Cuối Phong Hà trấn là gần tới một trấn nhỏ của Ngọc Môn quan, cũng là đường phải đi qua. Trên Phong Hà trấn có một khách sạn Đại phong, khách sạn rất đơn sơ, nhưng lại là nơi duy nhất trên trấn cung cấp nơi nghỉ trọ nghỉ chân cho người qua đường.
Thạch Đầu là ông chủ của khách sạn Đại Phong, quả thực là người cũng như tên, lớn lên giống như hòn đá khỏe mạnh. Thân hình hắn to cao, màu da ngăm đen, khi cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng noãn.
Trên Phong Hà trấn, cho dù ai cũng biết Thạch Đầu là một người ngốc, ngày trước đánh làm công cho người giàu, bị cắt xén tiền công cũng không lên tiếng. Cho dù ai có phiền toái muốn hắn giúp một tay, cũng là có cầu xin tất ứng, đã chịu thiệt thòi không ít.
Vậy mà ông trời thương người ngốc, cương quyết cho hắn lấy được một người vợ hiền. Nói đến người vợ kia, bộ dạng thật đúng là vô cùng xinh đẹp, mắt tựa như nước mùa thu khẽ di chuyển, có cảm giác mất hồn. Nàng kia tự xưng Lạc Nguyệt, là từ vùng khác tới, vừa tới nơi này đã mở ra khách sạn Đại Phong. Trên trấn Phong Hà có mấy tên du côn thấy nàng rất xinh đẹp, lại là cô gái một mình, nhìn đúng cơ hội tới gây hấn, Thạch Đầu không nhìn được, vì giúp nàng, dám tiến lên nhận quả đấm của mười cái du côn, cuối cùng mặc dù đánh chạy những người đó, nhưng mình cũng bị đánh bong gân cốt, nằm trên giường ước chừng một tháng.
Một tháng sau, Lạc Nguyệt gả cho hắn, khách sạn Đại Phong coi như đồ cưới của nàng. Từ đó Thạch Đầu trở thành lão bản của khách sạn Đại Phong. Hôm nay nữ nhân xinh đẹp đó đã sinh nữ Oa Nhi cho hắn, dáng dấp giống hệt Lạc Nguyệt, trong lòng Thạch Đầu vô cùng vui mừng, hận không được ngày ngày đặt thê nữ dưới mí mắt.
Cho nên, người người đều nói Thạch Đầu là hán tử hạnh phúc nhất trên trấn Phong Hà.
Hôm nay, hắn đang ha ha cười, cầm khăn tay, ngồi ở trước quầy làm bộ gảy bàn tính.
"Được rồi, chàng đi chào hỏi khách nhân đi. Chuyện này chàng cũng coi như không quen thuộc lắm, để thiếp làm." Lạc Nguyệt từ cửa sau chân thành mà thẳng bước đi ra ngoài, mười ngón tay thon dài khêu nhẹ trên bàn tính, âm thanh tách tách rất dễ nghe.
Thạch Đầu si ngốc nhìn, một hồi lâu mới "Ai" một tiếng, xoay người chào hỏi khách nhân.
Lạc Nguyệt bật cười. Người ngốc này, cũng đã thành thân hai năm rồi, lại vẫn ấy sững sờ là sao. Cố tình chính mình lại thích cá tính chất phác của hắn, vì hắn mà dừng lại trong trấn nhỏ, thậm chí sanh con dưỡng cái cho hắn.
Qua màn trướng, nhìn bóng lưng khỏe mạnh này bận rộn đi qua đi lại trên đại đường, trong lòng Lạc Nguyệt dâng lên một luồng ấm áp nhẹ nhàng. Nhìn một hồi, nàng thu hồi bàn tính, chuẩn bị đi vào trong nội đường.
Nhưng mà lại trong khoảnh khắc xoay người, lại sững sờ một chút. Ngay sau đó nghiêng người núp phía sau rèm, ánh mắt không hề chớp mắt mà nhìn hai bóng người đang đi vào khách sạn.
Nam tử kia toàn thân áo trắng, thanh nhã xuất trần, lúc mỉm cười giống như gió xuân phất liễu, như mang theo nắng ấm. Kéo tay hắn là hồng y nữ tử, cũng là mặt mày xinh đẹp, một đôi con ngươi đen như nước sơn phát sáng rạng rỡ.
Hai người này vừa xuất hiện bên trong khách sạn, lập tức giống như trong rừng toàn là chim rừng chợt hai con Phượng Hoàng bay vào, tất cả hào quang đều tập trung vào trên người bọn họ.
Là bọn họ! Lạc Nguyệt nhắm lại mắt, năm đó rời đi, chưa bao giờ từng nghĩ còn có thể hẹn gặp lại.
Không ngờ, hôm nay lại gặp được ở nơi này.
Nhìn bóng dáng áo trắng chằm chằm này, vẫn là mặt mày tuấn tú, vậy mà cô đơn lạnh lùng sâu tận xương tủy ngưng ở đuôi lông mày đã biến ttích, lưu lại là nhàn nhạt ôn hòa. Con ngươi quay vòng, Lạc Nguyệt lộ ra nụ cười vui mừng.
"Chủ quán, ta muốn một cân bánh nướng áp chảo, thêm một cân thịt bò nữa. Chuẩn bị cho ta thêm hai túi nước." Nam tử mặc áo trắng cười nhạt, nói.
"muội muốn rượu, muội muốn rượu." Hồng y nữ tử kéo ống tay áo của hắn, kêu lên.
"Ảnh nhi, muội phải biến thành quỷ rượu rồi."
"Vậy cũng trách huynh cất rượu Hạnh Hoa, để cho ta nghiện."
Nam tử mặc áo trắng khẽ cười khổ, nói: " Được rồi. Chủ quán, cho ta thêm một bầu Thiêu Đao Tử."
"Thiêu Đao Tử?" Thạch Đá sững sờ một chút, xem xét hồng y nữ tử, do dự một hồi, vẫn là theo lời đổ một bầu. Trong lòng lại nghĩ, một cô nương xinh xắn như vậy, vóc dáng nhu nhu nhược nhược, nên bị rượu mạnh này làm sặc mới phải.
Hắn lại không biết, trừ rượu Hạnh Hoa thích nhất, nàng kia thích nhất là Thiêu Đao Tử này, hơn nữa còn là càng mạnh càng tốt, càng mạnh càng đủ sức.
Đánh rượu, chỉ thấy nàng kia hoan hô một tiếng, ôm túi rượu, kéo nam tử mặc áo trắng đi ra ngoài cửa.
"Sắp đi tới, chính là quan ngoại rồi." Nam tử mặc áo trắng mỉm cười nói.
"Thật tốt quá, ta đã sớm muốn đi nhìn sa mạc nghìn dặm, còn có ốc đảo trong truyền thuyết."
"Vậy thì hãy đi thôi."
Chỉ nghe ngựa hí một tiếng, hai người nhìn nhau cười một tiếng, nhảy lên lưng ngựa, kèm theo tiếng vó ngựa càng lúc càng xa.
Kinh ngạc mà nhìn nhìn, một hồi lâu, Thạch Đầu thở dài một tiếng, "Thật không nghĩ tới, cõi đời này còn có nhân vật như vậy."
Đi tới bên cạnh trượng phu, nhìn hai người kia đi về phía phương xa, Lạc Nguyệt lẩm bẩm nói: "Công tử, ngài nhất định phải hạnh phúc!"
HOÀN
Thạch Đầu là ông chủ của khách sạn Đại Phong, quả thực là người cũng như tên, lớn lên giống như hòn đá khỏe mạnh. Thân hình hắn to cao, màu da ngăm đen, khi cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng noãn.
Trên Phong Hà trấn, cho dù ai cũng biết Thạch Đầu là một người ngốc, ngày trước đánh làm công cho người giàu, bị cắt xén tiền công cũng không lên tiếng. Cho dù ai có phiền toái muốn hắn giúp một tay, cũng là có cầu xin tất ứng, đã chịu thiệt thòi không ít.
Vậy mà ông trời thương người ngốc, cương quyết cho hắn lấy được một người vợ hiền. Nói đến người vợ kia, bộ dạng thật đúng là vô cùng xinh đẹp, mắt tựa như nước mùa thu khẽ di chuyển, có cảm giác mất hồn. Nàng kia tự xưng Lạc Nguyệt, là từ vùng khác tới, vừa tới nơi này đã mở ra khách sạn Đại Phong. Trên trấn Phong Hà có mấy tên du côn thấy nàng rất xinh đẹp, lại là cô gái một mình, nhìn đúng cơ hội tới gây hấn, Thạch Đầu không nhìn được, vì giúp nàng, dám tiến lên nhận quả đấm của mười cái du côn, cuối cùng mặc dù đánh chạy những người đó, nhưng mình cũng bị đánh bong gân cốt, nằm trên giường ước chừng một tháng.
Một tháng sau, Lạc Nguyệt gả cho hắn, khách sạn Đại Phong coi như đồ cưới của nàng. Từ đó Thạch Đầu trở thành lão bản của khách sạn Đại Phong. Hôm nay nữ nhân xinh đẹp đó đã sinh nữ Oa Nhi cho hắn, dáng dấp giống hệt Lạc Nguyệt, trong lòng Thạch Đầu vô cùng vui mừng, hận không được ngày ngày đặt thê nữ dưới mí mắt.
Cho nên, người người đều nói Thạch Đầu là hán tử hạnh phúc nhất trên trấn Phong Hà.
Hôm nay, hắn đang ha ha cười, cầm khăn tay, ngồi ở trước quầy làm bộ gảy bàn tính.
"Được rồi, chàng đi chào hỏi khách nhân đi. Chuyện này chàng cũng coi như không quen thuộc lắm, để thiếp làm." Lạc Nguyệt từ cửa sau chân thành mà thẳng bước đi ra ngoài, mười ngón tay thon dài khêu nhẹ trên bàn tính, âm thanh tách tách rất dễ nghe.
Thạch Đầu si ngốc nhìn, một hồi lâu mới "Ai" một tiếng, xoay người chào hỏi khách nhân.
Lạc Nguyệt bật cười. Người ngốc này, cũng đã thành thân hai năm rồi, lại vẫn ấy sững sờ là sao. Cố tình chính mình lại thích cá tính chất phác của hắn, vì hắn mà dừng lại trong trấn nhỏ, thậm chí sanh con dưỡng cái cho hắn.
Qua màn trướng, nhìn bóng lưng khỏe mạnh này bận rộn đi qua đi lại trên đại đường, trong lòng Lạc Nguyệt dâng lên một luồng ấm áp nhẹ nhàng. Nhìn một hồi, nàng thu hồi bàn tính, chuẩn bị đi vào trong nội đường.
Nhưng mà lại trong khoảnh khắc xoay người, lại sững sờ một chút. Ngay sau đó nghiêng người núp phía sau rèm, ánh mắt không hề chớp mắt mà nhìn hai bóng người đang đi vào khách sạn.
Nam tử kia toàn thân áo trắng, thanh nhã xuất trần, lúc mỉm cười giống như gió xuân phất liễu, như mang theo nắng ấm. Kéo tay hắn là hồng y nữ tử, cũng là mặt mày xinh đẹp, một đôi con ngươi đen như nước sơn phát sáng rạng rỡ.
Hai người này vừa xuất hiện bên trong khách sạn, lập tức giống như trong rừng toàn là chim rừng chợt hai con Phượng Hoàng bay vào, tất cả hào quang đều tập trung vào trên người bọn họ.
Là bọn họ! Lạc Nguyệt nhắm lại mắt, năm đó rời đi, chưa bao giờ từng nghĩ còn có thể hẹn gặp lại.
Không ngờ, hôm nay lại gặp được ở nơi này.
Nhìn bóng dáng áo trắng chằm chằm này, vẫn là mặt mày tuấn tú, vậy mà cô đơn lạnh lùng sâu tận xương tủy ngưng ở đuôi lông mày đã biến ttích, lưu lại là nhàn nhạt ôn hòa. Con ngươi quay vòng, Lạc Nguyệt lộ ra nụ cười vui mừng.
"Chủ quán, ta muốn một cân bánh nướng áp chảo, thêm một cân thịt bò nữa. Chuẩn bị cho ta thêm hai túi nước." Nam tử mặc áo trắng cười nhạt, nói.
"muội muốn rượu, muội muốn rượu." Hồng y nữ tử kéo ống tay áo của hắn, kêu lên.
"Ảnh nhi, muội phải biến thành quỷ rượu rồi."
"Vậy cũng trách huynh cất rượu Hạnh Hoa, để cho ta nghiện."
Nam tử mặc áo trắng khẽ cười khổ, nói: " Được rồi. Chủ quán, cho ta thêm một bầu Thiêu Đao Tử."
"Thiêu Đao Tử?" Thạch Đá sững sờ một chút, xem xét hồng y nữ tử, do dự một hồi, vẫn là theo lời đổ một bầu. Trong lòng lại nghĩ, một cô nương xinh xắn như vậy, vóc dáng nhu nhu nhược nhược, nên bị rượu mạnh này làm sặc mới phải.
Hắn lại không biết, trừ rượu Hạnh Hoa thích nhất, nàng kia thích nhất là Thiêu Đao Tử này, hơn nữa còn là càng mạnh càng tốt, càng mạnh càng đủ sức.
Đánh rượu, chỉ thấy nàng kia hoan hô một tiếng, ôm túi rượu, kéo nam tử mặc áo trắng đi ra ngoài cửa.
"Sắp đi tới, chính là quan ngoại rồi." Nam tử mặc áo trắng mỉm cười nói.
"Thật tốt quá, ta đã sớm muốn đi nhìn sa mạc nghìn dặm, còn có ốc đảo trong truyền thuyết."
"Vậy thì hãy đi thôi."
Chỉ nghe ngựa hí một tiếng, hai người nhìn nhau cười một tiếng, nhảy lên lưng ngựa, kèm theo tiếng vó ngựa càng lúc càng xa.
Kinh ngạc mà nhìn nhìn, một hồi lâu, Thạch Đầu thở dài một tiếng, "Thật không nghĩ tới, cõi đời này còn có nhân vật như vậy."
Đi tới bên cạnh trượng phu, nhìn hai người kia đi về phía phương xa, Lạc Nguyệt lẩm bẩm nói: "Công tử, ngài nhất định phải hạnh phúc!"
HOÀN
Danh sách chương