"Phải... phải quyên bao nhiêu vậy?"
Cố Ỷ không muốn đến uống nước cũng bị sặc, ra đường thì đạp trúng phân nên đành phải làm theo lời Trần Tư Nam. Không chỉ phải quyên góp mà còn phải nộp thuế thu nhập ngoài ý muốn. Dù Cố Ỷ không rành mấy chuyện này, nhưng cũng biết thuế thu nhập cá nhân dạng này là rất cao.
Giây phút đó, Cố Ỷ chỉ thấy tim mình đau nhói. Đến khi Trần Tư Nam nói ra hai chữ "một nửa", thì cô còn đau đến không thở nổi. Đã thế, Trần Tư Nam còn giáng thêm một đòn: "Trước đó chưa nộp thì nhớ nộp bổ sung nhé."
Cố Ỷ quyết định phản kích một chút: "Vậy còn nhóc? Nhóc nộp chưa?"
"Chị nói thế là oan cho tôi rồi, tôi chưa bao giờ trốn cả. Nhớ là phải nộp đó nha! Sư huynh tôi tới rồi, tôi phải đi làm bài tập đây!"
Sau khi Trần Tư Nam cúp máy, Cố Ỷ trong đau đớn tỉnh ngộ ra, vẫn phải chạy đi nộp hết những khoản cần nộp và quyên hết những khoản cần quyên. Gia đình vốn đã chẳng dư dả, giờ lại càng thêm túng thiếu.
Nhưng tin tốt là vẫn còn năm vạn tệ, dù phải quyên một nửa, còn nộp thuế nữa, thì vẫn còn lại không ít. Điều khiến Cố Ỷ vui hơn nữa là cô tra mạng suốt một lúc lâu, các cư dân mạng tốt bụng nói với cô: tiền thưởng công dân nhiệt tình không cần nộp thuế! Cố Ỷ thở phào nhẹ nhõm.
Vì tiền bạc bị hao hụt nghiêm trọng, Cố Ỷ bắt đầu trở nên "nhiệt tình" hơn hẳn với con quỷ tra nam. Đây đâu phải tra nam gì, rõ ràng là tờ tiền biết đi!
Không nói hai lời, cô mở điện thoại và thêm liên lạc của con quỷ tra nam. Trí nhớ của Cố Ỷ rất tốt, ban nãy đã ghi nhớ kỹ liên lạc của hắn, nhưng lúc đó cô không tiện thêm bạn, giờ mới thêm được. Cô còn cố tình đăng mấy tấm ảnh selfie lên trang cá nhân, để vẻ đẹp của mình mê hoặc con quỷ tra nam. Quả nhiên, hắn nhanh chóng đồng ý kết bạn.
Cố Ỷ biết rõ nhan sắc của mình có thể thu phục cả người lẫn ma. Những cô gái mà con quỷ đó dụ dỗ đều là các cô xinh đẹp trẻ trung, nên hắn không thể nào làm ngơ với cô được. Cô trẻ trung, xinh đẹp, quan trọng nhất là mệnh cách đặc biệt nhẹ, đối với quỷ mà nói thì chính là thuốc bổ trăm phần trăm. Cố Ỷ không biết danh tiếng của mình có truyền đến thành phố bên cạnh chưa, nhưng nhan sắc của cô cũng đã đủ khiến con quỷ tra nam kia động lòng.
Cố Ỷ nghĩ, bản thân không thể để dễ dàng bị "câu", cô phải là một người phụ nữ đặc biệt. Chưa kể dù chỉ là trên mạng, nhưng nếu cô cứ ngọt ngào buông lời mật ngọt với con quỷ đó, biết đâu chừng Khương Tố Ngôn sẽ bò theo đường dây mạng mà qua đến bóp chết nó mất.
Mục tiêu của Cố Ỷ không chỉ là tiêu diệt con quỷ tra nam, mà còn phải cứu những cô gái trẻ bị nó dụ dỗ rồi mất tích.
Nếu không cái danh hiệu công dân nhiệt tình này, cô thấy chẳng xứng đáng.
Đối với bà Thẩm, cô có thể mặt lạnh mà đòi nhiều tiền như vậy, nhưng với khoản thưởng 2 vạn từ chính phủ, cô không muốn qua loa lấy cho xong.
Qua loa cho có lệ rồi lấy tiền từ nhà nước, Cố Ỷ thấy chuyện đó so với không quyên góp còn tổn hại âm đức hơn.
Quay lại chuyện chính, Cố Ỷ đã nghĩ xong cách đối phó với con quỷ tra nam.
Cô đổi tên tài khoản mạng thành "Kẻ đốt cháy trái tim thiếu nữ", rồi nhắn ngay:
Kẻ đốt cháy trái tim thiếu nữ: "Hi, đang online chứ?"
Phía bên kia, con quỷ tra nam đầy mưu mẹo lập tức trả lời: "Cô gái xinh đẹp, em là?"
Kẻ đốt cháy trái tim thiếu nữ: Là đại ca Trương Gia Hào sao? Quả nhiên, người bên kia nói ngay là Cố Ỷ đã thêm nhầm bạn, Cố Ỷ liền làm theo kịch bản có sẵn, trả lời rằng mình nhập sai số, nhưng đã kết bạn được rồi thì coi như có duyên, có thể làm bạn nói chuyện một chút. Gã quỷ tra nam bên kia không hay biết gì mà rơi vào bẫy của Cố Ỷ, những lời thoại này đều là cô tìm trên mạng. Đây là kịch bản kinh điển trong mấy vụ "em gái bán trà", cơ bản cứ ai lấy cớ bán trà là dùng những lời như thế.
*Em gái bán trà: Cơ bản giống mấy vụ lừa đảo qua Cam, giả vờ nhầm số rồi làm quen rất nhiều.
Quỷ tra nam không chút nghi ngờ nào làm cho Cố Ỷ thấy hết hứng thú: Chỉ vậy thôi à? Dù gì cũng là quỷ lăn lộn trên mạng, sao chút mánh khóe này cũng không nhận ra?
Sau một hồi trò chuyện với quỷ tra nam, Cố Ỷ viện cớ bận việc khác rồi tạm gác hắn sang một bên. Lạt mềm buộc chặt, vừa thả vừa bắt, không sợ hắn không dính câu.
Chờ đến khi nói chuyện xong, Cố Ỷ còn chủ động nộp lại điện thoại để Khương Tố Ngôn kiểm tra nội dung trò chuyện của hai người, xác nhận không có bất kỳ lời nói ám muội nào mới trả lại điện thoại cho cô. Việc để Cố Ỷ tự mình đi câu quỷ tra nam đã là sự nhượng bộ của Khương Tố Ngôn rồi. Nếu Cố Ỷ dám giống Thẩm Mật mà gọi quỷ tra nam kia là "chồng yêu", Khương Tố Ngôn sẽ bắt cô phải trả giá.
Cố Ỷ chẳng hề muốn biết cái "giá" đó là gì, cho nên trong lúc trò chuyện vô cùng cẩn thận, không có lấy một câu ám muội.
Một "em gái bán trà" không chơi trò lả lơi, thì làm sao bán được trà đây? Nhưng chuyên gia Cố Ỷ sớm đã có diệu kế.
Chỉ tiếc là còn chưa kịp dùng kế, thì quỷ tra nam bên kia đã giở chiêu trước. Tối đó Cố Ỷ tắm rửa sạch sẽ, sấy khô tóc xong rồi cùng Khương Tố Ngôn đi ngủ như một ngày bình thường. Nhưng điều không bình thường là – cô nằm mơ.
Trong mơ, cô nhìn thấy một ngôi nhà mang phong cách cổ kính, trông rất giống căn nhà dưới âm phủ mà cô từng thấy đêm hôm đó.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, căn viện nhỏ kiểu Giang Nam lặng lẽ hiện ra giữa đêm tối, trước cổng treo hai chiếc đèn lồng đỏ tỏa ánh sáng ấm áp. Cố Ỷ thấy mình giơ tay gõ nhẹ lên cánh cửa. Chẳng bao lâu, cánh cửa hai bên trái phải mở ra, lộ ra một cô gái trẻ có khuôn mặt mơ hồ. Cô gái trông thấy Cố Ỷ thì vô cùng kinh ngạc: "Phu nhân, cuối cùng người cũng về rồi! Lão gia đợi người đã lâu!"
Cố Ỷ cau mày, cô cảm giác mình đang mơ một giấc mơ tỉnh, nghĩa là cô rất rõ ràng biết mình đang trong mơ.
Cô hơi khó hiểu: Đây là kịch bản gì vậy? Mình đổi vai rồi sao? Câu thoại cô gái này nói cũng sai quá, lẽ ra phải là: 'Lão gia, ngài về rồi! Phu nhân ở nhà đợi ngài lâu lắm rồi!' mới đúng chứ?
Nói đùa, giữa cô và Khương Tố Ngôn ai công ai thụ vô cùng rõ ràng, trên giường lúc nào cô cũng ở trên, Khương Tố Ngôn ở dưới!
Cố Ỷ định nói gì đó để khẳng định lại thân phận "ở trên" của mình, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đôi chân đã tự động bước đi, theo cô gái trẻ kia tiến vào bên trong căn nhà. Giấc mơ này quá vô lý, đến cả vai trò người xem cũng không cho, bắt cô đứng nhìn mà không được điều khiển gì hết.
Băng qua tiền viện đến tiền sảnh, qua hành lang phụ và phòng khách, vào đến sương phòng bên trong, cô gái kia mới dừng lại.
Suốt đường đi, không ít gia nhân mặt mũi mơ hồ đều chào cô bằng câu: "Phu nhân, ngài về rồi." Lửa giận trong lòng Cố Ỷ lập tức bốc lên: Khương Tố Ngôn có ý gì đây? Không muốn ở dưới nữa, định chuyển mình làm công sao?! Không được! Cố Ỷ không đồng ý!
Lý do chủ yếu là vì Khương Tố Ngôn lạnh quá, lại còn để móng tay dài và nhọn như vậy. Cố Ỷ biết chắc Khương Tố Ngôn còn lâu mới chịu cắt ngắn hay giũa tròn bộ móng màu đen mà cả thợ làm móng chuyên nghiệp cũng khó làm được ấy. Với mấy ngón tay như vậy mà "đi vào", chớ nói là có sướng hay không, chỉ cần một lần thôi chắc cô đã phải nhập viện rồi.
Lỡ đâu lúc đó bác sĩ mà hỏi: "Chỗ này sao lại bị thương như vậy?", Cố Ỷ cũng chẳng biết giấu mặt vào đâu.
Vì chuyện đó, trong lòng Cố Ỷ như có hồi chuông báo động vang lên, nhưng chân vẫn không ngừng bước. Cô đi theo cô gái kia vòng vo một hồi lâu mới dừng lại. Trong tiền viện trồng rất nhiều hoa tươi, bông nào bông nấy đua nhau khoe sắc. Vừa vào trong phòng, cô đã thấy một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế tròn. Hắn thấy Cố Ỷ đến liền vội đứng dậy, bước nhanh hai bước tiến lại gần phía cô.
Cố Ỷ không thể không thừa nhận, người đàn ông trước mặt đúng là rất đẹp trai, thuộc kiểu "nam thần mặt hoa da phấn" đang thịnh hành trong xã hội hiện đại, nhưng không phải dạng "bóng lộ" mà mang khí chất tuấn tú phong nhã. Dưới lớp áo xanh nhạt kia, còn có thể lờ mờ thấy được thân hình rắn rỏi.
Cố Ỷ nhìn kỹ khuôn mặt của hắn, rồi thở phào nhẹ nhõm: Dù sao thì vẫn là mình đẹp hơn.
Thật ra nhan sắc nam nữ rất khó so sánh, nhưng Cố Ỷ lại cứ thích chấm điểm ngoại hình. Trong mắt cô, mình tất nhiên là trọn vẹn 100 điểm, Khương Tố Ngôn miễn miễn cưỡng cưỡng lắm mới được tiêu chuẩn 90 điểm của cô. Còn gã đàn ông trước mặt, chỉ có 75 điểm.
Đành chịu, chung quy là do Cố Ỷ chấm điểm quá khắt khe mà thôi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, 75 điểm cũng đã thuộc nhóm cực phẩm trong mắt số đông rồi. Nếu là mấy người mê sắc, nhìn thấy hắn chắc chắn chảy nước miếng. Chỉ có điều, Cố Ỷ là một đại mỹ nhân chính hiệu, đối với mức nhan sắc này cô đã hình thành miễn dịch từ lâu. Trong lòng cô hiện tại, nhan sắc xứng đôi với mình chỉ có một người chính là Khương Tố Ngôn.
Nói công bằng thì trong giới giải trí cũng có không ít mỹ nhân đẹp hơn Cố Ỷ, nhưng cô luôn tự tin rằng nếu mình nghiêm túc ăn diện thì sẽ không thua kém ai. Cô có đủ tự tin đó.
Lúc này, ánh mắt người đàn ông tràn đầy kinh diễm, nhìn cô không giấu được vẻ tha thiết.
Hắn bước tới, định nắm lấy tay cô, nhưng toàn thân Cố Ỷ lập tức dựng hết gai ốc. Cô cảm thấy cơ thể mình trong khoảnh khắc đó có thể cử động trở lại, giống như đoạn hoạt cảnh trong game đã kết thúc, quay về chế độ người chơi tự điều khiển. Cô lập tức lùi nhanh một bước, tránh khỏi bàn tay đang chìa ra.
Giỡn sao, Cố Ỷ này sao có thể để một tên "xấu trai" đụng vào tay được?
Ngay khoảnh khắc đó, trong lòng Cố Ỷ, điểm số 75 của người đàn ông lập tức rớt xuống không phanh, biến thành đồ xấu xí. Thực tế cho thấy, cảm quan sẽ ảnh hưởng đến việc đánh giá giá trị nhan sắc của cô.
Người đàn ông trông có vẻ bị tổn thương, giọng khàn khàn mang theo chút u sầu: "Nương tử, nàng... nàng không nhận ra ta sao? Ta là phu quân của nàng mà..."
Cố Ỷ càng thêm phản cảm với giấc mơ này. Cái quỷ gì vậy? Tự nhiên nhét cho mình một ông chồng? Người ta nói "ngày nghĩ gì đêm mơ nấy", nhưng giờ cô nghe xong cô chỉ muốn ói thôi. Miệng lưỡi cô cũng chẳng phải để không, nghe hắn nói xong liền bật chế độ súng tiểu liên mắng thẳng: "Tôi cảnh cáo anh đừng có làm tôi buồn nôn! Anh soi lại cái bản mặt mình đi, cái mặt này mà cũng đòi làm phu quân của tôi? Đừng có hở tí 'nương nương tử tử' này kia nữa! Cái mặt anh đó, cũng xứng để mơ tưởng đến tôi à?!"
Khuôn mặt người đàn ông thoáng chốc méo xệch vì bị mắng cho tơi tả.
Một lúc sau hắn mới nói: "Ta là phu quân kiếp trước của nàng, ba đời ba kiếp đều vương vấn nhau. Nay đến kiếp này, ta vất vả lắm mới tìm được nàng... Nương tử... nàng nhất định phải đến tìm ta..."
Hắn vừa nói, vừa có hình ảnh như hoạt hình chạy vèo vèo trong đầu Cố Ỷ.
Kiếp thứ nhất là ở một vùng sông nước cổ kính vùng Giang Nam, hắn là thiếu gia nhà giàu, còn cô là con gái nông dân nghèo, vì nhà nghèo quá nên bị bán vào nhà hắn. Hai người nảy sinh tình cảm, hắn vượt mọi khó khăn cưới cô làm chính thê, ai ngờ gặp nạn đói rồi cùng nhau chết.
Kiếp thứ hai là thời Dân Quốc, câu chuyện kinh điển về đại soái quân phiệt yêu cô đào hát.
Đến kiếp thứ ba cũng chính là hiện tại, cổ trang đã biến thành chiếc váy trắng tinh.
"Nương tử..."
Chà, hoạt hình làm cũng ra gì và này nọ đó chứ, nhân vật nữ trong phim đều có khuôn mặt của Cố Ỷ. Nhưng cô lại cảm thấy, nếu là mình thật, thì dù là tiền kiếp cũng không thể nào có tính cách như thế được.
Hơn nữa, cái thuyết luân hồi ba đời ba kiếp ấy có thật hay không còn chưa rõ. Cố Ỷ từng gặp rất nhiều quỷ rồi, kết cục của chúng chỉ có mỗi một: hồn phi phách tán, chẳng có chuyện đầu thai chuyển thế nào cả. Giờ bày đặt dựng cái kịch bản mới, Cố Ỷ tin mới là lạ.
Lại nói, cái "kiếp đầu tiên" ấy đúng là hoang đường hết sức. Gì mà con gái nhà nông? Con gái nhà nông mà đẻ ra được đại mỹ nhân như cô á? Đừng có đùa.
Ở thời cổ, con gái nhà nông trời chưa sáng đã phải dậy làm việc, trời tối mịt rồi còn phải may vá dưới ánh trăng để kiếm tiền. Hằng ngày phơi nắng dầm sương, da khô nứt nẻ, tay thô ráp như đá. Mà kiểu phụ nữ vậy, sao có thể sở hữu gương mặt như cô? Giỡn mặt nhau chắc?
Rồi còn cái "kiếp thứ ba" nữa, Cố Ỷ căn bản không hề thích mặc váy trắng tinh. Dù có làm hoạt hình thì cũng phải cho cô mặc đúng gu của mình: áo dài + quần dài + giày thể thao.
"Nương tử... nàng nhất định phải đến tìm ta..." Giọng người đàn ông vừa dứt, Cố Ỷ mơ màng tỉnh dậy. Bên ngoài trời vẫn còn tối, còn trước mắt cô là người vợ xinh đẹp tuyệt trần của mình.
Cố Ỷ ngẩn ra một lát, trong đầu vụt qua hình ảnh người đàn ông kia, rồi rùng mình như bị lạnh thấu xương, lập tức nhào vào lòng Khương Tố Ngôn: "Má ơi, có đồ bẩn bám vào người rồi!!"
Cố Ỷ không muốn đến uống nước cũng bị sặc, ra đường thì đạp trúng phân nên đành phải làm theo lời Trần Tư Nam. Không chỉ phải quyên góp mà còn phải nộp thuế thu nhập ngoài ý muốn. Dù Cố Ỷ không rành mấy chuyện này, nhưng cũng biết thuế thu nhập cá nhân dạng này là rất cao.
Giây phút đó, Cố Ỷ chỉ thấy tim mình đau nhói. Đến khi Trần Tư Nam nói ra hai chữ "một nửa", thì cô còn đau đến không thở nổi. Đã thế, Trần Tư Nam còn giáng thêm một đòn: "Trước đó chưa nộp thì nhớ nộp bổ sung nhé."
Cố Ỷ quyết định phản kích một chút: "Vậy còn nhóc? Nhóc nộp chưa?"
"Chị nói thế là oan cho tôi rồi, tôi chưa bao giờ trốn cả. Nhớ là phải nộp đó nha! Sư huynh tôi tới rồi, tôi phải đi làm bài tập đây!"
Sau khi Trần Tư Nam cúp máy, Cố Ỷ trong đau đớn tỉnh ngộ ra, vẫn phải chạy đi nộp hết những khoản cần nộp và quyên hết những khoản cần quyên. Gia đình vốn đã chẳng dư dả, giờ lại càng thêm túng thiếu.
Nhưng tin tốt là vẫn còn năm vạn tệ, dù phải quyên một nửa, còn nộp thuế nữa, thì vẫn còn lại không ít. Điều khiến Cố Ỷ vui hơn nữa là cô tra mạng suốt một lúc lâu, các cư dân mạng tốt bụng nói với cô: tiền thưởng công dân nhiệt tình không cần nộp thuế! Cố Ỷ thở phào nhẹ nhõm.
Vì tiền bạc bị hao hụt nghiêm trọng, Cố Ỷ bắt đầu trở nên "nhiệt tình" hơn hẳn với con quỷ tra nam. Đây đâu phải tra nam gì, rõ ràng là tờ tiền biết đi!
Không nói hai lời, cô mở điện thoại và thêm liên lạc của con quỷ tra nam. Trí nhớ của Cố Ỷ rất tốt, ban nãy đã ghi nhớ kỹ liên lạc của hắn, nhưng lúc đó cô không tiện thêm bạn, giờ mới thêm được. Cô còn cố tình đăng mấy tấm ảnh selfie lên trang cá nhân, để vẻ đẹp của mình mê hoặc con quỷ tra nam. Quả nhiên, hắn nhanh chóng đồng ý kết bạn.
Cố Ỷ biết rõ nhan sắc của mình có thể thu phục cả người lẫn ma. Những cô gái mà con quỷ đó dụ dỗ đều là các cô xinh đẹp trẻ trung, nên hắn không thể nào làm ngơ với cô được. Cô trẻ trung, xinh đẹp, quan trọng nhất là mệnh cách đặc biệt nhẹ, đối với quỷ mà nói thì chính là thuốc bổ trăm phần trăm. Cố Ỷ không biết danh tiếng của mình có truyền đến thành phố bên cạnh chưa, nhưng nhan sắc của cô cũng đã đủ khiến con quỷ tra nam kia động lòng.
Cố Ỷ nghĩ, bản thân không thể để dễ dàng bị "câu", cô phải là một người phụ nữ đặc biệt. Chưa kể dù chỉ là trên mạng, nhưng nếu cô cứ ngọt ngào buông lời mật ngọt với con quỷ đó, biết đâu chừng Khương Tố Ngôn sẽ bò theo đường dây mạng mà qua đến bóp chết nó mất.
Mục tiêu của Cố Ỷ không chỉ là tiêu diệt con quỷ tra nam, mà còn phải cứu những cô gái trẻ bị nó dụ dỗ rồi mất tích.
Nếu không cái danh hiệu công dân nhiệt tình này, cô thấy chẳng xứng đáng.
Đối với bà Thẩm, cô có thể mặt lạnh mà đòi nhiều tiền như vậy, nhưng với khoản thưởng 2 vạn từ chính phủ, cô không muốn qua loa lấy cho xong.
Qua loa cho có lệ rồi lấy tiền từ nhà nước, Cố Ỷ thấy chuyện đó so với không quyên góp còn tổn hại âm đức hơn.
Quay lại chuyện chính, Cố Ỷ đã nghĩ xong cách đối phó với con quỷ tra nam.
Cô đổi tên tài khoản mạng thành "Kẻ đốt cháy trái tim thiếu nữ", rồi nhắn ngay:
Kẻ đốt cháy trái tim thiếu nữ: "Hi, đang online chứ?"
Phía bên kia, con quỷ tra nam đầy mưu mẹo lập tức trả lời: "Cô gái xinh đẹp, em là?"
Kẻ đốt cháy trái tim thiếu nữ: Là đại ca Trương Gia Hào sao? Quả nhiên, người bên kia nói ngay là Cố Ỷ đã thêm nhầm bạn, Cố Ỷ liền làm theo kịch bản có sẵn, trả lời rằng mình nhập sai số, nhưng đã kết bạn được rồi thì coi như có duyên, có thể làm bạn nói chuyện một chút. Gã quỷ tra nam bên kia không hay biết gì mà rơi vào bẫy của Cố Ỷ, những lời thoại này đều là cô tìm trên mạng. Đây là kịch bản kinh điển trong mấy vụ "em gái bán trà", cơ bản cứ ai lấy cớ bán trà là dùng những lời như thế.
*Em gái bán trà: Cơ bản giống mấy vụ lừa đảo qua Cam, giả vờ nhầm số rồi làm quen rất nhiều.
Quỷ tra nam không chút nghi ngờ nào làm cho Cố Ỷ thấy hết hứng thú: Chỉ vậy thôi à? Dù gì cũng là quỷ lăn lộn trên mạng, sao chút mánh khóe này cũng không nhận ra?
Sau một hồi trò chuyện với quỷ tra nam, Cố Ỷ viện cớ bận việc khác rồi tạm gác hắn sang một bên. Lạt mềm buộc chặt, vừa thả vừa bắt, không sợ hắn không dính câu.
Chờ đến khi nói chuyện xong, Cố Ỷ còn chủ động nộp lại điện thoại để Khương Tố Ngôn kiểm tra nội dung trò chuyện của hai người, xác nhận không có bất kỳ lời nói ám muội nào mới trả lại điện thoại cho cô. Việc để Cố Ỷ tự mình đi câu quỷ tra nam đã là sự nhượng bộ của Khương Tố Ngôn rồi. Nếu Cố Ỷ dám giống Thẩm Mật mà gọi quỷ tra nam kia là "chồng yêu", Khương Tố Ngôn sẽ bắt cô phải trả giá.
Cố Ỷ chẳng hề muốn biết cái "giá" đó là gì, cho nên trong lúc trò chuyện vô cùng cẩn thận, không có lấy một câu ám muội.
Một "em gái bán trà" không chơi trò lả lơi, thì làm sao bán được trà đây? Nhưng chuyên gia Cố Ỷ sớm đã có diệu kế.
Chỉ tiếc là còn chưa kịp dùng kế, thì quỷ tra nam bên kia đã giở chiêu trước. Tối đó Cố Ỷ tắm rửa sạch sẽ, sấy khô tóc xong rồi cùng Khương Tố Ngôn đi ngủ như một ngày bình thường. Nhưng điều không bình thường là – cô nằm mơ.
Trong mơ, cô nhìn thấy một ngôi nhà mang phong cách cổ kính, trông rất giống căn nhà dưới âm phủ mà cô từng thấy đêm hôm đó.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, căn viện nhỏ kiểu Giang Nam lặng lẽ hiện ra giữa đêm tối, trước cổng treo hai chiếc đèn lồng đỏ tỏa ánh sáng ấm áp. Cố Ỷ thấy mình giơ tay gõ nhẹ lên cánh cửa. Chẳng bao lâu, cánh cửa hai bên trái phải mở ra, lộ ra một cô gái trẻ có khuôn mặt mơ hồ. Cô gái trông thấy Cố Ỷ thì vô cùng kinh ngạc: "Phu nhân, cuối cùng người cũng về rồi! Lão gia đợi người đã lâu!"
Cố Ỷ cau mày, cô cảm giác mình đang mơ một giấc mơ tỉnh, nghĩa là cô rất rõ ràng biết mình đang trong mơ.
Cô hơi khó hiểu: Đây là kịch bản gì vậy? Mình đổi vai rồi sao? Câu thoại cô gái này nói cũng sai quá, lẽ ra phải là: 'Lão gia, ngài về rồi! Phu nhân ở nhà đợi ngài lâu lắm rồi!' mới đúng chứ?
Nói đùa, giữa cô và Khương Tố Ngôn ai công ai thụ vô cùng rõ ràng, trên giường lúc nào cô cũng ở trên, Khương Tố Ngôn ở dưới!
Cố Ỷ định nói gì đó để khẳng định lại thân phận "ở trên" của mình, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đôi chân đã tự động bước đi, theo cô gái trẻ kia tiến vào bên trong căn nhà. Giấc mơ này quá vô lý, đến cả vai trò người xem cũng không cho, bắt cô đứng nhìn mà không được điều khiển gì hết.
Băng qua tiền viện đến tiền sảnh, qua hành lang phụ và phòng khách, vào đến sương phòng bên trong, cô gái kia mới dừng lại.
Suốt đường đi, không ít gia nhân mặt mũi mơ hồ đều chào cô bằng câu: "Phu nhân, ngài về rồi." Lửa giận trong lòng Cố Ỷ lập tức bốc lên: Khương Tố Ngôn có ý gì đây? Không muốn ở dưới nữa, định chuyển mình làm công sao?! Không được! Cố Ỷ không đồng ý!
Lý do chủ yếu là vì Khương Tố Ngôn lạnh quá, lại còn để móng tay dài và nhọn như vậy. Cố Ỷ biết chắc Khương Tố Ngôn còn lâu mới chịu cắt ngắn hay giũa tròn bộ móng màu đen mà cả thợ làm móng chuyên nghiệp cũng khó làm được ấy. Với mấy ngón tay như vậy mà "đi vào", chớ nói là có sướng hay không, chỉ cần một lần thôi chắc cô đã phải nhập viện rồi.
Lỡ đâu lúc đó bác sĩ mà hỏi: "Chỗ này sao lại bị thương như vậy?", Cố Ỷ cũng chẳng biết giấu mặt vào đâu.
Vì chuyện đó, trong lòng Cố Ỷ như có hồi chuông báo động vang lên, nhưng chân vẫn không ngừng bước. Cô đi theo cô gái kia vòng vo một hồi lâu mới dừng lại. Trong tiền viện trồng rất nhiều hoa tươi, bông nào bông nấy đua nhau khoe sắc. Vừa vào trong phòng, cô đã thấy một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế tròn. Hắn thấy Cố Ỷ đến liền vội đứng dậy, bước nhanh hai bước tiến lại gần phía cô.
Cố Ỷ không thể không thừa nhận, người đàn ông trước mặt đúng là rất đẹp trai, thuộc kiểu "nam thần mặt hoa da phấn" đang thịnh hành trong xã hội hiện đại, nhưng không phải dạng "bóng lộ" mà mang khí chất tuấn tú phong nhã. Dưới lớp áo xanh nhạt kia, còn có thể lờ mờ thấy được thân hình rắn rỏi.
Cố Ỷ nhìn kỹ khuôn mặt của hắn, rồi thở phào nhẹ nhõm: Dù sao thì vẫn là mình đẹp hơn.
Thật ra nhan sắc nam nữ rất khó so sánh, nhưng Cố Ỷ lại cứ thích chấm điểm ngoại hình. Trong mắt cô, mình tất nhiên là trọn vẹn 100 điểm, Khương Tố Ngôn miễn miễn cưỡng cưỡng lắm mới được tiêu chuẩn 90 điểm của cô. Còn gã đàn ông trước mặt, chỉ có 75 điểm.
Đành chịu, chung quy là do Cố Ỷ chấm điểm quá khắt khe mà thôi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, 75 điểm cũng đã thuộc nhóm cực phẩm trong mắt số đông rồi. Nếu là mấy người mê sắc, nhìn thấy hắn chắc chắn chảy nước miếng. Chỉ có điều, Cố Ỷ là một đại mỹ nhân chính hiệu, đối với mức nhan sắc này cô đã hình thành miễn dịch từ lâu. Trong lòng cô hiện tại, nhan sắc xứng đôi với mình chỉ có một người chính là Khương Tố Ngôn.
Nói công bằng thì trong giới giải trí cũng có không ít mỹ nhân đẹp hơn Cố Ỷ, nhưng cô luôn tự tin rằng nếu mình nghiêm túc ăn diện thì sẽ không thua kém ai. Cô có đủ tự tin đó.
Lúc này, ánh mắt người đàn ông tràn đầy kinh diễm, nhìn cô không giấu được vẻ tha thiết.
Hắn bước tới, định nắm lấy tay cô, nhưng toàn thân Cố Ỷ lập tức dựng hết gai ốc. Cô cảm thấy cơ thể mình trong khoảnh khắc đó có thể cử động trở lại, giống như đoạn hoạt cảnh trong game đã kết thúc, quay về chế độ người chơi tự điều khiển. Cô lập tức lùi nhanh một bước, tránh khỏi bàn tay đang chìa ra.
Giỡn sao, Cố Ỷ này sao có thể để một tên "xấu trai" đụng vào tay được?
Ngay khoảnh khắc đó, trong lòng Cố Ỷ, điểm số 75 của người đàn ông lập tức rớt xuống không phanh, biến thành đồ xấu xí. Thực tế cho thấy, cảm quan sẽ ảnh hưởng đến việc đánh giá giá trị nhan sắc của cô.
Người đàn ông trông có vẻ bị tổn thương, giọng khàn khàn mang theo chút u sầu: "Nương tử, nàng... nàng không nhận ra ta sao? Ta là phu quân của nàng mà..."
Cố Ỷ càng thêm phản cảm với giấc mơ này. Cái quỷ gì vậy? Tự nhiên nhét cho mình một ông chồng? Người ta nói "ngày nghĩ gì đêm mơ nấy", nhưng giờ cô nghe xong cô chỉ muốn ói thôi. Miệng lưỡi cô cũng chẳng phải để không, nghe hắn nói xong liền bật chế độ súng tiểu liên mắng thẳng: "Tôi cảnh cáo anh đừng có làm tôi buồn nôn! Anh soi lại cái bản mặt mình đi, cái mặt này mà cũng đòi làm phu quân của tôi? Đừng có hở tí 'nương nương tử tử' này kia nữa! Cái mặt anh đó, cũng xứng để mơ tưởng đến tôi à?!"
Khuôn mặt người đàn ông thoáng chốc méo xệch vì bị mắng cho tơi tả.
Một lúc sau hắn mới nói: "Ta là phu quân kiếp trước của nàng, ba đời ba kiếp đều vương vấn nhau. Nay đến kiếp này, ta vất vả lắm mới tìm được nàng... Nương tử... nàng nhất định phải đến tìm ta..."
Hắn vừa nói, vừa có hình ảnh như hoạt hình chạy vèo vèo trong đầu Cố Ỷ.
Kiếp thứ nhất là ở một vùng sông nước cổ kính vùng Giang Nam, hắn là thiếu gia nhà giàu, còn cô là con gái nông dân nghèo, vì nhà nghèo quá nên bị bán vào nhà hắn. Hai người nảy sinh tình cảm, hắn vượt mọi khó khăn cưới cô làm chính thê, ai ngờ gặp nạn đói rồi cùng nhau chết.
Kiếp thứ hai là thời Dân Quốc, câu chuyện kinh điển về đại soái quân phiệt yêu cô đào hát.
Đến kiếp thứ ba cũng chính là hiện tại, cổ trang đã biến thành chiếc váy trắng tinh.
"Nương tử..."
Chà, hoạt hình làm cũng ra gì và này nọ đó chứ, nhân vật nữ trong phim đều có khuôn mặt của Cố Ỷ. Nhưng cô lại cảm thấy, nếu là mình thật, thì dù là tiền kiếp cũng không thể nào có tính cách như thế được.
Hơn nữa, cái thuyết luân hồi ba đời ba kiếp ấy có thật hay không còn chưa rõ. Cố Ỷ từng gặp rất nhiều quỷ rồi, kết cục của chúng chỉ có mỗi một: hồn phi phách tán, chẳng có chuyện đầu thai chuyển thế nào cả. Giờ bày đặt dựng cái kịch bản mới, Cố Ỷ tin mới là lạ.
Lại nói, cái "kiếp đầu tiên" ấy đúng là hoang đường hết sức. Gì mà con gái nhà nông? Con gái nhà nông mà đẻ ra được đại mỹ nhân như cô á? Đừng có đùa.
Ở thời cổ, con gái nhà nông trời chưa sáng đã phải dậy làm việc, trời tối mịt rồi còn phải may vá dưới ánh trăng để kiếm tiền. Hằng ngày phơi nắng dầm sương, da khô nứt nẻ, tay thô ráp như đá. Mà kiểu phụ nữ vậy, sao có thể sở hữu gương mặt như cô? Giỡn mặt nhau chắc?
Rồi còn cái "kiếp thứ ba" nữa, Cố Ỷ căn bản không hề thích mặc váy trắng tinh. Dù có làm hoạt hình thì cũng phải cho cô mặc đúng gu của mình: áo dài + quần dài + giày thể thao.
"Nương tử... nàng nhất định phải đến tìm ta..." Giọng người đàn ông vừa dứt, Cố Ỷ mơ màng tỉnh dậy. Bên ngoài trời vẫn còn tối, còn trước mắt cô là người vợ xinh đẹp tuyệt trần của mình.
Cố Ỷ ngẩn ra một lát, trong đầu vụt qua hình ảnh người đàn ông kia, rồi rùng mình như bị lạnh thấu xương, lập tức nhào vào lòng Khương Tố Ngôn: "Má ơi, có đồ bẩn bám vào người rồi!!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương