Chuyện vợ chồng ấy mà, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa. Hôm đó sau khi đút cho Khương Tố Ngôn no bụng, chuyện trước đó cũng xem như tạm gác lại.

Chỉ là tuy chuyện đó đã xong, nhưng trong lòng Cố Ỷ vẫn còn vướng một chuyện: Trương Gia Hào vẫn chưa đem tiền thưởng "công dân nhiệt tình" giao cho cô.

Ban đầu Cố Ỷ vẫn thản nhiên chờ đợi, dù sao lúc trước với vụ của Lý Diễm Hồng cũng phải một thời gian sau khi kết thúc thì cô mới nhận được khoản tiền thưởng đó. Nhưng khi ấy chỉ vài ba ngày là có.

Thế mà lần này, tờ lịch đã sang trang, bước vào tháng Tám rồi, Cố Ỷ vẫn chưa thấy Trương Gia Hào đến đưa tiền thưởng.

Tháng Tám trời càng nóng hơn, trên những tán cây ở phố cổ đầy ve sầu kêu inh ỏi. May mà bên cạnh Cố Ỷ còn có Khương Tố Ngôn như một chiếc máy điều hòa hình người, nếu không thì cô đã nóng đến mức mất hết khí chất rồi.

Cố Ỷ đúng là xinh thật, nhưng nếu vì nóng mà mồ hôi nhễ nhại, thì dù xinh đến đâu cũng giảm giá trị mất mấy phần.

Cô mua một chiếc ghế mây ở tiệm của dì hàng xóm kế bên, đặt ở tầng một cửa tiệm vàng mã của mình, vừa quạt quạt vừa đung đưa trên ghế. Cuốn sổ tay hướng dẫn dành cho người mới do Trần Tư Nam bán, Cố Ỷ đã học xong hết rồi, các thuật pháp cơ bản cô cũng đã nắm được, nhưng nói là thành thạo thì còn xa lắm.

Giờ cô đang ở một cái ngưỡng nhất định, nên không tiếp tục cắm đầu vào học nữa, mà chọn cách lười biếng một chút.

Đúng lúc ấy, Trương Gia Hào xuất hiện. Thấy anh ta, Cố Ỷ lập tức ngồi dậy khỏi ghế, định đưa anh vào căn nhà phía sau, nhưng Trương Gia Hào xua tay bảo không cần.

"Xe của tôi đậu ngay trước cửa, chỗ của cô đậu xe cũng khó, tôi đưa đồ xong là đi ngay." Trương Gia Hào giải thích rồi đưa cái túi xách trên tay cho Cố Ỷ.

Cô cầm lấy, nhìn vào thì thấy bên trong có hai chiếc phong bì.

Một cái dày, một cái rất mỏng.

Cố Ỷ hơi ngẩn ra, nhưng vẫn lấy cả hai ra. Cái dày đương nhiên là tiền thưởng công dân nhiệt tình, còn cái mỏng thì cô không hiểu lắm. Khi nhấc lên xem, cô mới nhận ra nó khác hoàn toàn cái kia, ngay cả kiểu dáng phong bì cũng khác.

Chỉ có một điểm giống nhau, mặt trước của phong bì không ghi gì cả.

Cố Ỷ vừa hỏi: "Cái này là gì vậy?" vừa lật mặt sau phong bì. Câu hỏi còn chưa dứt, ánh mắt cô đã rơi vào góc phải bên dưới mặt sau phong bì, nơi đó có một chữ cái nhỏ: "G."

Trương Gia Hào lau mồ hôi trên trán mới trả lời: "Cái này phát hiện được trong ống thư dưới chân núi Ngọc Long. Sau khi tiếp xúc với cô, trực giác tôi mách bảo chuyện cha mẹ cô mất tích có thể còn ẩn tình phía sau, nên đã nhờ đồng nghiệp bên đó điều tra kỹ lại, và mới phát hiện ra bức thư này."

"Người ký tên chắc là cha cô. Nội dung trong thư vì liên quan đến điều tra nên chúng tôi đã đọc qua rồi, đúng thật là thư cha mẹ cô viết cho cô. Nhưng không biết vì sao lại không gửi đi, mà phong bì cũng chẳng ghi gì cả. Dù vậy, tôi nghĩ bức thư này nên giao cho cô."

"Tôi cũng nhờ Triệu Thanh xem qua rồi, cậu ta xác nhận trên đó có khí tức của hồn lực, nhưng không nhìn ra được bên trong viết gì. Cô cẩn thận một chút."

Nói xong, Trương Gia Hào định rời đi. Cố Ỷ gọi với theo, nói lời cảm ơn.

"Ôi, có gì đâu mà cảm ơn, ngược lại là chúng tôi phải nói xin lỗi. Nếu lúc đó tìm kỹ hơn một chút, có khi bức thư này đã đến tay cô sớm hơn rồi."

Trương Gia Hào ra cửa, lên xe, không lâu sau chiếc xe cảnh sát rời khỏi cửa tiệm vàng mã.

Cố Ỷ mở bức thư ra, nhưng những dòng chữ hiện ra trước mắt lại khiến cô ngơ ngác.

Triệu Thanh vì bản lĩnh chưa đủ nên không nhìn rõ bên trong viết gì, còn Cố Ỷ thì nhìn thấy hết sức rõ ràng.

Trong tầm mắt cô có hai loại chữ: một loại được viết trực tiếp trên giấy thư, loại kia là dùng hồn lực viết, lơ lửng trên bề mặt tờ giấy.

Những dòng chữ viết trên giấy mang đậm hơi thở đời thường, giống như một đôi vợ chồng gửi thư về cho cô con gái yêu quý của mình, kể lại những điều đã thấy đã nghe ở núi Ngọc Long, nói rằng nếu có cơ hội, muốn dẫn Cố Ỷ đến đó chơi cùng.

Nhưng những dòng chữ viết bằng hồn lực lại chứa lượng thông tin lớn hơn nhiều. Giờ Cố Ỷ cũng đã có hồn lực, tất nhiên cô hiểu thứ này sau khi rời khỏi cơ thể sẽ nhanh chóng tan biến. Vậy mà những dòng chữ ấy vẫn tụ lại không tan, hơn nữa tính từ thời điểm cha mẹ cô mất tích đến nay cũng đã hơn nửa năm, mà hồn lực vẫn có thể tạo thành từng hàng chữ lơ lửng trên mặt giấy, có thể thấy người dùng hồn lực viết bức thư này mạnh đến mức nào.

Thật ra kể từ khi bước vào cửa tiệm vàng mã này, và vô duyên vô cớ trở thành phu quân của Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ từng nghi ngờ gia tộc của mình có điều gì đó không bình thường. Cô còn gọi điện về quê hỏi thử, nhưng phản ứng của họ hàng khiến cô xóa bỏ nghi ngờ đó.

Chỉ là, cô chưa từng nghĩ rằng có thể chính cha mẹ mình mới là những người có vấn đề. Từ khi có ký ức đến giờ, cha mẹ cô luôn là những người bình thường, chẳng có gì khác lạ.

Lý do sâu xa hơn nữa là, cô không muốn đưa vấn đề đẩy về hướng cha mẹ mình.

Thế nhưng giờ đây, bức thư của họ lại rõ ràng cho cô thấy: họ quả thật có vấn đề.

Chỉ riêng câu mở đầu của bức thư đã khiến Cố Ỷ buông bỏ mọi nghi ngờ, cả trái tim như bị siết chặt, đau đến mức nghẹt thở:

"Gửi cục cưng thân yêu, Ỷ Ỷ của ba mẹ:

Khi con nhận được bức thư này, có lẽ ba mẹ đã không còn trên đời. Chúng ta cũng không biết liệu con có thể nhận được nó hay không. Nhưng nếu có thể, chúng ta mong con cả đời này đừng bao giờ nhìn thấy nội dung trong bức thư này. Bởi nếu con đọc được, điều đó có nghĩa là con đã thấy được một thế giới hoàn toàn khác với thực tại, và đó chính là điều mà ba mẹ cho tới nay luôn không muốn con nhìn thấy.

Nếu con đã bước vào tiệm vàng mã, và còn thành vợ chồng với Quỷ Vương, vậy thì tiếp theo con nhất định phải tự lo cho bản thân. Trong 'Sổ tay kinh doanh tiệm vàng mã' chỉ là những thứ cơ bản nhất. Phòng phía tây bắc tầng hai sau nhà cũ, bên dưới tấm ván gỗ thứ ba tính từ cửa vào, có thứ tốt hơn. Con nhất định phải đọc kỹ từng chữ trên đó và khắc ghi chúng vào lòng.

Bây giờ con có thể chưa đọc được mấy trang, nhưng sau này, khi hồn lực của con mạnh dần lên, con sẽ thấy được nhiều hơn.

Cục cưng à, xin con hãy tin ba mẹ. Ba mẹ mãi mãi yêu con, và nguyện làm mọi thứ vì con."

Người ký tên dưới bức thư là cha mẹ của Cố Ỷ. Cô nhìn chằm chằm bức thư rất lâu, gần như muốn dán mắt cho đến khi trên thư nở hoa, sau đó lật đi lật lại nhiều lần, nhưng ngoài những dòng đó ra thì không còn gì khác.

Lượng thông tin trong bức thư này cực kỳ lớn. Cố Ỷ có thể suy ra: cha mẹ cô đã biết đến hồn lực từ rất lâu, và chắc chắn có liên hệ mật thiết với tiệm vàng mã của lão Cố. Họ dường như cũng biết cô sẽ rơi vào tình cảnh này, nên từ khi cô còn nhỏ đã bắt đầu âm thầm sắp xếp, để cô học được rất nhiều thứ.

Cố Ỷ học cách đánh cận chiến, các môn thể thao mạo hiểm đều thành thạo, không chỉ vì khi còn nhỏ có người chuyên môn dạy, mà hễ đến kỳ nghỉ hè hay nghỉ đông đều bị cha mẹ "lôi đi chơi". Nói là chơi, nhưng giờ nghĩ lại, nó giống như rèn luyện thì đúng hơn.

Trước kia Cố Ỷ vốn không muốn thừa nhận những điều này, nhưng giờ đây cô buộc phải chấp nhận: cha mẹ cô thực sự có liên quan đến mọi chuyện đang xảy ra với cô, hơn nữa rất có thể chính vì cô mà họ mới lên đường đến núi tuyết Ngọc Long, dẫn đến việc giờ đây bặt vô âm tín.

Bọn họ... đã vì cô mà âm thầm trả giá rất nhiều, ngay cả khi cô chẳng hề hay biết.

Cố Ỷ cẩn thận gấp lại bức thư, nhét vào lại phong bì, trước tiên lên tầng hai, đặt thư vào hộp cất đi như vật báu, sau đó mới làm theo lời dặn trong thư — xuống lầu, đi vào căn nhà phía sau rồi lên tầng hai.

Dù không ở nhà sau, nhưng trong khoảng thời gian này Cố Ỷ vẫn giữ cho nơi đó gọn gàng sạch sẽ. Nhà sau là tòa nhà hai tầng, rộng rãi hơn nhiều, nhìn cũng mới hơn. Sau khi dọn dẹp thì thoải mái hơn tầng hai của tiệm vàng mã phía trước rất nhiều, chỉ là cô không thích sống ở đó.

Bởi vì nơi đó quá lớn, quá trống, hai tầng rộng thênh thang chỉ có một mình cô với Khương Tố Ngôn — một con quỷ. Cố Ỷ không sợ không gian trống rỗng, nhưng lại sợ sự cô đơn ở đó.

Thế nên, cô thà chen chúc với Khương Tố Ngôn trong căn phòng nhỏ tầng hai của tiệm vàng mã, cũng không muốn ra sau ở.

Mặc dù đã quét dọn qua, nhưng do không ở thường xuyên nên thật ra cô chưa từng để ý kỹ. Nhưng trong thư mô tả rất chi tiết, nên tìm cũng không khó.

Cố Ỷ ngồi xổm xuống, gõ thử tấm ván gỗ thứ ba tính từ cửa vào, rồi gõ thử mấy tấm khác. Quả nhiên, bên dưới tấm đó là rỗng, âm thanh vang lên cũng khác biệt. Cô tìm dụng cụ cạy tấm ván đó lên, phát hiện bên dưới bị khoét rỗng.

Trong phần lõm đó có một chiếc hộp gỗ đen. Cố Ỷ kéo tay cầm lấy hộp ra, rồi ngồi bệt xuống sàn, mở hộp ra xem.

Bên trong đặt một quyển sách cũ kỹ. Sách không rách, nhưng vừa mở ra đã ngửi được mùi giấy cũ đặc trưng. Cô thổi nhẹ một cái làm bay đi lớp bụi trên bìa sách, nhưng rồi lại phát hiện, bìa sách không ghi gì cả.

Cố Ỷ mở trang đầu tiên, thấy một mảng trắng trơn, hoàn toàn không có gì.

Cô ngẩn người, nghĩ ngợi một lúc rồi truyền hồn lực vào quyển sách. Một lát sau, vài chữ lớn hiện ra trên trang đầu: "Người ngũ âm xuất thế, nhân gian tất loạn?"

Cô vô thức đọc thành tiếng, đọc xong lại càng ngơ ngác hơn. Trang đầu ngoài mấy chữ đó thì chẳng còn gì. Cô lật sang trang hai, định lặp lại thao tác truyền hồn lực thì bị Khương Tố Ngôn giữ tay lại: "Đừng phí công. Trang thứ hai có nhét hết hồn lực của nàng vào cũng chẳng đủ."

Cố Ỷ không tin, thử truyền một lúc rồi quyết đoán từ bỏ: Khương Tố Ngôn nói đúng.

Nhưng mấy chữ kia khiến Cố Ỷ cực kỳ tò mò. Cô hỏi Khương Tố Ngôn nhưng nàng không nói. Cô đành gọi cho Trần Tư Nam. Trần Tư Nam thì thẳng thắn trả lời: "Người ngũ âm chính là người có mệnh cách cực âm, tức là cả bát tự đều thuần âm."

*Bát Tự là Tám ký tự theo cách hiểu của người Trung Hoa, hay còn gọi là Tứ Trụ. Nói đơn giản là năm sinh tháng sinh ngày sinh giờ sinh theo Thiên Can (Giáp Ất Bính Đinh...) + Địa Chi (Tý Sửu Dần Mẹo...) + Ngũ Hành (Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ). Bát tự thuần Dương là Giáp, Bính, Mậu, Canh, Nhâm + Tý, Dần, Thìn, Ngọ, Thân, Tuất. Bát tự thuần âm là Ất, Đinh, Kỷ, Tân, Quý + Sửu, Mão, Tị, Mùi, Dậu, Hợi. VD như năm sinh là Bính Dần, suy ra đây là năm sinh thuần dương.

Cố Ỷ lập tức nhớ đến việc Trần Tư Nam từng nói mệnh cách cô đặc biệt âm, liền lo lắng hỏi: "Đừng nói chị là người ngũ âm nhé?"

"Tôi chưa xem bát tự của chị sao mà biết được, nhưng tôi đoán chắc không phải đâu. Người ngũ âm đều là số yểu mệnh, sống không qua tuổi trưởng thành. Chị sống phơi phới tới giờ rồi, sao mà là người ngũ âm được?"

Cố Ỷ vẫn không cam lòng: "Vậy liệu có cách nào đặc biệt để giúp người ngũ âm sống được đến tuổi như chị không?"

Trần Tư Nam sững người: "Ủa chị, chị cứ một hai phải chứng minh mình là người ngũ âm làm gì? Cái mệnh đó thì có gì hay? Mệnh hung đến mức không ai dám lại gần, nếu có chết đi thì vừa thành quỷ đã là lệ quỷ top đầu luôn ấy. Tốt nhất là vĩnh viên đừng có xuất hiện, chứ không thì cả cái giới bắt ma này sẽ nhắm vào người đó đầu tiên."

"Nếu chị thật sự là người ngũ âm thì dù có cách đặc biệt giúp chị sống đến giờ, thì toàn bộ giới bắt ma chắc cũng chẳng ai ngồi yên được, có khi họ Cố nhà chị là người đầu tiên ra tay, xử chị đầu tiên luôn đấy."

Cố Ỷ sờ sờ cổ mình, lẩm bẩm: "Ờ... vậy thôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện