Chúng Hưởng kéo lê bước chân mệt mỏi vô lực, chậm rãi trở lại biệt thự.

Người canh cổng chính nhìn hắn chán ghét, liếc mắt sâu sắc một cái, vì hắn mở cửa chính. Một cảm giác không rõ ràng nảy lên trong lòng.

Xuyên qua con đường hoa đến cồng chính tràn ngập sắc thu, đẩy cánh cửa gỗ trầm dày ra. Chúng Hưởng không hề mong muốn mà nhìn một đám người hung hăng đang đứng chỉnh tề trong phòng.

Chúng Hưởng vừa mới vào cửa đã trở thành tiêu điểm của những ánh mắt, phẫn nộ, oán hận, chán ghét, khinh miệt không hề giấu diếm mà hoàn toàn tập trung trên người hắn.

Cho dù sớm đã thành thói quen với ánh mắt lạnh lùng của mọi người, nhưng bị cả đoàn thể khinh bỉ rõ ràng mãnh liệt như vậy vẫn làm cho Chúng Hưởng trong phút chốc có chút sợ hãi. Hắn rất nhanh phản ứng lại, đeo lên mặt nạ lãnh đạm đã được rèn luyện, đôi mắt to trong suốt chuyển động, tìm kiếm người đáng quan tâm nhất.

Đây không một chút nào khó khăn.

Âu Dương Khả an vị trên ghế sô pha trong phòng khách, trái ngược với mọi người đang đứng thẳng, hắn độc chiếm cả một chiếc ghế dài làm cho hắn càng thêm vượt trội. Không vắt chéo chân, Âu Dương Khả ngồi rất ngay ngắn, rất nghiêm túc. Âu Dương Thự ngồi bên cạnh hắn trên chiếc ghế sô pha đơn, cười lạnh nhìn chằm chằm Chúng Hưởng.

“Ngươi vừa đi đâu?” Âu Dương Thự trước tiên làm khó dễ, thanh âm khó nghe tựa như tiếng cú đêm đâm vào tai Chúng Hưởng.

Phòng mặc dù nhiều người, nhưng lại rất an tĩnh, tất cả mọi người dùng ánh mắt hung ác trừng trừng nhìn Chúng Hưởng, chờ đợi hắn trả lời.

Chúng Hưởng ngẩng lên khuôn mặt xinh đẹp, sâu kín nhìn về phía Âu Dương Thự.

Sắc mặt Âu Dương Khả không biểu tình, đôi mắt hắn đồng dạng nhìn Chúng Hưởng. Đôi đồng tử đen thâm thúy như tỏa sáng, nhưng lại tìm không ra bất cứ cảm tình nào, không hề có trìu mến, ôn nhu, thương tiếc, ngay cả căm hận cùng chán ghét cũng không.

Cảm giác lạnh băng như từ ánh mắt không có độ ấm của Âu Dương Khả truyền tới trong lòng, Chúng Hưởng không chút trốn tránh mà nhìn chằm chằm Âu Dương Khả, cười lạnh: “Thứ hàng hóa trọng yếu kia đã bị cướp sao?”

Dường như một câu này đã xác thực hoàn toàn mọi phỏng đoán, mọi người lập tức chửi ầm lên.

“Quả nhiên là ngươi!”

“Một tên không ra gì, phụ lòng thiếu gia của chúng ta đối với ngươi như vậy.”

“Con của phản đồ chính là phản đồ!”

“Thật sự là âm hiểm a… … . .”

“Hạ tiện!”

… … … … … … . .

Những lời nhục mạ kinh đào hãi lãng ( sóng to gió lớn) đánh tới, Chúng Hưởng mặt không đổi sắc mà đứng yên nghênh đón.

Ánh mắt hắn, chỉ dừng lại tại một người.

Có lẽ vì Âu Dương Khả ngày thường đối với Chúng Hưởng sủng nịch, tất cả mọi người đều kiềm chế không động thủ. Chỉ có nôn nóng dùng ánh mắt cùng bất cứ lời nói độc ác nào đem ra công kích Chúng Hưởng.

Âu Dương Thự cũng không muốn chờ đợi nữa, hắn chịu đựng tên dơ bẩn đê tiện này ở bên cạnh đứa cháu quan trọng của hắn đã lâu lắm rồi. Hắn đứng lên, đi tới trước mặt Chúng Hưởng, cho hắn một cái tát rõ ràng.

“Ba!”

Khuôn mặt tuấn mỹ lập tức sưng lên một bên, Chúng Hưởng nghiêng đầu, nhìn ánh mắt khoái chí của mọi người xung quanh, nhấc tay lau đi máu trên khóe môi, khinh miệt nhìn Âu Dương Thự một cái.

“Ngươi dám đem chuyện cơ mật bán cho địch nhân, sẽ chịu sự phán quyết của Đồng Tâm! Đem hắn trói lại, ngày mai… … .”

Trong mắt chớp lên một tia sáng hưng phấn tàn nhẫn, Âu Dương Thự đang nói đột nhiên bị một thanh âm trầm thấp lãnh tĩnh cắt ngang.

“Thúc thúc, đem hắn giao cho ta đi.”

Âu Dương Thự ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Âu Dương Khả, nhìn thấy hắn vẻ mặt kiên quyết.

“Nhưng là… . .”

“Ta nói rồi, giao cho ta xử lý!” Uy thế tỏa ra mang theo uất giận, làm cho Âu Dương Thự thu hồi câu nói lại trong miệng.

Oán hận liếc ngang khuôn mặt xinh đẹp kia.

Hừ, dù sao tới lúc này rồi, hắn cũng sẽ tuyệt đối không tha cho ngươi. Âu Dương Thự hậm hực buông tay.

Mọi người đang định tiến lên bắt lấy Chúng Hưởng, thấy Âu Dương Thự không hề ra tay, không thể làm gì khác hơn là lui lại một bên, dùng ánh mắt không cam lòng như thiêu đốt Chúng Hưởng đang không hề phản ứng.

Âu Dương Khả từ ghế sô pha đứng lên, hướng Chúng Hưởng đi đến. Mọi người đều tránh ra thành một đường, ngay cả Âu Dương Thự cũng vội vàng chạy sang một bên.

“Đi theo ta.” Đứng lại bình tĩnh trước mặt Chúng Hưởng, trên mặt Âu Dương Khả không nhìn ra biểu tình.

Chúng Hưởng không nói gì, đi theo sau Âu Dương Khả.

Con đường Âu Dương Khả lựa chọn, chính là đường tới vách núi.

Chúng Hưởng từng bước một gắt gao đi theo phía sau hắn. Mỗi một lần bước qua một hòn đá quen thuộc, trái tim liền quặn đau một chút.

Mãi cho đến khi leo lên vách núi nơi cuồng phong gào thét, Âu Dương Khả cũng không quay đầu lại nhìn Chúng Hưởng một cái. Hắn tựa hồ khẳng định Chúng Hưởng sẽ theo sát hắn.

Cảnh sắc vẫn như cũ mê người, bên sườn dốc thấp thoáng thanh âm sóng biển đập vào đá, vẫn y nguyên khiến người ta trong lòng thông suốt.

Âu Dương Khả đứng trước mặt Chúng Hưởng, lạnh lùng hỏi: “Tại sao?”

“Tại sao? Ngươi ít nhất nên hỏi trước một chút có phải hay không, có đúng là ta làm.” Chúng Hưởng đứng trên vách núi, đối mặt Âu Dương Khả cười lạnh.

Phía sau, là khoảng không với độ cao nguy hiểm; trái tim, cũng đã treo ở ngoài kia.

Âu Dương Khả không để ý đến nụ cười lạnh của Chúng Hưởng, hắn từ trong túi lấy ra một chiếc còng tay sớm đã được chuẩn bị tốt.

Chúng Hưởng không phản kháng, hắn vừa lạnh lùng lại ngoan ngoãn để cho Âu Dương Khả đem hai tay của hắn lên. Đôi mắt thật to toát ra nỗi thương tâm cùng đau đớn không nói thành lời, tình cảm quá mức mãnh liệt, ngược lại khiến cho đôi mắt hắn thoạt nhìn không có bất cứ độ ấm nào.

“Ta nhớ kỹ, ngươi đã nói vĩnh viễn sẽ không thương tổn ta.” Chúng Hưởng nhìn còng tay trên tay , ngẩng đầu yếu ớt nói.

Mí mắt Âu Dương Khả mãnh liệt nhảy lên một chút, khàn khàn nói: “Ta không thương tổn ngươi ————— chính ngươi nhảy xuống thôi.”

Trái tim, từ trên cao kịch liệt rơi… … . .

Chúng Hưởng nở nụ cười, cười đến mức nước mắt cũng rơi xuống.

Nhảy xuống đi… . . . . . Mặt trời mọc tại nơi đây, hoàng hôn, đêm khuya, tại nơi này gió ào ào thổi qua bên tai, những lời đường mật lưu giữ trong lòng tràn ra, nơi đây từng có bóng dáng của sự vui sướng… … . .

Là ai? Ở chỗ này tựa như một hài tử, hướng về phía biển rộng hô: “Ta vĩnh viễn yêu Chúng Hưởng! Ta vĩnh viễn sẽ không thương tổn Chúng Hưởng!”

Sâu sắc như vậy, tiếng vang vọng tầng tầng lớp lớp như vậy. … . .

Là ai? Người kia là ai? Đôi mắt mơ hồ, thấy không rõ người trước mặt. Hắn có phải hay không cùng là một người? Tiếng hô lớn kia của cùng một người.

Chưa bao giờ để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy nước mắt, thề tuyệt đối sẽ không chảy nước mắt, tưởng rằng nước mắt đã không còn, thế nhưng lại từ hốc mắt trào ra ———

———— không giọt nào rơi đến mặt đất dưới chân, đã bị gió thổi khô.

“Những giọt nước mắt này, tặng cho ngươi đi.” Chúng Hưởng cười đến ai oán tuyệt vọng.

Hắn lui về phía sau từng bước, đạp vào khoảng không… . . . . .

Đang ở giữa không trung, cuối cùng đập vào mắt, chính là vẻ mặt thống khổ đang lao về phía trước của Âu Dương Khả. Nhìn rất rõ ràng, kia trên gương mặt anh tuấn, cũng có một giọt lệ trong suốt.

Ngươi cuối cùng cũng vì ta mà rơi lệ… . . .

Chúng Hưởng mỉm cười nhắm mắt lại, cảm thụ niềm vui sướng được bay lượn, hưởng thụ cơn gió tự do.

Hết thảy quyền lợi để giải thích, ta vứt bỏ.

Ta cam tâm tình nguyện, bị ngươi hiểu lầm.

Tình yêu như vậy, quá đau khổ quá cay đắng.

Kiên trì như vậy, ta đã không thể tiếp tục.

Xin hãy tha thứ ta không đủ kiên cường, xin tha thứ cho ta đã khiến ngươi thất vọng.

Sai lầm duy nhất của ngươi, là ở chỗ đã yêu người không đáng để yêu.

Không thể phủ nhận là ta hận ngươi,

Ta cần một phương thức đau đớn nhất, để ngươi mất đi ta;

Ta muốn ngươi mỗi một đêm, đều tan nát cõi lòng mà khóc;

Ta muốn ngươi dùng thời gian cả đời, để hoài niệm ta.

Kỳ thật, hạnh phúc như vậy, cũng không phải là do ta mà có được.

Từ rất lâu trước kia, ta cũng đã hiểu rõ… … .

Hết chương 13

Bị hưởng dụng đích nam nhân

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện