Nàng vuốt ve hai hàng lông mày như lưỡi kiếm của hắnn, "Nghĩ đến phiền muộn cũng vô dụng, không bằng thuận theo tự nhiên."
Cơ Tắc bật cười: "Được không?"
“Đương nhiên là được.” Nàng nói, “Chỉ cần được ăn no mặc ấm thì không có gì là không qua được”.
Cơ Tắc lặng lẽ hé một mắt ra, đôi mắt trong suốt của thiếu nữ nhìn chằm chằm hắn, long lanh như những vì sao, hắn mở mắt ra cũng không nhắm lại nữa.
Khi nàng nói chuyện đều chậm rãi và nhẹ nhàng, với một nét mặt đơn giản, chỉ mỉm cười.
Nàng đang nói về những bữa ăn như thể nàng đã ăn vào bụng rồi.
Nói về đồ ăn, nàng có thể nói tới một ngày.
Đôi khi nàng còn nói về hai cái nô đang hầu hạ bên cạnh nàng.
Một hòa thượng, một nô tì, một người gầy như củi, một người béo như trâu, bọn họ thì luôn cãi nhau.
Nàng rất thích hai nô bộc của mình.
Nàng nói rằng nếu không có họ thì ngày nào nàng cũng sẽ khóc mất.
"Hôm nay ta muốn về sớm."
"Được."
"Bộ y phục kia của ngươi đã được vá lại, ngày mai ta sẽ mang nó tới."
Nàng đang nói về bộ y phục mà hắn đã mặc trên xe của Quý Hành lúc đầu, sau khi hắn vứt nó đi, Chiêu Minh lại tìm thêm một vài bộ áo ngoài khác.
Nàng chưa bao giờ nghi ngờ, bởi vì nàng nghĩ rằng trước đó hắn đã đem túi của mình vào Vân Đài các, vì vậy hắn mới có thể thay y phục mỗi ngày.
Nàng nhặt chiếc áo hắn ném lại, nó có vài cái lỗ lớn, nàng nghĩ rằng nó vô tình bị gió thổi bay đi nên lấy về để giúp hắn sửa lại.
"Không cần, cho nô tì của ngươi mặc mặc đi."
Bộ y phục của Kim Tử quả thật đã rất rách.
Gió thu ngày càng mạnh, y phục như thế còn không còn đủ để che kín thân thể.
Triệu Chi Chi không từ chối, nàng cảm kích nhìn Cơ Tắc: "Cảm ơn, ngươi thật tốt."
Cơ Tắc nhìn lướt qua bộ y phục ngắn cũn của nàng, người cao quý thì y phục cũng phải quý phái, y phục mà càng dài trên mặt đất càng cho thấy thân phận cao quý của chủ nhân.
Mà cái vạt áo này ngay cả mắt cá chân của nàng cũng không che được, rõ ràng là ngắn hơn rất nhiều.
Có vài miếng vá trên tay áo, vải lại mỏng, không phải là bộ y phục nên mặc vào mùa này.
Hắn đã nhìn thấy nàng rất nhiều lần, nàng đều chỉ mặc bộ y phục này.
“Y phục của ngươi đâu?” Cơ Tắc hỏi.
Triệu Chi Chi chỉ vào chính mình: "Ta đang mặc trên người nè."
"Không có bộ khác sao?"
Triệu Ci Chi xấu hổ lắc đầu.
Tất cả những bộ y phục lộng lẫy nàng mang theo đều đưa A Nguyên đem đi đổi lấy đồ ăn.
Cơ Tắc đứng dậy, lục tung trong góc phòng, phát hiện một bộ y phục mà mình từng mặc qua.
Đầu Triệu Chi Chi bị phủ lên bởi một cái gì đó.
Bộ y phục thơm, dày và lộng lẫy, thêu hình chim hạc và sóng biển.
Nàng lấy bộ y phục mới trên đầu xuống rồi khó hiểu nhìn Co Tắc.
Cơ Tắc quay lưng về phía nàng: "Cầm đi, ta cũng không cần cái này."
"Cho ta sao?"
Cơ Tắc không trả lời.
Triệu Chi Chi vui vẻ khoác áo ngoài trên người.
Tuy tính cách mỹ nhân không tốt, nhưng tấm lòng lại nhân hậu như thế.
Một số mỹ nhân ở chung với nhau sẽ đổi váy, áo cho nhau.
Hai người thay y phục thường và trở nên thân thiết hơn trước.
Lúc đầu, nàng cũng được mời đến ở chung, nhưng họ ngại A Nguyên và Kim Tử ở bẩn nên nàng đành phải sống một mình.
Cơ Tắc đứng hồi lâu, cho đến khi phía sau không còn động tĩnh gì nữa mới quay người lại.
Từ lan can của lâu nhìn ra, thiếu nữ đang mặc bộ y phục mới tinh của hắn, chiếc váy mới quá rộng so với người nàng, gió thổi qua đến phồng lên.
Nhưng nàng ấy có vẻ rất thích nó.
Nàng xách váy bằng cả hai tay, cúi đầu bước đi, bước chân nhẹ nhàng, như thể sắp nhảy lên tới nơi.
Triệu Chi Chi cố ý lệnh A Nguyên lấy miếng thịt dê vàng cuối cùng mà họ có.
Cắt thịt dê vàng thành từng lát mỏng và ngâm trong mật ong qua đêm.
Lẽ ra nên cho nó vào rượu, nhưng nàng không có rượu, chỉ có mật ong mà A Nguyên lấy được khi y đào tổ ong vào mùa hè.
Thịt dê lát mỏng tẩm mật ong sau đó chiên giòn, khi chiên không cần để lửa cao, chiên một lúc, chấm tương mận là có thể ăn được rồi.
Thịt dê vàng này là món ăn ngon nhất mà Triệu Chi Chi có thể ăn ở Vân Đài các.
Nàng không muốn ăn trong ngày sinh nhật của mình.
Bởi vì nàng đã nghĩ rằng nàng có thể ăn bánh anh đào vào ngày hôm đó.
Triệu Chi Chi nuốt nuốt nước miếng, A Nguyên và Kim Tử trừng lớn hai mắt, không dám nói muốn ăn, mà họ cũng sẽ không ăn, họ không xứng ăn đồ ăn ngon như vậy.
Triệu Chi Chi cẩn thận chọn hai miếng, một cho A Nguyên và một cho Kim Tử, A Nguyên và Kim Tử thụ sủng nhược kinh, vui mừng đến mức không nói được lời nào.
Sau đó, Triệu Chi Chi mang một chiếc bát gốm đựng thịt dê vàng ra ngoài.
Nàng muốn tặng miếng thịt dê vàng này như một vật đáp lễ vì bộ y phục của nàng, bằng cách đưa cho mỹ nữ ăn.
Gần đây Triệu Chi Chi luôn đem đồ ăn ra bên ngoài, A Nguyên và Kim Tử không dám hỏi, mọi thứ đều thuộc về Triệu Chi Chi, bọn họ cũng thuộc về Triệu Chi Chi, Triệu Chi Chi muốn làm gì cũng không phải chuyện bọn họ có thể hỏi.
Bọn họ đứng ở cửa lo lắng vẫy tay với Triệu Chi Chi: "Cẩn thận, nhớ tránh Việt nữ!"
Triệu Chi Chi không quay đầu lại, "Ta biết!"
Cho đến bây giờ, bên ngoài thành náo loạn vẫn chưa dừng lại, người dân ở Vân Đài các cũng đang hoảng loạn, cũng bắt đầu náo loạn cả lên.
Không biết là ai đã hỏi thăm tin tức, nghe nói rằng chủ nhân của Vân Đài các đã mất tích, đến nay vẫn chưa được tìm thấy.
Như Việt nữ và Tôn tiểu thư, là những người tự nguyện bước vào Vân Đài các, họ muốn trở thành nương tử của Đế thái tử, thậm chí là thái tử phi, vì vậy họ không hề oán giận mà ở lại Vân Đài các đợi chủ nhân của nó quay lại.
Bọn họ cũng mới chỉ đợi có một năm, trước đó các nàng vẫn tin rằng thái tử vừa đến Đế Đài, hẳn là muốn giúp đỡ phụ vương lo liệu mọi việc, chờ khi rảnh rỗi, hắn đương nhiên sẽ có thời gian ngắm nhìn những mỹ nhân này.
Nhưng hiện tại Đế thái tử đã mất tích, nếu hắn chết rồi, bọn họ có lẽ phải đi tìm tiền đồ khác.
Bất kể gia chủ có ý định thế nào, họ đều không tình nguyện.
Những người khác còn hoảng loạn hơn.
Nếu chủ nhân của Vân Đài các chết, hầu hết các nàng sẽ được đưa đến nơi khác, và sau đó lại tiếp tục làm lễ vật từ gia chủ cho những người khác.
Nếu may mắn, có thể gia chủ sẽ chọn cho họ một tân lang.
Nhưng hiện tại tình hình sóng gió như vậy, làm sao còn những mối hôn nhân tốt đẹp nữa chứ? Hơn nữa, những người mà được gia chủ yêu quý đã được đưa gả từ lâu, sao có thể ở lại đây được chứ?
Đã có người bắt đầu múa trong viện để cầu thần ban phúc.
Triệu Chi Chi cũng lo lắng cho chủ nhân của Vân Đài các, nhưng cũng lo lắng không đến một phần tư canh giờ, sau đó liền hoàn toàn quên mất.
Nàng không biết gì về hắn, thậm chí còn không biết hắn bao nhiêu tuổi, có người nói Đế thái tử là một người cao lớn, mập mạp, cũng có người nói Đế thái tử là một người thấp bé, nàng chưa từng nhìn thấy Đế thái tử, cũng không thể tưởng tượng được hắn trông như thế nào.
Nếu không nghĩ ra hình dáng, tự nhiên cũng rất khó có thể nghĩ đến hắn.
Thay vì nghĩ về hắn, còn không bằng nghĩ về mỹ nữ ở Nam Đằng Lâu.
Như thường lệ, Triệu Chi Chi tránh Đệ Nhất Khuyết và đi qua hành lang hướng tới Nam Đằng Lâu.
Không lâu sau khi bước ra ngoài, nàng chạm mặt phải hai người.
"Đế thái tử rốt cuộc đã đi đâu? Bị đám quan thần bắt được rồi sao?"
"Ta không biết, có lẽ đã trốn ra ngoài thành rồi."
Triệu Chi Chi muốn trốn đi, nhưng đã quá muộn.
"Nhìn xem, là vật nhỏ của Triệu gia!"
Triệu Chí Kính lo lắng nhìn hai vị mỹ nữ đang cản đường.
Họ sống ở Đệ Nhất Quế, xuất thân của họ chỉ kém một chút so với Tôn tiểu thư và Việt nữ.
“Tỷ, hai tỷ ngày an.” Triệu Chi Chi giấu bát gốm đi.
"Ai là tỷ tỷ ngươi? Chúng ta cũng không phải do nhạc nô sinh ra." Hai mỹ nữ che miệng cười nói.
Triệu Chi Chi nhượng bộ, "Tỷ tỷ đại phát từ bi, hôm nay xin đừng trêu chọc muội, ngày khác, ngày khác muội sẽ tới Đệ Nhất Quế, bồi tội với các tỷ."
Hai mỹ nữ nhìn nhau cười to hơn.
Trái tim Triệu Chi Chi chùng xuống.
Trong số những mỹ nhân ở Vân Đài các, Triệu Chi Chi là người đẹp nhất, và xuất thân cũng vây.
Ti tiện nhất.
Trưởng nữ của Triệu gia thường xuyên đưa Triệu Chi Chi ra ngoài, ai cũng biết vẻ đẹp của Triệu Chi Chi, ai cũng nói với vẻ đẹp tuyệt trần như vậy, không biết sau này sẽ trở thành ngoạn vật của ai.
Khi Triệu Chi Chi được bảy tuổi, liên tục có người đến cửa cầu hôn.
Trong số đó có một Thái tử từ một chư hầu.
Thái tử kia thích nam nữ xinh đẹp còn nhỏ, nghe nói tới sắc đẹp của Triệu Chi Chi nên sai người đến cầu hôn.
Sau ba năm liên tục cầu hôn, Triệu phụ không đáp ứng, và thái tử cũng không phái người tới nữa - Triệu Chi Chi đã trưởng thành, không hợp ý thích của gã.
Triệu Chi Chi cảm thấy mình rất may mắn vì năm đó nàng không bị đưa đi, cho nên cho dù phải chịu thêm những lời sỉ nhục ở Vân Đài các, nàng cũng không cảm thấy ủy khuất.
Nhưng hôm nay đặc biệt khó khăn.
Những việc thường có thể được thực hiện trong một phần tư canh giờ thì hôm nay qua nửa canh giờ còn chưa xong.
Hai người đẹp thoải mái, như thể khi dễ Triệu Chi Chi có thể xoa dịu trái tim bất an của mình.
Họ bị Việt nữ khi dễ trước mặt, cơn giận này không nên trút xuống bọn họ mà nên để Triệu Chi Chi chịu đựng mới đúng.
Triệu Chi Chi xuất thân thấp nhất, tuy mang họ Triệu nhưng lại là do nhạc nô sinh ra, tìm nàng để trút giận là thích hợp nhất.
Hơn nữa, nàng rất xinh đẹp.
Đẹp đến nỗi ai nhìn cũng cảm thấy xấu hổ.
Nàng sẽ không chống cự mà chỉ khóc, sau này nàng cũng không khóc nữa, lặng lẽ để mặc bọn họ mắng mỏ, trêu chọc minh.
Sau khi Việt nữ đến, nàng ta được độc chiếm bao trút giận của Vân Đài các, hiếm khi có cơ hội như vậy, các nàng trút bất mãn lên người Triệu cơ một lần nữa.
Các nàng ta bôi bùn lên mặt Triệu Chi Chi, kéo tóc của Triệu Chi Chi, trước sự van xin của Triệu Chi Chi, xé bộ y phục mới của nàng, Triệu cơ thế mà đã có y phục mới!
Không biết đã trộm ở đâu, bộ y phục này rất lộng lẫy.
Họ chưa từng thấy Việt nữ mặc y phục như vậy bao giờ!
Thậm chí trong tay nàng còn có một bát thịt dê vàng!
Khi các nàng chia thịt dê vàng ra ăn, nước mắt của Triệu cơ đã rơi xuống.
"Không phải cho các ngươi, trả lại cho ta, trả lại cho ta..."
Tất nhiên họ sẽ không trả lại cho nàng.
Nam Đằng Lâu.
Cơ Tắc ngẩng đầu nhìn ra khe cửa, mặt trời sắp lặn rồi, vật nhỏ vẫn chưa tới.
Nàng không mang canh nóng cho hắn sao?
Khi Cơ Tắc bước ra khỏi căn phòng nhỏ, gió lớn hơn, hắn nghe thấy một âm thanh khác trong gió.
Từ khoảng cách rất xa bay tới, đứt quãng, có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào như màng tơ nhện mỏng manh.
Tai hắn khẽ nhúc nhích, hắn từng bước đi theo âm thanh kia.
Cách Nam Đằng Lâu không xa, hắn tìm thấy nàng dưới thềm đá đài cao.
Thiếu nữ nhỏ giọng nức nở, khóc rất thê lương: "Y phục mới của ta, thịt dê vang của ta, trả lại cho ta..."