi ngôi nhà này nữa. “Điều này sau hôm nay cũng sẽ không quá quan trọng...”

Trên căn phòng gác mái, Tomoko nhàm chán nhìn ngoài trời đã chuyển tối qua cái cửa sổ bé tẹo vừa hỏi Shinichi.

-Shinichi. Trời tối như vậy cũng không biết đã mấy giờ rồi á?

-Ừm.

-Tomoko bây giờ đang rất đói, cậu thì sao?

-Ừm.

-Cậu nói gì khác đi chứ, Shinichi-kun?

-Ừm.

Tomoko chỉ thấy im lặng một lúc, liền quay lại nhìn cậu bé bên cạnh, rồi bất đắc dĩ nói.

-Cậu có đang nghe mình nói không thế?: Nhưng nhận được phản ứng giống trước, mới hít sâu một hơi gầm nhẹ -Holmes là đồ ngốc, Shinichi cũng là đồ ngốc!

-Hả? Gì? Homles là thám tử vĩ tuyệt vời nhất chứ?

-Hừ! Cuối cùng cậu cũng chịu tỉnh rồi à? Không sai. Còn biết phản bác, còn chưa có phát sốt.: Tomoko nhàn nhạt nhìn Shinichi đánh giá.

-Ai phát sốt cơ? Cậu mới phát sốt ấy. Tớ hoàn toàn bình thường được chứ!

-A,vậy ai vừa mới thất thần? Cậu nhớ được tớ hỏi cái gì không?

-Gì!! Cái này... cái này...

Shinichi liền lúng túng,mặt đỏ lên định phản bác nhưng lại không biết nói gì. Xác thực là vì từ sau khi nghe được từ “ My Meitantei-kun” của Tomoko, cậu lại chẳng nghe vào bất cứ gì nữa mà trong đầu chỉ là một đống thắc mắc “ Thám tử á? Chắc chắn rồi. Nhưng cái gì thám tử của cậu cơ?Là ý gì nhỉ?...Tomoko thích mình à?...” Sau đó lại hiện lên khuôn mặt đáng yêu của Tomoko, mở đôi mắt sáng nhìn mình quá mức dễ thương đột nhiên làm cậu cảm thấy hồi hộp.

Ngay lúc này, tiếng bước chân không đều vang lên, cũng càng lúc càng rõ. Hai người dừng lại nói chuyện, chăm chú lắng nghe.Đèn trong phòng bỗng chốc bật sáng, có hai bóng dáng cao lớn đi tới, đúng là của mấy người bắt cóc.

Shikamaru đi lại chỗ bọn họ, thấp người, khuỵu xuống một chân, thanh âm nam tính nhưng mang bốn phân gợi cảm từ tốn nói chuyện:

-Hai nhóc con! Đã biết sợ chưa? Đến ban đêm, càng chỉ còn mình các ngươi ở đây thôi, à quên còn có thể có vài “Người bạn” nào đó thì sao?Hừ Hừ. Nếu cầu xin ta thì ta sẽ để Kousei không tắt điện đi nữa.

Tomoko và Shinichi thực khó hiểu nhìn nam nhân đang đắc ý, ý người này là có”Ma” á? Lừa trẻ con đi thôi, cả hai người họ đều sớm không tin truyện này. Nhưng mà để đèn sáng tất nhiên là tốt. Tomoko liền nghiêm túc nói, cũng thử cố nặn ra vài giọt nước mắt nhưng...bó tay! Biểu cảm quá khó được chứ.

-Chú không dọa đó chứ,Tomoko cùng cậu ấy rất sợ ma, chú không nên tắt đèn đi a,quá đáng sợ!

Shinichi nghe vậy thì lại quay sang cô nói: -Đồ ngốc, ma có gì đáng sợ chứ,làm gì có ma,ai mà thèm sợ thứ không có thực đó?

Dứt lời liền thấy Tomoko quay ra trừng cậu, làm Shin càng khó hiểu, cậu chỉ nói sự thật thôi,nhưng trong đầu lại nghĩ “Làm sao tức giận cũng đáng yêu vậy đây?”

Thu hết sự việc vào đáy mắt, Shikamaru cười khẽ nghĩ rằng “Vậy mà không sợ ma, còn cả con gái của người kia, nói sợ nhưng lại không làm chút biểu hiện sợ hãi ra cho hắn tin tưởng à, trong mắt cũng là một mảnh bình tĩnh, thú vị thật!”. sau đó hắn lại chỉ vào quả bom hẹn giờ bên cạnh.

-Ma không sợ đúng chứ. Nhìn đi, kia là bom, chỉ cần nó nổ, sẽ làm cho các ngươi rất đau đớn, cũng rất thống khổ, còn... sẽ chết!

-Bom thì đã sao, tôi mới không sợ ông.

Tomoko chán nản nhìn cậu. Được rồi, là tại cô đã quên,tiểu quỷ bên cạnh cô vốn là cái chỉ tin tưởng khoa học. Nhưng mà ngay từ khi nhỏ như vậy, Shinichi đã chẳng chút nào sợ sệt với cái ác,thẳng thắn đối mặt, tiến tới, không chút nào nhượng bộ, cô thầm than “Thật là không khiến người khác bớt lo được. Sau này càng phải chặt chẽ chú ý cậu ta, nhỡ khi nào đó mình vừa rời mắt cậu ta liền lại đâm đầu vào mấy thứ nguy hiểm.”

-Chú! Nếu đều sẽ chết, có thể để chúng ta làm con ma no được không? Tomoko cùng cậu ấy đói muốn chết rồi.: vừa nói vừa mở to đôi mắt tội nghiệp nhìn hắn.

Biết cái này cũng không làm hai đứa nhóc sợ hãi, Shikamaru cảm thấy hơi thất bại, nhưng không lại làm khó, phân phó Kousei mở khóa tay để bọn trẻ ăn cơm.

-Được rồi, Kousei mang đồ ăn lại đây đi.

Đợi cho Kousei dọn xong đồ ăn, Shikamaru cũng ngồi xuống sàn nhà dưới đội mắt ngạc nhiên của mọi người, vẫn duy tri tư thế ưu nhã cầm lên bát bắt đầu ăn. Thấy vậy,Tomoko cùng Shin cũng không không hỏi nhiều mà ăn cơm, hai người thật sự quá đói.

Nhưng với cơ thể của một đứa trẻ không làm cô có thể ăn được quá nhiều, ăn một ít,uống chút nước, Tomoko cũng liền dừng lại, chống lên cằm chuyên chú theo dõi nam nhân.

Chống lại một đôi mắt nóng rực, Shikamaru vẫn từ tốn dùng xong bữa mới liếc mắt hỏi: - Ngươi lại làm sao?

-Chú, cháu đã từng thấy qua chú rồi.

- Hả? Nơi nào?: Nam nhân hơi hứng thú, nhướn mày hỏi lại.

-Từ một bức hình trong phòng làm việc của ba Toshiro,

-Ưm, còn gì nữa không?

-Trong ảnh trông chú rất trẻ,rất đẹp trai.

-Vậy bây giờ ta không còn trẻ?? Không được đẹp?

Tomoko ngẩn ra, lập tức cười toe toét, lấy lòng nói: -Không phải, Là càng có sức quyến rũ. Nhưng chú cùng ba Toshiro có thù hận gì? Chú rất ghét ba cháu nên mới bắt cháu đến đây?

Shikamaru giọng nói đương nhiên – Tất nhiên là có.: Sau đó chuyển sang ẩm hiểm kể ra

-Ta là hung thủ trong vụ án hắn phụ trách, còn giết rất nhiều người, không may mắn, người bị ta giết đều là những tên có địa vị nhưng cũng đều là một lũ đáng chết mà thôi. Ba ngươi truy ra ta, đuổi bắt ta rất lâu. Thù hận như vậy còn không tính à?

....Tóm lại ba ngươi là một kẻ đáng ghét. Hắn truy nã ta,cũng làm ta bực mình,còn làm ta phải hủy đi nhà của mình nữa chứ...mặc dù... “ đến cuối cùng một người luôn luôn cứng nhắc tuân thủ luật pháp như hắn lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy để bắt được bản thân.”

-Ông là hung thủ giết người, tất nhiên phải bị pháp luật trừng trị, có gì sai chứ?: Shinichi không đồng ý lên tiếng phản bác.

-”Bốp” – “A”

-Shinichi! không sao chứ? -Ko...không sao.

Tomoko đau lòng dùng tay giúp cậu xoa nhẹ phần gáy vừa bị nam nhân đánh. Biết hắn cũng không xuống tay nặng nhưng cô vẫn hơi tức giận, còn cả bởi vì hắn nói baba đáng ghét nữa chứ.Cô hơi chau mày suy nghĩ “Qủa thực quá vô lí mà.Nhưng mà còn càng giống như là...dỗi???...Không thể nào! Chắc chắn mình nhầm thôi.“.

-Chú như vậy là bạo hành trẻ em,bạo lực như vậy,chẳng trách ba muốn bắt ngươi.

-Ngươi đau lòng bạn trai nhỏ như vậy à? Shikamaru nguy hiểm nheo lại mắt uy hiếp. – Hai nhãi con, chính là thiếu ăn đòn.

Đang muốn nói tiếp, điện thoại của nam nhân vang lên thông báo tin nhắn. Mở ra điện thoại, liếc qua tin nhắn, hắn cũng chỉ cười lạnh nhưng vẫn là trả lời. Khi âm báo cuối cùng chấm dứt, đại biểu tin nhắn gửi đi hoàn tất. Nhưng một giai điệu bất ngờ quen thuộc đột nhiên khơi lên chú ý của Tomoko, còn chưa kịp nghĩ nhiều, người này quay sang phía thanh niên sai sử dọn đi đồ ăn thừa,rồi nhìn cô nói.

-Đêm nay, ta đã hẹn gặp ngươi ba, còn hai đứa nhóc các ngươi chỉ phải ở đây chờ cùng với “đồ chơi” kia, nó đã được nối với khóa, cũng sẽ được kích hoạt. Nhìn đi, có đến hơn ba tiếng đồng hồ đó,vậy nên cầu cho ai đó đến cứu mình đi. Nhưng cho dù có thì gỡ được bom của ta để mang các ngươi rời khỏi cũng không dễ đâu.

Tomoko gấp giọng hỏi hắn: -Ba đi tìm ngươi? Hăn sẽ không nguy hiểm gì chứ?

-Ngươi cứ nói đi?

-Đáng ghét!

Cô chỉ có thể tức giận nhìn hắn rời đi. Buồn bực cùng Shinichi ủ rũ nói.

-Shinichi... Ba chắc chắn sẽ không sao,đúng không.

Shinichi chỉ có thể nhẹ an ủi lên cô.

Thời gian chậm chạp trôi qua, xung quanh hai người trở nên quá mức yên tĩnh. Nhưng Tomoko chỉ thấy lo lắng cho ba Toshiro của mình,cách thời điểm bom phát nổ, mỗi trôi qua một phút chỉ làm cô nghĩ thời gian quá không đủ dùng. Hai người cũng đang rất mệt mỏi và buồn ngủ. Cho đến khi nghe thấy âm thanh tựa như kính bị vỡ vang lên rất rõ ràng trong lúc này. Shinichi cầm chặt lấy tay nhỏ bé của cô,vẫn giơ lên cảnh giác.

Chỉ còn 20 phút!

Lúc này, trên ban công tầng 2 của ngôi nhà xuất hiện hai bóng người. Nương theo ánh trăng sáng tỏ, bất ngờ có thể nhìn ra là hai nam thanh niên. Từ cách họ leo lên đây liền biết thân thủ nhanh nhẹn, lưu loát.

Một người tướng mạo thường thường, khuôn mặt thành thật, mà nghiêm túc nhắc lên lời nói

-Cẩn thận một chút. Thủ trưởng Futaba đã nói kẻ bắt cóc đối với bom chỉ đơn giản như món đồ chơi vậy, có thể nhà của hắn không hề thiếu “đồ trang trí” nguy hiểm này, cho dù hắn không ở đây.

Nghe vậy, chỉ thấy thanh niên bên cạnh dương lên môi, cười nhẹ. Người này khuôn mặt rất đẹp trai, ngũ quan lại mang nhu hòa, ấm áp. Lúc này một đôi mắt thường ngày chứa đựng ôn nhu,vui vẻ, dưới ánh trăng phản chiếu ra ánh sáng kinh người, cùng sự tự tin, hưng phấn. Bởi vì gặp được đối thủ đáng giá hắn học hỏi, cũng bởi vì tin vào khả năng của mình. Một âm thanh dễ nghe nhẹ nhàng vang lên.

-Ừ. Tất nhiên rồi. Cậu cứ tin ở tôi. Oriya!

Dứt lời hai thanh niên dơ lên súng, cẩn thận bước vào, và quan sát các nơi. Thanh niên gọi Oriya đột nhiên nhỏ giọng lên tiếng. – Hình như có âm thanh phát ra từ phía kia.

-Đúng vậy... có thể là từ phòng trên. Còn sáng đèn? Chúng ta cũng lên thôi. -Ừ!

Hai người lập tức đi lên, liền thấy được Tomoko cùng Shinichi đang bị trói lại, rồi cất đi súng, vui mừng đi tới chỗ họ. Thanh niên đẹp trai lên tiếng nhẹ nhàng hỏi.

-Các em không sao chứ? Có sợ hay không?

Tuy hai người rất mệt,nhưng Shinichi vẫn hỏi: – Các anh được nhờ cứu bọn em?

Được đến xác nhận từ Oriya, hai người mới yên tâm. Tomoko nhìn thanh niên kia đang tìm nghiên cứu quả bom, dù sắp đến thời gian cũng vẫn bình tĩnh nói: - Phải vô hiệu hóa được quả bom, mới có thể mở được khóa cho bọn em. Anh có thể làm được không?

Ngẩng đầu lên, chạm đến một đôi mắt to sáng ngời, trong suốt của một cô bé,ngoài thắc mắc cũng chỉ có bình tĩnh. Cậu cười lên hỏi – Chỉ còn 10 phút. Em không sợ?

Tomoko hơi ngạc nhiên một cái chớp mắt,rồi mới nói - Anh cũng biết chỉ còn có ít thời gian như vậy còn hỏi?Bọn em đều không sợ, nếu sợ đã sợ từ nãy rồi được không!

Tuy nói vậy nhưng trong đầu cô lại nghĩ “Người này đẹp trai như vậy nhưng lại thực thích hỏi một đằng, trả lời một nẻo á“.

Thấy cô bởi vì câu hỏi của hắn, khuôn mặt thay đổi liên tục, khi thì bất đắc dĩ, khi thì chán nản chỉ cảm thấy khó hiểu trong cái đầu nhỏ bé ấy đang nghĩ những cái gì mà biểu cảm phong phú như thế. Vừa giúp cô xoa cổ tay nhỏ hơi bầm lên vì khóa lâu vừa nhẹ giọng nói rằng.

-Không cần sợ, em không phải lo về bom, anh có thể vô hiệu hóa nó nhanh thôi. Như vậy, em có thể tin tưởng anh chứ?

Giọng nói của thanh niên quá mức ôn nhu, còn mang theo chút cười nhẹ, làm cô không thể không đỏ mặt, đôi mắt chăm chú theo dõi hành động của hắn. “Nam nhân này là ai?? Qúa đúng kiểu nam nhân mà mình thích.”

-Em là con gái của thanh tra Odagiri Toshiro? Em tên gì?

Cuối cùng bình tĩnh phá được quả bom, cởi ra khóa cho hai người, thanh niên nói với Oriya:

-Chúng ta rời đi nơi này thôi. -Được.

Thấy Oriya mang lên cậu bé đi trước, thanh niên cũng ôm lên Tomoko đi theo.

-Anh biết ba em bây giờ thế nào sao?

-Không có gì, em không cần quá lo lắng, mọi việc đều được sắp xếp tốt rồi, ba em sẽ không có việc gì đâu.

-Thật không? – Thật!

Ôm lấy cổ thanh niên,vùi đầu vào ngực hắn, nghe người này ôn nhu giải thích, cô bỗng cảm thấy yên tâm hơn, cũng nhỏ giọng nói.

-Tomoko. Em gọi là Odagiri Tomoko, 5 tuổi. Còn anh? Oniisan. Anh là ai?

-Em có thể gọi anh là Scotch! Một thành viên của cảnh sát mật!

Scotch không biết vì sao lại nói thân phận thật của mình hiện tại cho cô bé nghe. Nhưng hắn cũng không sửa lại.

-Scotch???: Không thể tưởng được người cứu mình lại là Scotch, nghĩ đến anh sẽ gia nhập tổ chức Áo đen, vì bài lộ mà tự sát. Tomoko không hiểu thấy trái tim nhói lên, ôm càng chặt hắn. Nghiêm túc nói cho hắn nghe.

-Anh đến cứu Tomoko. Anh phải là hoàng tử mới đúng!

Nghe lời nói trẻ con của cô,anh cười khẽ, phối hợp trả lời. – Phải, Công chúa nhỏ!

-Em buồn ngủ! Nhưng khi tỉnh lại, em sẽ đến tìm anh, Scotch! Anh không được bỏ trốn đâu đấy.

Scotch nhìn Tomoko vẫn chặt chẽ theo dõi chờ câu trả lời của mình, anh bất đắc dĩ đáp ứng cô bé, nếu không cô vẫn sẽ chưa đi ngủ mất.

-Đều nghe em, Công chúa!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện