Cố Ỷ đi theo làn khói xanh, trên điện thoại vẫn còn mở định vị. Cô vừa đi vừa dừng, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra nhìn, rồi phát hiện con đường này đang hướng thẳng về phía nghĩa trang Tây Sơn.

Gió lạnh thổi vù vù suốt đoạn đường khiến Cố Ỷ lạnh run, cô nheo mắt nhìn kỹ thì thấy phía trước có một chiếc xe buýt trông quen quen.

Cái dáng vẻ cũ nát này, chẳng phải chính là tuyến đêm số 4, chiếc xe buýt đêm hôm trước khiến cô làm mất vợ đó sao!

Cố Ỷ siết chặt tay ga, không thèm dừng lại mà lao thẳng tới trước cửa xe buýt đêm số 4. Đúng lúc đó lại có người đang lên xe chắn ngay trước mặt cô, nếu không thì tài xế có khi đã lái xe chạy mất rồi. Cố Ỷ liếc sơ tình hình, dứt khoát đỗ xe chắn ngay trước đầu xe buýt.

Tài xế nhìn thấy Cố Ỷ thì đã muộn. Nó thực sự rất muốn đạp ga tông cô một cú, nhưng chỉ cần nhớ đến vị nữ quỷ đang ở hang ổ của chúng là nó lại không kìm được rùng mình một cái.

Nó có thể bỏ rơi cô, nhưng nếu thật sự lỡ tay làm cô bị thương... Cố Ỷ có chuyện gì hay không thì nó không chắc, nhưng bản thân nó chắc chắn toi đời.

Tài xế định lùi xe tránh xa Cố Ỷ một chút, ai ngờ lại thấy cô giơ tay ném ra một con người giấy. Hình nhân giấy dán chặt lên kính chắn gió trước của xe buýt, nằm im không nhúc nhích. Tài xế còn đang nghi hoặc thì thấy trên người người giấy còn quấn một sợi dây đỏ mảnh.

Ngay giây tiếp theo, Cố Ỷ kéo sợi dây đỏ, trực tiếp ba bước thành hai bước nhảy vọt lên xe. Lần này cô không đi cửa chính mà chui thẳng qua kính chắn gió! Kính chắn gió của tuyến đêm số 4 trong mắt Cố Ỷ yếu như giấy, chỉ cần người giấy châm chút lửa, kính liền biến mất, người giấy bám chặt lấy khung xe, để cô tiện kéo dây trèo thẳng vào trong.

Chỉ có loại xe buýt ma như tuyến đêm số 4 này mới xảy ra chuyện như thế. Nếu đây là xe buýt thật sự thì giờ cô đã bẹp vào cửa kính từ lâu rồi.

Sợi dây làm từ giấy, theo lý mà nói thì rất dễ rách, nhưng Cố Ỷ đã truyền hồn lực vào nên mới đủ sức kéo cả người cô lên được. Hơn nữa với cô thì độ cao của chiếc xe buýt này chẳng đáng là gì. Hồi nhỏ cô học đủ thứ, cha mẹ lại mê thể thao, thường xuyên dẫn cô đến trung tâm thể thao chơi leo núi.

Khi Cố Ỷ nhẹ nhàng đáp xuống trong xe, hành khách trên xe buýt đều hoảng hồn nhảy dựng.

Mọi người nhao nhao kêu lên: "Gì vậy trời? Diễn xiếc à?" Bọn họ tận mắt thấy Cố Ỷ "từ không hóa có", kính xe như thể vô dụng, cô cứ thế chui qua kính chắn gió mà hiện ra ngay giữa xe buýt.

Cố Ỷ nhìn kỹ, tính cả người vừa lên ban nãy thì trên xe có tổng cộng ba người.

Cô sững người, nghiêng đầu hỏi tài xế: "Ông còn dám ra đây chở người à? Vợ tôi lại để ông đi chở người sao? Chị ấy biết tôi không muốn thấy ai chết, chắc chắn sẽ không làm chuyện thế này."

Tài xế ấp úng không nói nổi lời nào, lớp phấn dày trên mặt hắn cũng đang rơi lả tả. Cố Ỷ hiểu rồi: hóa ra là hắn giấu Khương Tố Ngôn lén ra ngoài. Nhất định là con đại quỷ sau lưng tên tài xế này không cam tâm, lén lút giở trò dưới mắt Khương Tố Ngôn.

Nó không dám tự mình ra mặt nên mới sai tài xế đến đây bắt người cho nó.

Cố Ỷ thở dài. Ba người trên xe đúng là xui xẻo, trong hoàn cảnh thế này mà còn bị kéo đi nữa. Cô giơ tay túm cổ áo tài xế lôi hắn ra khỏi ghế lái.

Một anh trai ngồi gần đó thấy cảnh này liền nổi giận: "Cô làm gì vậy hả? Cô đang cản trở tài xế điều khiển xe! Lỡ tụi tôi gặp chuyện thì sao?!"

Đại ca này quả thật là người đầy chính nghĩa, lập tức lao lên định túm lấy Cố Ỷ. Nhưng đáng tiếc, về mảng đánh người thì Cố Ỷ là max level. Cô kéo tài xế nghiêng người tránh sang một bên, tiện chân đá một cái làm anh ta mất trọng tâm, loạng choạng vài bước rồi nhào thẳng vào tay vịn ghế trước.

Cố Ỷ xách tài xế xe buýt nhẹ tênh, hoàn toàn không giống đang xách một người đàn ông trưởng thành.

Một người trưởng thành ít nhất cũng phải nặng đến năm mươi ký, vậy mà trông Cố Ỷ như thể chỉ đang xách một tờ giấy hay một túi nilon.

Anh trai đang nằm bò ra ghế phía trước thì không để ý, nhưng hai người còn lại trên xe thì thấy rõ mồn một.

Cố Ỷ nhìn ánh mắt nghi hoặc của họ, khẽ cười, chuẩn bị giúp họ "mở mang thế giới quan".

"Như mọi người thấy đấy, tài xế xe buýt này nhẹ lắm. Tôi nói trước, chuyện này tuyệt đối không phải biểu diễn ảo thuật..." Cô nhấc thử tài xế vài cái, đúng là nhẹ thật. Dĩ nhiên rồi, vì gã tài xế này vốn là một con quỷ, chẳng có tí thịt nào, chỉ là một thể linh hồn nên nhẹ là phải!

Cố Ỷ nói tiếp: "Là bởi vì bác tài xế đây không phải con người, mà là... một con quỷ." Cô xách tài xế đến khoảng giữa xe, đưa gã ra trước mặt hai hành khách: "Không tin thì mọi người xách thử xem."

Tài xế giận đến mức muốn nổ tung, hắn rất muốn quay lại cắn Cố Ỷ một phát, hút sạch hồn lực của cô, nhưng hắn lại chẳng làm gì được, đành bị xách như cái túi.

Thật ra hai người kia chẳng cần phải chạm vào thật. Lúc mới lên xe, không ai để ý kỹ gã tài xế, nhưng giờ nghe Cố Ỷ nói thế, mọi ánh nhìn đều dồn vào hắn, và rồi họ bắt đầu thấy có gì đó rất sai.

Phấn trên mặt tài xế rơi lả tả, qua lớp da tái xanh trắng bệch, hai người kia lập tức cảm thấy bất thường. Nhìn kỹ lại, gương mặt gã đã rách nát, thậm chí còn thấp thoáng thấy được cả xương bên dưới làn da... Một người bình thường mà có thể mang gương mặt thế này để lái xe buýt sao? Nhưng lời Cố Ỷ nói lại quá sức chấn động, điên đảo thế giới quan đối với họ, khiến cả hai vẫn chưa dám hoàn toàn tin tưởng. Cho đến khi có một người can đảm bước lên, khẽ chạm thử vào người tài xế. Vừa mới chạm vào đã rùng mình một cái.

Quỷ thì lạnh là chuyện đương nhiên, giữa mùa hè nóng nực mà đụng phải một cục băng sống, ai mà chẳng giật mình?

Người can đảm đó vừa đụng xong liền biến thành người nhát gan, nhưng lại không dám rời đi. Thời buổi này ai mà chưa từng xem vài bộ phim ma? Điều đáng sợ nhất là gặp phải loại ma không theo quy luật, đeo bám đến tận chân trời góc bể. Hắn sợ nếu giờ mà bỏ chạy, biết đâu lại bị ám suốt cả đời.

Người này tuy nhát nhưng lại khá lanh trí, liếc nhìn Cố Ỷ thì đoán ngay cô không phải quỷ. Dù sao da cô trắng hồng khỏe mạnh, hoàn toàn trái ngược với gương mặt của tên tài xế.

"Vậy... vậy giờ tụi tôi phải làm sao đây?"

Cố Ỷ bật cười: "Thì xuống xe thôi, còn sao nữa?"

Người kia nuốt nước bọt, dè dặt hỏi: "Nó... nó có đuổi theo tôi về tận nhà không?"

Vừa nghe thế, người còn lại chưa dám tiến lại gần, và cả anh trai chính nghĩa vừa mới đứng dậy sau cú ngã cũng tái mặt không còn giọt máu.

Cố Ỷ lắc đầu: "Không sao đâu, tôi đảm bảo nó có làm quỷ cũng chỉ nốt được đêm nay. Mai trời sáng là chẳng còn gì nữa hết. Mọi người xuống xe rồi bắt taxi về nhà, ngủ một giấc dậy, cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì."

Có được lời đảm bảo từ Cố Ỷ, hai người kia lập tức gật đầu như giã tỏi, không chút do dự, gió vừa nổi là người đã đi, chuồn lẹ ngay lập tức.

Đến cả anh trai vừa rồi nhào lên cũng men theo cửa trước mà lẻn xuống xe.

Cố Ỷ nghĩ ngợi một chút rồi gọi với theo anh ta: "Đại ca, nếu tiện thì giúp tôi đẩy cái xe đạp điện dùng chung ở đằng trước ra lề đường hộ cái nha."

"Được, được!" Anh chàng vội vàng gật đầu, vừa xuống xe là vội vàng quét mã mở cái xe đạp điện, sau đó tung chân leo lên, "vù" một cái đã phóng đi rất xa.

Đúng là đại ca mà, đến tốc độ chạy xe đạp điện cũng nhanh hơn mình.

Cố Ỷ thầm cảm khái trong lòng.

Sau đó cô ấn tên tài xế về lại ghế lái, còn mình thì không ngồi, chỉ đứng bên cạnh hắn, tay bám vào vách ngăn giữa ghế lái và đường đi phía trước, nghiêng đầu nói với tài xế: "Đi thôi, cùng nhau về miền quê hạnh phúc của ông nào."

Trước mặt cô vẫn còn làn khói xanh nhàn nhạt chỉ đường, nhưng lúc này Cố Ỷ thấy không cần nữa, liền phất tay cho nó tan đi. Duy trì hình thái của nó bằng hồn lực cũng tốn sức lắm chứ chẳng đùa.

Vừa nãy cô nói câu "Tôi đảm bảo nó làm quỷ cũng chỉ được nốt được đêm nay thôi", tên tài xế nghe thấy rõ mồn một. Bây giờ cô còn muốn hắn lái xe? Tài xế nhìn cô với ánh mắt oán thán ngập tràn, Cố Ỷ liếc hắn một cái: "Ông nghĩ kỹ đi, ông không lái thì tôi cũng biết đích đến nằm đâu. Tôi chẳng qua muốn đi nhờ thôi, nếu đến đi nhờ cũng không cho, thì khỏi cần đợi tới sáng mai."

Ý cô rất rõ ràng: Không chịu thì tôi xử lý ngay và luôn.

Tài xế đành bất lực, ngoan ngoãn đạp côn vào số, lái xe đi. Suốt cả quãng đường hắn chẳng dám dừng lại, thật sự có ai vẫy xe, đoán chừng cũng sẽ bị Cố Ỷ mời xuống. Hắn lái thẳng một đường, hướng về nghĩa trang Tây Sơn.

Cố Ỷ rảnh rỗi quá thì bắt đầu tám chuyện với tài xế, nhưng cũng không hẳn là chuyện phiếm, mỗi câu cô nói đều có dụng ý riêng: "Này, ma quỷ mấy người sao cứ thích ăn tôi thế?"

Lần trước gặp cũng vậy, trong mắt hắn cũng lóe lên thèm khát rõ ràng. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của đám ma quỷ, cô đều có cảm giác mình như món tráng miệng được bày sẵn.

Chỉ có ma nữ không mang oán khí lần trước và cô bé Nhân Nhân là không có ý muốn ăn cô.

Nghe Cố Ỷ hỏi vậy, tài xế cũng ngẩn người một chút: "Tôi chỉ cảm thấy cô có vẻ... ngon miệng, mà ăn rồi thì sẽ mạnh hơn rất nhiều. Nhưng tôi không dám ăn, ăn cô rồi đại ca tụi tôi chắc chắn sẽ không tha cho tôi đâu."

Cố Ỷ gật đầu. Chuyện này cô cũng đoán được, mệnh cô nhẹ, trời sinh dễ chiêu quỷ, ăn cô chắc chắn đại bổ. Mà không phải loại bổ bình thường, phải gọi là ăn một miếng là máu dồn lên não ngay lập tức.

Nếu không thì sao lại dễ bị quỷ đeo bám đến vậy.

Chiếc xe buýt tuyến đêm số 4 này cũng khá cũ, lắc lư chầm chậm suốt hơn nửa tiếng mới tới được trạm cuối ở nghĩa trang Tây Sơn. Tuy là trạm cuối nhưng do ít người lui tới, lại có tuyến du lịch chuyên dụng đi qua nên lâu dần trạm này bị bỏ hoang, biến thành bãi đỗ xe.

Khu này vắng tanh, bãi đỗ dần trở thành nơi tập kết các xe buýt hỏng, nhiều xe đến cả tám trăm năm không ai động tới.

Trước khi đến đây, Cố Ỷ đã tìm hiểu thông tin trên mạng nên cũng biết sơ qua tình hình.

Cô xách tên tài xế xuống xe, vừa đến nơi thì phát hiện có rất nhiều chiếc buýt đêm số 4 đang đỗ rải rác trong bãi. Trong bãi tối om không có một bóng đèn, chỉ có bảng đèn hiển thị "Tuyến đêm số 4" trên đầu xe phát ra ánh sáng lờ mờ. Đã vào đến đây rồi thì chúng chẳng thèm giả bộ là "Tuyến đêm số 14" nữa, hiện nguyên hình luôn.

Xem ra nơi này chính là hang ổ của đám xe buýt ma rồi.

Cố Ỷ dùng dây đỏ buộc tay tài xế, đầu còn lại nắm trong tay mình. Lúc trước cô toàn nắm cổ áo hắn để lôi đi, giờ xuống xe rồi, phải đi bộ, cô chẳng muốn tiếp tục kéo cổ áo nữa.

Dù sao hắn cũng cao hơn cô, cứ kéo kiểu đó mỏi tay chết mất.

"Đi thôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện