Việc Cố Ỷ không hành động theo lẽ thường hiển nhiên khiến Lý Diễm Hồng và con ác quỷ sau lưng bà ta đều khựng lại.
Trong đôi mắt đờ đẫn của Lý Diễm Hồng hiện lên chút do dự. Bà ta vẫn cầm con dao dính máu trong tay, trông vô cùng kinh khủng, nhưng giọng nói lại khàn khàn, giống hệt như giọng đã gọi Nhân Nhân đêm qua.
"Cô ấy... cô ấy chưa từng hại Nhân Nhân..."
Lời này của Lý Diễm Hồng vừa thốt ra đã lập tức bị con ác quỷ phía sau phản bác lại: "Bà quên tôi đã nói gì với bà rồi sao? Chúng ta vừa mới giết hai người, nhưng bà cũng thấy đám cảnh sát đó đuổi gắt gao thế nào rồi đấy! Tôi phải vất vả lắm mới giúp bà thoát khỏi bọn chúng! Giờ mà không giết thêm người thứ ba, thì cảnh sát sẽ bắt được bà đấy!"
"Đến lúc đó thù của Nhân Nhân phải làm sao bây giờ?! Chỉ có cách ăn cô ta! Cô ta là món đại bổ, chỉ cần ăn cô ta, tôi sẽ trở nên rất mạnh, rất rất mạnh! Một khi tôi mạnh rồi, đám cảnh sát đó chẳng là gì cả! Mối thù của Nhân Nhân, bà có thể tự tay trả!"
Lúc này, Cố Ỷ chỉ cảm thấy mình cực kỳ vô tội. Gì mà "món đại bổ"? Ăn cô rốt cuộc có bổ thật hay không thì chưa biết, nhưng có thể đừng nói thẳng trước mặt cô như vậy không!? Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Cố Ỷ cũng phải thừa nhận con ác quỷ này thật sự rất giỏi... "đấu võ mồm". Vốn ánh mắt của Lý Diễm Hồng đã lộ ra vẻ do dự, nhưng sau mấy câu của con ác quỷ, ánh mắt bà lập tức trở nên kiên định, thậm chí còn mang theo sát ý khi nhìn cô.
Cố Ỷ hiểu rõ, dựa vào khẩu chiến thì chắc chắn không thắng được nó.
Nếu không thể dao động kẻ địch về mặt tinh thần, vậy thì chỉ có thể khiến nó dao động bằng... phương pháp vật lý.
Ra tay trước thì chiếm thế thượng phong, ra tay sau thì chuốc lấy thiệt thòi, nhất là khi Lý Diễm Hồng còn đang cầm dao. Nếu không tước vũ khí của bà ta trước, thì rất dễ xảy ra sự cố trong lúc giằng co sau này.
Cố Ỷ nghĩ rất rõ ràng. Ngay khi thấy ánh mắt của Lý Diễm Hồng bắt đầu thay đổi, cô lập tức lao người về phía trước, chém mạnh vào cổ tay bà ta, nhanh chóng tước con dao.
Trước đây Cố Ỷ từng suy đoán: việc Lý Diễm Hồng có thể chạy nhanh như vậy hoàn toàn là do ác quỷ nhập thể. Trong tình huống này, thể lực, tốc độ và sức mạnh của bà ta đều có thể vượt trội hơn cô, nhưng về kỹ thuật thì chắc chắn cô giỏi hơn!
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Cố Ỷ, ngay trong lần giáp mặt đầu tiên, cổ tay của Lý Diễm Hồng bị đánh trúng, không thể giữ nổi con dao khiến nó rơi xuống đất. Bà ta hoảng hốt, theo phản xạ lùi lại một bước.
Con dao rơi xuống phát ra tiếng keng, còn xoay một vòng trên mặt đất.
Thấy Lý Diễm Hồng vừa lùi bước, Cố Ỷ lập tức đưa chân ra đạp lên thân dao, rồi đá mạnh ra sau. Con dao bị cô đá bay đi mấy mét, tạm thời cả hai bên đều không thể với tới.
Theo lẽ thường, lúc này Cố Ỷ nên lập tức lao đến quấn lấy Lý Diễm Hồng, tìm cách khống chế hành động của bà ta. Nhưng trên người Lý Diễm Hồng phủ đầy hắc khí, hơn nữa khi nãy chạm vào cổ tay bà ta, Cố Ỷ còn cảm thấy lạnh đến đau nhói. Cô nhận ra rằng đánh cận chiến với đối phương lúc này là một ý tưởng không hay.
Nếu Lý Diễm Hồng là người có kinh nghiệm, lẽ ra bà ta sẽ lập tức tiến tới cuốn lấy Cố Ỷ. Nhưng bà ta chỉ là người ngoài nghề, nên phản ứng đầu tiên sau khi dao rơi là chạy đi nhặt lại, điều này khiến trọng tâm cơ thể của bà ta càng thêm bất ổn.
Cố Ỷ chớp lấy thời cơ, tung một cú đá vào mắt cá chân của Lý Diễm Hồng, phá vỡ trọng tâm của bà ta, muốn khiến đối phương ngã xuống. Nhưng Lý Diễm Hồng lại không ngã, con ác quỷ đang nằm rạp trên lưng bà ta túm chặt lấy lớp áo dày của bà, gắng sức giữ cho thân thể bà ta đứng vững.
"Má nó!"
Cố Ỷ không nhịn được bật tiếng chửi, như vậy là chơi ăn gian! Quá ăn gian luôn! Làm sao có thể như thế chứ!?
Nhưng thứ ăn gian hơn... vẫn còn ở phía sau.
Rõ ràng con dao khi nãy đã bị Cố Ỷ đá bay rất xa, trong tình cảnh cả hai đều đang đề phòng nhau thì vốn dĩ chẳng ai có cơ hội nhặt được nó. Vậy mà một tia hắc khí từ người con ác quỷ kia lại trườn dọc theo cánh tay của Lý Diễm Hồng, rồi giống như tơ nhện của Người Nhện, "tách" một tiếng bám chặt vào chuôi dao, sau đó nhanh chóng kéo nó trở lại tay Lý Diễm Hồng.
Cố Ỷ chết lặng. Đây là lần đầu tiên cô gặp đối thủ "bật hack" như vậy, đừng nói là đánh thắng, cô thậm chí còn không biết nên đánh kiểu gì!
Tuy nhiên, Cố Ỷ vẫn vùng vẫy chống đỡ một lúc. Nhưng dưới sự phối hợp tấn công của Lý Diễm Hồng và con ác quỷ, cô vẫn bị sơ hở rồi ngã nhào xuống đất. Lý Diễm Hồng liền cầm dao lao tới, đè lên người cô, giơ cao con dao lên.
Trong ánh mắt của Lý Diễm Hồng vẫn còn đôi chút dao động, nhưng con ác quỷ không ngừng thì thầm bên tai bà ta. Ánh mắt của Lý Diễm Hồng trở nên ngày càng kiên định.
Bà ta còn vừa nâng dao lên vừa khẽ lẩm bẩm: "Xin lỗi, cô là người vô tội... nhưng tôi muốn báo thù cho con gái mình! Chỉ cần giết cô, nó sẽ có thêm sức mạnh, tôi mới có thể trả thù cho con gái mình!"
Cố Ỷ không nhịn được thở dài một tiếng. Giữa mạng sống của mình và của Lý Diễm Hồng, cô vẫn chọn... mạng của mình.
Cô nhẹ giọng gọi một tiếng: "Vợ ơi."
Trong đôi mắt của ác quỷ lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ thoáng chốc sau, toàn bộ ánh nhìn đã phủ kín sự sợ hãi. Nó kéo mạnh Lý Diễm Hồng lùi lại, lùi xa đến cả chục mét.
Một làn sương đen đặc cuồn cuộn tuôn ra từ cái bóng của Cố Ỷ, bộ hỉ phục đỏ rực như máu trải dài trên mặt đất. Chỉ chốc lát sau, bóng hình của Khương Tố Ngôn hiện ra.
"Phu quân à, ngươi chỉ biết gọi ta trong những lúc thế này thôi."
Tuy lời của Khương Tố Ngôn nghe có vẻ trách móc, nhưng phải thừa nhận rằng, Cố Ỷ đúng là người rất thực tế. Trước đó cô không gọi Khương Tố Ngôn, là vì cho rằng mình có thể tự giải quyết được.
Tuy nhiên, rất nhanh chóng cô đã nhận ra: bản thân hoàn toàn không làm nổi.
Lần trước khi Lý Diễm Hồng mang theo ác quỷ đến tiệm vàng mã tìm Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn không xuống theo mà chỉ ở trên lầu xem phim truyền hình. Còn lần trước đó nữa khi gặp Lý Diễm Hồng, Khương Tố Ngôn cũng chỉ nấp trong bóng của cô, chưa từng để lộ thân hình nên họ không phát hiện ra nàng.
Từ những điều đó có thể thấy, Khương Tố Ngôn thực sự là một con quỷ rất mạnh. Chỉ cần nàng không hiện thân, ác quỷ kia hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của nàng.
Cố Ỷ vỗ vỗ mông đứng dậy, trong lúc đứng lên ánh mắt cô vẫn không rời khỏi Lý Diễm Hồng và ác quỷ kia. Lúc nãy chỉ trong tích tắc, ác quỷ đã kéo Lý Diễm Hồng ra xa, mà giờ phút này, trong mắt nó khi nhìn Khương Tố Ngôn vẫn còn đầy vẻ đề phòng và khiếp sợ.
Quỷ ăn người là thật, nhưng đừng quên, quỷ cũng có thể ăn quỷ.
Thế giới của quỷ vừa tàn khốc vừa đơn giản. Kẻ mạnh là vua, kẻ thua làm giặc. Chỉ cần ngươi không mạnh bằng quỷ khác, sẽ bị nó nuốt sống, hồn lực trên người cũng sẽ trở thành dinh dưỡng cho nó, giúp nó trưởng thành hơn.
Dĩ nhiên, ác quỷ không hề muốn trở thành bữa trưa của Khương Tố Ngôn hôm nay. Nó điều khiển Lý Diễm Hồng định âm thầm lùi bước, nhưng bỗng phát hiện, con nữ quỷ đáng sợ kia... hình như không định ra tay với chúng.
Đôi mắt ác quỷ xoay tròn một vòng. Nó nhìn nữ quỷ mặc hỉ phục đỏ, rồi lại nhìn về phía Cố Ỷ.
Với thân phận là một con quỷ, nó lập tức nhận ra mối quan hệ giữa Khương Tố Ngôn và Cố Ỷ, không phải kiểu ký sinh như nó và Lý Diễm Hồng, mà là loại khế ước cấp cao hơn.
Ác quỷ trầm ngâm suy nghĩ một hồi, bỗng dưng nở nụ cười lạnh: Quả nhiên, quỷ có hồn lực như vậy tuyệt đối không thể là thứ của nhân gian, nhất định là đến từ âm phủ.
Nhưng một ác quỷ dưới âm phủ có thể vô duyên vô cớ trốn thoát ra ngoài sao? Nó đã làm quỷ nhiều năm, gặp qua vô số những con quỷ khác, đông như nước lũ tràn sông. Từ lúc yếu đuối ban đầu trở thành như bây giờ, nó cũng đã trải qua không ít chuyện. Lúc mới bắt đầu, chỉ dựa vào cái miệng của mình mà sống.
Loại ác quỷ này, so với những kẻ chỉ biết dùng vũ lực như Đầu Rong Biển còn nguy hiểm hơn nhiều.
Ác quỷ cười khẽ vài tiếng "hê hê hê" rồi nói: "Ngài là nhờ khế ước với người đó mới có thể tạm thời ở lại dương gian đúng không? Nói thật nhé, dương gian đối với những tiểu quỷ như bọn tôi đúng là thiên đường. Nhưng ngài ở âm phủ chắc chắn cũng chẳng thiếu ăn thiếu uống gì. Ban ngày nắng chói chang như vậy, chắc chắn không dễ chịu bằng ở âm phủ rồi."
Mí mắt của Cố Ỷ giật giật, cảm thấy có điềm xấu.
Cố Ỷ đã hai lần trải nghiệm "võ mồm" của con ác quỷ này, giờ nghe giọng điệu của nó, hình như định giở trò miệng lưỡi với Khương Tố Ngôn?
Đối mặt với lời khích bác của ác quỷ, Khương Tố Ngôn hoàn toàn không phản ứng gì. Dù sao nàng cũng là một con lão quỷ ngàn năm, một tiểu quỷ muốn nhìn thấu được suy nghĩ của nàng thì quá ngây thơ rồi.
Nhưng Cố Ỷ thì khác. Tuy cô là người thông minh, nhưng dù gì cũng chưa từng bước chân ra xã hội, kinh nghiệm sống còn hạn chế.
So với những người cùng tuổi, thậm chí nhiều người chưa đến ba mươi, Cố Ỷ là người làm việc cẩn trọng, giao tiếp khéo léo, thậm chí diễn xuất cũng rất tốt.
Nhưng nếu đối mặt với những người từng trải hoặc những con quỷ đã chết không biết bao nhiêu năm, thì cô vẫn còn non nớt.
Dù trong lòng có chút gấp gáp, Cố Ỷ vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, không để lộ ra ngoài. Nhưng ánh mắt cô vừa dao động, ác quỷ lập tức nhận ra, nó đã đoán đúng rồi.
Cố Ỷ muốn ngăn nó nói tiếp nhưng không biết phải mở miệng thế nào. Cô không phải người ăn nói vụng về, nhưng lần này cán cân chiến thắng đã nghiêng về phía ác quỷ, bởi vì giữa họ tồn tại sự bất cân xứng về thông tin.
Là quỷ, ác quỷ hiểu rõ những chuyện liên quan đến quỷ giới; có những điều Cố Ỷ không biết, nó lại nắm rõ như lòng bàn tay.
Chính vì thông tin không ngang bằng, Cố Ỷ thậm chí không biết nên mở lời từ đâu, sợ rằng lỡ nói sai điều gì, chạm vào điểm giới hạn của Khương Tố Ngôn, sẽ khiến nàng ấy rời xa mình.
Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, Cố Ỷ cảm thấy cái mạng nhỏ của mình chắc chắn xong đời.
Vì thế dù trong lòng sốt ruột, cô cũng không dám biểu lộ ra ngoài.
Ác quỷ lập tức thừa thắng xông lên: "Ngài nghĩ mà xem, ngài ở dương gian lâu như vậy, chẳng phải rất khó chịu sao? Tôi ra tay giúp ngài, tôi đảm bảo không ăn cô ta. Ngài dắt cô ta xuống âm phủ cùng luôn, chẳng phải vui vẻ biết bao?"
Từ mái tóc rối bù, ánh mắt nịnh hót lộ rõ ra ngoài, còn có giọng nói cũng đầy vẻ xu nịnh khiến Cố Ỷ nghe mà nghiến răng ken két.
Bậc thầy khẩu chiến, đúng là đáng sợ đến mức này.
Nếu khẩu chiến cũng có đẳng cấp, thì con ác quỷ này chắc chắn là bậc vương giả. Nó không chỉ giỏi khuấy động lòng người, mà ngay cả quỷ nó cũng xúi giục được.
Cố Ỷ vẫn không yên tâm, nhìn về phía Khương Tố Ngôn, nhưng vì cô đang đứng phía sau nên chỉ thấy bóng lưng đỏ rực kia, không nhìn thấy sắc mặt.
Khương Tố Ngôn không có biểu cảm gì, cho đến khi ác quỷ lẩm bẩm thêm một câu: "Chẳng lẽ, ngài không muốn có được cô ta sao?"
Khương Tố Ngôn khẽ động đậy, vạt váy cưới đỏ sẫm lay nhẹ, nàng quay người lại, đôi mắt đen thăm thẳm kia nhìn thẳng vào Cố Ỷ, như muốn khắc sâu hình ảnh cô vào tim mình.
Cùng với động tác của nàng, sương đen lan tỏa ra, bao phủ cả Cố Ỷ, Lý Diễm Hồng và ác quỷ vào một vùng.
Ác quỷ không kìm được mà mừng rỡ ra mặt, ánh mắt phấn khích không thể che giấu dù cho mái tóc rối bù.
Cố Ỷ nuốt nước bọt một cách không kiểm soát. Phải thừa nhận, lời nói của ác quỷ không chỉ khiến Khương Tố Ngôn dao động, mà còn khiến lòng cô hoảng loạn.
Trần Tư Nam cũng từng nói, sớm muộn gì Khương Tố Ngôn cũng sẽ đưa cô xuống dưới. Cố Ỷ cũng cảm thấy, sớm muộn gì mình cũng sẽ chết vì Khương Tố Ngôn.
Mà hiện giờ hành động của Khương Tố Ngôn, khiến Cố Ỷ cảm thấy rõ ràng: Nàng ấy đã dao động rồi.
Trong đôi mắt đờ đẫn của Lý Diễm Hồng hiện lên chút do dự. Bà ta vẫn cầm con dao dính máu trong tay, trông vô cùng kinh khủng, nhưng giọng nói lại khàn khàn, giống hệt như giọng đã gọi Nhân Nhân đêm qua.
"Cô ấy... cô ấy chưa từng hại Nhân Nhân..."
Lời này của Lý Diễm Hồng vừa thốt ra đã lập tức bị con ác quỷ phía sau phản bác lại: "Bà quên tôi đã nói gì với bà rồi sao? Chúng ta vừa mới giết hai người, nhưng bà cũng thấy đám cảnh sát đó đuổi gắt gao thế nào rồi đấy! Tôi phải vất vả lắm mới giúp bà thoát khỏi bọn chúng! Giờ mà không giết thêm người thứ ba, thì cảnh sát sẽ bắt được bà đấy!"
"Đến lúc đó thù của Nhân Nhân phải làm sao bây giờ?! Chỉ có cách ăn cô ta! Cô ta là món đại bổ, chỉ cần ăn cô ta, tôi sẽ trở nên rất mạnh, rất rất mạnh! Một khi tôi mạnh rồi, đám cảnh sát đó chẳng là gì cả! Mối thù của Nhân Nhân, bà có thể tự tay trả!"
Lúc này, Cố Ỷ chỉ cảm thấy mình cực kỳ vô tội. Gì mà "món đại bổ"? Ăn cô rốt cuộc có bổ thật hay không thì chưa biết, nhưng có thể đừng nói thẳng trước mặt cô như vậy không!? Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Cố Ỷ cũng phải thừa nhận con ác quỷ này thật sự rất giỏi... "đấu võ mồm". Vốn ánh mắt của Lý Diễm Hồng đã lộ ra vẻ do dự, nhưng sau mấy câu của con ác quỷ, ánh mắt bà lập tức trở nên kiên định, thậm chí còn mang theo sát ý khi nhìn cô.
Cố Ỷ hiểu rõ, dựa vào khẩu chiến thì chắc chắn không thắng được nó.
Nếu không thể dao động kẻ địch về mặt tinh thần, vậy thì chỉ có thể khiến nó dao động bằng... phương pháp vật lý.
Ra tay trước thì chiếm thế thượng phong, ra tay sau thì chuốc lấy thiệt thòi, nhất là khi Lý Diễm Hồng còn đang cầm dao. Nếu không tước vũ khí của bà ta trước, thì rất dễ xảy ra sự cố trong lúc giằng co sau này.
Cố Ỷ nghĩ rất rõ ràng. Ngay khi thấy ánh mắt của Lý Diễm Hồng bắt đầu thay đổi, cô lập tức lao người về phía trước, chém mạnh vào cổ tay bà ta, nhanh chóng tước con dao.
Trước đây Cố Ỷ từng suy đoán: việc Lý Diễm Hồng có thể chạy nhanh như vậy hoàn toàn là do ác quỷ nhập thể. Trong tình huống này, thể lực, tốc độ và sức mạnh của bà ta đều có thể vượt trội hơn cô, nhưng về kỹ thuật thì chắc chắn cô giỏi hơn!
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Cố Ỷ, ngay trong lần giáp mặt đầu tiên, cổ tay của Lý Diễm Hồng bị đánh trúng, không thể giữ nổi con dao khiến nó rơi xuống đất. Bà ta hoảng hốt, theo phản xạ lùi lại một bước.
Con dao rơi xuống phát ra tiếng keng, còn xoay một vòng trên mặt đất.
Thấy Lý Diễm Hồng vừa lùi bước, Cố Ỷ lập tức đưa chân ra đạp lên thân dao, rồi đá mạnh ra sau. Con dao bị cô đá bay đi mấy mét, tạm thời cả hai bên đều không thể với tới.
Theo lẽ thường, lúc này Cố Ỷ nên lập tức lao đến quấn lấy Lý Diễm Hồng, tìm cách khống chế hành động của bà ta. Nhưng trên người Lý Diễm Hồng phủ đầy hắc khí, hơn nữa khi nãy chạm vào cổ tay bà ta, Cố Ỷ còn cảm thấy lạnh đến đau nhói. Cô nhận ra rằng đánh cận chiến với đối phương lúc này là một ý tưởng không hay.
Nếu Lý Diễm Hồng là người có kinh nghiệm, lẽ ra bà ta sẽ lập tức tiến tới cuốn lấy Cố Ỷ. Nhưng bà ta chỉ là người ngoài nghề, nên phản ứng đầu tiên sau khi dao rơi là chạy đi nhặt lại, điều này khiến trọng tâm cơ thể của bà ta càng thêm bất ổn.
Cố Ỷ chớp lấy thời cơ, tung một cú đá vào mắt cá chân của Lý Diễm Hồng, phá vỡ trọng tâm của bà ta, muốn khiến đối phương ngã xuống. Nhưng Lý Diễm Hồng lại không ngã, con ác quỷ đang nằm rạp trên lưng bà ta túm chặt lấy lớp áo dày của bà, gắng sức giữ cho thân thể bà ta đứng vững.
"Má nó!"
Cố Ỷ không nhịn được bật tiếng chửi, như vậy là chơi ăn gian! Quá ăn gian luôn! Làm sao có thể như thế chứ!?
Nhưng thứ ăn gian hơn... vẫn còn ở phía sau.
Rõ ràng con dao khi nãy đã bị Cố Ỷ đá bay rất xa, trong tình cảnh cả hai đều đang đề phòng nhau thì vốn dĩ chẳng ai có cơ hội nhặt được nó. Vậy mà một tia hắc khí từ người con ác quỷ kia lại trườn dọc theo cánh tay của Lý Diễm Hồng, rồi giống như tơ nhện của Người Nhện, "tách" một tiếng bám chặt vào chuôi dao, sau đó nhanh chóng kéo nó trở lại tay Lý Diễm Hồng.
Cố Ỷ chết lặng. Đây là lần đầu tiên cô gặp đối thủ "bật hack" như vậy, đừng nói là đánh thắng, cô thậm chí còn không biết nên đánh kiểu gì!
Tuy nhiên, Cố Ỷ vẫn vùng vẫy chống đỡ một lúc. Nhưng dưới sự phối hợp tấn công của Lý Diễm Hồng và con ác quỷ, cô vẫn bị sơ hở rồi ngã nhào xuống đất. Lý Diễm Hồng liền cầm dao lao tới, đè lên người cô, giơ cao con dao lên.
Trong ánh mắt của Lý Diễm Hồng vẫn còn đôi chút dao động, nhưng con ác quỷ không ngừng thì thầm bên tai bà ta. Ánh mắt của Lý Diễm Hồng trở nên ngày càng kiên định.
Bà ta còn vừa nâng dao lên vừa khẽ lẩm bẩm: "Xin lỗi, cô là người vô tội... nhưng tôi muốn báo thù cho con gái mình! Chỉ cần giết cô, nó sẽ có thêm sức mạnh, tôi mới có thể trả thù cho con gái mình!"
Cố Ỷ không nhịn được thở dài một tiếng. Giữa mạng sống của mình và của Lý Diễm Hồng, cô vẫn chọn... mạng của mình.
Cô nhẹ giọng gọi một tiếng: "Vợ ơi."
Trong đôi mắt của ác quỷ lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ thoáng chốc sau, toàn bộ ánh nhìn đã phủ kín sự sợ hãi. Nó kéo mạnh Lý Diễm Hồng lùi lại, lùi xa đến cả chục mét.
Một làn sương đen đặc cuồn cuộn tuôn ra từ cái bóng của Cố Ỷ, bộ hỉ phục đỏ rực như máu trải dài trên mặt đất. Chỉ chốc lát sau, bóng hình của Khương Tố Ngôn hiện ra.
"Phu quân à, ngươi chỉ biết gọi ta trong những lúc thế này thôi."
Tuy lời của Khương Tố Ngôn nghe có vẻ trách móc, nhưng phải thừa nhận rằng, Cố Ỷ đúng là người rất thực tế. Trước đó cô không gọi Khương Tố Ngôn, là vì cho rằng mình có thể tự giải quyết được.
Tuy nhiên, rất nhanh chóng cô đã nhận ra: bản thân hoàn toàn không làm nổi.
Lần trước khi Lý Diễm Hồng mang theo ác quỷ đến tiệm vàng mã tìm Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn không xuống theo mà chỉ ở trên lầu xem phim truyền hình. Còn lần trước đó nữa khi gặp Lý Diễm Hồng, Khương Tố Ngôn cũng chỉ nấp trong bóng của cô, chưa từng để lộ thân hình nên họ không phát hiện ra nàng.
Từ những điều đó có thể thấy, Khương Tố Ngôn thực sự là một con quỷ rất mạnh. Chỉ cần nàng không hiện thân, ác quỷ kia hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của nàng.
Cố Ỷ vỗ vỗ mông đứng dậy, trong lúc đứng lên ánh mắt cô vẫn không rời khỏi Lý Diễm Hồng và ác quỷ kia. Lúc nãy chỉ trong tích tắc, ác quỷ đã kéo Lý Diễm Hồng ra xa, mà giờ phút này, trong mắt nó khi nhìn Khương Tố Ngôn vẫn còn đầy vẻ đề phòng và khiếp sợ.
Quỷ ăn người là thật, nhưng đừng quên, quỷ cũng có thể ăn quỷ.
Thế giới của quỷ vừa tàn khốc vừa đơn giản. Kẻ mạnh là vua, kẻ thua làm giặc. Chỉ cần ngươi không mạnh bằng quỷ khác, sẽ bị nó nuốt sống, hồn lực trên người cũng sẽ trở thành dinh dưỡng cho nó, giúp nó trưởng thành hơn.
Dĩ nhiên, ác quỷ không hề muốn trở thành bữa trưa của Khương Tố Ngôn hôm nay. Nó điều khiển Lý Diễm Hồng định âm thầm lùi bước, nhưng bỗng phát hiện, con nữ quỷ đáng sợ kia... hình như không định ra tay với chúng.
Đôi mắt ác quỷ xoay tròn một vòng. Nó nhìn nữ quỷ mặc hỉ phục đỏ, rồi lại nhìn về phía Cố Ỷ.
Với thân phận là một con quỷ, nó lập tức nhận ra mối quan hệ giữa Khương Tố Ngôn và Cố Ỷ, không phải kiểu ký sinh như nó và Lý Diễm Hồng, mà là loại khế ước cấp cao hơn.
Ác quỷ trầm ngâm suy nghĩ một hồi, bỗng dưng nở nụ cười lạnh: Quả nhiên, quỷ có hồn lực như vậy tuyệt đối không thể là thứ của nhân gian, nhất định là đến từ âm phủ.
Nhưng một ác quỷ dưới âm phủ có thể vô duyên vô cớ trốn thoát ra ngoài sao? Nó đã làm quỷ nhiều năm, gặp qua vô số những con quỷ khác, đông như nước lũ tràn sông. Từ lúc yếu đuối ban đầu trở thành như bây giờ, nó cũng đã trải qua không ít chuyện. Lúc mới bắt đầu, chỉ dựa vào cái miệng của mình mà sống.
Loại ác quỷ này, so với những kẻ chỉ biết dùng vũ lực như Đầu Rong Biển còn nguy hiểm hơn nhiều.
Ác quỷ cười khẽ vài tiếng "hê hê hê" rồi nói: "Ngài là nhờ khế ước với người đó mới có thể tạm thời ở lại dương gian đúng không? Nói thật nhé, dương gian đối với những tiểu quỷ như bọn tôi đúng là thiên đường. Nhưng ngài ở âm phủ chắc chắn cũng chẳng thiếu ăn thiếu uống gì. Ban ngày nắng chói chang như vậy, chắc chắn không dễ chịu bằng ở âm phủ rồi."
Mí mắt của Cố Ỷ giật giật, cảm thấy có điềm xấu.
Cố Ỷ đã hai lần trải nghiệm "võ mồm" của con ác quỷ này, giờ nghe giọng điệu của nó, hình như định giở trò miệng lưỡi với Khương Tố Ngôn?
Đối mặt với lời khích bác của ác quỷ, Khương Tố Ngôn hoàn toàn không phản ứng gì. Dù sao nàng cũng là một con lão quỷ ngàn năm, một tiểu quỷ muốn nhìn thấu được suy nghĩ của nàng thì quá ngây thơ rồi.
Nhưng Cố Ỷ thì khác. Tuy cô là người thông minh, nhưng dù gì cũng chưa từng bước chân ra xã hội, kinh nghiệm sống còn hạn chế.
So với những người cùng tuổi, thậm chí nhiều người chưa đến ba mươi, Cố Ỷ là người làm việc cẩn trọng, giao tiếp khéo léo, thậm chí diễn xuất cũng rất tốt.
Nhưng nếu đối mặt với những người từng trải hoặc những con quỷ đã chết không biết bao nhiêu năm, thì cô vẫn còn non nớt.
Dù trong lòng có chút gấp gáp, Cố Ỷ vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, không để lộ ra ngoài. Nhưng ánh mắt cô vừa dao động, ác quỷ lập tức nhận ra, nó đã đoán đúng rồi.
Cố Ỷ muốn ngăn nó nói tiếp nhưng không biết phải mở miệng thế nào. Cô không phải người ăn nói vụng về, nhưng lần này cán cân chiến thắng đã nghiêng về phía ác quỷ, bởi vì giữa họ tồn tại sự bất cân xứng về thông tin.
Là quỷ, ác quỷ hiểu rõ những chuyện liên quan đến quỷ giới; có những điều Cố Ỷ không biết, nó lại nắm rõ như lòng bàn tay.
Chính vì thông tin không ngang bằng, Cố Ỷ thậm chí không biết nên mở lời từ đâu, sợ rằng lỡ nói sai điều gì, chạm vào điểm giới hạn của Khương Tố Ngôn, sẽ khiến nàng ấy rời xa mình.
Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, Cố Ỷ cảm thấy cái mạng nhỏ của mình chắc chắn xong đời.
Vì thế dù trong lòng sốt ruột, cô cũng không dám biểu lộ ra ngoài.
Ác quỷ lập tức thừa thắng xông lên: "Ngài nghĩ mà xem, ngài ở dương gian lâu như vậy, chẳng phải rất khó chịu sao? Tôi ra tay giúp ngài, tôi đảm bảo không ăn cô ta. Ngài dắt cô ta xuống âm phủ cùng luôn, chẳng phải vui vẻ biết bao?"
Từ mái tóc rối bù, ánh mắt nịnh hót lộ rõ ra ngoài, còn có giọng nói cũng đầy vẻ xu nịnh khiến Cố Ỷ nghe mà nghiến răng ken két.
Bậc thầy khẩu chiến, đúng là đáng sợ đến mức này.
Nếu khẩu chiến cũng có đẳng cấp, thì con ác quỷ này chắc chắn là bậc vương giả. Nó không chỉ giỏi khuấy động lòng người, mà ngay cả quỷ nó cũng xúi giục được.
Cố Ỷ vẫn không yên tâm, nhìn về phía Khương Tố Ngôn, nhưng vì cô đang đứng phía sau nên chỉ thấy bóng lưng đỏ rực kia, không nhìn thấy sắc mặt.
Khương Tố Ngôn không có biểu cảm gì, cho đến khi ác quỷ lẩm bẩm thêm một câu: "Chẳng lẽ, ngài không muốn có được cô ta sao?"
Khương Tố Ngôn khẽ động đậy, vạt váy cưới đỏ sẫm lay nhẹ, nàng quay người lại, đôi mắt đen thăm thẳm kia nhìn thẳng vào Cố Ỷ, như muốn khắc sâu hình ảnh cô vào tim mình.
Cùng với động tác của nàng, sương đen lan tỏa ra, bao phủ cả Cố Ỷ, Lý Diễm Hồng và ác quỷ vào một vùng.
Ác quỷ không kìm được mà mừng rỡ ra mặt, ánh mắt phấn khích không thể che giấu dù cho mái tóc rối bù.
Cố Ỷ nuốt nước bọt một cách không kiểm soát. Phải thừa nhận, lời nói của ác quỷ không chỉ khiến Khương Tố Ngôn dao động, mà còn khiến lòng cô hoảng loạn.
Trần Tư Nam cũng từng nói, sớm muộn gì Khương Tố Ngôn cũng sẽ đưa cô xuống dưới. Cố Ỷ cũng cảm thấy, sớm muộn gì mình cũng sẽ chết vì Khương Tố Ngôn.
Mà hiện giờ hành động của Khương Tố Ngôn, khiến Cố Ỷ cảm thấy rõ ràng: Nàng ấy đã dao động rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương