Cố Ỷ quyết định phải đi tìm vợ, đầu tiên là định đi hỏi thăm Trần Tư Nam một chuyến. Cô biết mình có thể dùng khói xanh để tìm người, nhưng thứ đó thực sự không chính xác lắm. Lỡ nó dẫn đường lung tung về tận ký túc xá thì biết làm sao? Cố Ỷ cảm thấy rất có thể là do mình vẫn chưa nắm rõ cách dùng, chứ không thì đã chẳng lệch đến mức như vậy. Thế nên cô mới muốn đến tìm Trần Tư Nam, mặc kệ thế nào thì Trần Tư Nam cũng là tiền bối của cô, hẳn sẽ có thể chỉ dẫn được phần nào.

Dựa vào mối liên hệ giữa cô và Khương Tố Ngôn, chỉ cần khói xanh hơi chính xác một chút, là cô có thể lần ra Khương Tố Ngôn ngay.

Dù cũng có thể gọi video để hỏi thẳng, nhưng Cố Ỷ vẫn cảm thấy gặp mặt hỏi chuyện thì đáng tin hơn. Có những việc, không gặp mặt thì không thể nói rõ được.

Sáng sớm hôm sau, cô dậy rất sớm rồi bắt xe buýt, chuẩn bị đến đạo quán Thanh Sơn tìm Trần Tư Nam.

Cố Ỷ cũng không ngờ, ban ngày ban mặt mà vẫn gặp chuyện bất thường. Lúc đang ngồi trên xe buýt, cô đã hơi buồn ngủ, dựa đầu vào cửa sổ lắc lư rồi thiếp đi. Đạo quán Thanh Sơn khá xa, cô phải mất ít nhất một tiếng nữa mới tới nơi. Trong lúc mơ màng, cô còn đặt báo thức cho mình.

Mơ mơ màng màng, cô nghe thấy tiếng ai đó đang gọi tên mình: "Cố Ỷ... Cố Ỷ..."

Giọng nói đó vang lên ngay bên tai, cách không xa lắm.

Cố Ỷ mở mắt ra, hơi ngơ ngác. Vừa lấy lại được tiêu cự, cả người cô nổi da gà. Ngay khoảnh khắc ấy, Cố Ỷ cảm thấy da đầu mình như tê rần.

Cô đang ngồi trên xe buýt, dựa vào cửa sổ, vậy mà lại nhìn thấy bên ngoài cửa kính có một thứ gì đó đang bám sát vào, mặt gần như dính sát vào kính xe, chỉ cách cô một lớp kính mỏng.

Cố Ỷ giật mạnh người lùi lại, rời ra khỏi cửa sổ.

Thứ ở bên ngoài kia trông giống như một nữ quỷ, cả gương mặt bị tóc đen dài che kín, những sợi tóc loang loáng bám đầy lên cửa kính, thậm chí còn đang tìm khe hở để chui vào trong.

May là đang giữa mùa hè nên mọi người đều đóng kín cửa xe, sợ làm mất hơi lạnh của điều hòa. Dù vậy, động tác của con quỷ kia cũng khiến Cố Ỷ toát cả mồ hôi lạnh.

"Bốp bốp." Nó vỗ tay vào kính, phát ra tiếng vang. Nhưng ngoài Cố Ỷ ra, dường như chẳng ai nhận ra điều gì bất thường. Cố Ỷ liếc nhìn bảng đèn phía trước xe buýt, còn hai trạm nữa mới tới đạo quán Thanh Sơn.

Nhưng con quỷ kia rõ ràng không muốn để Cố Ỷ đến nơi. Nó thấy không vào được bằng cửa sổ, liền bắt đầu bò men theo vỏ ngoài của xe buýt.

Cố Ỷ rút một hình nhân giấy từ trong túi ra, nắm chặt trong tay. Cô có thể nghe thấy âm thanh con quỷ đang bò quanh xe.

"Bốp bốp..." Tiếng động vang lên ngay phía trên đầu cô, sau đó lại chuyển hướng sang phía bên kia. Một lúc sau, tiếng động dường như đã xa dần, nhưng Cố Ỷ vẫn không dám lơi lỏng, vì cô biết: nó sẽ không dễ dàng buông tha cô.

Cố Ỷ đề phòng không biết nó định giở trò gì thì ngay lúc sau, cả chiếc xe bất ngờ xóc mạnh rồi tài xế phanh gấp, mấy hành khách ít ỏi trong xe đều bị đổ nhào về phía trước. May mà mọi người đều đang ngồi, nếu có ai đứng thì chắc chắn đã ngã lăn ra rồi.

Dù vậy, vẫn có vài người đụng mạnh vào lưng ghế phía trước, lập tức vang lên tiếng kêu đau: "Ái da..."

"Có lẽ bánh xe mắc phải gì đó rồi, tôi ra xem thử..." Tài xế sau một lúc mới hoàn hồn, chuẩn bị mở cửa xuống xe. Nhưng Cố Ỷ đã nhìn thấy một mớ tóc đen lù lù bên mép phải kính trước, rõ ràng là trò ma quỷ của thứ kia!

Cô hít sâu một hơi, ngay khoảnh khắc cửa trước và sau xe cùng mở, cô lập tức lao ra từ cửa sau.

Động tác của cô nhanh đến mức tài xế còn chưa kịp phản ứng. Nhìn thấy cô bỏ chạy, ông ta ngẩn ra: Mình còn chưa kiểm tra xong mà, sao có người lại hấp tấp chạy trước vậy? Chưa chắc xe có vấn đề gì mà!

Tài xế xuống xe, nhìn quanh trái phải một vòng nhưng chẳng phát hiện điều gì bất thường.

Sau đó, ông ta lên xe lại, khởi động để tiếp tục đến trạm tiếp theo.

Cố Ỷ xuống xe chính là vì sợ con quỷ đó sẽ lẻn vào khoang xe từ cửa trước. Nếu thật sự như thế thì chỉ với một đoạn đường ngắn còn lại, đến lúc tới trạm tiếp theo, có khi cô đã thành xác chết lạnh ngắt rồi. Cô biết mình không thể ở lại trên xe được, nên mới lập tức nhảy xuống.

Quả nhiên, mục tiêu của con quỷ chỉ có mỗi mình Cố Ỷ. Vừa thấy cô chạy, nó lập tức đuổi theo.

Dáng đi của nó khác hoàn toàn con người, bốn chi chạm đất, tay chân xoay tròn mà bò đi, tốc độ lại còn rất nhanh. Lúc này vẫn còn sáng sớm nên trời chưa nóng hẳn, nhưng mới chạy được một đoạn mà Cố Ỷ đã bắt đầu nóng bức, mồ hôi tuôn ra ròng ròng.

Dưới cái nắng thế này, bình thường ma quỷ vốn chẳng muốn xuất hiện, ngay cả một đại quỷ như Khương Tố Ngôn cũng không thích ra ngoài trời giữa ban ngày.

Cô không nhịn được quay đầu lại nhìn một cái. Quả thật ánh nắng gây tổn thương rất lớn cho nó, làn da xám trắng đã bị cháy xém rất nhiều, nhưng nó dường như không hề cảm thấy đau. Dù da bị thiêu thành như vậy, nó vẫn chậm rãi bám theo cô, mái tóc dài phủ kín đầu còn quất tới quất lui, như muốn vươn ra tóm lấy cô.

Sao cô có thể để nó toại nguyện được? Hình nhân giấy mà cô vẫn đang cầm trong tay được ném ngược ra sau, rồi cô lập tức vận hồn lực đánh ra, khiến hình nhân trong nháy mắt bốc cháy. Hình nhân giấy mang theo ngọn lửa lao thẳng về phía con quỷ kia, ôm chặt lấy mặt nó.

Ngay sau đó, con quỷ hét thảm lên một tiếng, Cố Ỷ mở to mắt ra, trong sự kinh hãi nhìn thấy có một đôi tay vươn ra từ ngay chỗ xương quai xanh nứt toạc xám trắng dưới cổ, đôi tay đó đang kéo hình nhân giấy đang ôm mặt nó xuống.

Vãi thật, thứ quái vật gì thế này?!

Thị lực của cô rất tốt, là một thanh niên không cần đeo kính cận nên nhìn cực kỳ rõ. Cô thấy bên trong có một thân thể teo tóp đang ẩn nấp, đôi tay mọc ra từ đó khô quắt như hai khúc xương bọc da trắng bệch.

Giống như lớp da bên ngoài chỉ là thứ treo tạm lên thân thể bên trong, còn thứ ẩn trong mới là "con quỷ" thật sự.

Chả trách con quỷ này lại có thể chạy nhong nhong giữa ban ngày, bị ánh nắng thiêu đốt thành vậy mà vẫn bất chấp. Hóa ra nó khoác lên mình một lớp da giả!

Cô thấy thế liền càng chạy nhanh hơn.

Giờ vẫn còn sớm, chỉ có vài người chạy bộ buổi sáng. Thấy cô hộc tốc chạy như đuổi mạng, một ông lão tốt bụng ở bên kia đường lên tiếng khuyên nhủ: "Cô bé à, đừng chạy nhanh thế coi chừng kiệt sức. Chạy bộ quan trọng là sự kiên trì..."

Lời còn chưa dứt thì đã thấy bóng cô biến mất khỏi tầm mắt: "Giới trẻ bây giờ chạy ghê thật."

Có thể là vì ông lão không "ngon miệng", mà cô thì quá "ngon" nên con quỷ chỉ chăm chăm đuổi theo cô, ánh mắt không hề rời khỏi.

"Hi hi... Cố Ỷ... hi hi..."

Vừa chạy, nó vừa há miệng phát ra những âm thanh kỳ dị như thế. Giọng nó cực kỳ khó nghe, lại còn không phân biệt được là nam hay nữ. Mỗi lần nó mở miệng, âm thanh vang ra như cái ống bị rò hơi, không cần nói đến việc dễ nghe, chỉ nghe thôi cũng đã muốn bịt tai lại rồi.

Nhưng cô đang chạy bán sống bán chết, nào có thời gian mà bịt tai, không thì nhất định đã bịt kín mít rồi.

Cô cũng biết cứ chạy mãi thế này cũng không phải cách hay. Cô nhắm chuẩn mục tiêu, tìm một chỗ không có người rồi đột ngột phanh gấp dừng lại.

Cô thở dốc, cố ổn định lại hơi thở, ánh mắt nhìn con ác quỷ đối diện không mang theo chút sợ hãi nào.

Con ác quỷ nhe răng cười, hai mắt cong thành hình trăng khuyết, đến mức không thấy được tròng mắt nữa.

"Cố Ỷ... Cố Ỷ..."

"Đừng gọi nữa, tính gọi hồn hay gì?" Cô thật sự thấy kỳ lạ, cái thứ xấu xí này làm sao biết được tên mình? Giờ trong giới quỷ cô nổi tiếng vậy thật sao?

Con quỷ có vẻ đang rất vui, hoàn toàn không để tâm đến lời cô, ngược lại còn vô cùng phấn khích. Cái kiểu phấn khích ấy giống hệt cảm giác cô từng xếp hàng 2 tiếng để chờ quán nổi tiếng mở cửa, rồi gọi món xong nhìn thấy mấy món ăn ngon lành bày ra trước mặt.

Tóm gọn lại là: Đói lâu ngày còn gặp được đồ ăn ngon.

May mà trong túi cô vẫn còn nhiều đồ. Cô là một người rất sợ chết, sau khi đọc kỹ cuốn Sổ tay hướng dẫn dành cho người mới mà Trần Tư Nam bán cho, rất nhiều pháp thuật cơ bản do nhà họ Cố truyền lại cô đã thuộc làu làu. Mặc dù do giới hạn hồn lực nên không tung ra được chiêu gì to tát, nhưng đánh thường và kỹ năng lẻ tẻ thì cô đều có cả.

Cô đưa tay ra sau lưng, rút từ túi bên hông balô ra một sợi dây đỏ. Sợi dây này nhìn như dây thường nhưng thật ra là dây làm bằng giấy, nó có màu đỏ là vì cô đã dùng bút mực đỏ chép đầy bùa trừ tà lên đó.

Tuyệt học gia truyền của Cố gia có tác dụng khắc chế quỷ khá mạnh. Sau khi được truyền hồn lực, nó có thể điều khiển dễ như tay chân mình, giống hệt cảm giác khi mới chơi trò điều khiển mấy Tiểu Lam Nhân bằng giấy.

Con quỷ phía đối diện rõ ràng chưa từng gặp người nào có bản lĩnh thực sự, chẳng hề có chút cảnh giác nào, cứ thế nhào về phía cô. Cố Ỷ nhanh chóng rút từ túi ra một xấp hình nhân giấy, dùng hồn lực đốt cháy rồi ném thẳng về phía nó.

Dưới sự điều khiển của cô, mấy hình nhân nhỏ đó sải bước kiên định, dang hai tay lao vào người con quỷ rồi bốc cháy. Cuối cùng, lớp da bên ngoài của con quỷ đã bị đốt đến tả tơi, dần dần lộ ra thân thể khô héo bên trong.

Cái thân thể ấy nhỏ gầy nhưng thật ra bộ xương rất lớn, đến khi nó hoàn toàn vươn mình ra, cô mới nhận ra đó là một thân thể đàn ông.

Đúng là đồ biến thái.

Cái thứ co người trốn dưới lớp da nữ quỷ ấy, thực chất là một con quỷ nam gầy gò, cao lêu khêu.

Cố Ỷ không nhịn được thầm chửi đổng trong lòng, lại lần nữa nhớ đến Khương Tố Ngôn.

Nếu có vợ cô ở đây, cô còn phải chịu đựng mấy thứ này sao? Khương Tố Ngôn sớm đã một phát nuốt luôn con quỷ cùng lớp da của nó rồi. Cô quay đầu liếc nhìn đạo quán Thanh Sơn ở không xa, chẳng biết Trần Tư Nam có cảm nhận được rằng có con quỷ đang toan giết người bạn duy nhất của cậu ngay ngoài cổng hay không.

Nếu cậu không cảm nhận được... thì chỉ còn cách tự mình giải quyết thôi!

Sau khi con quỷ thoát khỏi lớp da, ánh nắng mặt trời thiêu đốt trực tiếp lên da nó, khiến da phát ra những tiếng "xèo xèo", nhưng con quỷ không những không tỏ vẻ đau đớn, mà còn nhe răng cười với cô: "Hì hì... Cố Ỷ..."

Nụ cười đó chẳng chút dễ coi, làn da nhăn nheo dính trên mặt, da ở miệng thì chảy xệ xuống, đến cả cười cũng chẳng nhìn ra nổi hình dạng.

Trong mắt nó chỉ có mình cô. Giây tiếp theo, nó vươn cánh tay dài gầy gò lao thẳng về phía cô.

Cố Ỷ khẽ nghiêng người rồi hạ thấp trọng tâm, ngay khoảnh khắc nó lao tới, cô dùng sợi dây đỏ trói chặt cổ tay nó. Khi sợi dây chạm vào da nó, sắc mặt nó rõ ràng thay đổi.

Cố Ỷ nhe tám chiếc răng trắng bóng ra cười: "Cười đi, sao không cười nữa?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện