Bà Thẩm lúc này mới hiểu ra tại sao vị tiểu đạo sĩ ở đạo quán Thanh Sơn lại nói người mà mình giới thiệu thực sự có bản lĩnh, nhất định có thể giải quyết trọn vẹn vấn đề mà con gái bà đang gặp phải. Giờ thì bà không còn nghi ngờ gì về việc bà chủ tiệm vàng mã Tiểu Cố có thể giúp mình giải quyết chuyện này hay không nữa, điều bà sợ là nếu bà chủ tiểu Cố không giải quyết được vấn đề, thì sẽ giải quyết luôn cả người tạo ra vấn đề.

Bà thu gọn gương trang điểm, cất vào túi xách rồi nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng. Giờ đây, tư thế ngồi của bà Thẩm phải nói là chuẩn mực đến mức... thậm chí lúc bà còn học tiểu học cũng chưa từng ngồi ngay ngắn như thế.

Bốn mươi phút đi xe cùng với Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn, bà Thẩm như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. Vừa tới biệt thự nhà họ Thẩm, bà còn chưa kịp đợi tài xế xuống mở cửa đã tự mình mở cửa xe phóng ra ngoài. Bà đứng dưới nắng, để ánh mặt trời dịu dàng chiếu rọi lên người, mãi mới cảm thấy cơ thể lạnh toát của mình dần dần ấm lên.

Ngay sau đó, bà nhìn thấy Cố Ỷ mở chiếc ô lớn màu đen, đón Khương Tố Ngôn từ trong xe bước ra.

Lúc này, bà Thẩm mới hiểu ra vì sao Cố Ỷ lại dùng chiếc ô lớn màu đen kia. Người ta dùng ô là để che nắng, còn Khương Tố Ngôn thì dùng để không lộ ra dáng vẻ chân thật của mình! Nghĩ như thế, bà lại nhớ đến rất nhiều truyền thuyết dân gian từng nói yêu ma quỷ quái phải dùng ô đen để che ánh mặt trời, nếu không sẽ bị nắng chiếu đến mức hóa thành tro bụi.

Bà Thẩm dẫn hai người vào trong biệt thự, rồi gọi dì giúp việc đến, bảo dì ấy đưa một người một quỷ này lên phòng con gái bà.

Cố Ỷ thật ra không quá để tâm đến chuyện này, cô cũng đoán được bà Thẩm hẳn là đã nhận ra điều gì đó bất thường ở Khương Tố Ngôn. Nhưng điều khiến người ta thấy kỳ lạ là, Khương Tố Ngôn bình thường thông minh là thế, giờ lại chẳng nhận ra thân phận của mình đã bị bại lộ. Nàng cư xử cứ như người bình thường, đi theo dì giúp việc chuẩn bị lên lầu.

Cố Ỷ dừng bước, quay đầu nhìn về phía bà Thẩm, có chút chuyện muốn hỏi. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, bà Thẩm đã lên tiếng: "Cô yên tâm, tôi sẽ không nói gì ra ngoài đâu." Nói xong bà còn mím môi, làm động tác kéo khóa miệng, ý nói miệng mình rất kín.

Nhưng việc kín miệng hay không không phải điều Cố Ỷ định nói. Cô chỉ muốn nói rằng: đó là con gái của bà, bà sợ đến mức không dám đưa bọn tôi lên phòng con gái sao? Nhưng thấy bộ dạng như vậy của bà Thẩm, cô cũng chẳng nói gì thêm, chỉ xách theo ô, đi theo Khương Tố Ngôn lên lầu.

Phòng của Thẩm Mật nằm ở góc tầng ba, xem ra cô ấy không được cưng chiều lắm, bởi vì vị trí đó khá tệ. Trái lại, gần đó là hai phòng suite – một là phòng ngủ chính, phòng còn lại cũng là suite riêng biệt. Có lẽ hành động quan sát của Cố Ỷ quá rõ ràng, nên dì giúp việc quay lại giải thích: "Phòng đó là của cậu chủ nhỏ, còn phòng tiểu thư thì bên này."

Trong lúc dì đang nói chuyện, cửa phòng của Thẩm Mật được mở ra. Đây là một phòng suite điển hình: giữa là phòng sinh hoạt chung, bên trái là thư phòng, bên phải là phòng ngủ, còn nhà vệ sinh thì nằm bên trong phòng ngủ. Diện tích của phòng này lớn đến mức Cố Ỷ không dám tưởng tượng nổi. Hồi còn ở nhà, cô chỉ có một phòng riêng, hiện giờ sống tại tiệm vàng mã, cũng chỉ có một phòng ngủ và một nhà vệ sinh ở tầng hai, không có thêm không gian nào khác.

Còn ở đây, một phòng suite đã có tới bốn không gian tách biệt tính cả nhà vệ sinh, quá là đỉnh.

Thế nhưng vừa bước vào phòng, Cố Ỷ đã nghe thấy tiếng thì thầm vọng ra từ phòng ngủ. Cửa phòng ngủ không đóng, nên tiếng một cô gái nói khẽ mà dồn dập vang lên rất rõ ràng. Dì giúp việc lo lắng nói: "Tiểu thư sau khi được tìm về một tuần trước thì vẫn như vậy. Nửa tháng trước cô ấy hẹn gặp bạn trên mạng rồi mất tích một thời gian, sau đó có một hôm bỗng nhiên xuất hiện trước cửa nhà. Từ lúc đó cô ấy cứ lẩm bẩm một mình, suốt ngày nói muốn đi tìm chồng."

Nghe dì nói, dường như bà ấy không biết chuyện Thẩm Mật bị quỷ quấn thân, chỉ đơn thuần nghĩ đây là hệ quả của mối tình online trên mạng.

"Tiểu thư trước kia thực sự là một cô gái rất xuất sắc. Nếu không phải vì đám thanh niên lộn xộn trên mạng thì cũng sẽ không thành ra thế này!"

Cố Ỷ gật gật đầu. Cô không định phản bác dì mà chỉ phụ họa đôi câu, rồi mời dì ra ngoài. Sau khi dì rời khỏi phòng suite, cô liền đóng cửa lại, dẫn Khương Tố Ngôn đi vào phòng ngủ.

Càng đến gần phòng ngủ, tiếng thì thầm của Thẩm Mật lại càng rõ ràng:

"Chồng à, anh tin em đi, em yêu anh thật mà..."

"Cái gì em cũng cho anh, chồng ơi, anh về nhìn em một chút có được không..."

"Hu hu hu, chồng ơi xin lỗi anh, em không nên bỏ trốn, bên ngoài đúng như anh nói, chẳng ai thích em cả..."

Cô ấy nói rất nhiều, nhưng tư tưởng chủ đạo chỉ có một câu: Tôi muốn chồng tôi.

Cố Ỷ vừa bước vào phòng đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến mắt cô trừng to - Thẩm Mật lúc này đang bị trói chặt trên giường. Cô ấy nằm thành hình chữ đại (大), cổ tay và mắt cá chân đều bị buộc bằng dải vải bông, cột vào bốn góc của giường gỗ. Trên người mặc một chiếc váy ngủ màu vàng nhạt, chất liệu mềm mại, nhưng đã bị cô giãy giụa đến xộc xệch. Vạt váy bị kéo lên cao, đến mức Cố Ỷ thậm chí còn có thể nhìn thấy đồ lót của cô ấy...

À không, không thấy nữa rồi, vì Khương Tố Ngôn đã trực tiếp che mắt cô lại.

Cố Ỷ còn chưa kịp nhìn rõ Thẩm Mật thì trước mắt đã tối sầm. Nguyên nhân là do Khương Tố Ngôn dùng thuật quỷ che mắt, khiến cô không thấy gì cả.

"Không phải chứ, chị che mắt em lại thì sao em nhìn được có chuyện gì đang xảy ra?!"

Cái đồ quỷ này! Cứ lựa lúc lộn xộn là lại ghen bóng ghen gió là sao.

"Nàng không cần nhìn, ta nói cho nàng nghe là được."

Khương Tố Ngôn hừ một tiếng, lòng chiếm hữu mạnh đến đáng sợ. Cố Ỷ là của nàng, mắt cũng là của nàng, tuyệt đối không được phép nhìn người phụ nữ khác! Nhất là cái kiểu mặc váy ngủ lôi thôi, còn để lộ cả đồ bên trong như thế, tuyệt đối không được nhìn!

Tình trạng cơ thể của Thẩm Mật, dù một chữ Khương Tố Ngôn cũng không nói một lời, chỉ bảo rằng trên người cô ấy tà khí rất nặng... Nhưng điều này Cố Ỷ không cần nghe cũng đoán ra được. Nếu muốn trừ tà khí, hay nói chính xác là loại bỏ những hồn lực còn sót lại, thì chỉ nghe thôi là không thể làm được gì.

Vì thế, Cố Ỷ nghĩ ra một cách thỏa hiệp: "Hay vầy đi, chị đừng che mắt em nữa, chị phủ một lớp hồn lực của mình lên người Thẩm Mật, che chỗ cần che cho cô ấy, em quen với hồn lực của chị rồi, sẽ không nhầm lẫn với tà khí đâu."

Phương pháp này Khương Tố Ngôn có thể chấp nhận, thế là một lát sau, Cố Ỷ lấy lại được ánh sáng. Trên người Thẩm Mật, đúng là đã được bao phủ bởi một lớp khí đen — giống y như lúc xem phim có mấy đoạn bị làm mờ vậy, nhưng là loại làm mờ theo kiểu cực kỳ bạo lực: trực tiếp phủ lên một mảng lớn màu đen. Giờ đây trong mắt Cố Ỷ, Thẩm Mật trông giống như bị vẽ lên một đống màu đen kịt.

Phần thân thể Thẩm Mật thì Cố Ỷ không thấy rõ, nhưng ngoài phần đó ra, cô vẫn có thể quan sát được khá nhiều chi tiết. Mái tóc cô gái rối bời, trông như đã lâu không được chải chuốt.

Có thể là do bị quỷ ám đến mức điên loạn, nên bản thân Thẩm Mật chẳng còn tâm trí quan tâm đến việc chải tóc. Nhưng nhà cô có người giúp việc, lại có cả mẹ ruột, những việc như chải tóc lẽ ra phải luôn có người lo. Vậy mà Thẩm Mật vẫn cứ nằm đó đầu bù tóc rối, như thể bị cả thế giới vứt bỏ.

Trên cổ tay cô ấy còn có vết hằn đỏ rõ rệt do bị trói quá chặt. Rất có thể suốt một tuần từ lúc trở về nhà, Thẩm Mật vẫn luôn bị trói lại như vậy.

Cô ấy giống như một người bị xem là điên, bị trói chặt lại vì mọi người sợ rằng cô sẽ làm ra chuyện gì đó kinh khủng.

Cố Ỷ cũng chỉ hơn kém Thẩm Mật vài tuổi, nhìn thấy Thẩm Mật bị đối xử như vậy, cho dù là người có tính tình lạnh nhạt, hiếm khi xúc động như cô cũng không khỏi cảm thấy đồng cảm, thấy cô ấy thật đáng thương.

Sau khi quan sát tình trạng cơ thể của Thẩm Mật, Cố Ỷ lại đặc biệt chú ý đến tà khí trên người cô ấy. Quả thật, toàn thân cô bị tà khí bao phủ, nhưng nơi rõ ràng nhất lại chính là vùng bụng dưới. Cố Ỷ có thể cảm nhận được khí đen tập trung ở đó, nhưng bên ngoài lại có một lớp hồn lực của Khương Tố Ngôn bao phủ, khiến cô không nhìn rõ.

"Vợ à, rút hồn lực chỗ này lại đi."

Cố Ỷ chỉ vào bụng Thẩm Mật, làm Khương Tố Ngôn không cam lòng tí nào, tất nhiên nàng biết rõ đó là nơi có tà khí nghiêm trọng nhất. Tuy không vui nhưng Khương Tố Ngôn cũng không từ chối thẳng, chỉ quay mặt sang chỗ khác.

"Vợ, suy nghĩ kỹ đi mà, chỗ này là tám vạn đó nha."

Cố Ỷ giơ tay, ra hiệu số 8.

Tám vạn quả thực là con số đủ sức cám dỗ. Dù Khương Tố Ngôn là một con quỷ không cần tiền bạc phàm trần, nhưng trước sự dụ dỗ của đồng tiền, cuối cùng cũng phải chịu thua. Nhìn thấy nàng rút hồn lực lại, Cố Ỷ không khỏi cảm thán trong lòng: Có tiền thật sự có thể sai khiến cả quỷ ma.

Sau khi lớp hồn lực bị gỡ bỏ, Cố Ỷ cuối cùng cũng thấy rõ tà khí bằng hồn lực đen kịt bao phủ bụng dưới Thẩm Mật.

Tà khí ấy không ngừng tuôn ra từ bụng dưới cô ấy, đây là lần đầu tiên Cố Ỷ gặp tình huống như vậy. Hồn lực một khi rời khỏi thân thể, theo lý thuyết sẽ nhanh chóng tiêu tán. Mà giữ được hồn lực ở lại lâu như vậy thì... phải mạnh đến cỡ nào chứ? Dù sao thì hiện tại Cố Ỷ mới chỉ gặp được ba người có thể làm được điều này: một là Khương Tố Ngôn, hai là ba mẹ cô, và ba chính là kẻ đang gieo thứ này vào người Thẩm Mật.

Hơn nữa, tà khí còn đang tiếp tục tràn ra ngoài, nhìn thế nào cũng thấy quái dị.

May là bên cạnh còn có một đại lão big boss trong giới quỷ, Cố Ỷ lập tức cầu cứu: "Vợ ơi, cái này là gì vậy?"

Đợi Cố Ỷ nhìn xong, Khương Tố Ngôn lại phủ lại "mosaic" lên bụng Thẩm Mật. Cố Ỷ hỏi, nàng cũng không giấu giếm mà nói thẳng ra. Dù sao thì trả lời câu hỏi của Cố Ỷ cũng là đang tạo cảm giác an toàn cho cô, điều mà Cố Ỷ từng nhấn mạnh.

*Mosaic: là mấy cái hiệu ứng làm mờ như mấy cục gạch che chỗ cần che. 

"Là quỷ chủng. Nó đã gieo hạt vào bụng người phụ nữ này, qua thời gian sẽ hình thành quỷ anh. Có lẽ đến khi quỷ anh ra đời, nó sẽ quay lại thu hoạch — ăn luôn đứa quỷ anh đấy."

*Quỷ chủng: chủng là hạt mầm, hiểu nôm na là quỷ gieo giống, cách nói khéo của việc quan hệ và làm phụ nữ có thai. Quỷ anh = thai quỷ hoặc em bé quỷ.

Cố Ỷ hiểu ra rồi. Cái người mà Thẩm Mật gọi là chồng, thật sự là "chồng" cô ta, ít nhất là đã "làm chuyện vợ chồng" rồi, nếu không thì lấy đâu ra quỷ chủng? Cố Ỷ không tin là con quỷ kia đơn thuần đến mức chỉ dùng tay nhét quỷ chủng vào bụng người ta. Cô biết rõ: quỷ và người cũng có thể làm chuyện ấy, miễn là con quỷ đủ mạnh để ngưng tụ thành thực thể.

Thứ này xử lý cũng không khó, chỉ cần tiêu diệt hồn lực là được. Nói trắng ra thì "quỷ chủng" chính là một loại hồn lực. Con quỷ kia đã gieo hạt vào bụng Thẩm Mật, quỷ chủng sẽ tự hấp thụ máu thịt và hồn lực của cô ấy để nuôi dưỡng chính mình, rồi một ngày kia xé bụng mà chui ra thành quỷ anh. Cũng may là Cố Ỷ tới kịp, nếu chậm thêm mười ngày nửa tháng, bụng cô ta sẽ phình lên như quả bóng bị bơm hơi.

Cố Ỷ từ trong ba lô lấy ra một hình nhân giấy không ghi chữ gì rồi đặt lên bụng Thẩm Mật. Cô không thể trực tiếp chạm vào Thẩm Mật, nên hình nhân giấy được cô ném từ xa lên bụng đối phương. Sau khi tiếp xúc với cơ thể Thẩm Mật, hình nhân giấy liền giang tay giang chân bám chặt lấy bụng cô ấy. Cố Ỷ giơ tay ngoắc một cái, hồn lực của quỷ chủng trong bụng Thẩm Mật bắt đầu ùn ùn trào ra, từng sợi từng sợi rút vào cơ thể hình nhân giấy, khiến nó phồng lên nhanh chóng.

Cũng nhờ đầu óc lanh lẹ, Cố Ỷ mới nghĩ ra cách này. Hình nhân giấy có thể hấp thụ và lưu trữ hồn lực, bất kể là của ai, chỉ cần là hồn lực thì đều hút được.

Đã vậy, thì hồn lực của quỷ chủng cũng chẳng thoát khỏi nó.

Faye: Xem Khương Tố Ngôn ghen mắc cười quá.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện