Lạc Ninh và Tần Dịch Tắc đang thân thiết, đột nhiên nghe thấy tiếng thẻ mở cửa phòng, hai người lập tức như điện giật tách ra. Quả nhiên một giây sau, đạo diễn Vu Thành mở cửa bước vào, phát hiện Tần Dịch Tắc đang ngồi trên sô pha, Vu Thành không khỏi ngẩn người, cứng đờ đứng đó không biết phải nói gì.

Bầu không khí có chút lúng túng.

Lạc Ninh không thể làm gì khác ngoài mỉm cười phá vỡ trầm mặc: “Tần lão sư tới tìm tôi đối chiếu kịch bản.”

Vu Thành hồi thần, gãi gãi sau gáy, cười nói: “Há, vậy sao, thế hai người cứ nói chuyện đi, tôi…tôi về lấy ít đồ ấy mà.”

Hắn biết Tần Dịch Tắc và Lạc Ninh quen nhau, lần đầu tiên gặp mặt ở Lam Nguyệt Loan hắn cũng cảm giác được Tần Dịch Tắc có địch ý với mình, lúc đó hắn không để ý lắm, còn cho rằng mình gặp ảo giác, bây giờ xem ra, quan hệ giữa Tần Dịch Tắc và vị biên kịch Tiểu Lạc này, không đơn giản nhỉ? Hai người ngồi rất đoan chính, cách nhau cả một cánh tay, nhưng mà, đệm sô pha rõ ràng có chút ngổn ngang, không lẽ vừa nãy bọn họ…

Vu Thành bị chính suy nghĩ của mình dọa cho hết hồn, lập tức lắc đầu một cái nhắc nhở bản thân tỉnh táo, về phòng ngủ lấy đồ mình cần rồi nhanh chóng bỏ của chạy lấy người.

Chờ đạo diễn đi rồi, Lạc Ninh mới khẽ thở dài, nói: “Có lẽ cậu ta đã đoán được.”

Tần Dịch Tắc nhàn nhạt nói: “Đoán thì đoán, dù sao chúng ta cũng đăng ký đàng hoàng, quang minh chính đại.”

Lạc Ninh buồn cười nhìn Tần Dịch Tắc: “Anh không sợ bị lộ à?”

Ban đầu mới kết hôn, Tần Dịch Tắc quả thật rất sợ phải công khai. Một khi tin tức hắn kết hôn lộ ra, nhất định sẽ có một nhóm fans rời đi thậm chí trở thành anti; tiếp đến, bên truyền thông sẽ ngày càng lớn mật, ngày nào cũng có paparazi canh me chụp trộm hắn, đương nhiên các ký giả cũng sẽ hỏi rất nhiều vấn đề liên quan đến việc hắn kết hôn; còn nữa, lúc nhận phim, nhận phát ngôn cũng không thuận tiện như lúc độc thân, cần phải cân nhắc đến nhiều yếu tố hơn.

Rất nhiều minh tinh kết hôn ngầm cũng bởi vì những nguyên nhân này. Lúc trước, Tần Dịch Tắc bí mật làm lễ cưới, không muốn để người ngoài biết đến, bảo Lê Tân tìm một cái cớ “trong nhà có chuyện” để biến mất một tháng.

Thế nhưng hiện tại sẽ không giống.

Hiện tại, hắn ước gì tuyên bố với toàn thế giới rằng hắn đã kết hôn với Lạc Ninh.

Hắn hận không thể tuyên bố Lạc Ninh là của hắn, hắn yêu Lạc Ninh, bất cứ ai cũng không thể cướp Lạc Ninh khỏi tay hắn. Hắn đã sớm nghĩ đến việc trực tiếp đăng hôn thú show ân ái lên Weibo, có điều cân nhắc đến Lạc Ninh còn đang khoác lên mình lớp da biên kịch, Tần Dịch Tắc đành nhịn xuống xúc động muốn phơi hôn thú ra nắng.

Đối diện với con ngươi mang theo tươi cười của Lạc Ninh, Tần Dịch Tắc khe khẽ thở dài, ôm vai cậu bảo: “Anh đã sớm chuẩn bị xong tâm lý rồi. Giờ chỉ tùy thuộc vào em thôi, em có muốn công bố không?”

Lạc Ninh lắc đầu: “Tạm thời chưa muốn, bộ phim này còn chưa quay xong, mà em đã nghĩ đến kịch bản bộ thứ hai rồi, qua hai năm rồi hãy tính.”

Tần Dịch Tắc gật gật đầu, giọng nói cực kỳ ôn nhu: “Nghe theo em hết, em muốn công bố khi nào cũng được. Nếu em vẫn muốn lén lút làm vợ chồng, anh sẽ dốc toàn lực phối hợp với em.”

Lạc Ninh hơi nghi ngờ xoay đầu chăm chú nhìn hắn: “Sao đột nhiên anh lại nghe lời vậy?”

Tần Dịch Tắc lúng túng sờ mũi, hắn mới không nói cho Lạc Ninh biết đâu, gần đây hắn thường xuyên leo lên diễn đàn Alpha chuyên mục tình cảm xem các bài đăng, có không ít Alpha chia sẻ kinh nghiệm sau khi kết hôn, trong đó có một bài đăng đứng đầu, vừa lúc ở mục thảo luận sống chung với Omega sau khi kết hôn ——

“Omega số lượng đã ít, có thể tìm được một người yêu đến mức nằm mơ cũng cười tỉnh, còn dám chọc giận bọn họ? Ai cho ông lá gan đó? Hả?”

“Đúng đó, lần trước tui làm bà xã tức giận, kết quả bà xã tiêm thuốc ức chế một năm liền, bắt tôi lăn sang thư phòng ngủ T_T”

“Alpha lầu trên bắt tay, nhà tôi còn không cho chạm vào nữa kìa, ngày nào tôi cũng phát sầu để làm em ấy cười một cái!”

Xem đám Alpha bất mãn về sinh hoạt gian khổ trên diễn đàn, hiển nhiên làm vợ nổi giận sẽ không có lộc ăn. Cho nên Tần Dịch Tắc mới quyết định sau này đều nghe theo Lạc Ninh hết. Quan hệ giữa hai người có công khai hay không, công khai vào lúc này, đều để Lạc Ninh định đoạt.

Khụ, dù sao hắn cũng không muốn ngủ sô pha.

**

Lúc Vu Thành trở về trường quay, lòng vẫn còn sợ hãi, hắn luôn cảm thấy mình về ký túc xá rất không đúng lúc, chắc không quấy rầy hai người kia âu yếm đấy chứ? Không khí trong ký túc xá cứ quái quái, nói không chừng thật sự…

Vu Thành lập tức tiến lên đón, nói: “Tần lão sư, cảnh quay của ngài, tôi mới đối chiếu với phó đạo diễn rồi, tổng cộng có mười cảnh, tập trung một ngày là xong, cố gắng tiết kiệm thời gian của ngài nhất có thể.”

Tần Dịch Tắc nhàn nhạt nói: “Không cần, chuyển qua chuyển lại ngoại cảnh rất phiền phức, các cậu cứ theo tiến độ mà quay, tôi không gấp, chậm thêm hai ngày cũng được.”

Vu Thành lập tức hiểu —— xem ra Tần ảnh đế gần đây rất rảnh rỗi, thời gian dư thừa, ý là muốn ở lại đoàn phim thêm vài ngày.

Lạc Ninh đi qua hỏi: “Cảnh quay hôm nay thuận lợi chứ?”

Vu Thành đau đầu nói: “Không thuận lợi lắm, cảm giác của Chu Cẩm Vân vẫn không đúng, biểu tình thì cứng ngắc.”

Chu Cẩm Vân, Beta nam 20 tuổi, là sinh viên năm ba học viện điện ảnh, mới chỉ quay hai bộ web drama chi phí thấp, kinh nghiệm không nhiều. Lúc trước Lạc Ninh và Vu Thành chọn cậu ta làm nam chính, một mặt vì cậu ta nhiệt tình sáng sủa, khá phù hợp với khí chất của một cảnh sát trẻ tuổi mới tốt nghiệp, một mặt khác là do cậu ta nghiêm túc, vì buổi casting hôm đó, cậu đã đọc đi đọc lại tiểu thuyết tận ba lần, phỏng đoán nội tâm, tính cách nhân vật, lúc lên thử vai thể hiện cực kỳ tốt.

Nhưng đến giai đoạn đóng phim, nhược điểm do khuyết thiếu kinh nghiệm hoàn toàn bại lộ.

Trên màn ảnh lớn, nét mặt của diễn viên sẽ được đặc tả rõ ràng, hai ngày nay NG liên tục, mấu chốt vẫn là do biểu tình của Chu Cẩm Vân, cứ cảm thấy thiếu một chút.

Vu đạo nói: “Một lần nữa!”

Dưới ánh đèn trường quay, toàn bộ cameraman đã sẵn sàng, ba vị ngôi sao điện ảnh có mặt đầy đủ.

Vu Thành đang quay đến đoạn, vụ án đầu tiên sắp sửa kết thúc, đột nhiên lại có học sinh nhảy lầu, ba người vừa rời khỏi cổng trường, lập tức trở lại điều tra, kết quả liền tìm được một mảnh giấy viết các con số trong túi người chết.

Ba người trở lại văn phòng thảo luận.

Nam chính là Chu Cẩm Vân đóng vai cảnh sát hình sự, phối diễn với cậu, là một Alpha tóc vàng mắt xanh tên Maynard, 24 tuổi, đã từng diễn mấy bộ phim, kinh nghiệm khá phong phú, đóng vai chuyên gia giám định pháp y; còn có một cô gái gọi là Ngô Tình, Beta nữ 26 tuổi, đóng vai nữ một nữ cảnh sát sấm rền gió cuốn.

Vu Thành khoát tay một cái: “Bắt đầu!”

Trợ lý đạo diễn đánh ra chữ <Mật Mã Số>, phân cảnh số mười bảy.

Chu Cẩm Vân hít sâu một cái, đẩy cửa vào, kết quả đạo diễn lập tức hô ngừng: “Tiểu Chu, cậu quá khẩn trương, bây giờ đáng nhẽ cậu nên chau mày suy tư, chứ không phải hoang mang!”

Vẻ mặt Chu Cẩm Vân có hơi lúng túng, lập tức cúi đầu xin lỗi mọi người: “Xin lỗi xin lỗi, cho em làm lại lần nữa.”

Cậu ta căng thẳng, không đơn thuần là bởi vì trưa nay đã NG quá nhiều lần, mà còn bởi vì, biên kịch Lâm Tiểu Lạc và đại thần Tần Dịch Tắc cũng ở bên cạnh xem, cậu ta cảm thấy tê cả da đầu, tay chân còn không biết nên đặt ở đâu nữa là.

Làm lại lần nữa, Chu Cẩm Vân đẩy cửa tiến vào, chau mày, dáng vẻ suy tư, đứng ở giữa sân nói thầm: “Trong tay người thứ hai, cũng cầm…”

Vu Thành đau đầu đỡ trán: “Cắt! Tiểu Chu, sao cậu lại đưa lưng về phía ống kính, hơn nữa cậu cũng nói sai lời thoại rồi.”

Quay được cái mông to của Tiểu Chu, cameraman cực kỳ bất đắc dĩ.

Quay lưng với ống kính, đây là sai lầm mà rất nhiều diễn viên mới vào nghề phạm phải, còn gọi là “không có cảm giác ống kính”. Khi diễn viên đắm chìm trong nhân vật của mình, vị trí, chuyển động có đôi khi lệch khỏi tuyến đường cố định, quay lưng lại với ống kính, cameraman phải điều chỉnh vị trí liên tục sẽ rất mệt. Mà diễn viên lâu năm thường sẽ không mắc phải lỗi này, cho dù di chuyển kiểu gì, cameraman vẫn quay khá thoải mái.

Tần Dịch Tắc không nhìn nổi nữa, mở miệng nói: “Vu đạo, tôi có một ít lý giải về cảnh này, hay để tôi thử xem? Làm mẫu cho Tiểu Chu?”

Hắn nói rất khách khí, không phải kiểu hùng hổ doạ người của minh tinh đứng đầu, mà là mang theo ngữ điệu “thương lượng”.

Lời này vừa thốt ra khỏi miệng liền làm tất cả mọi người sợ ngây người. Vốn tưởng rằng Tần Dịch Tắc đến đoàn phim làm khách mời chỉ bởi vì yêu thích cuốn sách này, tham gia hai ngày cho vui, không ngờ ảnh đế lại tự mình ra trận dạy dỗ người mới.

Đương nhiên Vu Thành cầu còn không được, lập tức mặt mày hớn hở: “Vậy thì làm phiền Tần lão sư.”

Chu Cẩm Vân thụ sủng nhược kinh lùi sang bên cạnh.

Tần Dịch Tắc đi tới trước mặt cậu ta, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cậu, nói: “Tiểu Chu, cậu quá vội vàng, trước phải bình tĩnh lại đã, tỉ mỉ nhẩm lại kịch bản trong đầu một lần, nhớ rõ lời thoại.”

Chu Cẩm Vân gật đầu như giã tỏi: “Vâng vâng vâng.”

Tần Dịch Tắc nhận lấy kịch bản từ trong tay cậu ta, xem hai lượt.

Sau đó, mọi người thấy Tần Dịch Tắc xoay người ra sau cửa, đẩy cửa vào phòng.

Trong nháy mắt đó, biểu tình trên mặt Tần Dịch Tắc lập tức thay đổi, bây giờ hắn chính là một cảnh sát trẻ tuổi rơi vào án mạng ly kỳ, hắn chau mày, thần sắc lo lắng đi qua đi lại trong phòng, lẩm bẩm: “Trong tay người chết thứ hai cũng cầm một tờ giấy, bên trên viết chín con số…”

Hắn dừng một chút, đi tới trước bàn làm việc, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, tốc độ nói chuyện cũng chậm lại, nói: “Những còn số này đến cùng muốn nói lên điều gì…” Lát sau, dường như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía nữ cảnh sát Ngô Tình, “Cô đi hỏi Maynard thử, kết quả giám định thế nào rồi?”

Đối diện với ánh mắt lo lắng của hắn, Ngô Tình hơi run run, lập tức bị Tần Dịch Tắc cuốn vào tình tiết, kìm lòng không được gật đầu nói: “Tôi đi tìm ngay đây!”

Cô vừa định xoay người đi, chuyên gia giám định tóc vàng mắt xanh đã đẩy cửa tiến vào, nói: “Không cần tìm, nhìn vào dấu vết hiện trường, chỉ có dấu chân của người chết, căn bản không có người thứ hai, bước đầu xác định, vẫn là tự sát.”

“Không thể!” Tần Dịch Tắc gần như ngay lập tức tiếp lời, “Trên đời không thể có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, con số, những con số này chắc chắn có vấn đề!” Tới đây âm thanh lại đột nhiên nhỏ dần, tựa hồ đang tự lẩm bẩm, “Đúng rồi, tôi phải tìm anh ta, đáng nhẽ tôi sớm nên nghĩ đến anh ta…”

Sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ của hai vị đồng nghiệp, Tần Dịch Tắc nhanh chóng cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, không do dự chạy ra khỏi cửa.

Một cảnh quay kết thúc.

Trường quay im bặt hồi lâu, ngay cả Lạc Ninh cũng nhịn không được cảm thán: Dịch Tắc đóng phim, quá đẹp trai!

Động tác, biểu tình, còn có lời thoại lẫn khả năng thay đổi âm lượng, quả thực thu phóng tự nhiên, không thể xoi mói!

Cameraman cũng thật vui mừng, Tần Dịch Tắc không hổ là người cầm qua cúp nam chính xuất sắc nhất, cảm giác ống kính rất tuyệt vời, cho dù động tác thế nào, trước sau nhân vật vẫn ở trung tâm máy quay, cameraman không cần qua lại điều chỉnh vị trí, quay ra cực kỳ tự nhiên, hình ảnh cũng không rung lắc, mang lại cảm giác thoải mái cho người xem.

Đạo diễn Vu Thành ngây ngốc ngồi ở đó —— vừa này Tần Dịch Tắc diễn ra, chính là biểu hiện hoàn mỹ trong tưởng tượng của hắn!

Ảnh đế quá lợi hại, chẳng những hoàn thành vai diễn của mình xuất sắc, còn dẫn dắt người khác vào trong tình tiết. Ngô Tình và Maynard lĩnh hội được điều này sâu sắc nhất, đối diễn với Tần Dịch Tắc, không tự chủ được sẽ bị cuốn theo trạng thái của hắn, không phải nghĩ nhiều, chỉ cần phối hợp với hắn là đủ rồi.

Chu Cẩm Vân đứng bên cạnh xem đến sững sờ.

Chênh lệch! Đây chính là chênh lệch giữa ảnh đế và con gà mới vào nghề như cậu ta.

Khác nhau một trời một vực.

Cậu ta phải suy nghĩ nửa ngày, động tác cứng ngắc, đụng một tí lại quên lời thoại. Đổi thành Tần Dịch Tắc, đừng nói đến việc diễn đến mây trôi nước chảy, dựa vào bản lĩnh này… cho dù có quay phim trực tiếp cũng được ấy chứ?

Mang theo tâm tình cực kỳ kính nể, Chu Cẩm Vân xấu hổ đi tới trước mặt Tần Dịch Tắc, nói: “Tần lão sư, ngài diễn quá tuyệt vời.”

Tần Dịch Tắc bình tĩnh nhìn cậu ta: “Xem tôi diễn xong có cảm giác gì?”

Chu Cẩm Vân suy nghĩ chốc lát: “Ngài rất lợi hại, thu phóng tự nhiên, còn đưa vào rất nhiều động tác không có trong kịch bản…”

Tần Dịch Tắc khẽ mỉm cười một cái, nghiêm túc nhìn sâu vào mắt người trẻ tuổi, nói: “Mỗi diễn viên đều có cách lý giải riêng về nhân vật, cậu không cần phải làm ra động tác giống như đúc kịch bản, đó không phải diễn xuất, mà là copy một cách máy móc.”

Thấy đối phương nghiêm túc lắng nghe, Tần Dịch Tắc khó có được một lần mở miệng dạy bảo người mới, từ tốn nói: “Muốn khiến vai diễn sống động, đầu tiên cậu phải hoàn toàn thấu hiểu nhân vật, ngay một giây đạo diễn hô bắt đầu, cậu không còn là Chu Cẩm Vân nữa, mà là cậu cảnh sát trong kịch bản. Đừng nghĩ đến lời thoại quá nhiều, hoặc động tác có đúng hay không, cậu hãy hóa thân vào nhân vật, dựa theo cảm giác của mình mà diễn, tự nhiên một chút, tập trung vào cảnh quay.”

Hai mắt Chu Cẩm Vân tỏa sáng, cảm kích nói: “Cảm ơn Tần lão sư, tôi, tôi dường như đã hiểu rồi.”

Tần Dịch Tắc nói: “Đừng khách khí. Nếu cậu là nam chính mà biên kịch Tiểu Lạc tự mình tuyển chọn, nghĩa là dáng vẻ của cậu rất phù hợp với hình tượng nam chính trong cảm nhận của em ấy, về phương diện diễn xuất có thể từ từ tôi luyện, đừng làm Tiểu Lạc thất vọng.”

Chu Cẩm Vân dùng sức gật đầu: “Ừ, tôi sẽ cố gắng hết sức!”

Tập thể đoàn phim dại ra…

Không phải tính cách đặt ra cho Tần Dịch Tắc là “nam thần cao lãnh” à?

Sao đột nhiên lại ấm áp thế chứ?

Còn lấy thân phận tiền bối nghiêm túc dạy dỗ người mới, thậm chí còn làm mẫu cho người mới???

Đây có phải Tần Dịch Tắc giả không vậy?

Ritt: Đội vợ lên đầu, trường sinh bất lão. Dịch Tắc, GJ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện